Giá Lại Có Một Người Như Em

Chương 28

/29


Ninh Lam Nhân yêu Cố Nhậm mười năm. nói nhiều thì chẳng phải, nói ít cũng không đúng, tròn trịa một con số.

Ngày ấy, Cố Nhậm là một nhân tài năm thứ ba khoa tài chính ở đại học Colombia, nếu nhất định bắt cô phải miêu tả về anh, cô chỉ có thể dùng hai chữ “thâm trầm”. không sai, là thâm trầm.

đi giữa đám đông, anh có vẻ chín chắn, già dặn hơn bạn bè đồng trang lứa. sự thật đúng là như thế, ngay từ lúc ấy, anh đã hiểu rõ bản thân mình muốn gì, không muốn gì, biết rõ thời điểm nào cần tiêu diệt, thời điểm nào cần cướp đoạt.

Ninh Lam Nhân gặp Cố Nhậm trong một lần tới nghe hội thảo ở khoa kinh tế. Hội trường rộng lớn có tất cả bốn cửa ra vào, cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng, bất an, rụt rè giữa những gương mặt xa lạ. Khi đó cô vừa tốt nghiệp cấp ba, đang trong thời gian nghỉ nên mới có thể đến đây giúp ông anh trai chơi bời trăng hoa của mình điểm danh. Lúc giảng viên gọi đến tên, cô bịt mũi hô lên một tiếng, nào ngờ người con trai ngồi đằng trước quay đầu lại, nửa cười nửa không nhìn cô: “Em gái của Ninh Viễn?”.

không ngờ bị hỏi, Ninh Lam Nhân sững người mấy giây rồi ngây ngốc gật đầu. Điều khiến cô ngẩn ngơ chính là gương mặt kia hướng về phía mình mà mỉm cười. cô chợt cảm thấy nhịp tim vừa gia tăng tốc độ, còn chưa kịp điều chỉnh lại tâm tình hỗn loạn thì đã nghe thấy tiếng người truyền qua micro vang lên trên sân khấu, giới thiệu những vị giáo sư và giảng viên kinh tế của các trường đại học tới dự thính, tiếp đó, cuộc hội thảo nhàm chán chính thức bắt đầu. Theo thông lệ thì có sáu câu hỏi được nêu lên trong suốt buổi, giáo sư sẽ gọi bất kỳ ai trong sổ điểm danh lên trả lời. Rất không may, Ninh Lam Nhân bị gọi ngay câu đầu tiên. Giáo sư tóc bạc kêu tên ba lần: “Aaron”.

không thấy ai đứng lên, Ninh Lam Nhân mới giật mình nhớ ra Aaron là tên tiếng Anh của Ninh Viễn. Chẳng khác nào sét đánh trên đầu, cô đã có thể dự đoán được Ninh Viễn sẽ đau xót thế nào khi nhìn điểm số của mình liên tục thấp xuống, sẽ gào khóc vì xấu hổ với các bạn học ra sao. Khi giáo sư gọi đến lần thứ ba, Ninh Lam Nhân thấy người con trai vừa nói chuyện với mình đứng bật dậy, tiếng Anh lưu loát chảy ra từ miệng anh, sắc mặt thản nhiên: “Aaron vừa đi WC, em rất vui lòng thay cậu ấy trả lời câu hỏi này”.

Sinh viên này hình như khá được lòng các thầy cô, không ai thấy phản cảm vì anh ta tự ý đứng dậy nói. Câu trả lời có vẻ rất xuất sắc nhưng Ninh Lam Nhân nghe không hiểu lấy một chữ. Trước đó, cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình sẽ học kinh tế, thậm chí còn rất ghét cảm giác trên người toàn mùi tiền, nhất là những người đàn ông được bao trùm bởi mùi tiền. Thế nhưng, tất cả dường như đã đột ngột thay đổi tại khoảnh khắc này. Đáy lòng rung động mạnh mẽ.

Thấy người con trai phía trước ngồi xuống, Ninh Lam Nhân mím môi, nghiêng đầu nói cảm ơn. Đối phương không có ý định nhiều lời, chỉ gật đầu rồi tiếp tục đọc tài liệu tiếng Anh. Từ vị trí ngồi của mình, Ninh Lam Nhân có thể nhìn thấy đường nét nửa khuôn mặt góc cạnh, sắc sảo của anh. Về sau, cô từng được nghe một câu chuyện: người tôi yêu có gương mặt nhìn nghiêng tuấn tú nhất trên đời. Lúc ấy, vừa nghe câu này, cô đã thích ngay lập tức.

Chưa kịp thu lại ánh mắt, Ninh Lam Nhân đã nghe thấy một sinh viên Trung Quốc ngồi bên cạnh anh lên tiếng đùa giỡn: “Úi chà, Cố Nhậm, cô bé đằng sau vẫn còn đang ngắm cậu kìa!”.

Cố Nhậm hờ hững, chẳng buồn nhìn người kia, chỉ khẽ phun ra hai chữ: “Ấu trĩ!”.

Nghe từ miệng người khác, Ninh Lam Nhân mới biết người con trai đầu tiên khiến trái tim cô đập sai nhịp tên gọi là Cố Nhậm.

Sau ngày hôm ấy, cả kỳ nghỉ dài được cô dùng vào việc ru rú trong nhà đọc sách kinh tế, tài chính. Những con số dài dằng dặc, những thuật ngữ chuyên ngành khó hiểu, quả thực khiến cô mất ăn mất ngủ. Cơ thể vốn đã chẳng có da có thịt, Ninh Lam Nhân càng ngày càng gầy đi.

Sau đó là cuộc theo đuổi kéo dài đằng đẵng mười năm trời.

Mỗi lần sinh nhật, Ninh Lam Nhân đều có một điều ước. Năm đầu tiên, cô ước có cơ hội tiếp cận anh, được như ý nguyện. Năm thứ hai, cô ước anh có thể quan tâm cô một chút, cũng được như ý nguyện. Năm thứ ba, cô hi vọng hai người không bị mất liên lạc, đó là năm Cố Nhậm tốt nghiệp, quyết định hùn vốn với mấy người bạn mở một công ty ở Washington, bắt đầu tự lực gây dựng sự nghiệp. Tiếp theo đó là năm Ninh Lam Nhân hai mươi hai tuổi, đến lượt cô ra trường. Ngay sau hôm nhận bằng, cô đã một mình lặng lẽ đến Washington, gặp đúng dịp Nhân Đạt có đợt tuyển nhân sự, chức vị trưởng phòng tiêu thụ. Lấy hết can đảm, Ninh Lam Nhân tham gia ứng tuyển.

cô sẽ mãi mãi nhớ kỹ ánh mắt kinh ngạc của Cố Nhậm khi nhìn mình. Vậy là cuối cùng, bằng thực lực của chính mình, cô đã có thể đến gần anh, biết đâu cô cũng sẽ có cơ hội đích thân nói với anh rằng: Cố Nhậm, em luôn luôn nỗ lực, nỗ lực đến một ngày nào đó có thể xứng đôi với anh.

Thời điểm đó, sự nghiệp của Cố Nhậm đã ổn định, sự xuất hiện đột ngột của Hà Diệc Thư là một cú đả kích rất lớn đối với Ninh Lam Nhân. Bởi lẽ nhiều năm qua, bên cạnh Cố Nhậm chẳng hề có một bóng hồng nào, chắc chắn là vì anh không muốn. Thế nên, những bông hoa dại ngoài kia chẳng thể nào tới gần anh, chứ đừng nói được ở trong nhà anh.

Thực ra, Ninh Lam Nhân chỉ được gặp Hà Diệc Thư vài ba lần, nhưng nhìn thoáng qua cũng đủ biết đó là một cô gái thông minh, dù không mở miệng nói thì khóe mắt vẫn khiến người đối diện hiểu ra ý tứ của cô.

Ninh Lam Nhân không tránh khỏi sợ hãi và thất vọng. Nhưng cô không từ bỏ, cô lấy dũng khí ra thử thăm dò Cố Nhậm. Câu trả lời của anh luôn là: “Bạn gái của em trai”.

không giải thích dài dòng, nhưng giọng điệu dửng dưng của anh khiến Ninh Lam Nhân cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

cô chờ đợi. Năm năm liền sớm chiều ở chung một tòa nhà với Cố Nhậm. Trước tới giờ, cô vẫn luôn bội phục bản thân, bội phục mình có thể không nản lòng, không oán thán một câu mà lặng lẽ chờ đợi lâu như vậy, thậm chí còn không chắc đối phương có biết được tình cảm của mình dành cho họ hay không. cô tưởng rằng, chỉ cần ở bên cạnh anh như vậy là tốt rồi, nhất định sẽ có một ngày ánh mắt anh dừng trên người mình, sau đó tỉnh ngộ nhận ra rằng: hóa ra em ở đây.

Thế rồi Nguyễn Ân xuất hiện. Nguyện vọng của cô bị vỡ vụn hoàn toàn.

Ninh Lam Nhân có thể cảm nhận được, tình cảm của Cố Nhậm đối với Nguyễn Ân rất đặc biệt, thậm chí rất nhiều lần đến nộp báo cáo, cô đều thấy anh gọi một cuộc điện thoại, vẻ mặt dịu dàng, giọng nói ôn tồn mà căn dặn người đầu dây bên kia. Thái độ ấy của anh khiến Ninh Lam Nhân suýt nữa không khống chế nổi bản thân. Trước kia cô bất chấp bị mất thể diện, cuối tuần nào cũng chạy đến nhà anh làm những việc mà một cô bạn gái nên làm, mua đồ về nấu cơm cho anh, lấy cớ là chăm lo cho dạ dày của anh.

Cố Nhậm thông minh như thế, sao không nhận ra tâm tư của Ninh Lam Nhân? Nhưng anh chỉ coi cô như người em gái, nhiều hơn, anh không muốn dính dáng. Thế nên, lúc đầu anh cố tình tỏ thái độ cự tuyệt, sau vài lần nói mà đối phương không chịu nghe, anh đành từ bỏ, để mặc cô làm gì thì làm.

Nhưng sau khi Nguyễn Ân xuất hiện, Ninh Lam Nhân không tới nhà anh nữa. không phải cô không muốn, mà là vì Cố Nhậm lên tiếng.

một lần kết thúc cuộc họp, Cố Nhậm gọi cô ở lại, Ninh Lam Nhân đang thầm vui mừng thì nghe thấy một câu của anh: “Về chuyện ăn uống, anh đã thuê người giúp việc rồi, sau này thật sự không cần em mất công chạy qua chạy lại nữa”.

Làm việc chung nhiều năm, Ninh Lam Nhân hiểu rõ nguyên tắc của Cố Nhậm – không thích dây dưa. Trước đây chỉ có anh cảm thấy không cần thiết, nhưng hiện tại có thêm một người, một người mà anh muốn quan tâm, thế nên anh có thể tàn nhẫn làm bất cứ chuyện gì. Giây phút ấy, Ninh Lam Nhân cảm thấy đôi chân mình run rẩy.

Sau đó, cô không tới nhà anh nữa, cô sợ sự xuất hiện của mình gây ra hiểu lầm gì đó, rồi anh sẽ ghét cô, sẽ cho rằng cô là người phụ nữ nhiều toan tính. cô nhớ rõ từng có lần hỏi anh về tiêu chuẩn chọn bạn gái, anh chỉ trả lời bằng một từ: “Đơn thuần”.

sự đày đọa ấy cứ kéo dài một năm trời, cho đến khi Cố Tây Lương đến, và mang Nguyễn Ân đi.

Đêm đó là lần đầu tiên Ninh Lam Nhân tận mắt thấy một Cố Nhậm hồn bay phách lạc. cô dìu anh từ quán bar về căn hộ nhỏ của mình, để mặc anh ôm ghì lấy mình nhưng trong miệng không ngừng kêu tên: Nguyễn Nguyễn.

Anh gào thét đến đứt từng khúc ruột, còn cô, nghe mà đau tận tim gan.

Ký ức về đêm ấy, thực lòng Ninh Lam Nhân có phần mơ hồ không còn nhớ rõ ai là người chủ động hôn. Biểu tượng cho sự thuần khiết gìn giữ suốt hai mươi sáu năm, cuối cùng đã nở đỏ rực trên tấm ga trải giường trắng tinh.

Sau khi sự việc xảy ra, cô nhìn thấy trong đôi mắt anh một nỗi ân hận. Bao nhiêu năm nay bên cạnh Cố Nhậm chỉ có một người con gái, nhưng cô không quan tâm, cô biết đây chỉ đơn giản là nhu cầu thể xác. Xưa nay anh không hề động vào người bên cạnh, ít nhất, người mà anh không muốn động vào nhất chính là cô.

Năm giờ sáng, Cố Nhậm tỉnh lại. Nhìn người con gái ngủ say bên cạnh, anh lặng im đứng dậy, mặc quần áo. Bước chân khựng lại trước cửa phòng rất lâu, cuối cùng vẫn bỏ đi, thậm chí không có một lời xin lỗi.

Ngay khi anh ra khỏi phòng, Ninh Lam Nhân mở mắt, ân thầm thở phào một hơi, cảm thấy may mắn vì anh không xin lỗi, bởi vì thứ mà cô không cần nhất chính là lời xin lỗi. Dù sao, tất cả đều là do cô tình nguyện.

Quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô cảm thấy sợ hãi. cô mở đài, nghe âm nhạc phát ra từ một kênh nào đó.

Đó cũng là lần đầu tiên cô nghe ca khúc: Mười năm.

Từ một đứa trẻ không rõ cha mẹ là ai, cô được nhà họ Ninh nhận làm con nuôi, được đối đãi chẳng khác nào con gái ruột. Từ nhỏ tới lớn, Ninh Lam Nhân không ngừng phấn đấu, lực học luôn đứng đầu, sự cố gắng của cô nhiều hơn người bình thường gấp bội. Lên đại học, cô lại càng nỗ lực hơn, là vì Cố Nhậm. Vì thế, trong cuộc sống thường nhật, ngoài học và học, cô dường như không có bất cứ thú vui hay trò giải trí nào khác. Người ta gọi cô là nữ nhân tài phố Wall, khen cô thông minh tài giỏi, đó là bởi họ không hề biết đằng sau những điều ấy cô đã phải trả giá nhiều đến mức nào. Chẳng có ai vừa sinh ra đã thông minh, nếu thật sự có, thì vì sao cô không tìm được cách nào để níu giữ trái tim một người?

Giọng hát đầy nam tính chậm rãi vang lên từ radio, tựa như đang kể lại một câu chuyện cũ ngập tràn tiếc nuối.

Nếu đã không thể giữ lại hoài bão ấy, vì sao lúc rời xa lại không vừa hưởng thụ, vừa rơi nước mắt

Mười năm về trước, anh không quen biết em, em không thuộc về anh. Chúng ta đều giống nhau, ở bên cạnh một người xa lạ, đi hết đoạn đường quen thuộc



Nước mắt sắp trào ra đến nơi thì cửa phòng thình lình bị mở. trên người chỉ có chiếc áo sơ mi, áo vest không biết đã vứt ở đâu, trán anh ướt đẫm mồ hôi, có lẽ vừa rồi đã vận động quá kịch liệt. Anh dựa vào thành cửa mà thở dốc, rất lâu, anh mới cúi đầu nói: “Chúng ta kết hôn đi!”.

Câu nói mà cô chờ đợi từ lâu lắm rồi, không ngờ lại được nghe trong tình huống này. Là vui mừng hay khổ sở? Hẳn là cô nên vui, hẳn là nên nhào tới ôm đối phương thật chặt. Nhưng, Ninh Lam Nhân không làm thế. Bởi lẽ khi anh nói ra những lời kia, anh thậm chí không dám nhìn thẳng vào cô. cô biết, đây chỉ là một cách chịu trách nhiệm, nhưng cuối cùng cô vẫn khom người nhìn vào gương mặt anh, mỉm cười kiên định: “Vâng”.

Ngày diễn ra hôn lễ, chú rể không xuất hiện.

Ninh Lam Nhân khoác trên người bộ váy cưới lộng lẫy, trái tim bị nỗi chờ đợi bóp nghẹt, thời gian càng lúc càng tới gần, những tiếng xì xào bàn tán vang lên bên tai càng lúc càng nhiều. Ông bà Ninh cũng là những người có tên tuổi trong giới thương nhân, vẻ mặt họ lúc đó vừa phẫn nộ, vừa thương xót. Sau đó, điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, bên trong chỉ có một câu nói vô dụng.

“Xin lỗi, Lam Nhân, anh xin lỗi.”

Cuối cùng vẫn chỉ đợi được câu nói mà cô không muốn nghe nhất.

Đúng rồi, sao cô lại quên mất chứ? Ngày cưới càng tới gần, vẻ thấp thỏm bất an càng hiện rõ trên gương mặt anh. Còn có tấm hình chụp một mình Nguyễn Ân đặt trên bàn làm việc. Cố Nhậm không hề có ý định giấu diếm cô cái gì, cũng không bận tâm như vậy có tàn nhẫn với cô hay không. nói cho cùng thì, ván bài tình yêu này, cô đã thua triệt để.

Cố Nhậm, ở bên cạnh em khiến anh khó chịu đến vậy ư? Anh sẽ tiếp tục yêu cô ấy như vậy ư? Nhưng làm sao đây, em không thể dừng yêu anh. Có phải con người ta đều thích bị coi thường như vậy không anh? Thứ không chiếm được luôn là thứ mình muốn sở hữu nhất. Vì thế, Cố Nhậm, em cũng muốn làm một việc vì anh! Ngoài việc giúp anh có được cô ấy, em thật sự không nghĩ ra mình phải làm gì nữa.

Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tây Lương, Ninh Lam Nhân không tránh khỏi kinh ngạc. Mặc dù phong thái của hai người khác nhau nhưng vì là anh em nên vẫn có những nét tương đồng, đặc biệt là khóe mắt và hàng lông mày.

Ngày đó thuận lợi được nhận vào làm ở Cố Thị, để lại ấn tượng đẹp trong mắt đối phương, nụ cười của người đàn ông ấy khiến Ninh Lam Nhân bất giác nhớ đến gương mặt Cố Nhậm. cô nhéo chân mình một cái thật đau để ép mình tỉnh lại.

cô cố ý đi giày cao gót để bị kẹt giữa khe cửa thang máy, muốn thử phản ứng của Cố Tây Lương. Nào ngờ anh rất tỉnh táo gọi điện cho tiếp tân đến giúp cô, còn thẳng thừng nói cho cô biết: “Vợ tôi rất hay ăn dấm chua”, rồi thì “cô có thể nói tôi không phải người đàn ông lịch lãm, tôi xin tiếp thu”. Giây phút ấy, Ninh Lam Nhân đã hiểu ra, muốn xen vào giữa người đàn ông này và Nguyễn Ân, sẽ gặp vô vàn trắc trở. cô làm rất nhiều chuyện, nói rất nhiều lời, nửa cố tình nửa vô ý muốn đối phương biết mình “thích” anh ta, thế nhưng Cố Tây Lương vẫn một mực duy trì khoảng cách với cô. Khi mọi chuyện không có biểu hiện tiến triển, nghĩ rằng ngày quay về Mỹ đã tới gần, Ninh Lam Nhân gần như sắp từ bỏ.

Vậy mà, buổi tối hôm ấy, tất cả tựa hồ bị đảo lộn.

Cố Nhậm nằm trên giường bệnh, anh trông thấy cô, cô cũng trông thấy anh. Cả phòng bệnh không ai lên tiếng, hai người tự khắc làm như không quen biết nhau. Tiếp theo đó, Cố Tây Lương nổi giận với cô gái xinh xắn kia, đến nỗi đánh mất cả lý trí, lái xe đến quán bar uống rượu. Ninh Lam Nhân ở bên cạnh anh, nghe anh hỏi vì sao cô còn chưa đi, cô nói muốn an ủi anh, thế rồi, nước chảy thành sông.

Ninh Lam Nhân nhìn gương mặt người đàn ông sát lại gần mình. Trước đó, cô đã cài đặt điện thoại để ghi lại tất cả mọi chuyện đang diễn ra.

cô nhắm mắt lại, cảm giác tội lỗi dâng cao ngút trời. Người ta nói, phá vỡ một mối nhân duyên sẽ bị đày xuống địa ngục. Nhưng chẳng phải vì Cố Nhậm mà cô đã bị đẩy xuống địa ngục rồi sao? Giờ không còn gì đáng sợ nữa.

Nụ hôn sắp chạm tới đối phương thì Cố Tây Lương dừng lại. Anh gạt tay Ninh Lam Nhân xuống, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm và lạnh băng.

“Người ta thật sự có thể vì yêu một người mà không hối hận, không oán trách như vậy ư? Phải trả giá bằng cái gì cũng không bận tâm, cho dù đối phương chẳng quan tâm, chẳng báo đáp ư? Cho dù anh ta lừa dối cô, làm tổn thương cô, phớt lờ cảm nhận của cô, cô cũng có thể chịu đựng được ư?”

Ninh Lam Nhân sửng sốt.

Cố Tây Lương quay đầu lại, mỉm cười.

“Nếu cô thật sự trở thành chị dâu tôi, chưa biết chừng lại là chuyện tốt.”

Ninh Lam Nhân trợn tròn mắt.

Giọng nói của người đàn ông tiếp tục vang lên: “Ngạc nhiên à? Thực ra, lai lịch của cô, tôi đã điều tra rõ ràng từ trước khi cô vào làm việc ở Cố Thị. cô lái xe rất chuyên nghiệp nhưng lại xuất hiện ở trường dạy lái xe, còn cố ý chạy về hướng Nguyễn Ân. Tôi từng thề rằng, không để bất cứ kẻ nào có cơ hội làm tổn thương cô ấy. Thế nên đương nhiên tôi sẽ không coi sự xuất hiện của cô chỉ là trùng hợp. Tôi không vạch trần ngay từ đầu chẳng qua là vì muốn xem xem, rốt cuộc thì một người có thể vì người mình yêu mà làm ra những chuyện như thế nào? Lần trước gặp mặt đại diện của công ty bên Thụy sĩ, thực ra là tôi đã ngỏ ý muốn giám đốc Chúc thử cô một chút, không ngờ cô thật sự tình nguyện hi sinh bản thân để đổi lấy lợi ích cho Cố Thị. Tôi tin chắc cô đáp ứng cũng là vì muốn chiếm được cảm tình của tôi, từng bước từng bước gạt Nguyễn Ân ra ngoài. Sau đó, đợi khi cô ấy đã mất hết hy vọng, cô sẽ thông báo cho Cố Nhậm đến giậu đổ bìm leo? Ninh Lam Nhân, kế hoạch của cô rất tốt. Thế nhưng, cô đã quá coi thường Cố Tây Lương tôi rồi”.



“Thực ra, tôi rất ngưỡng mộ cô. Hôm nay tôi cố ý đưa cô đến bệnh biện là muốn được xem kịch hay. Nhưng hai người kết hợp quá ăn ý, ngay cả một ánh mắt thừa thải cũng không chịu cho đối phương.”

thật kỳ lạ. Bị người ta vạch trần, Ninh Lam Nhân lại cảm thấy nhẹ nhõm. Bao nhiêu hổ thẹn với cô gái vô tội Nguyễn Ân kia cơ hồ tan biến không còn một chút.

cô ta cười.

“Nếu đã quan tâm đến vậy, vì sao anh phải nặng lời với cô ấy? Rồi sau này không tìm lại được thì đừng có hối hận.”

Cố Tây Lương trầm ngâm: “Tôi biết, nguyên nhân lớn nhất là không bước qua được cửa của chính mình. rõ ràng nói chỉ tha thứ cho cô ấy ba lần, hiện tại đã quá ba lần rồi nhưng lại không đành lòng. Chỉ có những lúc như vậy tôi mới hiểu rõ, có những thứ, không bao giờ mình từ bỏ được. Nhưng con người rất kỳ lạ, một khi đã bị thương, nhất định muốn đối phương cũng chịu đau với mình”.

“Với tính cách như cô ấy, sợ rằng đêm nay sẽ khóc rất thảm.”

Đúng vậy, anh biết chứ! Thông minh như anh làm sao không hiểu tình yêu của Nguyễn Ân đối với mình sâu đậm đến nhường nào? Thực ra anh chỉ tức giận, chỉ đau lòng mà thôi. Anh biết, cô chỉ có thể dựa vào anh, một mình anh.

Giữa thành phố cô quạnh và pha tạp này, đằng sau niềm vui của bất cứ ai cũng đều có một vết thương. Có người hong khô vết thương của mình dưới ánh mặt trời, lại có người, lặng lẽ gặm nhấm vết thương trong bóng tối u ám.

/29

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status