Dương Tử Hiên cũng bị cách ăn mặc của Hứa Tinh làm cho choáng váng, mắt sáng lên một cái, một lúc sau mới ngượng ngùng cười nói, nặn ra một câu nói rất không có chất xám: "Các cô đã ăn cơm chưa."
Hứa Tinh không để ý đến chuyện mắt Dương Tử Hiên sáng lên, tiếp tục nói: “Một mình đạp vài con thuyền, lần này sợ rằng đã lật thuyền rồi, tất cả biến thành công dã tràng, không có được người nào hết, đáng đời."
Dương Tử Hiên vội ho khan một tiếng, nói: "Những người khác có thể chạy đi, nhưng cô không chạy được đâu."
Hứa Tinh nghe thấy, ánh mắt sau cặp kính đen liền nhíu lại.
Nhìn thấy Hứa Tinh sắp nổi đóa, Dương Tử Hiên vội vàng chuyển hướng câu chuyện: "Ăn cơm, ăn cơm thôi, tôi sắp đói đến chóng mặt rồi."
Nghỉ ngơi vài ngày, Dương Tử Hiên cũng không thể tiếp tục chơi trò nằm giường, Trương Luân mấy lần cho gọi điện thoại cho hắn, ân cần thăm hỏi, kỳ thật là hi vọng hắn trở về công tác.
Trần Chí Ôn cũng gọi điện thoại cho hắn, sự tình Dương Tử Hiên bị Chu Trì Khôn ức hiếp, hắn cũng biết một hai, chỉ là, hiện tại Bí thư tỉnh ủy vẫn Chu Trì Khôn, Trần Chí Ôn không có khả năng trở mặt tuyệt đối với Chu Trì Khôn, làm như vậy rất không sáng suốt, cũng chỉ có thể an ủi Dương Tử Hiên, bảo hắn tạm thời nhẫn nhịn, nuốt tức giận vào trong lòng.
Dương Tử Hiên không phải không thể nuốt cơn tức này, kỳ thật hắn còn muốn cảm ơn Chu Trì Khôn, nếu không phải lần này Chu Trì Khôn ức hiếp hắn, hắn sẽ không biết quyền lực có khả năng đánh vào lòng người sâu như vậy.
Trở lại văn phòng, Dương Tử Hiên ngồi ở trong phòng làm việc nghe Phan Bách Văn báo cáo về án Trương Ôn.
"Kỳ thật đây đã là án cứng, Ủy ban Kiểm tra Trung ương nắm được căn cứ chính xác chúng ta chuyển đến, hoàn toàn có thể đưa đến viện kiểm sát, tiến hành khởi tố trực tiếp!" Lần này Phan Bách Văn thu hoạch không ít.
Lúc trước, kinh nghiệm nhậm chức của hắn rất ngắn, không có kinh nghiệm nhậm chức tại địa phương, con đường tấn chức trước kia cũng tương đối hẹp, cho nên khẳng định phải lên chức tại chiến tuyến kiểm tra kỷ luật, theo nghành dọc.
Lần này Dương Tử Hiên buông tay, để cho hắn hỗ trợ nhân viên công tác Ủy ban Kiểm tra Trung ương phá án, cũng là trợ giúp hắn mở rộng các mối quan hệ, là một loại thủ pháp để Dương Tử Hiên kéo người theo mình lên.
"Trước mắt vẫn đang tiến hành điều tra đối với Trương Ôn, chủ yếu là vì nắm giữ nhiều manh mối hơn, ngoại trừ Trương Ôn ra, văn phòng ủy ban tỉnh cũng có một vị phó chủ nhiệm ngã xuống, thượng cấp rất coi trọng bản án này!" Dương Tử Hiên nói.
Trước khi đi làm, hắn đã nói chuyện với Tần Cao, bởi vậy nên hắn biết thêm một ít tin tức Phan Bách Văn không biết.
Phan Bách Văn rất nhanh liền lĩnh ngộ hương vị đấu đá chính trị trong đó, không dám lên tiếng hỏi.
"Như vậy đi, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ phối hợp với Ủy ban Kiểm tra Trung ương điều tra ra, cậu cũng không thể rảnh rỗi, công ty Xuân Huy bên kia, cậu phải tổ chức bốn năm người, đi hoàn thiện hồ sơ vụ án, khống chế một vài cá con lọt lưới lại, lúc tất yếu, có thể áp dụng biện pháp..." Mặt Dương Tử Hiên âm trầm, lên tiếng nói.
Hắn sẽ tiến hành thay đổi chế độ xã hội công ty Xuân Huy, cần phải dọn sạch sẽ chướng ngại.
Đầu tiên là tận diệt một ít sâu mọt còn lưu lại trong công ty Xuân Huy kia, bằng không thì không biết lúc nào đám sâu mọt này nhảy ra, cổ động những công nhân viên chức nghỉ việc kia náo loạn, làm ảnh hưởng đến mình.
Đây là kinh nghiệm Dương Tử Hiên rút ra được khi thay đổi chế độ xã hội Đông Nhuộm.
Lúc trước, thời điểm Đông Nhuộm xuất hiện con sâu mọt Bàng Đông Thành, Dương Tử Hiên làm việc quá nông cạn, không để cho Ban Kỷ Luật Thanh tra đuổi tận giết tuyệt, để cho phần tử cực cá biệt còn sót lại kích động công nhân và người dân, gây ra " sự kiện sông Lục Nha " làm toàn bộ tỉnh khiếp sợ.
Phan Bách Văn đại khái cũng cảm giác được sự biến đổi của Dương Tử Hiên, hắn không giống như trước, vẫn còn mang theo một tia không quả quyết, bây giờ cả người đã tỏa ra khí thế sát phạt quyết đoán.
Phan Bách Văn đi ra ngoài, về sau, Dương Tử Hiên liền đứng dậy, đi về hướng văn phòng Trần Chí Ôn.
Thời điểm đi qua văn phòng ủy ban tỉnh, vị trí dĩ vãng là của Thường Mai, Trương Ôn, đều là ghế trống, một ít nhân viên công tác văn phòng ủy ban tỉnh nhận ra Dương Tử Hiên, đều cảm thấy sợ hãi, tránh đi rất xa.
Sau khi Trương Ôn bị Ủy ban Kiểm tra Trung ương trực tiếp dẫn đi, lời đồn đại chuyện nhảm trong Tỉnh ủy ủy ban tỉnh cơ quan bắt đầu di động bốn phía, rất nhiều phiên bản xuất hiện.
Có người nói là Trương Ôn bị Thường Mai đưa tin tức tố cáo, có người nói là Trương Ôn phụ tình Thường Mai, bị tình nhân bây giờ của Thường Mai đạp đổ.
Chỉ là, phiên bản thông dụng nhất, vẫn là phiên bản Dương Tử Hiên trả thù Trương Ôn.
Dương Tử Hiên liếc qua những người đang nhìn hắn, cả đám giống như là nhìn thấy quỷ, vội vàng tránh đi, Dương Tử Hiên chỉ có thể lắc đầu cười khổ, mình có lực uy hiếp như vậy sao?
Thư ký Trần Chí Ôn cực kỳ nhiệt tình dẫn dắt Dương Tử Hiên đi vào trong văn phòng, Trần Chí Ôn nâng khung mắt kính màu vàng kim trên mũi lên, hướng Dương Tử Hiên áp áp tay, nói: "Tử Hiên đến rồi à, ngồi đi!"
Sau khi mời Dương Tử Hiên ngồi xuống, Trần Chí Ôn lại bảo thư ký đi ra ngoài, dâng trà lên cho Dương Tử Hiên, sau đó mới ngồi trở lại mặt ghế.
Cẩn thận đánh giá Dương Tử Hiên một tý, Trần Chí Ôn mới cười nói: "Tại sao lại bệnh nặng vậy? Đã hiểu được gì chưa?"
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Cảm xúc rất sâu , Chu bí thư phê bình nghiêm khắc, đúng là đã làm cho tôi hiểu rất sâu."
Trần Chí Ôn nhấp một hớp trà, Dương Tử Hiên bị bệnh vào đúng ngày hôm sau ngày Ủy ban Kiểm tra Trung ương xuống, bị Chu Trì Khôn gọi đi nói chuyện.
Trong này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngoại trừ Trương Luân và Thuộc Bình, Dương Tử Hiên, Chu Trì Khôn, mấy người ở ngay hiện trường ra, người ngoài đều không được biết.
Nghe Dương Tử Hiên nói như vậy, Trần Chí Ôn có thể phỏng đoán ra tình huống đại khái, liền gật gật đầu, nói: "Vất vả cho cậu rồi, gánh chịu áp lực này cũng không dễ dàng."
Đại Danh hệ lần này có thể là đã toàn diện đột phá phản kích, thoát khỏi hoàn cảnh xấu tuyệt đối trước kia, hiện tại coi như thu phục được đất đai bị mất, đoạt lại rất nhiều vị trí mấu chốt.
Những thành quả này, có thể nói đều liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp từ việc Dương Tử Hiên đứng phía sau màn, thao túng hai bản án lớn, là án Xuân Huy công nhân viên chức náo loạn, án Trương Ôn chuyển tiền vào ngân hàng tư nhân.
"Lúc ấy tôi cảm thấy rất thiệt thòi, nhưng sau này chăm chú ngẫm lại, kỳ thật cũng không quá khó chấp nhận!"
Dương Tử Hiên chỉ nói về mình, không hề đòi công lao, hắn không muốn lưu lại cho Trần Chí Ôn ấn tượng ưa thích tranh công cầu phần thưởng, lập tức hỏi: "Về vấn đề phân chế độ thuế, thượng cấp có tin tức tốt không?"
"Có tin tức tốt, Phó thủ tướng Uông Thong Long đã tiến vào bộ máy lãnh đạo tối cao nhất của quốc gia, thái độ phổ biến thay đổi chế độ xã hội tài chính và thuế vụ rất mạnh, cứng rắn.
“Chắc chắn địa phương không thể chống đỡ nổi bao lâu, chậm nhất là kéo dài tới tháng ba tháng bốn sang năm, tất cả chướng ngại đều bị dẹp hết!”
“Đây là những điều phó thủ tướng Uông Thong Long chính miệng nói với tôi, bảo tôi vô luận thế nào, đều phải gánh áp lực, mở rộng phân chế độ thuế xuống dưới."
Chương 625: Bán Xuân Huy(2)
Dường như Dương Tử Hiên nghĩ tới điều gì đó, nói: "Tôi cũng nhìn ra một chút manh mối!"
"Hả? Cậu nhìn ra manh mối gì?" Trong ánh mắt Trần Chí Ôn lộ ra một tia nghi hoặc.
"Từ bản án Trương Ôn! Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng ta đã đem rất nhiều căn cứ chính xác chuyển giao cho Ủy ban Kiểm tra Trung ương, bản thân đã là án cứng, hoàn toàn có thể giao Trương Ôn cgi cơ quan tư pháp, tiến vào chương trình tư pháp.”
“Nhưng Ủy ban Kiểm tra Trung ương vẫn bảo trì đội ngũ ba bốn mươi người điều tra trong tỉnh, không bỏ đi, tiếp tục tìm người nói chuyện, ý đồ rất rõ ràng, tính nhằm vào cũng rất rõ ràng!" Khóe miệng Dương Tử Hiên lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Trải qua Dương Tử Hiên nhắc nhở một điểm quan trọng như vậy, Trần Chí Ôn mới nghĩ ra: "Nếu cậu không đề cập tới, tôi thật sự là không chú ý."
"Hiển nhiên sau lưng Ủy ban Kiểm tra Trung ương có người muốn đụng đến Hoàng đại chủ tịch tỉnh, một mực áp chế Trương Ôn, không đưa đến cơ quan tư pháp, mục đích rất đơn giản, chính là muốn thông qua hắn, tra ra một ít manh mối có tác dụng!"
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Rất rõ ràng, thượng cấp cũng đang đánh cờ rất kịch liệt, chúng ta Hoàng đại chủ tịch tỉnh chắc chắn không có vấn đề lớn trên mặt kinh tế, nhưng trách nhiệm công tác khẳng định phải gánh chịu không ít."
Trần Chí Ôn ngồi tại chỗ, suy tư về lời nói này của Dương Tử Hiên, không hề nghi ngờ, khứu giác chính trị của Dương Tử Hiên cũng rất linh mẫn, từ một cái động tác mịt mờ như vậy, có thể nhìn ra vấn đề ẩn bên trong.
"Xem ra, lúc trước cậu đề nghị Đại Danh hệ chúng ta kiên trì ủng hộ phân chế độ thuế này, thật sự là không tệ lắm." Trần Chí Ôn bình tĩnh nói.
"Tôi tới đây, chủ yếu là muốn nói chuyện với ngài về vấn đề thay đổi chế độ xã hội công ty Xuân Huy, đây chính là một đống hổ lốn, cục diện rối rắm, không phải là chuyện gì tốt!" Dương Tử Hiên không muốn tiếp tục nói về chủ đề phân chế độ thuế, lại dẫn lời nói về phía Xuân Huy.
"Không phải cục diện rối rắm, cũng sẽ không để cậu đi!" Trần Chí Ôn cười cười, nói: "Nhờ việc này, cậu có thể dựng lên hình tượng đội trưởng cứu hoả”.
"Đội trưởng cứu hoả?" Sắc mặt Dương Tử Hiên hiện lên vẻ ngạc, bất tri bất giác, chính mình lại trở thành đội trưởng cứu hoả trong suy nghĩ lãnh đạo, ở đâu cần, ở đâu gặp chuyện không may, liền xuất hiện đội trưởng cứu hoả.
Dương Tử Hiên cũng không biết loại hình tượng đội trưởng cứu hoả này đối với con đường làm quan của mình sau này thế nào, đến tột cùng là tốt hay xấu đây.
"Tôi biết rõ trong lòng cậu, khẳng định có ý nghĩ và quan điểm của mình, nói đi, cậu muốn giải quyết cục diện rối rắm của công ty Xuân Huy này thế nào." Trần Chí Ôn lấy một điếu thuốc ra, Dương Tử Hiên liền đi lên đốt cho hắn, Trần Chí Ôn biết rõ, Dương Tử Hiên này không có mười phần nắm chắc, không bao giờ bắt tay vào làm việc.
Không có kế hoạch tương đối nguyên vẹn, hắn cũng sẽ không tới báo cáo cho mình.
Dương Tử Hiên tiếp nhận hộp thuốc lá trong tay Trần Chí Ôn, tự mình đốt một điếu, nói: "Trong lòng tôi có một cách nghĩ, chính là tham chiếu hình thức nhà máy vô tuyến số hai trước kia, trực tiếp đấu giá toàn bộ công ty Xuân Huy, ngoại trừ hạn chế mua sắm một ít bí mật tất yếu của xí nghiệp ra, tất cả đều đi theo quy luật tuần hoàn của thị trường—— người trả giá cao thì được!"
"Ý của cậu là muốn đem cả công ty Xuân Huy đóng gói bán ra ngoài?" Sắc mặt Trần Chí Ôn cũng biến đổi, tuy trước kia có tiền lệ nhà máy vô tuyến số hai, nhưng tính chất của công ty Xuân Huy và nhà máy vô tuyến số hai rất khác nhau.
Nhà máy vô tuyến số hai chỉ là xí nghiệp thuộc thành phố Tử Kim, thuộc về xí nghiệp nhà nước loại nhỏ, bán cho Dương Ban Mai Xích, xí nghiệp dân doanh chất lượng tốt như vậy, cũng không tạo thành oanh động và thảo luận quá lớn.
Nhưng công ty Xuân Huy là xí nghiệp nhà nước cấp phó sở to lớn, là xí nghiệp quốc hữu trực thuộc tỉnh, loại xí nghiệp nhà nước đẳng cấp này, thật đúng là không có tiền lệ bán ra.
Thật sự bán ra, tất nhiên phải đi qua quốc vụ viện và bộ ủy liên quan thẩm tra, vẫn chưa biết sẽ gây ra bao nhiêu đại sự nữa.
"Cái này rất mẫn cảm .." Trần Chí Ôn nhíu mày, cũng không dám thoáng cái liền đáp ứng, hỏi: "Cậu chuẩn bị việc xác định những người mua sắm thế nào rồi?"
"Bán ra toàn bộ, tiêu chuẩn chủ đầu tư không thể quá nghiêm, đầu tư bên ngoài và xí nghiệp dân doanh, thậm chí xí nghiệp quốc hữu, cũng có thể bỏ vốn thu mua."
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Tôi vẫn còn đang định ra bản kế hoạch cụ thể, sau còn phải tổ chức hội nghị, để một ít chuyên gia đến tham khảo và chứng nhận."
Trần Chí Ôn nhấc mí mắt lên, liếc liếc Dương Tử Hiên, hỏi: "Cậu xác định mình không có một tâm tư riêng sao?"
Trần Chí Ôn hỏi những lời này, không phải bắn tên không mục tiêu, hắn liên tưởng đến xí nghiệp tiêu thụ điện gia dụng dưới cờ công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích—— Điện gia dụng Bất Dương Mai, vẫn đang mong muốn chiếm cứ vị trí nhỏ nhoi trong thị trường chế tạo.
Mà công ty Xuân Huy, là công ty chuyên chế tạo ra các thiết bị làm lạnh.
Dùng quy mô điện gia dụng Bất Dương Mai trước mắt, đã kéo dài đến tất cả thành phố ba tỉnh Đông Bắc, muốn đi vào ngành sản xuất chế tạo điện gia dụng, tự mình thành lập nhà xưởng, từ đầu đi lên, thật sự là không sáng suốt.
Tại phương diện nhân tài, kỹ thuật, nghiên trên, đều có chút kém cỏi, hơn nữa còn hao tổn của cải cực lớn, ngoài ra, điện gia dụng Bất Dương Mai căn bản là không có cái kiên nhẫn này.
Cách làm sáng suốt nhất, chính là lợi dụng bản thân tài chính liên hoàn, thu mua một xí nghiệp thiết bị điện gia dụng loại nhỏ, cho nên, ăn công ty Xuân Huy, cái xí nghiệp chuyên chế tạo thiết bị làm lạnh này, có thể nói là một bước hết sức chính xác.
"Cái này thì chủ tịch tỉnh ngài yên tâm, tôi tuyệt đối không có tâm tư riêng!" Trong nội tâm Dương Tử Hiên thầm cảm thấy giật mình với khứu giác kinh tế mẫn cảm của Trần Chí Ôn, xác thực là hắn hi vọng Dương Ban Mai Xích có thể nắm lấy Xuân Huy, nhưng hắn không hề tham dự vào đàm phán cụ thể.
"Công ty Xuân Huy treo biển bán ra, bản thân tôi không tham dự vào việc đàm phán giá cả cụ thể và ước định tài sản Xuân Huy, cũng sẽ không tạo ảnh hưởng chính trị, sẽ để cho các chuyên gia chuyên nghiệp làm công việc này, tôi cũng sẽ không khống chế quyền đánh nhịp bán ra cuối cùng!" Dương Tử Hiên thể hiện tư thế rất công bằng.
Việc này cũng có nguyên nhân, Dương Tử Hiên lo lắng ngày sau công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích bị đưa ra ánh sáng, đứng trước mặt công chúng, những chuyện cũ năm xưa này sẽ làm truyền thông và công chúng nghi vấn, điều tra.
Nếu như về sau bị truyền thông đưa ra ánh sáng trước mặt công chúng, bị cài lên một cái mũ hạ thấp tài sản, dùng công mưu tư, vô luận là đối với con đường làm quan bản thân Dương Tử Hiên, hay là đối với sự phát triển của bản thân công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, đều có thương tổn trí mạng.
Cho nên, từ lúc vừa mới bắt đầu, Dương Tử Hiên đã bày ra thái độ lảng tránh.
"Ngoại trừ treo biển bán ra bên ngoài, cậu không có ý gì khác sao?" Từ sâu trong đáy lòng, Trần Chí Ôn không quá đồng ý việc bán toàn bộ Xuân Huy ra ngoài, đây là một cấm khu chính sách, cấm khu chính trị.
Không có ai có thể bảo đảm người thứ nhất đi vào cấm khu đầy bom này không bị nổ chết.
Mặc dù nói cải cách chính là ném tảng đá vào lòng sông, nhưng làm sao để ném tảng đá vào sông, làm thế nào mới tính là ném tảng đá vào sông, cũng không có một người nào, không có một thượng cấp nào đưa ra định luận rõ ràng.
Có đôi khi, cậu rõ ràng đang làm lấy một cuộc cải cách căn cứ vào chính sách, cũng sẽ bị hô ngừng, bởi vì một chính sách, có người hiểu thế này, có người hiểu thế khác.
Dương Tử Hiên cười khổ, lắc đầu nói: "Tôi muốn là muốn dùng những biện pháp khác, nếu không đến bước đường cùng, cũng sẽ không dùng loại biện pháp này”.
“Công ty Xuân Huy, dùng lời không dễ nghe để nói, chính là đã mắc phải một căn bệnh nguy hiểm! Nó và Đông Nhuộm, cùng với nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, khác nhau rất lớn.”
“Đông Nhuộm, nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu đều thuộc về xí nghiệp có lợi nhuận!”
“Xuân Huy hoàn toàn là xí nghiệp lỗ lã, thậm chí đến cả sản xuất cũng rơi vào đình trệ, thiết bị sản xuất bị bán sạch, tài khoản không có chút lợi nhuận nào, không có tiền, còn thiếu ngân hàng nhiều khoản nợ, còn có cả một đống lớn công nhân viên chức nghỉ việc và vấn đề lịch sử còn sót lại...một cái xí nghiệp như vậy, có thể tìm được người mua đã là rất tốt rồi. "
Hứa Tinh không để ý đến chuyện mắt Dương Tử Hiên sáng lên, tiếp tục nói: “Một mình đạp vài con thuyền, lần này sợ rằng đã lật thuyền rồi, tất cả biến thành công dã tràng, không có được người nào hết, đáng đời."
Dương Tử Hiên vội ho khan một tiếng, nói: "Những người khác có thể chạy đi, nhưng cô không chạy được đâu."
Hứa Tinh nghe thấy, ánh mắt sau cặp kính đen liền nhíu lại.
Nhìn thấy Hứa Tinh sắp nổi đóa, Dương Tử Hiên vội vàng chuyển hướng câu chuyện: "Ăn cơm, ăn cơm thôi, tôi sắp đói đến chóng mặt rồi."
Nghỉ ngơi vài ngày, Dương Tử Hiên cũng không thể tiếp tục chơi trò nằm giường, Trương Luân mấy lần cho gọi điện thoại cho hắn, ân cần thăm hỏi, kỳ thật là hi vọng hắn trở về công tác.
Trần Chí Ôn cũng gọi điện thoại cho hắn, sự tình Dương Tử Hiên bị Chu Trì Khôn ức hiếp, hắn cũng biết một hai, chỉ là, hiện tại Bí thư tỉnh ủy vẫn Chu Trì Khôn, Trần Chí Ôn không có khả năng trở mặt tuyệt đối với Chu Trì Khôn, làm như vậy rất không sáng suốt, cũng chỉ có thể an ủi Dương Tử Hiên, bảo hắn tạm thời nhẫn nhịn, nuốt tức giận vào trong lòng.
Dương Tử Hiên không phải không thể nuốt cơn tức này, kỳ thật hắn còn muốn cảm ơn Chu Trì Khôn, nếu không phải lần này Chu Trì Khôn ức hiếp hắn, hắn sẽ không biết quyền lực có khả năng đánh vào lòng người sâu như vậy.
Trở lại văn phòng, Dương Tử Hiên ngồi ở trong phòng làm việc nghe Phan Bách Văn báo cáo về án Trương Ôn.
"Kỳ thật đây đã là án cứng, Ủy ban Kiểm tra Trung ương nắm được căn cứ chính xác chúng ta chuyển đến, hoàn toàn có thể đưa đến viện kiểm sát, tiến hành khởi tố trực tiếp!" Lần này Phan Bách Văn thu hoạch không ít.
Lúc trước, kinh nghiệm nhậm chức của hắn rất ngắn, không có kinh nghiệm nhậm chức tại địa phương, con đường tấn chức trước kia cũng tương đối hẹp, cho nên khẳng định phải lên chức tại chiến tuyến kiểm tra kỷ luật, theo nghành dọc.
Lần này Dương Tử Hiên buông tay, để cho hắn hỗ trợ nhân viên công tác Ủy ban Kiểm tra Trung ương phá án, cũng là trợ giúp hắn mở rộng các mối quan hệ, là một loại thủ pháp để Dương Tử Hiên kéo người theo mình lên.
"Trước mắt vẫn đang tiến hành điều tra đối với Trương Ôn, chủ yếu là vì nắm giữ nhiều manh mối hơn, ngoại trừ Trương Ôn ra, văn phòng ủy ban tỉnh cũng có một vị phó chủ nhiệm ngã xuống, thượng cấp rất coi trọng bản án này!" Dương Tử Hiên nói.
Trước khi đi làm, hắn đã nói chuyện với Tần Cao, bởi vậy nên hắn biết thêm một ít tin tức Phan Bách Văn không biết.
Phan Bách Văn rất nhanh liền lĩnh ngộ hương vị đấu đá chính trị trong đó, không dám lên tiếng hỏi.
"Như vậy đi, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ phối hợp với Ủy ban Kiểm tra Trung ương điều tra ra, cậu cũng không thể rảnh rỗi, công ty Xuân Huy bên kia, cậu phải tổ chức bốn năm người, đi hoàn thiện hồ sơ vụ án, khống chế một vài cá con lọt lưới lại, lúc tất yếu, có thể áp dụng biện pháp..." Mặt Dương Tử Hiên âm trầm, lên tiếng nói.
Hắn sẽ tiến hành thay đổi chế độ xã hội công ty Xuân Huy, cần phải dọn sạch sẽ chướng ngại.
Đầu tiên là tận diệt một ít sâu mọt còn lưu lại trong công ty Xuân Huy kia, bằng không thì không biết lúc nào đám sâu mọt này nhảy ra, cổ động những công nhân viên chức nghỉ việc kia náo loạn, làm ảnh hưởng đến mình.
Đây là kinh nghiệm Dương Tử Hiên rút ra được khi thay đổi chế độ xã hội Đông Nhuộm.
Lúc trước, thời điểm Đông Nhuộm xuất hiện con sâu mọt Bàng Đông Thành, Dương Tử Hiên làm việc quá nông cạn, không để cho Ban Kỷ Luật Thanh tra đuổi tận giết tuyệt, để cho phần tử cực cá biệt còn sót lại kích động công nhân và người dân, gây ra " sự kiện sông Lục Nha " làm toàn bộ tỉnh khiếp sợ.
Phan Bách Văn đại khái cũng cảm giác được sự biến đổi của Dương Tử Hiên, hắn không giống như trước, vẫn còn mang theo một tia không quả quyết, bây giờ cả người đã tỏa ra khí thế sát phạt quyết đoán.
Phan Bách Văn đi ra ngoài, về sau, Dương Tử Hiên liền đứng dậy, đi về hướng văn phòng Trần Chí Ôn.
Thời điểm đi qua văn phòng ủy ban tỉnh, vị trí dĩ vãng là của Thường Mai, Trương Ôn, đều là ghế trống, một ít nhân viên công tác văn phòng ủy ban tỉnh nhận ra Dương Tử Hiên, đều cảm thấy sợ hãi, tránh đi rất xa.
Sau khi Trương Ôn bị Ủy ban Kiểm tra Trung ương trực tiếp dẫn đi, lời đồn đại chuyện nhảm trong Tỉnh ủy ủy ban tỉnh cơ quan bắt đầu di động bốn phía, rất nhiều phiên bản xuất hiện.
Có người nói là Trương Ôn bị Thường Mai đưa tin tức tố cáo, có người nói là Trương Ôn phụ tình Thường Mai, bị tình nhân bây giờ của Thường Mai đạp đổ.
Chỉ là, phiên bản thông dụng nhất, vẫn là phiên bản Dương Tử Hiên trả thù Trương Ôn.
Dương Tử Hiên liếc qua những người đang nhìn hắn, cả đám giống như là nhìn thấy quỷ, vội vàng tránh đi, Dương Tử Hiên chỉ có thể lắc đầu cười khổ, mình có lực uy hiếp như vậy sao?
Thư ký Trần Chí Ôn cực kỳ nhiệt tình dẫn dắt Dương Tử Hiên đi vào trong văn phòng, Trần Chí Ôn nâng khung mắt kính màu vàng kim trên mũi lên, hướng Dương Tử Hiên áp áp tay, nói: "Tử Hiên đến rồi à, ngồi đi!"
Sau khi mời Dương Tử Hiên ngồi xuống, Trần Chí Ôn lại bảo thư ký đi ra ngoài, dâng trà lên cho Dương Tử Hiên, sau đó mới ngồi trở lại mặt ghế.
Cẩn thận đánh giá Dương Tử Hiên một tý, Trần Chí Ôn mới cười nói: "Tại sao lại bệnh nặng vậy? Đã hiểu được gì chưa?"
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Cảm xúc rất sâu , Chu bí thư phê bình nghiêm khắc, đúng là đã làm cho tôi hiểu rất sâu."
Trần Chí Ôn nhấp một hớp trà, Dương Tử Hiên bị bệnh vào đúng ngày hôm sau ngày Ủy ban Kiểm tra Trung ương xuống, bị Chu Trì Khôn gọi đi nói chuyện.
Trong này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngoại trừ Trương Luân và Thuộc Bình, Dương Tử Hiên, Chu Trì Khôn, mấy người ở ngay hiện trường ra, người ngoài đều không được biết.
Nghe Dương Tử Hiên nói như vậy, Trần Chí Ôn có thể phỏng đoán ra tình huống đại khái, liền gật gật đầu, nói: "Vất vả cho cậu rồi, gánh chịu áp lực này cũng không dễ dàng."
Đại Danh hệ lần này có thể là đã toàn diện đột phá phản kích, thoát khỏi hoàn cảnh xấu tuyệt đối trước kia, hiện tại coi như thu phục được đất đai bị mất, đoạt lại rất nhiều vị trí mấu chốt.
Những thành quả này, có thể nói đều liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp từ việc Dương Tử Hiên đứng phía sau màn, thao túng hai bản án lớn, là án Xuân Huy công nhân viên chức náo loạn, án Trương Ôn chuyển tiền vào ngân hàng tư nhân.
"Lúc ấy tôi cảm thấy rất thiệt thòi, nhưng sau này chăm chú ngẫm lại, kỳ thật cũng không quá khó chấp nhận!"
Dương Tử Hiên chỉ nói về mình, không hề đòi công lao, hắn không muốn lưu lại cho Trần Chí Ôn ấn tượng ưa thích tranh công cầu phần thưởng, lập tức hỏi: "Về vấn đề phân chế độ thuế, thượng cấp có tin tức tốt không?"
"Có tin tức tốt, Phó thủ tướng Uông Thong Long đã tiến vào bộ máy lãnh đạo tối cao nhất của quốc gia, thái độ phổ biến thay đổi chế độ xã hội tài chính và thuế vụ rất mạnh, cứng rắn.
“Chắc chắn địa phương không thể chống đỡ nổi bao lâu, chậm nhất là kéo dài tới tháng ba tháng bốn sang năm, tất cả chướng ngại đều bị dẹp hết!”
“Đây là những điều phó thủ tướng Uông Thong Long chính miệng nói với tôi, bảo tôi vô luận thế nào, đều phải gánh áp lực, mở rộng phân chế độ thuế xuống dưới."
Chương 625: Bán Xuân Huy(2)
Dường như Dương Tử Hiên nghĩ tới điều gì đó, nói: "Tôi cũng nhìn ra một chút manh mối!"
"Hả? Cậu nhìn ra manh mối gì?" Trong ánh mắt Trần Chí Ôn lộ ra một tia nghi hoặc.
"Từ bản án Trương Ôn! Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng ta đã đem rất nhiều căn cứ chính xác chuyển giao cho Ủy ban Kiểm tra Trung ương, bản thân đã là án cứng, hoàn toàn có thể giao Trương Ôn cgi cơ quan tư pháp, tiến vào chương trình tư pháp.”
“Nhưng Ủy ban Kiểm tra Trung ương vẫn bảo trì đội ngũ ba bốn mươi người điều tra trong tỉnh, không bỏ đi, tiếp tục tìm người nói chuyện, ý đồ rất rõ ràng, tính nhằm vào cũng rất rõ ràng!" Khóe miệng Dương Tử Hiên lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Trải qua Dương Tử Hiên nhắc nhở một điểm quan trọng như vậy, Trần Chí Ôn mới nghĩ ra: "Nếu cậu không đề cập tới, tôi thật sự là không chú ý."
"Hiển nhiên sau lưng Ủy ban Kiểm tra Trung ương có người muốn đụng đến Hoàng đại chủ tịch tỉnh, một mực áp chế Trương Ôn, không đưa đến cơ quan tư pháp, mục đích rất đơn giản, chính là muốn thông qua hắn, tra ra một ít manh mối có tác dụng!"
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Rất rõ ràng, thượng cấp cũng đang đánh cờ rất kịch liệt, chúng ta Hoàng đại chủ tịch tỉnh chắc chắn không có vấn đề lớn trên mặt kinh tế, nhưng trách nhiệm công tác khẳng định phải gánh chịu không ít."
Trần Chí Ôn ngồi tại chỗ, suy tư về lời nói này của Dương Tử Hiên, không hề nghi ngờ, khứu giác chính trị của Dương Tử Hiên cũng rất linh mẫn, từ một cái động tác mịt mờ như vậy, có thể nhìn ra vấn đề ẩn bên trong.
"Xem ra, lúc trước cậu đề nghị Đại Danh hệ chúng ta kiên trì ủng hộ phân chế độ thuế này, thật sự là không tệ lắm." Trần Chí Ôn bình tĩnh nói.
"Tôi tới đây, chủ yếu là muốn nói chuyện với ngài về vấn đề thay đổi chế độ xã hội công ty Xuân Huy, đây chính là một đống hổ lốn, cục diện rối rắm, không phải là chuyện gì tốt!" Dương Tử Hiên không muốn tiếp tục nói về chủ đề phân chế độ thuế, lại dẫn lời nói về phía Xuân Huy.
"Không phải cục diện rối rắm, cũng sẽ không để cậu đi!" Trần Chí Ôn cười cười, nói: "Nhờ việc này, cậu có thể dựng lên hình tượng đội trưởng cứu hoả”.
"Đội trưởng cứu hoả?" Sắc mặt Dương Tử Hiên hiện lên vẻ ngạc, bất tri bất giác, chính mình lại trở thành đội trưởng cứu hoả trong suy nghĩ lãnh đạo, ở đâu cần, ở đâu gặp chuyện không may, liền xuất hiện đội trưởng cứu hoả.
Dương Tử Hiên cũng không biết loại hình tượng đội trưởng cứu hoả này đối với con đường làm quan của mình sau này thế nào, đến tột cùng là tốt hay xấu đây.
"Tôi biết rõ trong lòng cậu, khẳng định có ý nghĩ và quan điểm của mình, nói đi, cậu muốn giải quyết cục diện rối rắm của công ty Xuân Huy này thế nào." Trần Chí Ôn lấy một điếu thuốc ra, Dương Tử Hiên liền đi lên đốt cho hắn, Trần Chí Ôn biết rõ, Dương Tử Hiên này không có mười phần nắm chắc, không bao giờ bắt tay vào làm việc.
Không có kế hoạch tương đối nguyên vẹn, hắn cũng sẽ không tới báo cáo cho mình.
Dương Tử Hiên tiếp nhận hộp thuốc lá trong tay Trần Chí Ôn, tự mình đốt một điếu, nói: "Trong lòng tôi có một cách nghĩ, chính là tham chiếu hình thức nhà máy vô tuyến số hai trước kia, trực tiếp đấu giá toàn bộ công ty Xuân Huy, ngoại trừ hạn chế mua sắm một ít bí mật tất yếu của xí nghiệp ra, tất cả đều đi theo quy luật tuần hoàn của thị trường—— người trả giá cao thì được!"
"Ý của cậu là muốn đem cả công ty Xuân Huy đóng gói bán ra ngoài?" Sắc mặt Trần Chí Ôn cũng biến đổi, tuy trước kia có tiền lệ nhà máy vô tuyến số hai, nhưng tính chất của công ty Xuân Huy và nhà máy vô tuyến số hai rất khác nhau.
Nhà máy vô tuyến số hai chỉ là xí nghiệp thuộc thành phố Tử Kim, thuộc về xí nghiệp nhà nước loại nhỏ, bán cho Dương Ban Mai Xích, xí nghiệp dân doanh chất lượng tốt như vậy, cũng không tạo thành oanh động và thảo luận quá lớn.
Nhưng công ty Xuân Huy là xí nghiệp nhà nước cấp phó sở to lớn, là xí nghiệp quốc hữu trực thuộc tỉnh, loại xí nghiệp nhà nước đẳng cấp này, thật đúng là không có tiền lệ bán ra.
Thật sự bán ra, tất nhiên phải đi qua quốc vụ viện và bộ ủy liên quan thẩm tra, vẫn chưa biết sẽ gây ra bao nhiêu đại sự nữa.
"Cái này rất mẫn cảm .." Trần Chí Ôn nhíu mày, cũng không dám thoáng cái liền đáp ứng, hỏi: "Cậu chuẩn bị việc xác định những người mua sắm thế nào rồi?"
"Bán ra toàn bộ, tiêu chuẩn chủ đầu tư không thể quá nghiêm, đầu tư bên ngoài và xí nghiệp dân doanh, thậm chí xí nghiệp quốc hữu, cũng có thể bỏ vốn thu mua."
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Tôi vẫn còn đang định ra bản kế hoạch cụ thể, sau còn phải tổ chức hội nghị, để một ít chuyên gia đến tham khảo và chứng nhận."
Trần Chí Ôn nhấc mí mắt lên, liếc liếc Dương Tử Hiên, hỏi: "Cậu xác định mình không có một tâm tư riêng sao?"
Trần Chí Ôn hỏi những lời này, không phải bắn tên không mục tiêu, hắn liên tưởng đến xí nghiệp tiêu thụ điện gia dụng dưới cờ công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích—— Điện gia dụng Bất Dương Mai, vẫn đang mong muốn chiếm cứ vị trí nhỏ nhoi trong thị trường chế tạo.
Mà công ty Xuân Huy, là công ty chuyên chế tạo ra các thiết bị làm lạnh.
Dùng quy mô điện gia dụng Bất Dương Mai trước mắt, đã kéo dài đến tất cả thành phố ba tỉnh Đông Bắc, muốn đi vào ngành sản xuất chế tạo điện gia dụng, tự mình thành lập nhà xưởng, từ đầu đi lên, thật sự là không sáng suốt.
Tại phương diện nhân tài, kỹ thuật, nghiên trên, đều có chút kém cỏi, hơn nữa còn hao tổn của cải cực lớn, ngoài ra, điện gia dụng Bất Dương Mai căn bản là không có cái kiên nhẫn này.
Cách làm sáng suốt nhất, chính là lợi dụng bản thân tài chính liên hoàn, thu mua một xí nghiệp thiết bị điện gia dụng loại nhỏ, cho nên, ăn công ty Xuân Huy, cái xí nghiệp chuyên chế tạo thiết bị làm lạnh này, có thể nói là một bước hết sức chính xác.
"Cái này thì chủ tịch tỉnh ngài yên tâm, tôi tuyệt đối không có tâm tư riêng!" Trong nội tâm Dương Tử Hiên thầm cảm thấy giật mình với khứu giác kinh tế mẫn cảm của Trần Chí Ôn, xác thực là hắn hi vọng Dương Ban Mai Xích có thể nắm lấy Xuân Huy, nhưng hắn không hề tham dự vào đàm phán cụ thể.
"Công ty Xuân Huy treo biển bán ra, bản thân tôi không tham dự vào việc đàm phán giá cả cụ thể và ước định tài sản Xuân Huy, cũng sẽ không tạo ảnh hưởng chính trị, sẽ để cho các chuyên gia chuyên nghiệp làm công việc này, tôi cũng sẽ không khống chế quyền đánh nhịp bán ra cuối cùng!" Dương Tử Hiên thể hiện tư thế rất công bằng.
Việc này cũng có nguyên nhân, Dương Tử Hiên lo lắng ngày sau công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích bị đưa ra ánh sáng, đứng trước mặt công chúng, những chuyện cũ năm xưa này sẽ làm truyền thông và công chúng nghi vấn, điều tra.
Nếu như về sau bị truyền thông đưa ra ánh sáng trước mặt công chúng, bị cài lên một cái mũ hạ thấp tài sản, dùng công mưu tư, vô luận là đối với con đường làm quan bản thân Dương Tử Hiên, hay là đối với sự phát triển của bản thân công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, đều có thương tổn trí mạng.
Cho nên, từ lúc vừa mới bắt đầu, Dương Tử Hiên đã bày ra thái độ lảng tránh.
"Ngoại trừ treo biển bán ra bên ngoài, cậu không có ý gì khác sao?" Từ sâu trong đáy lòng, Trần Chí Ôn không quá đồng ý việc bán toàn bộ Xuân Huy ra ngoài, đây là một cấm khu chính sách, cấm khu chính trị.
Không có ai có thể bảo đảm người thứ nhất đi vào cấm khu đầy bom này không bị nổ chết.
Mặc dù nói cải cách chính là ném tảng đá vào lòng sông, nhưng làm sao để ném tảng đá vào sông, làm thế nào mới tính là ném tảng đá vào sông, cũng không có một người nào, không có một thượng cấp nào đưa ra định luận rõ ràng.
Có đôi khi, cậu rõ ràng đang làm lấy một cuộc cải cách căn cứ vào chính sách, cũng sẽ bị hô ngừng, bởi vì một chính sách, có người hiểu thế này, có người hiểu thế khác.
Dương Tử Hiên cười khổ, lắc đầu nói: "Tôi muốn là muốn dùng những biện pháp khác, nếu không đến bước đường cùng, cũng sẽ không dùng loại biện pháp này”.
“Công ty Xuân Huy, dùng lời không dễ nghe để nói, chính là đã mắc phải một căn bệnh nguy hiểm! Nó và Đông Nhuộm, cùng với nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, khác nhau rất lớn.”
“Đông Nhuộm, nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu đều thuộc về xí nghiệp có lợi nhuận!”
“Xuân Huy hoàn toàn là xí nghiệp lỗ lã, thậm chí đến cả sản xuất cũng rơi vào đình trệ, thiết bị sản xuất bị bán sạch, tài khoản không có chút lợi nhuận nào, không có tiền, còn thiếu ngân hàng nhiều khoản nợ, còn có cả một đống lớn công nhân viên chức nghỉ việc và vấn đề lịch sử còn sót lại...một cái xí nghiệp như vậy, có thể tìm được người mua đã là rất tốt rồi. "
/705
|