Lời này của Diệp Phàm vừa nói ra, lão nhân chung quanh đều rất kinh ngạc, mà người bên ngoài vườn đá đầu tiên là ngẩn ngơ rồi sau đó phát ra tiếng xôn xao một vùng.
- So cược, ngươi lấy tảng đá trắng trên mặt đất để cược sao? Rất rõ ràng, đó là Bạch Hoa Thạch, căn bản không có khả năng cắt ra Nguyên. Dù là người cược thạch cấp thấp nhất cũng biết được.
- Người trẻ tuổi, mặc dù Cửu Khiếu Thạch Nhân cắt không ra, cũng không phải không chịu nổi đả kích như vậy, về sau còn có cơ hội.
- Ta thấy hắn hóa rồ mất rồi, đều đã đến nước này còn muốn cùng người ta so cược.
Bên ngoài vườn đá hiệu chữ Thiên đều vang lên tiếng nghị luận. Nhất là đám người Ngô Tử Minh lại càng lớn tiếng cười nhạo.
- Ngươi lấy cái gì để cược, dùng tảng đá trắng kia cắt ra Thần Nguyên sao? Thật sự là chuyện cười lớn nhất trên đời.
- Ta thấy hắn không chịu nổi đả kích, hóa điên rồi. Đã sớm nói rồi, hắn không biết trời cao đất rộng.
- Lúc này bị đánh về nguyên hình rồi hả. Tự cho mình là cao thủ Nguyên Thuật, chỉ điểm giang sơn. Kết quả từ đám mây ngã xuống thật mạnh.
- Không biết tự lượng sức mình. Ha ha ha!!!
Diệp Phàm thần sắc bình tĩnh nói:
- Ai dám cược với ta? Ta dùng Cửu Khiếu Thạch Nhân cược với các ngươi. Nếu ta thua, nguyện trả năm vạn cân Nguyên.
Lời này vừa ra, đầu tiên là một mảnh yên tĩnh rồi sau đó bộc phát ra một tràng
- Thằng này điên rồi, thật sự hết thuốc chữa.
- Năm vạn cân Nguyên, nếu ngươi lấy ra được, ta cược với ngươi.
Có người kích động la lớn.
- Không chịu nổi đả kích, muốn đá thúng đụng nia sao?
Có người cười nhạo.
Trong vườn đá, Yêu Nguyệt Không đi lên khuyên nhủ:
- Huynh đệ, không cần như vậy, cùng lắm thì làm lại từ đầu. Đá trắng như vậy không có khả năng cắt ra thứ quý hiếm.
Diệp Phàm lắc đầu, tiếp tục kiên trì nói:
- Không sao, ta chính là muốn cùng bọn họ cược. Hôm nay ngay cả thần dược đều cắt ra được, ta cảm thấy ông trời đứng về phía ta.
Trên mặt đất, tảng đá màu trắng lớn bằng nắm tay chói mắt, nhất là nghĩ đến cái giá trên trời của nó càng thêm khiến người ta líu lưỡi cùng than thở.
- cắt ra thần dược là cơ duyên to lớn, nó là vật quý hiếm nhiều năm qua ít gặp, còn tưởng rằng có thể cắt ra được thần vật bậc này? Thật sự là chê cười.
- Ngươi rốt cục có Nguyên hay không? Nếu như có, ta cược với ngươi.
Ngoài vườn đá truyền tới các loại thanh âm, tất cả mọi người không tin có thể từ trong Bạch Hoa Thạch cắt ra được Nguyên.
Lý Hắc Thủy lo lắng, âm thầm truyền âm nói:
- Ngươi thật sự có nắm chắc sao? Đây chính là Bạch Hoa Thạch, dù là người mới nhập môn cược đá cũng biết, tuyệt đối sẽ không ra Nguyên.
- ít nhiều vẫn nắm chắc một chút.
Diệp Phàm âm thầm đáp lại.
- Thật hay giả?
Lý Hắc Thủy thấy Diệp Phàm rất trấn định, nửa tin nửa ngờ.
“Làm sao ta lại tự hại mình!” Diệp Phàm thầm nghĩ.
- Ngươi quá âm hiểm, đây là đang câu cá a!
Lý Hắc Thủy yên lòng, âm thầm cười hắc hắc nói:
- Đều nói ta lòng dạ đen tối, ta thấy ngươi còn đen tối hơn cả ta, rõ ràng là cắt ra thứ tốt còn trấn định như vậy, không quên lừa gạt đám người này một phen. Ta cảm thấy nên gọi ngươi là Diệp Hắc mới đúng.
Giờ phút này trong ngoài vườn đá một mảnh xôn xao, tất cả mọi người không thể bình tĩnh. Lão đạo cô của Đạo Nhất Thánh địa không thể không đi lên vài bước, tránh cho có người quá khích mà xông vào.
Diệp Phàm đảo quanh mọi người, nói:
- Ta nói đều là thật, các ngươi xem đây là cái gì?
Hắn vung tay áo, trên mặt đất lập tức xuất hiện một đống Nguyên lớn, hào quang lấp lánh, linh khí xung thiên.
Đám người Ngô Tử Minh, Lý Trọng Thiên tổng cộng mười mấy người, tổng cộng thua cho hắn bốn vạn hai ngàn cân Nguyên. Đại Hạ hoàng tử cũng thua cho hắn một vạn cân nguyên. Cộng vào một chỗ, không nhiều không ít, vừa khéo hơn 5 vạn cân Nguyên.
Ngoài vườn đá, mọi người nhìn thấy nhiều Nguyên như vậy đều có chút cảm giác ngất ngây. Hầu hết đều là người trẻ tuổi, đã bao giờ từng cầm trong tay nhiều như vậy. Tất cả đều lộ ra ánh mắt nóng bỏng.
- Có người dám cược với ta không?
Diệp Phàm lại hỏi.
Lần này, tất cả mọi người lại ngây ra. Năm vạn cân Nguyên thật sự quá nhiều, ngày thường rất ít chứng kiến loại trường hợp này.
Phàm là người lấy ra được nhiều Nguyên như vậy gần như không bao giờ lại tranh chấp, phần lớn đều là đại nhân vật thế hệ trước, đều dùng để mua thứ quý hiếm.
Ngay cả là nhân vật như Khương Dật Phi, An Diệu Y cũng thần sắc khẽ động, hơi chút kinh ngạc.
Có người miệng khô lưỡi nóng, không kìm nổi nuốt một ngụm nước bọt, cặp mắt đờ ra, nhìn chòng chọc vào năm vạn cân Nguyên trong vườn, ánh mắt không thể dời đi.
Nhưng một đống Nguyên lớn như vậy thật sự rất nhiều, không có người trẻ tuổi nào có thể một lần lấy ra được, tất cả đều cặp mắt mở to.
Có một số nhân vật thế hệ trước lấy ra được nhưng không nén được mặt mũi, nhất là những lão nhân bên cạnh Diệp Phàm ở trong vườn đá. Bọn họ đều rất có lai lịch, rất nhiều người có thể chịu đựng năm vạn cân Nguyên.
Nhưng mới vừa rồi bọn họ đi theo phía sau Diệp Phàm, nghiễm nhiên ở cùng một chỗ chọn đá, trước mắt không thể ném thể diện để cùng hắn cược.
- Như vậy đi, ta hạ tiêu chuẩn xuống. Lấy một phương Nguyên làm tiêu chuẩn, chỉ cần hợp lực gom đủ đều có thể tiến vào, ta chiều hết!
Một vạn cân nguyên chia làm ba bên, 5 vạn cân nguyên chia làm mười năm phương, Diệp Phàm đem một đống lớn nguyên chia thành mười năm đống, sau đó nhìn về phía mọi người.
"Đánh cược, chúng ta tập hợp nguyên, hợp lại cùng nhau với hắn đánh cược"
Lập tức, có bảy, tám người đủ 1 vạn nguyên, trở thành nhóm đầu tiên đánh cược, đi đến.
Ngô Tử Minh cùng Lý Trọng Thiên là đám người không kiềm chế nổi. Hận không thể lập tức đánh cược, đây là cơ hội khó có được, báo được mối thù trước đây.
"Hai người này quê mùa, nhất định phải gặp vận rủi lớn, nhưng đáng tiếc trên người chúng ta không có nguyên, làm như thế nào cho phải?' ' Ngô Tử Minh không cam lòng.
"Phía trước người kia không phải Lý Nhất Thủy tiền bối sao, là Huyễn Diệt cung Thái Thượng trưởng lão. Lý Trọng Thiên là ngươi huyền thúc tổ, ngươi thẳng thắn qua mượn chút nguyên đi , có người kiến nghị như vậy.
"Không sai, ta xem Lý Nhất Thủy tiền bối vì việc thần dược việc đối với hai thiếu niên kia tương đối bất mãn, Lý Trọng Thiên ngươi qua nói rõ, ta nghĩ hắn nhất định sẽ cho chúng ta mượn."
"Tốt lắm, ta đi thử xem."
Thời gian không lâu, Lý Trọng Thiên trở về, quả nhiên mượn tới 1 vạn cân nguyên.
Diệp Phàm không chút biến sắc, rất bình tĩnh nhìn bọn họ đi tới, hắn một mực chờ đợi mấy người này đặt cược, đã sớm biết bọn họ sẽ hướng về Lý Nhất Thủy mượn nguyên.
Giờ khắc này, Lý Nhất Thủy lộ ra một tia thâm trầm lạnh lùng ý cười, ý vị thâm trường hướng về trong vườn đá trông lại... ,
"Lão già' nhìn ngươi một lúc vẫn cười được ra tiếng không." Lý Hắc Thủy nhìn thấy tình huống này, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
"Còn có người nguyện ý đến đánh cược nữa không ?', Diệp Phàm quét về phía tứ phương hỏi.
Rất nhiều người đều ý động, muốn liên hợp lại, bất quá gặp Diệp Phàm cùng Lý Hắc Thủy bình tĩnh như vậy, đều hơi nghi hoặc một chút , do dự không quyết.
Đặc biệt là trong vườn đá, những lão nhân này có lai lịch lớn, cũng hiện ra vẻ kinh dị' cảm thấy sự tình khả năng có chuyển biến.
"Thật không có người?' ' Diệp Phàm lần thứ hai hỏi lại.
Tiểu ni cô áo trắng ngẩng đầu, chớp cặp mắt to thúc giục, có vẻ bất mãn.
- Hắc hắc, ngươi đã sốt ruột như vậy, ta cho ngươi đến cắt đá nhé?
Diệp Phàm nở nụ cười.
Tiểu ni cô áo trắng chun mũi, không để ý đến hắn, vẻ mặt chuyên chú nhìn chằm chằm tảng đá.
Đại Hạ hoàng tử thật sự là chờ phát ngắn, hận không thể cho Diệp Phàm một chưởng. Hắn nhíu mày, đi tới vài bước đứng ở cạnh muội muội của mình.
- Mau cắt đi.
Đám người Ngô Tử Minh thúc giục.
- Được, yên lặng chờ kỳ trân tuyệt thế xuất thế đi.
Diệp Phàm lộ ra vẻ nghiêm túc, cầm ngân đao sắc bén đảo quanh hòn đá lớn bằng nắm tay.
Xoạt xoạt-
Thanh âm cắt đá vang lên, người chung quanh lập tức trở nên im lặng, dường như nhớ tới lúc mới bắt đầu, không ai nói gì.
Vụn đá nhanh chóng rơi xuống, ngân đao chạy rất nhanh, không bao lâu tảng đá bằng nắm tay đã nhỏ đi một nửa, vẫn như cũ là Bạch Hoa Thạch, không thấy dị tượng xuất hiện.
Tuy rằng đám người Ngô Tử Minh rất muốn giễu cợt nhưng lại không cười ra nổi. Dưới loại không khí trịnh trọng này thậm chí còn có chút khẩn trương.
Cuối cùng vật liệu đá đã không lớn bằng quả mận, vẫn chưa thấy kỳ trân xuất thế, rất nhiều người rốt cục không kìm nổi, bắt đầu nghị luận.
Hầu hết mọi người tin tưởng không có khả năng cắt ra thứ gì. Đã còn khối nhỏ như vậy vẫn là Bạch Hoa Thạch, nếu là bên trong giấu thần vật, sớm nên cảm ứng được linh khí.
Cho dù là Lý Hắc Thủy cũng không kìm được, tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Phàm nhưng hắn vẫn rất trấn định, hạ đao tinh chuẩn cắt đá rất nhanh.
Xoạt-
Khi cắt đến còn không bằng quả vải, màu sắc tảng đá rốt cục có biến hóa trở thành màu đỏ sậm. Rất nhiều người đều kinh ngạc kêu lên.
Diệp Phàm giảm chậm tốc độ, cẩn thận lột ra từng lớp vỏ đá. Mọi người lập tức nín thở không lên tiếng nữa, lẳng lặng quan sát.
Cuối cùng, một viên đá màu đỏ sẫm giống như trái tim bị bóc ra.
Tất cả những lão nhân ở đây đều giật mình, lộ ra vẻ tiếc hận vô cùng.
- Rất đáng tiếc, Cửu Khiếu Thạch Nhân này thật sự có khả năng có một chút lột xác, trái tim đã thành hình. Nếu lại qua trên mấy trăm vạn năm, hơn phân nửa thật sự có thể sinh ra linh trí, trở thành Thánh linh gần với Tiên.
- Đáng tiếc, nó không nên xuất thế sớm như vậy. Bị người phát hiện, hết thảy đều thành không.
Tất cả lão nhân đều lắc đầu, cảm thấy được đây là ý trời. Nếu không mấy trăm vạn năm sau đây chính là một thứ vô cùng khủng bố, có khả năng tranh phong với đại đế cổ.
- Cửu Khiếu Thạch Nhân cũng chỉ như thế, rốt cục là không có khả năng thai nghén ra kỳ trân. Thật tiếc cho chiếc đài đá do thiên địa sinh ra này.
Thấy những lão nhân ở đây đều kết luận như vậy, Ngô Tử Minh lập tức cười to, châm chọc:
- Thiên tài Nguyên Thuật, đem Nguyên trình lên đi.
Diệp Phàm không thèm để ý, tiếp tục hạ đao. Quả nhiên sau khi tim đá màu đỏ sậm bị cắt ra, cái gì cũng không có.
- Ha ha ha...
Đám người Lý Trọng Thiên cười to, tràn ngập khoái ý cùng trào phúng.
Ngoài vườn đá, một mảnh xôn xao. Rất nhiều người đều hối hận không thôi, hận không thể tự vả mình một trận, bỏ lỡ cơ hội cược tốt như vậy.
- Hắc hắc...
Thái thượng trưởng lão Lý Nhất Thủy của Huyễn Diệt Cung cười lạnh đầy thâm ý.
Đại Hạ hoàng tử cùng Yêu Nguyệt Không cũng lắc đầu, cảm thấy Diệp Phàm thật sự quá xung động. Điều này không khác gì vô cớ dâng Nguyên ra ngoài.
- Người trẻ tuổi, ta nói ngươi cái gì cũng tốt, thật sự không nên như vậy. Mười cược chín thua, nhất là nguyên thạch. Có loại ma tính, nếu như không cắt ra, rất khó đoán trước kết quả.
Một số lão nhân chung quanh lắc đầu, tất cả đều cho rằng Diệp Phàm không còn thuốc chữa.
Diệp Phàm vẫn rất bình tĩnh như cũ, không nói thêm gì.
Nhưng Lý Hắc Thủy lại toát mồ hôi. Cái gì cũng không cắt ra, đó là một đả kích rất lớn.
-o0o-
Nhất là thấy đám người Ngô Tử Mình, Lý Trọng Thiên trào phúng, hắn lại càng tức giận. Lại thấy biểu tình của những người khác hoặc đồng tình hoặc vui sướng khi người gặp họa thì hắn không nén nổi thở dài.
- Như thế nào, không nói nên lời rồi?
Tổng cộng có hai đám người cược với Diệp Phàm, vào giờ khắc này họ đều đắc ý vừa lòng, có người mở miệng chế nhạo.
- Thiên tài Nguyên Thuật, về nhà luyện thêm vài năm đi. Kỳ thạch giá trên trời không phải ai cũng có thể cắt.
- Không biết tự lượng sức mình, tự cho rằng mình là Nguyên Thiên Sư sống lại. Thật sự là buồn cười.
- Ngươi đã không nói lời nào, vậy tự chúng ta thu Nguyên. Ha ha...
Những người này cười to, tất cả đều vui sướng vô cùng. Nhất là Ngô Tử Minh cùng Lý Trọng Thiên càng thêm làm càn.
Chung quanh đám người Yêu Nguyệt Không, Đại Hạ hoàng tử yên lặng không lên tiếng, đám lão nhân cũng không mở miệng.
Ngoài vườn đá một mảnh sôi trào, hầu hết mọi người đều tự trách và hối hận không thôi.
- Chậm!
Đúng lúc này, Diệp Phàm bỗng nhiên bình tĩnh mở miệng nói:
- Cửu Khiếu Thạch Nhân còn chưa cắt xong, các ngươi dựa vào cái gì đụng vào Nguyên của ta?
Nghe hắn lên tiếng như vậy, tất cả mọi người đều ngẩn ra, ngay cả những người như Khương Dật Phi, An Diệu Y đều lộ vẻ ngạc nhiên.
- Ngươi còn tảng đá có thể cắt?
Đám người Ngô Tử Minh đều nhìn xuống đất, tuy nhiên tất cả đều không thèm để ý.
Tiểu ni có áo trắng vẫn nâng cằm như trước, không có đứng dậy, thanh âm giòn tan dễ nghe:
- Mau cắt ra đi, để ta xem rốt cục có cái gì.
Diệp Phàm từ trong đám bột đá nhặt lên một khối đá bẹp, lớn bằng nửa bàn tay, dày hơn một tấc.
- Một tảng đá dẹp lép như vậy, ngươi còn trông mong cắt ra thứ quý hiếm?
- Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đến giờ này còn chưa từ bỏ ý định.
- Chúng ta đang chờ ngươi cắt ra, xem có thể xuất hiện cái gì.
Hai đám người cược cùng Diệp Phàm không tin có thể cắt ra cái gì, khóe miệng đều cười lạnh.
- Bây giờ còn có thể tham gia không, nếu ngươi vẫn còn có vật liệu đá, ta cũng muốn cược với ngươi.
Ngoài vườn đá có người hô.
- Ta cũng muốn tham gia.
- Tính thêm cả ta nữa.
Vườn đá hiệu chữ Thiên lập tức nhốn nháo một vùng, rất nhiều người đều lớn tiếng mở miệng muốn tham gia. Mấy vạn cân Nguyên thật sự khiến người đỏ mắt.
- Làm sao bây giờ?
Lý Hắc Thủy lo lắng, âm thầm truyền âm.
- Chờ thu Nguyên đi.
Diệp Phàm đáp lại.
- Ngươi... Ta hiểu rồi, tiểu tử ngươi trước sau hai lần gây sức ép, người chần chờ đến giờ cũng dám tham gia. Quả nhiên nên gọi ngươi là Diệp Hắc.
Lý Hắc Thủy bừng tỉnh đại ngộ.
Lần này, Diệp Phàm không đáp ứng sảng khoái giống như lần trước, hơi chút do dự không quyết định nói:
- Các vị, hà tất phải như vậy chứ?
- Không lâu trước đây là chính ngươi nói ra, muốn cược với người ở đây, làm sao hiện tại lại rụt cổ rồi?
- Lời nói ra ngoài như nước đổ đi, chúng ta cũng muốn tham gia.
- Lão già này!
Lý Hắc Thủy thấp giọng mắng. Hắn phát hiện Lý Nhất Thủy đang đưa Nguyên, cho đám người Lý Trọng Thiên mượn Nguyên, mười mấy kia đang muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một tia cười lạnh, truyền âm nói:
- Chính là muốn bẫy con cá lớn này. Một mình lão gia hỏa này có thể lấy ra mấy vạn cân nguyên, mà những người khác mấy chục người đều tập hợp không ra 1 vạn cân."
Cuối cùng, Diệp Phàm đáp ứng, mấy người nhanh chóng vọt tới, đem 3 vạn cân nguyên chất đống ở Ngô Tử Minh bọn họ để nguyên đống trên.
Những người khác không cam lòng, có mấy chục người đủ 1 vạn cân nguyên, làm sao chậm một bước, buồn bã mà quay về.
- Năm vạn cân Nguyên và mười năm phương Nguyên, đến lúc đó các vị nên nhận cược chịu thua a!
Diệp Phàm càng ngày càng trấn định.
- Đến tột cùng ai thắng ai thua, ta nghĩ ngươi nói ngược.
Ngô Tử Minh giễu cợt nói.
Vào lúc này, Lý Nhất Thủy tâm thần nhảy dựng, cảm thấy được có chút không thích hợp nhưng đáng tiếc Nguyên đã được đưa vào.
- Mau cắt đá đi, chờ vị thiên tài Nguyên Thuật ngươi tặng chúng ta năm vạn cân Nguyên. Ha ha ha...
- Cái gì mà thiên tài Nguyên Thuật, một tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng mà thôi!
Diệp Phàm mỉm cười, càng thêm ung dung, mở miệng nói với lão đạo cô của Đạo Nhất Thánh địa:
- Xin tiền bối phong tỏa vùng không gian này, để tránh kỳ trân chạy mất.
Nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không kìm nổi nhìn vào trong. Ngay cả tiếng nói chuyện cũng bớt đi rất nhiều.
- Ngươi xác định cần phải làm vậy sao?
Lão đạo có bình tĩnh nói.
- Ta tin tưởng sẽ có thứ quý hiếm tuyệt thế xuất thế.
Diệp Phàm phi thường khẳng định.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều bị kinh sợ, thực sự là biến đổi bất ngờ, thấy hắn lộ ra vẻ mặt, rất nhiều người theo bản năng tin.
Đương nhiên, cũng có không ít người hoài nghi, càng có người cười lạnh cùng trào phúng.
"Thực sự là đánh cược bị váng đầu, như trước chưa từ bỏ ý định, ta nhìn hắn kết thúc như thế nào!"
Nếu như không ra đồ vật nào, ta nhìn mặt hắn để chỗ nào mà chui!"
"Nâng tảng đá lên đập chân của mình, chờ hắn xấu mặt!"
Người nói những lời này, tự nhiên là cùng hắn đánh cược, coi bọn hắn ăn chắc, tất cả đều mang theo nụ cười lạnh lùng.
Đạo Nhất Thánh địa lão ni cô không nói thêm gì, quyết đoán ra tay, phong tỏa vùng không gian này, một mảnh trong suốt màn ánh sáng bao phủ nơi này.
Từ đầu đến cuối, Đạo Nhất Thánh địa thiếu nữ đạo sĩ đều rất bình tĩnh, không có một gợn sóng, vẫn hờ hững xem.
Mà nếu như luận ai tò mò nhất , không nghi ngờ chút nào là tiểu ni cô áo trắng, đối với Diệp Phàm rất bất mãn, nhíu mũi ngọc tinh xảo giục mấy lần, để Diệp Phàm nhanh lên một chút cắt đá.
Huynh đệ, ngươi vững tin có thể cắt ra hi trân?" Yêu Nguyệt Không hỏi, Đại Hạ hoàng tử cũng trông lại.
"Không có mấy phần chắc chắn." Diệp Phàm đáp.
Hắn nói như vậy, chư vi lão nhân không thể nghi ngờ giật mình, người đá chín khiếu khối này là kỳ thạch đối với bọn hắn mà nói rất đặc biệt, dù sao quan tâm nhiều năm, nếu quả thật cái gì cũng không cắt ra, không thể nghi ngờ sẽ rất thất vọng.
Lần này, Diệp Phàm lộ ra vô cùng trịnh trọng vẻ, khối vật liệu đá là người đá chín khiếu, bao quát mi tâm bộ phận.
Từ lúc hắn bổ xuống khối này vị trí đã xác định bên trong có thứ không tầm thường, bất quá hắn không có nóng lòng cắt ra mà là tiếp tục cắt ra những bộ phận khác.
Cho tới bây giờ, hắn không thể không chăm chú ra tay rồi, ngân đao lướt xuống, vỏ đá chậm rãi bị trổ xuống. Động tác của hắn phi thường chậm, rất sợ cắt hỏng đồ vật gì, cực kỳ cẩn thận.
Choảng "
Khi Diệp Phàm cuối cùng một đao hạ xuống lúc, toàn bộ hòn đá chính mình nứt , mi tâm vị trí, rơi ra một cái kén tằm giống như vật thể, bất quá dài một tấc, dày nửa tấc.
Nó hiện lên màu vàng sậm, nhấp nháy tỏa ánh sáng, càng là một viên kim loại kén không biết mãnh mọc ra cái gì, làm cho người ta cảm thấy cảm giác cực kỳ đặc biệt.
"Thật sự cắt ra đồ vật rồi!"
Mọi người đều thất kinh, bỏ phí trong đá, bỗng có hi trân, vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người.
Đây là người đá chín khiếu mi tâm thai nghén ra đến đồ vật, đến cùng là cái gì? !" Vào đúng lúc này, màu vàng sậm kim loại, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
"Ầm "
Đột nhiên, nó nhẹ nhàng chấn động, chính mình chấn động một chút.
"Cái gì, dĩ nhiên có thể động, chẳng lẽ là cái gì sinh vật cổ hay sao? !"
Mọi người đều biến sắc, liên quan với sinh vật cổ truyền thuyết, thực tại không ít. Như vậy một viên kén kim loại như vậy sẽ uẩn sinh cái gì đây?
Diệp Phàm lui rất nhanh ra sau, cảm giác được nguy hiểm.
Chính vào lúc này, một luồng sát khí kinh thiên tràn ngập mà ra, chấn nhiếp lòng người, khiến sắc mặt rất nhiều người lập tức trắng bệch.
- Rốt cục là cái gì muốn xuất thế?
Rất nhiều nhân vật đời trước bắt đầu đề phòng.
Duy nhất khiến người ta yên tâm là hôm nay có không ít cao thủ đời trước ở đây.
Rắc-
Kén kim loại màu vàng lợt nứt nẻ rất nhanh, rồi sau đó một luồng kiếm quang xông thẳng lên, xuyên thủng cả phong ấn của lão đạo cô.
Sát ý lãnh liệt khiến linh hồn run rẩy, sát khí thấu xương kinh sợ lòng người.
Kén hoàn toàn vỡ nát hóa thành bột phấn, một thanh tiểu kiếm màu đen dài không quá một tấc xuất hiện ở tại chỗ.
Nó rung “ong ong”, bộc phát ra sát khí tận trời, xuyên thủng không gian phong tỏa. Một đạo ô quang xông thẳng tận trời.
- Trời ạ, sát khí quá khủng bố, tuyệt đối là dệt ra “Đạo” và “Lý”. Cửu Khiếu Thạch Nhân không hổ là kỳ thai thiên địa sinh dưỡng, thai nghén một thanh thần kiếm như vậy.
- Nếu không phải nó xuất thế quá sớm, bị bóc ra tại đây, tương lai Cửu Khiếu Thạch Nhân tất thành Thánh linh. Đây là sát phạt chi kiếm mà thiên địa thai nghén cho nó.
Một số lão nhân đều phát ra lời kinh hô như vậy.
- Trời ạ, các ngươi mau nhìn. Nó là loại chất liệu nào, dường như là - Long Văn Hắc Kim.
- Đúng vậy, quả thật là thánh vật chuyên môn thuộc về Đại đế - Long Văn Hắc Kim!
Điều này càng làm cho người chấn kinh, tất cả mọi người kích động vô cùng.
Tiểu kiếm màu đen dài không tới một tấc, bề mặt có đầy vân rồng trời sinh, cổ xưa mà tự nhiên nhưng giờ khác này kiếm phong lại xông lên tận trời.
Nó cùng Diêu Quang Thánh địa cực đạo Thánh binh Long Văn đỉnh là một loại chất liệu!
"Này thật đúng là báu vật vô giá trên đời, người đá chín khiếu dĩ nhiên mọc ra loại đồ vật này, đây là nó tương lai thánh binh khí a."
Cái này người đá chín khiếu vô cùng ghê gớm, nếu như không phải là bị cắt ra tương lai đủ để cùng đại đế tranh đấu!"
Long Văn Hắc Kim kiếm, tuy rằng không đủ dài một tấc, là rất nhỏ một viên Thánh vật, nhưng nếu không có nói trước xuất thế, cùng người đá chín khiếu cộng dựng, tương lai tất nhiên có thể trở thành cực đạo Thánh binh.
Mọi người lại là tiếc hận, lại là khiếp sợ, người đá chín khiếu quá không bình thường , trời sinh bỗng có binh khí, mà lại là Long Văn Hắc Kim loại này Thánh vật, nếu thật sự có thể xuất thế tương lai tất nhiên chiến lực chấn thế!
Mọi người đồng thời động thủ, phong ấn cái này long tiểu kiếm màu đen.
"Nhanh niêm phong lại nó, quá sớm để xuất thế, người đá có oán, kiên trì một lúc kiếm này tất sẽ khôi phục trạng thái bình thường."
Long Văn Hắc Kim này là Thánh vật mãnh sinh một viên tiểu kiếm!
Kết quả này Diệp Phàm đánh cược người tất cả đều há hốc mồm, Ngô Tử Minh cùng Lý Trọng Thiên trực tiếp xanh mặt, còn Huyễn Diệt cung Thái Thượng trưởng lão Lý Nhất Thủy càng là suýt nữa thổ huyết.
Kết quả này quá mức khác với sự dự liệu của người ta rồi!
Bọn họ trái tim đều đang chảy máu, mấy vạn cân nguyên, cứ như vậy bị người mang đi.
Vào đúng lúc này, những người này tất cả đều có chút không chịu nổi.
"Mụ ' thật là quá tàn nhẫn!"
"Mấy vạn cân nguyên a, hai cái tiểu tử quá tối, mặt đen, tâm cũng đen!"
Tham dự đánh cược tất cả đều gần như hư thoát không ngừng nguyền rủa.
Bất quá, trước mắt không có ai quan tâm bọn họ, cắt ra một viên Long Văn Hắc Kim tiểu kiếm, tuyệt đối có thể xưng tụng hi trân, đem mọi người tâm thần đều hấp dẫn.
Đặc biệt là, nó là người đá chín khiếu mãnh sinh ra, tuyệt đối chấn động tâm thần người ta!
Bạch y Khương Dật Phi là người thứ nhất hướng về Diệp Phàm truyền âm.
Tiếp theo phong hoa tuyệt đại An Diệu Y cũng là sóng mắt lưu chuyển, nếu như không phải vườn đá bị phong toả, đã nhẹ nhàng đi vào.
Vào đúng lúc này, rất nhiều người đều hướng về Diệp Phàm lấy lòng, dục thu mua kiếm này, dù nó rất nhỏ.
- So cược, ngươi lấy tảng đá trắng trên mặt đất để cược sao? Rất rõ ràng, đó là Bạch Hoa Thạch, căn bản không có khả năng cắt ra Nguyên. Dù là người cược thạch cấp thấp nhất cũng biết được.
- Người trẻ tuổi, mặc dù Cửu Khiếu Thạch Nhân cắt không ra, cũng không phải không chịu nổi đả kích như vậy, về sau còn có cơ hội.
- Ta thấy hắn hóa rồ mất rồi, đều đã đến nước này còn muốn cùng người ta so cược.
Bên ngoài vườn đá hiệu chữ Thiên đều vang lên tiếng nghị luận. Nhất là đám người Ngô Tử Minh lại càng lớn tiếng cười nhạo.
- Ngươi lấy cái gì để cược, dùng tảng đá trắng kia cắt ra Thần Nguyên sao? Thật sự là chuyện cười lớn nhất trên đời.
- Ta thấy hắn không chịu nổi đả kích, hóa điên rồi. Đã sớm nói rồi, hắn không biết trời cao đất rộng.
- Lúc này bị đánh về nguyên hình rồi hả. Tự cho mình là cao thủ Nguyên Thuật, chỉ điểm giang sơn. Kết quả từ đám mây ngã xuống thật mạnh.
- Không biết tự lượng sức mình. Ha ha ha!!!
Diệp Phàm thần sắc bình tĩnh nói:
- Ai dám cược với ta? Ta dùng Cửu Khiếu Thạch Nhân cược với các ngươi. Nếu ta thua, nguyện trả năm vạn cân Nguyên.
Lời này vừa ra, đầu tiên là một mảnh yên tĩnh rồi sau đó bộc phát ra một tràng
- Thằng này điên rồi, thật sự hết thuốc chữa.
- Năm vạn cân Nguyên, nếu ngươi lấy ra được, ta cược với ngươi.
Có người kích động la lớn.
- Không chịu nổi đả kích, muốn đá thúng đụng nia sao?
Có người cười nhạo.
Trong vườn đá, Yêu Nguyệt Không đi lên khuyên nhủ:
- Huynh đệ, không cần như vậy, cùng lắm thì làm lại từ đầu. Đá trắng như vậy không có khả năng cắt ra thứ quý hiếm.
Diệp Phàm lắc đầu, tiếp tục kiên trì nói:
- Không sao, ta chính là muốn cùng bọn họ cược. Hôm nay ngay cả thần dược đều cắt ra được, ta cảm thấy ông trời đứng về phía ta.
Trên mặt đất, tảng đá màu trắng lớn bằng nắm tay chói mắt, nhất là nghĩ đến cái giá trên trời của nó càng thêm khiến người ta líu lưỡi cùng than thở.
- cắt ra thần dược là cơ duyên to lớn, nó là vật quý hiếm nhiều năm qua ít gặp, còn tưởng rằng có thể cắt ra được thần vật bậc này? Thật sự là chê cười.
- Ngươi rốt cục có Nguyên hay không? Nếu như có, ta cược với ngươi.
Ngoài vườn đá truyền tới các loại thanh âm, tất cả mọi người không tin có thể từ trong Bạch Hoa Thạch cắt ra được Nguyên.
Lý Hắc Thủy lo lắng, âm thầm truyền âm nói:
- Ngươi thật sự có nắm chắc sao? Đây chính là Bạch Hoa Thạch, dù là người mới nhập môn cược đá cũng biết, tuyệt đối sẽ không ra Nguyên.
- ít nhiều vẫn nắm chắc một chút.
Diệp Phàm âm thầm đáp lại.
- Thật hay giả?
Lý Hắc Thủy thấy Diệp Phàm rất trấn định, nửa tin nửa ngờ.
“Làm sao ta lại tự hại mình!” Diệp Phàm thầm nghĩ.
- Ngươi quá âm hiểm, đây là đang câu cá a!
Lý Hắc Thủy yên lòng, âm thầm cười hắc hắc nói:
- Đều nói ta lòng dạ đen tối, ta thấy ngươi còn đen tối hơn cả ta, rõ ràng là cắt ra thứ tốt còn trấn định như vậy, không quên lừa gạt đám người này một phen. Ta cảm thấy nên gọi ngươi là Diệp Hắc mới đúng.
Giờ phút này trong ngoài vườn đá một mảnh xôn xao, tất cả mọi người không thể bình tĩnh. Lão đạo cô của Đạo Nhất Thánh địa không thể không đi lên vài bước, tránh cho có người quá khích mà xông vào.
Diệp Phàm đảo quanh mọi người, nói:
- Ta nói đều là thật, các ngươi xem đây là cái gì?
Hắn vung tay áo, trên mặt đất lập tức xuất hiện một đống Nguyên lớn, hào quang lấp lánh, linh khí xung thiên.
Đám người Ngô Tử Minh, Lý Trọng Thiên tổng cộng mười mấy người, tổng cộng thua cho hắn bốn vạn hai ngàn cân Nguyên. Đại Hạ hoàng tử cũng thua cho hắn một vạn cân nguyên. Cộng vào một chỗ, không nhiều không ít, vừa khéo hơn 5 vạn cân Nguyên.
Ngoài vườn đá, mọi người nhìn thấy nhiều Nguyên như vậy đều có chút cảm giác ngất ngây. Hầu hết đều là người trẻ tuổi, đã bao giờ từng cầm trong tay nhiều như vậy. Tất cả đều lộ ra ánh mắt nóng bỏng.
- Có người dám cược với ta không?
Diệp Phàm lại hỏi.
Lần này, tất cả mọi người lại ngây ra. Năm vạn cân Nguyên thật sự quá nhiều, ngày thường rất ít chứng kiến loại trường hợp này.
Phàm là người lấy ra được nhiều Nguyên như vậy gần như không bao giờ lại tranh chấp, phần lớn đều là đại nhân vật thế hệ trước, đều dùng để mua thứ quý hiếm.
Ngay cả là nhân vật như Khương Dật Phi, An Diệu Y cũng thần sắc khẽ động, hơi chút kinh ngạc.
Có người miệng khô lưỡi nóng, không kìm nổi nuốt một ngụm nước bọt, cặp mắt đờ ra, nhìn chòng chọc vào năm vạn cân Nguyên trong vườn, ánh mắt không thể dời đi.
Nhưng một đống Nguyên lớn như vậy thật sự rất nhiều, không có người trẻ tuổi nào có thể một lần lấy ra được, tất cả đều cặp mắt mở to.
Có một số nhân vật thế hệ trước lấy ra được nhưng không nén được mặt mũi, nhất là những lão nhân bên cạnh Diệp Phàm ở trong vườn đá. Bọn họ đều rất có lai lịch, rất nhiều người có thể chịu đựng năm vạn cân Nguyên.
Nhưng mới vừa rồi bọn họ đi theo phía sau Diệp Phàm, nghiễm nhiên ở cùng một chỗ chọn đá, trước mắt không thể ném thể diện để cùng hắn cược.
- Như vậy đi, ta hạ tiêu chuẩn xuống. Lấy một phương Nguyên làm tiêu chuẩn, chỉ cần hợp lực gom đủ đều có thể tiến vào, ta chiều hết!
Một vạn cân nguyên chia làm ba bên, 5 vạn cân nguyên chia làm mười năm phương, Diệp Phàm đem một đống lớn nguyên chia thành mười năm đống, sau đó nhìn về phía mọi người.
"Đánh cược, chúng ta tập hợp nguyên, hợp lại cùng nhau với hắn đánh cược"
Lập tức, có bảy, tám người đủ 1 vạn nguyên, trở thành nhóm đầu tiên đánh cược, đi đến.
Ngô Tử Minh cùng Lý Trọng Thiên là đám người không kiềm chế nổi. Hận không thể lập tức đánh cược, đây là cơ hội khó có được, báo được mối thù trước đây.
"Hai người này quê mùa, nhất định phải gặp vận rủi lớn, nhưng đáng tiếc trên người chúng ta không có nguyên, làm như thế nào cho phải?' ' Ngô Tử Minh không cam lòng.
"Phía trước người kia không phải Lý Nhất Thủy tiền bối sao, là Huyễn Diệt cung Thái Thượng trưởng lão. Lý Trọng Thiên là ngươi huyền thúc tổ, ngươi thẳng thắn qua mượn chút nguyên đi , có người kiến nghị như vậy.
"Không sai, ta xem Lý Nhất Thủy tiền bối vì việc thần dược việc đối với hai thiếu niên kia tương đối bất mãn, Lý Trọng Thiên ngươi qua nói rõ, ta nghĩ hắn nhất định sẽ cho chúng ta mượn."
"Tốt lắm, ta đi thử xem."
Thời gian không lâu, Lý Trọng Thiên trở về, quả nhiên mượn tới 1 vạn cân nguyên.
Diệp Phàm không chút biến sắc, rất bình tĩnh nhìn bọn họ đi tới, hắn một mực chờ đợi mấy người này đặt cược, đã sớm biết bọn họ sẽ hướng về Lý Nhất Thủy mượn nguyên.
Giờ khắc này, Lý Nhất Thủy lộ ra một tia thâm trầm lạnh lùng ý cười, ý vị thâm trường hướng về trong vườn đá trông lại... ,
"Lão già' nhìn ngươi một lúc vẫn cười được ra tiếng không." Lý Hắc Thủy nhìn thấy tình huống này, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
"Còn có người nguyện ý đến đánh cược nữa không ?', Diệp Phàm quét về phía tứ phương hỏi.
Rất nhiều người đều ý động, muốn liên hợp lại, bất quá gặp Diệp Phàm cùng Lý Hắc Thủy bình tĩnh như vậy, đều hơi nghi hoặc một chút , do dự không quyết.
Đặc biệt là trong vườn đá, những lão nhân này có lai lịch lớn, cũng hiện ra vẻ kinh dị' cảm thấy sự tình khả năng có chuyển biến.
"Thật không có người?' ' Diệp Phàm lần thứ hai hỏi lại.
Tiểu ni cô áo trắng ngẩng đầu, chớp cặp mắt to thúc giục, có vẻ bất mãn.
- Hắc hắc, ngươi đã sốt ruột như vậy, ta cho ngươi đến cắt đá nhé?
Diệp Phàm nở nụ cười.
Tiểu ni cô áo trắng chun mũi, không để ý đến hắn, vẻ mặt chuyên chú nhìn chằm chằm tảng đá.
Đại Hạ hoàng tử thật sự là chờ phát ngắn, hận không thể cho Diệp Phàm một chưởng. Hắn nhíu mày, đi tới vài bước đứng ở cạnh muội muội của mình.
- Mau cắt đi.
Đám người Ngô Tử Minh thúc giục.
- Được, yên lặng chờ kỳ trân tuyệt thế xuất thế đi.
Diệp Phàm lộ ra vẻ nghiêm túc, cầm ngân đao sắc bén đảo quanh hòn đá lớn bằng nắm tay.
Xoạt xoạt-
Thanh âm cắt đá vang lên, người chung quanh lập tức trở nên im lặng, dường như nhớ tới lúc mới bắt đầu, không ai nói gì.
Vụn đá nhanh chóng rơi xuống, ngân đao chạy rất nhanh, không bao lâu tảng đá bằng nắm tay đã nhỏ đi một nửa, vẫn như cũ là Bạch Hoa Thạch, không thấy dị tượng xuất hiện.
Tuy rằng đám người Ngô Tử Minh rất muốn giễu cợt nhưng lại không cười ra nổi. Dưới loại không khí trịnh trọng này thậm chí còn có chút khẩn trương.
Cuối cùng vật liệu đá đã không lớn bằng quả mận, vẫn chưa thấy kỳ trân xuất thế, rất nhiều người rốt cục không kìm nổi, bắt đầu nghị luận.
Hầu hết mọi người tin tưởng không có khả năng cắt ra thứ gì. Đã còn khối nhỏ như vậy vẫn là Bạch Hoa Thạch, nếu là bên trong giấu thần vật, sớm nên cảm ứng được linh khí.
Cho dù là Lý Hắc Thủy cũng không kìm được, tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Phàm nhưng hắn vẫn rất trấn định, hạ đao tinh chuẩn cắt đá rất nhanh.
Xoạt-
Khi cắt đến còn không bằng quả vải, màu sắc tảng đá rốt cục có biến hóa trở thành màu đỏ sậm. Rất nhiều người đều kinh ngạc kêu lên.
Diệp Phàm giảm chậm tốc độ, cẩn thận lột ra từng lớp vỏ đá. Mọi người lập tức nín thở không lên tiếng nữa, lẳng lặng quan sát.
Cuối cùng, một viên đá màu đỏ sẫm giống như trái tim bị bóc ra.
Tất cả những lão nhân ở đây đều giật mình, lộ ra vẻ tiếc hận vô cùng.
- Rất đáng tiếc, Cửu Khiếu Thạch Nhân này thật sự có khả năng có một chút lột xác, trái tim đã thành hình. Nếu lại qua trên mấy trăm vạn năm, hơn phân nửa thật sự có thể sinh ra linh trí, trở thành Thánh linh gần với Tiên.
- Đáng tiếc, nó không nên xuất thế sớm như vậy. Bị người phát hiện, hết thảy đều thành không.
Tất cả lão nhân đều lắc đầu, cảm thấy được đây là ý trời. Nếu không mấy trăm vạn năm sau đây chính là một thứ vô cùng khủng bố, có khả năng tranh phong với đại đế cổ.
- Cửu Khiếu Thạch Nhân cũng chỉ như thế, rốt cục là không có khả năng thai nghén ra kỳ trân. Thật tiếc cho chiếc đài đá do thiên địa sinh ra này.
Thấy những lão nhân ở đây đều kết luận như vậy, Ngô Tử Minh lập tức cười to, châm chọc:
- Thiên tài Nguyên Thuật, đem Nguyên trình lên đi.
Diệp Phàm không thèm để ý, tiếp tục hạ đao. Quả nhiên sau khi tim đá màu đỏ sậm bị cắt ra, cái gì cũng không có.
- Ha ha ha...
Đám người Lý Trọng Thiên cười to, tràn ngập khoái ý cùng trào phúng.
Ngoài vườn đá, một mảnh xôn xao. Rất nhiều người đều hối hận không thôi, hận không thể tự vả mình một trận, bỏ lỡ cơ hội cược tốt như vậy.
- Hắc hắc...
Thái thượng trưởng lão Lý Nhất Thủy của Huyễn Diệt Cung cười lạnh đầy thâm ý.
Đại Hạ hoàng tử cùng Yêu Nguyệt Không cũng lắc đầu, cảm thấy Diệp Phàm thật sự quá xung động. Điều này không khác gì vô cớ dâng Nguyên ra ngoài.
- Người trẻ tuổi, ta nói ngươi cái gì cũng tốt, thật sự không nên như vậy. Mười cược chín thua, nhất là nguyên thạch. Có loại ma tính, nếu như không cắt ra, rất khó đoán trước kết quả.
Một số lão nhân chung quanh lắc đầu, tất cả đều cho rằng Diệp Phàm không còn thuốc chữa.
Diệp Phàm vẫn rất bình tĩnh như cũ, không nói thêm gì.
Nhưng Lý Hắc Thủy lại toát mồ hôi. Cái gì cũng không cắt ra, đó là một đả kích rất lớn.
-o0o-
Nhất là thấy đám người Ngô Tử Mình, Lý Trọng Thiên trào phúng, hắn lại càng tức giận. Lại thấy biểu tình của những người khác hoặc đồng tình hoặc vui sướng khi người gặp họa thì hắn không nén nổi thở dài.
- Như thế nào, không nói nên lời rồi?
Tổng cộng có hai đám người cược với Diệp Phàm, vào giờ khắc này họ đều đắc ý vừa lòng, có người mở miệng chế nhạo.
- Thiên tài Nguyên Thuật, về nhà luyện thêm vài năm đi. Kỳ thạch giá trên trời không phải ai cũng có thể cắt.
- Không biết tự lượng sức mình, tự cho rằng mình là Nguyên Thiên Sư sống lại. Thật sự là buồn cười.
- Ngươi đã không nói lời nào, vậy tự chúng ta thu Nguyên. Ha ha...
Những người này cười to, tất cả đều vui sướng vô cùng. Nhất là Ngô Tử Minh cùng Lý Trọng Thiên càng thêm làm càn.
Chung quanh đám người Yêu Nguyệt Không, Đại Hạ hoàng tử yên lặng không lên tiếng, đám lão nhân cũng không mở miệng.
Ngoài vườn đá một mảnh sôi trào, hầu hết mọi người đều tự trách và hối hận không thôi.
- Chậm!
Đúng lúc này, Diệp Phàm bỗng nhiên bình tĩnh mở miệng nói:
- Cửu Khiếu Thạch Nhân còn chưa cắt xong, các ngươi dựa vào cái gì đụng vào Nguyên của ta?
Nghe hắn lên tiếng như vậy, tất cả mọi người đều ngẩn ra, ngay cả những người như Khương Dật Phi, An Diệu Y đều lộ vẻ ngạc nhiên.
- Ngươi còn tảng đá có thể cắt?
Đám người Ngô Tử Minh đều nhìn xuống đất, tuy nhiên tất cả đều không thèm để ý.
Tiểu ni có áo trắng vẫn nâng cằm như trước, không có đứng dậy, thanh âm giòn tan dễ nghe:
- Mau cắt ra đi, để ta xem rốt cục có cái gì.
Diệp Phàm từ trong đám bột đá nhặt lên một khối đá bẹp, lớn bằng nửa bàn tay, dày hơn một tấc.
- Một tảng đá dẹp lép như vậy, ngươi còn trông mong cắt ra thứ quý hiếm?
- Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đến giờ này còn chưa từ bỏ ý định.
- Chúng ta đang chờ ngươi cắt ra, xem có thể xuất hiện cái gì.
Hai đám người cược cùng Diệp Phàm không tin có thể cắt ra cái gì, khóe miệng đều cười lạnh.
- Bây giờ còn có thể tham gia không, nếu ngươi vẫn còn có vật liệu đá, ta cũng muốn cược với ngươi.
Ngoài vườn đá có người hô.
- Ta cũng muốn tham gia.
- Tính thêm cả ta nữa.
Vườn đá hiệu chữ Thiên lập tức nhốn nháo một vùng, rất nhiều người đều lớn tiếng mở miệng muốn tham gia. Mấy vạn cân Nguyên thật sự khiến người đỏ mắt.
- Làm sao bây giờ?
Lý Hắc Thủy lo lắng, âm thầm truyền âm.
- Chờ thu Nguyên đi.
Diệp Phàm đáp lại.
- Ngươi... Ta hiểu rồi, tiểu tử ngươi trước sau hai lần gây sức ép, người chần chờ đến giờ cũng dám tham gia. Quả nhiên nên gọi ngươi là Diệp Hắc.
Lý Hắc Thủy bừng tỉnh đại ngộ.
Lần này, Diệp Phàm không đáp ứng sảng khoái giống như lần trước, hơi chút do dự không quyết định nói:
- Các vị, hà tất phải như vậy chứ?
- Không lâu trước đây là chính ngươi nói ra, muốn cược với người ở đây, làm sao hiện tại lại rụt cổ rồi?
- Lời nói ra ngoài như nước đổ đi, chúng ta cũng muốn tham gia.
- Lão già này!
Lý Hắc Thủy thấp giọng mắng. Hắn phát hiện Lý Nhất Thủy đang đưa Nguyên, cho đám người Lý Trọng Thiên mượn Nguyên, mười mấy kia đang muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một tia cười lạnh, truyền âm nói:
- Chính là muốn bẫy con cá lớn này. Một mình lão gia hỏa này có thể lấy ra mấy vạn cân nguyên, mà những người khác mấy chục người đều tập hợp không ra 1 vạn cân."
Cuối cùng, Diệp Phàm đáp ứng, mấy người nhanh chóng vọt tới, đem 3 vạn cân nguyên chất đống ở Ngô Tử Minh bọn họ để nguyên đống trên.
Những người khác không cam lòng, có mấy chục người đủ 1 vạn cân nguyên, làm sao chậm một bước, buồn bã mà quay về.
- Năm vạn cân Nguyên và mười năm phương Nguyên, đến lúc đó các vị nên nhận cược chịu thua a!
Diệp Phàm càng ngày càng trấn định.
- Đến tột cùng ai thắng ai thua, ta nghĩ ngươi nói ngược.
Ngô Tử Minh giễu cợt nói.
Vào lúc này, Lý Nhất Thủy tâm thần nhảy dựng, cảm thấy được có chút không thích hợp nhưng đáng tiếc Nguyên đã được đưa vào.
- Mau cắt đá đi, chờ vị thiên tài Nguyên Thuật ngươi tặng chúng ta năm vạn cân Nguyên. Ha ha ha...
- Cái gì mà thiên tài Nguyên Thuật, một tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng mà thôi!
Diệp Phàm mỉm cười, càng thêm ung dung, mở miệng nói với lão đạo cô của Đạo Nhất Thánh địa:
- Xin tiền bối phong tỏa vùng không gian này, để tránh kỳ trân chạy mất.
Nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không kìm nổi nhìn vào trong. Ngay cả tiếng nói chuyện cũng bớt đi rất nhiều.
- Ngươi xác định cần phải làm vậy sao?
Lão đạo có bình tĩnh nói.
- Ta tin tưởng sẽ có thứ quý hiếm tuyệt thế xuất thế.
Diệp Phàm phi thường khẳng định.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều bị kinh sợ, thực sự là biến đổi bất ngờ, thấy hắn lộ ra vẻ mặt, rất nhiều người theo bản năng tin.
Đương nhiên, cũng có không ít người hoài nghi, càng có người cười lạnh cùng trào phúng.
"Thực sự là đánh cược bị váng đầu, như trước chưa từ bỏ ý định, ta nhìn hắn kết thúc như thế nào!"
Nếu như không ra đồ vật nào, ta nhìn mặt hắn để chỗ nào mà chui!"
"Nâng tảng đá lên đập chân của mình, chờ hắn xấu mặt!"
Người nói những lời này, tự nhiên là cùng hắn đánh cược, coi bọn hắn ăn chắc, tất cả đều mang theo nụ cười lạnh lùng.
Đạo Nhất Thánh địa lão ni cô không nói thêm gì, quyết đoán ra tay, phong tỏa vùng không gian này, một mảnh trong suốt màn ánh sáng bao phủ nơi này.
Từ đầu đến cuối, Đạo Nhất Thánh địa thiếu nữ đạo sĩ đều rất bình tĩnh, không có một gợn sóng, vẫn hờ hững xem.
Mà nếu như luận ai tò mò nhất , không nghi ngờ chút nào là tiểu ni cô áo trắng, đối với Diệp Phàm rất bất mãn, nhíu mũi ngọc tinh xảo giục mấy lần, để Diệp Phàm nhanh lên một chút cắt đá.
Huynh đệ, ngươi vững tin có thể cắt ra hi trân?" Yêu Nguyệt Không hỏi, Đại Hạ hoàng tử cũng trông lại.
"Không có mấy phần chắc chắn." Diệp Phàm đáp.
Hắn nói như vậy, chư vi lão nhân không thể nghi ngờ giật mình, người đá chín khiếu khối này là kỳ thạch đối với bọn hắn mà nói rất đặc biệt, dù sao quan tâm nhiều năm, nếu quả thật cái gì cũng không cắt ra, không thể nghi ngờ sẽ rất thất vọng.
Lần này, Diệp Phàm lộ ra vô cùng trịnh trọng vẻ, khối vật liệu đá là người đá chín khiếu, bao quát mi tâm bộ phận.
Từ lúc hắn bổ xuống khối này vị trí đã xác định bên trong có thứ không tầm thường, bất quá hắn không có nóng lòng cắt ra mà là tiếp tục cắt ra những bộ phận khác.
Cho tới bây giờ, hắn không thể không chăm chú ra tay rồi, ngân đao lướt xuống, vỏ đá chậm rãi bị trổ xuống. Động tác của hắn phi thường chậm, rất sợ cắt hỏng đồ vật gì, cực kỳ cẩn thận.
Choảng "
Khi Diệp Phàm cuối cùng một đao hạ xuống lúc, toàn bộ hòn đá chính mình nứt , mi tâm vị trí, rơi ra một cái kén tằm giống như vật thể, bất quá dài một tấc, dày nửa tấc.
Nó hiện lên màu vàng sậm, nhấp nháy tỏa ánh sáng, càng là một viên kim loại kén không biết mãnh mọc ra cái gì, làm cho người ta cảm thấy cảm giác cực kỳ đặc biệt.
"Thật sự cắt ra đồ vật rồi!"
Mọi người đều thất kinh, bỏ phí trong đá, bỗng có hi trân, vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người.
Đây là người đá chín khiếu mi tâm thai nghén ra đến đồ vật, đến cùng là cái gì? !" Vào đúng lúc này, màu vàng sậm kim loại, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
"Ầm "
Đột nhiên, nó nhẹ nhàng chấn động, chính mình chấn động một chút.
"Cái gì, dĩ nhiên có thể động, chẳng lẽ là cái gì sinh vật cổ hay sao? !"
Mọi người đều biến sắc, liên quan với sinh vật cổ truyền thuyết, thực tại không ít. Như vậy một viên kén kim loại như vậy sẽ uẩn sinh cái gì đây?
Diệp Phàm lui rất nhanh ra sau, cảm giác được nguy hiểm.
Chính vào lúc này, một luồng sát khí kinh thiên tràn ngập mà ra, chấn nhiếp lòng người, khiến sắc mặt rất nhiều người lập tức trắng bệch.
- Rốt cục là cái gì muốn xuất thế?
Rất nhiều nhân vật đời trước bắt đầu đề phòng.
Duy nhất khiến người ta yên tâm là hôm nay có không ít cao thủ đời trước ở đây.
Rắc-
Kén kim loại màu vàng lợt nứt nẻ rất nhanh, rồi sau đó một luồng kiếm quang xông thẳng lên, xuyên thủng cả phong ấn của lão đạo cô.
Sát ý lãnh liệt khiến linh hồn run rẩy, sát khí thấu xương kinh sợ lòng người.
Kén hoàn toàn vỡ nát hóa thành bột phấn, một thanh tiểu kiếm màu đen dài không quá một tấc xuất hiện ở tại chỗ.
Nó rung “ong ong”, bộc phát ra sát khí tận trời, xuyên thủng không gian phong tỏa. Một đạo ô quang xông thẳng tận trời.
- Trời ạ, sát khí quá khủng bố, tuyệt đối là dệt ra “Đạo” và “Lý”. Cửu Khiếu Thạch Nhân không hổ là kỳ thai thiên địa sinh dưỡng, thai nghén một thanh thần kiếm như vậy.
- Nếu không phải nó xuất thế quá sớm, bị bóc ra tại đây, tương lai Cửu Khiếu Thạch Nhân tất thành Thánh linh. Đây là sát phạt chi kiếm mà thiên địa thai nghén cho nó.
Một số lão nhân đều phát ra lời kinh hô như vậy.
- Trời ạ, các ngươi mau nhìn. Nó là loại chất liệu nào, dường như là - Long Văn Hắc Kim.
- Đúng vậy, quả thật là thánh vật chuyên môn thuộc về Đại đế - Long Văn Hắc Kim!
Điều này càng làm cho người chấn kinh, tất cả mọi người kích động vô cùng.
Tiểu kiếm màu đen dài không tới một tấc, bề mặt có đầy vân rồng trời sinh, cổ xưa mà tự nhiên nhưng giờ khác này kiếm phong lại xông lên tận trời.
Nó cùng Diêu Quang Thánh địa cực đạo Thánh binh Long Văn đỉnh là một loại chất liệu!
"Này thật đúng là báu vật vô giá trên đời, người đá chín khiếu dĩ nhiên mọc ra loại đồ vật này, đây là nó tương lai thánh binh khí a."
Cái này người đá chín khiếu vô cùng ghê gớm, nếu như không phải là bị cắt ra tương lai đủ để cùng đại đế tranh đấu!"
Long Văn Hắc Kim kiếm, tuy rằng không đủ dài một tấc, là rất nhỏ một viên Thánh vật, nhưng nếu không có nói trước xuất thế, cùng người đá chín khiếu cộng dựng, tương lai tất nhiên có thể trở thành cực đạo Thánh binh.
Mọi người lại là tiếc hận, lại là khiếp sợ, người đá chín khiếu quá không bình thường , trời sinh bỗng có binh khí, mà lại là Long Văn Hắc Kim loại này Thánh vật, nếu thật sự có thể xuất thế tương lai tất nhiên chiến lực chấn thế!
Mọi người đồng thời động thủ, phong ấn cái này long tiểu kiếm màu đen.
"Nhanh niêm phong lại nó, quá sớm để xuất thế, người đá có oán, kiên trì một lúc kiếm này tất sẽ khôi phục trạng thái bình thường."
Long Văn Hắc Kim này là Thánh vật mãnh sinh một viên tiểu kiếm!
Kết quả này Diệp Phàm đánh cược người tất cả đều há hốc mồm, Ngô Tử Minh cùng Lý Trọng Thiên trực tiếp xanh mặt, còn Huyễn Diệt cung Thái Thượng trưởng lão Lý Nhất Thủy càng là suýt nữa thổ huyết.
Kết quả này quá mức khác với sự dự liệu của người ta rồi!
Bọn họ trái tim đều đang chảy máu, mấy vạn cân nguyên, cứ như vậy bị người mang đi.
Vào đúng lúc này, những người này tất cả đều có chút không chịu nổi.
"Mụ ' thật là quá tàn nhẫn!"
"Mấy vạn cân nguyên a, hai cái tiểu tử quá tối, mặt đen, tâm cũng đen!"
Tham dự đánh cược tất cả đều gần như hư thoát không ngừng nguyền rủa.
Bất quá, trước mắt không có ai quan tâm bọn họ, cắt ra một viên Long Văn Hắc Kim tiểu kiếm, tuyệt đối có thể xưng tụng hi trân, đem mọi người tâm thần đều hấp dẫn.
Đặc biệt là, nó là người đá chín khiếu mãnh sinh ra, tuyệt đối chấn động tâm thần người ta!
Bạch y Khương Dật Phi là người thứ nhất hướng về Diệp Phàm truyền âm.
Tiếp theo phong hoa tuyệt đại An Diệu Y cũng là sóng mắt lưu chuyển, nếu như không phải vườn đá bị phong toả, đã nhẹ nhàng đi vào.
Vào đúng lúc này, rất nhiều người đều hướng về Diệp Phàm lấy lòng, dục thu mua kiếm này, dù nó rất nhỏ.
/1822
|