Hết giờ làm.
- Vũ ơi chờ mình với !! Quỳnh í ới gọi theo.
- Có chuyện gì không ? - Vũ lạnh lùng.
- Hôm nay cậu sao vậy ?
- Không sao cả !! Vũ dửng dưng.
- Có chuyện gì thì nói với mình đi.
- Không có gì mà.
- Thật không ?
- Thật.
- Ừ. Vậy thì thôi.
- Um… Mà Quỳnh này, cậu có chuyện gì giấu mình không ?
- Chuyện gì là chuyện gì ?
- Chuyện.. chuyện….- Vũ ấp úng - Chuyện của Huy đó.
- Huy hả ?!? - Quỳnh giật mình.
- ... - Vũ im lặng.
- Thật ra tớ đã định nói với cậu trước rồi nhưng mà ..
- Vậy Huy thật ra không phải là em họ cậu ?!
- Cậu biết rồi à ?
- Ừ.
- Anh Huy nói với cậu hả ?
- Ừ.
- Thật ra chuyện cũng không có gì quan trọng lắm đúng không ? Chỉ là tớ lo cậu hiểu lầm nên mới nói dối thôi.
- Không có gì quan trọng sao ? - Vũ nhíu mày.
- Ừ thì.. mình xin lỗi vì đã nói dối cậu. Nhưng mà thật ra mình nghĩ chuyện đó cũng không có gì mà cậu phải nghiêm trọng vậy đâu.
- Cậu thấy chuyện đó là bình thường sao ?
- À.Ừ.. Thì nói dối là không tốt nhưng mình nghĩ cũng không có gì mà.
- Nếu cậu đã nói vậy thì mình cũng không có gì để nói nữa - Vũ bực bội bỏ đi.
Quỳnh đứng đó với đống thắc mắc trong đầu
....
Sáng nay Quỳnh đi học, nó lại nhân được một bó hoa từ người lạ mặt nữa.
Vừa thấy Vũ ngoài hành lang, Quỳnh liền gọi ngay.
- Vũ ơi !!
Nhưng Vũ cố ý không nghe thấy, bỏ đi thẳng. Quỳnh ngẩn ngơ một hồi thì..
- Ê !! Làm gì mà đứng ngẩn ra vậy ? - Vân đập vai Quỳnh một cái khiến Quỳnh giật nảy người.
- Hú hồn !! - Quỳnh thở mạnh.
- Đang ngắm anh nào mà đứng thần người ra vậy ? )
- Không có gì !!
- Có chuyện gì phải hông ?
- À.. Tại tao thấy Vũ hơi lạ.
- Lạ làm sao ? Tao thấy cũng bình thường mà.
- Hy vọng là vậy !! - Quỳnh thở dài.
...
Sau giờ học, Quỳnh phải đi bộ để về nhà. Tình hình là do hôm nay xe hư nên hồi sáng chị Hà chở nó đi học, trưa chị đi mắc công việc nên nói nó nhờ bạn chở về. Bạn thân của nó chỉ có mỗi Vân, mà con bạn thì ngày nào cũng có người đưa đón, nên không thể chở nó về được. Định nhờ Vũ, nhưng sáng nay chẳng nói chuyện đc với cậu ấy 1 câu thì làm sao mà chở về đc..
Bỗng có một chiếc xe hơi đỗ gần nơi Quỳnh đang đứng, một anh chàng cao ráo, lịch lãm bước ra. Quỳnh ''đau đớn'' nhận ra rằng đó là Huy.
Quỳnh thở dài rồi lại tiếp tục bỏ đi. Huy bước tới nắm tay Quỳnh kéo lại.
- Đi đâu vậy ? Lên xe đi !!
- Tại sao tôi phải lên xe anh ?!
- Chứ không lẽ em định đi bộ như vầy về nhà sao ?
- Chứ không lẽ bay về ?!
- Thôi lên xe đi !! Đừng có bướng bỉnh.
- Không. Tôi đi bộ !!
- Lên đi, không thì em sẽ hối hận đó.
Quỳnh bỏ đi, nhưng Huy nắm tay nó kéo lại, bế xốc nó lên vai, rồi vác nó vào xe, mặc kệ nó la hét thế nào đi nữa, mặc kệ những người đi đường có nhìn Huy với ánh mắt kì lạ đi nữa.
Huy “quăng” Quỳnh vô xe một cách phũ phàng. Rồi đóng cửa xe lại ra hiệu cho tài xế lái xe đi.
Quỳnh đập cửa rầm râm đòi xuống xe.
- Tôi muốn xuống xe ! Bỏ tôi xuốnggg !!!
Huy vẫn lạnh tanh không nói gì.
- Bỏ tôi xuống đi !! Đồ biến thái !!
- Đừng có kêu ca nữa !! Điếc lỗ tai quá !!
- Cho tôi xuống !! Tôi không muốn đi chung với anh !!
- Em thật là !! Số sướng mà không biết hưởng, có bao nhiêu người muốn được đi chung với anh đây mà không được đấy !!
- Mặc kệ !! Bỏ tôi xuống ngay !!
- Không.
- Mà nè !! Anh chở tôi đi đâu thế này !! Đây đâu phải đường về nhà tôi !!
- Thì em cứ ngồi yên đó đi.
...
Chiếc xe đỗ trước một căn biệt thự lớn.
- Đây là nhà của anh mà ? Đưa tôi đến đây làm gì ?
- Chỉ là mời em ăn trưa thôi.
- Tôi không cần !! Đưa tôi về nhà tôi nhanh đii X-(
- Để em lại ăn mì gói hả ? - Huy cười ranh ma.
- Anh có âm mưu gì đây !!
- Anh sẽ nói sau.
- Vậy là anh có âm mưu gì thật à ? Quỳnh liếc xéo.
- Thôi vào nhà ăn trưa đi, anh đói lắm rồi.
- Đói thì vào đi. Tôi ko vào !!
- Không vào là anh bế vô đấy
- Hứ !! Quỳnh dậm chân bịch bịch theo sau.
Quỳnh đi theo Huy vào nhà. Lúc đầu nó có hơi sợ nhưng nghĩ lại dù sao gia đình Huy cũng quen biết ba mẹ nó nên hắn sẽ không dám làm gì nó đâu. Với lại nó cũng muốn thử cảm giác ăn cơm ở nhà đại gia có gì khác biệt không
Thật sự là quá sức tưởng tưởng với Quỳnh, dù đã từng đến đây để dạy thêm nhưng nó cũng không thể tưởng biệt thự nhà này lại lộng lẫy đến thế.
Phòng ăn sáng loáng với những vật trang trí mà có lẽ nó mới chỉ nhìn thấy trên ti-vi. Lối trang trí theo kiểu Châu Âu, giữa phòng là một chiếc bàn ăn dài, chạy dọc theo là hai hàng ghế đặt ngay ngắn, mọi thứ đều sáng loáng.
Quỳnh ngơ ngác nhìn quanh, mọi thứ đều khiến nó thích thú.
- Thôi dọn đồ ăn ra ngoài vườn đi !! - Tiếng Huy vang lên - Đi theo anh nào !! - Rồi Huy nhìn sang Quỳnh.
- Ờ - Quỳnh đi theo Huy mà vẫn luyến tiếc cái phòng ăn
- Em ngồi xuống đi- Huy kéo ghế ra cho Quỳnh.
Quỳnh tiến lại cái ghế ngồi xuống. Huy tiến đến cái ghế đối diện. Trước mắt Quỳnh bây giờ là một khung cảnh thật tươi mát, những khóm hoa, những hàng cây thẳng tắp, được chăm sóc, tỉa gọt thật cẩn thận và đẹp mắt.
- Đẹp lắm hả ?
- Đẹp lắm !! - Quỳnh trả lời theo quán tính.
- Hì. Huy cười nhẹ.
- Tôi khen hoa chứ có khen anh đầu mà cười !!
- Nhìn em lúc này thật dễ thương - Câu nói của Huy khiến má Quỳnh ửng đỏ, mỗi lần nghe câu nói đó nó đều đỏ mặt
- Vậy những lúc khác thì không dễ thương à ?
- Không - Huy mỉm cười - Đối với anh lúc nào em dễ thương hết !! - Đúng là biết nịnh con gái mà :>
- Mà sao lại ra ngoài này, không ăn ở trong kia ?! - Quỳnh chuyển chủ đề luôn.
- Anh sợ ở trong kia em cảm thấy ngột ngạt.
- Anh cũng biết quan tâm cho người khác hả ?
- Đương nhiên. Ăn đi, chắc em đói lắm rồi.
Lúc đó những cô hầu gái mang đồ ăn ra.
- Wow, nhìn ngon quá :X
- Em cứ ăn tự nhiên đi.
- Mà nhiều thế này, hai người sao ăn hết.
- Sao không, nhiệm vụ của em là phải ăn hết đó, không phải em rất ghét ai bỏ thừa đồ ăn hay sao ?
- Sax !! Làm sao mà ăn hết chỗ này được !!
- Không được cũng phải được.
Quỳnh nhìn bàn ăn đầy ắm trên bàn nó đã cảm thấy no rồi chứ đừng nói là ăn hết chỗ đó >
- Ăn đi !! Ngon lắm đó - Huy nói rồi bỏ một miếng vào miệng.
- Haiiiiiz - Quỳnh thở dài rồi cũng bắt đầu ăn. Những món ăn khiến Quỳnh vô cùng thích thú, món nào cũng ngon, cũng lạ hết. Nó cứ muốn ăn hoài. Nhưng cái dạ dày của nó cũng có giới hạn. Đến khi không thể ăn nổi nữa nhưng nó vẫn nhìn mấy món trên bàn với một ánh mắt ” trìu mến ”
- Không ăn nữa à ? - Huy đã bỏ đũa xuống từ lúc nào rồi, cứ ngồi nhìn Quỳnh ăn, rồi cười mãi.
- No lắm rồi !!
- Em thấy ngon không ?
- Ngon lắm !!
- Nếu em thích thì ngày nào cũng có thể đến nhà anh ăn. Dù sao thì anh ăn một mình cũng cảm thấy buồn lắm.
- Một mình sao ? Ba mẹ anh đâu ?!
- Vẫn còn ở Mĩ.
- Vậy anh ở đây một mình sao ?
- Ừ.
- Vậy thì buồn chết.
- Em đang lo cho anh đó hả ?
- Hả ? Không có !! Mắc gì mà tôi phải lo cho anh chứ.
- Em ăn xong rồi thì phải làm cho anh một việc.
- Cái gì ? Anh mời tôi ăn mà, sao lại..
- Em không biết là trên đời này không ai cho không ai cái gì hết sao ? Huy cười ranh ma.
- Không, tôi không chịu !! Anh mời tôi mà..
- Anh không quan tâm, em không có quyền lựa chọn đâu.
- Không, tôi nhất định không làm gì cho anh đâu.
- Sao mà em lại vội từ chối vậy ? Anh chưa nói em sẽ làm gì mà ?
- Làm gì ?
- Em chỉ cần theo anh đến dự tiệc sinh nhật của thằng bạn anh thôi.
- Không được !!
- Ở đó có tiệc buffe đó.
- Hả ? Thật không ?? - Cái gì chứ ăn uống là Quỳnh không thể cưỡng lại được.
- Thật !!
- Nhưng mà sao đi sinh nhật bạn mà phải dẫn theo tôi ??
- Thì thằng bạn anh nó buộc phải dẫn theo bạn gái đi, mà anh thì không có bạn gái nên mới nhờ em.
- Ờ.. Nhưng mà, anh không được có âm mưu gì đó !!
- Sao lúc nào em cũng nghĩ là anh là người xấu vậy ?
- Ai biết được, đề phòng vẫn tốt hơn !!
- Vậy là em đồng ý rồi nhá ?
- Ờ.
...
Đến chiều, Quỳnh đến tiệm bánh để làm thêm, nó thấy Vũ đã đến rồi, Quỳnh định đếm để hỏi rõ mọi chuyện nhưng vừa thấy Quỳnh thì Vũ lại quay đi. Không phải là nhìn Quỳnh, mà chính xác là người đi theo sau Quỳnh.
- Anh đến đây làm gì ? - Quỳnh ngạc nhiên thấy Huy đã theo mình tự bao giờ.
- Ăn bánh cũng không được à ?
- Anh không thích ăn ngọt mà ??
- Thì mua bánh về cho mấy đứa nhỏ trong trại mồ côi không được à ?
- Tụi nhỏ thích bánh này lắm à ?
- Ừ. Số bánh lần trước, anh mang đến, bọn nhỏ thích lắm.
- Cuối cùng cũng thấy anh làm được một việc tốt đó
- Anh có nhiều điểm tốt lắm, chỉ có em là không chịu thừa nhận thôi.
- Thôi đi, anh mua bánh rồi đi đi, đừng cản trở tôi làm việc.
- Ai cảm trở chứ, em không thấy nhờ anh mà khách hàng của tiệm tăng lên đáng kể hả?
- Hứ !! Thôi tôi vào làm việc đây, còn anh thì mua bánh rồi về nhanh đi.
Quỳnh nói rồi bỏ vô tiệm.
Vũ vẫn lạnh tanh, không nói gì với Quỳnh cả, thấy mặt Quỳnh là Vũ lại tránh.
...
Hết giờ làm, Quỳnh đứng ở cửa đợi Vũ ra.
- Cậu làm sao vậy ? Sao lại tránh mặt tớ ?
- Không sao cả.
- Cậu nói đi, phải nói ra tớ mới biết có chuyện gì chứ. Tớ đã làm gì sai à ?
- Cậu không làm gì cả. Chỉ có tớ ngu ngốc, nên mới bị cậu mang ra làm trò đùa thôi. Vũ cười nhạt.
- Cái gì ? Trò đùa ư ? Cậu nói tớ mang cậu ra làm trò đùa ??
- Không phải vậy sao ? - Vũ nhìn Quỳnh đầy tức giận.
- Ý cậu là gì ?
- Cậu còn hỏi tớ sao. Cậu là người hiểu rõ mọi chuyện nhất mà ?
- Tớ không hiểu cậu nói gì cả !!
- Cậu không cần phải giấu tớ mãi vậy đâu. Chúng ta chấm dứt đi, tớ không muốn bị mang ra là trò đùa nữa. - Nói rồi Vũ bỏ đi.
Quỳnh đứng lặng người, nó không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tại sao Vũ lại nói những lời như vậy với nó chứ ? Tại sao ? Nó không hiểu. Những lời của Vũ như một con dao đâm vào trái tim của nó. Đau. Những giọt nước mắt bắt đàu lăn trên má nó.
Phía sau Quỳnh là một người đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện.
" Từ bỏ sớm quá đó cậu nhóc. Cậu không tin tưởng Quỳnh, không chịu hỏi rõ mọi chuyện mà đã đòi chia tay rồi, thật khiến tôi thất vọng quá. Cậu không xứng đáng với Quỳnh rồi. Đừng trách tôi, tôi chỉ thử cậu thích Quỳnh tới đâu mà thôi.. Cậu đã từ bỏ thì sau này đừng có hối hận !! "
- Vũ ơi chờ mình với !! Quỳnh í ới gọi theo.
- Có chuyện gì không ? - Vũ lạnh lùng.
- Hôm nay cậu sao vậy ?
- Không sao cả !! Vũ dửng dưng.
- Có chuyện gì thì nói với mình đi.
- Không có gì mà.
- Thật không ?
- Thật.
- Ừ. Vậy thì thôi.
- Um… Mà Quỳnh này, cậu có chuyện gì giấu mình không ?
- Chuyện gì là chuyện gì ?
- Chuyện.. chuyện….- Vũ ấp úng - Chuyện của Huy đó.
- Huy hả ?!? - Quỳnh giật mình.
- ... - Vũ im lặng.
- Thật ra tớ đã định nói với cậu trước rồi nhưng mà ..
- Vậy Huy thật ra không phải là em họ cậu ?!
- Cậu biết rồi à ?
- Ừ.
- Anh Huy nói với cậu hả ?
- Ừ.
- Thật ra chuyện cũng không có gì quan trọng lắm đúng không ? Chỉ là tớ lo cậu hiểu lầm nên mới nói dối thôi.
- Không có gì quan trọng sao ? - Vũ nhíu mày.
- Ừ thì.. mình xin lỗi vì đã nói dối cậu. Nhưng mà thật ra mình nghĩ chuyện đó cũng không có gì mà cậu phải nghiêm trọng vậy đâu.
- Cậu thấy chuyện đó là bình thường sao ?
- À.Ừ.. Thì nói dối là không tốt nhưng mình nghĩ cũng không có gì mà.
- Nếu cậu đã nói vậy thì mình cũng không có gì để nói nữa - Vũ bực bội bỏ đi.
Quỳnh đứng đó với đống thắc mắc trong đầu
....
Sáng nay Quỳnh đi học, nó lại nhân được một bó hoa từ người lạ mặt nữa.
Vừa thấy Vũ ngoài hành lang, Quỳnh liền gọi ngay.
- Vũ ơi !!
Nhưng Vũ cố ý không nghe thấy, bỏ đi thẳng. Quỳnh ngẩn ngơ một hồi thì..
- Ê !! Làm gì mà đứng ngẩn ra vậy ? - Vân đập vai Quỳnh một cái khiến Quỳnh giật nảy người.
- Hú hồn !! - Quỳnh thở mạnh.
- Đang ngắm anh nào mà đứng thần người ra vậy ? )
- Không có gì !!
- Có chuyện gì phải hông ?
- À.. Tại tao thấy Vũ hơi lạ.
- Lạ làm sao ? Tao thấy cũng bình thường mà.
- Hy vọng là vậy !! - Quỳnh thở dài.
...
Sau giờ học, Quỳnh phải đi bộ để về nhà. Tình hình là do hôm nay xe hư nên hồi sáng chị Hà chở nó đi học, trưa chị đi mắc công việc nên nói nó nhờ bạn chở về. Bạn thân của nó chỉ có mỗi Vân, mà con bạn thì ngày nào cũng có người đưa đón, nên không thể chở nó về được. Định nhờ Vũ, nhưng sáng nay chẳng nói chuyện đc với cậu ấy 1 câu thì làm sao mà chở về đc..
Bỗng có một chiếc xe hơi đỗ gần nơi Quỳnh đang đứng, một anh chàng cao ráo, lịch lãm bước ra. Quỳnh ''đau đớn'' nhận ra rằng đó là Huy.
Quỳnh thở dài rồi lại tiếp tục bỏ đi. Huy bước tới nắm tay Quỳnh kéo lại.
- Đi đâu vậy ? Lên xe đi !!
- Tại sao tôi phải lên xe anh ?!
- Chứ không lẽ em định đi bộ như vầy về nhà sao ?
- Chứ không lẽ bay về ?!
- Thôi lên xe đi !! Đừng có bướng bỉnh.
- Không. Tôi đi bộ !!
- Lên đi, không thì em sẽ hối hận đó.
Quỳnh bỏ đi, nhưng Huy nắm tay nó kéo lại, bế xốc nó lên vai, rồi vác nó vào xe, mặc kệ nó la hét thế nào đi nữa, mặc kệ những người đi đường có nhìn Huy với ánh mắt kì lạ đi nữa.
Huy “quăng” Quỳnh vô xe một cách phũ phàng. Rồi đóng cửa xe lại ra hiệu cho tài xế lái xe đi.
Quỳnh đập cửa rầm râm đòi xuống xe.
- Tôi muốn xuống xe ! Bỏ tôi xuốnggg !!!
Huy vẫn lạnh tanh không nói gì.
- Bỏ tôi xuống đi !! Đồ biến thái !!
- Đừng có kêu ca nữa !! Điếc lỗ tai quá !!
- Cho tôi xuống !! Tôi không muốn đi chung với anh !!
- Em thật là !! Số sướng mà không biết hưởng, có bao nhiêu người muốn được đi chung với anh đây mà không được đấy !!
- Mặc kệ !! Bỏ tôi xuống ngay !!
- Không.
- Mà nè !! Anh chở tôi đi đâu thế này !! Đây đâu phải đường về nhà tôi !!
- Thì em cứ ngồi yên đó đi.
...
Chiếc xe đỗ trước một căn biệt thự lớn.
- Đây là nhà của anh mà ? Đưa tôi đến đây làm gì ?
- Chỉ là mời em ăn trưa thôi.
- Tôi không cần !! Đưa tôi về nhà tôi nhanh đii X-(
- Để em lại ăn mì gói hả ? - Huy cười ranh ma.
- Anh có âm mưu gì đây !!
- Anh sẽ nói sau.
- Vậy là anh có âm mưu gì thật à ? Quỳnh liếc xéo.
- Thôi vào nhà ăn trưa đi, anh đói lắm rồi.
- Đói thì vào đi. Tôi ko vào !!
- Không vào là anh bế vô đấy
- Hứ !! Quỳnh dậm chân bịch bịch theo sau.
Quỳnh đi theo Huy vào nhà. Lúc đầu nó có hơi sợ nhưng nghĩ lại dù sao gia đình Huy cũng quen biết ba mẹ nó nên hắn sẽ không dám làm gì nó đâu. Với lại nó cũng muốn thử cảm giác ăn cơm ở nhà đại gia có gì khác biệt không
Thật sự là quá sức tưởng tưởng với Quỳnh, dù đã từng đến đây để dạy thêm nhưng nó cũng không thể tưởng biệt thự nhà này lại lộng lẫy đến thế.
Phòng ăn sáng loáng với những vật trang trí mà có lẽ nó mới chỉ nhìn thấy trên ti-vi. Lối trang trí theo kiểu Châu Âu, giữa phòng là một chiếc bàn ăn dài, chạy dọc theo là hai hàng ghế đặt ngay ngắn, mọi thứ đều sáng loáng.
Quỳnh ngơ ngác nhìn quanh, mọi thứ đều khiến nó thích thú.
- Thôi dọn đồ ăn ra ngoài vườn đi !! - Tiếng Huy vang lên - Đi theo anh nào !! - Rồi Huy nhìn sang Quỳnh.
- Ờ - Quỳnh đi theo Huy mà vẫn luyến tiếc cái phòng ăn
- Em ngồi xuống đi- Huy kéo ghế ra cho Quỳnh.
Quỳnh tiến lại cái ghế ngồi xuống. Huy tiến đến cái ghế đối diện. Trước mắt Quỳnh bây giờ là một khung cảnh thật tươi mát, những khóm hoa, những hàng cây thẳng tắp, được chăm sóc, tỉa gọt thật cẩn thận và đẹp mắt.
- Đẹp lắm hả ?
- Đẹp lắm !! - Quỳnh trả lời theo quán tính.
- Hì. Huy cười nhẹ.
- Tôi khen hoa chứ có khen anh đầu mà cười !!
- Nhìn em lúc này thật dễ thương - Câu nói của Huy khiến má Quỳnh ửng đỏ, mỗi lần nghe câu nói đó nó đều đỏ mặt
- Vậy những lúc khác thì không dễ thương à ?
- Không - Huy mỉm cười - Đối với anh lúc nào em dễ thương hết !! - Đúng là biết nịnh con gái mà :>
- Mà sao lại ra ngoài này, không ăn ở trong kia ?! - Quỳnh chuyển chủ đề luôn.
- Anh sợ ở trong kia em cảm thấy ngột ngạt.
- Anh cũng biết quan tâm cho người khác hả ?
- Đương nhiên. Ăn đi, chắc em đói lắm rồi.
Lúc đó những cô hầu gái mang đồ ăn ra.
- Wow, nhìn ngon quá :X
- Em cứ ăn tự nhiên đi.
- Mà nhiều thế này, hai người sao ăn hết.
- Sao không, nhiệm vụ của em là phải ăn hết đó, không phải em rất ghét ai bỏ thừa đồ ăn hay sao ?
- Sax !! Làm sao mà ăn hết chỗ này được !!
- Không được cũng phải được.
Quỳnh nhìn bàn ăn đầy ắm trên bàn nó đã cảm thấy no rồi chứ đừng nói là ăn hết chỗ đó >
- Ăn đi !! Ngon lắm đó - Huy nói rồi bỏ một miếng vào miệng.
- Haiiiiiz - Quỳnh thở dài rồi cũng bắt đầu ăn. Những món ăn khiến Quỳnh vô cùng thích thú, món nào cũng ngon, cũng lạ hết. Nó cứ muốn ăn hoài. Nhưng cái dạ dày của nó cũng có giới hạn. Đến khi không thể ăn nổi nữa nhưng nó vẫn nhìn mấy món trên bàn với một ánh mắt ” trìu mến ”
- Không ăn nữa à ? - Huy đã bỏ đũa xuống từ lúc nào rồi, cứ ngồi nhìn Quỳnh ăn, rồi cười mãi.
- No lắm rồi !!
- Em thấy ngon không ?
- Ngon lắm !!
- Nếu em thích thì ngày nào cũng có thể đến nhà anh ăn. Dù sao thì anh ăn một mình cũng cảm thấy buồn lắm.
- Một mình sao ? Ba mẹ anh đâu ?!
- Vẫn còn ở Mĩ.
- Vậy anh ở đây một mình sao ?
- Ừ.
- Vậy thì buồn chết.
- Em đang lo cho anh đó hả ?
- Hả ? Không có !! Mắc gì mà tôi phải lo cho anh chứ.
- Em ăn xong rồi thì phải làm cho anh một việc.
- Cái gì ? Anh mời tôi ăn mà, sao lại..
- Em không biết là trên đời này không ai cho không ai cái gì hết sao ? Huy cười ranh ma.
- Không, tôi không chịu !! Anh mời tôi mà..
- Anh không quan tâm, em không có quyền lựa chọn đâu.
- Không, tôi nhất định không làm gì cho anh đâu.
- Sao mà em lại vội từ chối vậy ? Anh chưa nói em sẽ làm gì mà ?
- Làm gì ?
- Em chỉ cần theo anh đến dự tiệc sinh nhật của thằng bạn anh thôi.
- Không được !!
- Ở đó có tiệc buffe đó.
- Hả ? Thật không ?? - Cái gì chứ ăn uống là Quỳnh không thể cưỡng lại được.
- Thật !!
- Nhưng mà sao đi sinh nhật bạn mà phải dẫn theo tôi ??
- Thì thằng bạn anh nó buộc phải dẫn theo bạn gái đi, mà anh thì không có bạn gái nên mới nhờ em.
- Ờ.. Nhưng mà, anh không được có âm mưu gì đó !!
- Sao lúc nào em cũng nghĩ là anh là người xấu vậy ?
- Ai biết được, đề phòng vẫn tốt hơn !!
- Vậy là em đồng ý rồi nhá ?
- Ờ.
...
Đến chiều, Quỳnh đến tiệm bánh để làm thêm, nó thấy Vũ đã đến rồi, Quỳnh định đếm để hỏi rõ mọi chuyện nhưng vừa thấy Quỳnh thì Vũ lại quay đi. Không phải là nhìn Quỳnh, mà chính xác là người đi theo sau Quỳnh.
- Anh đến đây làm gì ? - Quỳnh ngạc nhiên thấy Huy đã theo mình tự bao giờ.
- Ăn bánh cũng không được à ?
- Anh không thích ăn ngọt mà ??
- Thì mua bánh về cho mấy đứa nhỏ trong trại mồ côi không được à ?
- Tụi nhỏ thích bánh này lắm à ?
- Ừ. Số bánh lần trước, anh mang đến, bọn nhỏ thích lắm.
- Cuối cùng cũng thấy anh làm được một việc tốt đó
- Anh có nhiều điểm tốt lắm, chỉ có em là không chịu thừa nhận thôi.
- Thôi đi, anh mua bánh rồi đi đi, đừng cản trở tôi làm việc.
- Ai cảm trở chứ, em không thấy nhờ anh mà khách hàng của tiệm tăng lên đáng kể hả?
- Hứ !! Thôi tôi vào làm việc đây, còn anh thì mua bánh rồi về nhanh đi.
Quỳnh nói rồi bỏ vô tiệm.
Vũ vẫn lạnh tanh, không nói gì với Quỳnh cả, thấy mặt Quỳnh là Vũ lại tránh.
...
Hết giờ làm, Quỳnh đứng ở cửa đợi Vũ ra.
- Cậu làm sao vậy ? Sao lại tránh mặt tớ ?
- Không sao cả.
- Cậu nói đi, phải nói ra tớ mới biết có chuyện gì chứ. Tớ đã làm gì sai à ?
- Cậu không làm gì cả. Chỉ có tớ ngu ngốc, nên mới bị cậu mang ra làm trò đùa thôi. Vũ cười nhạt.
- Cái gì ? Trò đùa ư ? Cậu nói tớ mang cậu ra làm trò đùa ??
- Không phải vậy sao ? - Vũ nhìn Quỳnh đầy tức giận.
- Ý cậu là gì ?
- Cậu còn hỏi tớ sao. Cậu là người hiểu rõ mọi chuyện nhất mà ?
- Tớ không hiểu cậu nói gì cả !!
- Cậu không cần phải giấu tớ mãi vậy đâu. Chúng ta chấm dứt đi, tớ không muốn bị mang ra là trò đùa nữa. - Nói rồi Vũ bỏ đi.
Quỳnh đứng lặng người, nó không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tại sao Vũ lại nói những lời như vậy với nó chứ ? Tại sao ? Nó không hiểu. Những lời của Vũ như một con dao đâm vào trái tim của nó. Đau. Những giọt nước mắt bắt đàu lăn trên má nó.
Phía sau Quỳnh là một người đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện.
" Từ bỏ sớm quá đó cậu nhóc. Cậu không tin tưởng Quỳnh, không chịu hỏi rõ mọi chuyện mà đã đòi chia tay rồi, thật khiến tôi thất vọng quá. Cậu không xứng đáng với Quỳnh rồi. Đừng trách tôi, tôi chỉ thử cậu thích Quỳnh tới đâu mà thôi.. Cậu đã từ bỏ thì sau này đừng có hối hận !! "
/23
|