Tôn Quá gặp thoáng qua một cậu thanh niên khá trẻ.
Người này tuổi xấp xỉ cậu chủ Quan, hai mắt một mí, diện mạo không đẹp, Tôn Quá cố ý xoay người nhìn thoáng qua, lúc chỉnh lại cánh cửa siêu thị mini bị mở toang, mùi quỷ khí nồng đậm phả vào mặt.
Tôn Quá với tay sửa lại chuông gió bị lệch, rồi đóng cửa lại, rũ rũ nước mưa trên người.
Cậu chủ Quan gập sách trên tay rồi đứng dậy: “Xin chào quý khách.”
“Vừa nãy là ứng viên“ghép đôi” phải không?”
Cậu chủ Quan đặt bình nước và hộp gỗ lên quầy: “Sao được chứ, tôi để ý ngoại hình lắm đấy.”
“Còn tôi thì sao?” Tôn Quá chỉ chỉ mình.
Cậu chủ Quan chỉ kẹp tờ giấy, đưa cho anh: “Mặt mũi chẳng có, cũng không thể sinh con cho tôi.”
“Tiếc thật.” Tôn Quá nhanh chóng xem qua nội dung trong giấy, rồi châm lửa ném vào tiểu đỉnh, “Còn hai ngày nữa là Vu Lan, nhưng người “ghép đôi” chẳng thấy, không kịp mất.”
“Năm nay không được thì năm sau, năm sau vẫn chưa thấy thì năm sau nữa.”
“Nhưng cậu có thể chết bất kì lúc nào”
Lời nói tuy tàn nhẫn song lại là sự thực, cậu chủ Quan cũng chẳng tức giận, cười bảo Quỷ Môn Quan bao đời nay, chắc chắn nhất chính là hộ mệnh.
Cậu lấy một điếu định thần từ lòng bàn tay như dùng ma thuật, nhét vào miệng Tôn Quá rồi bật hộp quẹt.
Tôn Quá nghiêng đầu tránh ngọn lửa: “Hồn tượng đã giải quyết xong, tôi không thích hút thuốc.”
“Đây là tháng quỷ, mấy người các anh hay giao tiếp với ma quỷ, linh hồn rất dễ xuất ra ngoài.” Cậu chủ Quan ôm lấy mặt anh, “Ghét cũng phải chịu.”
“Mẹ cậu chưa bao giờ xem trọng việc này.”
“Bởi mẹ tôi chỉ coi anh là nhân viên.”
Tôn Quá nhìn sâu vào mắt cậu chủ Quan, khẽ nhíu mày: “Vậy cậu coi tôi là gì?”
Cậu chủ Quan nhướn mày: “Đồ chơi.”
Tôn Quá bật cười, thành thành thật thật hút hết một điếu dưới sự giám sát của cậu chủ Quan, sau cất một điếu khác rồi ra ngoài.
Nhìn mặt người khách chỉ khoảng hai bảy hai tám tuổi, đang trong trạng thái mê man, cơ thể chuyển động cùng nhịp xóc nảy của taxi. Tôn Quá thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu để quan sát tình hình của y, nghĩ thầm nếu lời nói xuất phát từ tâm là thực, thì vị khách này nhất định là người ôn hòa vô hại, là con riêng một nhà giàu có, tương lai đã có người lo.
Hành khách ngủ như chết, Tôn Quá có tìm người ghép xe cũng chẳng vấn đề.
Ven đường có người dầm mưa vẫy tay gọi xe, Tôn Quá bẻ lái dừng bên cạnh người nọ, mưa tạt vào cửa kính tạo nhạt nhòa, người nọ lại dựng thẳng áo lên, hoàn toàn trông không rõ diện mạo.
Chờ Tôn Quá dụi mắt xong, kẻ kia vẫn đang phân vân giữa ghế phụ lái và băng ghế sau, vì thế Tôn Quá để gã đứng trong mưa, đạp ga vút qua.
Mưa càng lúc càng to, ánh dèn trong mưa mờ mịt, ranh giới giữa thiên địa âm dương càng mơ hồ, con đường vốn vắng vẻ lại lờ mờ hiện ra những cánh tay vẫy xe, Tôn Quá chạy xe chậm hơn, lướt qua đám người đó.
Tôn Quá chạy đi chạy lại trên một đoạn đường, cảnh tượng ven đường không ngừng thay đổi, Tôn Quá phân biệt từng gương mặt, đột nhiên quay xe dừng ở vệ đường, mở cửa ôm một đứa bé trai rồi dẫm chân ga đi mất.
Tốc độ điên cuồng khiến đứa trẻ sợ tái mặt, sau khi Tôn Quá dừng xe mới nơm nớp lo sợ leo sang ghế lái phụ: “Chú là ai?”
“Tài xế taxi.” Đứa bé chẳng hề ngoái nhìn vị khách phía sau, Tôn Quá thở phào nhẹ nhõm, “Mưa lớn thế này sao không ở nhà đợi?”
“Trong nhà có người, ” cậu bé nhỏ giọng nói, “Về nhà là họ hành hạ cháu.”
Tôn Quá lấy chiếc khăn mặt từ trong hộp đồ, phủ lên đầu đứa trẻ.
Cậu nhóc kéo khăn xuống để lau nước mưa trên mặt, ngay giây sau liền kịp phản ứng, sờ sờ khắp người. —— bên ngoài mưa như trút nước, vậy mà nhóc chẳng hề bị ướt.
“Ma mới đều như thế, thỉnh thoảng lầm tưởng mình là con người.” Tôn Quá châm một điếu thuốc đưa cho cậu nhóc, “Hút một hơi đi, nhân lúc tháng cô hồn, còn được cảm nhận như nào là thực thể.”
Đứa bé cầm điếu thuốc, hút một hơi đã ho khan sặc sụa.
“Tên cháu là gì?”
Cậu bé nuốt nước bọt để làm dịu cổ họng, khóe miệng trĩu xuống: “Cháu quên rồi.”
“Ngày trước ở đâu?”
“Cũng quên ạ.”
Điệu bộ hút thuốc của cậu bé rất lão luyện, mười phần thần sắc trên gương mặt non nớt hiện lên oán hận. Tôn Quá đưa mắt nhìn nó ném đầu mẩu thuốc ra ngoài cửa sổ, đẩy kính cửa xe lên rồi nổ máy: “Chú đưa cháu về.”
Cậu nhóc giật mình: “Chú biết nhà cháu ở đâu ạ?”
“Đương nhiên chú biết. Ghế phụ của xe này có quỷ hồn mà ma quỷ rất thích, băng ghế sau có một cái xác không hồn, ma quỷ bình thường nhất định sẽ hiện ra để tìm nơi cư ngụ.” Tôn Quá khởi động xe, “Chỉ có mình cháu, chẳng buồn liếc mắt nhìn thân xác mình một cái.”
Xe đột ngột tăng tốc, cơ thể đứa trẻ ngả về phía sau theo quán tính, xuyên qua lưng ghế va vào thân xác đằng sau.
Vị khách vốn bất động bỗng mở choàng mắt, vang lên tiếng hít thở khó khăn.
“Mùi vị điếu định thần không tệ chứ.” Tôn Quá nhìn vào đôi mắt yếu ớt tuyệt vọng kia qua gương chiếu hậu, “Chào mừng anh về nhà, Kỷ tiên sinh.”
Người này tuổi xấp xỉ cậu chủ Quan, hai mắt một mí, diện mạo không đẹp, Tôn Quá cố ý xoay người nhìn thoáng qua, lúc chỉnh lại cánh cửa siêu thị mini bị mở toang, mùi quỷ khí nồng đậm phả vào mặt.
Tôn Quá với tay sửa lại chuông gió bị lệch, rồi đóng cửa lại, rũ rũ nước mưa trên người.
Cậu chủ Quan gập sách trên tay rồi đứng dậy: “Xin chào quý khách.”
“Vừa nãy là ứng viên“ghép đôi” phải không?”
Cậu chủ Quan đặt bình nước và hộp gỗ lên quầy: “Sao được chứ, tôi để ý ngoại hình lắm đấy.”
“Còn tôi thì sao?” Tôn Quá chỉ chỉ mình.
Cậu chủ Quan chỉ kẹp tờ giấy, đưa cho anh: “Mặt mũi chẳng có, cũng không thể sinh con cho tôi.”
“Tiếc thật.” Tôn Quá nhanh chóng xem qua nội dung trong giấy, rồi châm lửa ném vào tiểu đỉnh, “Còn hai ngày nữa là Vu Lan, nhưng người “ghép đôi” chẳng thấy, không kịp mất.”
“Năm nay không được thì năm sau, năm sau vẫn chưa thấy thì năm sau nữa.”
“Nhưng cậu có thể chết bất kì lúc nào”
Lời nói tuy tàn nhẫn song lại là sự thực, cậu chủ Quan cũng chẳng tức giận, cười bảo Quỷ Môn Quan bao đời nay, chắc chắn nhất chính là hộ mệnh.
Cậu lấy một điếu định thần từ lòng bàn tay như dùng ma thuật, nhét vào miệng Tôn Quá rồi bật hộp quẹt.
Tôn Quá nghiêng đầu tránh ngọn lửa: “Hồn tượng đã giải quyết xong, tôi không thích hút thuốc.”
“Đây là tháng quỷ, mấy người các anh hay giao tiếp với ma quỷ, linh hồn rất dễ xuất ra ngoài.” Cậu chủ Quan ôm lấy mặt anh, “Ghét cũng phải chịu.”
“Mẹ cậu chưa bao giờ xem trọng việc này.”
“Bởi mẹ tôi chỉ coi anh là nhân viên.”
Tôn Quá nhìn sâu vào mắt cậu chủ Quan, khẽ nhíu mày: “Vậy cậu coi tôi là gì?”
Cậu chủ Quan nhướn mày: “Đồ chơi.”
Tôn Quá bật cười, thành thành thật thật hút hết một điếu dưới sự giám sát của cậu chủ Quan, sau cất một điếu khác rồi ra ngoài.
Nhìn mặt người khách chỉ khoảng hai bảy hai tám tuổi, đang trong trạng thái mê man, cơ thể chuyển động cùng nhịp xóc nảy của taxi. Tôn Quá thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu để quan sát tình hình của y, nghĩ thầm nếu lời nói xuất phát từ tâm là thực, thì vị khách này nhất định là người ôn hòa vô hại, là con riêng một nhà giàu có, tương lai đã có người lo.
Hành khách ngủ như chết, Tôn Quá có tìm người ghép xe cũng chẳng vấn đề.
Ven đường có người dầm mưa vẫy tay gọi xe, Tôn Quá bẻ lái dừng bên cạnh người nọ, mưa tạt vào cửa kính tạo nhạt nhòa, người nọ lại dựng thẳng áo lên, hoàn toàn trông không rõ diện mạo.
Chờ Tôn Quá dụi mắt xong, kẻ kia vẫn đang phân vân giữa ghế phụ lái và băng ghế sau, vì thế Tôn Quá để gã đứng trong mưa, đạp ga vút qua.
Mưa càng lúc càng to, ánh dèn trong mưa mờ mịt, ranh giới giữa thiên địa âm dương càng mơ hồ, con đường vốn vắng vẻ lại lờ mờ hiện ra những cánh tay vẫy xe, Tôn Quá chạy xe chậm hơn, lướt qua đám người đó.
Tôn Quá chạy đi chạy lại trên một đoạn đường, cảnh tượng ven đường không ngừng thay đổi, Tôn Quá phân biệt từng gương mặt, đột nhiên quay xe dừng ở vệ đường, mở cửa ôm một đứa bé trai rồi dẫm chân ga đi mất.
Tốc độ điên cuồng khiến đứa trẻ sợ tái mặt, sau khi Tôn Quá dừng xe mới nơm nớp lo sợ leo sang ghế lái phụ: “Chú là ai?”
“Tài xế taxi.” Đứa bé chẳng hề ngoái nhìn vị khách phía sau, Tôn Quá thở phào nhẹ nhõm, “Mưa lớn thế này sao không ở nhà đợi?”
“Trong nhà có người, ” cậu bé nhỏ giọng nói, “Về nhà là họ hành hạ cháu.”
Tôn Quá lấy chiếc khăn mặt từ trong hộp đồ, phủ lên đầu đứa trẻ.
Cậu nhóc kéo khăn xuống để lau nước mưa trên mặt, ngay giây sau liền kịp phản ứng, sờ sờ khắp người. —— bên ngoài mưa như trút nước, vậy mà nhóc chẳng hề bị ướt.
“Ma mới đều như thế, thỉnh thoảng lầm tưởng mình là con người.” Tôn Quá châm một điếu thuốc đưa cho cậu nhóc, “Hút một hơi đi, nhân lúc tháng cô hồn, còn được cảm nhận như nào là thực thể.”
Đứa bé cầm điếu thuốc, hút một hơi đã ho khan sặc sụa.
“Tên cháu là gì?”
Cậu bé nuốt nước bọt để làm dịu cổ họng, khóe miệng trĩu xuống: “Cháu quên rồi.”
“Ngày trước ở đâu?”
“Cũng quên ạ.”
Điệu bộ hút thuốc của cậu bé rất lão luyện, mười phần thần sắc trên gương mặt non nớt hiện lên oán hận. Tôn Quá đưa mắt nhìn nó ném đầu mẩu thuốc ra ngoài cửa sổ, đẩy kính cửa xe lên rồi nổ máy: “Chú đưa cháu về.”
Cậu nhóc giật mình: “Chú biết nhà cháu ở đâu ạ?”
“Đương nhiên chú biết. Ghế phụ của xe này có quỷ hồn mà ma quỷ rất thích, băng ghế sau có một cái xác không hồn, ma quỷ bình thường nhất định sẽ hiện ra để tìm nơi cư ngụ.” Tôn Quá khởi động xe, “Chỉ có mình cháu, chẳng buồn liếc mắt nhìn thân xác mình một cái.”
Xe đột ngột tăng tốc, cơ thể đứa trẻ ngả về phía sau theo quán tính, xuyên qua lưng ghế va vào thân xác đằng sau.
Vị khách vốn bất động bỗng mở choàng mắt, vang lên tiếng hít thở khó khăn.
“Mùi vị điếu định thần không tệ chứ.” Tôn Quá nhìn vào đôi mắt yếu ớt tuyệt vọng kia qua gương chiếu hậu, “Chào mừng anh về nhà, Kỷ tiên sinh.”
/13
|