Đáng tiếc, lúc này Dương Tử Hiên không thể nghe được lời hắn nói, phân phó Vương Tiểu Hoa: "Nhanh hơn!"
Kỳ thật Dương Tử Hiên không nắm giữ nhiều tình huống lắm, Vương Trọng Lâu hao tổn tâm cơ phái người theo dõi Trang Lộ Lộ, mới có được một tấm hình như vậy, muốn bắt được căn cứ chính xác Trang Lộ Lộ và Đường Đại Minh mưu đồ bí mật lại càng thêm khó khăn.
Chỉ là, Dương Tử Hiên cứ hư hư thật thật như vậy, lại làm cho Trang Lộ Lộ không đoán được rốt cuộc hắn nắm giữ bao nhiêu át chủ bài, lúc này, hắn mới có thể chậm rãi lừa bịp tống tiền Trang Lộ Lộ, nói chính xác là lừa bịp tống tiền phái bản địa...
...
Đợi cho Dương Tử Hiên xe biến mất khỏi đường cái, Trang Lộ Lộ lập tức bấm điện thoại Trang Đạo Hiền, nói: "Cha, đã xảy ra chuyện, con thực xin lỗi cha..."
Trang Đạo Hiền từ văn phòng Chu Trì Khôn trở về, tâm tình hơi kém, Chu Trì Khôn cũng không nói gì, chỉ hơi đề cập về một vài sự tình phát sinh gần đây ở An Thuyền, lại làm cho Trang Đạo Hiền âm thầm kinh hãi, trở lại văn phòng, bờ mông vẫn chưa nóng, Trang Lộ Lộ lại nói một câu đã xảy ra chuyện, làm cho Trang Đạo Hiền thiếu chút nữa ngã ngửa người.
"Nói đi, chuyện gì xảy ra vậy?" Trang Đạo Hiền cố gắng trấn định tinh thần hỏi.
Trang Lộ Lộ nói sự tình vừa mới xảy ra một một lần.
Sắc mặt Trang Đạo Hiền lập tức đại biến, mặt mũi tràn đầy vẻ đen sẫm, nói: "Lương Quân Mi lái xe cho Dương Tử Hiên? Nói như vậy, cái lão già Quan Quang Cốc kia, còn có cả Triệu Minh, cái tên hỗn láo này đều cấu kết cùng Dương Tử Hiên rồi?"
Trang Lộ Lộ cười khổ nói: "Con thật sự không rõ, rốt cuộc Dương Tử Hiên có mị lực gì, phái bản địa chúng ta những năm này đối xử với lão già Quan Quang Cốc kia không tệ, đang ở thời khắc mấu chốt, tại sao hắn như xe bị tuột xích, lại làm phản rồi?”
“Cái lão già kia, ngay từ đầu con đã cảm thấy không phải là dạng người gì tốt, không nghĩ tới, ở thời điểm chúng ta gian nan nhất, hắn thực sự đâm một đao ở sau lưng!"
Trang Đạo Hiền lắc đầu nói: "Quan Quang Cốc phản bội, việc này không kỳ quái, hắn vẫn luôn có cảnh giác đối với phái bản địa chúng ta, nhưng hắn cũng chỉ là lão già sắp về hưu, cũng không làm ầm ĩ nổi sóng gió gì, ngược lại, con nói Dương Tử Hiên nắm giữ chứng cớ con và Đường Đại Minh mưu đồ bí mật, chuyện này đúng là cực kỳ nghiêm trọng."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Trang Đạo Hiền càng trở nên trầm trọng hơn nhiều.
"Cha, đây là sai lầm một mình con phạm phải, con sẽ gánh trách nhiệm trên lưng." Giọng nói Trang Lộ Lộ có chút quyết liệt.
"Lộ Lộ, con không cần phải nghĩ cực đoan như vậy, làm như con, sẽ liên lụy tất cả phái bản địa, con là người tiếp nhận hạch tâm đời thứ ba của chúng ta, con phải lấy đại cục làm trọng." Thể xác và tinh thần Trang Đạo Hiền hơi mỏi mệt.
Trang Lộ Lộ giữ im lặng.
"Con nhất định phải tới tìm Dương Tử Hiên lần nữa, chậm rãi đàm phán cùng hắn, hắn chỉ uy hiếp con mà không phải trực tiếp cầm chứng cớ đến bên trong Tỉnh ủy, đã nói lên chuyện này còn có đường thương lượng, mỗi người đều hi vọng ích lợi của mình lớn nhất, Dương Tử Hiên cũng không phải ngoại lệ, trực tiếp làm con ngã, không có gì hay đối với hắn."
Trang Đạo Hiền thở dài một tiếng, trí tuệ chính trị đứa con trai này không được, so sánh với Dương Tử Hiên, giữa những người thanh niên trẻ tuổi cũng có chênh lệch không ít.
Trải qua một lần nghe dạy dỗ như vậy, đầu óc Trang Lộ Lộ bắt đầu chậm rãi rõ ràng hơn, lùi một bước biển rộng trời cao, cha mình nói đúng, Dương Tử Hiên tuyệt đối không hi vọng đến cá chết lưới rách cùng với hắn, hai người đều mưu cầu lợi ích hóa lớn nhất, đây là mục đích căn bản.
...
"Quân Mi, cô đã quen biết Trang Lộ Lộ này lâu rồi sao?" Dương Tử Hiên thăm dò hỏi.
"Trang Lộ Lộ này đúng là không ít lần đến quấy nhiễu Quân Mi nhà chúng tôi, Quân Mi đã sớm nhìn hắn không thuận mắt mắt rồi, hôm nay Dương sở ngài dọa Trang Lộ Lộ đến toát mồ hôi, coi như là xả cơn tức cho Quân Mi!" Vương Tiểu Hoa lập tức đón lấy câu chuyện của Dương Tử Hiên.
Trên mặt trắng nõn Lương Quân Mi của lộ ra vẻ hơi ửng đỏ, hai mắt như một mặt hồ mùa thu, khóe miệng có vẻ mỉm cười đầy vẻ thản nhiên, trải qua hai ngày này tiếp xúc, Dương Tử Hiên cũng biết Lương Quân Mi này là cô gái da mặt cực mỏng, thật sự không biết làm sao lại có thể lăn lộn tại hệ thống cảnh sát.
"Quân Mi đặc biệt ưa thích nghề nghiệp cảnh sát này, hay là vì cái gì khác?" Dương Tử Hiên hỏi.
"Mẹ Quân Mi là cảnh sát, chỉ là, về sau...đã hy sinh..." Vương Tiểu Hoa cướp câu chuyện.
Không nghĩ tới trong này còn có một chỗ ngoặt như vậy, xem ra Quân Mi là người thừa nhận ý chí mẹ, đây chính là chuyện thương tâm trong lòng người ta, Dương Tử Hiên đúng là không dám tiếp tục hỏi.
Nhưng Vương Tiểu Hoa lại thao thao bất tuyệt: "Quân Mi là nhân vật linh hồn tình báo chúng tôi, cao thủ máy vi tính..."
Dương Tử Hiên lắp bắp kinh hãi, hắn tưởng trong nước thời gian này có khối người không biết máy tính là vật gì, không nghĩ tới, Lương Quân Mi dĩ nhiên lại là máy cao thủ vi tính.
Nhưng Lương Quân Mi lại dùng tay bịt kín miệng Vương Tiểu Hoa, cười cười hỏi: "Cô bớt nói sẽ chết à?"
Nhìn động tác Lương Quân Mi ngây thơ như thế, Dương Tử Hiên nhớ tới Lục nhi ở tại Hồng Thủy huyện kia, không biết hiện tại nàng thế nào.
Nghĩ đến Hồng Thủy huyện, Dương Tử Hiên tự nhiên nhớ tới Lâm Nhược Thủy, trong nội tâm không tự giác mà cảm thấy đau xót —— Lâm Nhược Thủy đã thật lâu không liên hệ với hắn rồi, mấy lần gọi điện thoại đến Hồng Thủy huyện, đều là thư ký nàng tiếp nhận, đều là không ở văn phòng.
Lâm Nhược Thủy đang trốn tránh hắn.
Dương Tử Hiên không nghĩ ra, dứt khoát không nghĩ nữa, lúc này điện thoại vang lên, là Hứa Ấn Gia.
"Tử Hiên, lần này cậu đúng là đã hại thảm lão ca tôi rồi, tôi trở về, khẳng định sẽ bị một đám người thị ủy thành phố chính phủ Đại Danh đâm vào cột sống ..."
"Lão ca, nói gì vậy? Anh đường đường là một đại thị trưởng, ai dám đâm sau lưng anh?"
Dương Tử Hiên cười nói, hai chân vòng lên trên chỗ ngồi, nhỏ giọng phân phó Lương Quân Mi đem xe chạy đến Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.
"Cậu nói chuyện với chủ tịch tỉnh, muốn giảm bớt tài chính đầu tư tại Hải Nam, rút chủ lực tài chính khỏi Hải Nam, chủ tịch tỉnh có ý định cầm tôi ra khai đao trước!" con mắt Hứa Ấn Gia sắp phun ra lửa, Hứa Ấn Gia và Dương Tử Hiên cùng đi với thân cận Đái Mộc Cát, lúc ấy chợt nghe thấy luận điệu gọi Hải Nam là bong bóng kinh tế của Dương Tử Hiên, bởi vậy, thời điểm Trần Chí Ôn gọi hắn rút chủ lực tài chính khỏi Hải Nam, Hứa Ấn Gia liền nhớ tới Dương Tử Hiên.
"Lão ca, tôi đây chỉ vì muốn tốt cho anh thôi, nếu như bị Hải Nam lấy đi hết số tiền dư anh thật vất vả tích góp từng tí một mới được kia, tất cả trở thành bèo nước trôi nổi, ngân hàng lại áp dụng hoạt động tín dụng quy mô, tôi nghĩ đến lúc đó, anh lấy đâu ra tiền đi khởi động kinh tế thành phố Đại Danh được đây..." Dương Tử Hiên đã coi Hứa Ấn Gia trở thành người anh em, thật tình không hi vọng Hứa Ấn Gia ngã xuống vì việc này.
Nghe xong lời này, Hứa Ấn Gia trầm mặc, hồi lâu mới hỏi: "Tử Hiên, cậu thật sự xác định sao?"
"Ít thì bốn năm ngày, nhiều thì nửa tháng, anh cứ chờ xem, xem tôi nói có đúng hay không..." Dương Tử Hiên thở dài nói.
Đối với lời của Dương Tử Hiên, cũng như sự tình nghiêm túc lần này, Hứa Ấn Gia không dám khinh thường, bắt đầu từ Hồng Thủy huyện, Dương Tử Hiên chưa từng làm cho hắn thất vọng.
"Bây giờ tôi đang ở tỉnh thành, buổi chiều chuẩn bị đi làm báo cáo cho chủ tịch tỉnh Chí Ôn, cậu có cái mạch suy nghĩ gì tốt không?" Hứa Ấn Gia biết rõ Dương Tử Hiên nhiều ý đồ xấu, cố ý gọi điện thoại tới xin cố vấn.
"Chí Ôn chủ tịch tỉnh những ngày này chắc cũng rất đau đầu, hắn muốn du thuyết các thành phố phía dưới kia rút chút ít tài chính đầu tư ra khỏi Hải Nam, thật giống như khuyên bảo một đám quỷ đói đã ngậm cơm trong miệng, muốn nhổ ra thì quá khó khăn." Dương Tử Hiên cười nói.
Kỳ thật Dương Tử Hiên không nắm giữ nhiều tình huống lắm, Vương Trọng Lâu hao tổn tâm cơ phái người theo dõi Trang Lộ Lộ, mới có được một tấm hình như vậy, muốn bắt được căn cứ chính xác Trang Lộ Lộ và Đường Đại Minh mưu đồ bí mật lại càng thêm khó khăn.
Chỉ là, Dương Tử Hiên cứ hư hư thật thật như vậy, lại làm cho Trang Lộ Lộ không đoán được rốt cuộc hắn nắm giữ bao nhiêu át chủ bài, lúc này, hắn mới có thể chậm rãi lừa bịp tống tiền Trang Lộ Lộ, nói chính xác là lừa bịp tống tiền phái bản địa...
...
Đợi cho Dương Tử Hiên xe biến mất khỏi đường cái, Trang Lộ Lộ lập tức bấm điện thoại Trang Đạo Hiền, nói: "Cha, đã xảy ra chuyện, con thực xin lỗi cha..."
Trang Đạo Hiền từ văn phòng Chu Trì Khôn trở về, tâm tình hơi kém, Chu Trì Khôn cũng không nói gì, chỉ hơi đề cập về một vài sự tình phát sinh gần đây ở An Thuyền, lại làm cho Trang Đạo Hiền âm thầm kinh hãi, trở lại văn phòng, bờ mông vẫn chưa nóng, Trang Lộ Lộ lại nói một câu đã xảy ra chuyện, làm cho Trang Đạo Hiền thiếu chút nữa ngã ngửa người.
"Nói đi, chuyện gì xảy ra vậy?" Trang Đạo Hiền cố gắng trấn định tinh thần hỏi.
Trang Lộ Lộ nói sự tình vừa mới xảy ra một một lần.
Sắc mặt Trang Đạo Hiền lập tức đại biến, mặt mũi tràn đầy vẻ đen sẫm, nói: "Lương Quân Mi lái xe cho Dương Tử Hiên? Nói như vậy, cái lão già Quan Quang Cốc kia, còn có cả Triệu Minh, cái tên hỗn láo này đều cấu kết cùng Dương Tử Hiên rồi?"
Trang Lộ Lộ cười khổ nói: "Con thật sự không rõ, rốt cuộc Dương Tử Hiên có mị lực gì, phái bản địa chúng ta những năm này đối xử với lão già Quan Quang Cốc kia không tệ, đang ở thời khắc mấu chốt, tại sao hắn như xe bị tuột xích, lại làm phản rồi?”
“Cái lão già kia, ngay từ đầu con đã cảm thấy không phải là dạng người gì tốt, không nghĩ tới, ở thời điểm chúng ta gian nan nhất, hắn thực sự đâm một đao ở sau lưng!"
Trang Đạo Hiền lắc đầu nói: "Quan Quang Cốc phản bội, việc này không kỳ quái, hắn vẫn luôn có cảnh giác đối với phái bản địa chúng ta, nhưng hắn cũng chỉ là lão già sắp về hưu, cũng không làm ầm ĩ nổi sóng gió gì, ngược lại, con nói Dương Tử Hiên nắm giữ chứng cớ con và Đường Đại Minh mưu đồ bí mật, chuyện này đúng là cực kỳ nghiêm trọng."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Trang Đạo Hiền càng trở nên trầm trọng hơn nhiều.
"Cha, đây là sai lầm một mình con phạm phải, con sẽ gánh trách nhiệm trên lưng." Giọng nói Trang Lộ Lộ có chút quyết liệt.
"Lộ Lộ, con không cần phải nghĩ cực đoan như vậy, làm như con, sẽ liên lụy tất cả phái bản địa, con là người tiếp nhận hạch tâm đời thứ ba của chúng ta, con phải lấy đại cục làm trọng." Thể xác và tinh thần Trang Đạo Hiền hơi mỏi mệt.
Trang Lộ Lộ giữ im lặng.
"Con nhất định phải tới tìm Dương Tử Hiên lần nữa, chậm rãi đàm phán cùng hắn, hắn chỉ uy hiếp con mà không phải trực tiếp cầm chứng cớ đến bên trong Tỉnh ủy, đã nói lên chuyện này còn có đường thương lượng, mỗi người đều hi vọng ích lợi của mình lớn nhất, Dương Tử Hiên cũng không phải ngoại lệ, trực tiếp làm con ngã, không có gì hay đối với hắn."
Trang Đạo Hiền thở dài một tiếng, trí tuệ chính trị đứa con trai này không được, so sánh với Dương Tử Hiên, giữa những người thanh niên trẻ tuổi cũng có chênh lệch không ít.
Trải qua một lần nghe dạy dỗ như vậy, đầu óc Trang Lộ Lộ bắt đầu chậm rãi rõ ràng hơn, lùi một bước biển rộng trời cao, cha mình nói đúng, Dương Tử Hiên tuyệt đối không hi vọng đến cá chết lưới rách cùng với hắn, hai người đều mưu cầu lợi ích hóa lớn nhất, đây là mục đích căn bản.
...
"Quân Mi, cô đã quen biết Trang Lộ Lộ này lâu rồi sao?" Dương Tử Hiên thăm dò hỏi.
"Trang Lộ Lộ này đúng là không ít lần đến quấy nhiễu Quân Mi nhà chúng tôi, Quân Mi đã sớm nhìn hắn không thuận mắt mắt rồi, hôm nay Dương sở ngài dọa Trang Lộ Lộ đến toát mồ hôi, coi như là xả cơn tức cho Quân Mi!" Vương Tiểu Hoa lập tức đón lấy câu chuyện của Dương Tử Hiên.
Trên mặt trắng nõn Lương Quân Mi của lộ ra vẻ hơi ửng đỏ, hai mắt như một mặt hồ mùa thu, khóe miệng có vẻ mỉm cười đầy vẻ thản nhiên, trải qua hai ngày này tiếp xúc, Dương Tử Hiên cũng biết Lương Quân Mi này là cô gái da mặt cực mỏng, thật sự không biết làm sao lại có thể lăn lộn tại hệ thống cảnh sát.
"Quân Mi đặc biệt ưa thích nghề nghiệp cảnh sát này, hay là vì cái gì khác?" Dương Tử Hiên hỏi.
"Mẹ Quân Mi là cảnh sát, chỉ là, về sau...đã hy sinh..." Vương Tiểu Hoa cướp câu chuyện.
Không nghĩ tới trong này còn có một chỗ ngoặt như vậy, xem ra Quân Mi là người thừa nhận ý chí mẹ, đây chính là chuyện thương tâm trong lòng người ta, Dương Tử Hiên đúng là không dám tiếp tục hỏi.
Nhưng Vương Tiểu Hoa lại thao thao bất tuyệt: "Quân Mi là nhân vật linh hồn tình báo chúng tôi, cao thủ máy vi tính..."
Dương Tử Hiên lắp bắp kinh hãi, hắn tưởng trong nước thời gian này có khối người không biết máy tính là vật gì, không nghĩ tới, Lương Quân Mi dĩ nhiên lại là máy cao thủ vi tính.
Nhưng Lương Quân Mi lại dùng tay bịt kín miệng Vương Tiểu Hoa, cười cười hỏi: "Cô bớt nói sẽ chết à?"
Nhìn động tác Lương Quân Mi ngây thơ như thế, Dương Tử Hiên nhớ tới Lục nhi ở tại Hồng Thủy huyện kia, không biết hiện tại nàng thế nào.
Nghĩ đến Hồng Thủy huyện, Dương Tử Hiên tự nhiên nhớ tới Lâm Nhược Thủy, trong nội tâm không tự giác mà cảm thấy đau xót —— Lâm Nhược Thủy đã thật lâu không liên hệ với hắn rồi, mấy lần gọi điện thoại đến Hồng Thủy huyện, đều là thư ký nàng tiếp nhận, đều là không ở văn phòng.
Lâm Nhược Thủy đang trốn tránh hắn.
Dương Tử Hiên không nghĩ ra, dứt khoát không nghĩ nữa, lúc này điện thoại vang lên, là Hứa Ấn Gia.
"Tử Hiên, lần này cậu đúng là đã hại thảm lão ca tôi rồi, tôi trở về, khẳng định sẽ bị một đám người thị ủy thành phố chính phủ Đại Danh đâm vào cột sống ..."
"Lão ca, nói gì vậy? Anh đường đường là một đại thị trưởng, ai dám đâm sau lưng anh?"
Dương Tử Hiên cười nói, hai chân vòng lên trên chỗ ngồi, nhỏ giọng phân phó Lương Quân Mi đem xe chạy đến Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.
"Cậu nói chuyện với chủ tịch tỉnh, muốn giảm bớt tài chính đầu tư tại Hải Nam, rút chủ lực tài chính khỏi Hải Nam, chủ tịch tỉnh có ý định cầm tôi ra khai đao trước!" con mắt Hứa Ấn Gia sắp phun ra lửa, Hứa Ấn Gia và Dương Tử Hiên cùng đi với thân cận Đái Mộc Cát, lúc ấy chợt nghe thấy luận điệu gọi Hải Nam là bong bóng kinh tế của Dương Tử Hiên, bởi vậy, thời điểm Trần Chí Ôn gọi hắn rút chủ lực tài chính khỏi Hải Nam, Hứa Ấn Gia liền nhớ tới Dương Tử Hiên.
"Lão ca, tôi đây chỉ vì muốn tốt cho anh thôi, nếu như bị Hải Nam lấy đi hết số tiền dư anh thật vất vả tích góp từng tí một mới được kia, tất cả trở thành bèo nước trôi nổi, ngân hàng lại áp dụng hoạt động tín dụng quy mô, tôi nghĩ đến lúc đó, anh lấy đâu ra tiền đi khởi động kinh tế thành phố Đại Danh được đây..." Dương Tử Hiên đã coi Hứa Ấn Gia trở thành người anh em, thật tình không hi vọng Hứa Ấn Gia ngã xuống vì việc này.
Nghe xong lời này, Hứa Ấn Gia trầm mặc, hồi lâu mới hỏi: "Tử Hiên, cậu thật sự xác định sao?"
"Ít thì bốn năm ngày, nhiều thì nửa tháng, anh cứ chờ xem, xem tôi nói có đúng hay không..." Dương Tử Hiên thở dài nói.
Đối với lời của Dương Tử Hiên, cũng như sự tình nghiêm túc lần này, Hứa Ấn Gia không dám khinh thường, bắt đầu từ Hồng Thủy huyện, Dương Tử Hiên chưa từng làm cho hắn thất vọng.
"Bây giờ tôi đang ở tỉnh thành, buổi chiều chuẩn bị đi làm báo cáo cho chủ tịch tỉnh Chí Ôn, cậu có cái mạch suy nghĩ gì tốt không?" Hứa Ấn Gia biết rõ Dương Tử Hiên nhiều ý đồ xấu, cố ý gọi điện thoại tới xin cố vấn.
"Chí Ôn chủ tịch tỉnh những ngày này chắc cũng rất đau đầu, hắn muốn du thuyết các thành phố phía dưới kia rút chút ít tài chính đầu tư ra khỏi Hải Nam, thật giống như khuyên bảo một đám quỷ đói đã ngậm cơm trong miệng, muốn nhổ ra thì quá khó khăn." Dương Tử Hiên cười nói.
/705
|