Đồng tử Mã Thép hẹp lại một chút, khuôn mặt trói chặt bỗng nhiên giãn ra, nói: "Lục Thánh Đông một mực ở Tử Kim, cô rất nhanh có thể nhìn thấy hắn, đi thôi..."
Trước khi đi, Chú Thanh Nam còn phân phó Phan Nguyên Hiền vài câu, dặn dò Phan Nguyên Hiền, trong vòng vài ngày nàng bị Ban Kỷ Luật Thanh tra mời đi nói chuyện, chủ trì sự vụ cụ thể bình thường của Thanh Bình chế dược, Chú Thanh Nam không biết Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh sẽ tìm mình đi nói chuyện bao lâu.
Phan Nguyên Hiền không biết thân phận cụ thể của Dương Tử Hiên, lập tức truyền đạt tin tức Chú Thanh Nam bị Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh mang đi cho phương diện công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích.
Trần Ấu Trúc là người phân công quản lý khối Thanh Bình chế dược này, nghe xong sự việc, sắc mặt Trần Ấu Trúc hơi đổi, lập tức gọi điện thoại cho Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên không hề phẫn nộ, lại cười cười, nói: "Không có gì đáng để lo lắng, luống cuống tay chân, lại làm đám bộ hạ nghi ngờ, cô không cần lo lắng, tất cả đã có tôi."
Chú Thanh Nam bị một đoàn người Mã Thép dẫn tới lầu ba nhà khách tỉnh, bản thân nhà khách tỉnh đã có vài gian phòng lắp Cameras giám sát chuyên môn, chuyên dành cho Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đi tìm người đến nói chuyện.
Mã Thép nhìn Chú Thanh Nam ngồi trước mắt, cử chỉ ưu nhã, phong độ tư thế yểu điệu, trong nội tâm có chút hâm mộ diễm phúc của Dương Tử Hiên, nhưng lại càng thêm vững tin, người con gái trước mắt này có thể mê hoặc được Dương Tử Hiên.
"Tài chính khởi động của Thanh Bình chế dược có đến một trăm vạn, nhưng sau khi cô thoát ly khỏi Thánh Đông, không cầm được một phân tiền, tài sản ly hôn, toàn bộ đều là thiết bị của Thánh Đông chế dược, xin hỏi, một trăm vạn này từ đâu tới? Có phải là Dương Tử Hiên đưa cho cô không?"
Mã Thép cùng một nhân viên công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh khác vừa đóng cửa lại, liền đi thẳng vào vấn đề, muốn cho Chú Thanh Nam một màn hạ uy phong.
"Đây là sự tình bên trong Thanh Bình chế dược chúng tôi, tôi không cần phải báo cáo cho anh chứ?"
Chú Thanh Nam cười cười, rất tự nhiên nói.
Trong nội tâm Mã Thép thầm phát lạnh, cái phòng thẩm vấn này đã từng thẩm vấn quan lớn, cũng thẩm vấn qua dân chúng bình thường, những người kia tiến vào phòng nhỏ này, không có một người nào, không có một ai không phải lo sợ bất an, rất ít người như Chú Thanh Nam, nói nói cười cười vui vẻ.
"Ban Kỷ Luật Thanh tra chúng tôi có quyền biết rõ, cô phải bàn giao, bằng không thì cô sẽ phạm tội ảnh hưởng đến công vụ!"
Tiểu khoa viên đi cùng Mã Thép nói nhìn thấy Chú Thanh Nam đối nghịch Mã Thép, lập tức quát.
Chú Thanh Nam cười cười, trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói: "Là Dương Tử Hiên giúp đỡ!"
Hai mắt Mã Thép tỏa sáng, nghĩ thầm, quả nhiên có quan hệ đến Dương Tử Hiên, nhưng trong nội tâm lại có chút bất an, không rõ làm sao Chú Thanh Nam lại khinh địch như vậy, vừa bị quát mấy câu liền bàn giao câu trả lời.
"Dương Tử Hiên cho cô một trăm vạn sao?"
Dáng tươi cười trên miệng Chú Thanh Nam càng thêm rực rỡ, như là một đóa hoa thủy liên nở rộ, làm cho người đàn ông già như Mã Thép cũng không nhịn được, có chút tưởng tưởng xa vời, nhưng vẫn bày ra một bộ mặt cá chết.
Chú Thanh Nam thoải mái tựa ở trên mặt ghế, nói: "Có thể nói như vậy!"
Mã Thép vội vàng lại bảo khoa viên bên cạnh ghi chép những lời nói này vào sổ, không nghĩ tới, nhanh như vậy đã có thể lấy lời khai và chứng cớ mấu chốt từ trong miệng Chú Thanh Nam rồi, có những lời này của Chú Thanh Nam, hắn đã có thể xin phép tiến hành nói chuyện với Dương Tử Hiên.
"Bây giờ là một vấn đề khác, cô và Dương Tử có quan hệ gì? Tình nhân? Đã phát sinh quan hệ chưa?"
Mã Thép chăm chú hỏi cung.
"Xin hỏi, đây là anh đang làm nhục tôi sao? Có phải là cảm thấy tôi là người lẳng lơ? Hơn nữa, đồng chí Dương Tử Hiên người ta là thanh niên chưa lập gia đình, tôi kết giao với anh ta thì thế nào? Làm sao lại biến thành tình nhân rồi?”
“Nói thế nào cũng là quan hệ nam nữ hả? Giữa chúng tôi có phát sinh quan hệ hay không, là sự tình của chúng tôi! Lúc nào đến phiên người Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh các anh đến hỏi thăm rồi? Các anh là người Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, không phải văn phòng kế hoạch hoá gia đình, cũng không phải bà mai mối, có thể đừng nói những lời như vậy không!"
Chú Thanh Nam liên tiếp hỏi lại, lại làm cho hai người Mã Thép á khẩu không trả lời được, đồng thời, trong lòng cũng bốc lên một cơn tức giận.
"Không phải quan hệ tình nhân thân mật, dựa vào cái gì mà hắn đưa cho cô một trăm vạn!"
Mã Thép vẫn tương đối tỉnh táo, không hoàn toàn bị Chú Thanh Nam kịch động, một lần nữa đem dẫn chủ đề lên trên người Dương Tử Hiên.
Chú Thanh Nam cười cười quỷ dị, nói: "Ngài đúng là một chủ nhiệm, làm cán bộ Kỷ ủy vài chục năm, nhưng cái lỗ tai nào nghe thấy tôi nói một trăm vạn này là anh ta cho tôi?"
Mã Thép cau mày, nói: "Vừa rồi rõ ràng..."
"Đúng vậy! Vừa rồi rõ ràng tôi nói một trăm vạn này là Dương Tử Hiên hỗ trợ, cho tới bây giờ, tôi chưa từng nói một trăm vạn này là chính bản thân anh ta đưa cho tôi, anh ta là một cán bộ quốc gia, tiền lương mỗi tháng được bao nhiêu? Lúc nào mới có thể có được một trăm vạn, nhưng nghe nói gia đình của anh ta rất giàu có, có thể là nhà anh ta đưa cho mà!"
Mã Thép lúc này mới biết, mới vừa rồi là Chú Thanh Nam cố ý trêu đùa mình, trong lòng giận sôi lên, hỏi: "Cô đây đang trêu đùa tôi? Một trăm vạn kia, rốt cuộc là làm sao cô có được?"
Chú Thanh Nam đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, cười rộ lên, con mắt híp thành một đường công, phối hợp với khí chất, cực kỳ quyến rũ mê người, nàng nói: "Ban Kỷ Luật Thanh tra các anh ưa thích công trạng của một cán bộ như vậy sao? Tôi không biết có phải là mỗi người trong Ban Kỷ Luật Thanh tra các anh đều có tâm lý âm u như vậy không, suốt ngày ước gì cán bộ tốt như Dương Tử Hiên rơi đài!”
“Trong lòng các người có thoải mái không? Tôi nói với các anh, bên trong một trăm vạn này, có 60%, là do Dương Ban Mai Xích đầu tư.”
“Năm đó tôi muốn gây dựng sự nghiệp, nhưng khổ nỗi không có tài chính khởi động, ngân hàng cũng không cách nào cho vay, tôi mấy lần đến Dương gia xin giúp đỡ, anh ta liền giới thiệu tôi với công ty Dương Ban Mai Xích, bởi vì anh ta đã tiếp xúc với người của công ty Dương Ban Mai Xích, liền kéo chỉ đỏ cho tôi cùng Dương Ban Mai Xích liên kết!”
“Tôi đưa ra kỹ thuật và ý tưởng, Dương Ban Mai Xích đầu tư tài chính, ngoài ra tôi còn dùng thân phận nhân tài du học sinh cao cấp, lấy được nhóm tài chính gây dựng sự nghiệp đầu tiên của khu công nghiệp Nam Hồ.”
“Anh nói đi, tôi bảo một trăm vạn là Dương Tử Hiên kéo đến cho tôi, không có sai từ nào chứ? Một cán bộ tốt bỏ bao công sức suy nghĩ cho xí nghiệp chúng tôi, suy nghĩ cho dân chúng chúng tôi, Ban Kỷ Luật Thanh tra các anh lại cứ muốn đánh ngã hắn, các anh không mang tâm lý âm u thì là cái gì?"
Mã Thép bị Chú Thanh Nam trách móc một hồi, sắc mặt biến ảo vài lần, tâm tình cũng phức tạp tột đỉnh, biết rõ hôm nay không có cách nào làm gì Chú Thanh Nam, dù sao thì bản thân Chú Thanh Nam không phải đảng viên, cũng không trái pháp luật, hắn không có tư cách giam giữ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chú Thanh Nam đạp giày cao gót ra khỏi nhà khách!
Chú Thanh Nam về đến nhà, về sau, liền đem chuyện đã xảy ra tại Tỉnh ủy nhà khách thuật lại một lần cho Dương Tử Hiên nghe.
Dương Tử Hiên cười ha ha, nói: "Không nghĩ tới, cô còn có thiên phú diễn trò tốt như vậy, không phải trước kia đã từng thường xuyên đi Hollywood và Broadway xem phim chứ?"
Chú Thanh Nam dựa vào góc tường, cười nói: "Là tên chủ nhiệm gọi Mã Thép kia quá ngu ngốc, tôi biết hắn muốn đả đảo cậu, thậm chí còn muốn đến điên rồi, vừa nghe được một ít thứ gì đó bất lợi đối với cậu, đã hưng phấn đến váng đầu!"
Trước khi đi, Chú Thanh Nam còn phân phó Phan Nguyên Hiền vài câu, dặn dò Phan Nguyên Hiền, trong vòng vài ngày nàng bị Ban Kỷ Luật Thanh tra mời đi nói chuyện, chủ trì sự vụ cụ thể bình thường của Thanh Bình chế dược, Chú Thanh Nam không biết Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh sẽ tìm mình đi nói chuyện bao lâu.
Phan Nguyên Hiền không biết thân phận cụ thể của Dương Tử Hiên, lập tức truyền đạt tin tức Chú Thanh Nam bị Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh mang đi cho phương diện công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích.
Trần Ấu Trúc là người phân công quản lý khối Thanh Bình chế dược này, nghe xong sự việc, sắc mặt Trần Ấu Trúc hơi đổi, lập tức gọi điện thoại cho Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên không hề phẫn nộ, lại cười cười, nói: "Không có gì đáng để lo lắng, luống cuống tay chân, lại làm đám bộ hạ nghi ngờ, cô không cần lo lắng, tất cả đã có tôi."
Chú Thanh Nam bị một đoàn người Mã Thép dẫn tới lầu ba nhà khách tỉnh, bản thân nhà khách tỉnh đã có vài gian phòng lắp Cameras giám sát chuyên môn, chuyên dành cho Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đi tìm người đến nói chuyện.
Mã Thép nhìn Chú Thanh Nam ngồi trước mắt, cử chỉ ưu nhã, phong độ tư thế yểu điệu, trong nội tâm có chút hâm mộ diễm phúc của Dương Tử Hiên, nhưng lại càng thêm vững tin, người con gái trước mắt này có thể mê hoặc được Dương Tử Hiên.
"Tài chính khởi động của Thanh Bình chế dược có đến một trăm vạn, nhưng sau khi cô thoát ly khỏi Thánh Đông, không cầm được một phân tiền, tài sản ly hôn, toàn bộ đều là thiết bị của Thánh Đông chế dược, xin hỏi, một trăm vạn này từ đâu tới? Có phải là Dương Tử Hiên đưa cho cô không?"
Mã Thép cùng một nhân viên công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh khác vừa đóng cửa lại, liền đi thẳng vào vấn đề, muốn cho Chú Thanh Nam một màn hạ uy phong.
"Đây là sự tình bên trong Thanh Bình chế dược chúng tôi, tôi không cần phải báo cáo cho anh chứ?"
Chú Thanh Nam cười cười, rất tự nhiên nói.
Trong nội tâm Mã Thép thầm phát lạnh, cái phòng thẩm vấn này đã từng thẩm vấn quan lớn, cũng thẩm vấn qua dân chúng bình thường, những người kia tiến vào phòng nhỏ này, không có một người nào, không có một ai không phải lo sợ bất an, rất ít người như Chú Thanh Nam, nói nói cười cười vui vẻ.
"Ban Kỷ Luật Thanh tra chúng tôi có quyền biết rõ, cô phải bàn giao, bằng không thì cô sẽ phạm tội ảnh hưởng đến công vụ!"
Tiểu khoa viên đi cùng Mã Thép nói nhìn thấy Chú Thanh Nam đối nghịch Mã Thép, lập tức quát.
Chú Thanh Nam cười cười, trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói: "Là Dương Tử Hiên giúp đỡ!"
Hai mắt Mã Thép tỏa sáng, nghĩ thầm, quả nhiên có quan hệ đến Dương Tử Hiên, nhưng trong nội tâm lại có chút bất an, không rõ làm sao Chú Thanh Nam lại khinh địch như vậy, vừa bị quát mấy câu liền bàn giao câu trả lời.
"Dương Tử Hiên cho cô một trăm vạn sao?"
Dáng tươi cười trên miệng Chú Thanh Nam càng thêm rực rỡ, như là một đóa hoa thủy liên nở rộ, làm cho người đàn ông già như Mã Thép cũng không nhịn được, có chút tưởng tưởng xa vời, nhưng vẫn bày ra một bộ mặt cá chết.
Chú Thanh Nam thoải mái tựa ở trên mặt ghế, nói: "Có thể nói như vậy!"
Mã Thép vội vàng lại bảo khoa viên bên cạnh ghi chép những lời nói này vào sổ, không nghĩ tới, nhanh như vậy đã có thể lấy lời khai và chứng cớ mấu chốt từ trong miệng Chú Thanh Nam rồi, có những lời này của Chú Thanh Nam, hắn đã có thể xin phép tiến hành nói chuyện với Dương Tử Hiên.
"Bây giờ là một vấn đề khác, cô và Dương Tử có quan hệ gì? Tình nhân? Đã phát sinh quan hệ chưa?"
Mã Thép chăm chú hỏi cung.
"Xin hỏi, đây là anh đang làm nhục tôi sao? Có phải là cảm thấy tôi là người lẳng lơ? Hơn nữa, đồng chí Dương Tử Hiên người ta là thanh niên chưa lập gia đình, tôi kết giao với anh ta thì thế nào? Làm sao lại biến thành tình nhân rồi?”
“Nói thế nào cũng là quan hệ nam nữ hả? Giữa chúng tôi có phát sinh quan hệ hay không, là sự tình của chúng tôi! Lúc nào đến phiên người Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh các anh đến hỏi thăm rồi? Các anh là người Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, không phải văn phòng kế hoạch hoá gia đình, cũng không phải bà mai mối, có thể đừng nói những lời như vậy không!"
Chú Thanh Nam liên tiếp hỏi lại, lại làm cho hai người Mã Thép á khẩu không trả lời được, đồng thời, trong lòng cũng bốc lên một cơn tức giận.
"Không phải quan hệ tình nhân thân mật, dựa vào cái gì mà hắn đưa cho cô một trăm vạn!"
Mã Thép vẫn tương đối tỉnh táo, không hoàn toàn bị Chú Thanh Nam kịch động, một lần nữa đem dẫn chủ đề lên trên người Dương Tử Hiên.
Chú Thanh Nam cười cười quỷ dị, nói: "Ngài đúng là một chủ nhiệm, làm cán bộ Kỷ ủy vài chục năm, nhưng cái lỗ tai nào nghe thấy tôi nói một trăm vạn này là anh ta cho tôi?"
Mã Thép cau mày, nói: "Vừa rồi rõ ràng..."
"Đúng vậy! Vừa rồi rõ ràng tôi nói một trăm vạn này là Dương Tử Hiên hỗ trợ, cho tới bây giờ, tôi chưa từng nói một trăm vạn này là chính bản thân anh ta đưa cho tôi, anh ta là một cán bộ quốc gia, tiền lương mỗi tháng được bao nhiêu? Lúc nào mới có thể có được một trăm vạn, nhưng nghe nói gia đình của anh ta rất giàu có, có thể là nhà anh ta đưa cho mà!"
Mã Thép lúc này mới biết, mới vừa rồi là Chú Thanh Nam cố ý trêu đùa mình, trong lòng giận sôi lên, hỏi: "Cô đây đang trêu đùa tôi? Một trăm vạn kia, rốt cuộc là làm sao cô có được?"
Chú Thanh Nam đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, cười rộ lên, con mắt híp thành một đường công, phối hợp với khí chất, cực kỳ quyến rũ mê người, nàng nói: "Ban Kỷ Luật Thanh tra các anh ưa thích công trạng của một cán bộ như vậy sao? Tôi không biết có phải là mỗi người trong Ban Kỷ Luật Thanh tra các anh đều có tâm lý âm u như vậy không, suốt ngày ước gì cán bộ tốt như Dương Tử Hiên rơi đài!”
“Trong lòng các người có thoải mái không? Tôi nói với các anh, bên trong một trăm vạn này, có 60%, là do Dương Ban Mai Xích đầu tư.”
“Năm đó tôi muốn gây dựng sự nghiệp, nhưng khổ nỗi không có tài chính khởi động, ngân hàng cũng không cách nào cho vay, tôi mấy lần đến Dương gia xin giúp đỡ, anh ta liền giới thiệu tôi với công ty Dương Ban Mai Xích, bởi vì anh ta đã tiếp xúc với người của công ty Dương Ban Mai Xích, liền kéo chỉ đỏ cho tôi cùng Dương Ban Mai Xích liên kết!”
“Tôi đưa ra kỹ thuật và ý tưởng, Dương Ban Mai Xích đầu tư tài chính, ngoài ra tôi còn dùng thân phận nhân tài du học sinh cao cấp, lấy được nhóm tài chính gây dựng sự nghiệp đầu tiên của khu công nghiệp Nam Hồ.”
“Anh nói đi, tôi bảo một trăm vạn là Dương Tử Hiên kéo đến cho tôi, không có sai từ nào chứ? Một cán bộ tốt bỏ bao công sức suy nghĩ cho xí nghiệp chúng tôi, suy nghĩ cho dân chúng chúng tôi, Ban Kỷ Luật Thanh tra các anh lại cứ muốn đánh ngã hắn, các anh không mang tâm lý âm u thì là cái gì?"
Mã Thép bị Chú Thanh Nam trách móc một hồi, sắc mặt biến ảo vài lần, tâm tình cũng phức tạp tột đỉnh, biết rõ hôm nay không có cách nào làm gì Chú Thanh Nam, dù sao thì bản thân Chú Thanh Nam không phải đảng viên, cũng không trái pháp luật, hắn không có tư cách giam giữ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chú Thanh Nam đạp giày cao gót ra khỏi nhà khách!
Chú Thanh Nam về đến nhà, về sau, liền đem chuyện đã xảy ra tại Tỉnh ủy nhà khách thuật lại một lần cho Dương Tử Hiên nghe.
Dương Tử Hiên cười ha ha, nói: "Không nghĩ tới, cô còn có thiên phú diễn trò tốt như vậy, không phải trước kia đã từng thường xuyên đi Hollywood và Broadway xem phim chứ?"
Chú Thanh Nam dựa vào góc tường, cười nói: "Là tên chủ nhiệm gọi Mã Thép kia quá ngu ngốc, tôi biết hắn muốn đả đảo cậu, thậm chí còn muốn đến điên rồi, vừa nghe được một ít thứ gì đó bất lợi đối với cậu, đã hưng phấn đến váng đầu!"
/705
|