Dương Tử Hiên biết, mâu thuẫn giữa mình và Hà Tân Nghi đang trở nên càng ngày càng sâu sắc.
Tuy hắn là một cán bộ cấp phó sở, không thể làm cho bí thư chính pháp tỉnh Hà Tân Nghi này coi trọng.
Nhưng Hà Tân Nghi không ngại coi hắn như cái đinh trong mắt, ngọc ra cho thống khoái.
Bởi vậy, Dương Tử Hiên không thể bỏ qua cơ hội chế tạo ly gián quan hệ giữa hệ thống chính pháp thị ủy Tử Kim và phòng công an tỉnh.
Bản thân Dương Tử Hiên và Hồ Tự Lập đã phát sinh xung đột, nhưng hiện tại đã có lợi ích chung, cho nên hai người lại đứng ở cùng một trận chiến tuyến.
Địa vị giữa Hồ Tự Lập và Hà Tân Nghi có một chút chênh lệch, nhưng chênh lệch không phải là rất lớn, Hồ Tự Lập hiện tại chỉ thiếu khuyết một điều, đó là quý nhân dẫn đường.
Chỉ cần có quý nhân dẫn đường, nhảy lên trở thành cục trưởng phòng công an tỉnh, trở thành tồn tại ngồi ngang hàng với Hà Tân Nghi, cũng không phải là chuyện không thể.
Hiện tại có thể nói Hồ Tự Lập thực sự đã trở thành châu chấu buộc vào cùng một sợi dây với Dương Tử Hiên.
Trong khách sạn, Dương Tử Hiên rót một ly trà cho Thạch Phong Tín, Thạch Phong Tín cũng không dám quá kiêu ngạo, nhanh chóng đưa cánh tay tới nhận.
Dương Tử Hiên ngồi xuống, nhen nhóm một điếu thuốc, không đợi đến Thạch Phong Tín nói chuyện, liền cười nói: "Ông anh à, hiện tại anh cũng đã là cán bộ cấp phó tỉnh, để mặt mũi cho tôi, một cán bộ cấp phó sở như vậy, sẽ làm cho con mắt những người dưới tay anh kia rơi xuống đất đấy..."
Thạch Phong Tín cười cười, nói: "Chúng ta là anh em, quan hệ ngang nhau, không luận cấp bậc quan trường nữa, lúc làm việc đeo mặt nạ đã đủ mệt mỏi, đối mặt với những nghi thức xã giao khuôn sáo cũ kia, tôi cảm thấy rất nhàm chán!”
Vấn đề Thạch Phong Tín lên chức phó chủ tịch tỉnh, sau khi trung ương đưa ra ý kiến phúc đáp là đồng ý, trong hội đồng nhân dân thường ủy lần gần đây nhất, Thạch Phong Tín cũng được tuyển chọn là phó chủ tịch tỉnh mới, tiếp nhận chức vụ phó chủ tịch tỉnh của Quan Quang Cốc đã về hưu.
Dương Tử Hiên gật gật đầu, hỏi: "Làm sao, ông anh đến tỉnh thành công tác đã quen thuộc chưa? Chị dâu và các cháu có cùng đi tới đây không?"
Thạch Phong Tín rút thuốc ra, vừa cười vừa nói: "Không vội, chờ tôi vuốt xuôi các nếp nhăn trên cương vị công tác mới, rồi mới đón bọn họ tới cũng không muộn."
Dương Tử Hiên mỉm cười, nói: "Như vậy cũng tốt, về phân công và xếp hạng phó chủ tịch tỉnh thì sao?"
Thạch Phong Tín lắc đầu, nói: "Sự tình rất phức tạp, trước kia đồng chí Quan Quang Cốc được phân công công tác tương đối mấu chốt, cụ thể là phân công quản lý nông khẩu, kinh doanh, công an, tư pháp, dân chính, nhân dân vũ trang!”
“Đều là nghành liên quan đến hệ thống chính pháp, khối nội dung này đều là bánh trái đầy hương, chắc sẽ bị phân chia hết...!”
Dương Tử Hiên hơi suy nghĩ xuất thần, nhìn khói xanh lượn lờ bay lên, ánh mắt dừng lại trong chốc lát, mới cười nói: "Nên tranh thủ thì vẫn phải tranh thủ, Quan Quang Cốc trước kia xếp hạng phó chủ tịch tỉnh thứ tư, trừ Chí Ôn chủ tịch tỉnh, Trương Á Đông phó chủ tịch tỉnh, hai vị phó chủ tịch tỉnh tiến vào bộ máy thường ủy, xếp hạng ngay trước Quan Quang Cốc, chính là phó chủ tịch tỉnh Lâm Bái.”
“Phó chủ tịch tỉnh Lâm Bái cũng là lão lãnh đạo của tôi, lực ảnh hưởng của Lâm gia tại chính đàn vùng Đông Nam rất mạnh mẽ, ở một ít nghành trong tỉnh La Phù cũng có một chút quyền nói chuyện, anh không có khả năng tranh giành với ông ta!”
“Hiện tại ông ta được phân công quản lý xây dựng thành phố, bảo vệ môi trường, quốc thổ tài nguyên, nhân phòng, quản lý công thương, công tác khẩn cấp.”
“Ngoại trừ bảo vệ môi trường tương đối khó giải quyết ra, các nghành khác có thể nói là nghành rất dễ làm ra thành tích, lại nắm thực quyền, cũng không cần phải tranh giành khối phân công công tác chính pháp này với anh, bởi vậy đối thủ và địch nhân chủ yếu của anh vẫn là mấy phó chủ tịch tỉnh xếp hạng đằng sau Quan Quang Cốc."
Thạch Phong Tín chậm rãi nhấp một hớp trà, nói: "Đúng! Ánh mắt Lâm Bái rất rộng lớn, tiền đồ cũng rộng lớn, hoàn toàn không cần phải đi theo tôi tranh giành chút lợi cực nhỏ ấy, ngược lại, mấy phó chủ tịch tỉnh sau lưng tôi, đều là một đám sói đói.”
“Ủy ban tỉnh sắp tổ chức hội nghị thường vụ, trọng điểm chính là thảo luận về vấn đề điều chỉnh phân công này, chắc chắn sẽ lại là một phen long tranh hổ đấu.”
“Thái độ Hoàng Văn Thanh cực kỳ mập mờ, sau khi bởi vì vấn đề phân chế độ thuế mà mâu thuẫn kịch liệt với Chí Ôn chủ tịch tỉnh, hắn liền tỏ thái độ không chào đón tôi!”
“Thời điểm ngày đầu tiên tôi nhậm chức, Hoàng Văn Thanh ngay cả giới thiệu về tôi cũng lười, trực tiếp giao cho Chí Ôn chủ tịch tỉnh giới thiệu về tôi!”
Dương Tử Hiên cười nói: "Hoàng Văn Thanh không muốn nhìn thấy anh cũng là chuyện rất bình thường, người Hoàng Văn Thanh nhắm vào chức phó chủ tịch tỉnh chính là bí thư thị ủy Ích Châu Vương Minh Phàm!”
“Nhưng hiện tại, bởi vì vấn đề nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu bị xói mòn tài sản quốc hữu, Vương Minh Phàm đã bị đánh cho sứt đầu mẻ trán, căn bản không rảnh để tự lo cho bản thân, chứ đừng nói đến việc lên chức, thể diện Hoàng Văn Thanh vì việc này mà cực kỳ khó coi."
"Hoàng Văn Thanh là chủ tịch tỉnh, đối với việc phân công phó chủ tịch tỉnh, cũng có một phiếu phủ quyết, quyền nói chuyện trên việc này rất lớn, anh không được hắn ưa thích, khả năng sẽ bị phân công tương đối kém, khả năng xếp hạng cũng tương đối nằm ở phía sau!”
“Nhưng anh vẫn có thể tranh thủ.”
“Hệ thống chính pháp từ trước đến nay đều là địa bàn phái bản địa, bây giờ, những người đang công tác ở vị trí mấu chốt hệ thống chính pháp trong tỉnh, đều là một hệ phái bản địa đề bạt lên!”
“Phái bản địa khẳng định cũng không muốn có một phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý chính pháp ảnh hưởng đến lực khống chế của phái bản địa, anh có thể chủ động đi liên lạc với đám người Trang Đạo Hiền!”
“Cụ thể là nhờ Trang Đạo Hiền và Hà Tân Nghi tỏ thái độ ủng hộ anh tại nơi công khai, trực tiếp muốn anh tiếp nhận phân công của Quan Quang Cốc."
"Dù Hoàng Văn Thanh không muốn, cũng phải thoáng suy nghĩ một tý về thái độ của Trang Đạo Hiền và Hà Tân Nghi, hai thường ủy vô cùng quan trọng."
Thạch Phong Tín khẽ giật mình, lúc trước hắn đã có cách nghĩ mơ hồ, vừa nghe Dương Tử Hiên nói như vậy, trong nội tâm liền kiên định, nhưng vẫn hỏi lại: "Như vậy tôi có thể bị phái bản địa nắm mũi dẫn đi, thành người phát ngôn cho bọn họ tại ủy ban tỉnh không?"
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Hiện tại anh cần, không phải là phân công chân chính, mà là cần xếp hạng trong các phó chủ tịch tỉnh, cho dù mất quyền lực, lại có cái gì đáng nói đây?”
“Cho dù mất quyền lực vì phái bản địa, cũng không quan hệ nhiều lắm, cái phó chủ tịch tỉnh này, chỉ có thể định vị là vị trí quá độ cho bước tiếp theo mà thôi.”
Thạch Phong Tín cau mày tự hỏi những lời Dương Tử Hiên nói, một lúc sau mới hỏi: "Ý của cậu là gì?”
Dương Tử Hiên chậm rãi nhấp một hớp trà, thật lâu mới để chén trà xuống, nói: "Anh phải cam đoan mình đi theo đằng sau Lâm Bái, mục tiêu của anh là đi vào bộ máy thường ủy!"
"Đại hội đảng diễn ra, về sau, trung ương sẽ tiến hành điều chỉnh kết cấu lần thứ nhất đối với bộ máy thường ủy các tỉnh, phòng ngừa có vài chỗ thế lực độc đại!”
“Bởi vậy, khẳng định trong bộ máy thường ủy có người phải đi, cũng khẳng định là có người đi vào, Lâm Bái rất có thể sẽ hoạt động sau đại hội đảng, tiến vào bộ máy thường ủy, anh đi theo đằng sau Lâm Bái, xếp hạng thứ tư, nếu như điều chỉnh cường độ lớn mà nói, cũng có thể có thể đi vào tầm mắt trung ương, tiến vào bộ máy thường ủy...”
“Thanh Vân bí thư sang năm sẽ về hưu, trước khi ông ta về hưu, có thể sẽ cực lực bảo vệ một hai danh ngạch thường ủy, anh và thị trưởng Tiết Kế Ngay đều là người dự bị."
Sắc mặt Thạch Phong Tín khẽ biến, nghe những lời Dương Tử Hiên vừa phân tích, dường như khoảng cách giữa hắn và bộ máy thường ủy đã gần hơn rất nhiều.
Thạch Phong Tín biết rõ, một thường ủy tỉnh ủy mới chính thức là quyền lực đầu mối của một tỉnh, rất nhiều người phấn đấu cả đời cũng không thể tiến vào đó.
Ở trước khi Dương Tử Hiên dẫn hắn gia nhập Đại Danh hệ, Thạch Phong Tín chưa bao giờ dám hy vọng xa vời rằng mình có thể tiến vào bộ máy thường ủy.
Nhưng hiện tại, dường như khoảng cách đã rất gần.
Thạch Phong Tín cười cười, nói: "Nói cậu là quân sư đứng phía sau màn của Đại Danh hệ chúng ta cũng không đủ! Cậu vừa phân tích như vậy, tôi cũng phải động tâm."
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: "Quân sư gì chứ, nói lời này có điểm quá mức rồi, tôi chỉ hi vọng có các anh, những đại lão này ở phía trên, bao phủ che chở tôi, tôi có thể ở bên dưới, từ từ kiếm miếng cơm ăn…"
Thạch Phong Tín trầm ngâm trong chốc lát rồi mới nói: "Lát nữa tôi sẽ hẹn Trang Đạo Hiền, nói chuyện về chuyện này, nói với hắn là tôi chỉ muốn được phân công tư pháp, cũng không động đến lợi ích phái bản địa bọn hắn, hi vọng hai vị thường ủy phái bản địa sẽ nói chuyện giúp tôi.”
Hai người nói thêm một ít chi tiết, tỉ mỉ, xong xuôi, Dương Tử Hiên mới đứng dậy, Thạch Phong Tín nhanh chóng cùng Dương Tử Hiên sóng vai đứng dậy, hỏi: "Cậu và Hà Tân Nghi đang rất cương, đúng không?"
Dương Tử Hiên đem một ít ân oán giữa mình và Hà Tân Nghi nói ra, Thạch Phong Tín cau mày nói: "Không nghĩ tới ân oán giữa cậu và hắn lại sâu như vậy, Hà Khôn này, xem ra về sau tôi cũng phải chú ý một chút."
Dương Tử Hiên và Thạch Phong Tín ra khỏi phòng, về sau liền bắt đầu giữ vững khoảng cách nhất định, tránh việc gặp người quen, sau đó là suy đoán quan hệ giữa bọn hắn.
"Hà Tân Nghi là bí thư chính pháp, không dễ đối phó như vậy, tôi chỉ hi vọng quan hệ giữa tôi và hắn không đến mức bị kịch hóa, mặt khác, tôi sẽ tạm thời không dính vào hắn."
……..
Huyết án nhà trẻ được xử lý thành công, về sau, xem như Dương Tử Hiên lại lập được một công lao rồi!
Hệ thống chính pháp cử hành nghi thức khánh công, nhưng Hà Tân Nghi lại không tham gia, Dương Tử Hiên đi cùng bọn người Cân Vân Sơn, Lương Quân Mi.
Cân Vân Sơn không hề kiêng kị quan hệ giữa mình và Dương Tử Hiên, giơ chén rượu lên, mời rượu Dương Tử Hiên: "Tôi nói Dương sở này, cậu cũng có thể đổi nghề làm chính pháp rồi, tôi thấy thủ đoạn phá án của cậu so với tôi thì lão luyện hơn nhiều lắm!”
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Cái này gọi là nâng lên rồi giết, đúng không?”
Thấy Dương Tử Hiên nói rất nghiêm túc, Cân Vân Sơn cũng không dám nói giỡn nữa, ngượng ngùng cười nói: "Lão đại, cậu có thể đừng nghiêm túc như vậy không, sẽ hù chết người đấy.”
Dương Tử Hiên hạ giọng, thở dài nói: "Người nên khiêm tốn! Tôi cũng nên nhắc nhở chính mình, lần này xem như tôi đã triệt để đắc tội cục trưởng các cậu rồi, về sau tôi cần phải đề phòng một chút."
Cân Vân Sơn không cười nổi nữa rồi, mâu thuẫn giữa Dương Tử Hiên và Hà Tân Nghi cũng không phải việc một ngày hay hai ngày, Cân Vân Sơn tự nhiên cũng nghe nói qua, hắn nói: "Lão đại, không làm cũng làm rồi, cậu sợ hắn làm gì, hắn cũng không phải lãnh đạo của cậu, hắn không thể làm gì được cậu."
Lương Quân Mi cũng bu lại bàn tán: "Hai người các anh vừa thấy mặt đã nói khẽ, sợ người khác không biết quan hệ giữa các anh rất tốt sao? Hay lại nghĩ tới phương pháp gì hại người?"
Lương Quân Mi mặc một bộ đồng phục cảnh sát, ở nơi nào cũng đều là tiêu điểm mọi người chú ý, nhìn thấy cảnh sát bình thường đối xử lạnh nhạt với đàn ông, lúc này lại cười cười nói nói với Dương Tử Hiên, đáy lòng không ít cảnh sát đều hiện lên cảm xúc hâm mộ ghen ghét hận.
Nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài được, dù sao Dương Tử Hiên cũng là cán bộ cấp phó sở trẻ tuổi nhất toàn bộ tỉnh, tay nắm quyền cao, thân kiêm mấy chức vị quan trọng, có thể nói là danh nhân tỉnh thành, được đóa hoa Lương Quân Mi thường nhân không thể chạm này ưu ái, cũng không có gì kỳ quái.
Dương Tử Hiên cười nói: "Bọn anh đâu mưu đồ bí mật cái gì, bọn anh đang thảo luận về em đấy."
Lương Quân Mi vô ý thức quan sát thân thể của mình, nhìn thấy không có chỗ nào lộ ra ngoài, liền hỏi: "Các anh thảo luận về cái gì vậy?."
Dương Tử Hiên cười ha ha, nói: "Hai người đàn ông, giữa ban ngày thảo luận về một cô gái xinh đẹp, em nói xem, còn có thể thảo luận cái gì đây..."
"Anh muốn chết.”
Thời điểm ba người Dương Tử Hiên, Cân Vân Sơn và Lương Quân Mi cười cười nói nói, liền có một người xuất hiện.
Hà Tân Nghi một thân quần áo tây màu đen, hai tay chắp đằng sau, hắn vốn chính là người cực kỳ cao lớn, cái eo ưỡn ra, tăng thêm quan uy bí thư chính pháp, có vẻ cực kỳ mạnh mẽ.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Hà Tân Nghi và Dương Tử Hiên tiếp xúc, hai người đã cùng xuất hiện không ít lần, nhưng nói tiếp xúc rất nhiều thì không có, hai người đều đang thăm dò đánh giá đối phương.
Tuy quan hệ với Hà Tân Nghi không tốt, nhưng Dương Tử Hiên vẫn hiểu đạo lý làm quan làm người, không thể đặt tâm tình ở trên mặt, vừa thấy Hà Tân Nghi liền tiến lên hỏi thăm, trên mặt đầy nét vui vẻ dạt dào, không nhìn ra được giữa hắn và Hà Tân Nghi có khoảng cách rất lớn.
Nhưng Hà Tân Nghi căn bản không để cho Dương Tử Hiên mặt mũi, không thèm nhìn Dương Tử Hiên, đi thẳng ra ngoài, thật giống như Dương Tử Hiên từ đầu tới cuối không xuất hiện trong lễ khánh công này.
Hà Tân Nghi là thường ủy tỉnh ủy, là bí thư chính pháp toàn tỉnh, tự nhiên là quyền cao chức trọng, không để mặt mũi cho Dương Tử Hiên, một cán bộ cấp sở, cũng là chuyện rất bình thường, nhưng hành động của hắn lần này, là chuyện nhiều người phòng công an chưa từng nhìn thấy.
So đo ân oán cùng một người trẻ tuổi, bản thân chuyện đó đã là một chuyện đánh mất giá trị con người.
Nhưng Hà Tân Nghi thật sự là không thể không so đo với Dương Tử Hiên, dù sao thì Dương Tử Hiên đã rất nhiều lần không để cho hắn mặt mũi, thậm chí còn liên hợp cùng cục trưởng cục công an thành phố Tử Kim Hồ Tự Lập đối kháng hắn.
Chuyện này lại làm cho Hà Tân Nghi sinh ra một ít bản năng sợ hãi, chính pháp là một mẫu ba phần đất của hắn, nhưng bây giờ, dường như đã không thể kiểm soát nổi.
Đây chính là chém vào vảy ngược của Hà Tân Nghi.
Bởi vậy, Hà Tân Nghi mới trực tiếp không để cho Dương Tử Hiên mặt mũi, cũng bất chấp việc làm mất giá trị con người, so đo với Dương Tử Hiên, một "tiểu bối".
Dương Tử Hiên có chút ngượng ngùng trở về vị trí cũ của mình, Hà Tân Nghi làm như không thấy hắn, người bên ngoài nhìn vào trong mắt, không biết sẽ có ý kiến gì đây.
Cho tới bây giờ, Dương Tử Hiên vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện thật sự đấu cái gì với Hà Tân Nghi, một bí thư chính pháp, chuyện đó không thể nghi ngờ, chính là lấy trứng chọi đá.
Nhưng vì các loại nguyên nhân, hắn lại không thể không đấu với Hà Tân Nghi, không thể không phòng bị chuyện Hà Tân Nghi lén bắn tên vào lưng hắn.
Bản thân Hà Tân Nghi nói là không tham gia hội chúc mừng này, nhưng bây giờ lại đến rồi, cái này lại làm cho rất nhiều người không kịp trở tay, hơn nữa, vừa đến đây, lập tức cho Dương Tử Hiên một màn hạ uy phong.
Lập tức, không khí vui mừng cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc, đã không còn cái loại không khí sung sướng vừa rồi, tất cả mọi người đều nhìn mặt chữ quốc của Hà Tân Nghi.
Bản thân hội chúc mừng là do phó cục trưởng phòng công an tỉnh Lý Đông Công chủ trì, nhân vật chủ yếu là ba người Lý Đông Công, Dương Tử Hiên, Hồ Tự Lập, đương nhiên còn tăng thêm một mỹ nữ Lương Quân Mi.
Nhưng Hà Tân Nghi đến, lập tức chiếm hết danh tiếng, quyền nói chuyện của Hà Tân Nghi đối với cục công an thành phố Tử Kim không tính là lớn, nhưng bên trong phòng công an tỉnh, lại là nói một không hai.
Lý Đông Công nhìn thấy Hà Tân Nghi xuất hiện, lập tức ném Dương Tử Hiên và Hồ Tự Lập ra sau đầu rồi, chạy đến nghênh đón, cởi mở cười nói: "Xem ra lãnh đạo hết sức hài lòng đối với việc chúng tôi phá huyết án nhà trẻ, được rồi, tất cả mọi người, hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, hoan nghênh bí thư kính yêu của chúng ta đến dự…."
Tuy hắn là một cán bộ cấp phó sở, không thể làm cho bí thư chính pháp tỉnh Hà Tân Nghi này coi trọng.
Nhưng Hà Tân Nghi không ngại coi hắn như cái đinh trong mắt, ngọc ra cho thống khoái.
Bởi vậy, Dương Tử Hiên không thể bỏ qua cơ hội chế tạo ly gián quan hệ giữa hệ thống chính pháp thị ủy Tử Kim và phòng công an tỉnh.
Bản thân Dương Tử Hiên và Hồ Tự Lập đã phát sinh xung đột, nhưng hiện tại đã có lợi ích chung, cho nên hai người lại đứng ở cùng một trận chiến tuyến.
Địa vị giữa Hồ Tự Lập và Hà Tân Nghi có một chút chênh lệch, nhưng chênh lệch không phải là rất lớn, Hồ Tự Lập hiện tại chỉ thiếu khuyết một điều, đó là quý nhân dẫn đường.
Chỉ cần có quý nhân dẫn đường, nhảy lên trở thành cục trưởng phòng công an tỉnh, trở thành tồn tại ngồi ngang hàng với Hà Tân Nghi, cũng không phải là chuyện không thể.
Hiện tại có thể nói Hồ Tự Lập thực sự đã trở thành châu chấu buộc vào cùng một sợi dây với Dương Tử Hiên.
Trong khách sạn, Dương Tử Hiên rót một ly trà cho Thạch Phong Tín, Thạch Phong Tín cũng không dám quá kiêu ngạo, nhanh chóng đưa cánh tay tới nhận.
Dương Tử Hiên ngồi xuống, nhen nhóm một điếu thuốc, không đợi đến Thạch Phong Tín nói chuyện, liền cười nói: "Ông anh à, hiện tại anh cũng đã là cán bộ cấp phó tỉnh, để mặt mũi cho tôi, một cán bộ cấp phó sở như vậy, sẽ làm cho con mắt những người dưới tay anh kia rơi xuống đất đấy..."
Thạch Phong Tín cười cười, nói: "Chúng ta là anh em, quan hệ ngang nhau, không luận cấp bậc quan trường nữa, lúc làm việc đeo mặt nạ đã đủ mệt mỏi, đối mặt với những nghi thức xã giao khuôn sáo cũ kia, tôi cảm thấy rất nhàm chán!”
Vấn đề Thạch Phong Tín lên chức phó chủ tịch tỉnh, sau khi trung ương đưa ra ý kiến phúc đáp là đồng ý, trong hội đồng nhân dân thường ủy lần gần đây nhất, Thạch Phong Tín cũng được tuyển chọn là phó chủ tịch tỉnh mới, tiếp nhận chức vụ phó chủ tịch tỉnh của Quan Quang Cốc đã về hưu.
Dương Tử Hiên gật gật đầu, hỏi: "Làm sao, ông anh đến tỉnh thành công tác đã quen thuộc chưa? Chị dâu và các cháu có cùng đi tới đây không?"
Thạch Phong Tín rút thuốc ra, vừa cười vừa nói: "Không vội, chờ tôi vuốt xuôi các nếp nhăn trên cương vị công tác mới, rồi mới đón bọn họ tới cũng không muộn."
Dương Tử Hiên mỉm cười, nói: "Như vậy cũng tốt, về phân công và xếp hạng phó chủ tịch tỉnh thì sao?"
Thạch Phong Tín lắc đầu, nói: "Sự tình rất phức tạp, trước kia đồng chí Quan Quang Cốc được phân công công tác tương đối mấu chốt, cụ thể là phân công quản lý nông khẩu, kinh doanh, công an, tư pháp, dân chính, nhân dân vũ trang!”
“Đều là nghành liên quan đến hệ thống chính pháp, khối nội dung này đều là bánh trái đầy hương, chắc sẽ bị phân chia hết...!”
Dương Tử Hiên hơi suy nghĩ xuất thần, nhìn khói xanh lượn lờ bay lên, ánh mắt dừng lại trong chốc lát, mới cười nói: "Nên tranh thủ thì vẫn phải tranh thủ, Quan Quang Cốc trước kia xếp hạng phó chủ tịch tỉnh thứ tư, trừ Chí Ôn chủ tịch tỉnh, Trương Á Đông phó chủ tịch tỉnh, hai vị phó chủ tịch tỉnh tiến vào bộ máy thường ủy, xếp hạng ngay trước Quan Quang Cốc, chính là phó chủ tịch tỉnh Lâm Bái.”
“Phó chủ tịch tỉnh Lâm Bái cũng là lão lãnh đạo của tôi, lực ảnh hưởng của Lâm gia tại chính đàn vùng Đông Nam rất mạnh mẽ, ở một ít nghành trong tỉnh La Phù cũng có một chút quyền nói chuyện, anh không có khả năng tranh giành với ông ta!”
“Hiện tại ông ta được phân công quản lý xây dựng thành phố, bảo vệ môi trường, quốc thổ tài nguyên, nhân phòng, quản lý công thương, công tác khẩn cấp.”
“Ngoại trừ bảo vệ môi trường tương đối khó giải quyết ra, các nghành khác có thể nói là nghành rất dễ làm ra thành tích, lại nắm thực quyền, cũng không cần phải tranh giành khối phân công công tác chính pháp này với anh, bởi vậy đối thủ và địch nhân chủ yếu của anh vẫn là mấy phó chủ tịch tỉnh xếp hạng đằng sau Quan Quang Cốc."
Thạch Phong Tín chậm rãi nhấp một hớp trà, nói: "Đúng! Ánh mắt Lâm Bái rất rộng lớn, tiền đồ cũng rộng lớn, hoàn toàn không cần phải đi theo tôi tranh giành chút lợi cực nhỏ ấy, ngược lại, mấy phó chủ tịch tỉnh sau lưng tôi, đều là một đám sói đói.”
“Ủy ban tỉnh sắp tổ chức hội nghị thường vụ, trọng điểm chính là thảo luận về vấn đề điều chỉnh phân công này, chắc chắn sẽ lại là một phen long tranh hổ đấu.”
“Thái độ Hoàng Văn Thanh cực kỳ mập mờ, sau khi bởi vì vấn đề phân chế độ thuế mà mâu thuẫn kịch liệt với Chí Ôn chủ tịch tỉnh, hắn liền tỏ thái độ không chào đón tôi!”
“Thời điểm ngày đầu tiên tôi nhậm chức, Hoàng Văn Thanh ngay cả giới thiệu về tôi cũng lười, trực tiếp giao cho Chí Ôn chủ tịch tỉnh giới thiệu về tôi!”
Dương Tử Hiên cười nói: "Hoàng Văn Thanh không muốn nhìn thấy anh cũng là chuyện rất bình thường, người Hoàng Văn Thanh nhắm vào chức phó chủ tịch tỉnh chính là bí thư thị ủy Ích Châu Vương Minh Phàm!”
“Nhưng hiện tại, bởi vì vấn đề nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu bị xói mòn tài sản quốc hữu, Vương Minh Phàm đã bị đánh cho sứt đầu mẻ trán, căn bản không rảnh để tự lo cho bản thân, chứ đừng nói đến việc lên chức, thể diện Hoàng Văn Thanh vì việc này mà cực kỳ khó coi."
"Hoàng Văn Thanh là chủ tịch tỉnh, đối với việc phân công phó chủ tịch tỉnh, cũng có một phiếu phủ quyết, quyền nói chuyện trên việc này rất lớn, anh không được hắn ưa thích, khả năng sẽ bị phân công tương đối kém, khả năng xếp hạng cũng tương đối nằm ở phía sau!”
“Nhưng anh vẫn có thể tranh thủ.”
“Hệ thống chính pháp từ trước đến nay đều là địa bàn phái bản địa, bây giờ, những người đang công tác ở vị trí mấu chốt hệ thống chính pháp trong tỉnh, đều là một hệ phái bản địa đề bạt lên!”
“Phái bản địa khẳng định cũng không muốn có một phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý chính pháp ảnh hưởng đến lực khống chế của phái bản địa, anh có thể chủ động đi liên lạc với đám người Trang Đạo Hiền!”
“Cụ thể là nhờ Trang Đạo Hiền và Hà Tân Nghi tỏ thái độ ủng hộ anh tại nơi công khai, trực tiếp muốn anh tiếp nhận phân công của Quan Quang Cốc."
"Dù Hoàng Văn Thanh không muốn, cũng phải thoáng suy nghĩ một tý về thái độ của Trang Đạo Hiền và Hà Tân Nghi, hai thường ủy vô cùng quan trọng."
Thạch Phong Tín khẽ giật mình, lúc trước hắn đã có cách nghĩ mơ hồ, vừa nghe Dương Tử Hiên nói như vậy, trong nội tâm liền kiên định, nhưng vẫn hỏi lại: "Như vậy tôi có thể bị phái bản địa nắm mũi dẫn đi, thành người phát ngôn cho bọn họ tại ủy ban tỉnh không?"
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Hiện tại anh cần, không phải là phân công chân chính, mà là cần xếp hạng trong các phó chủ tịch tỉnh, cho dù mất quyền lực, lại có cái gì đáng nói đây?”
“Cho dù mất quyền lực vì phái bản địa, cũng không quan hệ nhiều lắm, cái phó chủ tịch tỉnh này, chỉ có thể định vị là vị trí quá độ cho bước tiếp theo mà thôi.”
Thạch Phong Tín cau mày tự hỏi những lời Dương Tử Hiên nói, một lúc sau mới hỏi: "Ý của cậu là gì?”
Dương Tử Hiên chậm rãi nhấp một hớp trà, thật lâu mới để chén trà xuống, nói: "Anh phải cam đoan mình đi theo đằng sau Lâm Bái, mục tiêu của anh là đi vào bộ máy thường ủy!"
"Đại hội đảng diễn ra, về sau, trung ương sẽ tiến hành điều chỉnh kết cấu lần thứ nhất đối với bộ máy thường ủy các tỉnh, phòng ngừa có vài chỗ thế lực độc đại!”
“Bởi vậy, khẳng định trong bộ máy thường ủy có người phải đi, cũng khẳng định là có người đi vào, Lâm Bái rất có thể sẽ hoạt động sau đại hội đảng, tiến vào bộ máy thường ủy, anh đi theo đằng sau Lâm Bái, xếp hạng thứ tư, nếu như điều chỉnh cường độ lớn mà nói, cũng có thể có thể đi vào tầm mắt trung ương, tiến vào bộ máy thường ủy...”
“Thanh Vân bí thư sang năm sẽ về hưu, trước khi ông ta về hưu, có thể sẽ cực lực bảo vệ một hai danh ngạch thường ủy, anh và thị trưởng Tiết Kế Ngay đều là người dự bị."
Sắc mặt Thạch Phong Tín khẽ biến, nghe những lời Dương Tử Hiên vừa phân tích, dường như khoảng cách giữa hắn và bộ máy thường ủy đã gần hơn rất nhiều.
Thạch Phong Tín biết rõ, một thường ủy tỉnh ủy mới chính thức là quyền lực đầu mối của một tỉnh, rất nhiều người phấn đấu cả đời cũng không thể tiến vào đó.
Ở trước khi Dương Tử Hiên dẫn hắn gia nhập Đại Danh hệ, Thạch Phong Tín chưa bao giờ dám hy vọng xa vời rằng mình có thể tiến vào bộ máy thường ủy.
Nhưng hiện tại, dường như khoảng cách đã rất gần.
Thạch Phong Tín cười cười, nói: "Nói cậu là quân sư đứng phía sau màn của Đại Danh hệ chúng ta cũng không đủ! Cậu vừa phân tích như vậy, tôi cũng phải động tâm."
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: "Quân sư gì chứ, nói lời này có điểm quá mức rồi, tôi chỉ hi vọng có các anh, những đại lão này ở phía trên, bao phủ che chở tôi, tôi có thể ở bên dưới, từ từ kiếm miếng cơm ăn…"
Thạch Phong Tín trầm ngâm trong chốc lát rồi mới nói: "Lát nữa tôi sẽ hẹn Trang Đạo Hiền, nói chuyện về chuyện này, nói với hắn là tôi chỉ muốn được phân công tư pháp, cũng không động đến lợi ích phái bản địa bọn hắn, hi vọng hai vị thường ủy phái bản địa sẽ nói chuyện giúp tôi.”
Hai người nói thêm một ít chi tiết, tỉ mỉ, xong xuôi, Dương Tử Hiên mới đứng dậy, Thạch Phong Tín nhanh chóng cùng Dương Tử Hiên sóng vai đứng dậy, hỏi: "Cậu và Hà Tân Nghi đang rất cương, đúng không?"
Dương Tử Hiên đem một ít ân oán giữa mình và Hà Tân Nghi nói ra, Thạch Phong Tín cau mày nói: "Không nghĩ tới ân oán giữa cậu và hắn lại sâu như vậy, Hà Khôn này, xem ra về sau tôi cũng phải chú ý một chút."
Dương Tử Hiên và Thạch Phong Tín ra khỏi phòng, về sau liền bắt đầu giữ vững khoảng cách nhất định, tránh việc gặp người quen, sau đó là suy đoán quan hệ giữa bọn hắn.
"Hà Tân Nghi là bí thư chính pháp, không dễ đối phó như vậy, tôi chỉ hi vọng quan hệ giữa tôi và hắn không đến mức bị kịch hóa, mặt khác, tôi sẽ tạm thời không dính vào hắn."
……..
Huyết án nhà trẻ được xử lý thành công, về sau, xem như Dương Tử Hiên lại lập được một công lao rồi!
Hệ thống chính pháp cử hành nghi thức khánh công, nhưng Hà Tân Nghi lại không tham gia, Dương Tử Hiên đi cùng bọn người Cân Vân Sơn, Lương Quân Mi.
Cân Vân Sơn không hề kiêng kị quan hệ giữa mình và Dương Tử Hiên, giơ chén rượu lên, mời rượu Dương Tử Hiên: "Tôi nói Dương sở này, cậu cũng có thể đổi nghề làm chính pháp rồi, tôi thấy thủ đoạn phá án của cậu so với tôi thì lão luyện hơn nhiều lắm!”
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Cái này gọi là nâng lên rồi giết, đúng không?”
Thấy Dương Tử Hiên nói rất nghiêm túc, Cân Vân Sơn cũng không dám nói giỡn nữa, ngượng ngùng cười nói: "Lão đại, cậu có thể đừng nghiêm túc như vậy không, sẽ hù chết người đấy.”
Dương Tử Hiên hạ giọng, thở dài nói: "Người nên khiêm tốn! Tôi cũng nên nhắc nhở chính mình, lần này xem như tôi đã triệt để đắc tội cục trưởng các cậu rồi, về sau tôi cần phải đề phòng một chút."
Cân Vân Sơn không cười nổi nữa rồi, mâu thuẫn giữa Dương Tử Hiên và Hà Tân Nghi cũng không phải việc một ngày hay hai ngày, Cân Vân Sơn tự nhiên cũng nghe nói qua, hắn nói: "Lão đại, không làm cũng làm rồi, cậu sợ hắn làm gì, hắn cũng không phải lãnh đạo của cậu, hắn không thể làm gì được cậu."
Lương Quân Mi cũng bu lại bàn tán: "Hai người các anh vừa thấy mặt đã nói khẽ, sợ người khác không biết quan hệ giữa các anh rất tốt sao? Hay lại nghĩ tới phương pháp gì hại người?"
Lương Quân Mi mặc một bộ đồng phục cảnh sát, ở nơi nào cũng đều là tiêu điểm mọi người chú ý, nhìn thấy cảnh sát bình thường đối xử lạnh nhạt với đàn ông, lúc này lại cười cười nói nói với Dương Tử Hiên, đáy lòng không ít cảnh sát đều hiện lên cảm xúc hâm mộ ghen ghét hận.
Nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài được, dù sao Dương Tử Hiên cũng là cán bộ cấp phó sở trẻ tuổi nhất toàn bộ tỉnh, tay nắm quyền cao, thân kiêm mấy chức vị quan trọng, có thể nói là danh nhân tỉnh thành, được đóa hoa Lương Quân Mi thường nhân không thể chạm này ưu ái, cũng không có gì kỳ quái.
Dương Tử Hiên cười nói: "Bọn anh đâu mưu đồ bí mật cái gì, bọn anh đang thảo luận về em đấy."
Lương Quân Mi vô ý thức quan sát thân thể của mình, nhìn thấy không có chỗ nào lộ ra ngoài, liền hỏi: "Các anh thảo luận về cái gì vậy?."
Dương Tử Hiên cười ha ha, nói: "Hai người đàn ông, giữa ban ngày thảo luận về một cô gái xinh đẹp, em nói xem, còn có thể thảo luận cái gì đây..."
"Anh muốn chết.”
Thời điểm ba người Dương Tử Hiên, Cân Vân Sơn và Lương Quân Mi cười cười nói nói, liền có một người xuất hiện.
Hà Tân Nghi một thân quần áo tây màu đen, hai tay chắp đằng sau, hắn vốn chính là người cực kỳ cao lớn, cái eo ưỡn ra, tăng thêm quan uy bí thư chính pháp, có vẻ cực kỳ mạnh mẽ.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Hà Tân Nghi và Dương Tử Hiên tiếp xúc, hai người đã cùng xuất hiện không ít lần, nhưng nói tiếp xúc rất nhiều thì không có, hai người đều đang thăm dò đánh giá đối phương.
Tuy quan hệ với Hà Tân Nghi không tốt, nhưng Dương Tử Hiên vẫn hiểu đạo lý làm quan làm người, không thể đặt tâm tình ở trên mặt, vừa thấy Hà Tân Nghi liền tiến lên hỏi thăm, trên mặt đầy nét vui vẻ dạt dào, không nhìn ra được giữa hắn và Hà Tân Nghi có khoảng cách rất lớn.
Nhưng Hà Tân Nghi căn bản không để cho Dương Tử Hiên mặt mũi, không thèm nhìn Dương Tử Hiên, đi thẳng ra ngoài, thật giống như Dương Tử Hiên từ đầu tới cuối không xuất hiện trong lễ khánh công này.
Hà Tân Nghi là thường ủy tỉnh ủy, là bí thư chính pháp toàn tỉnh, tự nhiên là quyền cao chức trọng, không để mặt mũi cho Dương Tử Hiên, một cán bộ cấp sở, cũng là chuyện rất bình thường, nhưng hành động của hắn lần này, là chuyện nhiều người phòng công an chưa từng nhìn thấy.
So đo ân oán cùng một người trẻ tuổi, bản thân chuyện đó đã là một chuyện đánh mất giá trị con người.
Nhưng Hà Tân Nghi thật sự là không thể không so đo với Dương Tử Hiên, dù sao thì Dương Tử Hiên đã rất nhiều lần không để cho hắn mặt mũi, thậm chí còn liên hợp cùng cục trưởng cục công an thành phố Tử Kim Hồ Tự Lập đối kháng hắn.
Chuyện này lại làm cho Hà Tân Nghi sinh ra một ít bản năng sợ hãi, chính pháp là một mẫu ba phần đất của hắn, nhưng bây giờ, dường như đã không thể kiểm soát nổi.
Đây chính là chém vào vảy ngược của Hà Tân Nghi.
Bởi vậy, Hà Tân Nghi mới trực tiếp không để cho Dương Tử Hiên mặt mũi, cũng bất chấp việc làm mất giá trị con người, so đo với Dương Tử Hiên, một "tiểu bối".
Dương Tử Hiên có chút ngượng ngùng trở về vị trí cũ của mình, Hà Tân Nghi làm như không thấy hắn, người bên ngoài nhìn vào trong mắt, không biết sẽ có ý kiến gì đây.
Cho tới bây giờ, Dương Tử Hiên vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện thật sự đấu cái gì với Hà Tân Nghi, một bí thư chính pháp, chuyện đó không thể nghi ngờ, chính là lấy trứng chọi đá.
Nhưng vì các loại nguyên nhân, hắn lại không thể không đấu với Hà Tân Nghi, không thể không phòng bị chuyện Hà Tân Nghi lén bắn tên vào lưng hắn.
Bản thân Hà Tân Nghi nói là không tham gia hội chúc mừng này, nhưng bây giờ lại đến rồi, cái này lại làm cho rất nhiều người không kịp trở tay, hơn nữa, vừa đến đây, lập tức cho Dương Tử Hiên một màn hạ uy phong.
Lập tức, không khí vui mừng cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc, đã không còn cái loại không khí sung sướng vừa rồi, tất cả mọi người đều nhìn mặt chữ quốc của Hà Tân Nghi.
Bản thân hội chúc mừng là do phó cục trưởng phòng công an tỉnh Lý Đông Công chủ trì, nhân vật chủ yếu là ba người Lý Đông Công, Dương Tử Hiên, Hồ Tự Lập, đương nhiên còn tăng thêm một mỹ nữ Lương Quân Mi.
Nhưng Hà Tân Nghi đến, lập tức chiếm hết danh tiếng, quyền nói chuyện của Hà Tân Nghi đối với cục công an thành phố Tử Kim không tính là lớn, nhưng bên trong phòng công an tỉnh, lại là nói một không hai.
Lý Đông Công nhìn thấy Hà Tân Nghi xuất hiện, lập tức ném Dương Tử Hiên và Hồ Tự Lập ra sau đầu rồi, chạy đến nghênh đón, cởi mở cười nói: "Xem ra lãnh đạo hết sức hài lòng đối với việc chúng tôi phá huyết án nhà trẻ, được rồi, tất cả mọi người, hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, hoan nghênh bí thư kính yêu của chúng ta đến dự…."
/705
|