Già Thiên

Chương 344: Trung uẩn Chân Long

/1822


Hòn đảo này rất nhỏ. chỉ trong phạm vi vài trăm thước, các cây cổ thụ cứng cáp mọc lên, nhưng lại không dày đặc chút nào, mỗi cây đều giống như một con rồng có sừng đâm ra tua tủa, vỏ cây thì như long lân, trên ngọn kết đầy hoa.

Từng cách hoa sặc sỡ rụng xuống, màu hồng, màu trắng sữa, màu xanh da trời, màu tím nhạt... tạo thành một vùng đầy màu sắc mà thơm ngát, nơi này giống như một vùng đất thần thánh, làm cho người ta có cảm thấy thật trong lành, tinh khiết và thần thánh.

Nhất là lão nhân thủ hộ thạch viên của Cơ gia, lão ngồi dưới tán cậy cổ thụ, da mịn như trẻ con, mái tóc lại bạc trắng như tuyết, giống như một vị thần đang ngồi khoanh chân tại đó vậy.

Rất nhiều lão già lôi thôi này tới đây đều không dám quấy rầy hắn, từ đầu tới giờ hắn chỉ ngồi đó, đôi mắt vẫn nhắm lại, chưa từng mở ra.

Diệp Phàm và Thác Bạt Xương đi một vòng, xem qua các loại kỳ thạch ở dưới tàng cây, cả hai đều vẫn có vẻ rất bình tĩnh.

Thác Bạt Xương nói:

- Những vật tuyệt thế quý hiếm không có nhiều, nếu thua trận thì ngoài mười vạn cân Nguyên ra, còn phải giao cho đối phương tất cả thần vật cắt được nữa.

- Rất hợp với ý ta!

Diệp Phàm gật đầu.

Lập tức, hai người bắt đầu chọn đá, tất cả mọi người đều nín thở, quan sát hai người.

Đại Hạ hoàng tử, An Diệu Y, Cơ Bích Nguyệt, Khương Dật Phi, Yêu Nguyệt Không, Kim Xích Tiêu cùng những người khác đều tiến về phía trước, mở cặp mắt thần ra, dùng tâm để cảm ứng.

về phần mấy lão già kia thì gấp tới mức đi sát theo sau hai người từng bước một, cặp mắt đục ngầu đều bắn ra thần quang, nhìn như mấy lão già lọm khọm nhưng thực tế đều rất long tinh hổ mãnh.

Còn những người khác thì đều đứng bên cạnh hòn đảo, yên lặng như tờ, cẩn thận quan sát.

Thác Bạt Xương bước lên đầu tiên, toàn bộ tay phải của hắn đều hóa thành màu vàng, nhanh chóng bước về phía trước, ấn xuống mấy tảng đá vừa mới chọn kỹ.

Xích Kim Thần Thủ khiến hắn như có thêm một loại thần giác, tất cả đều có thể xuyên thấu, quanh người hắn có một màn sáng màu vàng bao phủ, kết nối với mấy tảng đá kia.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ, bởi vì lúc này từng khối kỳ thạch đều trong suốt, có thể thấy được rõ ràng tất cả những thứ bên trong.

Ai cũng biết nguyên thạch rất đặc biệt, cho dù tu sĩ có cường đại đến mấy thì cũng không thể cảm giác được bên trong có những gì, mà Nguyên Thuật lại thần kỳ tới mức này, đánh đổ kiến thức thông thường.

- Nghe đồn thì đây là thủ đoạn của Nguyên Thiên Sư khi xưa, Thiên Sư vừa ra, trong thạch không có gì có thể giấu được, tất cả đều thấy rõ.

- Thác Bạt gia tộc có kỳ thuật thật là kinh hãi thế tục, thủ đoạn như thế này thì kỳ thạch cũng không thể ẩn giấu được.

- Thác Bạt Xương quả nhiên là thiên tài, còn trẻ như vậy mà đã đạt tới mức này, tương lai có lẽ sẽ trở thành vị Nguyên Thiên Sư thứ sáu tại Bắc Vực.

Một đám lão già lôi thôi này đều ngạc nhiên thán phục, giống như thấy được tuyệt đại mĩ nữ vậy trong mắt đều lóe ra ánh sáng kỳ dị, dường như đang mưu đồ gì đó.

Còn những người khác thì đều vừa kinh, ngạc vừa khó hiểu, rất nhiều người có chủ ý lôi kéo mượn sức, Bắc Vực là nơi xuất ra Nguyên, nhân vật cỡ này tuyệt đối xứng đáng ngồi ghế trên tại mỗi thế lực lớn.

So sánh với hắn, Diệp Phàm lại rất bình thản, giống như một đám mây lướt nhẹ, xuyên qua hoa cỏ, ngón tay trong suốt khẽ vung, không có ánh sáng chói mắt, cũng không có dị tượng xảy ra, chỉ tự nhiên đi lại giữa rừng cây, cả người vô cùng kỳ ảo.

Cuối cùng, Thác Bạt Xương đứng trước Long Thủ Thạch, bàn tay phải vàng óng đặt lên trên nó, kết nối cùng một chỗ.

Rất nhiều người thấy vậy liền khẽ hô, hiển nhiên là thiên tài của Thác Bạt gia tộc này nhìn trúng khối đá này, sắc mặt hắn vô cùng trịnh trọng.

Tất cả đám lão già đều vây quanh hắn, khối đá này trưng bày nhiều năm rồi mà vẫn không có ai dám động vào, nếu như hiện tại bị mở ra thì coi như là giải quyết xong một tâm nguyện của bọn họ.

Mái tóc An Diệu Y khẽ bay, nàng bước nhẹ nhàng tới gần. trên khuôn mặt nho nhã của Khương Dật Phi cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc, tiến đến quan sát.

Kỳ thạch rất khó đoán, cho dù là Nguyên Thiên Sư thì cũng có lúc phải nhíu mày, huống chi các tu sĩ bây giờ.

Thác Bạt Xương dùng Xích Kim Thần Thủ điểm xuống Long Thủ Thạch, nó cũng không biến thành trong suốt, không hề biến đổi, chỉ có một tia long khí toàn ra.

Đinh...Đinh...Đinh...!

Thác Bạt Xương liên tục gõ xuống, gõ khoảng ba trăm sáu mươi lăm lần thì từng đạo thần mang bắt đầu chìm sâu vào trong Long Thủ Thạch.

Đồng thời, toàn thân hắn cũng nhuộm đầy ánh sáng màu vàng nhạt, kết nối cùng cùng khối Long Thủ Thạch thành một thể.

Hắn nhắm hai mắt lại, tay phải để ở trên đầu rồng, ánh sáng mờ lưu chuyển như bàn tay phục sinh, của một vị thần.

- Tay phải của hắn hiện ra một cái bảo luân!

- Đúng là một cái bảo luân, ánh sáng năm màu vờn quanh, từng màu tách ra.

Bất kể là một đám lão già hay là đám người An Diệu Y, Đại Hạ hoàng tử, Kim Xích Tiêu và những người xem bên ngoài tiểu đảo đều lộ ra vẻ kinh hãi.

- Đây là Nguyên Thiên Bảo Luân, có thể truy tìm bí mật trong kỳ thạch, biết được trong đó có kỳ trân nào hay không.

- Thiên tài của Thác Bạt gia thật khiến người ta phải giật mình, ngay cả loại thủ đoạn này cũng có thể thi triển ra, nghe nói đây chính là kỳ thuật của Nguyên Thiên Sư a!

Những nhân vật lớp tiền bối kiến thức rộng không ai không biến sắc, những người khác cũng động dung.

Lúc này trong lòng Lý Hắc Thủy cũng thắt lại, Nguyên Thuật của đối phương kinh người như vậy, quyết đấu Nguyên Thuật thật là rất khó phân biệt được ai yếu ai manh.

Xoát!

Ánh sáng lóe lên, nam tử cẩm y Thác Bạt Xương lui lại, Nguyên Thiên Bảo Luân dính vào lòng bàn tay hắn, ánh sáng càng thêm rực rỡ, như là một vầng mặt trời năm màu, khiến người khác không mở mắt ra được.

Nhưng tất cả mọi người đều không nhắm mắt, dùng mắt thần bắn ra điện mang, quan sát xem Nguyên Thiên Bảo Luân có cái gì đó.

- Rồng, trời ạ! Lại có một con rồng.

Thạch viên chữ Thiên thần thành này lập tức sôi trào, mọi người nhìn thấy một màn này đều kinh hô.

- Trong Nguyên Thiên Bảo Luân lại bắt được một con rồng!

- Đây thật không vậy, trong Long Thủ Thạch có một con rồng sao?

Nguyên Thiên Bảo Luân lóe sáng trong lòng bàn tay Thác Bạt Xương, bên trong có một con rồng đang lắc đầu vẫy đuôi, không ngừng chạy trốn. Trong mơ hồ, có một loại long uy khiến cho người ta sợ hãi lao ra, khiến mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.

Tất cả mọi người đều như ngây dại, cứ như đang mơ vậy, chẳng lẽ có một con Chân Long xuất thế thật sao?

Người của Cơ gia hoàn toàn biến sắc, bọn họ đã tìm cao nhân tuyệt đỉnh, quan sát qua viên kỳ thạch này, sao lại để lọt bảo vật quý hiếm như vậy được chứ?

Chưa kể đám người Kim Xích Tiêu, tiểu ni cô áo trắng, Hạng Nhất Phi, ngay cả các nhân vật lớp tiền bối cũng đều không ngừng kích động, tất cả đều vây quanh lên.

Rất nhiều người của các thế lực lớn âm thầm truyền âm cho Thác Bạt Xương, đưa ra cái giá kinh hãi thế tục để mua khối đá này.

- Ta từng nghe nói, Chân Long do thiên địa sinh, ra, chẳng lẽ trong cái đầu rồng này thật sự có một con rồng con hơn một thước sao?

- Mặc kệ như thế nào, trong khối đá đầu rồng này nhất định có vật phẩm tuyệt thế quý hiếm, liên quan đến Chân Long.

Ánh mắt mỗi người đều vô cùng nóng bỏng, còn mấy lão già có lai lịch lớn tới mức dọa người thì lại không ngừng hối hận, lúc trước từng xem qua khối đá này, nhưng lại vẫn bỏ qua nó.

Màu vàng nhạt trên người Thác Bạt Xương chậm rãi nhạt dần, Nguyên Thiên Bảo Luân trong tay cũng biến mất không thấy, hắn vỗ nhẹ nhẹ Long Thủ Thạch, nói:

- Ta chọn khối đá này.

Hiện tại, không ai hoài nghi Nguyên Thuật của hắn nữa, đủ loại thủ đoạn được thi triển ra, tuyệt đối có một tia phong thái của Nguyên Thiên Sư.

Lý Hắc Thủy kêu khổ, nguyền rủa nói:

- Khó trách hắn dám tự cao tự đại, coi trời bằng vung, thật là có Nguyên Thuật tuyệt thể, hiện tại đại sự không ổn rồi.

Không cần hắn nói, Diệp Phàm đã cảm giác được áp lực, đối phương lựa chọn Long Thủ Thạch, hơn nữa còn dùng Nguyên Thiên Bảo Luân chiếu ra Chân Long.

Nếu là Chân Long thì bất kể cắt ra thứ gì quý hiếm đi nữa cũng đều kém nó, trừ phi cắt ra được một tiên nhân.

Diệp Phàm mặt không đổi sắc, đi lại trong thạch viên, lựa chọn vật liệu đá bình thường thì khẳng định là không được, cũng phải cắt ra một thần vật kinh thế thì mới thắng được.

Trước mắt, có thể lựa chọn chỉ còn có Tiên Âm Thạch, bát quái Đạo Đồ thạch, Tuyệt Đại Giai Nhân Thạch, hắn nhíu mày, đứng suy tư ở giữa mấy khối kỳ thạch này.

“Chân Long như tiên, không xuống trần gian bao giờ, sao có thể ở trong khối đá này được, ta phải cắt ra thứ gì tuyệt đối quý hiếm mới có thể đọ sức với hắn được.

Diệp Phàm đứng trước kỳ thạch có bát quái Đạo Đồ, không ra tay, chính là đi vòng quanh nó vài vòng mà thôi, không ngừng suy tư.

Tiên Thiên Bát Quái Đạo Đồ vô cùng hấp dẫn người khác, do tự nhiên hình thành, nhìn nó có một cỗ đạo vận lưu chuyển, có cảm giác như Vạn Pháp Quy Nhất.

Tuy nhiên, cuối cùng Diệp Phàm vẫn rời đi, hắn bước tới trước tảng kỳ thạch Tuyệt Đại Giai Nhân, dùng tay vuốt phẳng, rồi sau đó nhẹ nhàng gõ xuống.

Động tác của hắn vô cùng có quy luật, ngón tay nhẹ nhàng như tinh linh nhảy múa, vẽ ra từng đạo quỹ tích huyền ảo.

- Tiểu ca, ngươi không chọn được sao, ta thấy hay là chọn mấy khối trấn viên chi bảo này đi.

Một lão già khuyên nhủ.

- Thiên tài Thác Bạt gia đã chọn Long Thủ Thạch, ngươi cũng chỉ có thể chọn từ các khối kỳ thạch còn lại mà thôi.

- Đúng vậy, nếu hắn thật sự cắt ra một con Chân Long còn nhỏ, thì ngươi phải cắt ra một Nữ Thánh Linh, mới có thể so được với hắn.

Diệp Phàm bình tĩnh lại, sau khi suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định buông tha cho Tuyệt Đại Giai Nhân Thạch, đi về phía một bên.

- Ngươi rốt cuộc có thể chọn được hay không, sợ hãi sao?

Ngô Tử Minh thấy Diệp Phàm còn không có chọn được vật liệu đá, liền định quấy nhiễu suy nghĩ của hắn, giọng nói rất đả kích:

- Cái thuật rách nát nhà quê mà cũng đòi tranh phong với kỳ thuật Nguyên Thuật của Thánh địa, đúng là không biết lượng sức, thật đáng chê cười!

- Ếch ngồi đáy giếng thì dựa vào cái gì mà dám so với Thác Bạt huynh, người như vậy mà cũng được gọi là thiên tài Nguyên Thuật thì chính là một loại sỉ nhục đối với Thác Bạt huynh.

Lý Trọng Thiên cũng cười lạnh.

Lý Hắc Thủy trách mắng:

- Ngậm lại mấy cái mồm thối của các ngươi lại, các ngươi đang quấy nhiễu, nghiêm trọng vi phạm Nguyên Thuật quyết đấu.

Ngô Tử Minh, trào phúng nói:

- Hắn không chọn được vật liệu đá, đã khiếp sợ rồi, chẳng lẽ còn không cho phép chúng ta nói sao?

Lý Trọng Thiên cũng càn rỡ cười to:

- Cho dù hắn cắt ra kỳ trân thì cũng vẫn kém hơn Long Thủ Thạch của Thác Bạt huynh, ta thấy hay là nhanh chóng nhận thua đi, tránh cho mất tiền mua vật liệu đá với giá trên trời.

Vật liệu đá còn chưa được cắt ra, mùi thuốc súng đã vô cùng nồng đậm rồi, song phương đã bắt đầu tranh cãi, xung quanh còn có không ít kẻ phụ họa.

Thác Bạt Xương lạnh lùng mở miệng:

- Không cần nói nữa, để yên cho hắn chọn, ta muốn khiến hắn thua đến tới mức không có chỗ nào để chui xuống.

Diệp Phàm nghe vậy quay đầu cười nói:

- Lĩnh vực đổ thạch và Nguyên Thuật này cần phải rõ ràng thì mới tin được, mặc dù là tự nhận là thấy được một con Chân Long, nhưng nói không chừng thì cũng chỉ là mơ mộng mà thôi.

Hắn đi tới cạnh dòng suối, cầm Tiên Âm Thạch từ trong nước lên, nhẹ nhàng phất tay một cái, vết nước đã biến mất, thân đá màu xanh nâu dưới ánh mặt trời, hiện ra vẻ tự nhiên và mộc mạc.

Diệp Phàm cảm thấy tảng đá này cổ quái nhất, không giống như vật liệu đá lấy từ quặng mỏ Nguyên, nhưng lại gây cho hắn cảm giác rất đặc biệt.

Mọi người đều im lặng, nghe được cả tiếng châm rơi, bởi vì bọn họ phát hiện ra sắc mặt Diệp Phàm vô cùng trịnh trọng, chuẩn bị thi triển Nguyên Thuật.

Bỗng nhiên, từ cặp mắt Diệp Phàm bắn ra hai đạo ánh sáng màu tím, xuyên thủng khối vật liệu đá này.

- Trời ạ! Đây là Nguyên Thiên Thần Giác!

- Phá vọng chi nhãn, là nguyên thiên kỳ thuật, dùng thần giác quan sát tất cả bên trong đá, đây chính là thủ đoạn nghịch thiên a!

Tất cả nhân vật lớp tiền bối đều khiếp sợ, An Diệu Y mừng rỡ, đám người Đại Hạ hoàng tử thì cũng hồi hộp, tất cả đều tiến lên.

Đám người Ngô Tử Minh, Lý Trọng Thiên sau khi biết được cái gì gọi là Nguyên Thiên Thần Giác thì tất cả đều ngậm miệng lại, không hề ra nói được câu nào nữa.

Đột nhiên, một tiếng thiên âm đại đạo vang lên, khiến người ta say mê, như có một loại đại đạo vô thượng từ Tiên giới truyền đến.

Tảng đá này không rõ vì sao lại phát ra âm thanh kỳ dị như vậy, vang lên với Nguyên Thiên Thần Giác của Diệp Phàm, vang vọng khắp cả thạch viên.

Đây như là một đoạn thiên âm khó hiểu, từ từ vang vọng, gột rửa tâm linh con người.

Tại giữa hòn đảo, dưới gốc cây cổ thụ thô to, cánh hoa bay tán loạn, lão nhân trông giống như một vị thần kia xoát một cái mở mắt ra, nhìn về phía này.

- Ta chọn viên đá này.

Diệp Phàm bình tĩnh nói.


/1822

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status