Gia Thế Hào Môn: Người Cha Tổng Tài Có Thế Lực
Chương 11.2: Kết cục của việc bí mật sinh con của anh
/1091
|
Chương 11.2: Kết cục của việc bí mật sinh con của anh
Âu Dương Thịnh ngồi trên sô pha, thân thể hơi nghiêng về phía trước, trên khuôn mặt anh tuấn không có quá nhiều biểu cảm phức tạp.
Đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ trong ly rượu trên tay phải, ngón tay thon dài cầm ly rượu, tao nhã chuyển động.
Khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thi được vệ sĩ đưa tới, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô.
Trong đại sảnh chỉ có một người ngồi, ngoại trừ Âu Dương Thịnh.
Toàn bộ những người khác đều đứng thẳng tắp, cẩn trọng để nghe theo bất cứ mệnh lệnh nào của anh.
Một người như vậy ngồi ở chỗ đó, bị một đám người đông nghịt vây quanh, không gian ngột ngạt đến mức khiến người ta gần như hít thở không thông.
Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô đã thuyết phục con trai ăn nhưng anh vẫn hành động coi cô như một tù nhân sao?
"Cậu chủ, cô Bạch đến rồi." Nữ giúp việc cung kính nói xong, nhanh chóng lui ra ngoài.
Âu Dương Thịnh cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu cũng không nói gì.
Đôi mắt xanh thẳm đó tựa như những ngôi sao đã hấp thụ tinh hoa của mặt trời và mặt trăng hàng nghìn năm, cái lạnh buốt giá khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Lại giống như một vũng nước xoáy xoay tròn thật nhanh, dường như muốn hút cả người cô vào và nhấn chìm cô thật sâu.
Trong không gian rộng lớn này có rất nhiều người nhưng không có ai lên tiếng, bầu không khí bị đè nén đến mức làm cho Bạch Tiểu Thi cảm thấy vô cùng khó thở.
"Ngài Âu Dương, tôi đã khuyên con trai anh dùng cơm, anh định khi nào thì thả tôi ra?" Bạch Tiểu Thi mạnh dạn nói.
Tuy rằng cô cũng không muốn nhanh như vậy liền rời khỏi nơi này, dù sao thì cô cũng đã được gặp đứa con trai mà cô đã không gặp suốt sáu năm.
Nhưng cô cũng không thể mặc kệ bà ngoại bị bệnh, cùng một đứa con trai khác của mình ở lại một mình.
Ít nhất, bây giờ cô biết cậu sống ở đâu, ba cậu là ai, có còn sống hay không.
"Thả cô đi?" Âu Dương Thịnh nhẹ nhàng hé mở đôi môi mỏng, cầm đế chén cao hơn đầu ngón tay, khẽ siết chặt nắm tay.
Anh khinh thường nói: "Cô cảm thấy với chuyện kia, tôi sẽ dễ dàng buông tha cho cô như vậy sao?"
Cô hiểu rõ anh đang ám chỉ cụ thể chuyện gì.
Không phải vì sự thuyết phục của cô mà anh mới gọi người giúp việc đến chỗ cô với vẻ sợ hãi như vậy.
Con trai anh rất cảm kích về bữa ăn, nhưng cậu phải đối mặt như thế nào với những gì anh nói trước đây về việc cô đánh thuốc mê anh?
Đây là muốn đưa ra hình phạt sao?
Bạch Tiểu Thi nghiêm giọng nói: "Ngài Âu Dương, tôi rất nghiêm túc nói cho anh biết, tôi thật sự không có bỏ thuốc cho anh, cũng không có vọng tưởng trèo lên giường của anh, không muốn cùng anh phát sinh chút chuyện gì."
"Chuyện ngày hôm đó, tôi cũng là người bị hại, là anh cưỡng ép tôi kéo vào trong phòng, sau đó..."
Bạch Tiểu Thi rất tức giận, cho dù anh muốn trừng phạt cô đến chết, cô cũng phải vì chính mình biện bạch một lần.
"..." Sắc mặt Âu Dương Thịnh ban đầu không có thay đổi nhưng bởi vì lời nói của cô mà bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc, trong mắt cũng có một tia lạnh lùng và đầy sát khí.
Bạch Tiểu Thi nghĩ tới lời Cảnh Hạo Nhiên nói, sau đó không sợ chết nói: "Anh mất đi ba mươi năm trong sạch, chẳng lẽ tôi không mất đi lần đầu tiên của hai mươi lăm năm...."
Những lời còn lại của cô phải nói trước mặt rất nhiều người, cô thực sự không còn dũng khí để nói tiếp.
Không phải cô phá thân anh, mà là lần đầu tiên anh cướp đi lần đầu tiên của cô sau hai mươi lăm năm.
Nỗi tủi thân và nhục nhã này, cô đi đâu khiếu nại đây?
"..." Âu Dương Thịnh khẽ nhếch khóe miệng, trên môi lộ ra một nụ cười châm chọc và khinh thường.
Người phụ nữ này thực sự dám nói đây là lần đầu tiên của cô?
Cô ở dưới thân thể của anh không phải rất hưởng thụ sao?
Đêm qua lúc anh hôn cô, cô còn gọi anh là bảo bối ngoan!
Một người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy lại có gan nói rằng đây là lần đầu tiên của cô sao?
/1091
|