Đi ở nhờ được ba ngày Tô Tố cuối cùng cũng chấn động phát hiện giá trị của bản thân đã tăng lên một cấp bậc mới.
“Tô tiểu thư, chào ngài.”
“Chào ngài, Tô tiểu thư.”
… Xin chú ý, xưng hô mà các vị cốt cán trong công ty dùng là “ngài” đó. Đồng chí Tô Tố rốt cuộc bị chấn động, ngơ ngác không hiểu gì.
“Chính là cô ấy, người ngày hôm qua đã tỏ tình với tổng giám đốc trước mặt mọi người.”
… Tô Tố quay đầu lại, đám phụ nữ đang tám chuyện liền cúi đầu.
“Sếp à, tôi muốn xin quay về chi nhánh.” Phải đối mặt với ánh mắt phẫn hận của quần chúng phụ nữ trong tổng công ty, họ Tô nào đó hoàn toàn sụp đổ.
… Boss ngẩng đầu nhíu mày, hỏi một đằng trả lời một nẻo “Gọi Phú Hắc.”
“Phú Hắc, tôi muốn quay về chi nhánh.” Răng nanh cắn xé găng tay, họ Tô phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi nói “Nếu không…”
“Nếu không làm sao?” Ai đó ngẩng đầu, nhìn một cách khinh bỉ.
“Tôi sẽ từ chức.” Tô Tố điên rồi, thật không biết xấu hổ, mẹ nó, boss ngài không biết xấu hổ chi hết, không ngờ lại dùng tôi làm vật tung hỏa mù để che đậy sự thực đằng sau.
… Phú Hắc im lặng suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu “Ừm, tôi đồng ý.”
Thô lỗ, quá thô lỗ, đồng chí Tô Tố khóc ròng, hai tay che miệng quay người đấm đá bức tường, đánh anh, đánh anh, phải đánh anh.
Không thể thế được, tuyệt đối không thể, họ Tô gào thét. Sếp à, sao anh có thể chỉ sỉ nhục tinh thần tôi mà không sỉ nhục luôn cả thể xác tôi đi, anh thật không có chút tình người.
Tô Tố ra sức nhìn chằm chằm Phú Hắc, cái nhìn như thiêu như đốt, nóng hừng hực, … hửm??? Nhìn chằm chằm hồi lâu bỗng phát hiện thì ra boss Phú Hắc lại đẹp trai đến vậy, sau đó lại nhìn anh vô cùng đắm đuối. Nước miếng chảy tí tách, họ Tô nào đó cười ngu. Nhất thời cảm thấy xấu hổ khiến cô quên luôn cả sự thực đằng sau.
Phú Hắc ngẩng đầu, kinh sợ khi thấy đồng chí Tô Tố cười ngu, hết sức chấn động “Không cho phép cười như vậy.” Đồng chí nhắm mắt siết chặt tay, thật đáng sợ, quá mức đáng sợ, trong đầu tự động tái hiện hình ảnh họ Tô nào đó mỗi đêm đều nghiến răng nở nụ cười thâm hiểm. Anh lại bị chấn động một lần nữa, cả người run rẩy, “Sau này không cho phép em cười như vậy, nhất là thể loại cười ra tiếng”, quá mức đáng sợ mà.
Gào thét rồi la hét, họ Tô nổi điên. Thật vô nhân đạo, lần này không những sỉ nhục ý chí tinh thần mạnh mẽ của mình mà còn hạn chế tự do thân thể vĩ đại của mình. Ai đó nước mắt giàn giụa, cái công ty này, thất nghiệp, mất tiền, ấy vậy mà không thất thân, không làm nữa, quyết không làm nữa. Cô nghiến răng nghiến lợi, thầm hạ quyết định vĩ đại nhất trong cuộc đời mình, tang tang tang, tự động từ chức về nhà lập nghiệp.
Tô Tố tức giận tiến lên phía trước nhấc lọ mực trên bàn lên, duỗi thẳng tay ra, lọ mực cứ thế mà trút xuống, rốt cuộc cũng phát ra tiếng gào thét: “Không làm nữa, không làm nữa, bà đây về quê lập nghiệp!!!”
… Phú Hắc im lặng không nói tiếng nào nhìn thẳng Tô Tố.
Aaaaaaaaaa…, người hét lên lại là một người khác. Cầm tài liệu trong tay, Anna, nhân vật cốt cán của bộ phận công trình cảm thấy vô cùng kinh sợ.
Cả khuôn mặt boss Phú Hắc dính đầy mực, thái độ ung dung, gật đầu với đồng chí Anna ra hiệu “Có tài liệu gì đưa tôi phê duyệt.” Anh kéo ống tay áo Tô Tố qua lau đống mực trên mặt.
… Cái áo 250 tệ của tôi, 250 tệ đó. Họ Tô khóc ròng, hai tay che miệng lao nhanh ra ngoài, mẹ nó, không thể ở lại đây thêm được nữa, ra ngoài, lập tức ra ngoài.
“Tô tiểu thư, chào ngài.”
“Chào ngài, Tô tiểu thư.”
… Xin chú ý, xưng hô mà các vị cốt cán trong công ty dùng là “ngài” đó. Đồng chí Tô Tố rốt cuộc bị chấn động, ngơ ngác không hiểu gì.
“Chính là cô ấy, người ngày hôm qua đã tỏ tình với tổng giám đốc trước mặt mọi người.”
… Tô Tố quay đầu lại, đám phụ nữ đang tám chuyện liền cúi đầu.
“Sếp à, tôi muốn xin quay về chi nhánh.” Phải đối mặt với ánh mắt phẫn hận của quần chúng phụ nữ trong tổng công ty, họ Tô nào đó hoàn toàn sụp đổ.
… Boss ngẩng đầu nhíu mày, hỏi một đằng trả lời một nẻo “Gọi Phú Hắc.”
“Phú Hắc, tôi muốn quay về chi nhánh.” Răng nanh cắn xé găng tay, họ Tô phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi nói “Nếu không…”
“Nếu không làm sao?” Ai đó ngẩng đầu, nhìn một cách khinh bỉ.
“Tôi sẽ từ chức.” Tô Tố điên rồi, thật không biết xấu hổ, mẹ nó, boss ngài không biết xấu hổ chi hết, không ngờ lại dùng tôi làm vật tung hỏa mù để che đậy sự thực đằng sau.
… Phú Hắc im lặng suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu “Ừm, tôi đồng ý.”
Thô lỗ, quá thô lỗ, đồng chí Tô Tố khóc ròng, hai tay che miệng quay người đấm đá bức tường, đánh anh, đánh anh, phải đánh anh.
Không thể thế được, tuyệt đối không thể, họ Tô gào thét. Sếp à, sao anh có thể chỉ sỉ nhục tinh thần tôi mà không sỉ nhục luôn cả thể xác tôi đi, anh thật không có chút tình người.
Tô Tố ra sức nhìn chằm chằm Phú Hắc, cái nhìn như thiêu như đốt, nóng hừng hực, … hửm??? Nhìn chằm chằm hồi lâu bỗng phát hiện thì ra boss Phú Hắc lại đẹp trai đến vậy, sau đó lại nhìn anh vô cùng đắm đuối. Nước miếng chảy tí tách, họ Tô nào đó cười ngu. Nhất thời cảm thấy xấu hổ khiến cô quên luôn cả sự thực đằng sau.
Phú Hắc ngẩng đầu, kinh sợ khi thấy đồng chí Tô Tố cười ngu, hết sức chấn động “Không cho phép cười như vậy.” Đồng chí nhắm mắt siết chặt tay, thật đáng sợ, quá mức đáng sợ, trong đầu tự động tái hiện hình ảnh họ Tô nào đó mỗi đêm đều nghiến răng nở nụ cười thâm hiểm. Anh lại bị chấn động một lần nữa, cả người run rẩy, “Sau này không cho phép em cười như vậy, nhất là thể loại cười ra tiếng”, quá mức đáng sợ mà.
Gào thét rồi la hét, họ Tô nổi điên. Thật vô nhân đạo, lần này không những sỉ nhục ý chí tinh thần mạnh mẽ của mình mà còn hạn chế tự do thân thể vĩ đại của mình. Ai đó nước mắt giàn giụa, cái công ty này, thất nghiệp, mất tiền, ấy vậy mà không thất thân, không làm nữa, quyết không làm nữa. Cô nghiến răng nghiến lợi, thầm hạ quyết định vĩ đại nhất trong cuộc đời mình, tang tang tang, tự động từ chức về nhà lập nghiệp.
Tô Tố tức giận tiến lên phía trước nhấc lọ mực trên bàn lên, duỗi thẳng tay ra, lọ mực cứ thế mà trút xuống, rốt cuộc cũng phát ra tiếng gào thét: “Không làm nữa, không làm nữa, bà đây về quê lập nghiệp!!!”
… Phú Hắc im lặng không nói tiếng nào nhìn thẳng Tô Tố.
Aaaaaaaaaa…, người hét lên lại là một người khác. Cầm tài liệu trong tay, Anna, nhân vật cốt cán của bộ phận công trình cảm thấy vô cùng kinh sợ.
Cả khuôn mặt boss Phú Hắc dính đầy mực, thái độ ung dung, gật đầu với đồng chí Anna ra hiệu “Có tài liệu gì đưa tôi phê duyệt.” Anh kéo ống tay áo Tô Tố qua lau đống mực trên mặt.
… Cái áo 250 tệ của tôi, 250 tệ đó. Họ Tô khóc ròng, hai tay che miệng lao nhanh ra ngoài, mẹ nó, không thể ở lại đây thêm được nữa, ra ngoài, lập tức ra ngoài.
/65
|