Đan Vy không dám nhìn Dương Chấn Phong, đầu khẽ cúi xuống, môi bặm lại. Rõ ràng cô hầu gái vừa bảo Dương Chấn phong chưa về cơ mà. Chẳng lẽ…cô hầu gái đó lừa Đan Vy? Giờ làm sao đây, làm sao đây? Lần nào cũng bị hắn bắt tại trận như vậy…
- Em đang làm gì?
Dương Chấn Phong nhàn nhạt nói, lời nói nhẹ nhàng, đều đều, nhưng lại làm Đan Vy không khỏi rùng mình. Hắn có một đặc điểm mà Đan Vy rất sợ, đó chính là lời nói thì thản nhiên như không, nhưng trong đó lại chứa không biết bao nhiêu hàn khí. Hắn càng bình thản…thì càng đáng sợ, chẳng thà hắn cứ mắng cô một trận, Đan Vy sẽ chẳng sợ hắn đến mức này.
- Tôi…đang…ngắm cảnh.
Đan Vy vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Chấn Phong, lập tức ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn ngang nhìn dọc, còn trầm trồ khen:
- Cảnh đẹp, cảnh…đẹp…
- Ồ.
Dương Chấn Phong khẽ nhướng mày, hắn từ từ tiến lại gần Đan Vy. Thấy khoảng cách giữa mình và Dương Chấn Phong càng ngày càng gần, Đan Vy lại bất giác lùi lại về phía sau. Có điều, cô đang đứng gần cửa sổ, nên…hết đường trốn. Cô nhìn từng bước chân hắn, đầu vẫn không dám ngẩng lên, trong lòng thầm kêu la, khóc không ra nước mắt.
- Thật sự là em ngắm cảnh?
Giọng nói hắn đều đều, hơi thở ấm nóng từ trên đỉnh đầu Đan Vy truyền tới…Dương Chấn Phong đã đến ngay sát cạnh cô. Làm sao đây? Làm sao đây? Đan Vy bối rối, khẽ đưa một ngón tay lên cắn cắn.
Bỗng, bàn tay nhỏ bé còn lại của Đan Vy bị Dương Chấn phong nắm lấy.
- Không được! Không được! – Dan Vy muốn rút lại tay, trong đó có chỗ thuốc kháng sinh cô định vứt đi. Nhưng cô bất lực, sức mạnh của cô sao bì lại được với Dương Chấn Phong? Hắn nắm chặt tay cô không buông, rồi từ từ cạy nắm tay của cô ra…số thuốc kháng sinh…liền bị lộ.
- Em bảo, đây là ngắm cảnh sao? – Dương Chấn Phong điềm nhiên nói, khuôn mặt hắn vẫn rất đỗi bình thường, không hề có chút biểu hiện nào của tức giận.
- Ngắm…ngắm…cảnh không được…cầm thuốc trong tay sao? – Đan Vy nhất quyết “chày cối” chối bay biến đến cùng. Trong lòng cô vẫn đang âm thầm cúng bái thần linh, mong các vị có linh thiêng hãy cứu vớt linh hồn nhỏ bé của cô tai qua nạn khỏi.
- A, thì ra là vậy. – Dương Chấn Phong gật đầu, như thể hắn đã hiểu ra gì đó. Sau đó hắn lấy hết chỗ thuốc trong tay Đan Vy, tự mình cầm lấy, rồi kéo tay Đan Vy đến lại gần bàn.
- Anh định…định làm gì? – Thấy biểu hiện lạ của Dương Chấn Phong, Đan Vy khẽ run lên.
- Giúp em uống thuốc.
Nói rồi, hắn lấy số thuốc đó tự bỏ vào miệng mình, với tay lấy cốc nước rồi lại uống vào nhưng không hề nuốt. Đan Vy còn chưa kịp kêu lên kinh ngạc thì Dương Chấn Phong đã áp môi vào miệng cô, mạnh mẽ ép cô mở miệng, rồi đẩy thuốc và nước vào miệng Đan Vy.
Đan Vy quá bất ngờ, sững sờ đến cứng người, hai mắt trừng lớn. Hắn, sao lại…dùng cách này để ép cô uống thuốc. Thuốc kháng sinh bắt đầu tan trong miệng, đắng ngắt khiến Đan Vy bắt buộc phải nuốt hết vào. Nhưng Dương Chấn Phong vẫn không hề dừng lại, hắn vẫn quyến luyến hôn lên cánh môi mềm mại của Đan Vy, hứng thú đùa nghịch lưỡi cô. Đan Vy lần đầu tiên bị hôn, kinh ngạc đến mức quên mất mình còn có khả năng thở bằng mũi, cô cứ thế nín thở, bị Dương Chấn Phong hôn đến quay cuồng choáng váng. Cho đến khi đầu óc Đan Vy hoa lên vì thiếu khí, hắn mới buông tha cánh môi cô.
Vừa được “thả”, Đan Vy liền thở gấp, ho khụ khụ, cô hoàn toàn không còn tâm trạng để ý đến vị đắng của thuốc trong miệng nữa, lúc này, mặt Đan Vy đỏ lựng lên, nỗi sợ hãi cũng không còn, cô tức giận sờ môi mình, lại nhìn Dương Chấn Phong, lá gan lập tức to lên không tưởng, lớn giọng mắng hắn:
- Anh dám hôn tôi! Đồ chết tiệt! Nụ hôn đầu của tôi, lại bị một tên mặt lạnh như anh cướp mất! Đồ đểu, đồ đáng chết!
- Ồ! Đan! Đó là quyền của tôi. Chúng ta đã đính hôn rồi. – Dương Chấn Phong thản nhiên đáp, khuôn mặt thoáng hiện nét cười.
- Anh…anh! – Đột nhiên bị “phản dame” , Đan Vy lập tức cứng họng, lắp bắp nói không lên lời. – Anh…anh..anh biết rõ ràng tôi không phải…
- Vậy em chứng minh thử xem. – Dương Chấn Phong nghiêng đầu, khẽ nhướng mày. – Chứng minh cho tất cả mọi người thấy em không phải Hoàng Đan Vy, xem ai tin em không.
- Đồ…đồ…đồ đểu. – Đan Vy cãi không nổi hắn, chỉ có thể bặm môi lườm. Khuôn mặt xinh đẹp vẫn đỏ lên như gấc.
Dương Chấn Phong mặc kệ sự tức giận của Đan Vy, hắn thản nhiên ôm cô bế bổng lên.
Đan Vy kinh hãi hét lớn:
- Anh lại định làm gì!
Nhưng, hắn không làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng đặt Đan Vy ngồi vào ghế, xoa xoa đầu cô:
- Đan! Em chưa ăn tối, mau ăn đi.
- Không ăn! – Vẫn còn tức giận, cô lại hét lên.
- Vậy để tôi giúp em lần nữa? – Dương Chấn Phong không hề tức giận trước thái độ ương bướng của Đan Vy, hắn vẫn nhàn nhạt nói, đầu lại cúi xuống đưa mặt hắn gần sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lựng lên vì ngại của cô.
- Khỏi, khỏi! Tôi tự ăn…tôi tự ăn. – Nghe thấy từ “giúp”, đầu Đan Vy lập tức mường tượng đến cảnh hôn trước đó, mặt lại càng đỏ hơn, cô mau chóng cầm thìa và chăm chú ăn, không hề nhìn Dương Chấn Phong lấy một lần.
Đan Vy thì chăm chú ăn, còn Dương Chấn Phòng lại chăm chú nhìn cô. Khuôn mặt hắn thoáng hiện nét cười. Hắn vốn rất mệt mỏi, về biệt thự định đi nghỉ ngay, nhưng lại nhớ đến việc Đan Vy có thói trốn không uống thuốc, liền bảo người hầu đến “thử” cô trước, thật đúng như dự tính, Hoàng Đan Vy thật sự cả gan dám đem hết thuốc ném đi, có chết cũng không chừa.
Lần đầu tiên trong đời Dương Chấn Phong, hắn thấy việc nhìn một người ăn lại có thể khiến tâm tình của bản thân vui vẻ đến như vậy.
Ăn tối xong, Đan Vy liền bị Dương Chấn Phong ôm lấy.
- Gì gì? Anh lại định làm gì! – Đan Vy lại hét lớn.
Hắn không nói không rằng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, bản thân cũng lên theo, điềm nhiên nằm cạnh Đan Vy…ôm cô ngủ.
- Dương Chấn Phong, anh ngủ sang phòng khác mà ngủ. – Đan Vy giãy giụa khỏi vòng tay hắn, cật lực phản đối.
- Đây là phòng tôi. – Hắn rúc sâu đầu vào hõm cổ Đan Vy, nhàn nhạt nói, hơi ấm phả vào cổ khiến cô hơi ngứa mà nghiêng đầu né tránh.
- Vậy tôi sang phòng khác cũng được, mau thả tôi ta.
- Đan! Nằm yên đó, tôi rất mệt, muốn ngủ.
Đan vy lập tức nằm yên không cọ quậy, hắn nói hắn rất mệt, phải rồi, hắn đã ba ngày không ngủ. Cô vốn muốn phản đối, muốn sang giường khác nằm…nhưng lại không nỡ làm phiền hắn nghỉ ngơi, vậy là đành nằm im mặc cho hắn muốn ôm thì ôm.
Chẳng bao lâu sau, Đan Vy cũng thiếp đi, cô vừa mới tỉnh dậy sau hôn mê, cơ thể cũng rất mệt mỏi. Hơi thở hai người đều đều, nhẹ dần rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Dương Chấn phong ôm cô càng chặt hơn, còn Đan Vy thuận thế xoay người tự động ôm lấy hắn. Đã lâu lắm rồi…Dương Chấn Phong hắn không được ngủ ngon như vậy.
- Em đang làm gì?
Dương Chấn Phong nhàn nhạt nói, lời nói nhẹ nhàng, đều đều, nhưng lại làm Đan Vy không khỏi rùng mình. Hắn có một đặc điểm mà Đan Vy rất sợ, đó chính là lời nói thì thản nhiên như không, nhưng trong đó lại chứa không biết bao nhiêu hàn khí. Hắn càng bình thản…thì càng đáng sợ, chẳng thà hắn cứ mắng cô một trận, Đan Vy sẽ chẳng sợ hắn đến mức này.
- Tôi…đang…ngắm cảnh.
Đan Vy vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Chấn Phong, lập tức ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn ngang nhìn dọc, còn trầm trồ khen:
- Cảnh đẹp, cảnh…đẹp…
- Ồ.
Dương Chấn Phong khẽ nhướng mày, hắn từ từ tiến lại gần Đan Vy. Thấy khoảng cách giữa mình và Dương Chấn Phong càng ngày càng gần, Đan Vy lại bất giác lùi lại về phía sau. Có điều, cô đang đứng gần cửa sổ, nên…hết đường trốn. Cô nhìn từng bước chân hắn, đầu vẫn không dám ngẩng lên, trong lòng thầm kêu la, khóc không ra nước mắt.
- Thật sự là em ngắm cảnh?
Giọng nói hắn đều đều, hơi thở ấm nóng từ trên đỉnh đầu Đan Vy truyền tới…Dương Chấn Phong đã đến ngay sát cạnh cô. Làm sao đây? Làm sao đây? Đan Vy bối rối, khẽ đưa một ngón tay lên cắn cắn.
Bỗng, bàn tay nhỏ bé còn lại của Đan Vy bị Dương Chấn phong nắm lấy.
- Không được! Không được! – Dan Vy muốn rút lại tay, trong đó có chỗ thuốc kháng sinh cô định vứt đi. Nhưng cô bất lực, sức mạnh của cô sao bì lại được với Dương Chấn Phong? Hắn nắm chặt tay cô không buông, rồi từ từ cạy nắm tay của cô ra…số thuốc kháng sinh…liền bị lộ.
- Em bảo, đây là ngắm cảnh sao? – Dương Chấn Phong điềm nhiên nói, khuôn mặt hắn vẫn rất đỗi bình thường, không hề có chút biểu hiện nào của tức giận.
- Ngắm…ngắm…cảnh không được…cầm thuốc trong tay sao? – Đan Vy nhất quyết “chày cối” chối bay biến đến cùng. Trong lòng cô vẫn đang âm thầm cúng bái thần linh, mong các vị có linh thiêng hãy cứu vớt linh hồn nhỏ bé của cô tai qua nạn khỏi.
- A, thì ra là vậy. – Dương Chấn Phong gật đầu, như thể hắn đã hiểu ra gì đó. Sau đó hắn lấy hết chỗ thuốc trong tay Đan Vy, tự mình cầm lấy, rồi kéo tay Đan Vy đến lại gần bàn.
- Anh định…định làm gì? – Thấy biểu hiện lạ của Dương Chấn Phong, Đan Vy khẽ run lên.
- Giúp em uống thuốc.
Nói rồi, hắn lấy số thuốc đó tự bỏ vào miệng mình, với tay lấy cốc nước rồi lại uống vào nhưng không hề nuốt. Đan Vy còn chưa kịp kêu lên kinh ngạc thì Dương Chấn Phong đã áp môi vào miệng cô, mạnh mẽ ép cô mở miệng, rồi đẩy thuốc và nước vào miệng Đan Vy.
Đan Vy quá bất ngờ, sững sờ đến cứng người, hai mắt trừng lớn. Hắn, sao lại…dùng cách này để ép cô uống thuốc. Thuốc kháng sinh bắt đầu tan trong miệng, đắng ngắt khiến Đan Vy bắt buộc phải nuốt hết vào. Nhưng Dương Chấn Phong vẫn không hề dừng lại, hắn vẫn quyến luyến hôn lên cánh môi mềm mại của Đan Vy, hứng thú đùa nghịch lưỡi cô. Đan Vy lần đầu tiên bị hôn, kinh ngạc đến mức quên mất mình còn có khả năng thở bằng mũi, cô cứ thế nín thở, bị Dương Chấn Phong hôn đến quay cuồng choáng váng. Cho đến khi đầu óc Đan Vy hoa lên vì thiếu khí, hắn mới buông tha cánh môi cô.
Vừa được “thả”, Đan Vy liền thở gấp, ho khụ khụ, cô hoàn toàn không còn tâm trạng để ý đến vị đắng của thuốc trong miệng nữa, lúc này, mặt Đan Vy đỏ lựng lên, nỗi sợ hãi cũng không còn, cô tức giận sờ môi mình, lại nhìn Dương Chấn Phong, lá gan lập tức to lên không tưởng, lớn giọng mắng hắn:
- Anh dám hôn tôi! Đồ chết tiệt! Nụ hôn đầu của tôi, lại bị một tên mặt lạnh như anh cướp mất! Đồ đểu, đồ đáng chết!
- Ồ! Đan! Đó là quyền của tôi. Chúng ta đã đính hôn rồi. – Dương Chấn Phong thản nhiên đáp, khuôn mặt thoáng hiện nét cười.
- Anh…anh! – Đột nhiên bị “phản dame” , Đan Vy lập tức cứng họng, lắp bắp nói không lên lời. – Anh…anh..anh biết rõ ràng tôi không phải…
- Vậy em chứng minh thử xem. – Dương Chấn Phong nghiêng đầu, khẽ nhướng mày. – Chứng minh cho tất cả mọi người thấy em không phải Hoàng Đan Vy, xem ai tin em không.
- Đồ…đồ…đồ đểu. – Đan Vy cãi không nổi hắn, chỉ có thể bặm môi lườm. Khuôn mặt xinh đẹp vẫn đỏ lên như gấc.
Dương Chấn Phong mặc kệ sự tức giận của Đan Vy, hắn thản nhiên ôm cô bế bổng lên.
Đan Vy kinh hãi hét lớn:
- Anh lại định làm gì!
Nhưng, hắn không làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng đặt Đan Vy ngồi vào ghế, xoa xoa đầu cô:
- Đan! Em chưa ăn tối, mau ăn đi.
- Không ăn! – Vẫn còn tức giận, cô lại hét lên.
- Vậy để tôi giúp em lần nữa? – Dương Chấn Phong không hề tức giận trước thái độ ương bướng của Đan Vy, hắn vẫn nhàn nhạt nói, đầu lại cúi xuống đưa mặt hắn gần sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lựng lên vì ngại của cô.
- Khỏi, khỏi! Tôi tự ăn…tôi tự ăn. – Nghe thấy từ “giúp”, đầu Đan Vy lập tức mường tượng đến cảnh hôn trước đó, mặt lại càng đỏ hơn, cô mau chóng cầm thìa và chăm chú ăn, không hề nhìn Dương Chấn Phong lấy một lần.
Đan Vy thì chăm chú ăn, còn Dương Chấn Phòng lại chăm chú nhìn cô. Khuôn mặt hắn thoáng hiện nét cười. Hắn vốn rất mệt mỏi, về biệt thự định đi nghỉ ngay, nhưng lại nhớ đến việc Đan Vy có thói trốn không uống thuốc, liền bảo người hầu đến “thử” cô trước, thật đúng như dự tính, Hoàng Đan Vy thật sự cả gan dám đem hết thuốc ném đi, có chết cũng không chừa.
Lần đầu tiên trong đời Dương Chấn Phong, hắn thấy việc nhìn một người ăn lại có thể khiến tâm tình của bản thân vui vẻ đến như vậy.
Ăn tối xong, Đan Vy liền bị Dương Chấn Phong ôm lấy.
- Gì gì? Anh lại định làm gì! – Đan Vy lại hét lớn.
Hắn không nói không rằng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, bản thân cũng lên theo, điềm nhiên nằm cạnh Đan Vy…ôm cô ngủ.
- Dương Chấn Phong, anh ngủ sang phòng khác mà ngủ. – Đan Vy giãy giụa khỏi vòng tay hắn, cật lực phản đối.
- Đây là phòng tôi. – Hắn rúc sâu đầu vào hõm cổ Đan Vy, nhàn nhạt nói, hơi ấm phả vào cổ khiến cô hơi ngứa mà nghiêng đầu né tránh.
- Vậy tôi sang phòng khác cũng được, mau thả tôi ta.
- Đan! Nằm yên đó, tôi rất mệt, muốn ngủ.
Đan vy lập tức nằm yên không cọ quậy, hắn nói hắn rất mệt, phải rồi, hắn đã ba ngày không ngủ. Cô vốn muốn phản đối, muốn sang giường khác nằm…nhưng lại không nỡ làm phiền hắn nghỉ ngơi, vậy là đành nằm im mặc cho hắn muốn ôm thì ôm.
Chẳng bao lâu sau, Đan Vy cũng thiếp đi, cô vừa mới tỉnh dậy sau hôn mê, cơ thể cũng rất mệt mỏi. Hơi thở hai người đều đều, nhẹ dần rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Dương Chấn phong ôm cô càng chặt hơn, còn Đan Vy thuận thế xoay người tự động ôm lấy hắn. Đã lâu lắm rồi…Dương Chấn Phong hắn không được ngủ ngon như vậy.
/44
|