"Ủy ban huyện các anh, vị phó chủ tịch huyện nào được phân công quản lý liên lạc với công ty kinh doanh này?" Dương Tử Hiên hỏi.
"Là Ngụy Hùng phó chủ tịch huyện!" Bành Thanh dừng lại một chút mới lên tiếng.
"Tại sao xảy ra sự tình nghiêm trọng ác liệt như vậy, hắn lại không ra mặt, cũng không chạy đến hiện trường duy trì trật tự?" Dương Tử Hiên có chút tức giận nói.
"Đồng chí Ngụy Hùng đã cùng Lưu chủ tịch huyện đi tỉnh thành báo cáo công tác, vẫn chưa trở lại!" Bành Thanh nói.
"Anh đã thông báo bọn hắn lập tức trở về đây chưa?" Dương Tử Hiên hỏi.
"Buổi sáng tôi gọi điện thoại cho ngài, về sau, tôi cũng đã thông báo cho hai người đó, hiện tại bọn hắn đang gấp rút từ Tử Kim trở về!" Bành Thanh trả lời.
Dương Tử Hiên có chút mỏi mệt, sự tình phát sinh có chút kỳ quặc, Lưu Văn Đông chủ tịch huyện này, cùng Ngụy Hùng phó chủ tịch huyện được phân công quản lý liên lạc với công ty kinh doanh, vừa mới cùng nhau rời khỏi Thủy Đô huyện, liền xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy.
Một công ty kinh doanh thuộc ủy ban thành phố dám hung hăng càn quấy như thế, nhất định là có chỗ dựa vào.
Cái chỗ dựa vào này, khẳng định không chỉ là ở phía trong thành phố, ở trong huyện này, cũng nên có chỗ dựa.
Chỗ dựa trong huyện này không phải là Lưu Văn Đông cùng Ngụy Hùng đấy chứ?
Dương Tử Hiên phân phó Lưu Bất Khắc lái xe về đại viện huyện ủy trước, xuống xe, liền bấm điện thoại Lê Khải Minh.
Lê Khải Minh là người già trong ủy ban thành phố, đối với tất cả đơn vị trực thuộc thành phố Nam Hồ cùng lãnh đạo chủ yếu các huyện trực thuộc thành phố, đều là hết sức quen thuộc, cho nên, Dương Tử Hiên muốn thông qua Lê Khải Minh, tiến thêm một bước hiểu rõ về bối cảnh công ty kinh doanh Thiên Hồ, và những người Lưu Văn Đông, Ngụy Hùng này.
"Lão Lê à?" Dương Tử Hiên nhen nhóm một điếu thuốc rồi hỏi.
"Tử Hiên, tôi vừa định tìm cậu đây, nghe nói tình huống Thủy Đô huyện rất phức tạp, cậu đi đến hiện trường chưa?" Lê Khải Minh hạ giọng nói, hiển nhiên đang ở trong văn phòng chính phủ thành phố, không muốn để người khác nghe được.
Dương Tử Hiên ừ một tiếng, nói: "Tôi hiện tại đang ở ngay trên hiện trường, tối hôm qua đã có mấy cái điểm buôn bán thuộc công ty kinh doanh Thiên Hồ bị ngừng hoạt động tại Thủy Đô, nhưng sáng nay, mấy cái điểm buôn bán này vậy mà lại bắt đầu mở cửa rồi, còn đả thương người nữa."
Lê Khải Minh hít sâu một hơi, hỏi: "Nghiêm trọng như vậy sao?"
Dương Tử Hiên không muốn nói về chuyện này, lại hỏi lại: "Công ty kinh doanh Thiên Hồ này rốt cuộc là ai tại trông coi? Tại sao kiêu ngạo như vậy, huyện ủy bí thư Thủy Đô lão Bành tự mình hạ lệnh, hội liên hiệp công thương và đội liên hợp chấp pháp ngừng hoạt động của nó, nó vẫn mở ra!"
"Tình huống công ty kinh doanh Thiên Hồ rất phức tạp, nhất thời tôi cũng không nói rõ được." Lê Khải Minh trầm mặc một hồi, sau đó mới lên tiếng.
"Anh cứ chọn lựa trọng điểm mà nói." Dương Tử Hiên cũng là lần đầu tiên nghe thấy Lê Khải Minh thận trọng im miệng không nói như thế.
"Tôi không nghĩ tới, toàn bộ những thứ nông sản giả này, vậy mà lại xuất xứ từ công ty kinh doanh Thiên Hồ, chỉ sợ đây là một sân chơi rất hung hiểm!" Lê Khải Minh vẫn không trả lời thẳng vào vấn đề Dương Tử Hiên hỏi.
"Tử Hiên, tôi cảm thấy có lẽ là cậu tranh thủ thời gian bứt ra cho thỏa đáng, từ tình huống trước mắt để xem xét, sự tình Thủy Đô huyện, không phải chuyện cậu có thể quản được." Lê Khải Minh dùng ngữ khí ngưng trọng nói.
"Tôi làm sao có thể bứt ra được? Lúc trước La thị trưởng phân Thủy Đô huyện cho tôi, hiện tại tôi làm được một nửa công tác, muốn rút thân cũng không rút được rồi, thật sự bứt từ Thủy Đô huyện ra ngoài, chỉ sợ về sau tại ủy ban thành phố, uy tín của tôi cũng sẽ giảm xuống rất nhiều!"
"Lần đầu tiên xuất sư đã bất lợi, bỏ dở nửa chừng, chỉ sợ sẽ lưu lại ấn tượng ngoài miệng nã pháo, làm việc thì không chịu tốn sức cho rất nhiều người!"
"Bây giờ tôi không lui về phía sau được nữa rồi!" Dương Tử Hiên cười khổ nói.
"Chính cậu cân nhắc đi, uy tín có thể tiếp tục thành lập, nhưng tôi cảm thấy, lần này cho dù không xử lý tốt, uy tín của cậu cũng không thể giảm xuống đơn giản như vậy đâu!" Lê Khải Minh tiếp xúc cùng Dương Tử Hiên một thời gian ngắn, cũng biết Dương Tử Hiên cũng là người ưa thích khiêu chiến, càng là chuyện khó khăn, càng muốn đi làm, ở trong mắt Lê Khải Minh, đây là một chỗ thiếu hụt của Dương Tử Hiên.
"Cậu xem lão Trịnh đi, thoáng cái liền ngửi được manh mối, hiện tại cơ bản đã thoát thân, hiện tại cậu thoát thân vẫn chưa trễ, hơn nữa, cậu cũng rất dễ tìm cớ, dù sao công tác chủ yếu của cậu là khu công nghiệp, cậu chỉ cần nói khu công nghiệp có công tác khẩn cấp cần bố trí, xin chỉ thị chính phủ thành phố phái lãnh đạo khác đi trước Thủy Đô huyện tọa trấn, phỏng chừng là ai cũng không dám giữ cậu lại!" Lê Khải Minh thở dài nói.
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Cái đó và tôi xám xịt bị đuổi ra khỏi Thủy Đô huyện thì có cái gì khác nhau, nếu làm như vậy, chỉ sợ về sau thật đúng là không có lãnh đạo nào dám dùng tôi, cái cấp dưới hành sự bất lực, bỏ dở nửa chừng này!"
"Tử Hiên, cậu phải học được cách cân nhắc lợi hại, rất nhiều chuyện, nhất định là có được tất có mất!" Lê Khải Minh tận tình khuyên bảo.
"Cũng có rất nhiều chuyện là có mất tất có được, tôi còn trẻ, không cần phải học lão Trịnh, sợ ba sợ bốn như vậy, tuổi hắn không nhỏ rồi, không dám đơn giản lao vào mạo hiểm, cũng có thể lý giải, nhưng tôi còn trẻ như vậy, nếu làm như hắn, chỉ sợ là không mấy người để tôi vào mắt!"
"Tóm lại, chuyện Thủy Đô này, tôi sẽ tiếp tục xử lý xuống dưới, để lương tâm của mình làm việc! "
"Yên tâm đi, nếu quả thật muốn có người đâm ở sau lưng tôi, tôi cũng không phải dễ động đến như vậy đâu!" Dương Tử Hiên cười nói: "Tôi sẽ nắm chắc hành sự đúng mực."
Lê Khải Minh thấy Dương Tử Hiên khư khư cố chấp, cũng không có ý định khuyên bảo nữa, chỉ nói: "Cậu đã nhận định rồi, tôi cũng không ngăn cản cậu, có lẽ cậu cũng đúng."
"Tóm lại, cậu phải chú ý, cái công ty kinh doanh Thiên Hồ này, kỳ thật không phải hoàn toàn thuộc về sản nghiệp chính phủ chúng ta, còn có mấy người khác tham gia đóng góp cổ phần nữa!" Lê Khải Minh nói.
"Ai?" Trong lòng Dương Tử Hiên thầm xiết chặt.
"Cậu biết tư lệnh Vương Uy Thành không?" Lê Khải Minh hỏi.
Dương Tử Hiên nheo mắt: "Anh nói về thường ủy tỉnh ủy, tư lệnh quân khu tỉnh chúng ta, Vương Uy Thành?"
"Đúng vậy, đầu tư cổ phần vào công ty kinh doanh Thiên Hồ, chính là dùng danh nghĩa tham mưu trưởng Vương Uy Thành đầu tư cổ phần, thực chất là con của hắn đang điều khiển, còn có mấy người khác đầu tư cổ phần vào, đều là con cái của người trong quân khu La Phù tỉnh chúng ta!" Lê Khải Minh thở dài nói.
"Không chỉ là Nam Hồ chúng ta như vậy, trong tỉnh, nhiều công ty kinh doanh nằm trong thành phố kinh tế hơi phát đạt một chút, đều có bóng lưng đám con cháu quân khu này."
Dương Tử Hiên nhíu mày, nếu thật sự là như vậy, việc này sẽ rất khó giải quyết.
"Như vậy, chắc cậu có thể lý giải vì sao mà một cái công ty kinh doanh buôn bán nho nhỏ cũng có thể đối kháng với mệnh lệnh của ủy ban thành phố chứ?" Lê Khải Minh nói.
"Lưu Văn Đông cùng Ngụy Hùng là người của ai?" Dương Tử Hiên trầm ngâm một chút mới hỏi.
"Lưu Văn Đông thì tôi không biết, nhưng Ngụy Hùng trước kia là từ văn phòng thị ủy chúng ta xuống dưới, có thể nói là thân tín của Tiếu thư ký trưởng, bí thư đảng ủy công ty kinh doanh Thiên Hồ cũng là từ văn phòng thị ủy đi ra ngoài, cũng đi lại rất gần cùng Tiếu thư ký trưởng!" Lê Khải Minh nói.
"Hả?" Dương Tử Hiên lắp bắp kinh hãi.
Nói như vậy, quan hệ giữa Ngụy Hùng và công ty kinh doanh Thiên Hồ hẳn là rất tốt , nhưng vì cái gì mà Ngụy Hùng lâu như vậy vẫn chưa trở lại Thủy Đô huyện ra mặt xử lý đây?
Nếu như Ngụy Hùng tự mình ra mặt xử lý, phỏng chừng chút ít người phụ trách phòng kinh doanh công ty kinh doanh Thiên Hồ kia, cũng sẽ để cho Ngụy Hùng chút mặt mũi, vấn đề chắc chắn sẽ không tiến thêm một bước chuyển biến xấu hơn, nhưng vì cái gì mà Ngụy Hùng vẫn muốn cùng Lưu Văn Đông đi lên tỉnh thành ngây ngốc lâu như vậy đây?
Chẳng lẽ trong này còn có chuyện khác ẩn ở bên trong?
Dương Tử Hiên bắt đầu cảm thấy, phía sau lưng mình, có chút lạnh cả người.
Đợi đến lúc chiều, Dương Tử Hiên liền nhận được một tin tức làm cho người ta khiếp sợ—— thường ủy thị ủy, thư ký trưởng Tiếu Hoài Hoa bị Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh mang đi nói chuyện.
"Là Ngụy Hùng phó chủ tịch huyện!" Bành Thanh dừng lại một chút mới lên tiếng.
"Tại sao xảy ra sự tình nghiêm trọng ác liệt như vậy, hắn lại không ra mặt, cũng không chạy đến hiện trường duy trì trật tự?" Dương Tử Hiên có chút tức giận nói.
"Đồng chí Ngụy Hùng đã cùng Lưu chủ tịch huyện đi tỉnh thành báo cáo công tác, vẫn chưa trở lại!" Bành Thanh nói.
"Anh đã thông báo bọn hắn lập tức trở về đây chưa?" Dương Tử Hiên hỏi.
"Buổi sáng tôi gọi điện thoại cho ngài, về sau, tôi cũng đã thông báo cho hai người đó, hiện tại bọn hắn đang gấp rút từ Tử Kim trở về!" Bành Thanh trả lời.
Dương Tử Hiên có chút mỏi mệt, sự tình phát sinh có chút kỳ quặc, Lưu Văn Đông chủ tịch huyện này, cùng Ngụy Hùng phó chủ tịch huyện được phân công quản lý liên lạc với công ty kinh doanh, vừa mới cùng nhau rời khỏi Thủy Đô huyện, liền xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy.
Một công ty kinh doanh thuộc ủy ban thành phố dám hung hăng càn quấy như thế, nhất định là có chỗ dựa vào.
Cái chỗ dựa vào này, khẳng định không chỉ là ở phía trong thành phố, ở trong huyện này, cũng nên có chỗ dựa.
Chỗ dựa trong huyện này không phải là Lưu Văn Đông cùng Ngụy Hùng đấy chứ?
Dương Tử Hiên phân phó Lưu Bất Khắc lái xe về đại viện huyện ủy trước, xuống xe, liền bấm điện thoại Lê Khải Minh.
Lê Khải Minh là người già trong ủy ban thành phố, đối với tất cả đơn vị trực thuộc thành phố Nam Hồ cùng lãnh đạo chủ yếu các huyện trực thuộc thành phố, đều là hết sức quen thuộc, cho nên, Dương Tử Hiên muốn thông qua Lê Khải Minh, tiến thêm một bước hiểu rõ về bối cảnh công ty kinh doanh Thiên Hồ, và những người Lưu Văn Đông, Ngụy Hùng này.
"Lão Lê à?" Dương Tử Hiên nhen nhóm một điếu thuốc rồi hỏi.
"Tử Hiên, tôi vừa định tìm cậu đây, nghe nói tình huống Thủy Đô huyện rất phức tạp, cậu đi đến hiện trường chưa?" Lê Khải Minh hạ giọng nói, hiển nhiên đang ở trong văn phòng chính phủ thành phố, không muốn để người khác nghe được.
Dương Tử Hiên ừ một tiếng, nói: "Tôi hiện tại đang ở ngay trên hiện trường, tối hôm qua đã có mấy cái điểm buôn bán thuộc công ty kinh doanh Thiên Hồ bị ngừng hoạt động tại Thủy Đô, nhưng sáng nay, mấy cái điểm buôn bán này vậy mà lại bắt đầu mở cửa rồi, còn đả thương người nữa."
Lê Khải Minh hít sâu một hơi, hỏi: "Nghiêm trọng như vậy sao?"
Dương Tử Hiên không muốn nói về chuyện này, lại hỏi lại: "Công ty kinh doanh Thiên Hồ này rốt cuộc là ai tại trông coi? Tại sao kiêu ngạo như vậy, huyện ủy bí thư Thủy Đô lão Bành tự mình hạ lệnh, hội liên hiệp công thương và đội liên hợp chấp pháp ngừng hoạt động của nó, nó vẫn mở ra!"
"Tình huống công ty kinh doanh Thiên Hồ rất phức tạp, nhất thời tôi cũng không nói rõ được." Lê Khải Minh trầm mặc một hồi, sau đó mới lên tiếng.
"Anh cứ chọn lựa trọng điểm mà nói." Dương Tử Hiên cũng là lần đầu tiên nghe thấy Lê Khải Minh thận trọng im miệng không nói như thế.
"Tôi không nghĩ tới, toàn bộ những thứ nông sản giả này, vậy mà lại xuất xứ từ công ty kinh doanh Thiên Hồ, chỉ sợ đây là một sân chơi rất hung hiểm!" Lê Khải Minh vẫn không trả lời thẳng vào vấn đề Dương Tử Hiên hỏi.
"Tử Hiên, tôi cảm thấy có lẽ là cậu tranh thủ thời gian bứt ra cho thỏa đáng, từ tình huống trước mắt để xem xét, sự tình Thủy Đô huyện, không phải chuyện cậu có thể quản được." Lê Khải Minh dùng ngữ khí ngưng trọng nói.
"Tôi làm sao có thể bứt ra được? Lúc trước La thị trưởng phân Thủy Đô huyện cho tôi, hiện tại tôi làm được một nửa công tác, muốn rút thân cũng không rút được rồi, thật sự bứt từ Thủy Đô huyện ra ngoài, chỉ sợ về sau tại ủy ban thành phố, uy tín của tôi cũng sẽ giảm xuống rất nhiều!"
"Lần đầu tiên xuất sư đã bất lợi, bỏ dở nửa chừng, chỉ sợ sẽ lưu lại ấn tượng ngoài miệng nã pháo, làm việc thì không chịu tốn sức cho rất nhiều người!"
"Bây giờ tôi không lui về phía sau được nữa rồi!" Dương Tử Hiên cười khổ nói.
"Chính cậu cân nhắc đi, uy tín có thể tiếp tục thành lập, nhưng tôi cảm thấy, lần này cho dù không xử lý tốt, uy tín của cậu cũng không thể giảm xuống đơn giản như vậy đâu!" Lê Khải Minh tiếp xúc cùng Dương Tử Hiên một thời gian ngắn, cũng biết Dương Tử Hiên cũng là người ưa thích khiêu chiến, càng là chuyện khó khăn, càng muốn đi làm, ở trong mắt Lê Khải Minh, đây là một chỗ thiếu hụt của Dương Tử Hiên.
"Cậu xem lão Trịnh đi, thoáng cái liền ngửi được manh mối, hiện tại cơ bản đã thoát thân, hiện tại cậu thoát thân vẫn chưa trễ, hơn nữa, cậu cũng rất dễ tìm cớ, dù sao công tác chủ yếu của cậu là khu công nghiệp, cậu chỉ cần nói khu công nghiệp có công tác khẩn cấp cần bố trí, xin chỉ thị chính phủ thành phố phái lãnh đạo khác đi trước Thủy Đô huyện tọa trấn, phỏng chừng là ai cũng không dám giữ cậu lại!" Lê Khải Minh thở dài nói.
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Cái đó và tôi xám xịt bị đuổi ra khỏi Thủy Đô huyện thì có cái gì khác nhau, nếu làm như vậy, chỉ sợ về sau thật đúng là không có lãnh đạo nào dám dùng tôi, cái cấp dưới hành sự bất lực, bỏ dở nửa chừng này!"
"Tử Hiên, cậu phải học được cách cân nhắc lợi hại, rất nhiều chuyện, nhất định là có được tất có mất!" Lê Khải Minh tận tình khuyên bảo.
"Cũng có rất nhiều chuyện là có mất tất có được, tôi còn trẻ, không cần phải học lão Trịnh, sợ ba sợ bốn như vậy, tuổi hắn không nhỏ rồi, không dám đơn giản lao vào mạo hiểm, cũng có thể lý giải, nhưng tôi còn trẻ như vậy, nếu làm như hắn, chỉ sợ là không mấy người để tôi vào mắt!"
"Tóm lại, chuyện Thủy Đô này, tôi sẽ tiếp tục xử lý xuống dưới, để lương tâm của mình làm việc! "
"Yên tâm đi, nếu quả thật muốn có người đâm ở sau lưng tôi, tôi cũng không phải dễ động đến như vậy đâu!" Dương Tử Hiên cười nói: "Tôi sẽ nắm chắc hành sự đúng mực."
Lê Khải Minh thấy Dương Tử Hiên khư khư cố chấp, cũng không có ý định khuyên bảo nữa, chỉ nói: "Cậu đã nhận định rồi, tôi cũng không ngăn cản cậu, có lẽ cậu cũng đúng."
"Tóm lại, cậu phải chú ý, cái công ty kinh doanh Thiên Hồ này, kỳ thật không phải hoàn toàn thuộc về sản nghiệp chính phủ chúng ta, còn có mấy người khác tham gia đóng góp cổ phần nữa!" Lê Khải Minh nói.
"Ai?" Trong lòng Dương Tử Hiên thầm xiết chặt.
"Cậu biết tư lệnh Vương Uy Thành không?" Lê Khải Minh hỏi.
Dương Tử Hiên nheo mắt: "Anh nói về thường ủy tỉnh ủy, tư lệnh quân khu tỉnh chúng ta, Vương Uy Thành?"
"Đúng vậy, đầu tư cổ phần vào công ty kinh doanh Thiên Hồ, chính là dùng danh nghĩa tham mưu trưởng Vương Uy Thành đầu tư cổ phần, thực chất là con của hắn đang điều khiển, còn có mấy người khác đầu tư cổ phần vào, đều là con cái của người trong quân khu La Phù tỉnh chúng ta!" Lê Khải Minh thở dài nói.
"Không chỉ là Nam Hồ chúng ta như vậy, trong tỉnh, nhiều công ty kinh doanh nằm trong thành phố kinh tế hơi phát đạt một chút, đều có bóng lưng đám con cháu quân khu này."
Dương Tử Hiên nhíu mày, nếu thật sự là như vậy, việc này sẽ rất khó giải quyết.
"Như vậy, chắc cậu có thể lý giải vì sao mà một cái công ty kinh doanh buôn bán nho nhỏ cũng có thể đối kháng với mệnh lệnh của ủy ban thành phố chứ?" Lê Khải Minh nói.
"Lưu Văn Đông cùng Ngụy Hùng là người của ai?" Dương Tử Hiên trầm ngâm một chút mới hỏi.
"Lưu Văn Đông thì tôi không biết, nhưng Ngụy Hùng trước kia là từ văn phòng thị ủy chúng ta xuống dưới, có thể nói là thân tín của Tiếu thư ký trưởng, bí thư đảng ủy công ty kinh doanh Thiên Hồ cũng là từ văn phòng thị ủy đi ra ngoài, cũng đi lại rất gần cùng Tiếu thư ký trưởng!" Lê Khải Minh nói.
"Hả?" Dương Tử Hiên lắp bắp kinh hãi.
Nói như vậy, quan hệ giữa Ngụy Hùng và công ty kinh doanh Thiên Hồ hẳn là rất tốt , nhưng vì cái gì mà Ngụy Hùng lâu như vậy vẫn chưa trở lại Thủy Đô huyện ra mặt xử lý đây?
Nếu như Ngụy Hùng tự mình ra mặt xử lý, phỏng chừng chút ít người phụ trách phòng kinh doanh công ty kinh doanh Thiên Hồ kia, cũng sẽ để cho Ngụy Hùng chút mặt mũi, vấn đề chắc chắn sẽ không tiến thêm một bước chuyển biến xấu hơn, nhưng vì cái gì mà Ngụy Hùng vẫn muốn cùng Lưu Văn Đông đi lên tỉnh thành ngây ngốc lâu như vậy đây?
Chẳng lẽ trong này còn có chuyện khác ẩn ở bên trong?
Dương Tử Hiên bắt đầu cảm thấy, phía sau lưng mình, có chút lạnh cả người.
Đợi đến lúc chiều, Dương Tử Hiên liền nhận được một tin tức làm cho người ta khiếp sợ—— thường ủy thị ủy, thư ký trưởng Tiếu Hoài Hoa bị Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh mang đi nói chuyện.
/705
|