Lãnh đạo dám động đến lợi ích của hệ thống nhân viên công vụ, không bao giờ có kết cục gì tốt.
Dương Tử Hiên gõ ngón trỏ lên mặt bàn, hắn không biết lúc này Lý Diễm Thanh đang có ý nghĩ ác độc trong đầu, toàn bộ chú ý của hắn đều bỏ vào phần tài liệu Lý Diễm Thanh vừa đưa đến này.
"Một công ty xây dựng, hai công ty chế tạo xin phá sản, đã chọc vấn đề này đến ủy ban tỉnh chưa?" Dương Tử Hiên nắm tài liệu ở trong tay, sắc mặt cũng không dễ nhìn.
Trên tài liệu giới thiệu kỹ càng về việc mấy xí nghiệp nhà nước lớn thành phố Quảng Lăng quản phá sản trốn nợ.
Công ty kiến trúc xếp xây dựng thứ nhất thành phố khất nợ hơn một trăm triệu, năm trước xin phá sản, dựa theo quy định quốc gia, toà án nhân dân cấp thành thị là đơn vị cuối cùng quyết định chính sách phá sản.
Căn cứ vào các quy định liên quan, xí nghiệp quốc hữu được phê chuẩn áp dụng chính sách tính phá sản, chỗ thiếu nợ sẽ không bị truy cứu, bởi vậy, một bộ phận sổ sách nợ khó đòi sẽ không được thu về, bởi vậy hơn một trăm triệu của ngân hàng xây dựng cũng không biết đi nơi nào để hỏi.
Ngay sau đó, những xí nghiệp nhà nước lỗ lã khác cũng chơi thủ đoạn như vậy, làm phá sản trốn nợ, ngân hàng xây dựng tại Quảng Lăng thành phố lập tức nhiều thêm mấy trăm triệu tiền cho vay không thể thu về.
Năm trước xảy ra bong bóng bất động sản Hải Nam, về sau, trung ương quy mô thanh lý, tra xét tài sản tất cả ngân hàng lớn, rất nhiều giám đốc chi nhánh ngân hàng bởi vì cho vay quá nhiều, bị trung ương thẩm tra ra, về sau liền trực tiếp mất chức.
Hiện chi nhánh ngân hàng xây dựng tại Quảng Lăng thoáng cái đã hiện ra năm sáu trăm triệu tài sản không thể thu về, sổ sách nợ khó đòi, bị nghành giám thị trên tỉnh chọc đi lên tổng bộ xây dựng.
Giám đốc chi nhánh ngân hàng Quảng Lăng Dương Lưu khẳng định khó giữ được mũ cánh chuồn, bởi vậy mà Dương Lưu gấp đến đỏ mắt, tìm đến ủy ban thành phố Quảng Lăng, muốn đòi hỏi ủy ban thành phố Quảng Lăng một cái công đạo.
Nhưng nhân sự chính phủ thành phố Quảng Lăng trước kia từng bị động đất, không có người nào chủ trì, các nghành cứ ném khoai lang phỏng tay này ra ngoài, bóng cao su cứ đá ra đá vào, cũng không có người giải quyết.
Dương Lưu nhìn thấy bọn cáo già chính phủ thành phố Qảng Lăng này đang đùa Thái Cực, trong nội tâm vội vàng xao động, liền trực tiếp chọc sự tình đến Tỉnh ủy ủy ban tỉnh.
"Đúng vậy, thị trưởng, hiện tại vấn đề rất nghiêm trọng, mấy ngày hôm trước Dương Lưu đã tự mình đi ủy ban tỉnh, hiện tại vẫn chưa trở lại, ủy ban tỉnh và Tỉnh ủy vẫn chưa chính thức làm ra quyết định đối với vấn đề này, nhưng kết quả xử lý chắc chắn sẽ rất bất lợi đối với chúng ta”.
Lý Diễm Thanh đặt chén trà xuống, nói tiếp: "Dương Lưu và hai lãnh đạo chi nhánh ngân hàng công thương đã muốn thả ra câu nói đe dọa, nếu như ủy ban thành phố chúng ta không cho chi nhánh ngân hàng bọn hắn một câu trả lời, bọn hắn sắp sửa đình chỉ toàn bộ các khoản cho vay đối với Quảng Lăng chúng ta, hiện tại công tác của chúng ta rất bị động.”
Sắc mặt Dương Tử Hiên biến đổi, không ngờ vấn đề đã nghiêm trọng đến trình độ này.
Nếu mấy ngân hàng đều đình chỉ cho vay đối với Quảng Lăng, như vậy, sự phát triển của Quảng Lăng sẽ rơi vào đình trệ, muốn dựa vào chút tài chính trong tay để phát triển, thật sự là khó càng thêm khó.
Nếu muốn đưa hạng mục lớn lên ngựa, đều phải vận dụng ngân hàng cho vay và tài chính quốc gia, những ngân hàng này mà bức xúc lên, tuyệt đối không có trái cây gì tốt để ăn.
Trong nội tâm Lý Diễm Thanh âm thầm cười lạnh, người trẻ tuổi này gặp phải chút công việc, liền thiếu kiên nhẫn rồi.
Tôi muốn nhìn cậu xử lý củ khoai lang phỏng tay này thế nào.
"Đồng chí Diễm Thanh có đề nghị hoặc là biện pháp gì tốt không?” Dương Tử Hiên khép tài liệu lại, ánh mắt như điện, quét nhìn Lý Diễm Thanh.
"Ngài là thị trưởng, loại sự tình này, đương nhiên phải để ngài quyết định rồi”. Lý Diễm Thanh đá bóng cao su trở về cho Dương Tử Hiên.
Vừa nói đến một nửa, lời nói lại xoay chuyển, thăm dò hỏi: "Ngài có muốn đưa lên trên hội nghị thường vụ ủy ban thành phố, thảo luận thảo luận biện pháp ứng đối không?”
Quả nhiên là lai giả bất thiện, Lý Diễm Thanh này cố ý cầm cái vấn đề khó khăn này cho hắn, mục đích đúng là muốn gác hắn trên lửa nướng.
Đề nghị tổ chức hội nghị thường vụ chính phủ thành phố để thảo luận, nghe như đề nghị đầy thiện ý, nhưng Dương Tử Hiên cẩn thận suy nghĩ một tý, liền biết Lý Diễm Thanh không hề có ý gì tốt.
Hiện tại hắn ngay cả mặt mũi mấy phó thị trưởng cũng không biết, chưa từng tiếp xúc qua, cũng không biết thái độ và sâu cạn mấy phó thị trưởng khác, lèm nhèm mở cái hội nghị thường vụ này, chỉ sợ sẽ trực tiếp để cho mấy phó thị trưởng khác nắm mũi dẫn đi.
Về sau hắn còn muốn lập uy, vậy thì sẽ muôn vàn khó khăn rồi, nếu ngay cả hội nghị thường vụ chính phủ thành phố cũng không khống chế được phương hướng, cả thành phố Quảng Lăng này, sẽ không còn ai để hắn vào mắt.
"Cái này không vội, như vậy đi, đồng chí Diễm Thanh, hiện tại chị được phân công quản lý công nghiệp, cũng được chia trông coi một khối xí nghiệp nhà nước này, hiện tại liên quan đến đến vấn đề xí nghiệp nhà nước phá sản trốn nợ, vừa vặn đúng tầm tay!”
“Chị hay bảo những nghành dưới tay chị kia, từng nghành đưa ra một cái biện pháp giải quyết, sửa sang lại cho tốt, đưa tôi, tôi sẽ xem xem những biện pháp có có đủ để thực hiện không, sau đó mới đưa đến hội nghị thường vụ thảo luận!” Dương Tử Hiên hơi híp hai mắt lại, cười ha hả nói.
Lý Diễm Thanh không ngờ bóng cao su đá ra đá vào, cuối cùng lại đá lên trên người mình sắc mặt dần dần nghiêm túc lên, ánh mắt cũng chầm chậm tập trung, thẳng đến khi Dương Tử Hiên nói những lời này, Lý Diễm Thanh mới cảm thấy em bé thị trưởng trước mắt mình cũng có một chút trình độ, tư thế ngồi không còn tùy ý như vừa rồi.
"Được! Tôi trở về sẽ lập tức lại bảo các nghành quản lý xí nghiệp nhà nước đưa ra phương pháp xử lý, để cho ngài xem qua.”
Lý Diễm Thanh ngồi thẳng người, nàng cũng không úy kỵ con đường giải quyết Dương Tử Hiên đưa ra, làm đề nghị mà thôi, tùy tiện tìm hai cán bút, tùy tiện viết hai ngày rồi đưa cho Dương Tử Hiên xem qua là được rồi, Dương Tử Hiên lại không thể bắt nàng đưa ra phương pháp xử lý có thể thực hiện.
"Thị trưởng Phiền Khang bên kia, ngài có muốn thông báo không, để cho thị trưởng Phiền Khang đưa ra phương pháp xử lý tài chính, hai người hơn một mà?”. Tại trước khi Lý Diễm Thanh rời đi, còn hữu ý vô ý gia tăng một câu.
Cục tài chính bây giờ là nơi Phiền Khang tạm thời được phân công quản lý, muốn đánh tan tức giận bốn ngân hàng lớn, ít nhất cũng cần ủy ban thành phố xuất ra một khoản tiền, tiêu trừ một bộ phận nợ nần, bằng không thì không có khả năng để cho giám đốc bốn ngân hàng lớn Quảng Lăng nguôi giận.
Lý Diễm Thanh đưa ra đề nghị này, mặt ngoài nhìn vào, là trợ giúp Dương Tử Hiên, nhưng thực chất là muốn hại Dương Tử Hiên, sẽ rất dễ dàng kích động, làm Phiền Khang phản cảm.
Dương Tử Hiên vừa nhậm chức ngày hôm qua xong, liền hạ chỉ lệnh đối với cục tài chính, Phiền Khang nhất định sẽ cảm thấy Dương Tử Hiên muốn ôm quyền, nói không chừng sẽ lập tức kích động Phiền Khang, bắt hắn đối nghịch Dương Tử Hiên.
Vậy thì Dương Tử Hiên ngồi ở chính phủ thành phố, cơ hồ sẽ trở thành người cô đơn, thế đơn lực bạc.
Thật sự là mượn đao giết người rất hay, trong nội tâm Dương Tử Hiên đầy mồ hôi, may mắn mình cơ linh, có sự nhanh trí, bằng không thì sẽ nhảy vào hai cái hố Lý Diễm Thanh đào ra rồi.
"Không vội!” Dương Tử Hiên lần nữa dùng quyền tự quyết: "Trước tiên cứ đợi vài ngày nữa đã.”
"Thị trưởng, không kéo dài được, tài chính chúng ta cũng rất căng thẳng, tài chính chuyên môn cơ bản không có gì tiền, nếu như không thể mau chóng chữa trị quan hệ với ngân hàng, không vay được tiền, không có tiền, cả năm nay chúng ta khỏi phải nghĩ đến việc phát triển.”
Dương Tử Hiên gõ ngón trỏ lên mặt bàn, hắn không biết lúc này Lý Diễm Thanh đang có ý nghĩ ác độc trong đầu, toàn bộ chú ý của hắn đều bỏ vào phần tài liệu Lý Diễm Thanh vừa đưa đến này.
"Một công ty xây dựng, hai công ty chế tạo xin phá sản, đã chọc vấn đề này đến ủy ban tỉnh chưa?" Dương Tử Hiên nắm tài liệu ở trong tay, sắc mặt cũng không dễ nhìn.
Trên tài liệu giới thiệu kỹ càng về việc mấy xí nghiệp nhà nước lớn thành phố Quảng Lăng quản phá sản trốn nợ.
Công ty kiến trúc xếp xây dựng thứ nhất thành phố khất nợ hơn một trăm triệu, năm trước xin phá sản, dựa theo quy định quốc gia, toà án nhân dân cấp thành thị là đơn vị cuối cùng quyết định chính sách phá sản.
Căn cứ vào các quy định liên quan, xí nghiệp quốc hữu được phê chuẩn áp dụng chính sách tính phá sản, chỗ thiếu nợ sẽ không bị truy cứu, bởi vậy, một bộ phận sổ sách nợ khó đòi sẽ không được thu về, bởi vậy hơn một trăm triệu của ngân hàng xây dựng cũng không biết đi nơi nào để hỏi.
Ngay sau đó, những xí nghiệp nhà nước lỗ lã khác cũng chơi thủ đoạn như vậy, làm phá sản trốn nợ, ngân hàng xây dựng tại Quảng Lăng thành phố lập tức nhiều thêm mấy trăm triệu tiền cho vay không thể thu về.
Năm trước xảy ra bong bóng bất động sản Hải Nam, về sau, trung ương quy mô thanh lý, tra xét tài sản tất cả ngân hàng lớn, rất nhiều giám đốc chi nhánh ngân hàng bởi vì cho vay quá nhiều, bị trung ương thẩm tra ra, về sau liền trực tiếp mất chức.
Hiện chi nhánh ngân hàng xây dựng tại Quảng Lăng thoáng cái đã hiện ra năm sáu trăm triệu tài sản không thể thu về, sổ sách nợ khó đòi, bị nghành giám thị trên tỉnh chọc đi lên tổng bộ xây dựng.
Giám đốc chi nhánh ngân hàng Quảng Lăng Dương Lưu khẳng định khó giữ được mũ cánh chuồn, bởi vậy mà Dương Lưu gấp đến đỏ mắt, tìm đến ủy ban thành phố Quảng Lăng, muốn đòi hỏi ủy ban thành phố Quảng Lăng một cái công đạo.
Nhưng nhân sự chính phủ thành phố Quảng Lăng trước kia từng bị động đất, không có người nào chủ trì, các nghành cứ ném khoai lang phỏng tay này ra ngoài, bóng cao su cứ đá ra đá vào, cũng không có người giải quyết.
Dương Lưu nhìn thấy bọn cáo già chính phủ thành phố Qảng Lăng này đang đùa Thái Cực, trong nội tâm vội vàng xao động, liền trực tiếp chọc sự tình đến Tỉnh ủy ủy ban tỉnh.
"Đúng vậy, thị trưởng, hiện tại vấn đề rất nghiêm trọng, mấy ngày hôm trước Dương Lưu đã tự mình đi ủy ban tỉnh, hiện tại vẫn chưa trở lại, ủy ban tỉnh và Tỉnh ủy vẫn chưa chính thức làm ra quyết định đối với vấn đề này, nhưng kết quả xử lý chắc chắn sẽ rất bất lợi đối với chúng ta”.
Lý Diễm Thanh đặt chén trà xuống, nói tiếp: "Dương Lưu và hai lãnh đạo chi nhánh ngân hàng công thương đã muốn thả ra câu nói đe dọa, nếu như ủy ban thành phố chúng ta không cho chi nhánh ngân hàng bọn hắn một câu trả lời, bọn hắn sắp sửa đình chỉ toàn bộ các khoản cho vay đối với Quảng Lăng chúng ta, hiện tại công tác của chúng ta rất bị động.”
Sắc mặt Dương Tử Hiên biến đổi, không ngờ vấn đề đã nghiêm trọng đến trình độ này.
Nếu mấy ngân hàng đều đình chỉ cho vay đối với Quảng Lăng, như vậy, sự phát triển của Quảng Lăng sẽ rơi vào đình trệ, muốn dựa vào chút tài chính trong tay để phát triển, thật sự là khó càng thêm khó.
Nếu muốn đưa hạng mục lớn lên ngựa, đều phải vận dụng ngân hàng cho vay và tài chính quốc gia, những ngân hàng này mà bức xúc lên, tuyệt đối không có trái cây gì tốt để ăn.
Trong nội tâm Lý Diễm Thanh âm thầm cười lạnh, người trẻ tuổi này gặp phải chút công việc, liền thiếu kiên nhẫn rồi.
Tôi muốn nhìn cậu xử lý củ khoai lang phỏng tay này thế nào.
"Đồng chí Diễm Thanh có đề nghị hoặc là biện pháp gì tốt không?” Dương Tử Hiên khép tài liệu lại, ánh mắt như điện, quét nhìn Lý Diễm Thanh.
"Ngài là thị trưởng, loại sự tình này, đương nhiên phải để ngài quyết định rồi”. Lý Diễm Thanh đá bóng cao su trở về cho Dương Tử Hiên.
Vừa nói đến một nửa, lời nói lại xoay chuyển, thăm dò hỏi: "Ngài có muốn đưa lên trên hội nghị thường vụ ủy ban thành phố, thảo luận thảo luận biện pháp ứng đối không?”
Quả nhiên là lai giả bất thiện, Lý Diễm Thanh này cố ý cầm cái vấn đề khó khăn này cho hắn, mục đích đúng là muốn gác hắn trên lửa nướng.
Đề nghị tổ chức hội nghị thường vụ chính phủ thành phố để thảo luận, nghe như đề nghị đầy thiện ý, nhưng Dương Tử Hiên cẩn thận suy nghĩ một tý, liền biết Lý Diễm Thanh không hề có ý gì tốt.
Hiện tại hắn ngay cả mặt mũi mấy phó thị trưởng cũng không biết, chưa từng tiếp xúc qua, cũng không biết thái độ và sâu cạn mấy phó thị trưởng khác, lèm nhèm mở cái hội nghị thường vụ này, chỉ sợ sẽ trực tiếp để cho mấy phó thị trưởng khác nắm mũi dẫn đi.
Về sau hắn còn muốn lập uy, vậy thì sẽ muôn vàn khó khăn rồi, nếu ngay cả hội nghị thường vụ chính phủ thành phố cũng không khống chế được phương hướng, cả thành phố Quảng Lăng này, sẽ không còn ai để hắn vào mắt.
"Cái này không vội, như vậy đi, đồng chí Diễm Thanh, hiện tại chị được phân công quản lý công nghiệp, cũng được chia trông coi một khối xí nghiệp nhà nước này, hiện tại liên quan đến đến vấn đề xí nghiệp nhà nước phá sản trốn nợ, vừa vặn đúng tầm tay!”
“Chị hay bảo những nghành dưới tay chị kia, từng nghành đưa ra một cái biện pháp giải quyết, sửa sang lại cho tốt, đưa tôi, tôi sẽ xem xem những biện pháp có có đủ để thực hiện không, sau đó mới đưa đến hội nghị thường vụ thảo luận!” Dương Tử Hiên hơi híp hai mắt lại, cười ha hả nói.
Lý Diễm Thanh không ngờ bóng cao su đá ra đá vào, cuối cùng lại đá lên trên người mình sắc mặt dần dần nghiêm túc lên, ánh mắt cũng chầm chậm tập trung, thẳng đến khi Dương Tử Hiên nói những lời này, Lý Diễm Thanh mới cảm thấy em bé thị trưởng trước mắt mình cũng có một chút trình độ, tư thế ngồi không còn tùy ý như vừa rồi.
"Được! Tôi trở về sẽ lập tức lại bảo các nghành quản lý xí nghiệp nhà nước đưa ra phương pháp xử lý, để cho ngài xem qua.”
Lý Diễm Thanh ngồi thẳng người, nàng cũng không úy kỵ con đường giải quyết Dương Tử Hiên đưa ra, làm đề nghị mà thôi, tùy tiện tìm hai cán bút, tùy tiện viết hai ngày rồi đưa cho Dương Tử Hiên xem qua là được rồi, Dương Tử Hiên lại không thể bắt nàng đưa ra phương pháp xử lý có thể thực hiện.
"Thị trưởng Phiền Khang bên kia, ngài có muốn thông báo không, để cho thị trưởng Phiền Khang đưa ra phương pháp xử lý tài chính, hai người hơn một mà?”. Tại trước khi Lý Diễm Thanh rời đi, còn hữu ý vô ý gia tăng một câu.
Cục tài chính bây giờ là nơi Phiền Khang tạm thời được phân công quản lý, muốn đánh tan tức giận bốn ngân hàng lớn, ít nhất cũng cần ủy ban thành phố xuất ra một khoản tiền, tiêu trừ một bộ phận nợ nần, bằng không thì không có khả năng để cho giám đốc bốn ngân hàng lớn Quảng Lăng nguôi giận.
Lý Diễm Thanh đưa ra đề nghị này, mặt ngoài nhìn vào, là trợ giúp Dương Tử Hiên, nhưng thực chất là muốn hại Dương Tử Hiên, sẽ rất dễ dàng kích động, làm Phiền Khang phản cảm.
Dương Tử Hiên vừa nhậm chức ngày hôm qua xong, liền hạ chỉ lệnh đối với cục tài chính, Phiền Khang nhất định sẽ cảm thấy Dương Tử Hiên muốn ôm quyền, nói không chừng sẽ lập tức kích động Phiền Khang, bắt hắn đối nghịch Dương Tử Hiên.
Vậy thì Dương Tử Hiên ngồi ở chính phủ thành phố, cơ hồ sẽ trở thành người cô đơn, thế đơn lực bạc.
Thật sự là mượn đao giết người rất hay, trong nội tâm Dương Tử Hiên đầy mồ hôi, may mắn mình cơ linh, có sự nhanh trí, bằng không thì sẽ nhảy vào hai cái hố Lý Diễm Thanh đào ra rồi.
"Không vội!” Dương Tử Hiên lần nữa dùng quyền tự quyết: "Trước tiên cứ đợi vài ngày nữa đã.”
"Thị trưởng, không kéo dài được, tài chính chúng ta cũng rất căng thẳng, tài chính chuyên môn cơ bản không có gì tiền, nếu như không thể mau chóng chữa trị quan hệ với ngân hàng, không vay được tiền, không có tiền, cả năm nay chúng ta khỏi phải nghĩ đến việc phát triển.”
/705
|