Thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo hét lớn, tóc dài màu bạc bay rối tung, lão ta dùng hết khả năng để không chế Ly Hỏa thần lô, quyết thu Diệp Phàm vào trong lò một lần nữa.
Lò lửa bằng đồng lay động, toàn thân tỏa sáng óng ánh, ánh lửa ngút trời. Miệng lò giống như là hố đen, cắn nuốt điên cuồng tất cả mọi thứ xung quanh.
“Ầm"
Ngọn núi xanh ở bên cạnh rung động, đỉnh núi sụp đổ. Đỉnh núi cao hai mươi mấy mét lập tức gãy lìa rơi xuống, rồi giống như là cát bụi bị hút vào bên trong Ly Hỏa thần lô.
“Răng rắc”
Phần còn lại của ngọn núi này vẫn đang sụp đổ, những hòn đá lớn không ngừng bị bóc ra, bay về phía lò lửa kinh khủng kia.
Cảnh tượng này làm cho người ta sợ hãi. Uy lực của Ly Hỏa thần lô vượt quá tưởng tượng, lực lượng có thể bạt núi hút biển, cắn nuốt trời xanh.
Tuy rằng Diệp Phàm đã chạy được ra ngoài nhưng lại bị lò lửa ở phía dưới kéo xuống, sắp bị hút vào bên trong lò lửa nóng rực.
Cùng lúc đó, cái nắp lò tỏa ánh sáng năm màu rực rỡ kia bay trở về, đánh tới Diệp Phàm, muốn ép hắn phải tiến vào bên trong lò lửa, một lần nữa nhốt hắn ở bên trong.
“Coong”
Ánh mắt Diệp Phàm sắc bén, ngón tay cái màu vàng kim ấn xuống, đánh vào phía trên nắp lò ngũ sắc, đánh bật nó bay ra ngoài.
- Thu!
Thái Thượng trưởng lão Ly Hỏa giáo hết sức khẩn trương, liên tục phun ra ba ngụm tinh huyết lên trên lò lửa, tập trung tinh thần ở trên thân lò, dùng hết sức lực thôi động đại sát khí này.
“Ầm ầm ầm”
Đá trên núi lăn lóc xuống, những cây cối lớn đột ngột bị nhổ lên khỏi mặt đất và bay về phía cái hắc động thật lớn giữa bầu trời, cái gì cũng bị hút vào hết.
Ngọn núi cao hai mươi mấy mét bị gãy ở bên cạnh lần thứ hai sụp đổ, bị lò lửa bằng đồng đó hút vào bên trong, trực tiếp hóa thành tro bụi.
Ly Hỏa thần lô luyện hóa vạn vật, miệng lò đen ngòm như nối liền với vực sâu nơi địa ngục, không thể nhìn thấy đáy.
“Keng”
Diệp Phàm bị kéo mạnh xuống, nhưng không hề rơi vào trong lò, hai chân hắn đạp liên tiếp vào miệng lò cứ như là một cây búa nặng vạn tấn đập lên trên miệng lò.
Âm thanh dằng dặc xuyên thấu qua cả sắt đá, làm cho mười tám ngọn núi đều phải lay động, không ít người kêu lên thảm thiết, từ trên không trung rơi xuống đất, rồi lấy tay bịt hai lỗ tai, giữa ngón tay có vết máu chảy ra.
Hai chân Diệp Phàm dường như có thể dẫm nát bầu trời, liên tục đạp lên trên miệng lò khiến cả lò lửa phải run rẩy mãnh liệt.
Cách đó không xa, miệng mũi thái Thượng chưởng giáo của Ly Hỏa giáo đều chảy máu, bên ngoài thân xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Thái Thượng động chủ của Huyền Nguyệt động lo lắng, lão ta đã lấy bức tranh ma ra, nhưng khoảng cách quá xa nên không thể gây thương tổn đến Diệp Phàm, nếu tiếp xúc quá gần thì lại sợ nguy hiểm bị lò lửa khủng khiếp kia cắn nuốt.
Diệp Phàm đứng ở trên miệng lò. Đối mặt với lò lửa to như một quả núi này, hắn vẫn vững vàng ổn định chính mình. Thân thể như cắm rễ phía trên miệng lò, lực cắn nuốt cực mạnh cũng không thể làm hắn lay động.
“Coong”
Hai tay của hắn không ngừng đánh lên trên lò lửa, làm phát ra từng tiếng nổ lớn.
Thân thể của thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo run lên, hắn lão cung cấp một lượng thần lực khổng lồ mới có thể thôi động cái lò này. Bây giờ lão với lò lửa đã liền làm một thể.
Lò lửa tuy lớn, nhưng lại bị lay động liên tục, lúc nào cũng có thể bị đánh đổ. Nó rung động, tỏa ra những ngọn lửa dữ dội.
Bàn tay màu vàng kim của Diệp Phàm còn kinh khủng hơn pháp bảo của người khác, đánh cho lò lửa phát ra tiếng vang rung trời, lưu lại những dấu tay rất rõ ràng ở trên thân lò.
“Phốc”
Thái thượng chưởng giáo của Ly hỏa giáo rốt cuộc cũng không thể kiên trì được nữa, thần lực gần như khô cạn, miệng ho ra từng ngụm máu lớn. Thân thể lão ta lảo đảo như muốn ngã từ trên không xuống.
Thần lực của Diệp Phàm cuồn cuộn, vĩnh viễn không cạn kiệt, là một trường hợp có một không hai trong các tu sĩ đồng gia. Lực công kích không những không giảm mà còn ngày càng mạnh hơn.
“Coong”
Cuối cùng, hắn đập một cái đánh bay Ly Hỏa thần lô, tuy rằng vẫn không thể đập nát nó nhưng cũng đánh cho cái lò này bay đi xa.
Thần uy Diệp Phàm ngút trời, chiến lực không gì sánh được, khí thế vô cùng bén nhọn. Đấu chiến thánh pháp vừa ra, không có vật nào có thể cản nổi, cả Ly Hỏa thần lô cũng bị đánh bay.
Đến lúc này, đột nhiên hắn xoay người, tuy mới là thiếu niên nhưng lại lộ ra quang mang sắc bén. Chân hắn đạp hư không, đánh giết về phía thái thượng chưởng giáo của Ly Hỏa giáo.
Xa xa, tất cả đệ tử trẻ đều cảm thấy lạnh hết cả người, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
- Đốt!
Thái thượng động chủ của Huyền Nguyệt động khẽ quát, rốt cuộc lần thứ hai mở bức tranh ma kia ra. Nó lập tức phủ kín bầu trời, giống như là một con sông lớn cắt ngang con đường phía trước.
Diệp Phàm quát nhẹ, hai tay biến ảo không ngừng kết ấn, tốc độ nhanh đến mức làm người ta sinh ra ảo giác. Hắn giống như là một vị Quan Âm nghìn tay, lại như một yêu ma có nhiều cánh tay.
Tiếng phượng hót rung trời, một con Hỏa Hoàng bay vút lên, hỏa thiêu bầu trời, vỗ cánh hót vang, sợi lông lấp lánh, uy thế phô thiên cái địa quét ngang trời cao.
Hỏa hoàng ngang trời xuất thế giống như thiên quân vạn mã đang lao, đi vừa như một chiếc chiến xa cổ đang nghiền ép bầu trời, làm cho bầu trời chấn động.
- Đây là...
Thái Thượng động chủ Huyền Nguyệt động giật mình. Con hỏa hoàng này so với con hỏa hoàng lúc trước lao ra từ trong lò lửa còn mạnh hơn,
- Làm sao hắn đánh ra được hỏa hoàng?
Đệ tử của Ly Hỏa giáo khiếp sợ không gì sánh được.
Cửu Bí là bí pháp vô thượng, từ trong đánh giết mà ngộ ra, thiên biến vạn hóa, sát thức vô số, mỗi một lần cảm ngộ sẽ có thể tạo ra một loại đại thuật khác nhau.
Vừa rồi bị nhốt trong Ly Hỏa thần lô, đối mặt với lửa cháy ngập trời, thâm tâm
Diệp Phàm có điều lĩnh ngộ, lúc này tạo ra được hỏa hoàng ấn.
“Ầm”
Dưới vòm trời, hỏa hoàng mang theo ngọn lửa vô tận đánh về phía bức tranh ma to lớn kia. Hai vật va chạm mãnh liệt, khắp nơi đều là ánh lửa.
Hỏa hoàng đối đầu bức tranh ma, khí tức kinh khủng tràn ngập khắp nơi. Diệp Phàm bay ngang qua bầu trời, xuất hiện trước mặt thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo
Đến giờ phút này, không ai có thể cứu lão ta được. Diệp Phàm đằng đằng sát khí, chiến lực sôi trào, một chưởng đánh về phía trước.
“Ầm”
Mười mấy thanh vũ khí đều bị Đấu chiến thánh pháp đánh thành bụi phấn. Bàn tay lớn màu vàng kim đánh lên người thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo, làm thân thể lão ta lập tức bị đập nát.
Mặc dù đầu của lão ta không bị đánh trúng, nhưng cũng trực tiếp vỡ tan.
“Phốc”
Diệp Phàm trở tay quét ra một cái, bàn tay như một chiếc cối xay màu vàng đem tất cả những gì còn lại ở giữa bầu trời đánh thành tro bụi, không lưu lại bất cứ thứ gì.
- Ma vương...đạo sĩ này là ma vương.
Ở đằng xa, sắc mặt các đệ tử Ly Hỏa giáo không còn chút máu, bọn hắn khó có thể chấp nhận kết quả như này. Cường giả mạnh nhất của giáo phái nắm giữ trấn giáo Thần Lô lại bị người ta đánh thành tro.
Bọn họ muốn trốn, nhưng lại phát hiện toàn bộ phái Thanh Hà đã bị phong bế, căn bản không có đường ra, sắc mặt người nào người nấy biến thành màu xám tro như sắc mặt người chết.
Thái Thượng động chủ Huyền Nguyệt động lập tức tâm tàn ý lạnh. Ly Hỏa thần lô cũng không làm gì được tiểu đạo sĩ này, lão biết mình hôm nay dữ nhiều lành ít.
Bức tranh ma như một thế giới đang chìm nổi, nó bao trùm bầu trời rồi ép về
phía Diệp Phàm. Có hàng ngàn tia sáng màu tím kết tụ lại thành một vòng xoáy lớn, nó quay cuồng dữ dội, như muốn hút Diệp Phàm vào trong bức tranh.
Đáng tiếc, tuy bức tranh này bất phàm, nhưng nó không thể sánh với Ly Hỏa thần lô, không thể nào thu Diệp Phàm vào.
“Ầm”
Hai tay Diệp Phàm chuyển động, đánh về phía trời cao, Đấu chiến thánh pháp biến hóa vô cùng vô tận. Hắn đánh liên tục nửa khắc đồng hồ, làm cho vòm trời đều phải rung lên.
“Xoẹt”
Cuối cùng, Diệp Phàm dùng tay không xé trời, xé tan bức tranh ma bao phủ bầu trời kia ra!
Thái Thượng động chủ Huyền Nguyệt động kêu to nhưng cũng không thể thay đổi được gì.
Diệp Phàm thoáng chốc đã bay tới, bàn tay lớn màu vàng kim lập tức bao trùm cả bầu trời, bao phủ lão ở phía dưới.
Hắn phong tỏa phương trời trời này, tăng tu vi lên tới cực hạn, biểu hiện ra mạnh nhất chiến lực.
Đại thuật sát sinh tầng tầng lớp lớp!
Không có bất cứ trở ngại gì, nắm đấm màu vàng kim đánh thái thượng động chủ Huyền Nguyệt động thành năm bảy mảnh, chết không nhắm mắt.
Quyền phong màu vàng kim chấn động, thái thượng động chủ Huyền Nguyệt động liền biến thành tro bụi, từ nay vĩnh viễn xóa tên khỏi thế gian.
Trong quá trình này, thái thượng động chủ Huyền Nguyệt động cũng không biết lấy ra bao nhiêu vũ khím ngay cả mấy vị thần trong cơ thể cũng lao ra, nhưng không thể tránh thoát được cái chết.
Cách biệt một cảnh giới giống như hơn kém một tầng trời vậy, nhưng Diệp Phàm lại ở vị thế "phàm" đánh tiên, chém giết vượt cấp thành công!
Diệp Phàm đứng yên trong hư không, tóc đen bay lượn, con ngươi trong suốt. Đạo y hắn sạch sẽ, đánh gục hai đại cường giả mà không có một giọt máu nào dính lên áo.
- Tha cho ta...
Đại đệ tử của của chưởng giáo Ly Hỏa giáo - Đỗ Thành Côn run giọng nói.
Diệp Phàm xoay người lại, ngón tay khẽ điểm một cái.
Phốc” một tiếng, máu tươi bắn ra, trên trán Đỗ Thành Côn xuất hiện một lỗ máu, mất mạng tại chỗ.
- Ngươi...
Lý Du Nhiên sợ hãi, nhanh chóng lùi lại
“Phốc”
Diệp Phàm lại lấy tay điểm ra, ngay giữa mi tâm Lý Du Nhiên cũng xuất hiện một bông hoa bằng máu, hắn ta ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống đất.
Diệp Phàm không nói gì, chỉ xuất ra thần niệm quét về bát phương.
Hắn không phải người thích giết chóc nhưng ở nơi Bắc vực máu chảy thành sông này, có những người không thể không giết.
Ly Hỏa giáo, Huyền Nguyệt động cùng phái Thanh Hà là một trong số đó. Những môn phái này, trên danh nghĩa là đại phái nhưng trong bóng tối lại làm những những chuyện đại ác, cướp bóc khắp nơi, coi mạng người như cỏ rác, trên tay dính đầy máu tươi, tội ác chồng chất.
Diệp Phàm dùng thần niệm tiến hành tra xét thức hải của bọn họ, liên tục búng mười ngón tay, từng đạo từng đạo ánh sáng bắn ra, từng đóa hoa bằng máu xuất hiệ.
Cây cỏ nhuốm máu, hắn lướt nhẹ qua, lưu lại phía sau đằng sau rất nhiều thi thể.
Sau khi Diệp Phàm dừng lại, phái Thanh Hà đã không còn sinh khí. Hơn bảy mươi người chết oan chết uổng, tất cả đều bị hắn chém giết.
Hắn thở dài một hơi, đạp lên thềm đá cổ, rồi từ từ đi xa.
Giết người không phải là chuyện vui, không người nào muốn hai tay mình dính máu, không có ai trời sinh vô tình, nhưng hắn không xuất thủ không được.
Có những người không thể không giết, đối với những kẻ đáng chém, nếu như nhân từ mà nương tay với bọn chúng thì giống như là dung túng cho tội ác vậy. Diệp Phàm tự nhận mình không phải là người xấu, nhưng hắn cũng không phải là người xấu, người làm ác trên thiên hạ có bao nhiêu thứ? Hắn chẳng thể đi khắp thiên hạ để giết chúng được, chỉ có thể đúng lúc gặp gỡ và có đủ khả năng, thì hắn mới ra tay.
“Vù”
Ly Hỏa thần lô đột ngột bay lên, từ ngọn núi thứ mười ba bay tới, từ từ thu nhỏ lại còn chừng một tấc, rồi rơi vào lòng bàn tay Diệp Phàm. Toàn thân lò lửa lấp lánh phát sáng, tản phát nhiệt lượng kinh khủng.
“Loảng xoảng”
Ánh sáng năm màu xuất hiện, nắp lò cũng bị Diệp Phàm hút tới, đậy ở phía trên lò lửa. Lò lửa lúc này đã hoàn thành một thể, phát sáng lấp lánh, thoạt nhìn rất xinh đẹp.
Trên thân lò có những nét chạm khắc rất mờ, không rõ ràng, có thể là do năm tháng trôi qua mà dần dần bị phai mờ. Loáng thoáng có thể thấy một vòng mặt trời nhỏ và vài con thần điểu, ấn ký mơ hồ khó nhận ra được.
- Đây sẽ không phài là vật phỏng chế theo vũ khí Cực Đạo - Thái Dương thần lô chứ?
Đầu ngón tay Diệp Phàm tản phát ánh sáng màu vàng kim, hắn dùng sức bóp nhưng vẫn không thể nào phá hủy thần lô cao một tấc này.
Trải qua trận đánh này, hắn cảm nhận được sự chênh lêch về cảnh giới. Nếu như đối thủ cao hơn hắn một cảnh giới, hắn có thể ở vị thế "phàm" mà đánh thắng được "tiên", nhưng nếu đối phương cao hơn hai cảnh giớ, tình cảnh của hắn tuyệt đối là dữ nhiều lành ít.
Nhưng hắn cũng thấy được tiềm lực của bản thân mình, cảm nhận được sự phi phàm của Cửu Ní. Nếu như cảnh giới tăng lên, hắn không còn phải sợ gì nữa.
Diệp phàm rời khỏi phái Thanh Hà, trực tiếp bay về phái Lạc Hà, rồi hóa thân thành thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo giết thẳng vào trong.
Tại sơn môn phái Lạc Hà, hắn lấy Ly Hỏa thần lô ra, lập tức có những ngọn lửa kinh khủng bùng cháy, thiêu rụi sạch sẽ cả một ngọn núi đẹp như tiên cảnh.
Sau đó, hắn thu hồi lò lửa bằng đồng đó, lại hướng về Thất Tinh các, lấy Ly Hỏa thần lô đốt sạch hai ngọn núi, rồi nhẹ nhàng rời đi.
Diệp Phàm không quan tâm tới mấy môn phái này nữa nữa, trực tiếp đi tới Huyền Nguyệt động, xuất hiện tại chỗ ở cũ của Vô Thủy Đại Đế.
Dốc đá dựng đứng, không có một ngọn cỏ, phi thường hoang vu.
Tại nơi hoang vắng nhất ở một ngọn núi đá gãy vỡ có một toà cổ động. Khi đi tới đây, Diệp Phàm có cảm giác thời gian trôi qua như dòng nước, hư không phát ra những âm thanh kỳ lạ, phảng phất có đại đạo chảy xuôi ra ngoài.
Diệp Phàm chắp tay đứng ở phía trước, trông lên ba hàng chữ cổ sắp bị mài phẳng ở trên vách đá.
- Đạo mênh mông mà không biết sao? Tâm hào phóng mà không bó sao? Vật phức tạp mà đơn giản sao?
Nơi này khô cằn yên tĩnh, làm cho người ta cảm thấy năm tháng xa xôi, cảm giác như mãi mãi không có điểm cuối.
Mảnh Đế ngọc trong tay Diệp Phàm toả nhiệt, ánh sáng lấp lánh ôn hòa từ kẽ hở giữa ngón tay hắn tỏa ra.
Lò lửa bằng đồng lay động, toàn thân tỏa sáng óng ánh, ánh lửa ngút trời. Miệng lò giống như là hố đen, cắn nuốt điên cuồng tất cả mọi thứ xung quanh.
“Ầm"
Ngọn núi xanh ở bên cạnh rung động, đỉnh núi sụp đổ. Đỉnh núi cao hai mươi mấy mét lập tức gãy lìa rơi xuống, rồi giống như là cát bụi bị hút vào bên trong Ly Hỏa thần lô.
“Răng rắc”
Phần còn lại của ngọn núi này vẫn đang sụp đổ, những hòn đá lớn không ngừng bị bóc ra, bay về phía lò lửa kinh khủng kia.
Cảnh tượng này làm cho người ta sợ hãi. Uy lực của Ly Hỏa thần lô vượt quá tưởng tượng, lực lượng có thể bạt núi hút biển, cắn nuốt trời xanh.
Tuy rằng Diệp Phàm đã chạy được ra ngoài nhưng lại bị lò lửa ở phía dưới kéo xuống, sắp bị hút vào bên trong lò lửa nóng rực.
Cùng lúc đó, cái nắp lò tỏa ánh sáng năm màu rực rỡ kia bay trở về, đánh tới Diệp Phàm, muốn ép hắn phải tiến vào bên trong lò lửa, một lần nữa nhốt hắn ở bên trong.
“Coong”
Ánh mắt Diệp Phàm sắc bén, ngón tay cái màu vàng kim ấn xuống, đánh vào phía trên nắp lò ngũ sắc, đánh bật nó bay ra ngoài.
- Thu!
Thái Thượng trưởng lão Ly Hỏa giáo hết sức khẩn trương, liên tục phun ra ba ngụm tinh huyết lên trên lò lửa, tập trung tinh thần ở trên thân lò, dùng hết sức lực thôi động đại sát khí này.
“Ầm ầm ầm”
Đá trên núi lăn lóc xuống, những cây cối lớn đột ngột bị nhổ lên khỏi mặt đất và bay về phía cái hắc động thật lớn giữa bầu trời, cái gì cũng bị hút vào hết.
Ngọn núi cao hai mươi mấy mét bị gãy ở bên cạnh lần thứ hai sụp đổ, bị lò lửa bằng đồng đó hút vào bên trong, trực tiếp hóa thành tro bụi.
Ly Hỏa thần lô luyện hóa vạn vật, miệng lò đen ngòm như nối liền với vực sâu nơi địa ngục, không thể nhìn thấy đáy.
“Keng”
Diệp Phàm bị kéo mạnh xuống, nhưng không hề rơi vào trong lò, hai chân hắn đạp liên tiếp vào miệng lò cứ như là một cây búa nặng vạn tấn đập lên trên miệng lò.
Âm thanh dằng dặc xuyên thấu qua cả sắt đá, làm cho mười tám ngọn núi đều phải lay động, không ít người kêu lên thảm thiết, từ trên không trung rơi xuống đất, rồi lấy tay bịt hai lỗ tai, giữa ngón tay có vết máu chảy ra.
Hai chân Diệp Phàm dường như có thể dẫm nát bầu trời, liên tục đạp lên trên miệng lò khiến cả lò lửa phải run rẩy mãnh liệt.
Cách đó không xa, miệng mũi thái Thượng chưởng giáo của Ly Hỏa giáo đều chảy máu, bên ngoài thân xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Thái Thượng động chủ của Huyền Nguyệt động lo lắng, lão ta đã lấy bức tranh ma ra, nhưng khoảng cách quá xa nên không thể gây thương tổn đến Diệp Phàm, nếu tiếp xúc quá gần thì lại sợ nguy hiểm bị lò lửa khủng khiếp kia cắn nuốt.
Diệp Phàm đứng ở trên miệng lò. Đối mặt với lò lửa to như một quả núi này, hắn vẫn vững vàng ổn định chính mình. Thân thể như cắm rễ phía trên miệng lò, lực cắn nuốt cực mạnh cũng không thể làm hắn lay động.
“Coong”
Hai tay của hắn không ngừng đánh lên trên lò lửa, làm phát ra từng tiếng nổ lớn.
Thân thể của thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo run lên, hắn lão cung cấp một lượng thần lực khổng lồ mới có thể thôi động cái lò này. Bây giờ lão với lò lửa đã liền làm một thể.
Lò lửa tuy lớn, nhưng lại bị lay động liên tục, lúc nào cũng có thể bị đánh đổ. Nó rung động, tỏa ra những ngọn lửa dữ dội.
Bàn tay màu vàng kim của Diệp Phàm còn kinh khủng hơn pháp bảo của người khác, đánh cho lò lửa phát ra tiếng vang rung trời, lưu lại những dấu tay rất rõ ràng ở trên thân lò.
“Phốc”
Thái thượng chưởng giáo của Ly hỏa giáo rốt cuộc cũng không thể kiên trì được nữa, thần lực gần như khô cạn, miệng ho ra từng ngụm máu lớn. Thân thể lão ta lảo đảo như muốn ngã từ trên không xuống.
Thần lực của Diệp Phàm cuồn cuộn, vĩnh viễn không cạn kiệt, là một trường hợp có một không hai trong các tu sĩ đồng gia. Lực công kích không những không giảm mà còn ngày càng mạnh hơn.
“Coong”
Cuối cùng, hắn đập một cái đánh bay Ly Hỏa thần lô, tuy rằng vẫn không thể đập nát nó nhưng cũng đánh cho cái lò này bay đi xa.
Thần uy Diệp Phàm ngút trời, chiến lực không gì sánh được, khí thế vô cùng bén nhọn. Đấu chiến thánh pháp vừa ra, không có vật nào có thể cản nổi, cả Ly Hỏa thần lô cũng bị đánh bay.
Đến lúc này, đột nhiên hắn xoay người, tuy mới là thiếu niên nhưng lại lộ ra quang mang sắc bén. Chân hắn đạp hư không, đánh giết về phía thái thượng chưởng giáo của Ly Hỏa giáo.
Xa xa, tất cả đệ tử trẻ đều cảm thấy lạnh hết cả người, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
- Đốt!
Thái thượng động chủ của Huyền Nguyệt động khẽ quát, rốt cuộc lần thứ hai mở bức tranh ma kia ra. Nó lập tức phủ kín bầu trời, giống như là một con sông lớn cắt ngang con đường phía trước.
Diệp Phàm quát nhẹ, hai tay biến ảo không ngừng kết ấn, tốc độ nhanh đến mức làm người ta sinh ra ảo giác. Hắn giống như là một vị Quan Âm nghìn tay, lại như một yêu ma có nhiều cánh tay.
Tiếng phượng hót rung trời, một con Hỏa Hoàng bay vút lên, hỏa thiêu bầu trời, vỗ cánh hót vang, sợi lông lấp lánh, uy thế phô thiên cái địa quét ngang trời cao.
Hỏa hoàng ngang trời xuất thế giống như thiên quân vạn mã đang lao, đi vừa như một chiếc chiến xa cổ đang nghiền ép bầu trời, làm cho bầu trời chấn động.
- Đây là...
Thái Thượng động chủ Huyền Nguyệt động giật mình. Con hỏa hoàng này so với con hỏa hoàng lúc trước lao ra từ trong lò lửa còn mạnh hơn,
- Làm sao hắn đánh ra được hỏa hoàng?
Đệ tử của Ly Hỏa giáo khiếp sợ không gì sánh được.
Cửu Bí là bí pháp vô thượng, từ trong đánh giết mà ngộ ra, thiên biến vạn hóa, sát thức vô số, mỗi một lần cảm ngộ sẽ có thể tạo ra một loại đại thuật khác nhau.
Vừa rồi bị nhốt trong Ly Hỏa thần lô, đối mặt với lửa cháy ngập trời, thâm tâm
Diệp Phàm có điều lĩnh ngộ, lúc này tạo ra được hỏa hoàng ấn.
“Ầm”
Dưới vòm trời, hỏa hoàng mang theo ngọn lửa vô tận đánh về phía bức tranh ma to lớn kia. Hai vật va chạm mãnh liệt, khắp nơi đều là ánh lửa.
Hỏa hoàng đối đầu bức tranh ma, khí tức kinh khủng tràn ngập khắp nơi. Diệp Phàm bay ngang qua bầu trời, xuất hiện trước mặt thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo
Đến giờ phút này, không ai có thể cứu lão ta được. Diệp Phàm đằng đằng sát khí, chiến lực sôi trào, một chưởng đánh về phía trước.
“Ầm”
Mười mấy thanh vũ khí đều bị Đấu chiến thánh pháp đánh thành bụi phấn. Bàn tay lớn màu vàng kim đánh lên người thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo, làm thân thể lão ta lập tức bị đập nát.
Mặc dù đầu của lão ta không bị đánh trúng, nhưng cũng trực tiếp vỡ tan.
“Phốc”
Diệp Phàm trở tay quét ra một cái, bàn tay như một chiếc cối xay màu vàng đem tất cả những gì còn lại ở giữa bầu trời đánh thành tro bụi, không lưu lại bất cứ thứ gì.
- Ma vương...đạo sĩ này là ma vương.
Ở đằng xa, sắc mặt các đệ tử Ly Hỏa giáo không còn chút máu, bọn hắn khó có thể chấp nhận kết quả như này. Cường giả mạnh nhất của giáo phái nắm giữ trấn giáo Thần Lô lại bị người ta đánh thành tro.
Bọn họ muốn trốn, nhưng lại phát hiện toàn bộ phái Thanh Hà đã bị phong bế, căn bản không có đường ra, sắc mặt người nào người nấy biến thành màu xám tro như sắc mặt người chết.
Thái Thượng động chủ Huyền Nguyệt động lập tức tâm tàn ý lạnh. Ly Hỏa thần lô cũng không làm gì được tiểu đạo sĩ này, lão biết mình hôm nay dữ nhiều lành ít.
Bức tranh ma như một thế giới đang chìm nổi, nó bao trùm bầu trời rồi ép về
phía Diệp Phàm. Có hàng ngàn tia sáng màu tím kết tụ lại thành một vòng xoáy lớn, nó quay cuồng dữ dội, như muốn hút Diệp Phàm vào trong bức tranh.
Đáng tiếc, tuy bức tranh này bất phàm, nhưng nó không thể sánh với Ly Hỏa thần lô, không thể nào thu Diệp Phàm vào.
“Ầm”
Hai tay Diệp Phàm chuyển động, đánh về phía trời cao, Đấu chiến thánh pháp biến hóa vô cùng vô tận. Hắn đánh liên tục nửa khắc đồng hồ, làm cho vòm trời đều phải rung lên.
“Xoẹt”
Cuối cùng, Diệp Phàm dùng tay không xé trời, xé tan bức tranh ma bao phủ bầu trời kia ra!
Thái Thượng động chủ Huyền Nguyệt động kêu to nhưng cũng không thể thay đổi được gì.
Diệp Phàm thoáng chốc đã bay tới, bàn tay lớn màu vàng kim lập tức bao trùm cả bầu trời, bao phủ lão ở phía dưới.
Hắn phong tỏa phương trời trời này, tăng tu vi lên tới cực hạn, biểu hiện ra mạnh nhất chiến lực.
Đại thuật sát sinh tầng tầng lớp lớp!
Không có bất cứ trở ngại gì, nắm đấm màu vàng kim đánh thái thượng động chủ Huyền Nguyệt động thành năm bảy mảnh, chết không nhắm mắt.
Quyền phong màu vàng kim chấn động, thái thượng động chủ Huyền Nguyệt động liền biến thành tro bụi, từ nay vĩnh viễn xóa tên khỏi thế gian.
Trong quá trình này, thái thượng động chủ Huyền Nguyệt động cũng không biết lấy ra bao nhiêu vũ khím ngay cả mấy vị thần trong cơ thể cũng lao ra, nhưng không thể tránh thoát được cái chết.
Cách biệt một cảnh giới giống như hơn kém một tầng trời vậy, nhưng Diệp Phàm lại ở vị thế "phàm" đánh tiên, chém giết vượt cấp thành công!
Diệp Phàm đứng yên trong hư không, tóc đen bay lượn, con ngươi trong suốt. Đạo y hắn sạch sẽ, đánh gục hai đại cường giả mà không có một giọt máu nào dính lên áo.
- Tha cho ta...
Đại đệ tử của của chưởng giáo Ly Hỏa giáo - Đỗ Thành Côn run giọng nói.
Diệp Phàm xoay người lại, ngón tay khẽ điểm một cái.
Phốc” một tiếng, máu tươi bắn ra, trên trán Đỗ Thành Côn xuất hiện một lỗ máu, mất mạng tại chỗ.
- Ngươi...
Lý Du Nhiên sợ hãi, nhanh chóng lùi lại
“Phốc”
Diệp Phàm lại lấy tay điểm ra, ngay giữa mi tâm Lý Du Nhiên cũng xuất hiện một bông hoa bằng máu, hắn ta ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống đất.
Diệp Phàm không nói gì, chỉ xuất ra thần niệm quét về bát phương.
Hắn không phải người thích giết chóc nhưng ở nơi Bắc vực máu chảy thành sông này, có những người không thể không giết.
Ly Hỏa giáo, Huyền Nguyệt động cùng phái Thanh Hà là một trong số đó. Những môn phái này, trên danh nghĩa là đại phái nhưng trong bóng tối lại làm những những chuyện đại ác, cướp bóc khắp nơi, coi mạng người như cỏ rác, trên tay dính đầy máu tươi, tội ác chồng chất.
Diệp Phàm dùng thần niệm tiến hành tra xét thức hải của bọn họ, liên tục búng mười ngón tay, từng đạo từng đạo ánh sáng bắn ra, từng đóa hoa bằng máu xuất hiệ.
Cây cỏ nhuốm máu, hắn lướt nhẹ qua, lưu lại phía sau đằng sau rất nhiều thi thể.
Sau khi Diệp Phàm dừng lại, phái Thanh Hà đã không còn sinh khí. Hơn bảy mươi người chết oan chết uổng, tất cả đều bị hắn chém giết.
Hắn thở dài một hơi, đạp lên thềm đá cổ, rồi từ từ đi xa.
Giết người không phải là chuyện vui, không người nào muốn hai tay mình dính máu, không có ai trời sinh vô tình, nhưng hắn không xuất thủ không được.
Có những người không thể không giết, đối với những kẻ đáng chém, nếu như nhân từ mà nương tay với bọn chúng thì giống như là dung túng cho tội ác vậy. Diệp Phàm tự nhận mình không phải là người xấu, nhưng hắn cũng không phải là người xấu, người làm ác trên thiên hạ có bao nhiêu thứ? Hắn chẳng thể đi khắp thiên hạ để giết chúng được, chỉ có thể đúng lúc gặp gỡ và có đủ khả năng, thì hắn mới ra tay.
“Vù”
Ly Hỏa thần lô đột ngột bay lên, từ ngọn núi thứ mười ba bay tới, từ từ thu nhỏ lại còn chừng một tấc, rồi rơi vào lòng bàn tay Diệp Phàm. Toàn thân lò lửa lấp lánh phát sáng, tản phát nhiệt lượng kinh khủng.
“Loảng xoảng”
Ánh sáng năm màu xuất hiện, nắp lò cũng bị Diệp Phàm hút tới, đậy ở phía trên lò lửa. Lò lửa lúc này đã hoàn thành một thể, phát sáng lấp lánh, thoạt nhìn rất xinh đẹp.
Trên thân lò có những nét chạm khắc rất mờ, không rõ ràng, có thể là do năm tháng trôi qua mà dần dần bị phai mờ. Loáng thoáng có thể thấy một vòng mặt trời nhỏ và vài con thần điểu, ấn ký mơ hồ khó nhận ra được.
- Đây sẽ không phài là vật phỏng chế theo vũ khí Cực Đạo - Thái Dương thần lô chứ?
Đầu ngón tay Diệp Phàm tản phát ánh sáng màu vàng kim, hắn dùng sức bóp nhưng vẫn không thể nào phá hủy thần lô cao một tấc này.
Trải qua trận đánh này, hắn cảm nhận được sự chênh lêch về cảnh giới. Nếu như đối thủ cao hơn hắn một cảnh giới, hắn có thể ở vị thế "phàm" mà đánh thắng được "tiên", nhưng nếu đối phương cao hơn hai cảnh giớ, tình cảnh của hắn tuyệt đối là dữ nhiều lành ít.
Nhưng hắn cũng thấy được tiềm lực của bản thân mình, cảm nhận được sự phi phàm của Cửu Ní. Nếu như cảnh giới tăng lên, hắn không còn phải sợ gì nữa.
Diệp phàm rời khỏi phái Thanh Hà, trực tiếp bay về phái Lạc Hà, rồi hóa thân thành thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo giết thẳng vào trong.
Tại sơn môn phái Lạc Hà, hắn lấy Ly Hỏa thần lô ra, lập tức có những ngọn lửa kinh khủng bùng cháy, thiêu rụi sạch sẽ cả một ngọn núi đẹp như tiên cảnh.
Sau đó, hắn thu hồi lò lửa bằng đồng đó, lại hướng về Thất Tinh các, lấy Ly Hỏa thần lô đốt sạch hai ngọn núi, rồi nhẹ nhàng rời đi.
Diệp Phàm không quan tâm tới mấy môn phái này nữa nữa, trực tiếp đi tới Huyền Nguyệt động, xuất hiện tại chỗ ở cũ của Vô Thủy Đại Đế.
Dốc đá dựng đứng, không có một ngọn cỏ, phi thường hoang vu.
Tại nơi hoang vắng nhất ở một ngọn núi đá gãy vỡ có một toà cổ động. Khi đi tới đây, Diệp Phàm có cảm giác thời gian trôi qua như dòng nước, hư không phát ra những âm thanh kỳ lạ, phảng phất có đại đạo chảy xuôi ra ngoài.
Diệp Phàm chắp tay đứng ở phía trước, trông lên ba hàng chữ cổ sắp bị mài phẳng ở trên vách đá.
- Đạo mênh mông mà không biết sao? Tâm hào phóng mà không bó sao? Vật phức tạp mà đơn giản sao?
Nơi này khô cằn yên tĩnh, làm cho người ta cảm thấy năm tháng xa xôi, cảm giác như mãi mãi không có điểm cuối.
Mảnh Đế ngọc trong tay Diệp Phàm toả nhiệt, ánh sáng lấp lánh ôn hòa từ kẽ hở giữa ngón tay hắn tỏa ra.
/1822
|