Tại thời điểm đi qua nội thành Kim Kinh, Dương Tử Hiên đã một ít lễ vật trong mấy khu siêu thị buôn bán, lúc ấy cũng cố vấn qua ý kiến của Lương Quân Mi, biết rõ cha nàng, Lương Lục Khoái, là quân nhân, bởi vậy mà hắn liền lựa chọn rượu Mao Đài cao cấp, chuyên sử dụng trong quân nhân làm lễ, còn có cả mấy bao Trung Hoa hạng sang.
Lương Lục Khoái là tư lệnh không quân quân đội Kim Kinh, cũng là phi công đặc cấp cấp quốc gia, đã từng bay qua nhiều loại máy bay tiên tiến, là phi công trong mọi thời tiết, đã tham gia nhiều lần diễn tập quân sự lớn.
Cha chỉ là thầy giáo tiểu học bình thường, nhưng bác Lương Lục Khoái đã từng tham gia cách mạng, có chiến công tương đối hiển hách, Lương Lục Khoái đã bị bác trai ảnh hưởng, hun đúc nhập ngũ.
Tốt nghiệp trường quân đội không quân xong, về sau, một mực đảm nhiệm chức vụ phi công, đảm nhiệm qua thầy giáo huấn luyện trong bộ tư lệnh không quân, cũng có thể nói là lịch lãm rèn luyện trong nhiều cương vị.
Địa vị quân chủng quân đội không quân Kim Kinh rất cao, trang bị không quân ở trong các quân khu cả nước phải đến một trong ba vị trí đầu, bởi vậy, Lương Lục Khoái đảm nhiệm tư lệnh viên quân đội không quân, đồng thời cũng kiêm nhiệm chức phó tư lệnh đại quân khu.
Bình thường Dương Tử Hiên cũng rất ít khi chuẩn bị danh thiếp, bởi vậy mà phải nhờ Lương Quân Mi giới thiệu với cha nàng tin tức cơ bản về hắn, đương nhiên phải tỉnh lược đi một ít.
Lương Quân Mi vừa từ trên xe xuống đã nắm tay với Dương Tử Hiên, coi như là thằng ngốc cũng có thể hiểu đây là ý gì.
Nhưng cho tới bây giờ, rất nhiều người chưa từng gặp mặt Dương Tử Hiên, cũng chưa từng nghe Lương Quân Mi nhắc tới hắn, điều này làm đám thân thích của nàng hết sức kinh ngạc, Lương Lục Khoái đối với cái thằng nhóc khách không mời mà đến này, cũng không phải rất hoan nghênh.
Dương Tử Hiên hướng Lương Lục Khoái tự giới thiệu, cũng chỉ đơn giản khai báo một tý, nói mình là nhân viên cơ quan công tác ở tỉnh La Phù, không đem một đống danh hiệu của mình ra, để tránh mang tiếng khoe khoang, nếu như Lương Lục Khoái muốn hiểu rõ chút ít danh hiệu kia, trực tiếp gọi điện thoại cho tỉnh La Phù, chắc chắn sẽ rõ ràng rành mạch.
"Các con đã quan hệ bao lâu rồi?" Lương Lục Khoái nhìn thấy trên trán Lương Quân Mi có chút dấu vết đổ mồ hôi, trong lòng tưởng rằng nàng dẫn bạn trai về gặp trưởng bối nên khẩn trương, lập tức bỏ vẻ bất mãn trên mặt mình đi.
Hắn không biết, Lương Quân Mi chảy mồ hôi, thật ra là do bị Dương Tử Hiên không ngừng xoa xoa tay nàng, làm nàng xấu hổ và vô cùng khẩn trương.
"Đến tháng gần đây mới chính thức xác định quan hệ, chưa kịp nói cho bác trai..." Dương Tử Hiên kéo Lương Quân Mi lại gần lại một ít, đứng chung một chỗ, lại cực kỳ tương xứng, giống như kim đồng ngọc nữ: "Cháu muốn mượn sinh nhật Quân Mi lần này, tự mình đến nhà bái phỏng."
"Hôm nay con có rất nhiều bạn học, còn có cả đám trẻ con trong nhà, cơ bản đều đến, con đi chiêu đãi mọi người đi." Lương Lục Khoái không có để ý tới Dương Tử Hiên, rất yêu thương sờ lên đầu Lương Quân Mi, con người sắt đá đầy hòa ái, lại càng dễ làm cho người ta cảm động.
Lương Quân Mi cũng không biết vì sao cha mình lại bài xích Dương Tử Hiên như vậy, có lẽ là mình đột ngột xuất hiện với hắn, làm cho trong lòng vị tướng quân cha mình xuất hiện kháng cự, muốn đánh trả, Lương Quân Mi chỉ có thể dùng bàn tay mềm mại nhéo nhéo, tỏ vẻ áy náy đối với Dương Tử Hiên.
"Con đi ra ngoài tiếp đãi bạn bè một tý, cha và người bạn bè này sẽ ngồi tâm sự một chút."
Tuổi Dương Tử Hiên thoạt nhìn không hợp với bề ngoài, thoạt nhìn giống như là sinh viên trong trường đại học, Lương Lục Khoái để hắn lưu lại uống trà, con mắt cẩn thận dò xét chốc lát, cũng không vội mở miệng nói chuyện.
Dương Tử Hiên chủ động nói mấy chủ đề, trong lời nói đầy tôn kính đối với Lương Lục Khoái.
Dương Tử Hiên cũng biết, quân nhân tựa như Lương Lục Khoái, cũng là đi từng bước một cho tới ngày hôm nay, người nhà che chở cho Lương Lục Khoái cũng không nhiều, dùng thực lực từ quân đội cơ sở đứng lên, bởi vậy mà trong ngôn từ không hề có vẻ gì bất kính hoặc là kiêu ngạo đối với Lương Lục Khoái.
Thế lực quân đội trong nước là các đỉnh núi mọc lên san sát như rừng, rất thần bí và khó có thể phỏng đoán, từ góc độ thế lực binh chủng để xem xét, thế lực quân đội đã trải qua một quá trình lớn, chủ nghĩa Lục Quân đã biến mất.
Thế lực hải quân bỗng nhiên quật khởi, tiếp theo là hệ thống không quân, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, hiện ra tướng lãnh ưu tú hơn, tiến vào tầng quyết sách cao nhất của quân đội, quyết định hướng đi phát triển của toàn quân.
Lương Lục Khoái đã đi qua hơn nửa cuộc đời, trước kia đã trải qua quá nhiều gian truôn, gặp mặt quá nhiều người muôn hình muôn vẻ, cũng nhìn thấy quá nhiều người trẻ tuổi khinh cuồng, nhìn thấy Dương Tử Hiên quần áo xa hoa, rất dễ dàng coi Dương Tử Hiên là người không đáng tin cậy, lỗ mãng.
Tuy lúc này Dương Tử Hiên biểu hiện cực kỳ nho nhã, nhưng những học trò tính tình táo bạo lỗ mãng kia ở trước mặt trưởng bối, người nào không nhẹ nhàng đây?
Hắn hi vọng tìm thấy một thằng con rể chất phác hiền lành, ít nhất cũng có thể bảo vệ hạnh phúc cả đời cho con gái, không muốn muốn loại thanh niên nhanh nhẹn như Dương Tử Hiên, đối với Dương Tử Hiên, hắn đúng là không hảo cảm nhiều lắm.
"Nếu lần này Quân Mi không dẫn cậu trở về, tôi vẫn chưa biết đã xảy ra một sự việc như vậy, tốc độ các cậu rất nhanh, trước kia cũng giữ bí mật rất khá." Ngữ khí Lương Lục Khoái mang theo điểm tự giễu, hắn tự nhận là mình nói chuyện không ít với con gái, nhưng vẫn không nghĩ tới, con gái lại gạt mình.
"Cháu và cô ấy cũng quen biết rất ngẫu nhiên."
"Cậu nói cậu đang công tác ở cơ quan ủy ban tỉnh La Phù? Là nghành nào vậy?"
"Bây giờ đang ở Ủy ban hoạch định chính sách tỉnh."
Dương Tử Hiên biết rõ Lương Lục Khoái có thành kiến với hắn, tâm phòng bị cũng rất nặng, nhưng Dương Tử Hiên không để ý.
Tuy Lương Quân Mi rất đẹp, nhưng hắn không nghĩ tới chuyện thật sự kết hôn với nàng, chỉ giả uyên ương một lần, cũng không cần phải nịnh nọt nhạc phụ giả này.
Chỉ là, loại thái độ không sao cả này, càng làm cho Lương Lục Khoái bất mãn rồi, tiếp một cuộc điện thoại, liền vứt Dương Tử Hiên một mình ở trong phòng nhỏ uống trà.
Buổi tối, thời điểm bảy giờ, rất nhiều bạn bè Lương Quân Mi đều lộ diện, có không ít cô gái xinh đẹp và trang trai phong độ.
Vương Hoa Nhi trong đội cảnh sát cũng là nhân vật rất nổi bật, nhìn thấy nhiều trai xinh gái đẹp, hai mắt nhất thời tỏa ánh sáng, nói: "Thật nhiều tuấn nam mỹ nữ."
"Nghe nói cậu là bạn trai Quân Mi?" Không từ biết lúc nào, bên người Dương Tử Hiên liền xuất hiện rất nhiều thanh niên tràn ngập địch ý, thanh niên nói chuyện có khuôn mặt hẹp dài, hai tay xiên ở trước ngực.
Trước kia Lương Quân Mi đã thông báo cho hắn, nhiệm vụ chủ yếu của bạn trai giả chính là quét sạch những người chướng mắt này, vì vậy liền trừng mắt hỏi: "Các cậu là ai?"
"Hừ, một tiểu khoa viên La Phù, đã nghĩ đến chuyện ăn thịt thiên nga, cũng quá vọng tưởng." Đi theo sau lưng thanh niên mặt hẹp dài là một thanh niên cao lớn, âm dương quái khí nói: "Tại đây có gia thế người nào không lợi hại hơn cậu... Lý thiếu, có muốn tôi gọi Duy Dương kéo vài người qua giáo huấn hắn một tý không?"
Thanh niên cao lớn gọi Lôi Văn, cha là thị trưởng thành phố Duy Dương tỉnh Nam Tô, xem như gia cảnh kém nhất trong này, vừa mới nghe được nữ thần trong suy nghĩ của mình —— Lương Quân Mi, bị một tiểu khoa viên tỉnh lẻ cướp mất rồi, thiếu chút nữa đã tức điên lên.
"Tôi có phải là vọng tưởng hay không, không tới phiên cậu khoa tay múa chân!" Dương Tử Hiên nhếch miệng nói: "Chỉ cần Quân Mi cảm thấy tôi không vọng tưởng là được rồi...Cậu còn chưa đủ tư cách nói này nói kia với tôi!"
Lúc nói chuyện, Dương Tử Hiên đã lui ra khỏi phòng, phòng ít người, bọn hắn người đông thế mạnh, thật sự bắt đầu đánh nhau, hắn sẽ chịu thiệt rồi, sớm biết như vậy, cứ kéo lão Lưu hoặc là Tưởng Gia Quyền tới.
Lương Lục Khoái là tư lệnh không quân quân đội Kim Kinh, cũng là phi công đặc cấp cấp quốc gia, đã từng bay qua nhiều loại máy bay tiên tiến, là phi công trong mọi thời tiết, đã tham gia nhiều lần diễn tập quân sự lớn.
Cha chỉ là thầy giáo tiểu học bình thường, nhưng bác Lương Lục Khoái đã từng tham gia cách mạng, có chiến công tương đối hiển hách, Lương Lục Khoái đã bị bác trai ảnh hưởng, hun đúc nhập ngũ.
Tốt nghiệp trường quân đội không quân xong, về sau, một mực đảm nhiệm chức vụ phi công, đảm nhiệm qua thầy giáo huấn luyện trong bộ tư lệnh không quân, cũng có thể nói là lịch lãm rèn luyện trong nhiều cương vị.
Địa vị quân chủng quân đội không quân Kim Kinh rất cao, trang bị không quân ở trong các quân khu cả nước phải đến một trong ba vị trí đầu, bởi vậy, Lương Lục Khoái đảm nhiệm tư lệnh viên quân đội không quân, đồng thời cũng kiêm nhiệm chức phó tư lệnh đại quân khu.
Bình thường Dương Tử Hiên cũng rất ít khi chuẩn bị danh thiếp, bởi vậy mà phải nhờ Lương Quân Mi giới thiệu với cha nàng tin tức cơ bản về hắn, đương nhiên phải tỉnh lược đi một ít.
Lương Quân Mi vừa từ trên xe xuống đã nắm tay với Dương Tử Hiên, coi như là thằng ngốc cũng có thể hiểu đây là ý gì.
Nhưng cho tới bây giờ, rất nhiều người chưa từng gặp mặt Dương Tử Hiên, cũng chưa từng nghe Lương Quân Mi nhắc tới hắn, điều này làm đám thân thích của nàng hết sức kinh ngạc, Lương Lục Khoái đối với cái thằng nhóc khách không mời mà đến này, cũng không phải rất hoan nghênh.
Dương Tử Hiên hướng Lương Lục Khoái tự giới thiệu, cũng chỉ đơn giản khai báo một tý, nói mình là nhân viên cơ quan công tác ở tỉnh La Phù, không đem một đống danh hiệu của mình ra, để tránh mang tiếng khoe khoang, nếu như Lương Lục Khoái muốn hiểu rõ chút ít danh hiệu kia, trực tiếp gọi điện thoại cho tỉnh La Phù, chắc chắn sẽ rõ ràng rành mạch.
"Các con đã quan hệ bao lâu rồi?" Lương Lục Khoái nhìn thấy trên trán Lương Quân Mi có chút dấu vết đổ mồ hôi, trong lòng tưởng rằng nàng dẫn bạn trai về gặp trưởng bối nên khẩn trương, lập tức bỏ vẻ bất mãn trên mặt mình đi.
Hắn không biết, Lương Quân Mi chảy mồ hôi, thật ra là do bị Dương Tử Hiên không ngừng xoa xoa tay nàng, làm nàng xấu hổ và vô cùng khẩn trương.
"Đến tháng gần đây mới chính thức xác định quan hệ, chưa kịp nói cho bác trai..." Dương Tử Hiên kéo Lương Quân Mi lại gần lại một ít, đứng chung một chỗ, lại cực kỳ tương xứng, giống như kim đồng ngọc nữ: "Cháu muốn mượn sinh nhật Quân Mi lần này, tự mình đến nhà bái phỏng."
"Hôm nay con có rất nhiều bạn học, còn có cả đám trẻ con trong nhà, cơ bản đều đến, con đi chiêu đãi mọi người đi." Lương Lục Khoái không có để ý tới Dương Tử Hiên, rất yêu thương sờ lên đầu Lương Quân Mi, con người sắt đá đầy hòa ái, lại càng dễ làm cho người ta cảm động.
Lương Quân Mi cũng không biết vì sao cha mình lại bài xích Dương Tử Hiên như vậy, có lẽ là mình đột ngột xuất hiện với hắn, làm cho trong lòng vị tướng quân cha mình xuất hiện kháng cự, muốn đánh trả, Lương Quân Mi chỉ có thể dùng bàn tay mềm mại nhéo nhéo, tỏ vẻ áy náy đối với Dương Tử Hiên.
"Con đi ra ngoài tiếp đãi bạn bè một tý, cha và người bạn bè này sẽ ngồi tâm sự một chút."
Tuổi Dương Tử Hiên thoạt nhìn không hợp với bề ngoài, thoạt nhìn giống như là sinh viên trong trường đại học, Lương Lục Khoái để hắn lưu lại uống trà, con mắt cẩn thận dò xét chốc lát, cũng không vội mở miệng nói chuyện.
Dương Tử Hiên chủ động nói mấy chủ đề, trong lời nói đầy tôn kính đối với Lương Lục Khoái.
Dương Tử Hiên cũng biết, quân nhân tựa như Lương Lục Khoái, cũng là đi từng bước một cho tới ngày hôm nay, người nhà che chở cho Lương Lục Khoái cũng không nhiều, dùng thực lực từ quân đội cơ sở đứng lên, bởi vậy mà trong ngôn từ không hề có vẻ gì bất kính hoặc là kiêu ngạo đối với Lương Lục Khoái.
Thế lực quân đội trong nước là các đỉnh núi mọc lên san sát như rừng, rất thần bí và khó có thể phỏng đoán, từ góc độ thế lực binh chủng để xem xét, thế lực quân đội đã trải qua một quá trình lớn, chủ nghĩa Lục Quân đã biến mất.
Thế lực hải quân bỗng nhiên quật khởi, tiếp theo là hệ thống không quân, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, hiện ra tướng lãnh ưu tú hơn, tiến vào tầng quyết sách cao nhất của quân đội, quyết định hướng đi phát triển của toàn quân.
Lương Lục Khoái đã đi qua hơn nửa cuộc đời, trước kia đã trải qua quá nhiều gian truôn, gặp mặt quá nhiều người muôn hình muôn vẻ, cũng nhìn thấy quá nhiều người trẻ tuổi khinh cuồng, nhìn thấy Dương Tử Hiên quần áo xa hoa, rất dễ dàng coi Dương Tử Hiên là người không đáng tin cậy, lỗ mãng.
Tuy lúc này Dương Tử Hiên biểu hiện cực kỳ nho nhã, nhưng những học trò tính tình táo bạo lỗ mãng kia ở trước mặt trưởng bối, người nào không nhẹ nhàng đây?
Hắn hi vọng tìm thấy một thằng con rể chất phác hiền lành, ít nhất cũng có thể bảo vệ hạnh phúc cả đời cho con gái, không muốn muốn loại thanh niên nhanh nhẹn như Dương Tử Hiên, đối với Dương Tử Hiên, hắn đúng là không hảo cảm nhiều lắm.
"Nếu lần này Quân Mi không dẫn cậu trở về, tôi vẫn chưa biết đã xảy ra một sự việc như vậy, tốc độ các cậu rất nhanh, trước kia cũng giữ bí mật rất khá." Ngữ khí Lương Lục Khoái mang theo điểm tự giễu, hắn tự nhận là mình nói chuyện không ít với con gái, nhưng vẫn không nghĩ tới, con gái lại gạt mình.
"Cháu và cô ấy cũng quen biết rất ngẫu nhiên."
"Cậu nói cậu đang công tác ở cơ quan ủy ban tỉnh La Phù? Là nghành nào vậy?"
"Bây giờ đang ở Ủy ban hoạch định chính sách tỉnh."
Dương Tử Hiên biết rõ Lương Lục Khoái có thành kiến với hắn, tâm phòng bị cũng rất nặng, nhưng Dương Tử Hiên không để ý.
Tuy Lương Quân Mi rất đẹp, nhưng hắn không nghĩ tới chuyện thật sự kết hôn với nàng, chỉ giả uyên ương một lần, cũng không cần phải nịnh nọt nhạc phụ giả này.
Chỉ là, loại thái độ không sao cả này, càng làm cho Lương Lục Khoái bất mãn rồi, tiếp một cuộc điện thoại, liền vứt Dương Tử Hiên một mình ở trong phòng nhỏ uống trà.
Buổi tối, thời điểm bảy giờ, rất nhiều bạn bè Lương Quân Mi đều lộ diện, có không ít cô gái xinh đẹp và trang trai phong độ.
Vương Hoa Nhi trong đội cảnh sát cũng là nhân vật rất nổi bật, nhìn thấy nhiều trai xinh gái đẹp, hai mắt nhất thời tỏa ánh sáng, nói: "Thật nhiều tuấn nam mỹ nữ."
"Nghe nói cậu là bạn trai Quân Mi?" Không từ biết lúc nào, bên người Dương Tử Hiên liền xuất hiện rất nhiều thanh niên tràn ngập địch ý, thanh niên nói chuyện có khuôn mặt hẹp dài, hai tay xiên ở trước ngực.
Trước kia Lương Quân Mi đã thông báo cho hắn, nhiệm vụ chủ yếu của bạn trai giả chính là quét sạch những người chướng mắt này, vì vậy liền trừng mắt hỏi: "Các cậu là ai?"
"Hừ, một tiểu khoa viên La Phù, đã nghĩ đến chuyện ăn thịt thiên nga, cũng quá vọng tưởng." Đi theo sau lưng thanh niên mặt hẹp dài là một thanh niên cao lớn, âm dương quái khí nói: "Tại đây có gia thế người nào không lợi hại hơn cậu... Lý thiếu, có muốn tôi gọi Duy Dương kéo vài người qua giáo huấn hắn một tý không?"
Thanh niên cao lớn gọi Lôi Văn, cha là thị trưởng thành phố Duy Dương tỉnh Nam Tô, xem như gia cảnh kém nhất trong này, vừa mới nghe được nữ thần trong suy nghĩ của mình —— Lương Quân Mi, bị một tiểu khoa viên tỉnh lẻ cướp mất rồi, thiếu chút nữa đã tức điên lên.
"Tôi có phải là vọng tưởng hay không, không tới phiên cậu khoa tay múa chân!" Dương Tử Hiên nhếch miệng nói: "Chỉ cần Quân Mi cảm thấy tôi không vọng tưởng là được rồi...Cậu còn chưa đủ tư cách nói này nói kia với tôi!"
Lúc nói chuyện, Dương Tử Hiên đã lui ra khỏi phòng, phòng ít người, bọn hắn người đông thế mạnh, thật sự bắt đầu đánh nhau, hắn sẽ chịu thiệt rồi, sớm biết như vậy, cứ kéo lão Lưu hoặc là Tưởng Gia Quyền tới.
/705
|