Đại Tiểu Tích vừa nhìn thấy mấy người này thì người như thấp xuống còn một nửa, gật đầu cười cười hướng về phía người vừa lên tiếng trước đó nói: “Lâm tổng quản, lần này chúng tôi đã mang về hai nam tử cực phẩm, Lâm tổng quản mời ngài xem xem, đại vương nhất định sẽ rất thích.”
Người đàn ông đứng đầu khoảng trên dưới 30 tuổi, dáng vẻ nhã nhặn lãnh đạm, đưa mắt nhìn Cổ Li và Thư Mộng rồi cười nhẹ gật đầu nói: “Không sai, quả thật xứng đáng với hai chữ “cực phẩm”. Tốt lắm. Các ngươi cứ lui ra nghỉ ngơi trước. Nếu như đại vương ban thưởng xuống thì bổn tổng quản tự khắc sẽ đi tìm các ngươi.”
Đại Tiểu Tích liền vội xun xoe vâng dạ liên mồm. Thư Mộng liếc nhìn ba gã đàn ông kia, xem dáng vóc da thịt thấy căn bản không phải là người luyện võ. Đại Tiểu Tích kia thì có thể nói xếp vào hàng võ lâm cao thủ, vậy mà trước ba người này lại tỏ vẻ tôn kính thần phục, ra vẻ hèn mọn đến như vậy. Thư Mộng không khỏi khẽ nhíu mày.
“Các người đi theo chúng tôi.” Lâm tổng quản nhìn Cổ Li và Thư Mộng rồi quay mình đi trước. bọn Đại Tiểu Tích cũng liền lui ra, đi ra phía ngoài. Giống như Tiểu Tích đã nói lúc trên đường đi, bọn chúng không đủ tư cách tiến vào Kim cung, hiện tại xem ra đến vào bên trong thành cũng không đủ tư cách.
Thư Mộng liếc nhìn Cổ Li thấy y vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, dáng vẻ tiêu sái tự nhiên, nàng không khỏi cười thầm, cũng giữ vẻ ngụy trang của mình bước đi theo. Bởi trước đây đã nhiều lần cải nam trang ra ngoài hành tẩu vì vậy đối với việc đóng giả con trai Thư Mộng hiện tại có thể nói đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp. Vậy nên suốt trên đường đi không một ai phát hiện ra nàng là con gái, cho tới giờ vẫn còn nghĩ nàng là con trai, phải nói rằng Thư Mộng cũng có nghề.
Hai người đi theo ba người đàn ông kia vào bên trong. Phía sau còn có những người cùng bị đưa tới chung trên chiếc thuyền cùng với hai người, tất cả đều run rẩy bước theo Cổ Li và Thư Mộng, dĩ nhiên là để có gì thì cho hai người đối mặt trước.
Qua một khối đá lớn tiến vào bên trong tường thành, Thư Mộng liền không khỏi kinh hãi. Ở bên trong chẳng có cái gì lâu đài mà chỉ là một con đường phong phú hoa lệ đẹp đẽ chói mắt không cái gì là không có. Cái gì sới bạc, hàng tơ lụa vải vóc, đồ vàng bạc quý giá, quán trà quán rượu kỹ viện vân vân …chỉ có không nghĩ tới thôi chứ cái gì ở đây cũng có cả. Toàn bộ đều bày trí xa hoa khiến cho người ta có cảm giác ở đây tiền không là gì.
Đồng thời mắt nhìn lại không thấy ở đây có bất kỳ cơ quan vũ khí hay bất kỳ người thị vệ canh giữ nào. Tìm không thấy cái gì mai phục, càng không thấy cái gì lực lượng vũ trang đội quân bảo vệ. Không khác gì một con đường trên đất Thánh Thiên, chỉ thấy sự phồn hoa sung túc, không có bất kỳ sự đề phòng hay không khí quỷ dị.
“Đây là con phố chính chỗ chúng tôi. Sau này nếu rảnh rỗi không có việc gì làm thì có thể tới đây vui chơi.” Lâm tổng quản thấy Cổ Li và Thư Mộng nhìn tất cả những gì bày ra trước mắt với vẻ ngạc nhiên, không khỏi bình thản nói.
Cổ Li thấy người đi lại trên đường phần lớn đều là nam, cũng thấy có đàn bà con gái, người nào người ấy xinh đẹp vô cùng, khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác thư thái dễ chịu. Mà mỗi người ở đây trên mặt ai ai cũng đầy vẻ hạnh phúc mãn ý, khó có thể diễn tả thành lời. Nơi này nào giống như địa ngục trần gian? Y không khỏi nhíu mày lạnh lùng hỏi: “Các ông muốn đưa chúng tôi đi đâu?”
Lâm tổng quản không quay đầu lại, đáp: “Đi gặp đại vương, để đại vương xếp hạng cho các người, sau đó là có thể sống vui vẻ ở đây rồi.”
Cổ Li thấy Lâm tổng quản nói một cách tự nhiên, không hề có sự uy hiếp , hành động cũng không có vẻ bỉ ổi ti tiện, ngược lại còn có vẻ nhã nhặn thì không khỏi hơi nhíu mày.
Nghe nói được dẫn đi vào gặp đại vương ở bên trong, đây chính là mục đích y đến đây lần này. Cách Tiểu Tích hành xử trên đường đi rất thận trọng bí mật, đi trên sa mạc cũng đổi mấy phương hướng, vòng ba bốn vòng, cuối cùng mới mang được người tới nơi này. Chiếu theo cách hành xử thận trọng như thế, lại nghe Nguyệt đường nói rất lợi hại, nghĩ gặp được đại vương ít nhất cũng phải qua nhiều cửa kiểm soát. Không nghĩ tới gặp được lại dễ dàng trực tiếp như thế này. Y không khỏi nắm chặt tay Thư Mộng không nói một lời cứ thế đi theo sau.
“Lâm tổng quản, các huynh đệ tới lần này đẹp trai thật đấy, so với Tiểu Khanh Tử đều không thua. Các huynh đệ, bọn ca ca đợi các cậu, xong rồi thì cùng uống rượu nhé.” Trên đường đi phía trước xuất hiện hai anh chàng đẹp trai hướng tới phía Lâm tổng quản hô lớn. Gương mặt tươi cười nhìn Cổ Li và Thư Mộng, không thấy vẻ gì ngoài ý chào đón.
Cổ Li thấy vậy không khỏi hơi nhíu mày, không trả lời. Người con trai bên cạnh thấy Thư Mộng dáng vẻ sợ hãi nép sau Cổ Li thì liền đi tới phía trước cười ha ha vỗ vỗ trên vai Thư Mộng nói: “Tiểu huynh đệ, đừng có sợ. Nơi này có phải chỗ ăn thịt người gì đâu, sau này cậu sẽ rõ, ở đây tốt thế nào.”
Thư Mộng thấy anh chàng này khí chất hào sảng, đầu mày cuối mắt chân thực ngay thẳng không giống như đang giả vờ thì không khỏi nhìn hắn vẻ hơi hoài nghi, trong lòng âm thầm đánh giá.
“Được rồi, biết hai ngươi giỏi uống rượu rồi, mau đi uống đi, đừng làm ta chậm trễ việc đưa họ đi tiếp kiến đại vương.” Lâm tổng quản thấy hai anh chàng này đang định kéo bọn Cổ Li bắt đầu nói chuyện liền cất tiếng xen vào.
Anh chàng đứng bên cạnh Cổ Li liền cười ha ha nói: “Lâm tổng quản là sợ chúng tôi đã nói thì nói mãi không hết a. Yên tâm, hôm nay còn chưa uống, không làm chậm trễ việc của các ngài nữa, a a ngô huynh, đi thôi, chúng ta đi uống chén rượu trước đã. Hai vị huynh đệ, xong thì tới Tửu lâm tìm chúng tôi nhé. Chúng tôi đưa hai người đi phẩm rượu ngon tại đây.
Cổ Li thấy hai người đó vừa cười nói vừa bước đi, cùng với những người đi dạo trên đường hô to gọi nhỏ, tự do cười đùa mắng chửi, hoàn toàn không có chút gì là mệt mỏi hay bị ép buộc phải làm vậy, không khỏi thầm nhíu mày.
Hai người dẫn theo phía sau cả đoàn mười mấy người đi theo Lâm tổng quản đi tới. Trên đường đi những điều mắt thấy tai nghe hoàn toàn ngược lại so với những gì tưởng tượng trước đây, không thấy giết chóc, không thấy đau thương, không thấy thê lương, càng không thấy những việc ô uế dâm dục. Ngược lại nơi nào cũng có thể thấy những người thảnh thơi vui vẻ tự do đi lại.
Ốc đảo này không hề lớn, cung điện nhìn tưởng như xa mà thật ra lại chẳng xa. Từ xa xa nhìn lại tưởng là cung điện toàn bộ làm bằng vàng, thì mới có thể sáng lòa chói mắt đến như vậy. Nhưng đến gần nhìn lại thì ra không phải bằng vàng, mà là thủy tinh. Từng khối từng khối thủy tinh lớn ghép liền tiếp nhau, dưới ánh mặt trời soi rọi phản xạ ra ánh sáng rực rỡ chói mắt người nhìn.
Thư Mộng nhìn thấy không khỏi nhíu mày. Cung điện này so với hoàng cung Thánh Thiên còn muốn xa xỉ hơn, chỉ là cung điện làm bằng thủy tinh như vậy có thể để cho người ở sao?
Lâm tổng quản dừng lại bên ngoài Kim cung, quay đầu hướng về phía Cổ Li nói: Cứ đi vào đi, bên trong sẽ có người tiếp đón các người. Vừa nói vừa lui xuống đi ra. Cổ Li và Thư Mộng nhìn nhau rồi hướng tới phía cung điện thủy tinh đi vào.
Vừa qua cửa cung điện, hai đứa tiểu đồng tuấn tú đã ở đó nghênh tiếp. Cổ Li và Thư Mộng đi theo hai đứa tiểu đồng vừa đi vừa để ý quan sát. Trong cung điện thủy tinh này thế mà không hề có thị vệ, cũng không có bố trí các loại vũ khí, chỉ có sự đẹp đẽ tinh tế, đẹp đến không nơi nào so được.
Trên đường đi cũng không thấy bất kỳ người nào, chỉ có hai nam thanh niên trẻ tuổi đang lau dọn vệ sinh trong cung điện. Hai người này vừa làm việc vừa tự do trò chuyện, hoàn toàn không bị gò bó. Thấy mấy người Cổ Li đi tới liền gật đầu cười nhẹ chào rồi lại quay ra làm việc của mình, biểu cảm không thấy có chút gì bất thường. Thư Mộng thấy vậy không khỏi nhướng mày cười. Nơi này xem ra có vẻ thật hoàn hảo, hoàn hảo đến mức khiến người ta không cảm thấy có chút gì tà ác.
Đứng trong cung điện trong suốt, Thư Mộng đánh giá những thứ bày biện xung quanh, bàn ghế, bình phong, đài cao, bậc cầu thang, đồ trang trí, tất cả đều được làm từ phỉ thúy, lưu li, mã não …sáng rỡ, xa xỉ, khiến cho người nhìn hoa hết cả mắt, quá nhiều thứ nhìn mãi cũng không hết. Ngay cả người như nàng, là người có thân phận tôn quý, sống trong cảnh giàu sang hoa lệ cũng thấy đây thật là kỳ công chế tạo, quý giá hiếm có. Những thứ nhìn thấy trước mắt hoàn toàn vượt qua lối kiến trúc truyền thống. Nàng không khỏi nhíu mày liếc nhìn Cổ Li.
Người đàn ông đứng đầu khoảng trên dưới 30 tuổi, dáng vẻ nhã nhặn lãnh đạm, đưa mắt nhìn Cổ Li và Thư Mộng rồi cười nhẹ gật đầu nói: “Không sai, quả thật xứng đáng với hai chữ “cực phẩm”. Tốt lắm. Các ngươi cứ lui ra nghỉ ngơi trước. Nếu như đại vương ban thưởng xuống thì bổn tổng quản tự khắc sẽ đi tìm các ngươi.”
Đại Tiểu Tích liền vội xun xoe vâng dạ liên mồm. Thư Mộng liếc nhìn ba gã đàn ông kia, xem dáng vóc da thịt thấy căn bản không phải là người luyện võ. Đại Tiểu Tích kia thì có thể nói xếp vào hàng võ lâm cao thủ, vậy mà trước ba người này lại tỏ vẻ tôn kính thần phục, ra vẻ hèn mọn đến như vậy. Thư Mộng không khỏi khẽ nhíu mày.
“Các người đi theo chúng tôi.” Lâm tổng quản nhìn Cổ Li và Thư Mộng rồi quay mình đi trước. bọn Đại Tiểu Tích cũng liền lui ra, đi ra phía ngoài. Giống như Tiểu Tích đã nói lúc trên đường đi, bọn chúng không đủ tư cách tiến vào Kim cung, hiện tại xem ra đến vào bên trong thành cũng không đủ tư cách.
Thư Mộng liếc nhìn Cổ Li thấy y vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, dáng vẻ tiêu sái tự nhiên, nàng không khỏi cười thầm, cũng giữ vẻ ngụy trang của mình bước đi theo. Bởi trước đây đã nhiều lần cải nam trang ra ngoài hành tẩu vì vậy đối với việc đóng giả con trai Thư Mộng hiện tại có thể nói đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp. Vậy nên suốt trên đường đi không một ai phát hiện ra nàng là con gái, cho tới giờ vẫn còn nghĩ nàng là con trai, phải nói rằng Thư Mộng cũng có nghề.
Hai người đi theo ba người đàn ông kia vào bên trong. Phía sau còn có những người cùng bị đưa tới chung trên chiếc thuyền cùng với hai người, tất cả đều run rẩy bước theo Cổ Li và Thư Mộng, dĩ nhiên là để có gì thì cho hai người đối mặt trước.
Qua một khối đá lớn tiến vào bên trong tường thành, Thư Mộng liền không khỏi kinh hãi. Ở bên trong chẳng có cái gì lâu đài mà chỉ là một con đường phong phú hoa lệ đẹp đẽ chói mắt không cái gì là không có. Cái gì sới bạc, hàng tơ lụa vải vóc, đồ vàng bạc quý giá, quán trà quán rượu kỹ viện vân vân …chỉ có không nghĩ tới thôi chứ cái gì ở đây cũng có cả. Toàn bộ đều bày trí xa hoa khiến cho người ta có cảm giác ở đây tiền không là gì.
Đồng thời mắt nhìn lại không thấy ở đây có bất kỳ cơ quan vũ khí hay bất kỳ người thị vệ canh giữ nào. Tìm không thấy cái gì mai phục, càng không thấy cái gì lực lượng vũ trang đội quân bảo vệ. Không khác gì một con đường trên đất Thánh Thiên, chỉ thấy sự phồn hoa sung túc, không có bất kỳ sự đề phòng hay không khí quỷ dị.
“Đây là con phố chính chỗ chúng tôi. Sau này nếu rảnh rỗi không có việc gì làm thì có thể tới đây vui chơi.” Lâm tổng quản thấy Cổ Li và Thư Mộng nhìn tất cả những gì bày ra trước mắt với vẻ ngạc nhiên, không khỏi bình thản nói.
Cổ Li thấy người đi lại trên đường phần lớn đều là nam, cũng thấy có đàn bà con gái, người nào người ấy xinh đẹp vô cùng, khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác thư thái dễ chịu. Mà mỗi người ở đây trên mặt ai ai cũng đầy vẻ hạnh phúc mãn ý, khó có thể diễn tả thành lời. Nơi này nào giống như địa ngục trần gian? Y không khỏi nhíu mày lạnh lùng hỏi: “Các ông muốn đưa chúng tôi đi đâu?”
Lâm tổng quản không quay đầu lại, đáp: “Đi gặp đại vương, để đại vương xếp hạng cho các người, sau đó là có thể sống vui vẻ ở đây rồi.”
Cổ Li thấy Lâm tổng quản nói một cách tự nhiên, không hề có sự uy hiếp , hành động cũng không có vẻ bỉ ổi ti tiện, ngược lại còn có vẻ nhã nhặn thì không khỏi hơi nhíu mày.
Nghe nói được dẫn đi vào gặp đại vương ở bên trong, đây chính là mục đích y đến đây lần này. Cách Tiểu Tích hành xử trên đường đi rất thận trọng bí mật, đi trên sa mạc cũng đổi mấy phương hướng, vòng ba bốn vòng, cuối cùng mới mang được người tới nơi này. Chiếu theo cách hành xử thận trọng như thế, lại nghe Nguyệt đường nói rất lợi hại, nghĩ gặp được đại vương ít nhất cũng phải qua nhiều cửa kiểm soát. Không nghĩ tới gặp được lại dễ dàng trực tiếp như thế này. Y không khỏi nắm chặt tay Thư Mộng không nói một lời cứ thế đi theo sau.
“Lâm tổng quản, các huynh đệ tới lần này đẹp trai thật đấy, so với Tiểu Khanh Tử đều không thua. Các huynh đệ, bọn ca ca đợi các cậu, xong rồi thì cùng uống rượu nhé.” Trên đường đi phía trước xuất hiện hai anh chàng đẹp trai hướng tới phía Lâm tổng quản hô lớn. Gương mặt tươi cười nhìn Cổ Li và Thư Mộng, không thấy vẻ gì ngoài ý chào đón.
Cổ Li thấy vậy không khỏi hơi nhíu mày, không trả lời. Người con trai bên cạnh thấy Thư Mộng dáng vẻ sợ hãi nép sau Cổ Li thì liền đi tới phía trước cười ha ha vỗ vỗ trên vai Thư Mộng nói: “Tiểu huynh đệ, đừng có sợ. Nơi này có phải chỗ ăn thịt người gì đâu, sau này cậu sẽ rõ, ở đây tốt thế nào.”
Thư Mộng thấy anh chàng này khí chất hào sảng, đầu mày cuối mắt chân thực ngay thẳng không giống như đang giả vờ thì không khỏi nhìn hắn vẻ hơi hoài nghi, trong lòng âm thầm đánh giá.
“Được rồi, biết hai ngươi giỏi uống rượu rồi, mau đi uống đi, đừng làm ta chậm trễ việc đưa họ đi tiếp kiến đại vương.” Lâm tổng quản thấy hai anh chàng này đang định kéo bọn Cổ Li bắt đầu nói chuyện liền cất tiếng xen vào.
Anh chàng đứng bên cạnh Cổ Li liền cười ha ha nói: “Lâm tổng quản là sợ chúng tôi đã nói thì nói mãi không hết a. Yên tâm, hôm nay còn chưa uống, không làm chậm trễ việc của các ngài nữa, a a ngô huynh, đi thôi, chúng ta đi uống chén rượu trước đã. Hai vị huynh đệ, xong thì tới Tửu lâm tìm chúng tôi nhé. Chúng tôi đưa hai người đi phẩm rượu ngon tại đây.
Cổ Li thấy hai người đó vừa cười nói vừa bước đi, cùng với những người đi dạo trên đường hô to gọi nhỏ, tự do cười đùa mắng chửi, hoàn toàn không có chút gì là mệt mỏi hay bị ép buộc phải làm vậy, không khỏi thầm nhíu mày.
Hai người dẫn theo phía sau cả đoàn mười mấy người đi theo Lâm tổng quản đi tới. Trên đường đi những điều mắt thấy tai nghe hoàn toàn ngược lại so với những gì tưởng tượng trước đây, không thấy giết chóc, không thấy đau thương, không thấy thê lương, càng không thấy những việc ô uế dâm dục. Ngược lại nơi nào cũng có thể thấy những người thảnh thơi vui vẻ tự do đi lại.
Ốc đảo này không hề lớn, cung điện nhìn tưởng như xa mà thật ra lại chẳng xa. Từ xa xa nhìn lại tưởng là cung điện toàn bộ làm bằng vàng, thì mới có thể sáng lòa chói mắt đến như vậy. Nhưng đến gần nhìn lại thì ra không phải bằng vàng, mà là thủy tinh. Từng khối từng khối thủy tinh lớn ghép liền tiếp nhau, dưới ánh mặt trời soi rọi phản xạ ra ánh sáng rực rỡ chói mắt người nhìn.
Thư Mộng nhìn thấy không khỏi nhíu mày. Cung điện này so với hoàng cung Thánh Thiên còn muốn xa xỉ hơn, chỉ là cung điện làm bằng thủy tinh như vậy có thể để cho người ở sao?
Lâm tổng quản dừng lại bên ngoài Kim cung, quay đầu hướng về phía Cổ Li nói: Cứ đi vào đi, bên trong sẽ có người tiếp đón các người. Vừa nói vừa lui xuống đi ra. Cổ Li và Thư Mộng nhìn nhau rồi hướng tới phía cung điện thủy tinh đi vào.
Vừa qua cửa cung điện, hai đứa tiểu đồng tuấn tú đã ở đó nghênh tiếp. Cổ Li và Thư Mộng đi theo hai đứa tiểu đồng vừa đi vừa để ý quan sát. Trong cung điện thủy tinh này thế mà không hề có thị vệ, cũng không có bố trí các loại vũ khí, chỉ có sự đẹp đẽ tinh tế, đẹp đến không nơi nào so được.
Trên đường đi cũng không thấy bất kỳ người nào, chỉ có hai nam thanh niên trẻ tuổi đang lau dọn vệ sinh trong cung điện. Hai người này vừa làm việc vừa tự do trò chuyện, hoàn toàn không bị gò bó. Thấy mấy người Cổ Li đi tới liền gật đầu cười nhẹ chào rồi lại quay ra làm việc của mình, biểu cảm không thấy có chút gì bất thường. Thư Mộng thấy vậy không khỏi nhướng mày cười. Nơi này xem ra có vẻ thật hoàn hảo, hoàn hảo đến mức khiến người ta không cảm thấy có chút gì tà ác.
Đứng trong cung điện trong suốt, Thư Mộng đánh giá những thứ bày biện xung quanh, bàn ghế, bình phong, đài cao, bậc cầu thang, đồ trang trí, tất cả đều được làm từ phỉ thúy, lưu li, mã não …sáng rỡ, xa xỉ, khiến cho người nhìn hoa hết cả mắt, quá nhiều thứ nhìn mãi cũng không hết. Ngay cả người như nàng, là người có thân phận tôn quý, sống trong cảnh giàu sang hoa lệ cũng thấy đây thật là kỳ công chế tạo, quý giá hiếm có. Những thứ nhìn thấy trước mắt hoàn toàn vượt qua lối kiến trúc truyền thống. Nàng không khỏi nhíu mày liếc nhìn Cổ Li.
/20
|