Dương Tử Hiên không lên tiếng, hơn phân nửa là Tiền Vĩnh Cố đã nghe thấy bối cảnh tập đoàn Càn Khôn, cho nên mới biết thời biết thế nói như vậy.
Tiền Vĩnh Cố nhìn thấy Dương Tử Hiên không đồng ý, lại trầm mặc, tim liền đập như trống trong ngực, câu nói đầu tiên đã đắc tội người học trò quan viên trẻ tuổi đến mức quá phận này, vậy thì mộng làm quan của mình sẽ bị chặt đứt.
Trong nội tâm lo sợ bất an, Tiền Vĩnh Cố lập tức đổi giọng, nói: "Chỉ là, cái này còn phải cẩn thận điều tra, hiện tại kết luận vẫn hơi sớm, còn phải xem ý tứ của cậu và ủy ban."
Thật là một kẻ dối trá, khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên dáng tươi cười, quơ quơ tay, nói: "Ủy ban hoạch định chính sách chúng tôi không can thiệp, quyền đánh nhịp cuối cùng, tôi quyết định trao cho đoàn chuyên gia."
"Hả!" Sắc mặt Tiền Vĩnh Cố biến đổi, hô lên một tiếng, cho là mình nghe lầm, người lãnh đạo nào không muốn nắm hết quyền trong tay, lãnh đạo nào cam lòng đem quyền đánh nhịp của mình ra, ném cho cấp dưới.
"Không cần kinh ngạc, ông không nghe lầm đâu!"
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Hôm nay tôi đã thảo luận qua với chủ tịch tỉnh rồi, trao quyền quyền chủ đạo cho tổ chuyên gia, nghĩa là đoàn chuyên gia các ông mới có thể quyết định cuối cùng sẽ đem Xuân Huy bán cho xí nghiệp nào.”
“Đoàn chuyên gia các ông không phải tồn tại với tư cách cung cấp cố vấn cho chính phủ, mà là có quyền lực thực tế."
"Chỉ là, ông phải nhớ kỹ một điểm, quyền lực và trách nhiệm cùng tồn tại, có quyền lực sẽ có trách nhiệm, quyền lực càng lớn trách nhiệm cũng càng lớn.”
“Nếu như công ty Xuân Huy bán cho tập đoàn Càn Khôn, cuối cùng biến thành cục diện rối rắm, còn bắt ủy ban tỉnh ra mặt thu thập, vậy thì phải truy cứu trách nhiệm các ông, đoàn chuyên gia phụ trách chủ yếu việc bán xí nghiệp." Giọng nói Dương Tử Hiên rất nhẹ, nhưng Tiền Vĩnh Cố nghe vào trong tai, lại như là cùng Ngũ Lôi Oanh Đỉnh.
"Đây là những điều tôi phải nói rõ ràng với ông, ông cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, có thể trở về truyền đạt cho đoàn chuyên gia." Dương Tử Hiên ấn ấn thái dương, nói.
Tiền Vĩnh Cố lập tức liên tục không ngừng gật đầu, ngoài mừng rỡ ra, lại có chút ít lo lắng.
Kỳ thật, Dương Tử Hiên đã chơi một cái thủ đoạn nhỏ trong việc này, trao quyền đánh nhịp cuối cùng cho đoàn chuyên gia cấp dưới, liền có thể giắt một thanh kiếm trên đầu đoàn chuyên gia.
Nếu như đến cuối cùng, bọn hắn không tạo ra cho công ty Xuân Huy một tiền cảnh phát triển tốt, phù hợp với lợi ích xí nghiệp và công nhân, như vậy, bọn hắn sẽ phải làm tốt chuẩn bị, bị chính phủ xử phạt hành chính.
Dương Tử Hiên không muốn trực tiếp gây ra trở ngại, ngăn cản tập đoàn Càn Khôn thu mua Xuân Huy, bởi vì sợ ngày sau, thời điểm Dương Ban Mai Xích và Càn Khôn cạnh tranh gay cấn, Càn Khôn sẽ đem những việc này ra công kích hắn.
Nhưng hắn có thể thông qua đoàn chuyên gia, gián tiếp gây trở ngại đến chuyện tập đoàn Càn Khôn thu mua Xuân Huy, hơn nữa còn để cho các chuyên gia cẩn thận điều tra sâu vào vấn đề nghiệp vụ tập đoàn Càn Khôn.
Tại thời điểm Hà Khôn sắp chúc mừng thắng lợi, hắn vẫn không biết Dương Tử Hiên đã bắt đầu gắn cho hắn một cái vòng kim cô.
Cũng tại thời điểm Dương Tử Hiên dương dương đắc ý vì âm mưu của mình đã thực hiện được, hắn tự nhiên gặp phải một tin tức làm hắn cực kỳ phiền muộn.
Hứa Tinh rời nhà đi ra ngoài.
Là tiểu Thiến gọi điện thoại thông báo hắn, sáng sớm hôm nay vừa dậy liền phát hiện Hứa Tinh rời đi rồi, nói là không chịu được tính tình của Dương Tử Hiên, kỳ thật chính là vẫn còn tức giận vì lần trước Dương Tử Hiên mắng nàng.
"Hành lý cũng mang đi hết rồi à?" Dương Tử Hiên ấn ấn thái dương, trong nội tâm thầm tức giận, tuy lần trước hắn không thoải mái, mắng mỏ Hứa Tinh hai câu, quả thật có chỗ không đúng, nhưng vẫn chưa đến mức bỏ nhà đi ra ngoài chứ.
Tính tình Hứa đại minh tinh này thật sự là quá trẻ con, chỉ có chút sự tình nho nhỏ ấy mà cũng chơi mất tích?
Chẳng lẽ minh tinh này là người cực kỳ mẫn cảm, tính cách yếu ớt? Không chịu được người khác gầm rú một lần sao?
"Cô ta cho rằng chơi mất tích như vậy rất lãng mạn, rất hay hả..."
Dương Tử Hiên khó tiếp thụ loại tư duy nghệ thuật có chút thần kinh này của Hứa Tinh, nhưng vẫn nhanh chóng bảo người ta thẩm tra đăng ký chuyến bay hôm nay một chút, không phát hiện ra tên tuổi Hứa Tinh, mới đặt mông ngồi trên ghế sa lon trong nhà, bất đắc dĩ nói.
"Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?" Hai tay Dương Tử Hiên chống nạnh đi tới đi lui trong phòng.
Người đã đi nhưng hương không tiêu, trong phòng vẫn còn hương thơm của Hứa Tinh, nhìn vị trí ghế sô pha bình thường nàng vẫn ngồi, gối nàng vuốt ve ôm ấp, đều đặt đấy, rất rõ ràng, trong bất tri bất giác, Dương Tử Hiên đã coi nàng trở thành một phần tử trong nhà mình, mà không phải là đại minh tinh xin ở nhờ trong nhà hắn, không biết là vì trốn tránh cái gì.
Trên mặt Tiểu Thiến tràn đầy thần sắc lo lắng, nói: "Cô ấy là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, lại không trở lại kinh thành, đi dạo bên ngoài có thể gặp phải nguy hiểm gì không...mang theo nhiều hành lý như vậy, cô ấy kéo được không."
Vừa nghe tiểu Thiến nói như vậy, Dương Tử Hiên càng bực bội hơn rồi, quơ quơ tay, nói: "Tôi sẽ phái người đi tìm kiếm, để cho hệ thống công an cảnh sát toàn bộ thành phố chú ý đến cô ta."
Quan hệ giữa Dương Tử Hiên và Hồ Tự Lập không tệ, sau khi Hồ Tự Lập ra lệnh, cảnh sát công an khắp bộ thành phố ngay lập tức lưu ý đến cô bé này.
Trên thực tế, Hứa Tinh không ra khỏi thành phố Tử Kim, sớm nay kéo bao lớn bao nhỏ đi ra ngoài, vốn là có ý định chơi mất tích vài ngày, thoáng trừng phạt Dương Tử Hiên một tý, nhìn xem Dương Tử Hiên có thể khẩn trương tìm mình hay không, ai ngờ vẫn chưa tìm được khách sạn ở lại, đã bị một tài xế taxi vô lại trực tiếp cướp đoạt hành lý.
Túi tiền, quần áo, đồ trang sức, điện thoại, phàm là thứ đáng giá trên người, đều đặt ở trong hành lý, hiện tại nàng chỉ có thể mang người không, không có đồng nào, lưu lạc ở vùng ngoại ô.
Mấy lần muốn đi nhờ xe dọc theo đường trở lại bên trong thành phố rồi nghĩ biện pháp, đáng tiếc, các lái xe vừa thấy nàng không có tiền, liền không cho nàng lên xe.
Còn gặp phải một tên lái xe biến thái, thấy được khuôn mặt hại nước hại dân phía phía dưới dưới mũ lưỡi trai kia, liền nổi lên lòng xấu xa, nói một phen mập mờ khó nghe, làm cho nàng sợ tới mức mặt mày tái mét, vội vàng chạy mất.
Bụng càng ngày càng đói, buổi sáng, vì hờn dỗi Dương Tử Hiên, không muốn để tiểu Thiến biết mình đi, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, liền chạy ra ngoài.
Hiện tại đã là xế chiều, Hứa Tinh cảm thấy bụng mình trống rỗng đến mức sắp đau dạ dày, sắc trời cũng chầm chậm đen lại, đi dọc theo đường cái về hướng nội thành, bước chân cũng càng ngày càng nặng.
Mùa đông đã đến rồi, trời chiều xuống núi, về sau, thời tiết cũng trở nên lạnh lẽo, quần áo dày, nàng đều đặt ở trong bao hành lý, bên ngoài chỉ khoác một cái áo khoác lớn, hai bên đường không có gì chắn gió, áo khoác lớn cũng không đủ chống lạnh, liên tục hắt xì, nước mũi nước dãi chảy đầy.
"Bại hoại, tôi ở chỗ này..."
Hứa Tinh nhìn về phía trước, toàn một mảnh hoang vu, vừa lạnh vừa đói lại mệt mỏi, nước mắt đã chảy ra rồi.
Ngoại trừ ngẫu nhiên có tiếng xe rít, Hứa Tinh đã không nghe được tiếng động nào khác, bốn phía toàn một mảnh đen ngòm, chưa bao giờ nàng nhớ tới Dương Tử Hiên như hiện tại, tại Nam Hồ, tại Tử Kim, mặc kệ gặp phải bao nhiêu khó khăn, cũng có thể goi tên kia đến cứu mình.
Tiền Vĩnh Cố nhìn thấy Dương Tử Hiên không đồng ý, lại trầm mặc, tim liền đập như trống trong ngực, câu nói đầu tiên đã đắc tội người học trò quan viên trẻ tuổi đến mức quá phận này, vậy thì mộng làm quan của mình sẽ bị chặt đứt.
Trong nội tâm lo sợ bất an, Tiền Vĩnh Cố lập tức đổi giọng, nói: "Chỉ là, cái này còn phải cẩn thận điều tra, hiện tại kết luận vẫn hơi sớm, còn phải xem ý tứ của cậu và ủy ban."
Thật là một kẻ dối trá, khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên dáng tươi cười, quơ quơ tay, nói: "Ủy ban hoạch định chính sách chúng tôi không can thiệp, quyền đánh nhịp cuối cùng, tôi quyết định trao cho đoàn chuyên gia."
"Hả!" Sắc mặt Tiền Vĩnh Cố biến đổi, hô lên một tiếng, cho là mình nghe lầm, người lãnh đạo nào không muốn nắm hết quyền trong tay, lãnh đạo nào cam lòng đem quyền đánh nhịp của mình ra, ném cho cấp dưới.
"Không cần kinh ngạc, ông không nghe lầm đâu!"
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Hôm nay tôi đã thảo luận qua với chủ tịch tỉnh rồi, trao quyền quyền chủ đạo cho tổ chuyên gia, nghĩa là đoàn chuyên gia các ông mới có thể quyết định cuối cùng sẽ đem Xuân Huy bán cho xí nghiệp nào.”
“Đoàn chuyên gia các ông không phải tồn tại với tư cách cung cấp cố vấn cho chính phủ, mà là có quyền lực thực tế."
"Chỉ là, ông phải nhớ kỹ một điểm, quyền lực và trách nhiệm cùng tồn tại, có quyền lực sẽ có trách nhiệm, quyền lực càng lớn trách nhiệm cũng càng lớn.”
“Nếu như công ty Xuân Huy bán cho tập đoàn Càn Khôn, cuối cùng biến thành cục diện rối rắm, còn bắt ủy ban tỉnh ra mặt thu thập, vậy thì phải truy cứu trách nhiệm các ông, đoàn chuyên gia phụ trách chủ yếu việc bán xí nghiệp." Giọng nói Dương Tử Hiên rất nhẹ, nhưng Tiền Vĩnh Cố nghe vào trong tai, lại như là cùng Ngũ Lôi Oanh Đỉnh.
"Đây là những điều tôi phải nói rõ ràng với ông, ông cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, có thể trở về truyền đạt cho đoàn chuyên gia." Dương Tử Hiên ấn ấn thái dương, nói.
Tiền Vĩnh Cố lập tức liên tục không ngừng gật đầu, ngoài mừng rỡ ra, lại có chút ít lo lắng.
Kỳ thật, Dương Tử Hiên đã chơi một cái thủ đoạn nhỏ trong việc này, trao quyền đánh nhịp cuối cùng cho đoàn chuyên gia cấp dưới, liền có thể giắt một thanh kiếm trên đầu đoàn chuyên gia.
Nếu như đến cuối cùng, bọn hắn không tạo ra cho công ty Xuân Huy một tiền cảnh phát triển tốt, phù hợp với lợi ích xí nghiệp và công nhân, như vậy, bọn hắn sẽ phải làm tốt chuẩn bị, bị chính phủ xử phạt hành chính.
Dương Tử Hiên không muốn trực tiếp gây ra trở ngại, ngăn cản tập đoàn Càn Khôn thu mua Xuân Huy, bởi vì sợ ngày sau, thời điểm Dương Ban Mai Xích và Càn Khôn cạnh tranh gay cấn, Càn Khôn sẽ đem những việc này ra công kích hắn.
Nhưng hắn có thể thông qua đoàn chuyên gia, gián tiếp gây trở ngại đến chuyện tập đoàn Càn Khôn thu mua Xuân Huy, hơn nữa còn để cho các chuyên gia cẩn thận điều tra sâu vào vấn đề nghiệp vụ tập đoàn Càn Khôn.
Tại thời điểm Hà Khôn sắp chúc mừng thắng lợi, hắn vẫn không biết Dương Tử Hiên đã bắt đầu gắn cho hắn một cái vòng kim cô.
Cũng tại thời điểm Dương Tử Hiên dương dương đắc ý vì âm mưu của mình đã thực hiện được, hắn tự nhiên gặp phải một tin tức làm hắn cực kỳ phiền muộn.
Hứa Tinh rời nhà đi ra ngoài.
Là tiểu Thiến gọi điện thoại thông báo hắn, sáng sớm hôm nay vừa dậy liền phát hiện Hứa Tinh rời đi rồi, nói là không chịu được tính tình của Dương Tử Hiên, kỳ thật chính là vẫn còn tức giận vì lần trước Dương Tử Hiên mắng nàng.
"Hành lý cũng mang đi hết rồi à?" Dương Tử Hiên ấn ấn thái dương, trong nội tâm thầm tức giận, tuy lần trước hắn không thoải mái, mắng mỏ Hứa Tinh hai câu, quả thật có chỗ không đúng, nhưng vẫn chưa đến mức bỏ nhà đi ra ngoài chứ.
Tính tình Hứa đại minh tinh này thật sự là quá trẻ con, chỉ có chút sự tình nho nhỏ ấy mà cũng chơi mất tích?
Chẳng lẽ minh tinh này là người cực kỳ mẫn cảm, tính cách yếu ớt? Không chịu được người khác gầm rú một lần sao?
"Cô ta cho rằng chơi mất tích như vậy rất lãng mạn, rất hay hả..."
Dương Tử Hiên khó tiếp thụ loại tư duy nghệ thuật có chút thần kinh này của Hứa Tinh, nhưng vẫn nhanh chóng bảo người ta thẩm tra đăng ký chuyến bay hôm nay một chút, không phát hiện ra tên tuổi Hứa Tinh, mới đặt mông ngồi trên ghế sa lon trong nhà, bất đắc dĩ nói.
"Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?" Hai tay Dương Tử Hiên chống nạnh đi tới đi lui trong phòng.
Người đã đi nhưng hương không tiêu, trong phòng vẫn còn hương thơm của Hứa Tinh, nhìn vị trí ghế sô pha bình thường nàng vẫn ngồi, gối nàng vuốt ve ôm ấp, đều đặt đấy, rất rõ ràng, trong bất tri bất giác, Dương Tử Hiên đã coi nàng trở thành một phần tử trong nhà mình, mà không phải là đại minh tinh xin ở nhờ trong nhà hắn, không biết là vì trốn tránh cái gì.
Trên mặt Tiểu Thiến tràn đầy thần sắc lo lắng, nói: "Cô ấy là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, lại không trở lại kinh thành, đi dạo bên ngoài có thể gặp phải nguy hiểm gì không...mang theo nhiều hành lý như vậy, cô ấy kéo được không."
Vừa nghe tiểu Thiến nói như vậy, Dương Tử Hiên càng bực bội hơn rồi, quơ quơ tay, nói: "Tôi sẽ phái người đi tìm kiếm, để cho hệ thống công an cảnh sát toàn bộ thành phố chú ý đến cô ta."
Quan hệ giữa Dương Tử Hiên và Hồ Tự Lập không tệ, sau khi Hồ Tự Lập ra lệnh, cảnh sát công an khắp bộ thành phố ngay lập tức lưu ý đến cô bé này.
Trên thực tế, Hứa Tinh không ra khỏi thành phố Tử Kim, sớm nay kéo bao lớn bao nhỏ đi ra ngoài, vốn là có ý định chơi mất tích vài ngày, thoáng trừng phạt Dương Tử Hiên một tý, nhìn xem Dương Tử Hiên có thể khẩn trương tìm mình hay không, ai ngờ vẫn chưa tìm được khách sạn ở lại, đã bị một tài xế taxi vô lại trực tiếp cướp đoạt hành lý.
Túi tiền, quần áo, đồ trang sức, điện thoại, phàm là thứ đáng giá trên người, đều đặt ở trong hành lý, hiện tại nàng chỉ có thể mang người không, không có đồng nào, lưu lạc ở vùng ngoại ô.
Mấy lần muốn đi nhờ xe dọc theo đường trở lại bên trong thành phố rồi nghĩ biện pháp, đáng tiếc, các lái xe vừa thấy nàng không có tiền, liền không cho nàng lên xe.
Còn gặp phải một tên lái xe biến thái, thấy được khuôn mặt hại nước hại dân phía phía dưới dưới mũ lưỡi trai kia, liền nổi lên lòng xấu xa, nói một phen mập mờ khó nghe, làm cho nàng sợ tới mức mặt mày tái mét, vội vàng chạy mất.
Bụng càng ngày càng đói, buổi sáng, vì hờn dỗi Dương Tử Hiên, không muốn để tiểu Thiến biết mình đi, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, liền chạy ra ngoài.
Hiện tại đã là xế chiều, Hứa Tinh cảm thấy bụng mình trống rỗng đến mức sắp đau dạ dày, sắc trời cũng chầm chậm đen lại, đi dọc theo đường cái về hướng nội thành, bước chân cũng càng ngày càng nặng.
Mùa đông đã đến rồi, trời chiều xuống núi, về sau, thời tiết cũng trở nên lạnh lẽo, quần áo dày, nàng đều đặt ở trong bao hành lý, bên ngoài chỉ khoác một cái áo khoác lớn, hai bên đường không có gì chắn gió, áo khoác lớn cũng không đủ chống lạnh, liên tục hắt xì, nước mũi nước dãi chảy đầy.
"Bại hoại, tôi ở chỗ này..."
Hứa Tinh nhìn về phía trước, toàn một mảnh hoang vu, vừa lạnh vừa đói lại mệt mỏi, nước mắt đã chảy ra rồi.
Ngoại trừ ngẫu nhiên có tiếng xe rít, Hứa Tinh đã không nghe được tiếng động nào khác, bốn phía toàn một mảnh đen ngòm, chưa bao giờ nàng nhớ tới Dương Tử Hiên như hiện tại, tại Nam Hồ, tại Tử Kim, mặc kệ gặp phải bao nhiêu khó khăn, cũng có thể goi tên kia đến cứu mình.
/705
|