Bên trong quan quách bằng đồng đen kịt, dần dần yên tĩnh lại, không ai nói nữa, mọi người đều tràn đầy sợ hãi, nhìn chiếc quan tài đồng khâm niệm thi thể ở phía trước, hô hấp của mọi người đều trở nên nặng nề, trong lòng mỗi người đều rất khẩn trương.
Chiếc Quan tài đồng rỉ xanh loang lổ, bên trong rốt cuộc khâm liệm nhân vật như thế nào?
"Tất cả những thứ này đều có quan hệ với Ngũ Sắc Tế Đàn trên đỉnh Thái Sơn."
Rất lâu sau, mọi người mới thấp giọng bắt đầu nghị luận, bọn họ muốn biết nguyên nhân vì sao lại phát sinh tất cả những chuyện này.
"Đúng là có quan hệ với Ngũ Sắc Tế Đàn, chính nó đem tới chín bộ Long thi (xác rồng) cùng với Quan tài bằng đồng thau ."
Chứng kiến tất cả những việc không tưởng tượng nổi, đã đả kích nghiêm trọng tới tư tưởng nhận thức của mọi người. Ngũ sắc tế đàn được người dân thượng cổ dựng nên, có thể nói vô cùng thần bí, Diệp Phàm suy nghĩ rất nhiều, cuộc sống đã biến mất thời thượng cổ rốt cục ẩn chứa bao nhiêu bí mật mà con người hiện nay không biết?
Không có chuyện nguy hiểm gì phát sinh, tâm trạng mọi người dần dần bình tĩnh trở lại, tập trung suy đoán về những sự việc xảy ra trước mắt.
"Hay là, Cửu Long kéo quan tài được thượng cổ tiên dân gọi tới."
Lời này vừa nói ra, lập tức có người phản bác nói:
"Thượng cổ chi nhân (Người thượng cổ) đã chết không biết đã bao nhiêu năm rồi."
"Ý của ta là , Cửu Long kéo quan tài mãi cho tới ngày hôm nay mới đến được đây, chính là đáp lại lời triệu hoán của người thượng cổ."
Khi một bạn nữ đưa ra giả thuyết như vậy, tất cả mọi người đều ngẩn ra, đến do thượng cổ tiên dân triệu hoán tới, Cửu Long cùng với cổ quan tài chậm, trải qua mấy nghìn năm mới đáp lại lời triệu hoán, cái này thật sự không biết nên nói gì nữa!
"Chân tướng như thế nào, chúng ta không thể nào biết được, tất cả đều chỉ là suy đoán, có rất nhiều loại khả năng."
"Đúng vậy, hay là Cửu Long kéo quan tài căn bản là không có quan hệ với thượng cổ tiên dân , mà là tự mình trở về."
"Các ngươi thấy hình chạm khắc bằng đồng thau rồi đúng không, có viễn cổ tiên dân, có thái cổ thần chi, rất nhiều hình chạm khắc nhân vật đều được trạm khắc đang chảy nước mắt, khiến người ta cảm giác được sự thê lương và u uất, tựa như tại kể ra 1 cái cố sự xa xưa."
"Có khi sự thật là, Cửu Long kéo quan tài, thoát khỏi sự nguy hiểm, trở về quê cũ! Một câu chuyện cũ đau thương. . ."
Lẽ nào người dân thời thượng cổ thật đã có phương pháp mà người hiện đại giờ không biết, thăm dò được một không gian xa xôi nào đó? Cửu Long kéo quan tài, trở về quê cũ, Khi ra đi còn sống, trở về chỉ còn xương khô, còn thi thể mà thôi.
Tiếng trò chuyện, mọi người cảm thấy nỗi sợ hãi dần vơi đi, suy đoán các loại khả năng. Nhưng mà đối với vị trí trung ương trong chiếc quan tài đồng tràn ngập kính nể, không ai dám đụng vào, càng không dám đi mở nó.
"Ta nghĩ người cứu viện hẳn là tới Thái sơn rồi, có thể đã ở cách đây không xa."
"Chỉ mong không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, nhanh chóng cứu chúng ta ra ngoài."
Mọi người không có biện pháp để thoát ly khỏi chiếc quan tài đồng, quan quách đồng cao tới 8,9 mét, mà lại bị nắp quan tài bịt kín, căn bản không cách nào thoát ra được.
Khi mọi người đang mong ngóng thời khắc thoát hiểm, quan quách đồng đột nhiên rung chuyển kịch liệt, tất cả mọi người đều không đứng thẳng được nữa, mà nghiêng ngả, không ít người trực tiếp ngã trên mặt đất.
"Tại sao lại như vậy, chuyện gì đang xảy ra?"
Mọi người kinh nghi bất định. Có bạn nữ lại khóc nức nở, giữ chặt lấy người ở bên cạnh.
"Người cứu viện đã tới, có lẽ đang giải cứu chúng ta?"
Trong lúc đang đang lo lắng sợ hãi, Quan tài bằng đồng thau rung động càng thêm mãnh liệt, không ai có thể đứng vững, hầu như toàn bộ ngã trên mặt đất, cùng chiếc quan tài đồng lạnh lẽo thân mật tiếp xúc.
"Ầm "
Lại là một tiếng rung mạnh, giống như là máy bay trên không xuyên qua tầng mây lạnh lẽo, bị đông cứng thành một tầng băng lạnh lẽo, không ngừng run lên.
"Rầm "
Một tiếng rung mạnh, giống như sấm sét, dường như muốn chấn vỡ hết tất cả mọi sự vật đang tồn tại, có thể khẳng định rằng chiếc quan tài lớn bằng đồng thau xảy ra va chạm mạnh.
Nhưng mà cũng chính vào lúc này, bên trongquan tài đồng đen kịt , nhưng hình chạm khắc bằng đồng thau phát ra một chút ánh sáng yếu ớt, trong nháy mắt trung hoà lực lượng va chạm.
Mọi người kinh nghi bất định, mới còn cảm giác sắp có va chạm long trời lở đất, nhưng trong nháy mắt gió êm sóng lặng, khiến người ta dâng lên một cỗ ảo giác kỳ dị.
"Không đúng, mới rồi có một lực lượng cực kỳ đáng sợ đánh vào, tại sao lại đột nhiên an tĩnh lại?"
"Không phải ảo giác, quan tài đồng xác thực đã xảy ra va chạm kịch liệt, đảo lộn vài lần, nhưng chúng ta lại không có chịu ảnh hưởng."
Đúng lúc này mọi người mới giật mình phát hiện, quan tài đồng thau khâm liệm thi thể đang lơ lửng ở trên vách, vững vàng cố định, cũng không có rơi xuống.
"Quan quách đồng hiện tại chắc chắn là đang nằm đổ trên mặt đất, chiếc quan tài nhỏ khâm liệm thi thể được cố định vững chắc ở dưới đáy quan tài, không may may di động, bởi vậy sau khi quan tài ngã lật nghiêng, chúng ta nhìn nó như bị đính lại ở trên vách."
Có thể tưởng tượng lực lượng đáng sợ lúc nãy mạnh như thế nào, thế nhưng lại bị ánh sáng yếu ớt của những hình chạm khắc bằng đồng thau hoá giải mất, khiến người ta cảm giác không thể nào tưởng tượng.
"Ánh sáng, có ánh sáng từ ngoài chiếu vào!"
Lý Tiểu Mạn kinh hô.
Mọi người cùng quay đầu, hướng về phương hướng Lý Tiểu Mạn đang nhìn, phía trước quả nhiên có một chút tia sáng lờ mờ xuyên thấu vào.
"Quan tài lớn bằng đồng thau bị lật nghiêng, nắp quan nghiêng sang một bên, tạo ra một cái khe, chúng ta rốt cục thoát hiểm rồi!"
Nắp quan tài đồng lệch khỏi vị trí ban đầu, cái khe này đủ cho hai người sóng vai đi ra, nhưng mà ở bên ngoài cũng rất tối, bởi vậy ánh sáng chiếu vào trong chiếc quan tài cũng không được rõ ràng.
Mọi người vỗ tay hoan hô, tranh nhau xông về phía trước, như muốn chạy trốn khỏi không gian tối tăm đáng sợ này, không muốn dừng lại dù cho một giây đồng hồ.
Nhưng mà, sau khi mọi người lao ra khỏi chiếc quan quách đồng, tất cả đều ngây dại như tượng đất.
Mặt đất như bị nhiễm máu, tạo thành màu hồng nâu, lãnh lẽo mà cô quạnh, đập vào mắt là một không gian trống trải, trên mặt đất linh còn có một ít loại nham thạch cực lớn đứng sừng sững, phóng tầm mắt nhìn lại như những mộ bia.
Ánh sáng trong thiên địa thì mờ nhạt, một màu ảm đạm, giống như tử khí âm u phát ra từ những đám mây đen khi hoàng hôn.
Mọi người ngây ra như phỗng, nơi này tuyệt đối không phải là đỉnh Thái sơn!
Mặt đất màu hồng nâu mênh mông bát ngát , âm u tĩnh mịch, không có một chút dấu hiệu của sự sống, làm cho mọi người không biết là mình đang ở địa phương nào.
Từ trước tới nay chưa từng thấy qua, cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua, đây là mảnh đất xa lạ, thần bí!
"đây là. . . Nơi nào, chúng ta. . . rời khỏi Thái sơn rồi sao?"
Thanh âm của người vừa nói cũng run rẩy.
"Người cứu viện giam chúng ta ở một nơi không người, sợ chín bộ long thi (xác rồng) có nguy hiểm sao?" Bạn học kia nói những lời này ra cũng biết khó có thể thuyết phục chính mình.
Tất cả mọi người đều có dự cảm không tốt, hình như có sự tình không tốt phát sinh ở trên người bọn họ. Vào đúng lúc này, rất nhiều người đồng thời lấy điện thoại di động hướng ra phía ngoài bấm số điện thoại, thế nhưng lại không có khả năng kết nối, không có bất luận một tín hiệu gì.
"Nơi này không phải Thái sơn, chúng ta đang ở nơi nào?"
Rất nhiều người đều lộ ra thần sắc kinh hoảng, không có sự vui sướng sau khi thoát khốn, chỉ có sự sợ hãi mà thôi.
Từ sau khi bị nhốt trong chiếc quan tài đồng thoát ra, lâu lắm cũng chỉ một khắc thời gian, thế nhưng cảnh tượng nhìn thấy trước mắt lại hoàn toàn thay đổi, khí thế hào hùng, có thể bao quát vạn sơn đã không còn nữa, phía trước là địa thế bằng phẳng, giống như một hoang mạc đầy sỏi đá vô tận.
Diệp Phàm lẳng lặng địa nhìn tất cả những thứ này, dự cảm không tốt quả nhiên đã trở thành sự thật, từ khi thấy Thái Cực Bát Quái đồ trên Thái Sơn ngưng tụ, hình thành 1 hắc ám thông đạo cực lớn, hắn liền có một loại liên tưởng không tốt.
Tuy rằng lúc đó không có nhìn thấy Cửu Long kéo quan tài tiến vào không gian thông đạo, thế nhưng lúc này không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, cảnh tượng trước mắt đủ để nói rõ tất cả, không phải Thái sơn, thậm chí từ lâu đã không còn ở Địa Cầu.
Chiếc Quan tài đồng rỉ xanh loang lổ, bên trong rốt cuộc khâm liệm nhân vật như thế nào?
"Tất cả những thứ này đều có quan hệ với Ngũ Sắc Tế Đàn trên đỉnh Thái Sơn."
Rất lâu sau, mọi người mới thấp giọng bắt đầu nghị luận, bọn họ muốn biết nguyên nhân vì sao lại phát sinh tất cả những chuyện này.
"Đúng là có quan hệ với Ngũ Sắc Tế Đàn, chính nó đem tới chín bộ Long thi (xác rồng) cùng với Quan tài bằng đồng thau ."
Chứng kiến tất cả những việc không tưởng tượng nổi, đã đả kích nghiêm trọng tới tư tưởng nhận thức của mọi người. Ngũ sắc tế đàn được người dân thượng cổ dựng nên, có thể nói vô cùng thần bí, Diệp Phàm suy nghĩ rất nhiều, cuộc sống đã biến mất thời thượng cổ rốt cục ẩn chứa bao nhiêu bí mật mà con người hiện nay không biết?
Không có chuyện nguy hiểm gì phát sinh, tâm trạng mọi người dần dần bình tĩnh trở lại, tập trung suy đoán về những sự việc xảy ra trước mắt.
"Hay là, Cửu Long kéo quan tài được thượng cổ tiên dân gọi tới."
Lời này vừa nói ra, lập tức có người phản bác nói:
"Thượng cổ chi nhân (Người thượng cổ) đã chết không biết đã bao nhiêu năm rồi."
"Ý của ta là , Cửu Long kéo quan tài mãi cho tới ngày hôm nay mới đến được đây, chính là đáp lại lời triệu hoán của người thượng cổ."
Khi một bạn nữ đưa ra giả thuyết như vậy, tất cả mọi người đều ngẩn ra, đến do thượng cổ tiên dân triệu hoán tới, Cửu Long cùng với cổ quan tài chậm, trải qua mấy nghìn năm mới đáp lại lời triệu hoán, cái này thật sự không biết nên nói gì nữa!
"Chân tướng như thế nào, chúng ta không thể nào biết được, tất cả đều chỉ là suy đoán, có rất nhiều loại khả năng."
"Đúng vậy, hay là Cửu Long kéo quan tài căn bản là không có quan hệ với thượng cổ tiên dân , mà là tự mình trở về."
"Các ngươi thấy hình chạm khắc bằng đồng thau rồi đúng không, có viễn cổ tiên dân, có thái cổ thần chi, rất nhiều hình chạm khắc nhân vật đều được trạm khắc đang chảy nước mắt, khiến người ta cảm giác được sự thê lương và u uất, tựa như tại kể ra 1 cái cố sự xa xưa."
"Có khi sự thật là, Cửu Long kéo quan tài, thoát khỏi sự nguy hiểm, trở về quê cũ! Một câu chuyện cũ đau thương. . ."
Lẽ nào người dân thời thượng cổ thật đã có phương pháp mà người hiện đại giờ không biết, thăm dò được một không gian xa xôi nào đó? Cửu Long kéo quan tài, trở về quê cũ, Khi ra đi còn sống, trở về chỉ còn xương khô, còn thi thể mà thôi.
Tiếng trò chuyện, mọi người cảm thấy nỗi sợ hãi dần vơi đi, suy đoán các loại khả năng. Nhưng mà đối với vị trí trung ương trong chiếc quan tài đồng tràn ngập kính nể, không ai dám đụng vào, càng không dám đi mở nó.
"Ta nghĩ người cứu viện hẳn là tới Thái sơn rồi, có thể đã ở cách đây không xa."
"Chỉ mong không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, nhanh chóng cứu chúng ta ra ngoài."
Mọi người không có biện pháp để thoát ly khỏi chiếc quan tài đồng, quan quách đồng cao tới 8,9 mét, mà lại bị nắp quan tài bịt kín, căn bản không cách nào thoát ra được.
Khi mọi người đang mong ngóng thời khắc thoát hiểm, quan quách đồng đột nhiên rung chuyển kịch liệt, tất cả mọi người đều không đứng thẳng được nữa, mà nghiêng ngả, không ít người trực tiếp ngã trên mặt đất.
"Tại sao lại như vậy, chuyện gì đang xảy ra?"
Mọi người kinh nghi bất định. Có bạn nữ lại khóc nức nở, giữ chặt lấy người ở bên cạnh.
"Người cứu viện đã tới, có lẽ đang giải cứu chúng ta?"
Trong lúc đang đang lo lắng sợ hãi, Quan tài bằng đồng thau rung động càng thêm mãnh liệt, không ai có thể đứng vững, hầu như toàn bộ ngã trên mặt đất, cùng chiếc quan tài đồng lạnh lẽo thân mật tiếp xúc.
"Ầm "
Lại là một tiếng rung mạnh, giống như là máy bay trên không xuyên qua tầng mây lạnh lẽo, bị đông cứng thành một tầng băng lạnh lẽo, không ngừng run lên.
"Rầm "
Một tiếng rung mạnh, giống như sấm sét, dường như muốn chấn vỡ hết tất cả mọi sự vật đang tồn tại, có thể khẳng định rằng chiếc quan tài lớn bằng đồng thau xảy ra va chạm mạnh.
Nhưng mà cũng chính vào lúc này, bên trongquan tài đồng đen kịt , nhưng hình chạm khắc bằng đồng thau phát ra một chút ánh sáng yếu ớt, trong nháy mắt trung hoà lực lượng va chạm.
Mọi người kinh nghi bất định, mới còn cảm giác sắp có va chạm long trời lở đất, nhưng trong nháy mắt gió êm sóng lặng, khiến người ta dâng lên một cỗ ảo giác kỳ dị.
"Không đúng, mới rồi có một lực lượng cực kỳ đáng sợ đánh vào, tại sao lại đột nhiên an tĩnh lại?"
"Không phải ảo giác, quan tài đồng xác thực đã xảy ra va chạm kịch liệt, đảo lộn vài lần, nhưng chúng ta lại không có chịu ảnh hưởng."
Đúng lúc này mọi người mới giật mình phát hiện, quan tài đồng thau khâm liệm thi thể đang lơ lửng ở trên vách, vững vàng cố định, cũng không có rơi xuống.
"Quan quách đồng hiện tại chắc chắn là đang nằm đổ trên mặt đất, chiếc quan tài nhỏ khâm liệm thi thể được cố định vững chắc ở dưới đáy quan tài, không may may di động, bởi vậy sau khi quan tài ngã lật nghiêng, chúng ta nhìn nó như bị đính lại ở trên vách."
Có thể tưởng tượng lực lượng đáng sợ lúc nãy mạnh như thế nào, thế nhưng lại bị ánh sáng yếu ớt của những hình chạm khắc bằng đồng thau hoá giải mất, khiến người ta cảm giác không thể nào tưởng tượng.
"Ánh sáng, có ánh sáng từ ngoài chiếu vào!"
Lý Tiểu Mạn kinh hô.
Mọi người cùng quay đầu, hướng về phương hướng Lý Tiểu Mạn đang nhìn, phía trước quả nhiên có một chút tia sáng lờ mờ xuyên thấu vào.
"Quan tài lớn bằng đồng thau bị lật nghiêng, nắp quan nghiêng sang một bên, tạo ra một cái khe, chúng ta rốt cục thoát hiểm rồi!"
Nắp quan tài đồng lệch khỏi vị trí ban đầu, cái khe này đủ cho hai người sóng vai đi ra, nhưng mà ở bên ngoài cũng rất tối, bởi vậy ánh sáng chiếu vào trong chiếc quan tài cũng không được rõ ràng.
Mọi người vỗ tay hoan hô, tranh nhau xông về phía trước, như muốn chạy trốn khỏi không gian tối tăm đáng sợ này, không muốn dừng lại dù cho một giây đồng hồ.
Nhưng mà, sau khi mọi người lao ra khỏi chiếc quan quách đồng, tất cả đều ngây dại như tượng đất.
Mặt đất như bị nhiễm máu, tạo thành màu hồng nâu, lãnh lẽo mà cô quạnh, đập vào mắt là một không gian trống trải, trên mặt đất linh còn có một ít loại nham thạch cực lớn đứng sừng sững, phóng tầm mắt nhìn lại như những mộ bia.
Ánh sáng trong thiên địa thì mờ nhạt, một màu ảm đạm, giống như tử khí âm u phát ra từ những đám mây đen khi hoàng hôn.
Mọi người ngây ra như phỗng, nơi này tuyệt đối không phải là đỉnh Thái sơn!
Mặt đất màu hồng nâu mênh mông bát ngát , âm u tĩnh mịch, không có một chút dấu hiệu của sự sống, làm cho mọi người không biết là mình đang ở địa phương nào.
Từ trước tới nay chưa từng thấy qua, cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua, đây là mảnh đất xa lạ, thần bí!
"đây là. . . Nơi nào, chúng ta. . . rời khỏi Thái sơn rồi sao?"
Thanh âm của người vừa nói cũng run rẩy.
"Người cứu viện giam chúng ta ở một nơi không người, sợ chín bộ long thi (xác rồng) có nguy hiểm sao?" Bạn học kia nói những lời này ra cũng biết khó có thể thuyết phục chính mình.
Tất cả mọi người đều có dự cảm không tốt, hình như có sự tình không tốt phát sinh ở trên người bọn họ. Vào đúng lúc này, rất nhiều người đồng thời lấy điện thoại di động hướng ra phía ngoài bấm số điện thoại, thế nhưng lại không có khả năng kết nối, không có bất luận một tín hiệu gì.
"Nơi này không phải Thái sơn, chúng ta đang ở nơi nào?"
Rất nhiều người đều lộ ra thần sắc kinh hoảng, không có sự vui sướng sau khi thoát khốn, chỉ có sự sợ hãi mà thôi.
Từ sau khi bị nhốt trong chiếc quan tài đồng thoát ra, lâu lắm cũng chỉ một khắc thời gian, thế nhưng cảnh tượng nhìn thấy trước mắt lại hoàn toàn thay đổi, khí thế hào hùng, có thể bao quát vạn sơn đã không còn nữa, phía trước là địa thế bằng phẳng, giống như một hoang mạc đầy sỏi đá vô tận.
Diệp Phàm lẳng lặng địa nhìn tất cả những thứ này, dự cảm không tốt quả nhiên đã trở thành sự thật, từ khi thấy Thái Cực Bát Quái đồ trên Thái Sơn ngưng tụ, hình thành 1 hắc ám thông đạo cực lớn, hắn liền có một loại liên tưởng không tốt.
Tuy rằng lúc đó không có nhìn thấy Cửu Long kéo quan tài tiến vào không gian thông đạo, thế nhưng lúc này không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, cảnh tượng trước mắt đủ để nói rõ tất cả, không phải Thái sơn, thậm chí từ lâu đã không còn ở Địa Cầu.
/1822
|