Dương Thụy luôn cảm thấy rất kỳ quái.
“Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt là khi nào?” Hắn hỏi La Kỳ.
La Kỳ khẽ nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn sâu vào mắt hắn, sau đó mỉm cười:“Em nói thử xem nào?”
Dương Thụy đương nhiên không thể trả lời y.
Sau khi thân thể của hắn hoàn toàn khôi phục, trí nhớ cũng chầm chậm trở lại lại bình thường ——dù cố gắng cách mấy, Dương Thụy vẫn không thể nhớ rõ mình rốt cuộc ở địa phương nào lần đầu tiên gặp được La Kỳ.
“Em tại sao cứ khăng khăng cho rằng chúng ta quen biết trước khi em bị tai nạn giao thông a? ” La Kỳ ôn nhu nở nụ cười.
Dương Thụy lại cảm thấy vẻ mặt tươi cười của tên kia rất không có hảo ý. Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm giác mình gần đây hình như không làm chuyện gì có lỗi với La Kỳ, vì vậy liền ưỡn ngực hỏi lại:“Chẳng lẽ anh lại đi nói với người lần đầu tiên gặp mặt cái gì mà ‘Cho tôi một cơ hội’ sao?”
La Kỳ nháy nháy mắt, lại một lần nữa muốn đem gương mặt tươi cười đánh lạc hướng đối phương.
Dương Thụy liếc mắt, quyết định không để ý tới y.
La Kỳ không lên tiếng, lặng lẽ đi làm việc của mình.
Dương Thụy có chút nhụt chí: Đây cũng không phải là lần đầu tiên a. Mỗi khi hắn hỏi điều này, La Kỳ luôn không chịu thành thật.
“Em nghĩ không được, anh không thể nói cho em hay sao?!” Hắn hận a hận, sau đó liền giày xéo bánh bao mềm mềm trong tay, cuối cùng lại buồn bực phát hiện bản thân rất đói bụng.
“Anh vừa mua bánh bao cho bữa sáng ngày mai, để trong phòng bếp đó, em nếu đói bụng liền đi hấp lại mà ăn.” La Kỳ liếc nhìn bánh bao trong tay hắn, thiện giải nhân ý (rất giỏi đoán biết ý tứ của người khác) đến mức Dương Thụy muốn nạo tường.
La Kỳ thấy hắn vẫn bất động, liền chậm rãi đứng dậy, đi vào phòng bếp bận rộn.
Dương Thụy nhìn bóng lưng y, đột nhiên cảm thấy không rõ là tư vị gì.
La Kỳ rất tốt, rất cẩn thận, rất biết quan tâm, là một người bạn vô cùng hoàn hảo ; nhưng y có chuyện gì buồn bực cũng đều không nói ra, điều này làm cho Dương Thụy cảm thấy rất không thoải mái —— tựa như bản thân là một kẻ thật vô dụng.
La Kỳ ít khi kể chuyện của mình, nếu như Dương Thụy không hỏi, y cũng sẽ không nói gì cả. Mặc dù La Kỳ luôn bảo đảm rằng, đây chẳng qua là cá tính của y mà thôi, thế nhưng, Dương Thụy vẫn cảm thấy vô cùng bất an.
Bất an —— Dương Thụy sờ sờ ngực, nơi đó mặc dù nhảy lên không nhanh cũng không chậm, nhưng thủy chung vẫn là không thoải mái.
Dương Thụy luôn thắc mắc:“Vì cái gì anh ấy lại thích mình?”
Hắn tính cánh chưa đủ tốt, không tỉ mỉ, không biết quan tâm, lại không biết làm việc nhà, bởi vì lãng phí bốn năm nằm trong bệnh viện, cho nên bây giờ vẫn đang đi học.
“Nhất vô thị xử (với người: không có lấy một ưu điểm,với vật: không có chỗ để sử dụng).” Dương Thụy tự nhận xét bản thân như vậy.
Hắn cảm thấy bất an, rất bất an: Một trạm thai ngập tuyết, bây giờ nghĩ lại thật giống như mộng ảo, không cẩn thận sẽ tỉnh giấc. Lần đó bản thân vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, chẳng qua là gạt người nhà lén chạy ra ngoài, sau đó, liền gặp được La Kỳ.
Một La Kỳ tốt như vậy.
Mặc dù La Kỳ luôn nói mình rất bình thường rất bình thường, thế nhưng Dương Thụy lại không cảm thấy như vậy: La Kỳ đối với công việc rất nghiêm túc, có trách nhiệm, nấu cơm ăn thật ngon, lại được trưởng bối vô cùng yêu mến —— so với bản thân, y thật sự là hơn quá nhiều.
Một La Kỳ tốt như vậy tại sao lại thích hắn?
Dương Thụy đã từng tin tưởng thậm chí còn tự mình trải nghiệm tiếng sét ái tình, nhưng hắn bây giờ lại cảm thấy lo ngại —— bản thân vốn chẳng có gì nổi bật:Người mà trước đây hắn đã thật lâu thật lâu thầm mến, sau khi Dương Thụy tỉnh lại, đối phương đã trở thành một cái bóng mơ hồ trong ký ức, vì vậy hắn có chút sợ, sợ có một ngày trong lòng La Kỳ mình cũng sẽ biến thành một cái bóng như vậy.
Cho nên, hắn muốn chứng minh tình cảm của mình.
Dù sao hắn thích La Kỳ, rất thích —— như vậy La Kỳ, y có biết chăng?
“Coi chừng nóng…… đang suy nghĩ gì vậy?” La Kỳ lấy lại một nửa cái bánh bao từ tay Dương Thụy, phồng mồm thổi bớt hơi nóng, nhiệt lượng bên trong liền hóa thành hơi nước màu trắng, mang theo mùi thơm mê người.
Dương Thụy nuốt ngụm nước miếng, gương mặt lạnh lùng:“Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt rốt cuộc là lúc nào?”
La Kỳ buồn cười:“Vẫn còn suy nghĩ cái này a! Đây, bánh bao nguội bớt rồi đó.”
Dương Thụy đưa tay nhận lấy, bĩu môi:“Nếu anh chịu nói cho em biết thì em đã không phải suy nghĩ nhiều như vậy làm gì a.”
“Được rồi.” La Kỳ nghiêm trang gật đầu một cái, “Thật ra, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt chính là ở cái trạm thai đó. Bất quá lúc ấy bộ dáng của em không như bây giờ.”
“Tiếp tục a.”
“Em lúc ấy là một con quỷ.”
“……” Dương Thụy cảm thấy khóe miệng khẽ giật một cái, “Anh…… sao có thể không nghiêm chỉnh một chút! Lại nói dối em!Trên đời này làm gì có quỷ kia chứ!”
La Kỳ chẳng qua là mỉm cười.
Dương Thụy trừng y. Thế nhưng trợn mắt nhìn y nửa ngày, La Kỳ dáng vẻ vẫn vô cùng nhàn nhã. Dương Thụy chỉ có thể đầu hàng, cúi đầu buồn bực gặm bánh bao.
Hắn thích nhất bánh bao thanh thái hương cô. Dương Thụy không biết La Kỳ làm thế nào biết được mình thích ăn món này, hoặc có thể chỉ là ngẫu nhiên, nhưng hắn vẫn len lén cảm thấy vui vẻ.
Được người mình yêu thương quan tâm sẽ luôn cảm thấy vui vẻ.
“Cho nên, không cần phải tự oán trách bản thân, tai nạn xe cộ cũng có thể vượt qua, nhất định sẽ có tương lai a.” Dương Thụy vừa gặm bánh bao vừa nghĩ, “Dù sao mình so với anh ấy vẫn trẻ hơn vài tuổi, sau này đến lượt mình chiếu cố anh ấy tốt lắm.”
Nghĩ như vậy, Dương Thụy thoáng cái liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Không còn giận nữa sao?” La Kỳ thở phào nhẹ nhõm, “Quả nhiên bụng đói sẽ ảnh hưởng đến tâm tình a. Đúng rồi, từ sau anh sẽ mua nhiều nhiều đồ ăn bỏ vào tủ lạnh là được.”
“……”
“Ngô? Tiếng gì vậy? Dương Thụy, em mài nha làm gì?”
“Làm gì?” Có kẻ cười gằn, “Lão tử muốn ăn thịt người!”
……
“La Kỳ.”
“Ưm?”
“Chớ coi em như trẻ con, chờ đến khi em công tác có năng lực, em sẽ nuôi anh thật mạnh khỏe!”
“A a.”
“Anh nghiêm túc một chút đi, em đang rất nghiêm túc đó!”
“Hảo a.”
“Thật?!”
“Thật.”
“……”
“Chớ cười ngu, ngủ đi.”
“Nga.”
……
Vì vậy, lại một đêm yên tĩnh trôi qua.
“Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt là khi nào?” Hắn hỏi La Kỳ.
La Kỳ khẽ nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn sâu vào mắt hắn, sau đó mỉm cười:“Em nói thử xem nào?”
Dương Thụy đương nhiên không thể trả lời y.
Sau khi thân thể của hắn hoàn toàn khôi phục, trí nhớ cũng chầm chậm trở lại lại bình thường ——dù cố gắng cách mấy, Dương Thụy vẫn không thể nhớ rõ mình rốt cuộc ở địa phương nào lần đầu tiên gặp được La Kỳ.
“Em tại sao cứ khăng khăng cho rằng chúng ta quen biết trước khi em bị tai nạn giao thông a? ” La Kỳ ôn nhu nở nụ cười.
Dương Thụy lại cảm thấy vẻ mặt tươi cười của tên kia rất không có hảo ý. Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm giác mình gần đây hình như không làm chuyện gì có lỗi với La Kỳ, vì vậy liền ưỡn ngực hỏi lại:“Chẳng lẽ anh lại đi nói với người lần đầu tiên gặp mặt cái gì mà ‘Cho tôi một cơ hội’ sao?”
La Kỳ nháy nháy mắt, lại một lần nữa muốn đem gương mặt tươi cười đánh lạc hướng đối phương.
Dương Thụy liếc mắt, quyết định không để ý tới y.
La Kỳ không lên tiếng, lặng lẽ đi làm việc của mình.
Dương Thụy có chút nhụt chí: Đây cũng không phải là lần đầu tiên a. Mỗi khi hắn hỏi điều này, La Kỳ luôn không chịu thành thật.
“Em nghĩ không được, anh không thể nói cho em hay sao?!” Hắn hận a hận, sau đó liền giày xéo bánh bao mềm mềm trong tay, cuối cùng lại buồn bực phát hiện bản thân rất đói bụng.
“Anh vừa mua bánh bao cho bữa sáng ngày mai, để trong phòng bếp đó, em nếu đói bụng liền đi hấp lại mà ăn.” La Kỳ liếc nhìn bánh bao trong tay hắn, thiện giải nhân ý (rất giỏi đoán biết ý tứ của người khác) đến mức Dương Thụy muốn nạo tường.
La Kỳ thấy hắn vẫn bất động, liền chậm rãi đứng dậy, đi vào phòng bếp bận rộn.
Dương Thụy nhìn bóng lưng y, đột nhiên cảm thấy không rõ là tư vị gì.
La Kỳ rất tốt, rất cẩn thận, rất biết quan tâm, là một người bạn vô cùng hoàn hảo ; nhưng y có chuyện gì buồn bực cũng đều không nói ra, điều này làm cho Dương Thụy cảm thấy rất không thoải mái —— tựa như bản thân là một kẻ thật vô dụng.
La Kỳ ít khi kể chuyện của mình, nếu như Dương Thụy không hỏi, y cũng sẽ không nói gì cả. Mặc dù La Kỳ luôn bảo đảm rằng, đây chẳng qua là cá tính của y mà thôi, thế nhưng, Dương Thụy vẫn cảm thấy vô cùng bất an.
Bất an —— Dương Thụy sờ sờ ngực, nơi đó mặc dù nhảy lên không nhanh cũng không chậm, nhưng thủy chung vẫn là không thoải mái.
Dương Thụy luôn thắc mắc:“Vì cái gì anh ấy lại thích mình?”
Hắn tính cánh chưa đủ tốt, không tỉ mỉ, không biết quan tâm, lại không biết làm việc nhà, bởi vì lãng phí bốn năm nằm trong bệnh viện, cho nên bây giờ vẫn đang đi học.
“Nhất vô thị xử (với người: không có lấy một ưu điểm,với vật: không có chỗ để sử dụng).” Dương Thụy tự nhận xét bản thân như vậy.
Hắn cảm thấy bất an, rất bất an: Một trạm thai ngập tuyết, bây giờ nghĩ lại thật giống như mộng ảo, không cẩn thận sẽ tỉnh giấc. Lần đó bản thân vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, chẳng qua là gạt người nhà lén chạy ra ngoài, sau đó, liền gặp được La Kỳ.
Một La Kỳ tốt như vậy.
Mặc dù La Kỳ luôn nói mình rất bình thường rất bình thường, thế nhưng Dương Thụy lại không cảm thấy như vậy: La Kỳ đối với công việc rất nghiêm túc, có trách nhiệm, nấu cơm ăn thật ngon, lại được trưởng bối vô cùng yêu mến —— so với bản thân, y thật sự là hơn quá nhiều.
Một La Kỳ tốt như vậy tại sao lại thích hắn?
Dương Thụy đã từng tin tưởng thậm chí còn tự mình trải nghiệm tiếng sét ái tình, nhưng hắn bây giờ lại cảm thấy lo ngại —— bản thân vốn chẳng có gì nổi bật:Người mà trước đây hắn đã thật lâu thật lâu thầm mến, sau khi Dương Thụy tỉnh lại, đối phương đã trở thành một cái bóng mơ hồ trong ký ức, vì vậy hắn có chút sợ, sợ có một ngày trong lòng La Kỳ mình cũng sẽ biến thành một cái bóng như vậy.
Cho nên, hắn muốn chứng minh tình cảm của mình.
Dù sao hắn thích La Kỳ, rất thích —— như vậy La Kỳ, y có biết chăng?
“Coi chừng nóng…… đang suy nghĩ gì vậy?” La Kỳ lấy lại một nửa cái bánh bao từ tay Dương Thụy, phồng mồm thổi bớt hơi nóng, nhiệt lượng bên trong liền hóa thành hơi nước màu trắng, mang theo mùi thơm mê người.
Dương Thụy nuốt ngụm nước miếng, gương mặt lạnh lùng:“Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt rốt cuộc là lúc nào?”
La Kỳ buồn cười:“Vẫn còn suy nghĩ cái này a! Đây, bánh bao nguội bớt rồi đó.”
Dương Thụy đưa tay nhận lấy, bĩu môi:“Nếu anh chịu nói cho em biết thì em đã không phải suy nghĩ nhiều như vậy làm gì a.”
“Được rồi.” La Kỳ nghiêm trang gật đầu một cái, “Thật ra, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt chính là ở cái trạm thai đó. Bất quá lúc ấy bộ dáng của em không như bây giờ.”
“Tiếp tục a.”
“Em lúc ấy là một con quỷ.”
“……” Dương Thụy cảm thấy khóe miệng khẽ giật một cái, “Anh…… sao có thể không nghiêm chỉnh một chút! Lại nói dối em!Trên đời này làm gì có quỷ kia chứ!”
La Kỳ chẳng qua là mỉm cười.
Dương Thụy trừng y. Thế nhưng trợn mắt nhìn y nửa ngày, La Kỳ dáng vẻ vẫn vô cùng nhàn nhã. Dương Thụy chỉ có thể đầu hàng, cúi đầu buồn bực gặm bánh bao.
Hắn thích nhất bánh bao thanh thái hương cô. Dương Thụy không biết La Kỳ làm thế nào biết được mình thích ăn món này, hoặc có thể chỉ là ngẫu nhiên, nhưng hắn vẫn len lén cảm thấy vui vẻ.
Được người mình yêu thương quan tâm sẽ luôn cảm thấy vui vẻ.
“Cho nên, không cần phải tự oán trách bản thân, tai nạn xe cộ cũng có thể vượt qua, nhất định sẽ có tương lai a.” Dương Thụy vừa gặm bánh bao vừa nghĩ, “Dù sao mình so với anh ấy vẫn trẻ hơn vài tuổi, sau này đến lượt mình chiếu cố anh ấy tốt lắm.”
Nghĩ như vậy, Dương Thụy thoáng cái liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Không còn giận nữa sao?” La Kỳ thở phào nhẹ nhõm, “Quả nhiên bụng đói sẽ ảnh hưởng đến tâm tình a. Đúng rồi, từ sau anh sẽ mua nhiều nhiều đồ ăn bỏ vào tủ lạnh là được.”
“……”
“Ngô? Tiếng gì vậy? Dương Thụy, em mài nha làm gì?”
“Làm gì?” Có kẻ cười gằn, “Lão tử muốn ăn thịt người!”
……
“La Kỳ.”
“Ưm?”
“Chớ coi em như trẻ con, chờ đến khi em công tác có năng lực, em sẽ nuôi anh thật mạnh khỏe!”
“A a.”
“Anh nghiêm túc một chút đi, em đang rất nghiêm túc đó!”
“Hảo a.”
“Thật?!”
“Thật.”
“……”
“Chớ cười ngu, ngủ đi.”
“Nga.”
……
Vì vậy, lại một đêm yên tĩnh trôi qua.
/20
|