Thương Nghiễn Sơ chua xót kéo kéo khóe miệng, nhưng cũng không nói gì nữa.
Hắn đưa tay thăm dò vị trí của cô, “Em đứng lên trước đi.”
Thương Ngu thuận thế đứng dậy, khéo làm sao bộ ngực lại đụng phải bàn tay mà hắn đưa tới tɾong lúc sờ soạng, đau đến nỗi khiến cho cô lúc này rên ɾỉ một tiếng.
Bị gián đoạn bởi một tình huống bất ngờ tɾong kế hoạch vắt sữa, cô đã gần đi đến giới hạn rồi.
Điểm chết người chính là, tɾong tầm mắt đau đến mơ hồ của cô bỗng nhìn thấy trên tay Thương Nghiên Sơ dính một chút nước màu trắng sữa.
Cũng là lúc này cô mới phát hiện, áo sơ mi trắng trước người đã ướt hết một mảng lớn, hai đầṳ vú vừa tròn vừa dâm dính chặt lên trên vải.
“Tiểu Ngư, em làm sao vậy?” Thương Nghiên Sơ sốt ruột muốn tới ôm cổ, Thương Ngu trốn không thoát, còn bị hắn đánh bậy đánh bạ đè lên ngực.
“A. . .” Cô run rẩy khẽ rên một tiếng.
Thương Nghiên Sơ sửng sốt, the0 bản năng thu bàn tay lại lực nơi bàn tay đang siết chặt của hắn, một trận nóng ẩm tản ra tɾong lòng bàn tay.
Cùng lúc đó, mùi sữa như có như không cũng trở nên càng nồng đậm.
Thương Ngu cắn chặt môi, nhịn xuống tiếng rên ɾỉ gần như muốn thốt ra.
Từ cổ đến gò má của cô đều đỏ như muốn nhỏ máu, xấu hổ đến mức muốn ngất đi.
Trong ánh mắt khiếp sợ của cô, Thương Nghiên Sơ nghi hoặc vân vê lòng bàn tay, sau đó đưa đến trước mũi ngửi ngửi.
“. . .”
Thương Ngu thật sự chết não, h0àn toàn không biết nên làm cái gì mới tốt.
“Tiểu Ngư, em. . . bị thương rồi sao?” Thương Nghiên Sơ nói xong, lại nhẹ nhàng xoa xoa hai cái.
Thương Ngu hô hấp dồn dập mềm nhũn nằm ở tɾong ngực hắn, nghe thấy hắn nghi hoặc nói thầm, “Nhưng cái này hình như không phải máu, sao mà giống như là. . .Sữa?”
“Ưm ha. . . Đừng có xoa.” Thương Ngu đè tay hắn lại, rõ ràng chỉ đang ngăn cản, nhưng mở miệng lại là tiếng rên ɾỉ ngọt ngào, bàn tay nhỏ bé không có một chút sức lực nào, ngược lại giống như là đang dụ dỗ hắn tiếp tục hành vi.
Là sữa thật sao. . .”
Động tác của Thương Nghiên Sơ chợt ngừng lại, sau đó nhẹ giọng hỏi “Em không thể tới tìm anh, là bởi vì cái này có đúng không?”
Như là muốn chứng minh cái gì, bàn tay của hắn qua lại bóp bóp hai bên ngực, một lượng lớn sữa tràn ra, đã làm ướt toàn bộ phần áo sơ mi trước người của Thương Ngụ
Vải vóc mỏng tang dính nước dán ở trên người, in hằn bộ nội y màu hồng nhạt bên tɾong, khe ngực đầy đặn như ẩn như hiện.
Thương Ngu cắn răng chịu đựng không rên ɾỉ thành tiếng, hô hấp dồn dập, cánh mũi mấp máy.
“Ngực hơi cứng, có phải rấtđau không? Có phải rấtmuốn vắt ra không?”
Cô còn chưa kịp nói gì, Thương Nghiên Sơ đã coi như cô đồng ý.
Hắn ôm người lên, đặt cô ngồi lênđùi dựa lưng vào lồng ngực của hắn, hai tay từ phía sau vòng về phía trước, ôm lấy người vào lòng, đồng thời cũng h0àn toàn nắm chặt hai bầu ngực no đủ.
“A. . .” Thương Ngu khó nhịn nhắm hai mắt lại, vội vàng thở hổn hển.
Thương Nghiên Sơ nghe tiếng hô hấp của cô đến nỗi sức lực biến đổi, không bao lâu sau đã vò phần đồ áo phía trước ngực của cô thành một cục nhăn nhúm.
Nút áo đã rơi ra hai viên, bầu ngực sữa trắng mịn no đủ căng nẩy bật ra.
Thương Ngu xấu hổ muốn chết, tuy rằng cô rấtkhông muốn thừa nhận, nhưng quả thật được hắn xoa bóp khiến cho cô rấtthoải mái, sữa được vắt ra không ít, cô cũng không còn đau đớn như trước nữa.
/298
|