Tẩm cung của Sở Kim Triêu, một gian phòng ở bên phải, Sở Lăng Hiên đang ngồi trước cửa sổ, miệng hắn nhếch lên một nụ cười, không biết Sở Lăng Thiên khi nhìn thấy thuốc mà quản gia của Lục vương phủ đưa đến sẽ có phản ứng gì?
“Cộc cộc cộc.” Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
“Vào đi.” Không cần ngẩng đầu, hắn cũng biết người đến là Thần phi Chu Tuyết Tranh, sau khi Gia Cát Linh Ẩn rời khỏi cung, nơi này do hai người họ trông nom.
Chu Tuyết Tranh tiến vào, ngồi xuống đối diện Sở Lăng Hiên, cười cười, nói, “Chuyện ở Thất vương phủ đã nghe nói chưa? Sở Lăng Thiên dọn đến quân doanh rồi, xem ra, lần này có người giúp chúng ta, chúng ta còn chưa ra tay, giữa họ đã nảy sinh vấn đề.”
“Vậy thì phải đa tạ tỷ tỷ ngươi nhiều lắm, Quý phi nương nương, một công đôi việc.”
“Ha ha, Lục điện hạ không muốn cả đời đợi mãi ở trong bóng tối đúng không? Ôm cơ thể ấm áp thơm mát vào lòng, ao ước cột chặt bên mình.”
“Đúng vậy, bản vương càng ngày càng có hứng thú với nàng ấy.”
“Lục điện hạ, sẽ nhanh thôi, kiên nhẫn chờ đợi thêm chút nữa đi. Ta còn có một liều thuốc mạnh để tặng cho họ.”
“Hả? Là cái gì?”
Chu Tuyết Tranh vỗ tay, một nữ tử ăn mặc đẹp đẽ từ ngoài cửa tiến vào.
“Đây là?” Sở Lăng Hiên có chút nghi hoặc.
“Lục điện hạ, đây là thuốc liều mạnh ta đã nói đó.”
“Phù Dung tham kiến tiểu thư, tham kiến Lục điện hạ.” Nữ tử tha thướt hành lễ với hai người, mỉm cười quyến rũ, “Không biết tiểu thư triệu nô tỳ đến có gì căn dặn?”
“Nói cho Lục điện hạ thân phận khác của ngươi.”
“Dạ, tiểu thư.” Phù Dung đón nhận ánh mắt hoài nghi của Sở Lăng Hiên, mỉm cười với hắn, “Điện hạ, nô tỳ là nha hoàn thân cận của tiểu thư, sau khi tiểu thư đến Thiên Thai Tự, nô tỳ được đưa vào quân doanh, làm mật thám.”
“Gì chứ? Ngươi mà là mật thám?” Sở Lăng Hiên cẩn thận đánh giá nữ tử trước mặt, “Nàng ta có tác dụng gì?”
Chu Tuyết Tranh nheo mắt, “Lục điện hạ, lửa bên Gia Cát Linh Ẩn đã cháy rồi, bên chỗ Sở Lăng Thiên cũng phải nhóm lên thôi. Lòng đề phòng của y rất cao, nữ tử bình thường không tiếp cận y được. Nhưng Phù Dung là mật thám, Sở Lăng Thiên cố tình an bài ở trong quân, muốn tiếp cận y rất dễ dàng.”
Sở Lăng Hiên hiểu ra, tiếp cận Sở Lăng Thiên, thân phận của nàng ta khá thích hợp.
“Phù Dung, ngươi biết nên làm gì rồi chứ? Ngươi sẽ không làm bản cung thất vọng đâu nhỉ?” Chu Tuyết Tranh hỏi.
“Tiểu thư yên tâm, mạng của nô tỳ là do tiểu thư nhặt về, nên cái mạng này là của người, ý chỉ của tiểu thư, chính là mục tiêu của nô tỳ. Chuyện này cứ giao cho nô tỳ, nhất định sẽ làm thật đẹp mắt.”
“Bản cung tin ngươi, mau quay về đi. Làm tốt chuyện này, ngươi sẽ không cần phải sống những ngày thấp thỏm làm mật thám nữa, bản cung sẽ an bài cho ngươi một chỗ tốt hơn.”
“Đa tạ tiểu thư, nô tỳ cáo lui.”
Chu Tuyết Tranh theo Phù Dung rời đi, Sở Lăng Hiên nhắm hai mắt lại, hồi tưởng lại thứ cảm giác khi Gia Cát Linh Ẩn dựa vào lòng hắn, hắn nghĩ, hắn thật sự yêu nàng rồi. Gia Cát Linh Ẩn, nàng nhất định phải đợi bản vương nhé. Nàng sẽ trở thành của bản vương nhanh thôi. Có lẽ lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng ở phủ Thừa tướng, hắn đã yêu nàng rồi.
Trời sáng dần, Gia Cát Linh Ẩn thức giấc, nàng có cảm giác đỡ hơn hôm qua rất nhiều, vết thương cũng không đau nữa, điều kỳ diệu chính là, toàn thân đều thấy ấm áp dễ chịu. Nàng sờ sang bên cạnh, trống không, nàng nghĩ tối qua hình như y đã về, hóa ra chỉ là giấc mơ.
Giơ chân lên nhìn, vết thương đã bắt đầu đóng mài, xem ra sẽ rất nhanh khỏi.
Trong dạ dày cuồn cuộn, chóp mũi cay cay, y hận nàng vậy sao, hai ngày rồi cũng không trở về thăm nàng? Thôi, y chẳng muốn cái nhà này nữa, nàng còn giữ để làm gì?
Tiếng nàng thức giấc kinh động Nguyệt Lan ở bên ngoài, Nguyệt Lan chạy vội vào, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Dùng xong bữa sáng, Trần Cẩm Phàm và Mộc Tê cũng đến, thấy nàng không đáng lo ngại, hai người mới an tâm.
Bụng Mộc Tê đã hơi nhô ra, người nàng cũng mập hơn, Gia Cát Linh Ẩn lo lắng nói, “Mộc Tê, ta chỉ xảy ra chút chuyện nhỏ, sao dám phiền bà bầu như muội đến thăm ta chứ.”
“Tiểu thư, chỉ là mang thai thôi mà, có gì quý giá đâu chứ. Tiểu thư bị thương, sao lại không thấy Thất điện hạ trong phủ?”
“Chàng có chuyện quan trọng.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười.
“Thất ca cũng thiệt tình, chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả muội, đợi huynh ấy về, ta sẽ nói chuyện với huynh ấy. Đúng rồi, Linh nhi, ta có tin tốt nói với muội.”
“Tin gì?” Nghe là tin tốt, tinh thần Gia Cát Linh Ẩn cũng phấn chấn hơn, “Nói nghe một chút.”
“Ngày thành thân của ta cùng Như Phong ca ca đã định vào mùng tám tháng sau.”
“Thật tốt quá!” Gia Cát Linh Ẩn kéo tay Trần Cẩm Phàm, “Cuối cùng tỷ cũng chính thức trở thành đại tẩu của muội rồi! Sang năm là có thể cho muội bồng cháu, đúng là tốt quá!”
Mặt Trần Cẩm Phàm ửng đỏ, giả bộ giận dỗi nói, “Linh nhi, còn nói bậy nữa tỷ sẽ không quan tâm đến muội.”
“Được rồi đại tẩu, muội sai rồi sai rồi. Chỉ là muội quá vui.”
“Được rồi được rồi.” Trần Cẩm Phàm cười cười, “Chúng ta không quấy rầy muội nghỉ ngơi nữa, giữ sức khỏe nhé.”
Mộc Tê cũng đứng dậy cáo từ.
Tiễn hai người đến cửa phủ, Gia Cát Linh Ẩn xoay người bảo Nguyệt Lan và Tiểu Điệp thu xếp đồ đạc.
“Tiểu thư, chúng ta phải đi đâu?” Nguyệt Lan khó hiểu hỏi.
“Quay về phủ Gia Cát tướng quân!”
“Gì cơ? Sao vậy tiểu thư?”
“Không vì sao cả, nhanh đi thu dọn đi, đại ca sắp thành thân rồi, ta về nhà giúp huynh ấy chuẩn bị.” Sở Lăng Thiên, chàng có bản lĩnh không về nhà, thì ta cũng có thể trở về nhà mẹ đẻ.
Kinh Phong và Phá Trận thấy to chuyện rồi, bèn nhanh chóng tiến tới ngăn cản.
“Tiểu thư, sao phải về phủ tướng quân? Gia mà biết sẽ rất đau lòng.”
Gia Cát Linh Ẩn hừ lạnh, “Y sẽ đau lòng? Không phải đã hai ngày rồi y chẳng về nhà ư? Chẳng lẽ ta về nhà mẹ đẻ cũng phải thông báo với y?”
“Tiểu thư, thực ra tối qua gia có trở về.” Thấy chuyện này càng lúc càng lớn, Phá Trận cũng bất chấp lệnh cấm khẩu của Sở Lăng Thiên.
“Phá Trận, ngươi không cần nói dối giúp y đâu.” Gia Cát Linh Ẩn hoàn toàn không tin, nếu y đã về, sao lại không đợi nàng tỉnh lại mà đã đi rồi?
“Tiểu thư, người quên tối qua người đau đến ngất đi rồi à? Thời gian một ngày còn chưa qua hết, theo lý mà nói thì vết thương bây giờ vẫn còn rất đau đớn mới đúng, người không tò mò tại sao hiện giờ chẳng thấy đau à?” Dù sao đã nói rồi, thì nói thẳng ra luôn, Phá Trận bằng bất cứ giá nào cũng không muốn nhìn thấy hai người tra tấn lẫn nhau, mặc kệ chủ tử phạt hắn thế nào, hắn cũng phải nói.
Gia Cát Linh Ẩn cũng rất hoài nghi, sao lại chẳng đau gì, nàng còn có thể bước đi khập khiễng nữa.
“Là bởi vì gia đã vận khí giúp tiểu thư xua tan cơn đau.”
“Dù sao thì y lợi hại như vậy, chút chân khí ấy đối với y mà nói có xá gì?” Hóa ra tối qua y thực sự có về? Còn làm chuyện này cho mình, nhưng tại sao y lại không đợi mình tỉnh lại? Y không muốn nhìn thấy mình đến vậy ư?
Phá Trận cùng Kinh Phong đen mặt, “Tiểu thư à, gia bị thương.”
“Bị thương? Sao lại bị thương?” Vẻ mặt Gia Cát Linh Ẩn khựng lại, y bị thương, sao nàng lại không biết, “Nghiêm trọng không?”
“Tiểu thư bị giam ở địa cung, cơ quan không mở được, gia dùng nội lực phá cửa… bị thương đến lục phủ ngũ tạng.”
“Dùng nội lực?” Gia Cát Linh Ẩn loạng choạng, đó là cửa do thép và đá chế thành mà, “Sao y lại ngốc như vậy?”
“Hai ngày nay gia không hề nghỉ ngơi, vốn muốn về thăm tiểu thư, nhưng vừa vào phòng lại nhìn thấy môn chủ Thương Y…” Phá Trận quan sát sắc mặt của Gia Cát Linh Ẩn, tiếp tục nói, “Sau đó, quản gia của Lục vương phủ lại đưa thuốc đến đây, nói là Lục điện hạ đưa cho tiểu thư, cho nên gia mới tức giận như vậy. Tiểu thư uống xong thuốc của môn chủ Thương Y, mê man bất tỉnh, gia vì gấp rút quay về nên đã cưỡi ngựa hồi phủ.”
Nàng đã không nghe vào được thêm câu nào, lời nói của Phá Trận hệt như lưỡi dao sắc bén, từng chút đâm vào tim nàng, bản thân lại có thể hiểu lầm y một cách hoàn toàn tiệt để, đáng giận chính là bản thân không vì cái gì hết, ngược lại chỉ muốn đấu với y, rời khỏi đây.
“Dẫn ta đến quân doanh, ta phải đến gặp y.” Nói xong, nàng khẩn cấp đi ra, bị thương đến lục phủ ngũ tạng, xóc nảy trên lưng ngựa, tối qua còn vận khí chữa thương cho nàng, nàng không dám tưởng tượng hiện tại y thế nào, chỉ muốn mau chóng được gặp y.
“Tiểu thư chờ đã, thuộc hạ đi chuẩn bị xe ngựa.”
Kinh Phong lập tức đi chuẩn bị xe ngựa, đánh xe lại, Nguyệt Lan cẩn thận đỡ Gia Cát Linh Ẩn lên. Kinh Phong đánh xe ngựa, chạy về hướng quân doanh.
Đến nơi, thị vệ canh gác quen biết Kinh Phong và Phá Trận, nhưng quân kỷ nghiêm minh, nữ tử trước mắt không quen, nên không cho vào.
“Là Thất vương phi.” Kinh Phong giải thích.
Thị vệ lập tức thu hồi đao thương, họ đều từng nghe nói vương gia cực kỳ yêu vương phi, vương phi đến, vương gia nhất định vô cùng vui vẻ.
“Tiểu thư, một mình người vào thôi, thuộc hạ nghĩ gia nhất định không mong chúng thuộc hạ xuất hiện.” Kinh Phong cười hì hì nói.
Gia Cát Linh Ẩn đa tạ mấy thị vệ, bảo Kinh Phong chờ nàng ở chỗ này.
Thị vệ lo lắng nàng tìm không được, nên chỉ một người dẫn đường cho nàng.
Trên trường thao luyện, binh lính đang luyện tập, tuy rằng là mùa đông, nhưng ai cũng đổ mồ hôi đầm đìa. Nhìn thấy nữ tử đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người không nhịn được nhìn thêm vài lần. Mấy phó tướng lần trước đưa Sở Lăng Thiên về phủ nhận ra nàng, thấy đám binh lính mắt sáng rỡ, một phó tướng trong đó không khỏi quát, “Mắt chó nhìn đi đâu đó? Đó là phu nhân của tướng quân, Thất vương phi! Lo mà tập luyện đi.”
Gia Cát Linh Ẩn áy náy mỉm cười với vị phó tướng kia, bởi vì nàng đến đã ảnh hướng đến sự huấn luyện của họ. Nàng bước nhanh chân hơn, đi đến bên ngoài phòng của Sở Lăng Thiên.
“Vương phi nương nương, vương gia ở ngay bên trong, mời vào.”
“Đa tạ ngươi.”
Không đợi thị vệ rời đi, nàng đã khẩn cấp đẩy cửa vào, nàng muốn nói với y, nàng nhớ y nhiều bao nhiêu. Nhưng mà chân vừa bước vào nàng liền dừng lại.
Đập vào mắt nàng chính là quần áo nữ nhân đầy đất, ngổn ngang không chịu nổi, theo y phục bị xé rách có thể tưởng tượng được, hai người đó vội vàng cỡ nào, nhiệt tình cỡ nào. Ha ha, y phục dưới dất đâm đau hai mắt nàng, đau đớn tim nàng, Sở Lăng Thiên, đây mới là nguyên nhân thực sự chàng không về phủ phải không.
Nàng từng bước đi về phía trước, mỗi bước đều nặng tựa ngàn cân.
“Vương gia, đừng mà.”
“Vương gia, đừng gấp gáp mà.”
“Vương gia, người hư thật đó. Vương gia, người có xấu như vậy với Thất vương phi không? Á, Phù Dung chịu không nổi, vương gia nhanh một chút, Phù Dung sắp ra rồi.”
Trong chăn không ngừng rung động, Gia Cát Linh Ẩn chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng đầy gai nhọn, toàn thân nàng đều đông cứng. Nàng không còn dũng khí bước tiếp về trước nữa, trong mùng màn u ám kia, tấm lưng lỏa lồ của nữ nhân lộ ra, đôi cánh tay trên lưng kia, có chết nàng cũng nhận ra, đó chính là của Sở Lăng Thiên.
“Cộc cộc cộc.” Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
“Vào đi.” Không cần ngẩng đầu, hắn cũng biết người đến là Thần phi Chu Tuyết Tranh, sau khi Gia Cát Linh Ẩn rời khỏi cung, nơi này do hai người họ trông nom.
Chu Tuyết Tranh tiến vào, ngồi xuống đối diện Sở Lăng Hiên, cười cười, nói, “Chuyện ở Thất vương phủ đã nghe nói chưa? Sở Lăng Thiên dọn đến quân doanh rồi, xem ra, lần này có người giúp chúng ta, chúng ta còn chưa ra tay, giữa họ đã nảy sinh vấn đề.”
“Vậy thì phải đa tạ tỷ tỷ ngươi nhiều lắm, Quý phi nương nương, một công đôi việc.”
“Ha ha, Lục điện hạ không muốn cả đời đợi mãi ở trong bóng tối đúng không? Ôm cơ thể ấm áp thơm mát vào lòng, ao ước cột chặt bên mình.”
“Đúng vậy, bản vương càng ngày càng có hứng thú với nàng ấy.”
“Lục điện hạ, sẽ nhanh thôi, kiên nhẫn chờ đợi thêm chút nữa đi. Ta còn có một liều thuốc mạnh để tặng cho họ.”
“Hả? Là cái gì?”
Chu Tuyết Tranh vỗ tay, một nữ tử ăn mặc đẹp đẽ từ ngoài cửa tiến vào.
“Đây là?” Sở Lăng Hiên có chút nghi hoặc.
“Lục điện hạ, đây là thuốc liều mạnh ta đã nói đó.”
“Phù Dung tham kiến tiểu thư, tham kiến Lục điện hạ.” Nữ tử tha thướt hành lễ với hai người, mỉm cười quyến rũ, “Không biết tiểu thư triệu nô tỳ đến có gì căn dặn?”
“Nói cho Lục điện hạ thân phận khác của ngươi.”
“Dạ, tiểu thư.” Phù Dung đón nhận ánh mắt hoài nghi của Sở Lăng Hiên, mỉm cười với hắn, “Điện hạ, nô tỳ là nha hoàn thân cận của tiểu thư, sau khi tiểu thư đến Thiên Thai Tự, nô tỳ được đưa vào quân doanh, làm mật thám.”
“Gì chứ? Ngươi mà là mật thám?” Sở Lăng Hiên cẩn thận đánh giá nữ tử trước mặt, “Nàng ta có tác dụng gì?”
Chu Tuyết Tranh nheo mắt, “Lục điện hạ, lửa bên Gia Cát Linh Ẩn đã cháy rồi, bên chỗ Sở Lăng Thiên cũng phải nhóm lên thôi. Lòng đề phòng của y rất cao, nữ tử bình thường không tiếp cận y được. Nhưng Phù Dung là mật thám, Sở Lăng Thiên cố tình an bài ở trong quân, muốn tiếp cận y rất dễ dàng.”
Sở Lăng Hiên hiểu ra, tiếp cận Sở Lăng Thiên, thân phận của nàng ta khá thích hợp.
“Phù Dung, ngươi biết nên làm gì rồi chứ? Ngươi sẽ không làm bản cung thất vọng đâu nhỉ?” Chu Tuyết Tranh hỏi.
“Tiểu thư yên tâm, mạng của nô tỳ là do tiểu thư nhặt về, nên cái mạng này là của người, ý chỉ của tiểu thư, chính là mục tiêu của nô tỳ. Chuyện này cứ giao cho nô tỳ, nhất định sẽ làm thật đẹp mắt.”
“Bản cung tin ngươi, mau quay về đi. Làm tốt chuyện này, ngươi sẽ không cần phải sống những ngày thấp thỏm làm mật thám nữa, bản cung sẽ an bài cho ngươi một chỗ tốt hơn.”
“Đa tạ tiểu thư, nô tỳ cáo lui.”
Chu Tuyết Tranh theo Phù Dung rời đi, Sở Lăng Hiên nhắm hai mắt lại, hồi tưởng lại thứ cảm giác khi Gia Cát Linh Ẩn dựa vào lòng hắn, hắn nghĩ, hắn thật sự yêu nàng rồi. Gia Cát Linh Ẩn, nàng nhất định phải đợi bản vương nhé. Nàng sẽ trở thành của bản vương nhanh thôi. Có lẽ lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng ở phủ Thừa tướng, hắn đã yêu nàng rồi.
Trời sáng dần, Gia Cát Linh Ẩn thức giấc, nàng có cảm giác đỡ hơn hôm qua rất nhiều, vết thương cũng không đau nữa, điều kỳ diệu chính là, toàn thân đều thấy ấm áp dễ chịu. Nàng sờ sang bên cạnh, trống không, nàng nghĩ tối qua hình như y đã về, hóa ra chỉ là giấc mơ.
Giơ chân lên nhìn, vết thương đã bắt đầu đóng mài, xem ra sẽ rất nhanh khỏi.
Trong dạ dày cuồn cuộn, chóp mũi cay cay, y hận nàng vậy sao, hai ngày rồi cũng không trở về thăm nàng? Thôi, y chẳng muốn cái nhà này nữa, nàng còn giữ để làm gì?
Tiếng nàng thức giấc kinh động Nguyệt Lan ở bên ngoài, Nguyệt Lan chạy vội vào, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Dùng xong bữa sáng, Trần Cẩm Phàm và Mộc Tê cũng đến, thấy nàng không đáng lo ngại, hai người mới an tâm.
Bụng Mộc Tê đã hơi nhô ra, người nàng cũng mập hơn, Gia Cát Linh Ẩn lo lắng nói, “Mộc Tê, ta chỉ xảy ra chút chuyện nhỏ, sao dám phiền bà bầu như muội đến thăm ta chứ.”
“Tiểu thư, chỉ là mang thai thôi mà, có gì quý giá đâu chứ. Tiểu thư bị thương, sao lại không thấy Thất điện hạ trong phủ?”
“Chàng có chuyện quan trọng.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười.
“Thất ca cũng thiệt tình, chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả muội, đợi huynh ấy về, ta sẽ nói chuyện với huynh ấy. Đúng rồi, Linh nhi, ta có tin tốt nói với muội.”
“Tin gì?” Nghe là tin tốt, tinh thần Gia Cát Linh Ẩn cũng phấn chấn hơn, “Nói nghe một chút.”
“Ngày thành thân của ta cùng Như Phong ca ca đã định vào mùng tám tháng sau.”
“Thật tốt quá!” Gia Cát Linh Ẩn kéo tay Trần Cẩm Phàm, “Cuối cùng tỷ cũng chính thức trở thành đại tẩu của muội rồi! Sang năm là có thể cho muội bồng cháu, đúng là tốt quá!”
Mặt Trần Cẩm Phàm ửng đỏ, giả bộ giận dỗi nói, “Linh nhi, còn nói bậy nữa tỷ sẽ không quan tâm đến muội.”
“Được rồi đại tẩu, muội sai rồi sai rồi. Chỉ là muội quá vui.”
“Được rồi được rồi.” Trần Cẩm Phàm cười cười, “Chúng ta không quấy rầy muội nghỉ ngơi nữa, giữ sức khỏe nhé.”
Mộc Tê cũng đứng dậy cáo từ.
Tiễn hai người đến cửa phủ, Gia Cát Linh Ẩn xoay người bảo Nguyệt Lan và Tiểu Điệp thu xếp đồ đạc.
“Tiểu thư, chúng ta phải đi đâu?” Nguyệt Lan khó hiểu hỏi.
“Quay về phủ Gia Cát tướng quân!”
“Gì cơ? Sao vậy tiểu thư?”
“Không vì sao cả, nhanh đi thu dọn đi, đại ca sắp thành thân rồi, ta về nhà giúp huynh ấy chuẩn bị.” Sở Lăng Thiên, chàng có bản lĩnh không về nhà, thì ta cũng có thể trở về nhà mẹ đẻ.
Kinh Phong và Phá Trận thấy to chuyện rồi, bèn nhanh chóng tiến tới ngăn cản.
“Tiểu thư, sao phải về phủ tướng quân? Gia mà biết sẽ rất đau lòng.”
Gia Cát Linh Ẩn hừ lạnh, “Y sẽ đau lòng? Không phải đã hai ngày rồi y chẳng về nhà ư? Chẳng lẽ ta về nhà mẹ đẻ cũng phải thông báo với y?”
“Tiểu thư, thực ra tối qua gia có trở về.” Thấy chuyện này càng lúc càng lớn, Phá Trận cũng bất chấp lệnh cấm khẩu của Sở Lăng Thiên.
“Phá Trận, ngươi không cần nói dối giúp y đâu.” Gia Cát Linh Ẩn hoàn toàn không tin, nếu y đã về, sao lại không đợi nàng tỉnh lại mà đã đi rồi?
“Tiểu thư, người quên tối qua người đau đến ngất đi rồi à? Thời gian một ngày còn chưa qua hết, theo lý mà nói thì vết thương bây giờ vẫn còn rất đau đớn mới đúng, người không tò mò tại sao hiện giờ chẳng thấy đau à?” Dù sao đã nói rồi, thì nói thẳng ra luôn, Phá Trận bằng bất cứ giá nào cũng không muốn nhìn thấy hai người tra tấn lẫn nhau, mặc kệ chủ tử phạt hắn thế nào, hắn cũng phải nói.
Gia Cát Linh Ẩn cũng rất hoài nghi, sao lại chẳng đau gì, nàng còn có thể bước đi khập khiễng nữa.
“Là bởi vì gia đã vận khí giúp tiểu thư xua tan cơn đau.”
“Dù sao thì y lợi hại như vậy, chút chân khí ấy đối với y mà nói có xá gì?” Hóa ra tối qua y thực sự có về? Còn làm chuyện này cho mình, nhưng tại sao y lại không đợi mình tỉnh lại? Y không muốn nhìn thấy mình đến vậy ư?
Phá Trận cùng Kinh Phong đen mặt, “Tiểu thư à, gia bị thương.”
“Bị thương? Sao lại bị thương?” Vẻ mặt Gia Cát Linh Ẩn khựng lại, y bị thương, sao nàng lại không biết, “Nghiêm trọng không?”
“Tiểu thư bị giam ở địa cung, cơ quan không mở được, gia dùng nội lực phá cửa… bị thương đến lục phủ ngũ tạng.”
“Dùng nội lực?” Gia Cát Linh Ẩn loạng choạng, đó là cửa do thép và đá chế thành mà, “Sao y lại ngốc như vậy?”
“Hai ngày nay gia không hề nghỉ ngơi, vốn muốn về thăm tiểu thư, nhưng vừa vào phòng lại nhìn thấy môn chủ Thương Y…” Phá Trận quan sát sắc mặt của Gia Cát Linh Ẩn, tiếp tục nói, “Sau đó, quản gia của Lục vương phủ lại đưa thuốc đến đây, nói là Lục điện hạ đưa cho tiểu thư, cho nên gia mới tức giận như vậy. Tiểu thư uống xong thuốc của môn chủ Thương Y, mê man bất tỉnh, gia vì gấp rút quay về nên đã cưỡi ngựa hồi phủ.”
Nàng đã không nghe vào được thêm câu nào, lời nói của Phá Trận hệt như lưỡi dao sắc bén, từng chút đâm vào tim nàng, bản thân lại có thể hiểu lầm y một cách hoàn toàn tiệt để, đáng giận chính là bản thân không vì cái gì hết, ngược lại chỉ muốn đấu với y, rời khỏi đây.
“Dẫn ta đến quân doanh, ta phải đến gặp y.” Nói xong, nàng khẩn cấp đi ra, bị thương đến lục phủ ngũ tạng, xóc nảy trên lưng ngựa, tối qua còn vận khí chữa thương cho nàng, nàng không dám tưởng tượng hiện tại y thế nào, chỉ muốn mau chóng được gặp y.
“Tiểu thư chờ đã, thuộc hạ đi chuẩn bị xe ngựa.”
Kinh Phong lập tức đi chuẩn bị xe ngựa, đánh xe lại, Nguyệt Lan cẩn thận đỡ Gia Cát Linh Ẩn lên. Kinh Phong đánh xe ngựa, chạy về hướng quân doanh.
Đến nơi, thị vệ canh gác quen biết Kinh Phong và Phá Trận, nhưng quân kỷ nghiêm minh, nữ tử trước mắt không quen, nên không cho vào.
“Là Thất vương phi.” Kinh Phong giải thích.
Thị vệ lập tức thu hồi đao thương, họ đều từng nghe nói vương gia cực kỳ yêu vương phi, vương phi đến, vương gia nhất định vô cùng vui vẻ.
“Tiểu thư, một mình người vào thôi, thuộc hạ nghĩ gia nhất định không mong chúng thuộc hạ xuất hiện.” Kinh Phong cười hì hì nói.
Gia Cát Linh Ẩn đa tạ mấy thị vệ, bảo Kinh Phong chờ nàng ở chỗ này.
Thị vệ lo lắng nàng tìm không được, nên chỉ một người dẫn đường cho nàng.
Trên trường thao luyện, binh lính đang luyện tập, tuy rằng là mùa đông, nhưng ai cũng đổ mồ hôi đầm đìa. Nhìn thấy nữ tử đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người không nhịn được nhìn thêm vài lần. Mấy phó tướng lần trước đưa Sở Lăng Thiên về phủ nhận ra nàng, thấy đám binh lính mắt sáng rỡ, một phó tướng trong đó không khỏi quát, “Mắt chó nhìn đi đâu đó? Đó là phu nhân của tướng quân, Thất vương phi! Lo mà tập luyện đi.”
Gia Cát Linh Ẩn áy náy mỉm cười với vị phó tướng kia, bởi vì nàng đến đã ảnh hướng đến sự huấn luyện của họ. Nàng bước nhanh chân hơn, đi đến bên ngoài phòng của Sở Lăng Thiên.
“Vương phi nương nương, vương gia ở ngay bên trong, mời vào.”
“Đa tạ ngươi.”
Không đợi thị vệ rời đi, nàng đã khẩn cấp đẩy cửa vào, nàng muốn nói với y, nàng nhớ y nhiều bao nhiêu. Nhưng mà chân vừa bước vào nàng liền dừng lại.
Đập vào mắt nàng chính là quần áo nữ nhân đầy đất, ngổn ngang không chịu nổi, theo y phục bị xé rách có thể tưởng tượng được, hai người đó vội vàng cỡ nào, nhiệt tình cỡ nào. Ha ha, y phục dưới dất đâm đau hai mắt nàng, đau đớn tim nàng, Sở Lăng Thiên, đây mới là nguyên nhân thực sự chàng không về phủ phải không.
Nàng từng bước đi về phía trước, mỗi bước đều nặng tựa ngàn cân.
“Vương gia, đừng mà.”
“Vương gia, đừng gấp gáp mà.”
“Vương gia, người hư thật đó. Vương gia, người có xấu như vậy với Thất vương phi không? Á, Phù Dung chịu không nổi, vương gia nhanh một chút, Phù Dung sắp ra rồi.”
Trong chăn không ngừng rung động, Gia Cát Linh Ẩn chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng đầy gai nhọn, toàn thân nàng đều đông cứng. Nàng không còn dũng khí bước tiếp về trước nữa, trong mùng màn u ám kia, tấm lưng lỏa lồ của nữ nhân lộ ra, đôi cánh tay trên lưng kia, có chết nàng cũng nhận ra, đó chính là của Sở Lăng Thiên.
/352
|