oàn thân Diệp Phàm nhẹ nhàng phiêu phù như tiên, rồi lướt nhanh về tới thôn trại như một làn gió.
Vừa thấy hắn trở về, Trương Ngũ Gia liền kéo hắn đến một chỗ không người, nói:
- Đã xảy ra chuyện.
- Làm sao vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Sau khi đi ra ngoài rồi trở về cùng với ngươi, Vương Xu và Nhị Lăng Tử có chút bất thường, mấy hôm nay xương trán phát sáng, mà sức lực thì lớn vô cùng…
Trương Ngũ Gia nhíu mày, lộ ra thần sắc lo lắng.
- Thức tỉnh huyết mạch ư?
Trong lòng Diệp Phàm kinh ngạc, nói:
- Dẫn ta tới đó xem một chút.
- Mấy ngày nay ta cũng không dám để cho bọn họ ra khỏi phòng, nên nhốt ở bên trong rồi. Ngoại trừ sinh ra lực lượng kỳ lạ, cũng không có xảy ra chuyện xấu nào.
Trương Ngũ Gia cùng Diệp Phàm đi tới nhà Nhị Lăng Tử. Vừa mới vào trong sân, Diệp Phàm đã cảm giác được sức sống tràn trề. Đúng thế! Sức sống vô tận giống như là đi tới một vùng đất tràn ngập cỏ cây.
- Diệp ca ca, huynh đã tới rồi.
Muội muội của Nhị Lăng Tử mỉm cười ngọt ngào, đây là một tiểu cô nương rất thanh tú.
- Ca ca ngươi không sao chứ?
Trương Ngũ Gia bảo nàng dẫn đường.
- Không có việc gì, huỵnh ấy vẫn ăn được, cứ ăn rồi ngủ kỹ, mỗi ngày đều ngủ ngon như con lợn lười vậy.
Tiểu cô nương bĩu môi nói.
Tiếng lẩm bẩm từ trong phòng truyền đến, Nhị Lăng Tử đang nằm chổng vó ở trên giường đất, ngủ rất say. Diệp Phàm có thể thấy được xương trán của hắn nhấp nháy tỏa ánh sáng, giống như là ngọc quý.
Thần năng (1)! Nhất định là thần năng!
Diệp Phàm giật mình, mới cách đây không lâu Nhị Lăng Tử vẫn là một người bình thường, mà bây giờ đã có lực lượng cường đại.
Xương trán hắn gần như là trong suốt, tỏa ra ánh sáng nhu hòa chiếu khắp thân thể, máu thịt của Nhị Lăng Tử được rèn luyện liên tục.
Diệp Phàm không thể không cảm thán, chủng tộc khác nhau thành tựu cũng khác nhau, đây là thần năng trời sinh, là lực lượng đã có ngay lúc sinh ra.
Tu sĩ loài người muốn có được thần lực, nhất định phải đau khổ tu luyện, lúc đó mới có thể mở ra cánh cửa bảo tàng của bản thân. Một số chủng tộc mạnh mẽ sớm đã biến mất, nhưng trời sinh có thần năng, đây là chênh lệch khó mà với tới được.
- Ca ca...tỉnh dậy.
Tiểu cô nương nắm lấy cái mũi của Nhị Lăng Tử, lay hắn tỉnh dậy.
- Đến giờ cơm rồi à?
Nhị Lăng Tử mơ mơ màng màng, xương trán càng phát sáng hơn.
- Lôi Bột, ngươi cảm thấy thế nào, thân thể có chỗ nào không thoải mái không?
Ở trong Lôi gia, Diệp Phàm trực tiếp gọi tên của hắn, không tiện gọi biệt danh mọi người hay trêu chọc.
- Diệp tiểu ca, ngươi đã đến rồi.
Nhị Lăng Tử xoay người ngồi dậy, nói:
- Không có chỗ nào không thoải mãi cả, ta cảm thấy sức mạnh tràn đầy, có thể đánh nứt khoáng thạch.
Diệp Phàm gật gật đầu, trạng thái này của Nhị Lăng Tử đâu chỉ có thể đánh nát tảng đá lớn, thần năng ngang với tu sĩ cảnh giới Thần kiều, trực tiếp bổ ra một cái mỏ đá cũng không thành vấn đề.
- Tại sao thân thể của ngươi lại phát sinh biến hóa như vậy?
Diệp Phàm hỏi những gì hắn đã trải qua.
- Đi, đi tới nhà của ta, làm vài món thức ăn ngon, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Trương Ngũ Gia lên tiếng, trước mặt người nhà của Nhị Lăng Tử, có nhiều lời không tiện nói rõ ràng.
- Tốt quá, ta thích ăn nhất là thịt dê nướng của Trương Ngũ Gia.
Nhị Lăng Tử cao hứng vô cùng, vẫn vô âu vô lo như trước kia.
Vương Xu cũng xảy ra tình huống như vậy, bị Diệp Phàm gọi tới nhà Trương Ngũ Gia. Mấy người vừa ăn vừa nói chuyện.
- Liệu có phải do ngày đó các ngươi đụng vào chín khối đá kia nên mới có biến hóa như thế?
Diệp Phàm hỏi, cũng không lo lắng nhiều.
Qua nhiều năm tháng như vậy, hai nhà này đã sớm được đồng hóa thành người, chứ không còn là chủng tộc khác nữa. Đôi khi ngẫu nhiên mới xuất hiện hài tử có điểm đặc biệt, nhưng trừ việc mới sinh đã có thần năng thì cũng không có những chỗ khác thường nữa.
- Đúng thế! Sau khi trở về, trong cơ thể ta như có một trang giấy bị xé mở ra, cả người có ‘nước’ ấm áp dâng trào tắm rửa, rất thoải mái.
Diệp Phàm tức cười, thần lực như nước ư? Chứng tỏ hai người này không chỉ mạnh mẽ hơn bình thường , mà là huyết mạch thời viễn cổ đang phục hồi, là được trời cao ân phúc.
- Cắt ngón tay một chút, để ta xem máu các ngươi!
Người của họ Lôi cùng họ Vương hiển nhiên biết tổ tiên của mình có chỗ đặc biệt, nhưng lại không biết rằng họ không phải Nhân tộc. Hai người này không có chút do dự, đều cắt đứt ngón tay một chút, nhỏ ra vài giọt máu tươi.
- Trong ánh sáng màu đỏ còn có màu bạc nhàn nhạt phát sáng, loại thiên phú này thật làm người ta phải than thở và hâm mộ.
Diệp Phàm gật đầu.
Máu của hai người này chỉ có chút ánh sáng bạc mà thôi, khác xa với ánh sáng bạc tinh khiết. Nhưng chỉ có vậy mà đã có thần năng, từ đây có thể suy ra tổ tiên bọn họ cường đại tới mức nào.
- Sợ rằng tổ tiên hai người này cũng là nhân vật cao giai trong các sinh vật thời cổ, thậm chí là vương tộc ấy chứ.
Diệp Phàm tự nói trong lòng, lời như thế hắn khó mà nói ra được.
- Diệp tiểu ca, chúng ta không có việc gì chứ?
Vương Xu hồ nghi hỏi, cũng có chút lo lắng:
- Sẽ không biến thành quái vật chứ?
Nhị Lăng Tử cũng vò đầu, hiển nhiên bọn họ cũng nghe được một số truyền thuyết về tổ tiên của mình.
- Đây là chuyện tốt, các ngươi đừng lo.
Diệp Phàm kiểm tra cẩn thận, phát hiện xương trán của bọn họ phi thường thần bí, tương liên với bổn nguyên trong đầu. Thần thức của Diệp Phàm vô cùng cường đại, mạnh mẽ tiến nhập thức hải của bọn họ, phát hiện những đặc thù giống y hệt với loài người, nên hắn không cần lo lắng bọn họ sẽ biến thành sinh vật Thái Cổ.
So sánh với những thứ này, điều làm Diệp Phàm giật mình lại chính là chín khối đá của Dao Trì. Bên trong đó có thứ gì đó kích phát thần năng của Vương Xu cùng Nhị Lăng Tử, rất có thể đó là vật gần gũi với huyết mạch của họ.
- Là chuyện tốt sao, có phải sau này chúng ta cũng có thể bay lên trời?
Ánh mắt hai người hiển lộ ước muốn và hi vọng.
Diệp Phàm cười gật gật đầu, nói:
- Nếu như các ngươi muốn, bây giờ cũng làm được rồi.
- Thật sao? Làm như thế nào vậy?
Hai người cũng chẳng màng ăn uống, muốn Diệp Phàm cho dạy bọn họ.
- Này...
Trương Ngũ Gia ở bên cạnh có chút lo lắng.
- Lão nhân gia cứ yên tâm, đây mới là chuyện tốt.
Diệp Phàm bảo bọn họ ra sân, rồi nói với Trương Ngũ Gia:
- Trước kia bọn họ đã được đồng hóa thành nhân tộc, chẳng qua là thức tỉnh thiên phú thôi, không có việc gì phải lo lắng cả. Hơn nữa, sau này họ cũng có thể bảo vệ cả thôn trại.
Xương trán của Vương Xu cùng Nhị Lăng Tử giống như một cánh cửa nối liền với bổn nguyên thần bí, thần năng thấm nhuần cả thân thể, điều này làm bọn họ không khác gì với tu sĩ cảnh giới Thần Kiều. Diệp Phàm dạy bọn họ phương pháp vận chuyển thần năng. Chỉ một lúc sau, bọn họ đã được một làn sương mù màu bạc bao phủ, rồi từ từ đưa lên không trung.
“Phù phù”, “Phù phù”.
Hai người rơi từ trên cao xuống, Diệp Phàm vội vàng tiến lên, đỡ lấy bọn họ.
Một người có thực lực có thế so với tu sĩ Thần Kiều, nếu mà ngã chết thì sợ rằng sẽ bị chê cười đó, không khéo còn được đưa vào sách hướng dẫn nói về những tai hại khi tu luyện.
- Đừng bay cao như vậy, luyện tập bay cách mặt đất ba thước. Khi nào thuần thục rồi, ta lại dạy cho các ngươi những năng lực khác.
Bắt đầu từ ngày này, mỗi ngày người trong thạch trại đều nhìn thấy hai tên này hô to gọi nhỏ, bay tới bay lui ở chung quanh. Cũng từ ngày hôm đó, không có ai tiếp tục gọi danh hiệu của Nhị Lăng Tử nữa, bắt đầu gọi bằng tên thật là Lôi Bột
Chẳng mấy chốc đã qua nửa tháng, Diệp Phàm vừa củng cố vị thần ở ngay trái tim, vừa nghiên cứu Nguyên Thiên thư. Hắn đã bắt đầu nắm giữ được thuật "cải thiên hoán địa", đương nhiên vẫn chỉ có thể thay đổi dung mạo cùng khí chất của chính mình.
Nếu như muốn thay đổi hình dạng sông núi thì hắn vẫn còn kém lắm. Chỉ khi nào tu luyện nguyên thuật đến hậu kỳ, hắn mới có thể làm được.
Trong thời gian này, hắn vẫn chú ý tới hướng đi của Dao Trì Thánh nữ. Quả nhiên như Đồ Phi nói, nàng ta đã ghé thăm các thành trì ở Bắc Vực.
- Xem ra, nàng ta còn chưa trở về Dao Trì Thánh Địa ngay.
Diệp Phàm quyết định tiếp tục tu luyện tăng lên một cảnh giới nữa, thuận tiện tu luyện thuật "Cải thiên hoán địa tu luyện" đến trình độ cao thâm. Nếu không, một khi bị lộ chân tướng ra, hắn sẽ gặp phiền phức lớn.
Bây giờ, hắn đã hiểu rõ hoàn toàn Nguyên Thiên thư, nên hắn tuyết định đi “gom nguyên”. Một ngàn cân nguyên là số lượng lớn, khó mà kiếm được từng ấy ở các đổ thạch phường thành Bình Nham.
Tuy nhiên, có lẽ sẽ kiếm đủ được. Nguyên thuật của hắn đã tiến bộ vượt bậc, tin chắc sẽ không thất thủ khi đi đổ thạch ở các đổ thạch phường tầng dưới chót.
- Không tốt rồi...
Đột nhiên, có người trong thôn hoảng hốt tìm tới Diệp Phàm.
- Có chuyện gì vậy?
Diệp Phàm từ trong nhập định tỉnh lại, không đợi người kia nói, hắn liền cảm ứng được ngoài thôn xảy ra vấn đề.
- Nhanh đi cứu Trương Ngũ Gia, sắp bị người đánh chết rồi.
Vẻ mặt của người đến đưa tin đầy lo lắng, hốt ha hốt hoảng.
Diệp Phàm đứng lên, bước ra tứng bước, trong nháy mắt liền biến mất, thoáng chốc đã đi ra bên ngoài thôn.
Lúc này tóc tai Trương Ngũ Gia bù xù, gương mặt sưng vù lên đầy những dấu tay màu tím xanh, khóe miệng cùng với trước ngực dính đầy vết máu, hiển nhiên bị người tát vào miệng.
- Vì sao các ngươi lại làm như thế?
Tất cả thanh niên trong thôn đều rút ra loan đao, giằng co với người phía trước, quát hỏi.
- Như thế đã làm sao?
Mấy người trẻ tuổi đứng đằng trước thờ ơ không để ý, căn bản không coi ngươi ở thôn trại ra gì.
- Các ngươi dựa vào cái gì mà đánh người?
“Lão già này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, Thanh Hà môn mời hắn đi tìm mỏ nguyên, cũng dám tìm cớ từ chối, ta thấy hắn hồ đồ rồi
Một người tuổi trẻ ở giữa thờ ơ nói, cười lạnh trên mặt. Ở cách đó không xa còn có một ít lão nhân, đều rất quen mặt. Rất hiển nhiên mấy lão nhân này là người của các thôn xóm gần đây, bị mấy người trẻ tuổi này bắt.
- Lão già này cũng có chút danh vọng đấy, mới chỉ vả miệng mấy cái mà các ngươi đã muốn liều mạng vì lão. Nếu như đánh chết lão, các ngươi sẽ như thế nào đây?
Mấy người trẻ tuổi kia chế nhạo.
- Các ngươi…
Những thanh niên trong thôn phẫn nộ, giơ đao chỉ về phía trước, nói:
- Các ngươi khinh người quá đáng!
- Thế nào, chỉ bằng các ngươi? Muốn tìm cái chết thì cứ việc tiến lên đây.
Mấy người trẻ tuổi kia nhìn qua mọi người, tất cả đều lộ vẻ mặt khinh thường. Một người trong đó còn giơ cao tay lên, chuẩn bị tát mặt Trương Ngũ Gia.
"Chát"
Tiếng tát vang lên, nhưng lại không phải tát lên mặt Trương Ngũ Gia, mà là tát lên chính mặt của hắn.
Diệp Phàm chạy tới, sắc mặt rất lạnh lùng. Hắn nâng Trương Ngũ Gia dậy, truyền tinh khí sinh mệnh ổn định thương thế của lão lại, chậm rãi chữa trị.
- Ngươi…. Là ai?
Sau khi ngẩn người, vị đệ tử Thanh Hà môn bị tát lúc nãy gào lên giận dữ:
- Ngươi muốn chết!
“Chát”
Diệp Phàm vung tay tát một cái, đồng thời đánh hắn bay ra ngoài.
- Kẻ nào tới gây sự, chúng ta đã trở về!
Vương Xu và Lôi Bột đột nhiên hô to, từ phía chân trời bay về.
Nửa tháng nay, Diệp Phàm dạy cho bọn họ phương pháp phi hành cùng một chút kỹ năng chiến đấu, hai người vẫn tận lực tu luyện. Dù đã bị đồng hóa thành loài người, nhưng nguồn gốc căn bản vẫn còn đó, mới vừa giác tỉnh thiên phú, họ đã có thần lực hùng hậu sánh ngang với tu sĩ Thần Kiều, cho nên việc tu luyện đối với họ lại như nước chảy thành sông.
- Giết hết bọn họ, không được bỏ qua tên nào!
Diệp Phàm phân phó hai người, nói:
- Chỉ tu hành thôi còn được, phải có kinh nghiệm chiến đấu sinh tử và được máu khảo nghiệm thì mới thành.
Đối với Thanh Hà môn này, có thể nói Diệp Phàm rất chán ghét. Đầu tiên là nâng đỡ tên đai thổ phỉ họ Trần đánh cướp, sau lại có Lưu thừa Ân cùng với Lưa Thừa Vong chặn giết, bây giờ lại đến tận nhà hành động ngang ngược.
Lúc này hai mắt của Nhị Lăng Tử đỏ lên, hắn nhìn thấy một người quen ở trong số người này, tên đó từng đứng chung với tên thổ phỉ họ Trần.
- Chém chết bọn cướp, đúng là Thanh Hà môn nâng đỡ. Ta liều mạng với các ngươi, trả lại mạng tỷ tỷ của ta đây.
Hắn hét lên rồi đánh về phía trước như một con dã thú.
Vương Xu sợ hắn có sơ xuất, đi theo lên phía trước, cùng nhau đánh tới.
- Hai tên nhà quê các ngươi mà cũng dám đối nghịch lại Thanh Hà môn?
Vài người trẻ tuổi của Thanh Hà môn lộ vẻ ngoài mạnh trong yếu. Nhận thức được sự cường đại của Diệp Phàm, bọn họ lấy danh tiếng môn phái ra uy hiếp.
- Thanh Hà môn...
Diệp Phàm nhìn mấy dấu tay trên mặt Trương Ngũ Gia, rồi xoay người lại, nói:
- Môn phái này không cần tồn tại nữa...
- Ngươi…cuồng vọng!
Một người cười lạnh, nói:
- Nếu như ngươi làm việc gì bất lợi với chúng ta, toàn bộ tu sĩ trong năm trăm dặm sẽ đuổi giết ngươi!
“Phốc”
Diệp phàm nhẹ nhàng búng ngón tay, đầu lâu của người này liền nát bấy, tử thi ngã quỵ trên mặt đất. Đây là tu sĩ cảnh giới Thần Kiều duy nhất, những người khác mới chỉ đạt tới cảnh giới Mệnh Tuyền.
- Giết hết đi, đừng để kẻ nào chạy thoát.
Vương Xu và Nhị Lăng Tử hoàn toàn có thể giết chết những người còn lại, mặc dù chiêu pháp bọn họ có hạn, còn chưa ngự khí được, nhưng thần lực lại mênh mông, chỉ cần dựa vào sức lực cũng có thể giải quyết hết những người đó.
- Hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm. Tên khốn kia là con cháu của chưởng giáo, quen tính ngang ngược, không liên can gì tới chúng ta.
Đáng tiếc, bây giờ mới cầu xin tha thứ thì đã muộn. Hai tròng mắt Nhị Lăng Tử đỏ bừng, mỗi khi nghĩ tới tỷ tỷ của mình, hắn gần như điên lên. Những người này muốn chạy trốn cũng không được, Vương Xu cùng Nhị Lăng Tử nghiến răng ra tay, nhanh chóng giết chết tất cả bọn họ.
- Bọn họ là người của Thanh Hà môn, nếu như môn phái này trả thù, thôn trại của chúng ta không thể ngăn cản.
Có người trong thôn lo lắng.
- Không sao, sau này sẽ không còn môn phái này nữa.
Diệp Phàm bình tĩnh nói, hắn đã tìm hiểu rõ ràng. Thanh Hà môn chỉ là một môn phái nhỏ, người có cảnh giới cao nhất trong môn phải cũng chỉ là bí cảnh Đạo Cung mà thôi, cùng lắm cũng chỉ tu thành một hai vị thấn.
- Bây giờ cứ để mấy người này vào thôn trại trước đã, sau khi giải quyết xong Thanh Hà môn thì thả họ về.
Diệp Phàm chỉ chỉ mấy lão nhân ở những thôn xóm khác, nói như thế.
Thanh Hà môn đúng là một khối u ác tính, Diệp Phàm quyết định trừ bỏ.
- Một môn phái như vậy, chắc cũng có đủ ngàn cân nguyên. Nếu như đánh bại, chẳng phải mình có thể tiến thêm một tầng...
Diệp Phàm thấy buồn cười, bởi vì việc làm này của hắn không khác gì mười ba nhóm giặc cướp cả.
- Ta không cướp bóc của người phàm, ta chỉ trừ ác thôi, không thể tính là làm chuyện ác.
Nhưng Diệp Phàm còn chưa hành động, thì người của Thanh Hà môn đã tìm tới ngay ngày hôm sau.
Ngày thứ hai, hắn vừa mới ra khỏi thôn trại liền bị phục kích, một tên tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn chỉ huy chín tên tu sĩ cảnh giới Thần kiều tế vũ khí ra đánh về phía hắn.
- Cái mũi của các ngươi thật thính, nhanh như vậy đã tìm tới.
- Nói như vậy, mấy người Thanh Hà môn chúng ta mất tích mấy ngày nay đều là ngươi giết?
Một người trong đó quát hỏi.
- Thì ra các ngươi cũng không biết, nếu thế thì vì sao lại ra tay với ta?
- Cử chỉ của ngươi khả nghi, không giống như người trong thôn trại, lại có tu vi bất phàm, đương nhiên phải bắt ngươi lại tra hỏi.
- Thật mạnh miệng, chỉ như thế mà cũng có thể ra tay tùy tiện?
Diệp Phàm lắc đầu, nói:
- Không biết sống chết là gì.
- Dám ra tay với người của Thanh Hà môn chúng ta, cũng không biết là người nào mới không biết sống chết đây?
Tên tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn kia ra lệnh chín tên tu sĩ Thần kiều tiến lên bao vây Diệp Phàm.
- Cần gì phải phiền toái như vậy? Để ta tự tay tiễn các ngươi lên đường cùng một lúc.
Diệp Phàm vung tay áo, thoáng cái đem chín tên tu sĩ cảnh giới Thần Kiều thu vào trong, nhẹ nhàng như tiên nhân.
- Ngươi...
Tên tu sĩ cảnh giới Bỉ ngạn kia hoảng sợ.
- Ngươi cũng lên đường đi.
Diệp Phàm vươn bàn tay ra đánh tới phía trước, khí thế giống như năm ngọn núi cao cùng áp xuống.
Tất cả vũ khí tên tu sĩ cảnh giới Bỉ ngạn lấy ra đều bị bàn tay nghiền nát, ngay cả bản thân hắn cũng lọt vào trong lòng bàn tay.
Vương Xu và Nhị Lăng Tử ở phía sau há mồm trợn mắt, cảm thấy rất khó tin.
- Cái này không có gì cả, chỉ là vận chuyển đạo lực mà thôi. Khi hai ngươi tiến vào bí cảnh Đạo cung, sẽ dễ dàng làm được.
Đương nhiên những người khác thi triển không thể có uy lực được như hắn.
- Chúng ta đi tới Thanh Hà môn.
- Diệt môn phái này thật sao?
Vương Xu ngẩn ra.
- Chỉ giết mấy kẻ cầm đầu, tha cho những người còn lại. Ta định thành lập một môn phái, vừa lúc có Thanh Hà môn làm cơ sở.
Diệp Phàm dẫn theo hai người bay lên cao.
- Mở phái làm tổ ư?
Nhị Lăng Tử thì thầm.
- Mở môn phái để làm gì?
Vương Xu khó hiểu, hỏi.
- Đương nhiên có chỗ hữu ích!
Không lâu sau, Diệp Phàm đi tới Thanh Hà môn. Môn phái này nằm ở bên trong một ốc đảo.
- Ngươi là người nào? Sao dám tự ý xông vào Thanh Hà môn?
Đằng trước có tiếng hét lớn truyền đến.
Đây là một khu vực non xanh nước biếc, là cảnh tượng rất hiếm thấy ở Bắc vực hoang vu. Thanh Hà môn có lập môn phái ở đây, quả thật có chút không tầm thường.
- Đi nói cho chưởng giáo của các ngươi, ta muốn khai tông lập phái ở đây, bảo hắn chuyển đi nơi khác đi.
Mấy người canh giữ bên ngoài đều trợn mắt hốc mồm, sau đó quát lên:
- Ngươi...ăn phải gan hùm mật gấu hả?
--------------------------------------------
(1) thần năng: sức mạnh của thần.
Vừa thấy hắn trở về, Trương Ngũ Gia liền kéo hắn đến một chỗ không người, nói:
- Đã xảy ra chuyện.
- Làm sao vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Sau khi đi ra ngoài rồi trở về cùng với ngươi, Vương Xu và Nhị Lăng Tử có chút bất thường, mấy hôm nay xương trán phát sáng, mà sức lực thì lớn vô cùng…
Trương Ngũ Gia nhíu mày, lộ ra thần sắc lo lắng.
- Thức tỉnh huyết mạch ư?
Trong lòng Diệp Phàm kinh ngạc, nói:
- Dẫn ta tới đó xem một chút.
- Mấy ngày nay ta cũng không dám để cho bọn họ ra khỏi phòng, nên nhốt ở bên trong rồi. Ngoại trừ sinh ra lực lượng kỳ lạ, cũng không có xảy ra chuyện xấu nào.
Trương Ngũ Gia cùng Diệp Phàm đi tới nhà Nhị Lăng Tử. Vừa mới vào trong sân, Diệp Phàm đã cảm giác được sức sống tràn trề. Đúng thế! Sức sống vô tận giống như là đi tới một vùng đất tràn ngập cỏ cây.
- Diệp ca ca, huynh đã tới rồi.
Muội muội của Nhị Lăng Tử mỉm cười ngọt ngào, đây là một tiểu cô nương rất thanh tú.
- Ca ca ngươi không sao chứ?
Trương Ngũ Gia bảo nàng dẫn đường.
- Không có việc gì, huỵnh ấy vẫn ăn được, cứ ăn rồi ngủ kỹ, mỗi ngày đều ngủ ngon như con lợn lười vậy.
Tiểu cô nương bĩu môi nói.
Tiếng lẩm bẩm từ trong phòng truyền đến, Nhị Lăng Tử đang nằm chổng vó ở trên giường đất, ngủ rất say. Diệp Phàm có thể thấy được xương trán của hắn nhấp nháy tỏa ánh sáng, giống như là ngọc quý.
Thần năng (1)! Nhất định là thần năng!
Diệp Phàm giật mình, mới cách đây không lâu Nhị Lăng Tử vẫn là một người bình thường, mà bây giờ đã có lực lượng cường đại.
Xương trán hắn gần như là trong suốt, tỏa ra ánh sáng nhu hòa chiếu khắp thân thể, máu thịt của Nhị Lăng Tử được rèn luyện liên tục.
Diệp Phàm không thể không cảm thán, chủng tộc khác nhau thành tựu cũng khác nhau, đây là thần năng trời sinh, là lực lượng đã có ngay lúc sinh ra.
Tu sĩ loài người muốn có được thần lực, nhất định phải đau khổ tu luyện, lúc đó mới có thể mở ra cánh cửa bảo tàng của bản thân. Một số chủng tộc mạnh mẽ sớm đã biến mất, nhưng trời sinh có thần năng, đây là chênh lệch khó mà với tới được.
- Ca ca...tỉnh dậy.
Tiểu cô nương nắm lấy cái mũi của Nhị Lăng Tử, lay hắn tỉnh dậy.
- Đến giờ cơm rồi à?
Nhị Lăng Tử mơ mơ màng màng, xương trán càng phát sáng hơn.
- Lôi Bột, ngươi cảm thấy thế nào, thân thể có chỗ nào không thoải mái không?
Ở trong Lôi gia, Diệp Phàm trực tiếp gọi tên của hắn, không tiện gọi biệt danh mọi người hay trêu chọc.
- Diệp tiểu ca, ngươi đã đến rồi.
Nhị Lăng Tử xoay người ngồi dậy, nói:
- Không có chỗ nào không thoải mãi cả, ta cảm thấy sức mạnh tràn đầy, có thể đánh nứt khoáng thạch.
Diệp Phàm gật gật đầu, trạng thái này của Nhị Lăng Tử đâu chỉ có thể đánh nát tảng đá lớn, thần năng ngang với tu sĩ cảnh giới Thần kiều, trực tiếp bổ ra một cái mỏ đá cũng không thành vấn đề.
- Tại sao thân thể của ngươi lại phát sinh biến hóa như vậy?
Diệp Phàm hỏi những gì hắn đã trải qua.
- Đi, đi tới nhà của ta, làm vài món thức ăn ngon, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Trương Ngũ Gia lên tiếng, trước mặt người nhà của Nhị Lăng Tử, có nhiều lời không tiện nói rõ ràng.
- Tốt quá, ta thích ăn nhất là thịt dê nướng của Trương Ngũ Gia.
Nhị Lăng Tử cao hứng vô cùng, vẫn vô âu vô lo như trước kia.
Vương Xu cũng xảy ra tình huống như vậy, bị Diệp Phàm gọi tới nhà Trương Ngũ Gia. Mấy người vừa ăn vừa nói chuyện.
- Liệu có phải do ngày đó các ngươi đụng vào chín khối đá kia nên mới có biến hóa như thế?
Diệp Phàm hỏi, cũng không lo lắng nhiều.
Qua nhiều năm tháng như vậy, hai nhà này đã sớm được đồng hóa thành người, chứ không còn là chủng tộc khác nữa. Đôi khi ngẫu nhiên mới xuất hiện hài tử có điểm đặc biệt, nhưng trừ việc mới sinh đã có thần năng thì cũng không có những chỗ khác thường nữa.
- Đúng thế! Sau khi trở về, trong cơ thể ta như có một trang giấy bị xé mở ra, cả người có ‘nước’ ấm áp dâng trào tắm rửa, rất thoải mái.
Diệp Phàm tức cười, thần lực như nước ư? Chứng tỏ hai người này không chỉ mạnh mẽ hơn bình thường , mà là huyết mạch thời viễn cổ đang phục hồi, là được trời cao ân phúc.
- Cắt ngón tay một chút, để ta xem máu các ngươi!
Người của họ Lôi cùng họ Vương hiển nhiên biết tổ tiên của mình có chỗ đặc biệt, nhưng lại không biết rằng họ không phải Nhân tộc. Hai người này không có chút do dự, đều cắt đứt ngón tay một chút, nhỏ ra vài giọt máu tươi.
- Trong ánh sáng màu đỏ còn có màu bạc nhàn nhạt phát sáng, loại thiên phú này thật làm người ta phải than thở và hâm mộ.
Diệp Phàm gật đầu.
Máu của hai người này chỉ có chút ánh sáng bạc mà thôi, khác xa với ánh sáng bạc tinh khiết. Nhưng chỉ có vậy mà đã có thần năng, từ đây có thể suy ra tổ tiên bọn họ cường đại tới mức nào.
- Sợ rằng tổ tiên hai người này cũng là nhân vật cao giai trong các sinh vật thời cổ, thậm chí là vương tộc ấy chứ.
Diệp Phàm tự nói trong lòng, lời như thế hắn khó mà nói ra được.
- Diệp tiểu ca, chúng ta không có việc gì chứ?
Vương Xu hồ nghi hỏi, cũng có chút lo lắng:
- Sẽ không biến thành quái vật chứ?
Nhị Lăng Tử cũng vò đầu, hiển nhiên bọn họ cũng nghe được một số truyền thuyết về tổ tiên của mình.
- Đây là chuyện tốt, các ngươi đừng lo.
Diệp Phàm kiểm tra cẩn thận, phát hiện xương trán của bọn họ phi thường thần bí, tương liên với bổn nguyên trong đầu. Thần thức của Diệp Phàm vô cùng cường đại, mạnh mẽ tiến nhập thức hải của bọn họ, phát hiện những đặc thù giống y hệt với loài người, nên hắn không cần lo lắng bọn họ sẽ biến thành sinh vật Thái Cổ.
So sánh với những thứ này, điều làm Diệp Phàm giật mình lại chính là chín khối đá của Dao Trì. Bên trong đó có thứ gì đó kích phát thần năng của Vương Xu cùng Nhị Lăng Tử, rất có thể đó là vật gần gũi với huyết mạch của họ.
- Là chuyện tốt sao, có phải sau này chúng ta cũng có thể bay lên trời?
Ánh mắt hai người hiển lộ ước muốn và hi vọng.
Diệp Phàm cười gật gật đầu, nói:
- Nếu như các ngươi muốn, bây giờ cũng làm được rồi.
- Thật sao? Làm như thế nào vậy?
Hai người cũng chẳng màng ăn uống, muốn Diệp Phàm cho dạy bọn họ.
- Này...
Trương Ngũ Gia ở bên cạnh có chút lo lắng.
- Lão nhân gia cứ yên tâm, đây mới là chuyện tốt.
Diệp Phàm bảo bọn họ ra sân, rồi nói với Trương Ngũ Gia:
- Trước kia bọn họ đã được đồng hóa thành nhân tộc, chẳng qua là thức tỉnh thiên phú thôi, không có việc gì phải lo lắng cả. Hơn nữa, sau này họ cũng có thể bảo vệ cả thôn trại.
Xương trán của Vương Xu cùng Nhị Lăng Tử giống như một cánh cửa nối liền với bổn nguyên thần bí, thần năng thấm nhuần cả thân thể, điều này làm bọn họ không khác gì với tu sĩ cảnh giới Thần Kiều. Diệp Phàm dạy bọn họ phương pháp vận chuyển thần năng. Chỉ một lúc sau, bọn họ đã được một làn sương mù màu bạc bao phủ, rồi từ từ đưa lên không trung.
“Phù phù”, “Phù phù”.
Hai người rơi từ trên cao xuống, Diệp Phàm vội vàng tiến lên, đỡ lấy bọn họ.
Một người có thực lực có thế so với tu sĩ Thần Kiều, nếu mà ngã chết thì sợ rằng sẽ bị chê cười đó, không khéo còn được đưa vào sách hướng dẫn nói về những tai hại khi tu luyện.
- Đừng bay cao như vậy, luyện tập bay cách mặt đất ba thước. Khi nào thuần thục rồi, ta lại dạy cho các ngươi những năng lực khác.
Bắt đầu từ ngày này, mỗi ngày người trong thạch trại đều nhìn thấy hai tên này hô to gọi nhỏ, bay tới bay lui ở chung quanh. Cũng từ ngày hôm đó, không có ai tiếp tục gọi danh hiệu của Nhị Lăng Tử nữa, bắt đầu gọi bằng tên thật là Lôi Bột
Chẳng mấy chốc đã qua nửa tháng, Diệp Phàm vừa củng cố vị thần ở ngay trái tim, vừa nghiên cứu Nguyên Thiên thư. Hắn đã bắt đầu nắm giữ được thuật "cải thiên hoán địa", đương nhiên vẫn chỉ có thể thay đổi dung mạo cùng khí chất của chính mình.
Nếu như muốn thay đổi hình dạng sông núi thì hắn vẫn còn kém lắm. Chỉ khi nào tu luyện nguyên thuật đến hậu kỳ, hắn mới có thể làm được.
Trong thời gian này, hắn vẫn chú ý tới hướng đi của Dao Trì Thánh nữ. Quả nhiên như Đồ Phi nói, nàng ta đã ghé thăm các thành trì ở Bắc Vực.
- Xem ra, nàng ta còn chưa trở về Dao Trì Thánh Địa ngay.
Diệp Phàm quyết định tiếp tục tu luyện tăng lên một cảnh giới nữa, thuận tiện tu luyện thuật "Cải thiên hoán địa tu luyện" đến trình độ cao thâm. Nếu không, một khi bị lộ chân tướng ra, hắn sẽ gặp phiền phức lớn.
Bây giờ, hắn đã hiểu rõ hoàn toàn Nguyên Thiên thư, nên hắn tuyết định đi “gom nguyên”. Một ngàn cân nguyên là số lượng lớn, khó mà kiếm được từng ấy ở các đổ thạch phường thành Bình Nham.
Tuy nhiên, có lẽ sẽ kiếm đủ được. Nguyên thuật của hắn đã tiến bộ vượt bậc, tin chắc sẽ không thất thủ khi đi đổ thạch ở các đổ thạch phường tầng dưới chót.
- Không tốt rồi...
Đột nhiên, có người trong thôn hoảng hốt tìm tới Diệp Phàm.
- Có chuyện gì vậy?
Diệp Phàm từ trong nhập định tỉnh lại, không đợi người kia nói, hắn liền cảm ứng được ngoài thôn xảy ra vấn đề.
- Nhanh đi cứu Trương Ngũ Gia, sắp bị người đánh chết rồi.
Vẻ mặt của người đến đưa tin đầy lo lắng, hốt ha hốt hoảng.
Diệp Phàm đứng lên, bước ra tứng bước, trong nháy mắt liền biến mất, thoáng chốc đã đi ra bên ngoài thôn.
Lúc này tóc tai Trương Ngũ Gia bù xù, gương mặt sưng vù lên đầy những dấu tay màu tím xanh, khóe miệng cùng với trước ngực dính đầy vết máu, hiển nhiên bị người tát vào miệng.
- Vì sao các ngươi lại làm như thế?
Tất cả thanh niên trong thôn đều rút ra loan đao, giằng co với người phía trước, quát hỏi.
- Như thế đã làm sao?
Mấy người trẻ tuổi đứng đằng trước thờ ơ không để ý, căn bản không coi ngươi ở thôn trại ra gì.
- Các ngươi dựa vào cái gì mà đánh người?
“Lão già này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, Thanh Hà môn mời hắn đi tìm mỏ nguyên, cũng dám tìm cớ từ chối, ta thấy hắn hồ đồ rồi
Một người tuổi trẻ ở giữa thờ ơ nói, cười lạnh trên mặt. Ở cách đó không xa còn có một ít lão nhân, đều rất quen mặt. Rất hiển nhiên mấy lão nhân này là người của các thôn xóm gần đây, bị mấy người trẻ tuổi này bắt.
- Lão già này cũng có chút danh vọng đấy, mới chỉ vả miệng mấy cái mà các ngươi đã muốn liều mạng vì lão. Nếu như đánh chết lão, các ngươi sẽ như thế nào đây?
Mấy người trẻ tuổi kia chế nhạo.
- Các ngươi…
Những thanh niên trong thôn phẫn nộ, giơ đao chỉ về phía trước, nói:
- Các ngươi khinh người quá đáng!
- Thế nào, chỉ bằng các ngươi? Muốn tìm cái chết thì cứ việc tiến lên đây.
Mấy người trẻ tuổi kia nhìn qua mọi người, tất cả đều lộ vẻ mặt khinh thường. Một người trong đó còn giơ cao tay lên, chuẩn bị tát mặt Trương Ngũ Gia.
"Chát"
Tiếng tát vang lên, nhưng lại không phải tát lên mặt Trương Ngũ Gia, mà là tát lên chính mặt của hắn.
Diệp Phàm chạy tới, sắc mặt rất lạnh lùng. Hắn nâng Trương Ngũ Gia dậy, truyền tinh khí sinh mệnh ổn định thương thế của lão lại, chậm rãi chữa trị.
- Ngươi…. Là ai?
Sau khi ngẩn người, vị đệ tử Thanh Hà môn bị tát lúc nãy gào lên giận dữ:
- Ngươi muốn chết!
“Chát”
Diệp Phàm vung tay tát một cái, đồng thời đánh hắn bay ra ngoài.
- Kẻ nào tới gây sự, chúng ta đã trở về!
Vương Xu và Lôi Bột đột nhiên hô to, từ phía chân trời bay về.
Nửa tháng nay, Diệp Phàm dạy cho bọn họ phương pháp phi hành cùng một chút kỹ năng chiến đấu, hai người vẫn tận lực tu luyện. Dù đã bị đồng hóa thành loài người, nhưng nguồn gốc căn bản vẫn còn đó, mới vừa giác tỉnh thiên phú, họ đã có thần lực hùng hậu sánh ngang với tu sĩ Thần Kiều, cho nên việc tu luyện đối với họ lại như nước chảy thành sông.
- Giết hết bọn họ, không được bỏ qua tên nào!
Diệp Phàm phân phó hai người, nói:
- Chỉ tu hành thôi còn được, phải có kinh nghiệm chiến đấu sinh tử và được máu khảo nghiệm thì mới thành.
Đối với Thanh Hà môn này, có thể nói Diệp Phàm rất chán ghét. Đầu tiên là nâng đỡ tên đai thổ phỉ họ Trần đánh cướp, sau lại có Lưu thừa Ân cùng với Lưa Thừa Vong chặn giết, bây giờ lại đến tận nhà hành động ngang ngược.
Lúc này hai mắt của Nhị Lăng Tử đỏ lên, hắn nhìn thấy một người quen ở trong số người này, tên đó từng đứng chung với tên thổ phỉ họ Trần.
- Chém chết bọn cướp, đúng là Thanh Hà môn nâng đỡ. Ta liều mạng với các ngươi, trả lại mạng tỷ tỷ của ta đây.
Hắn hét lên rồi đánh về phía trước như một con dã thú.
Vương Xu sợ hắn có sơ xuất, đi theo lên phía trước, cùng nhau đánh tới.
- Hai tên nhà quê các ngươi mà cũng dám đối nghịch lại Thanh Hà môn?
Vài người trẻ tuổi của Thanh Hà môn lộ vẻ ngoài mạnh trong yếu. Nhận thức được sự cường đại của Diệp Phàm, bọn họ lấy danh tiếng môn phái ra uy hiếp.
- Thanh Hà môn...
Diệp Phàm nhìn mấy dấu tay trên mặt Trương Ngũ Gia, rồi xoay người lại, nói:
- Môn phái này không cần tồn tại nữa...
- Ngươi…cuồng vọng!
Một người cười lạnh, nói:
- Nếu như ngươi làm việc gì bất lợi với chúng ta, toàn bộ tu sĩ trong năm trăm dặm sẽ đuổi giết ngươi!
“Phốc”
Diệp phàm nhẹ nhàng búng ngón tay, đầu lâu của người này liền nát bấy, tử thi ngã quỵ trên mặt đất. Đây là tu sĩ cảnh giới Thần Kiều duy nhất, những người khác mới chỉ đạt tới cảnh giới Mệnh Tuyền.
- Giết hết đi, đừng để kẻ nào chạy thoát.
Vương Xu và Nhị Lăng Tử hoàn toàn có thể giết chết những người còn lại, mặc dù chiêu pháp bọn họ có hạn, còn chưa ngự khí được, nhưng thần lực lại mênh mông, chỉ cần dựa vào sức lực cũng có thể giải quyết hết những người đó.
- Hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm. Tên khốn kia là con cháu của chưởng giáo, quen tính ngang ngược, không liên can gì tới chúng ta.
Đáng tiếc, bây giờ mới cầu xin tha thứ thì đã muộn. Hai tròng mắt Nhị Lăng Tử đỏ bừng, mỗi khi nghĩ tới tỷ tỷ của mình, hắn gần như điên lên. Những người này muốn chạy trốn cũng không được, Vương Xu cùng Nhị Lăng Tử nghiến răng ra tay, nhanh chóng giết chết tất cả bọn họ.
- Bọn họ là người của Thanh Hà môn, nếu như môn phái này trả thù, thôn trại của chúng ta không thể ngăn cản.
Có người trong thôn lo lắng.
- Không sao, sau này sẽ không còn môn phái này nữa.
Diệp Phàm bình tĩnh nói, hắn đã tìm hiểu rõ ràng. Thanh Hà môn chỉ là một môn phái nhỏ, người có cảnh giới cao nhất trong môn phải cũng chỉ là bí cảnh Đạo Cung mà thôi, cùng lắm cũng chỉ tu thành một hai vị thấn.
- Bây giờ cứ để mấy người này vào thôn trại trước đã, sau khi giải quyết xong Thanh Hà môn thì thả họ về.
Diệp Phàm chỉ chỉ mấy lão nhân ở những thôn xóm khác, nói như thế.
Thanh Hà môn đúng là một khối u ác tính, Diệp Phàm quyết định trừ bỏ.
- Một môn phái như vậy, chắc cũng có đủ ngàn cân nguyên. Nếu như đánh bại, chẳng phải mình có thể tiến thêm một tầng...
Diệp Phàm thấy buồn cười, bởi vì việc làm này của hắn không khác gì mười ba nhóm giặc cướp cả.
- Ta không cướp bóc của người phàm, ta chỉ trừ ác thôi, không thể tính là làm chuyện ác.
Nhưng Diệp Phàm còn chưa hành động, thì người của Thanh Hà môn đã tìm tới ngay ngày hôm sau.
Ngày thứ hai, hắn vừa mới ra khỏi thôn trại liền bị phục kích, một tên tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn chỉ huy chín tên tu sĩ cảnh giới Thần kiều tế vũ khí ra đánh về phía hắn.
- Cái mũi của các ngươi thật thính, nhanh như vậy đã tìm tới.
- Nói như vậy, mấy người Thanh Hà môn chúng ta mất tích mấy ngày nay đều là ngươi giết?
Một người trong đó quát hỏi.
- Thì ra các ngươi cũng không biết, nếu thế thì vì sao lại ra tay với ta?
- Cử chỉ của ngươi khả nghi, không giống như người trong thôn trại, lại có tu vi bất phàm, đương nhiên phải bắt ngươi lại tra hỏi.
- Thật mạnh miệng, chỉ như thế mà cũng có thể ra tay tùy tiện?
Diệp Phàm lắc đầu, nói:
- Không biết sống chết là gì.
- Dám ra tay với người của Thanh Hà môn chúng ta, cũng không biết là người nào mới không biết sống chết đây?
Tên tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn kia ra lệnh chín tên tu sĩ Thần kiều tiến lên bao vây Diệp Phàm.
- Cần gì phải phiền toái như vậy? Để ta tự tay tiễn các ngươi lên đường cùng một lúc.
Diệp Phàm vung tay áo, thoáng cái đem chín tên tu sĩ cảnh giới Thần Kiều thu vào trong, nhẹ nhàng như tiên nhân.
- Ngươi...
Tên tu sĩ cảnh giới Bỉ ngạn kia hoảng sợ.
- Ngươi cũng lên đường đi.
Diệp Phàm vươn bàn tay ra đánh tới phía trước, khí thế giống như năm ngọn núi cao cùng áp xuống.
Tất cả vũ khí tên tu sĩ cảnh giới Bỉ ngạn lấy ra đều bị bàn tay nghiền nát, ngay cả bản thân hắn cũng lọt vào trong lòng bàn tay.
Vương Xu và Nhị Lăng Tử ở phía sau há mồm trợn mắt, cảm thấy rất khó tin.
- Cái này không có gì cả, chỉ là vận chuyển đạo lực mà thôi. Khi hai ngươi tiến vào bí cảnh Đạo cung, sẽ dễ dàng làm được.
Đương nhiên những người khác thi triển không thể có uy lực được như hắn.
- Chúng ta đi tới Thanh Hà môn.
- Diệt môn phái này thật sao?
Vương Xu ngẩn ra.
- Chỉ giết mấy kẻ cầm đầu, tha cho những người còn lại. Ta định thành lập một môn phái, vừa lúc có Thanh Hà môn làm cơ sở.
Diệp Phàm dẫn theo hai người bay lên cao.
- Mở phái làm tổ ư?
Nhị Lăng Tử thì thầm.
- Mở môn phái để làm gì?
Vương Xu khó hiểu, hỏi.
- Đương nhiên có chỗ hữu ích!
Không lâu sau, Diệp Phàm đi tới Thanh Hà môn. Môn phái này nằm ở bên trong một ốc đảo.
- Ngươi là người nào? Sao dám tự ý xông vào Thanh Hà môn?
Đằng trước có tiếng hét lớn truyền đến.
Đây là một khu vực non xanh nước biếc, là cảnh tượng rất hiếm thấy ở Bắc vực hoang vu. Thanh Hà môn có lập môn phái ở đây, quả thật có chút không tầm thường.
- Đi nói cho chưởng giáo của các ngươi, ta muốn khai tông lập phái ở đây, bảo hắn chuyển đi nơi khác đi.
Mấy người canh giữ bên ngoài đều trợn mắt hốc mồm, sau đó quát lên:
- Ngươi...ăn phải gan hùm mật gấu hả?
--------------------------------------------
(1) thần năng: sức mạnh của thần.
/1822
|