Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 376: Hách Tôn giúp Tô Cẩn Nhi.
/611
|
Edit: Lavender - Blue
“Đoàng ——” một tiếng.
Tô Cẩn Nhi đột nhiên trợn to hai mắt, nhìn lên trước mặt, không biết nên nói gì.
Lúc này, Louis đột nhiên nhíu mày, rên lên một tiếng, nhưng có chút không tin tình huống trước mặt.
Louis cũng sững sốt, nhìn vết thương trên cánh tay, máu rất nhanh liền chảy ra, lúc này, chân mày Louis khẽ nhíu lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Ngay vào lúc này, đột nhiên, một bóng người đi vào, Tô Cẩn Nhi quay đầu lại, lại thấy Hách Tôn đi vào.
Một khắc kia, Tô Cẩn Nhi sửng sốt.
Cô chẳng thể nghĩ tới, Hách Tôn lại xuất hiện tại nơi này.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Cẩn Nhi không biết nên nói cái gì cho phải.
“Anh…anh tại sao lại ở chỗ này? !” Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn hỏi.
Một khắc kia nhìn thấy Hách Tôn, trong lòng Tô Cẩn Nhi thoáng qua một tia tình cảm phức tạp.
Anh tại sao lại ở chỗ này?
Là lo lắng cho cô?
Hay là. . . . . . theo dõi cô? !
Chuyện vừa rồi, anh biết không! ?
Một khắc kia, ở trong lòng Tô Cẩn Nhi phức tạp không nói ra được .
Hách Tôn đứng ở cửa, cũng không trả lời câu hỏi của cô, nhưng ánh mắt lạnh nhạt quét qua cô, sau đó đi thẳng vào, đứng ở bên cạnh cô, cuối cùng ánh mắt bình tĩnh ở trên người của Louis, “Thì ra người bảo hộ làng huyền bí, hèn hạ như vậy!”
Mặc dù không sống ở bên trong, nhưng Hách Tôn giống như đối với bên trong, đối với chuyện vừa mới xảy ra, biết rất rõ ràng .
Nghe lời Hách Tôn nói, Louis sững sờ, lời của Hách Tôn tuy rằng lạnh, lại còn là giễu cợt.
Lúc này, ánh mắt Louis nhìn về phía súng trong tay Hách Tôn, mới vừa rồi, ông ta không phát hiện anh đang ở đây, thế nhưng có thể thần không biết quỷ không hay bắn ông bị thương, có thể thấy được, Hách Tôn cũng không phải là người bình thường.
Trên người khí thế trời sinh, lạnh bức người, Louis biết bọn họ cũng không phải người bình thường, nhưng cũng không ngờ đến Hách Tôn có thể xuất quỷ nhập thần đến mức độ này.
Louis ngước mắt, nhìn Hách Tôn, “Đây là chuyện của làng huyền bí, không liên quan gì đến anh, anh tốt nhất không xen vào việc của người khác!”
“Chuyện của làng huyền bí, tôi sẽ không quản, nhưng cô ta là người tôi mang vào, tôi không thể bỏ mặc !” Hách Tôn nhìn Louis nói gằn từng chữ.
Tô Cẩn Nhi đứng bên cạnh Hách Tôn, vốn tâm tư rối loạn như ban đêm, nhưng nghe được lời Hách Tôn nói, Tô Cẩn Nhi đột nhiên ngước mắt, nghiêng mặt sang bên nhìn Hách Tôn, có chút khó có thể tin.
Anh vừa mới nói cái gì! ?
Cô không có nghe lầm chứ! ?
Cô cho là anh sẽ không quản, không để ý, giống như trước vậy, cũng như không nhìn thấy giống như vậy, nhưng bây giờ anh dám nói chắc chắn sẽ không mặc kệ cô. . . . . .
Một khắc kia, lòng của Tô Cẩn Nhi, hung hăng giật mình.
Nhìn gò má của Hách Tôn, một khắc kia, lòng của Tô Cẩn Nhi không nói ra nỗi vui mừng.
Louis nhìn Hách Tôn, nếu như muốn động thủ thật, ông tuyệt đối không phải đối thủ của Hách Tôn, đứng ở nơi đó, nhìn Hách Tôn, ánh mắt rất lạnh.
Lúc này, Hách Tôn mở miệng, “Louis, chẳng lẽ thật sự làng huyền bí cho tới bây giờ cũng chưa từng phá lệ sao?”
Nói đến cái này, sắc mặt Louis liền biến sắc.
Sau đó, Hách Tôn mở miệng, “Vào mấy năm trước, làng huyền bí ngoài ý muốn cứu một người, không phải cũng thả sao! ?” Hách Tôn nhìn Louis hỏi từng chữ.
Mặc dù người lúc đó, không phải Louis cứu anh, nhưng anh tin tưởng, Louis tuyệt đối biết chuyện này.
Nghe được câu này, ánh mắt Louis đột nhiên mở to, không thể tưởng tượng nổi nhìn Hách Tôn.
Hách Tôn cũng nhìn Louis, con ngươi kín đáo thoáng qua một tia u ám, mở miệng nói “Người kia chính là tôi!”
Nói đến cái này, Louis càng thêm không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà sau khi Hách Tôn nói ra câu kia, ông cũng đã lường trước.
“Là anh! ?”
“Không sai!” Hách Tôn hào phóng thừa nhận, nhìn Louis, cũng không có chút cảm giác áy náy nào.
Lúc này, một tay Louis ôm lấy chỗ vết thương, nhìn Hách Tôn, sau đó cười lạnh, “Quả nhiên, trên thế giới này sẽ không có giữ chữ tín như vậy, hơn nữa những người Trung Quốc các người, cho dù có thề độc, cũng sẽ làm trái lời thề!” Louis nói gằn từng chữ.
Ám chỉ Hách Tôn cùng Tô Cẩn Nhi .
Lúc này, Tô Cẩn Nhi đứng ở nơi đó cũng không có lên tiếng, chỉ là đôi mắt kia si mê nhìn Hách Tôn.
Có thể hay không, đây xem như là Hách Tôn đối tốt với cô. . . . . .
Coi như là vì cứu cô mà làm những chuyện này. . . . . .
Hách Tôn đứng ở đó, cũng không vì lời Louis nói, mà tức giận, ngược lại có vẻ hết sức bình tĩnh, “Louis, tôi mặc kệ ông nghĩ thế nào, người nào làm người đó chịu, có chuyện gì, ông tìm tôi!” Hách Tôn nói.
Louis nhìn Hách Tôn cười lạnh, “Mặc dù tôi không phải là đối thủ của các người, nhưng thân là người bảo hộ cho người dân làng huyền bí này, tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng!”
Bỏ qua cho bọn họ, khó đảm bảo bọn họ sẽ không mang người đến nơi này.
Lâu ngày, nơi này sẽ rất nhanh bị phát hiện .
Cho nên, cho dù chết, ông cũng muốn giữ được ngôi làng bí ẩn này.
Nhìn bộ dạng cực đoan của Louis, hiếm thấy Hách Tôn lộ ra nụ cười lạnh, ánh mắt thâm u nhìn Louis, “Cho dù ông chết, cũng chưa chắc có thể ngăn cản chúng tôi!” Hách Tôn nói gằn từng chữ.
Lời này, nói hết sức khí phách, chỉ là, anh nói tuyệt đối không một chút nào giả.
Chưa nói đến, Louis hoàn toàn không phải là đối thủ của Hách Tôn.
Huống chi, bọn họ còn có Hoa Hồng cùng Tô Cẩn Nhi , bọn họ đều xuất thân là đặc công, tuyệt đối không kém hơn bọn họ.
Louis nhìn Hách Tôn, đôi mắt kia, đầy thù hận.
Hách Tôn cũng không thèm để ý, mở miệng, nói thẳng ra mục đích của mình, “Không bằng, chúng ta làm một giao dịch như thế nào?” Hách Tôn nhìn Louis hỏi.
Louis cau mày, nhìn Hách Tôn, không biết Hách Tôn muốn giở trò gì, nhưng vào giờ phút này, Louis cũng chỉ có thể mở miệng hỏi, “Giao dịch gì! ?”
“Các người ở ẩn, chẳng qua vì muốn tránh xa thế giới bên ngoài, cho nên các người lựa chọn một nơi như thế này, cũng sợ bị người khác phát hiện, nếu như tôi đoán không sai, nơi này vốn là hoang vu, các người căn bản cũng không có quyền sử dụng đất!” Hách Tôn nói gằn từng chữ.
Quả nhiên, sau khi nói xong câu đó, sắc mặt của Louis hết sức khó coi.
Hách Tôn nói không sai, bọn họ không có.
Cũng chính bởi vì như vậy, Louis mới ở đây lo lắng.
Sợ hãi người khác phát hiện nơi này, cũng sợ người khác quấy rầy bọn họ.
Nhìn sắc mặt của Louis, Hách Tôn càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình.
Xem ra, anh suy đoán không sai.
“Anh nói cái gì! ?” Louis nhìn Hách Tôn lạnh giọng hỏi, bị nói đến trọng điểm, sắc mặt của Louis thật không tốt.
“Tôi nói không đúng sao! ?” Hách Tôn nhìn Louis hỏi, thanh âm không nặng không nhẹ, làm cho người ta cũng đắn đo khó xác định tâm tình của anh.
“Anh ——” Louis xem ra, sắc mặt thật không tốt, rồi lại thấy không có cách nào với Hách Tôn.
“Anh nếu nói giao dịch, chính là dùng cái này uy hiếp tôi sao! ?” Louis nhìn Hách Tôn lạnh lùng nói, cho dù đang ở thế yếu. Louis cũng che giấu đặc biệt tốt.
Hách Tôn cười một tiếng, “Tôi không có ý gì khác, không có ý muốn uy hiếp ông, Louis, nếu tôi nói có giao dịch cùng ông, nhất định sẽ cùng ông nói chuyện, ông không cần phải khẩn trương như vậy!”
Lúc này, Louis nhìn Hách Tôn, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, muốn nhìn xem anh giở trò gì.
Lát sau, Hách Tôn mở miệng, “Tôi hiểu rõ các người không muốn bị người khác quấy rầy, chúng tôi cũng không phải là cố ý muốn quấy rầy, nếu như không phải có nguyên nhân, chúng tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở nơi này!”
Ngay cả nơi này đủ an tĩnh, đủ hài hòa, nhưng là bọn họ đều có sứ mạng trên người, tuyệt đối cũng không có thể sẽ ở lại chỗ này.
“Anh cuối cùng muốn nói cái gì?” Louis nhìn Hách Tôn hỏi.
Lúc này, Hách Tôn nhìn Louis, “Đền bù, thời điểm rời đi, tôi sẽ đưa một món quà tặng cho ông!”
Nghe thấy thế, lông mày Louis nhăn lại, nhưng có chút không tin, Hách Tôn còn phải đưa đồ cho mình?
Nhìn Hách Tôn, dáng vẻ không giống như là đùa giỡn, cũng không giống là dáng vẻ khiêu khích, mà là đang nói chuyện một cách rất nghiêm túc.
Tô Cẩn Nhi cũng cau mày.
Nhìn Hách Tôn, anh muốn tặng quà cho bọn họ?
Chẳng lẽ là. . . . . . ?
“Anh…anh nói gì! ?” Louis cũng có chút khó tin, nhìn Hách Tôn hỏi.
“Không cần hoài nghi lời tôi nói…, tôi nói rồi, sự xuất hiện của chúng tôi ở nơi này lá có nguyên nhân, chỉ hy vọng, trong lúc này, ông không cần có hành động mờ ám, lúc rời đi, chúng tôi tự nhiên sẽ rời đi, mà phần quà tặng này, tin tưởng ông nhất định sẽ thích!” Hách Tôn nhìn Louis nói gằn từng chữ.
Louis ngẩn người, dường như, ở trong lòng đoán được cái gì, nhưng mà lại không dám khẳng định.
“Mặc dù tôi không biết ông cùng Tiêu Dật là quan hệ như thế nào, nhưng mà tôi lại tin tưởng, quà tặng này, anh ta tuyệt đối sẽ không thể cho ông được!” Hách Tôn nói gằn từng chữ.
Louis nhìn Hách Tôn, không ngờ, anh nhìn mọi chuyện thấu đáo như vậy.
Chỉ là, nhìn Hách Tôn, Louis tin tưởng, anh ta có khả năng này.
Nhưng nếu thật đúng như lời nói, vậy đối với Louis mà nói, đối với người dân trong làng mà nói, là một lợi ích rất lớn, cũng là một mê hoặc rất lớn!
“Chuyện anh nói là thật! ?” Louis nhìn Hách Tôn hỏi.
Hách Tôn gật đầu, “Nhưng tôi còn có một điều kiện!”
Louis cũng biết, chuyện sẽ không đơn giản như vậy, chỉ là so sánh với quà tặng kia, Louis cảm thấy tất cả mọi thứ hiện tại trước mặt so với quà tặng đó, đều là nhỏ bé.
Suy nghĩ một chút, Louis mở miệng, “Điều kiện gì! ?”
“Từ lúc đó, Tô Cẩn Nhi cùng ngôi làng bí ẩn này, không còn có bất kỳ quan hệ gì!” Hách Tôn nói gằn từng chữ.
Tô Cẩn Nhi càng thêm sững sốt, không ngờ, điều kiện Hách Tôn nói lại là cái này. . . . . .
Một khắc kia, Tô Cẩn Nhi nhìn khuôn mặt hoàn hảo như điêu khắc của Hách Tôn, càng thêm si mê, lưu luyến. . . . . .
Louis cũng nhìn Tô Cẩn Nhi một cái.
Thật ra thì, điều kiện này, đối với Louis mà nói, không có chỗ nào thua thiệt.
Thời điểm khi nhỏ Tô Cẩn Nhi đã sớm rời đi, cũng không còn là người của người cùa làng huyền bí, những lời nói vừa nãy, cũng chỉ là nói lẫy.
Louis suy nghĩ một chút, nhìn Tô Cẩn Nhi, “Từ mười mấy năm trước, cô rời đi, đã sớm không còn bất kỳ quan hệ gì với ngôi làng huyền bí này!” Louis nói.
Nghe thấy thế,Hách Tôn hơi nhíu mày, mặc dù biết sẽ là dạng này, nhưng anh cũng chỉ muốn một cam kết.
“Được, vậy cứ quyết định như thế, lúc đi, tôi sẽ cho ông!” Hách Tôn nhìn Louis nói.
“Tôi tin tưởng anh!” Louis cũng hết sức thẳng thắn nói.
Lúc này, Hách Tôn gật đầu một cái, ánh mắt nhìn lướt qua Tô Cẩn Nhi, không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Tô Cẩn Nhi thấy thế, nhìn Louis, ánh mắt thoáng qua một tia đau đớn, nhưng thủy chung không có nói gì, xoay người đi theo đi ra ngoài.
Hách Tôn đi ở phía trước, Tô Cẩn Nhi ở phía sau, thấy bóng lưng của Hách Tôn, Tô Cẩn Nhi suy nghĩ một chút, nắm chặc quả đấm, đi theo!
_____
Lời tác giả: Chương kế tiếp rất kích tình, cũng chơi rất tuyệt, rất happy! …….
/611
|