Tay trái của Diệp Phàm nắm Nguyệt ấn, tay phải nắm Nhật ấn, rồi đứng ở giữa trời, thật sự như thần linh!
- Tại sao lại như vậy?
Chín cường giả liên thủ đều bị áp chế ở hạ phong, sinh ra cảm giác rất mệt mỏi.
- Chiếu sáng thần vũ!
Chưởng giáo phái Thanh Hà hét lớn, ngọn đèn đồng trong lòng bàn tay bay đi, ổn định ở trên không trung.
Cái đèn đồng đó lấp lánh phát ra ánh lửa thông thiên, cuối cùng tim đèn tạo thành hình một người. Tóc tai người này bù xù, mỗi khi thân thể lay động thì lại có lửa lớn tràn ngập khắp không trung.
- Mượn thần lực của các vị dùng một lát, luyện hóa kẻ này!
Chưởng giáo phái Thanh Hà rống to.
Tám tên thái thượng trưởng lão đều gật đầu, từ trong thân thể mỗi người bắn ra một đạo ánh sáng đẹp mắt, truyền vào bên trong đèn đồng.
Bản thân chưởng giáo phái Thanh Hà cũng phát lực, chín con rồng lửa bay vút lên trời, đèn đồng theo đó liên tục nhấp nháy rực rỡ. Bên trong đèn đồng, tim đèn hình người nhận được thần lực nuôi dưỡng, thân thể lập tức lớn nhanh lên rồi liên tục gào thét, phát ra những ngọn lửa lớn tấn công tới Diệp Phàm.
Cái đèn đồng kia như mặt trời chiếu sáng treo trên không trung, lực lượng hủy diệt dao động tràn ngập ra khắp nơi.
Tay phải của Diệp Phàm nắm Nhật ấn, hoá sinh ra một vầng mặt trời to bằng cái cối xay, tỏa sức sống dồi dào không gì sánh nổi, khí tức vô cùng mạnh mẽ.
"Ầm"
Tay phải của hắn khẽ rung nhẹ Nhật ấn, vầng mặt trời to bằng cái cối xay va chạm cùng với khói lửa của đèn đồng giữa bầu trời, tạo nên lửa cháy ngập trời, âm thanh bùm bùm vang lên.
"Ầm"
Tay phải của Diệp Phàm thôi động mặt trời, lập tức ép tới đập tan đèn đồng. Tim đèn hình người phát ra một tiếng kêu thê lương, liền vĩnh viễn quy về hư không.
Vũ khí của chưởng giáo phái Thanh Hà bị hủy, tám vị thái thượng trưởng lão khác cũng bị chấn động, toàn bộ rút lui về sau.
"Ầm ầm ầm"
Tay trái của Diệp Phàm nắm Nguyệt ấn, vầng mặt trăng to bằng cối xay chuyển động ép xuống chín người.
Đây là một tư thế chiến đấu mạnh mẽ mà bá đạo, lấy sức một người đè ép chín người, giống như một dòng nước lũ cuộn trào, không thể ngăn cản được.
Chín người nhanh chóng rút lui, bộ dáng như đang đối mặt thiên quân vạn mã cùng tấn công, cả người rung bần bật, sắc mặt tái nhợt.
- Chạy đi đâu?
Diệp Phàm nắm Nhật Nguyệt ấn, đuổi theo chưởng giáo phái Thanh Hà. Tốc độ của hắn nhanh biết bao, ai có thể ngăn trở?
Cả người hắn đang phát sáng, mặt trăng mặt trời làm bạn bên cạnh, làm cho cơ thể trở nên thánh khiết như tiên, bụi trần tránh xa ra. Y phục phấp phới theo gió, chỉ trong thoáng chốc, hắn đã tới gần chưởng giáo phái Thanh Hà.
Khí tức Nhật Nguyệt đại ấn cực kỳ bá đạo, mạnh mẽ trấn áp cả sơn hà.
Chưởng giáo phái Thanh Hà rống to, tại thời khắc sinh tử tồn vong, thân thể của hắn bắt đầu bùng cháy mạnh mẽ, soi sáng tứ phương.
Vị thần linh được dựng dục trong Đạo Cung của hắn thoát ra khỏi thân thể, xông về phía trước hứng chịu Nhật Nguyệt ấn, nhận lấy cái chết thay hắn.
Tay Diệp Phàm nắm đại ấn, lực lượng mạnh mẽ không gì sánh được. Hắn dùng đại ấn áp xuống, không có vật nào có thể ngăn cản, vị thần kia thoáng chốc đã trở thành tro bụi.
Tám tên thái thượng trưởng lão khác cứu viện, cuối cùng cũng đem bản thể chưởng giáo phái Thanh Hà cứu trở về. Sắc mặt chưởng giáo phái Thanh Hà bây giờ trắng bệch, thân thể khẽ run, nguyên khí bị tổn thương nặng nề.
Các đệ tử phái Thanh Hà ở xa sợ hãi, rốt cuộc lực lượng người thiếu niên kia mạnh mẽ đến mức nào? Diệp Phàm dùng tay kết thành Nhật Nguyệt ấn, suýt nữa dùng một chiêu đánh gục chưởng giáo của bọn hắn.
- Không thể nào, đây là bí thuật nào? Tại sao dùng sức một người áp chế chín người chúng ta mà không kiệt sức?
- Ta nghĩ các đại Thánh Chủ lúc thiếu niên cũng không có chiến lực như vậy, rốt cuộc hắn có lai lịch gì?
- Thể chất của hắn rất đặc thù, nắm giữ thần lực cuồn cuộn không dứt, chẳng lẽ là Thần thể?
- Đáng sợ nhất chính là loại bí thuật kia, thiên biến vạn hóa, diễn hóa ra các loại đại thuật sát sinh không thể nào tưởng tượng nổi.
Chưởng giáo phái Thanh Hà cùng tám vị thái thượng trưởng lão lộ vẻ khiếp sợ, nhanh chóng nói với nhau vài câu.
Mà lúc này đây, Diệp Phàm đã vọt tới, uy áp vô cùng kinh khủng. Hắn ngự mặt trăng mặt trời đi tới, quần áo tung bay theo gió. Tuy hắn có dung mạo thanh tú, nhưng lực lượng mạnh mẽ đến nỗi trấn áp cả chín cường giả, phảng phất như Thần Vương.
Chín người này căn bản không dám tách ra, chỉ cần lực lượng phân tán một điểm thì rất có thể chín người sẽ chết ngay. Áp lực mạnh mẽ như thế này làm cho bọn hắn có cảm giác cả người đang run lên.
Tám vị thần, chín chân thân cùng nhau hợp lại, thiên la địa võng ở khắp mọi nhưng cũng không giữ nổi Diệp Phàm. Ngược lại, vũ khí của họ từ từ bị chấn nát, bọn họ chống đỡ rất khổ sở.
- Ta... Không ngăn được rồi!
Một tên thái thượng trưởng lão kêu to, da thịt cả người rạn nứt.
Diệp Phàm chọn vị trí người này làm chỗ đột phá, đại thuật sát sinh chỉ tấn công một mình lão. Đòn tấn công của hắn sắc bén như kiếm thần, không có vật nào không thể xuyên thủng, trước chấn nát vũ khí của lão, sau tấn công tới phía trước.
Mặc dù tên thái thượng trưởng lão này hoá hình ra thần linh để đứng mũi chịu sào nhận lấy cái chết thay hắn, nhưng bản thân hắn cũng không tránh được một kiếp, bị Diệp Phàm đánh chết tươi.
Ánh trăng như nước, vầng trăng to bằng cái cối xay tản mát ra ánh sáng màu trắng sữa, còn mặt trời lại chiếu sáng rực rỡ, mạnh mẽ mà đẹp mắt, tản phát ánh sáng màu vàng kim thần thánh.
Diệp Phàm tay nắm Nhật Nguyệt ấn, như Thần Vương đứng ngang trời, phảng phất chỉ có một mình hắn độc tôn khắp thế gian. Tuy bề ngoài hắn có khí chất xuất trần, nhưng lại có thần uy khiếp người.
Lực công kích của hắn quá cường đại! Tu sĩ cùng một cảnh giới, nhiều người liên thủ như vậy cũng không có cách nào ngăn cản, như là đồ sứ đang va chạm cùng một tảng đá vững chắc.
Các đệ tử phái Thanh Hà mặt xám như tro tàn, cảm thấy thiếu niên này như ma vương, căn bản không cách nào chống lại.
Bỗng nhiên Diệp Phàm có cảm giác kỳ diệu, cảm nhận được sự cường đại của chính bản thân mình. Cửu Bí mang lại cho hắn nhiều kinh ngạc, đại thuật công phạt đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Thậm chí hắn còn ý nghĩ muốn phân cao thấp với những người như Diêu Quang Thánh nữ, nhưng mà, cuối cùng hắn khống chế được bản thân mình. Bây giờ hắn còn cách truyền nhân các Thánh Địa một khoảng cách, nếu như hắn có thể đạt tới bí cảnh thứ ba thì mới có thể tranh đấu với bọn họ.
Một khi tiến vào bí cảnh thứ ba - Tứ Cực, người tu hành chỉ còn cách lĩnh ngộ để tăng tu vi mình lên. Khi đạt đến cảnh giới này, dù dùng nguyên hay dược thảo cũng vô dụng, chỉ khi bản thân lĩnh ngộ được thì tu vi mới tăng lên.
Đối với thể chất đặc biệt của mình, có thể nói bí cảnh Đạo Cung có vai trò rất quan trọng đối với hắn. Thân thể hắn tựa như một cái động không đáy, nếu có đầy đủ nguyên thì thần lực hắn sẽ tăng lên rất nhiều, thực lực cũng theo đó tiến nhanh.
Nhưng mà, lượng nguyên hắn muốn lại là một con số trên trời. Đạo cung có năm cảnh giới, mỗi một lần tăng lên cảnh giới mới là số nguyên cần lại gấp mười lần. Để đạt đến cảnh giới cuối cùng, sợ rằng cả Thánh Địa cũng không thể thừa nhận nổi số nguyên đó.
Lúc này, các cường giả phái Thanh Hà rất sợ hãi. Họ rất muốn chạy trốn, nhưng sợ Diệp Phàm tiêu diệt từng bộ phận, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, đi tới đằng trước, tập trung một người ở giữa.
- Ám Khấp, giúp ta một tay!
Vị thái thượng trưởng lão của phái Thanh Hà hét lớn.
Hắn há mồm phun ra một cái hồ lô màu tím vàng, hồ lô này nhanh chóng phóng to. Sau đó, hắn để thần linh của chính mình nhập vào, hợp làm một với hồ lô.
Các loại vũ khí như chuông, tháp, hồ lô … đều là ngưng tụ đạo vận, rất khó luyện chế được. Nhưng một khi luyện chế thành công, chúng nó sẽ có uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Hồ lô màu tím biến lớn như một tòa núi cao, mạnh mẽ xông tới. Bảy người kia cũng đồng thời ra tay, đánh ra từng đạo ánh sáng thần thánh, đồng thời thôi động hồ lô màu tím trấn áp Diệp Phàm.
Diệp Phàm vẫn nắm Nhật Nguyệt ấn như cũ, chiêu thức không có thay đổi. Hai tay hắn thôi động mặt trăng mặt trời như hai cối xay đang chuyển động, ánh sáng khắp chiếu rọi thân thể phảng phất như Thần Vương trên trời.
“Ầm”
Dù còn cách rất xa, nhưng đột nhiên miệng hồ lô mở rộng, rồi có những làn khói màu tím từ bên trong phóng ra tạo thành một vòng xoáy nước lớn, thu Diệp Phàm vào bên trong.
- Tốt!
Những người khác hét lớn, dồn dập phấn khởi, thôi thúc thần lực sử dụng hồ lô này.
- Không hổ là bảo vật mạnh nhất của phái Thanh Hà chúng ta.
- Mau chóng luyện hóa, không cho hắn thoát ra.
Chưởng giáo phái Thanh Hà cùng bảy tên Thái thượng trưởng lão còn lại hợp lực, đồng thời thôi động. Cái hồ hô màu tím đó phát sáng lấp lánh chiếu rọi cả bầu trời, xung quanh bề mặt ở ngoài còn có khói tím lượn lờ.
Nhưng ngay lúc này đây, một cỗ khí tức làm người ta run sợ tràn ngập ra, khiến mọi người ở đây sợ hết cả hồn.
Hồ lô màu tím vàng bị chấn động mãnh liệt, sau đó có một vệt ánh sáng thần thánh lao ra đục ngay trên bề mặt một lỗ thủng. Chỉ một lát sau, hồ lô đó đã bị người dùng một loại lực lượng hoang dã phá tan.
Bàn tay trái Diệp Phàm nắm mặt trăng, tay phải đẩy mặt trời, phong thái như ma chủ xuất thế: khí thế sát phạt ngút trời, mạnh mẽ đánh ra.
"Răng rắc"
Hồ lô màu vàng tím nhanh chóng rạn nứt, bắt đầu từ miệng hồ lô lan tràn xuống phía dưới.
"Bùm bùm"
Hồ lô màu tím vàng giống như một cổ điện đã mục nát nhiều năm, lúc này gạch vụn rơi xuống, mảnh vỡ hồ lô rơi ra khắp nơi.
"Ầm"
Diệp Phàm không ngừng lay động Nhật Nguyệt ấn trong tay, nơi đi qua tất cả đều thành tro bụi. Chỉ trong nháy mắt, hồ lô màu tím vàng bất phàm đã bị hắn chấn thành tro bụi.
"Ầm"
Người điều khiển hồ lô màu tím vàng bị Nhật Nguyệt ấn ép tới, phát ra một tiếng kêu thảm thiết yếu ớt, rồi cả hình thần đều bị diệt.
"Ầm"
Cùng lúc đó, Diệp Phàm nắm ấn, chấn động hai vòng sáng mặt trăng và mặt trời tấn công tới hai tên thái thượng trưởng lão, bao vây họ lại. Sau đó, hai người này bị diệt sát không một tiếng động.
Chỉ trong chớp mắt hắn đã đánh chết ba tên thái thượng trưởng lão, chấn kinh toàn bộ mọi người.
- Tại sao có thể có lực công kích khủng bố như thế này? Điều này không hợp với lẽ thường, chắc chắn các đại Thánh Chủ thời niên thiếu cũng không có chiến lực như vậy.
- Còn ít tuổi như vậy, cảnh giới mới chỉ đạt đến bí cảnh Đạo Cung mà có thể áp chế nhiều người đồng cấp như chúng ta, thật không thể tin được! Nếu như hắn trở thành Đại Năng, chẳng lẽ có thể lấy sức một người độc chiến nhiều vị Thánh Chủ.
- Ta nghĩ tới một người khác.
Sắc mặt chưởng giáo phái Thanh Hà trắng bệch, nói:
- Bắc vực từng xuất hiện một người như vậy.
- Ngươi đang nói tới người có lực công kích mạnh nhất Bắc vực năm ngàn năm qua?
Một tên thái thượng trưởng lão biến sắc.
- Năm ngàn năm qua, người có lực công kích mạnh nhất ở Bắc vực chính là Khương Thái Hư, đây là điều được mọi người thừa nhận.
- Tuy rằng hắn biến mất bốn ngàn năm, sau đó cũng có nhiều người kinh tài diễm tuyệt. Nhưng trong suốt năm ngàn năm qua, vẫn chưa có ai có lực công kích mạnh hơn hắn cả.
Bốn ngàn năm trước Thần Vương Khương Thái Hư danh chấn thiên hạ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Hắn đánh giết vô song, vô địch ở Bắc vực, tại phương diện lực lượng công kích, người người phải công nhận hắn chính là người mạnh nhất.
- Đó là một vị Thần Vương đại thành, nghe nói nắm giữ bí thuật vô thượng, tự nhiên là đệ nhất cao thủ Bắc vực năm ngàn năm trước đến nay.
Chưởng giáo phái Thanh Hà cùng các thái thượng trưởng lão đổ mồ hôi lạnh, cảm giác lực công kích của Diệp Phàm có thể so với Khương thần vương lúc vị thành niên.
- Không sai, nếu đem so với những truyền thuyết kia, người này rất giống với Khương Thái Hư. Tuổi trẻ mà đã có thành tựu như vậy, không phải hắn sẽ trở thành Thần Vương thứ hai chứ?
- Lẽ nào chúng ta đang đối mặt một người có thiên phú chiến đấu tuyệt luân , thiếu niên Thần Vương hay sao?
Danh khí Khương Thái Hư quá lớn, tuy rằng đã biến mất bốn ngàn năm, nhưng cũng lưu lại vô số truyền thuyết tại Bắc vực. Thậm chí, mỗi một đòn tấn công của hắn mạnh bao nhiêu vẫn còn được lưu truyền tới nay.
- Lực công kích của người này...thật sự có thể sánh ngang với Khương Thái Hư khi cùng tuổi, chẳng lẽ nói vị trí người có lực công kích mạnh nhất trong tương lai sẽ bị đổi tên sao?
Chưởng giáo và các thái thượng trưởng lão phái Thanh Hà nhanh chóng nói với nhau vài câu, tất cả đều chấn kinh. Đến lúc này, bọn họ biết mình đã chọc tới một nhân vật không tầm thường rồi.
Mặc dù người này chỉ là một thiếu niên, nhưng bọn họ lại thấy được thành tựu không nhỏ trong tương lai của hắn.
Diệp Phàm thấy bọn họ nói nhỏ, hắn cũng cảm nhận được nỗi sợ của họ. Hắn chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ đoạt lấy cái vị trí thứ nhất kia, bởi vì chính hắn đang chạy trốn tránh bị một số người đuổi giết, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để lộ diện.
- Các ngươi cũng biết không ít, vậy thì càng không thể bỏ qua được. Ta cần yên lặng tu hành ở chỗ này, nếu như để các ngươi truyền ra ngoài, chẳng phải ta sẽ trở thành công địch của toàn bộ Thánh nữ và Thánh tử kia? Lực công kích mạnh nhất...danh tiếng thật lớn.
- Đi!
Trong lúc suy đoán thể chất của Diệp Phà, cùng với đại thuật sát sinh vô thượng mà hắn tu luyện, mấy người này hoàn toàn sợ hãi, đã sớm mất ý chí chiến đấu. Cả bọn vội vàng xông về bốn phương tám hướng chạy trốn.
Vào gây khắc này, mấy cái như tôn nghiêm, mặt mũi đã không còn ý nghĩa nữa, chỉ có sống mới là điều đáng quý nhất. Nếu như người trước mặt đúng là một Thần Vương thuở niếu thiếu, thì cho dù bọn họ có đông gấp đôi cũng không thể thắng được.
Có vài đệ tử phái Thanh Hà ở nơi xa thấy chưởng giáo và thái thượng trưởng lão từng người chạy trốn, nhất thời cả bọn sợ hãi, toàn bộ bỏ chạy.
- Đáng tiếc, nơi này bị ta phong tỏa, các ngươi không thể nào chạy thoát!
Diệp Phàm mở lớn hai tay mình ra, làm chấn động gió lớn ở trên bầu trời. Bỗng nhiên có từng lông vũ lóng lánh xuất hiện dọc theo cánh tay trái, sau đó có một đôi cánh năm màu chân thật hiện ra sau lưng hắn, tản phát ánh sáng thần thánh ngất trời.
Lúc này trông hắn như một con Phượng Hoàng thần uy cái thế, đôi cánh vung lên chém giết về phía trước, đánh chết hai người thái thượng trưởng lão.
Đồng thời, đôi tay hắn nhanh chóng kết xuất đại ấn. Một ngọn núi cổ theo đó hiện lên, huyền phù ngay trên đỉnh đầu. Phía trên ngọn núi có động vật chạy nhảy, chim muông bay lượn, còn có những đại thụ chọc trời.
Hắn lay động đại ấn đánh tới phía trước, đại ấn có hình dạng ngọn núi ấy chấn động xuống.
"Ầm"
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, đại ấn đã chấn nát chưởng giáo phái Thanh Hà ở phía trước thành bụi bay.
- Tại sao lại như vậy?
Chín cường giả liên thủ đều bị áp chế ở hạ phong, sinh ra cảm giác rất mệt mỏi.
- Chiếu sáng thần vũ!
Chưởng giáo phái Thanh Hà hét lớn, ngọn đèn đồng trong lòng bàn tay bay đi, ổn định ở trên không trung.
Cái đèn đồng đó lấp lánh phát ra ánh lửa thông thiên, cuối cùng tim đèn tạo thành hình một người. Tóc tai người này bù xù, mỗi khi thân thể lay động thì lại có lửa lớn tràn ngập khắp không trung.
- Mượn thần lực của các vị dùng một lát, luyện hóa kẻ này!
Chưởng giáo phái Thanh Hà rống to.
Tám tên thái thượng trưởng lão đều gật đầu, từ trong thân thể mỗi người bắn ra một đạo ánh sáng đẹp mắt, truyền vào bên trong đèn đồng.
Bản thân chưởng giáo phái Thanh Hà cũng phát lực, chín con rồng lửa bay vút lên trời, đèn đồng theo đó liên tục nhấp nháy rực rỡ. Bên trong đèn đồng, tim đèn hình người nhận được thần lực nuôi dưỡng, thân thể lập tức lớn nhanh lên rồi liên tục gào thét, phát ra những ngọn lửa lớn tấn công tới Diệp Phàm.
Cái đèn đồng kia như mặt trời chiếu sáng treo trên không trung, lực lượng hủy diệt dao động tràn ngập ra khắp nơi.
Tay phải của Diệp Phàm nắm Nhật ấn, hoá sinh ra một vầng mặt trời to bằng cái cối xay, tỏa sức sống dồi dào không gì sánh nổi, khí tức vô cùng mạnh mẽ.
"Ầm"
Tay phải của hắn khẽ rung nhẹ Nhật ấn, vầng mặt trời to bằng cái cối xay va chạm cùng với khói lửa của đèn đồng giữa bầu trời, tạo nên lửa cháy ngập trời, âm thanh bùm bùm vang lên.
"Ầm"
Tay phải của Diệp Phàm thôi động mặt trời, lập tức ép tới đập tan đèn đồng. Tim đèn hình người phát ra một tiếng kêu thê lương, liền vĩnh viễn quy về hư không.
Vũ khí của chưởng giáo phái Thanh Hà bị hủy, tám vị thái thượng trưởng lão khác cũng bị chấn động, toàn bộ rút lui về sau.
"Ầm ầm ầm"
Tay trái của Diệp Phàm nắm Nguyệt ấn, vầng mặt trăng to bằng cối xay chuyển động ép xuống chín người.
Đây là một tư thế chiến đấu mạnh mẽ mà bá đạo, lấy sức một người đè ép chín người, giống như một dòng nước lũ cuộn trào, không thể ngăn cản được.
Chín người nhanh chóng rút lui, bộ dáng như đang đối mặt thiên quân vạn mã cùng tấn công, cả người rung bần bật, sắc mặt tái nhợt.
- Chạy đi đâu?
Diệp Phàm nắm Nhật Nguyệt ấn, đuổi theo chưởng giáo phái Thanh Hà. Tốc độ của hắn nhanh biết bao, ai có thể ngăn trở?
Cả người hắn đang phát sáng, mặt trăng mặt trời làm bạn bên cạnh, làm cho cơ thể trở nên thánh khiết như tiên, bụi trần tránh xa ra. Y phục phấp phới theo gió, chỉ trong thoáng chốc, hắn đã tới gần chưởng giáo phái Thanh Hà.
Khí tức Nhật Nguyệt đại ấn cực kỳ bá đạo, mạnh mẽ trấn áp cả sơn hà.
Chưởng giáo phái Thanh Hà rống to, tại thời khắc sinh tử tồn vong, thân thể của hắn bắt đầu bùng cháy mạnh mẽ, soi sáng tứ phương.
Vị thần linh được dựng dục trong Đạo Cung của hắn thoát ra khỏi thân thể, xông về phía trước hứng chịu Nhật Nguyệt ấn, nhận lấy cái chết thay hắn.
Tay Diệp Phàm nắm đại ấn, lực lượng mạnh mẽ không gì sánh được. Hắn dùng đại ấn áp xuống, không có vật nào có thể ngăn cản, vị thần kia thoáng chốc đã trở thành tro bụi.
Tám tên thái thượng trưởng lão khác cứu viện, cuối cùng cũng đem bản thể chưởng giáo phái Thanh Hà cứu trở về. Sắc mặt chưởng giáo phái Thanh Hà bây giờ trắng bệch, thân thể khẽ run, nguyên khí bị tổn thương nặng nề.
Các đệ tử phái Thanh Hà ở xa sợ hãi, rốt cuộc lực lượng người thiếu niên kia mạnh mẽ đến mức nào? Diệp Phàm dùng tay kết thành Nhật Nguyệt ấn, suýt nữa dùng một chiêu đánh gục chưởng giáo của bọn hắn.
- Không thể nào, đây là bí thuật nào? Tại sao dùng sức một người áp chế chín người chúng ta mà không kiệt sức?
- Ta nghĩ các đại Thánh Chủ lúc thiếu niên cũng không có chiến lực như vậy, rốt cuộc hắn có lai lịch gì?
- Thể chất của hắn rất đặc thù, nắm giữ thần lực cuồn cuộn không dứt, chẳng lẽ là Thần thể?
- Đáng sợ nhất chính là loại bí thuật kia, thiên biến vạn hóa, diễn hóa ra các loại đại thuật sát sinh không thể nào tưởng tượng nổi.
Chưởng giáo phái Thanh Hà cùng tám vị thái thượng trưởng lão lộ vẻ khiếp sợ, nhanh chóng nói với nhau vài câu.
Mà lúc này đây, Diệp Phàm đã vọt tới, uy áp vô cùng kinh khủng. Hắn ngự mặt trăng mặt trời đi tới, quần áo tung bay theo gió. Tuy hắn có dung mạo thanh tú, nhưng lực lượng mạnh mẽ đến nỗi trấn áp cả chín cường giả, phảng phất như Thần Vương.
Chín người này căn bản không dám tách ra, chỉ cần lực lượng phân tán một điểm thì rất có thể chín người sẽ chết ngay. Áp lực mạnh mẽ như thế này làm cho bọn hắn có cảm giác cả người đang run lên.
Tám vị thần, chín chân thân cùng nhau hợp lại, thiên la địa võng ở khắp mọi nhưng cũng không giữ nổi Diệp Phàm. Ngược lại, vũ khí của họ từ từ bị chấn nát, bọn họ chống đỡ rất khổ sở.
- Ta... Không ngăn được rồi!
Một tên thái thượng trưởng lão kêu to, da thịt cả người rạn nứt.
Diệp Phàm chọn vị trí người này làm chỗ đột phá, đại thuật sát sinh chỉ tấn công một mình lão. Đòn tấn công của hắn sắc bén như kiếm thần, không có vật nào không thể xuyên thủng, trước chấn nát vũ khí của lão, sau tấn công tới phía trước.
Mặc dù tên thái thượng trưởng lão này hoá hình ra thần linh để đứng mũi chịu sào nhận lấy cái chết thay hắn, nhưng bản thân hắn cũng không tránh được một kiếp, bị Diệp Phàm đánh chết tươi.
Ánh trăng như nước, vầng trăng to bằng cái cối xay tản mát ra ánh sáng màu trắng sữa, còn mặt trời lại chiếu sáng rực rỡ, mạnh mẽ mà đẹp mắt, tản phát ánh sáng màu vàng kim thần thánh.
Diệp Phàm tay nắm Nhật Nguyệt ấn, như Thần Vương đứng ngang trời, phảng phất chỉ có một mình hắn độc tôn khắp thế gian. Tuy bề ngoài hắn có khí chất xuất trần, nhưng lại có thần uy khiếp người.
Lực công kích của hắn quá cường đại! Tu sĩ cùng một cảnh giới, nhiều người liên thủ như vậy cũng không có cách nào ngăn cản, như là đồ sứ đang va chạm cùng một tảng đá vững chắc.
Các đệ tử phái Thanh Hà mặt xám như tro tàn, cảm thấy thiếu niên này như ma vương, căn bản không cách nào chống lại.
Bỗng nhiên Diệp Phàm có cảm giác kỳ diệu, cảm nhận được sự cường đại của chính bản thân mình. Cửu Bí mang lại cho hắn nhiều kinh ngạc, đại thuật công phạt đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Thậm chí hắn còn ý nghĩ muốn phân cao thấp với những người như Diêu Quang Thánh nữ, nhưng mà, cuối cùng hắn khống chế được bản thân mình. Bây giờ hắn còn cách truyền nhân các Thánh Địa một khoảng cách, nếu như hắn có thể đạt tới bí cảnh thứ ba thì mới có thể tranh đấu với bọn họ.
Một khi tiến vào bí cảnh thứ ba - Tứ Cực, người tu hành chỉ còn cách lĩnh ngộ để tăng tu vi mình lên. Khi đạt đến cảnh giới này, dù dùng nguyên hay dược thảo cũng vô dụng, chỉ khi bản thân lĩnh ngộ được thì tu vi mới tăng lên.
Đối với thể chất đặc biệt của mình, có thể nói bí cảnh Đạo Cung có vai trò rất quan trọng đối với hắn. Thân thể hắn tựa như một cái động không đáy, nếu có đầy đủ nguyên thì thần lực hắn sẽ tăng lên rất nhiều, thực lực cũng theo đó tiến nhanh.
Nhưng mà, lượng nguyên hắn muốn lại là một con số trên trời. Đạo cung có năm cảnh giới, mỗi một lần tăng lên cảnh giới mới là số nguyên cần lại gấp mười lần. Để đạt đến cảnh giới cuối cùng, sợ rằng cả Thánh Địa cũng không thể thừa nhận nổi số nguyên đó.
Lúc này, các cường giả phái Thanh Hà rất sợ hãi. Họ rất muốn chạy trốn, nhưng sợ Diệp Phàm tiêu diệt từng bộ phận, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, đi tới đằng trước, tập trung một người ở giữa.
- Ám Khấp, giúp ta một tay!
Vị thái thượng trưởng lão của phái Thanh Hà hét lớn.
Hắn há mồm phun ra một cái hồ lô màu tím vàng, hồ lô này nhanh chóng phóng to. Sau đó, hắn để thần linh của chính mình nhập vào, hợp làm một với hồ lô.
Các loại vũ khí như chuông, tháp, hồ lô … đều là ngưng tụ đạo vận, rất khó luyện chế được. Nhưng một khi luyện chế thành công, chúng nó sẽ có uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Hồ lô màu tím biến lớn như một tòa núi cao, mạnh mẽ xông tới. Bảy người kia cũng đồng thời ra tay, đánh ra từng đạo ánh sáng thần thánh, đồng thời thôi động hồ lô màu tím trấn áp Diệp Phàm.
Diệp Phàm vẫn nắm Nhật Nguyệt ấn như cũ, chiêu thức không có thay đổi. Hai tay hắn thôi động mặt trăng mặt trời như hai cối xay đang chuyển động, ánh sáng khắp chiếu rọi thân thể phảng phất như Thần Vương trên trời.
“Ầm”
Dù còn cách rất xa, nhưng đột nhiên miệng hồ lô mở rộng, rồi có những làn khói màu tím từ bên trong phóng ra tạo thành một vòng xoáy nước lớn, thu Diệp Phàm vào bên trong.
- Tốt!
Những người khác hét lớn, dồn dập phấn khởi, thôi thúc thần lực sử dụng hồ lô này.
- Không hổ là bảo vật mạnh nhất của phái Thanh Hà chúng ta.
- Mau chóng luyện hóa, không cho hắn thoát ra.
Chưởng giáo phái Thanh Hà cùng bảy tên Thái thượng trưởng lão còn lại hợp lực, đồng thời thôi động. Cái hồ hô màu tím đó phát sáng lấp lánh chiếu rọi cả bầu trời, xung quanh bề mặt ở ngoài còn có khói tím lượn lờ.
Nhưng ngay lúc này đây, một cỗ khí tức làm người ta run sợ tràn ngập ra, khiến mọi người ở đây sợ hết cả hồn.
Hồ lô màu tím vàng bị chấn động mãnh liệt, sau đó có một vệt ánh sáng thần thánh lao ra đục ngay trên bề mặt một lỗ thủng. Chỉ một lát sau, hồ lô đó đã bị người dùng một loại lực lượng hoang dã phá tan.
Bàn tay trái Diệp Phàm nắm mặt trăng, tay phải đẩy mặt trời, phong thái như ma chủ xuất thế: khí thế sát phạt ngút trời, mạnh mẽ đánh ra.
"Răng rắc"
Hồ lô màu vàng tím nhanh chóng rạn nứt, bắt đầu từ miệng hồ lô lan tràn xuống phía dưới.
"Bùm bùm"
Hồ lô màu tím vàng giống như một cổ điện đã mục nát nhiều năm, lúc này gạch vụn rơi xuống, mảnh vỡ hồ lô rơi ra khắp nơi.
"Ầm"
Diệp Phàm không ngừng lay động Nhật Nguyệt ấn trong tay, nơi đi qua tất cả đều thành tro bụi. Chỉ trong nháy mắt, hồ lô màu tím vàng bất phàm đã bị hắn chấn thành tro bụi.
"Ầm"
Người điều khiển hồ lô màu tím vàng bị Nhật Nguyệt ấn ép tới, phát ra một tiếng kêu thảm thiết yếu ớt, rồi cả hình thần đều bị diệt.
"Ầm"
Cùng lúc đó, Diệp Phàm nắm ấn, chấn động hai vòng sáng mặt trăng và mặt trời tấn công tới hai tên thái thượng trưởng lão, bao vây họ lại. Sau đó, hai người này bị diệt sát không một tiếng động.
Chỉ trong chớp mắt hắn đã đánh chết ba tên thái thượng trưởng lão, chấn kinh toàn bộ mọi người.
- Tại sao có thể có lực công kích khủng bố như thế này? Điều này không hợp với lẽ thường, chắc chắn các đại Thánh Chủ thời niên thiếu cũng không có chiến lực như vậy.
- Còn ít tuổi như vậy, cảnh giới mới chỉ đạt đến bí cảnh Đạo Cung mà có thể áp chế nhiều người đồng cấp như chúng ta, thật không thể tin được! Nếu như hắn trở thành Đại Năng, chẳng lẽ có thể lấy sức một người độc chiến nhiều vị Thánh Chủ.
- Ta nghĩ tới một người khác.
Sắc mặt chưởng giáo phái Thanh Hà trắng bệch, nói:
- Bắc vực từng xuất hiện một người như vậy.
- Ngươi đang nói tới người có lực công kích mạnh nhất Bắc vực năm ngàn năm qua?
Một tên thái thượng trưởng lão biến sắc.
- Năm ngàn năm qua, người có lực công kích mạnh nhất ở Bắc vực chính là Khương Thái Hư, đây là điều được mọi người thừa nhận.
- Tuy rằng hắn biến mất bốn ngàn năm, sau đó cũng có nhiều người kinh tài diễm tuyệt. Nhưng trong suốt năm ngàn năm qua, vẫn chưa có ai có lực công kích mạnh hơn hắn cả.
Bốn ngàn năm trước Thần Vương Khương Thái Hư danh chấn thiên hạ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Hắn đánh giết vô song, vô địch ở Bắc vực, tại phương diện lực lượng công kích, người người phải công nhận hắn chính là người mạnh nhất.
- Đó là một vị Thần Vương đại thành, nghe nói nắm giữ bí thuật vô thượng, tự nhiên là đệ nhất cao thủ Bắc vực năm ngàn năm trước đến nay.
Chưởng giáo phái Thanh Hà cùng các thái thượng trưởng lão đổ mồ hôi lạnh, cảm giác lực công kích của Diệp Phàm có thể so với Khương thần vương lúc vị thành niên.
- Không sai, nếu đem so với những truyền thuyết kia, người này rất giống với Khương Thái Hư. Tuổi trẻ mà đã có thành tựu như vậy, không phải hắn sẽ trở thành Thần Vương thứ hai chứ?
- Lẽ nào chúng ta đang đối mặt một người có thiên phú chiến đấu tuyệt luân , thiếu niên Thần Vương hay sao?
Danh khí Khương Thái Hư quá lớn, tuy rằng đã biến mất bốn ngàn năm, nhưng cũng lưu lại vô số truyền thuyết tại Bắc vực. Thậm chí, mỗi một đòn tấn công của hắn mạnh bao nhiêu vẫn còn được lưu truyền tới nay.
- Lực công kích của người này...thật sự có thể sánh ngang với Khương Thái Hư khi cùng tuổi, chẳng lẽ nói vị trí người có lực công kích mạnh nhất trong tương lai sẽ bị đổi tên sao?
Chưởng giáo và các thái thượng trưởng lão phái Thanh Hà nhanh chóng nói với nhau vài câu, tất cả đều chấn kinh. Đến lúc này, bọn họ biết mình đã chọc tới một nhân vật không tầm thường rồi.
Mặc dù người này chỉ là một thiếu niên, nhưng bọn họ lại thấy được thành tựu không nhỏ trong tương lai của hắn.
Diệp Phàm thấy bọn họ nói nhỏ, hắn cũng cảm nhận được nỗi sợ của họ. Hắn chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ đoạt lấy cái vị trí thứ nhất kia, bởi vì chính hắn đang chạy trốn tránh bị một số người đuổi giết, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để lộ diện.
- Các ngươi cũng biết không ít, vậy thì càng không thể bỏ qua được. Ta cần yên lặng tu hành ở chỗ này, nếu như để các ngươi truyền ra ngoài, chẳng phải ta sẽ trở thành công địch của toàn bộ Thánh nữ và Thánh tử kia? Lực công kích mạnh nhất...danh tiếng thật lớn.
- Đi!
Trong lúc suy đoán thể chất của Diệp Phà, cùng với đại thuật sát sinh vô thượng mà hắn tu luyện, mấy người này hoàn toàn sợ hãi, đã sớm mất ý chí chiến đấu. Cả bọn vội vàng xông về bốn phương tám hướng chạy trốn.
Vào gây khắc này, mấy cái như tôn nghiêm, mặt mũi đã không còn ý nghĩa nữa, chỉ có sống mới là điều đáng quý nhất. Nếu như người trước mặt đúng là một Thần Vương thuở niếu thiếu, thì cho dù bọn họ có đông gấp đôi cũng không thể thắng được.
Có vài đệ tử phái Thanh Hà ở nơi xa thấy chưởng giáo và thái thượng trưởng lão từng người chạy trốn, nhất thời cả bọn sợ hãi, toàn bộ bỏ chạy.
- Đáng tiếc, nơi này bị ta phong tỏa, các ngươi không thể nào chạy thoát!
Diệp Phàm mở lớn hai tay mình ra, làm chấn động gió lớn ở trên bầu trời. Bỗng nhiên có từng lông vũ lóng lánh xuất hiện dọc theo cánh tay trái, sau đó có một đôi cánh năm màu chân thật hiện ra sau lưng hắn, tản phát ánh sáng thần thánh ngất trời.
Lúc này trông hắn như một con Phượng Hoàng thần uy cái thế, đôi cánh vung lên chém giết về phía trước, đánh chết hai người thái thượng trưởng lão.
Đồng thời, đôi tay hắn nhanh chóng kết xuất đại ấn. Một ngọn núi cổ theo đó hiện lên, huyền phù ngay trên đỉnh đầu. Phía trên ngọn núi có động vật chạy nhảy, chim muông bay lượn, còn có những đại thụ chọc trời.
Hắn lay động đại ấn đánh tới phía trước, đại ấn có hình dạng ngọn núi ấy chấn động xuống.
"Ầm"
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, đại ấn đã chấn nát chưởng giáo phái Thanh Hà ở phía trước thành bụi bay.
/1822
|