Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 211: Mặc Tổng cưỡng chế yêu!

/611


Bên trong bệnh viện.

Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên cũng theo lệ kiểm tra một phen.

Lâm Tử Lam không có chuyện gì, chỉ là trên trán bị thương một chút, ngoài ra không có vấn đề gì, ngược lại Mặc Thiếu Thiên, từ trên người anh kiểm tra có vài nơi bị thương, nhưng Mặc Thiếu Thiên một câu cũng không nói, nghiêm trọng nhất chính là chỗ cánh tay, một vết thương rất dài, cần khử trùng và khâu vết thương lại.

Lần này, Mặc Thiếu Thiên không có phản ứng, ngoan ngoãn mà ngồi im để bác sĩ khâu vết thương, cả quá trình, bởi vì không có tiêm thuốc tê, Lâm Tử Lam ở một bên đứng nhìn, tuy rằng là như thế, nhưng Mặc Thiếu Thiên không có rên rỉ gì, ngược lại là Lâm Tử Lam, cô nhìn, trong lòng cảm giác nói không ra lời.

Cô nhìn, cảm giác rất đau!

Mặc Thiếu Thiên ngay cả một âm thanh nhỏ cũng không phát ra!

Mặc Thiếu Thiên bị thương như vậy, tất cả đều là vì cô!

Sau khi khâu vết thương rồi băng bó xong, bác sĩ lui ra ngoài, bên trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người là Lâm Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên.

Bầu không khí như vậy, rất lúng túng.

Nhất là sau khi trải qua sự sống chết như vậy, không khí càng thêm lúng túng thêm.

“Như thế nào? Đau không?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, lo lắng hỏi.

Nếu như Lâm Tử Lam nhớ không lầm, đây là lần thứ ba Mặc Thiếu Thiên cứu cô rồi.

Nhưng lần này, đã để cho cô rung động nhất, và cũng đã để cho nhất cô đau lòng nhất!

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam, vốn là đau, nhưng lúc nghe được giọng nói nhu nhu thăm hỏi từ trong miệng Lâm Tử Lam phát ra, anh thấy không đau nữa.

“Vì giọng nói của em, anh liền hết đau!” Mặc Thiếu Thiên hài hước cười nói. . . . . . .

Lâm Tử Lam nhìn anh, không ngờ lúc này, anh còn có tâm tình nói đùa.

“Còn có thể nói đùa, xem ra anh thật không đau!” Lâm Tử Lam nhìn anh nói, anh có thể nói đùa, chứng minh không có chuyện gì, lòng Lâm Tử Lam cũng dịu bớt sự lo lắng.

“Ai nói, rất đau!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói, sau đó khẽ nhíu mày, làm ra dáng vẻ rất đau. . . . . . .

Lâm Tử Lam nhìn anh, cũng không biết anh đau như thế nào, cô lập tức đứng dậy, “Em đi tìm bác sĩ cho anh!”

Lâm Tử Lam vừa muốn đứng dậy, Mặc Thiếu Thiên chợt bắt được tay của cô, “Không cần!”

Lâm Tử Lam quay đầu lại, nhăn mày lại nhìn anh.

Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn cô, bị thương như thế này, Mặc Thiếu Thiên vẫn có thể chịu đựng được.

Anh nhìn Lâm Tử Lam, tròng mắt thâm u, “Anh hiện tại chỉ muốn nhìn em!” . . . . . .

“Em chỉ đi kêu bác sĩ, cũng sẽ không đi mất!” Lâm Tử Lam nhìn anh nói.

Mặc Thiếu Thiên n không có trả lời, ngược lại nhìn Lâm Tử Lam, “Không tức giận?”

Tức giận? Cô còn tâm tình để tức giận sao? Mới vừa trải qua chuyện như vậy, tất cả sự tức giận đều là ‘phù vân’ rồi.

“Em có tác phong như vậy sao? Mặc Tổng anh liều mình cứu em, em lại tức giận, thì có vẻ có chút quá không biết điều rồi!” Lâm Tử Lam nhìn anh nói.

Mặc Thiếu Thiên cười, “Xem ra, em còn có chút lương tâm!” . . . . . .

Lâm Tử Lam im lặng.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Lâm Tử Lam, thật ra thì, em ghen sao? !” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói, là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại mang sự chắc chắn. . . . . . .

Lâm Tử Lam không ngờ Mặc Thiếu Thiên nói như vậy, cô cũng không có vẻ khẩn trương, trải qua một khắc kích thích kia, Lâm Tử Lam cảm thấy, cái gì cũng có thể bình phục lại.

Lâm Tử Lam nhìn anh, cũng không có trả lời thẳng câu hỏi của anh, ngược lại nói, “Em ưa ăn nước tương!” . . . . . .

Có thể nói giỡn, Mặc Thiếu Thiên cũng biết Lâm Tử Lam không tức giận nữa.

Anh đưa tay nắm lấy tay Lâm Tử Lam, trong lòng cảm thấy không khỏi thực tế, “Em thích ăn gì anh đều không có ý kiến, nhưng em không thể phủ nhận, em ghen!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ, sau khi nghĩ thông suốt cái này, thật ra trong lòng Mặc Thiếu Thiên có một chút hả hê!

Lâm Tử Lam nhìn anh, chẳng biết tại sao, không ngờ trong lòng lại không phản đối, không tiếp tục phủ nhận nữa.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nắm chặt tay Lâm Tử Lam, nhìn cô, vẻ mặt rất nghiêm túc mà hỏi, “Em biết trong một khắc kia, anh đã nghĩ cái gì không?”

Lâm Tử Lam cũng không có phản đối động tác kia của Mặc Thiếu Thiên, cứ như vậy bị anh nắm tay, hỏi ngược lại, “Nghĩ cái gì?”

“Lúc đó anh nghĩ, nếu như anh chết rồi, thì cũng có thể khiến cả đời này em không quên được anh!” Mặc Thiếu Thiên bá đạo mà nói, ánh mắt tĩnh mịch, tựa như nghiêm túc, tựa như vô lại. . . . . . .

Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, im lặng!

Mẹ kiếp, lời này, cũng chỉ có Mặc Thiếu Thiên có thể nói ra , bá đạo như vậy lại còn biến thái.

Lâm Tử Lam thật rất muốn bác bỏ đi a! ! !

Chỉ có người biến thái mới có ý tưởng biến thái này!

Chỉ là đây chính là Mặc Thiếu Thiên, yêu thì yêu bá đạo, mãnh liệt, thật ra thì mỗi người đều không hi vọng đối phương quên mình, đây mới là bản tính của con người Mặc Thiếu Thiên!

Lâm Tử Lam nhìn anh, “Mặc Tổng, ý nghĩ của anh, còn có thể biến thái hơn không!”

“Em muốn anh có ý nghĩ biến thái hơn sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô cười, hỏi ngược lại. . . . . . .

Lâm Tử Lam phát hiện, cùng Mặc Thiếu Thiên đấu khẩu, hoàn toàn là thất bại!

Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Cho nên, Lâm Tử Lam, em không cảm thấy lần này, là trời cao đã cho chúng ta một cơ hội sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.

Lâm Tử Lam làm bộ u mê, không hiểu, “Cơ hội gì?”

“Đừng giả bộ ngốc nữa, nếu không thì anh sẽ dùng hành động để nhắc nhở em!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói gằn từng chữ.

Lâm Tử Lam 囧, nhìn anh, “Anh bây giờ còn có thể cử động sao?”

Ánh mắt này, giọng điệu này, xem Mặc Thiếu Thiên, ở phương diện kia hoàn toàn là không được!

Mặc Thiếu Thiên lập tức nhìn cô, “Anh bị thương chỉ một cánh tay mà thôi, những vấn đề khác hoàn toàn không có vấn đề, em cần thử một chút phải không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi ngược lại.

Lâm Tử Lam lặng yên, được rồi!

“Mặc Tổng, anh khi nào thì muốn thử vật đó rồi hả? Anh không phải vẫn luôn rất tin tưởng mình sao?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi ngược lại.

“Vật này, thỉnh thoảng sẽ phải lấy ra dùng một chút, dụ dỗ phụ nữ, nên phải quản dụng nhất rồi!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam nhìn anh, im lặng.

“Như thế nào? Có đồng ý hay không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi, giọng nói cực kỳ khó chịu.

Lâm Tử Lam nhìn anh, “Mặc Tổng, cái này có được coi là bức người đi vào khuôn khổ không?”

“Nếu như mà anh muốn bức người đi vào khuôn khổ như lời em đã nói, thì đã sớm đem em đặt lên giường, muốn em vô số lần rồi!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói. . . . . . .

“Anh cho em biết, em đồng ý thì tốt, còn không đồng ý cũng phải đồng ý!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam đưa ra lời cảnh cáo, làm ra dáng vẻ, cô dám nói không đồng ý, anh liền lập tức nhào lên, hung hăng muốn cô, đến lúc đó không đồng ý cũng phải đồng ý! . . . . . .

Nhìn tình hình thế này, Lâm Tử Lam còn có thể cự tuyệt sao?

Mặc Thiếu Thiên, em gái anh, trên thế giới này có rất nhiều cách để theo đuổi phụ nữnhư vậy, nhưng anh tới bây giờ vẫn chưa có làm qua!

Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô cũng không phải là người kiểu cách, suy nghĩ một chút, cười.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.

“Để cho em đồng ý cũng được, nhưng Mặc Thiếu Thiên, em nói rồi, em chỉ muốn anh toàn tâm toàn ý, anh bên ngoài hoa hoa thảo thảo những thứ kia, thì nên để ý cho tốt!” Lâm Tử Lam nhìn anh nói, “Em không muốn nghe được đủ các loại tin tức đào hoa của anh!” Lâm Tử Lam nói.

Mặc Thiếu Thiên nguyên bản còn cau mày, nhưng nghe những lời Lâm Tử Lam nói, lại nhếch môi cười.

Trước kia, chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám yêu cầu anh như vậy, đối với anh mà nói, chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi.

Vậy mà hôm nay, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy yêu cầu như thế, lại làm cho anh cảm thấy thỏa mãn.

Đúng, chính là thỏa mãn!

Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Lâm Tử Lam, không ngờ em có bản năng chiếm giữ mãnh liệt như thế a!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.

“Đây gọi là một yêu cầu bình thường, Mặc Thiếu Thiên, nếu như anh làm không được, cũng không cần tới làm phiền em!” Lâm Tử Lam nói.

Mặc Thiếu Thiên nhếch môi, nhìn cô cười, “Anh có thể đồng ý với em, nhưng, em cũng phải đồng ý với anh một chuyện!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam nhìn anh, nghiêm trang, “Chuyện gì?”

“Cho đủ phúc lợi!” Mặc Thiếu Thiên nói.

“Phúc lợi gì?” Lâm Tử Lam trong khoảng thời gi¬an ngắn không hiểu rõ lời anh nói.

Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, cười yêu nghiệt như vậy, sau đó nhàn nhạt khạc ra hai chữ, “Tính phúc!” (Thanh Dâng: Cái gì cũng nói ra miệng được, haizz….)

Lâm Tử Lam lúc này mới phản ứng được , căm tức nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó một quyền vung lên trên người của anh, “Sắc lang!”

Mặc Thiếu Thiên bỗng nhúc nhích, cau mày,”ưmh” một tiếng, thoạt nhìn rất đau.

Lâm Tử Lam nhìn anh, quên mất trên người anh có vết thương, lập tức nhìn anh, “Anh làm sao vậy, rất đau sao?”

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, cau mày, “Em muốn mưu sát chồng à?” . . . . . .

Nghe lời anh nói, Lâm Tử Lam lườm anh một cái, sau đó cười cứng ngắc, “Đây là sự trừng phạt đối với tinh trùng lên não của anh! !”

“Đây là ý tưởng bình thường của một người đàn ông bình thường, Lâm tiểu thư, cái này em không thể bóp chết được!” Mặc Thiếu Thiên phân biệt, thật đúng là, đàn ông bất loạn nghĩ, trổ mã không bình thường! . . . . . .

Lâm Tử Lam nhìn anh, “Vậy anh cũng không tránh khỏi quá bình thường một chút!”

“Điều này nói rõ năng lực anh tương đối mạnh, Lâm tiểu thư, em phải cảm thấy tính phúc? Em về sau liền có phúc lợi lớn!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, vô lại mà cười cười hỏi.

Lâm Tử Lam tính toán, không hề cùng anh tiếp tục cái vấn đề này nữa, nói thế nào đi nữa, thì đều là cô chịu thua thiệt a a a!

Lâm Tử Lam vừa muốn xoay người, Mặc Thiếu Thiên chợt bắt được tay của cô, Lâm Tử Lam cau mày, quay đầu lại, Mặc Thiếu Thiên lại kéo tay của cô đặt ở trên ngực của anh, nơi trái tim đang đập.

Lâm Tử Lam cảm nhận trên ngực anh truyền tới nhiệt độ, khẽ nhíu mày, không hiểu nhìn Mặc Thiếu Thiên.

Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, nghiêm nghị, “Nơi này, sẽ không có người khác! Trừ em ra!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Mặc Thiếu Thiên tòng không phải là người có thể nói những lời nói tuyệt hảo, có lẽ là Mặc Thiếu Thiên mà nói như thế sẽ buồn nôn mất, nhất là những lời tuyệt hảo.

Mặc dù không duy mỹ như vậy, nhưng, đối với Lâm Tử Lam mà nói, cũng là một cam kết tốt đẹp nhất.

Có lẽ, Cảnh Thần nói rất đúng.

Một người đàn ông, không nên nhìn về quá khứ, cũng không nên nhìn về tương lai, mà là nhìn đến hiện tại họ đang làm gì.

Nếu như một người đàn ông bởi vì một người phụ nữ mà từ bỏ những thói xấu, đây mới là điều đáng trân trọng!

Lâm Tử Lam nghĩ tới, có lẽ những lời này, chính là nói về Mặc Thiếu Thiên!

Lâm Tử Lam không xác định phần tình cảm này có thể đi bao xa, nhưng vào giờ phút này, cô không muốn buông tay, cũng không muốn. . . . . . Bỏ qua!


/611

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status