Nghiêm Cẩn hạ quyết tâm nhất định phải nhanh chóng đưa Quý Hiểu Âu lên giường.
Bởi bản thân anh không phải người hay nuốt lời nên hành động bao giờ cũng đi liền với suy nghĩ.
Trước mắt chướng ngại lớn nhất là sự hiểu lầm của Quý Hiểu Âu về anh.
Nghĩ lại về chuyện liên quan đến KK tháng trước ở thang máy, Nghiêm Cẩn không thể không thể thừa nhận, cảnh tượng đó quả nhiên dễ khiến người ta hiểu lầm, không trách được Quý Hiểu Âu.
Cho dù anh muốn giải thích thì việc đầu tiên vẫn phải là hẹn gặp cho được Quý Hiểu Âu, tranh thủ khi cả bầu không khí lẫn tư tưởng đều ở trong trạng thái tuyệt vời nhất, anh sẽ dùng hành động thực tế chứng minh rằng Nghiêm Cẩn anh là đàn ông đích thực chỉ yêu thích phụ nữ, từ đó khiến Quý Hiểu Âu không còn nghi ngờ mình nữa.
Song làm thế nào để hẹn được cô nhỉ? Đây là vấn đề nan giải nhất!
Những người Nghiêm Cẩn thường qua lại đa số là các người mẫu ngoài hai mươi mới chập chững bước chân vào giới nghệ thuật.
Nhóm bạn chơi cùng anh rất thịnh hành mốt có bạn gái là người mẫu, vì đưa đi đâu cũng được hãnh diện, ôm trong tay những cô gái cao ráo chân dài, dáng chuẩn, ai mà chẳng nở mày nở mặt.
Vì vậy anh hoàn toàn không biết kiểu thục nữ hai mươi bảy, hai mươi tám, đã ra trường được vài năm như Quý Hiểu Âu thích gì, yêu gì.
Cuối cùng, anh đành bất đắc dĩ gọi điện cho đồng chí công an Hứa Chí Quần.
Công an Hứa đang ăn sáng trong văn phòng, vừa ăn vừa nói vào điện thoại: “Cái này có gì khó chứ? Có câu này cậu chưa nghe bao giờ sao, nếu nàng chưa trải sự đời hãy đưa nàng đến chồn phồn hoa của nhân gian.
Nếu trái tim nàng đã chất chồng thương tích, hãy để nàng chơi vòng xoay ngựa gỗ.
Đây là phương pháp tán gái kinh điển đấy.”
“Vớ vẩn!” Nghiêm Cẩn nói: “Cái này ông đây còn cần cậu dạy sao? Vấn đề bây giờ là nếu cô ấy nằm lưng chừng giữa cả hai trạng thái này, lại là người có học thì phải làm sao?”
Hứa Chí Quần miệng nhai bánh rán nhồm nhoàm, mắt thì dán vào màn hình máy tính, vừa vặn đọc được một tin: “Vở nhạc kịch Cat kinh điển, vĩ đại, thành công và được giới tri thức Bắc Kinh chào đón nhất sắp trở lại.”
Anh liền nói: “Mời cô ấy đi xem nhạc kịch cũng hay đấy, đây là chiêu sát gái kinh điển của anh đây, bình thường không dễ gì chia sẻ cho người khác đâu.”
Nghiêm Cẩn vò đầu rối rắm: “Nhưng tôi có hiểu nhạc kịch đâu!”
“Không sao, 80% người trong khán phòng đều không hiểu mà.
Cậu đừng nói năng gì, chỉ cần lúc kết bài đứng dậy vỗ tay mắt rưng rưng đổ lệ là được.
Ai dám bảo cậu không hiểu gì thì cứ đánh nó vài cái là xong!”
Nghiêm Cẩn hào hứng vỗ bàn, “Ok, triển thôi.”
Chiều cùng ngày có một cuộc gọi đến số điện thoại của Quý Hiểu Âu.
Đối phương nói tiếng phổ thông rất chuẩn, tròn vành rõ chữ không thua gì người dẫn chương trình Thời sự Trương Hoành Dân.
“Xin chào chị Quý! Chúng tôi gọi từ bộ phận chăm sóc khách hàng của Tân Quang Thiên Địa, chúc mừng chị đã giành giải nhất trong chương trình mua sắm ở trung tâm thương mại chúng tôi.”
Quý Hiểu Âu bĩu môi.
Hay thật, bây giờ lừa đảo ngày càng đa dạng, thậm chí còn tự xưng là Tân Quang Thiên Địa.
Cô chưa vội đáp, đợi đối phương thoải mái trình diễn trước.
“Chúng tôi đã gửi phần thưởng cho chị theo địa chỉ chị cung cấp.”
Nói đến đây đối phương ngừng lại một chốc, dường như đang chờ đợi nhưng lại không đợi được tiếng reo hò đầy sung sướng như trong tưởng tượng.
“Chị Quý?”
Cuối cùng Quý Hiểu Âu cũng lên tiếng: “Tôi đâu có mua gì ở Tân Quang Thiên Địa.”
“Hả?” Dường như đối phương rất ngạc nhiên, một lúc lâu sau cũng chẳng thấy nói gì.
Rõ ràng phản ứng của Quý Hiểu Âu nằm ngoài dự đoán của anh ta.
Nên biết rằng Tân Quang Thiên Địa là nơi tụ tập của những cô nàng sành điệu ở Bắc Kinh.
Nếu cô gái nào tự nhận không biết đến Tân Quang Thiên Địa thì cũng bất ngờ không kém gì người già ở Bắc Kinh lại không biết về Thiên Kiều và Tiền Môn.
Quý Hiểu Âu nghe thấy tiếng bàn luận rất nhỏ trong điện thoại.
Sau đó đối phương hỏi cô: “Chị Quý có nhớ nhầm không ạ? Trung tâm thương mại chúng tôi có thông tin về chị mà.
Chẳng lẽ chị chưa bao giờ mua một bộ quần áo, một đôi giày nào ở đây?”
“Chưa bao giờ.
Tôi chưa bao giờ mua quần áo ở trung tâm thương mại.”
Quý Hiểu Âu không nói dối.
Cô dáng cao chân dài, nét nào lại ra nét đó nên dù có khoác chăn lên người trông cũng đẹp hơn người khác.
Người ngoài thấy cô ăn mặc độc đáo đều nghĩ cô toàn mua quần áo hàng hiệu trong các trung tâm thương mại sang trọng, nhưng ít ai biết rằng đa số đồ của Quý Hiểu Âu đều xuất phát từ các cửa hiệu lề đường và order trên taobao.
Vì thế cô cầm điện thoại hí hửng cười thầm, chờ xem đối phương sẽ làm gì tiếp theo.
Lại là một chuỗi âm thanh bàn tán xì xào.
Khi đối phương nói tiếp, giọng anh ta đã thoáng vẻ lo âu, để lộ một chút khẩu âm địa phương Bắc Kinh: “Ừm, chị Quý, chắc hẳn chị nhớ nhầm rồi.
Vậy đi, chúng tôi vẫn sẽ gửi phần thưởng tới cho chị, lúc nào giao đến chị chỉ cần ký nhận là được.
Xin chào ạ!”
Quý Hiểu Âu vội nói: “Này này, đừng có cúp máy.
Anh còn chưa nói hết kịch bản mà, bây giờ anh muốn tôi cung cấp số tài khoản ngân hàng hay số chứng minh thư nhân dân…”
“Cạch”, điện thoại bị gác trong sự hoang mang bối rối.
Quý Hiểu Âu đặt điện thoại xuống, vừa tiếp tục massage mặt cho khách hàng vừa coi đây như một câu chuyện cười kể lại cho chị ta nghe.
Khách hàng của cô lúc này chính là Phương Ny Á – vị khách trung thành nhất của “Tự thủy lưu niên” từ ngày khai trương đến giờ.
Chị là bà chủ gia đình, sống tại một khu biệt thự xa hoa gần đây, bình thường chẳng có gì làm nên luôn coi spa của Quý Hiểu Âu là nơi để giết thời gian.
Ban đầu kiểu người như Phương Ny Á vốn không phải đối tượng khách hàng mà Quý Hiểu Âu hướng tới.
Khách hàng cô muốn kéo về là những thành phần tri thức làm việc gần đây.
Nhưng Phương Ny Á tiền nong sòng phẳng hào phóng, nhiều thời gian rảnh rỗi, lại tương đối hồn nhiên tin người, rất dễ mắc lừa nên đã trở thành vị khách được chào đón nhất của spa.
Chị đã đi theo Quý Hiểu Âu liên tục kể từ khi “Tự thủy lưu niên” mở cửa cho tới bây giờ.
Phương Ny Á cười bảo: “Cho chị số của nó.
Khi nào chị sẽ in số điện thoại của nó vào tờ rơi dán lên cột điện, nói nó là thằng lang băm đảm bảo trị được bách bệnh.”
“Đúng đấy,” Quý Hiểu Âu hùa theo, “Lên mạng đăng bài, bảo có căn nhà hai phòng ở đường vành đai bốn, xây dựng kiên cố, điện nước đầy đủ, giá thuê mỗi tháng là 800 đồng rồi để số điện thoại liên hệ là số của nó.”
Hai kẻ xấu bụng vẽ ra hàng trăm kiểu chơi khăm, tưởng tượng ra khốn cảnh tên lừa đảo xui xẻo kia sắp gặp phải, cả hai đều cười ha hả.
Quý Hiểu Âu chỉ coi đây là câu chuyện hài hước, cười xong thì quên luôn.
Nào ngờ hôm sau cô nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh thật.
Bên trong là một phong bì đỏ rất đẹp, người gửi là nét chữ rồng bay phượng múa đề bộ phận chăm sóc khách hàng Tân Quang Thiên Địa, vừa mở ra đã thấy một tấm vé của buổi nhạc kịch Cat, còn là loại vé VIP đắt nhất với giá bán với mỗi vé là 3600 đồng.
Quý Hiểu Âu không khỏi kích động.
Cô nghĩ phải chăng mình nhớ nhầm, có lẽ một lần nào đó từng mua sắm ở Tân Quang Thiên Địa rồi vô tình làm thẻ ở đó mà bản thân lại quên mất.
Cô thích ca khúc “Hồi ức” nhưng vẫn chưa có cơ hội xem trọn vẹn buổi nhạc kịch kinh điển nổi tiếng này.
Mặc dù vài năm trước nhạc kịch “Cat” đã từng lưu diễn ở Bắc Kinh nhưng giá vé trên trời đã khiến cô chùn bước.
Bây giờ tự nhiên có miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, còn là vé VIP, sao cô có thể không vui cho được?
Vì quá mừng rỡ nên Quý Hiểu Âu đã quên mất phải gọi điện cho Tân Quang Thiên Địa để xác nhận thông tin.
Cô mải hối hận, hối hận vì đã coi người gọi cho mình hôm qua là kẻ lừa đảo, còn tỏ thái độ không ra sao với họ.
Lần đầu tiên đi xem nhạc kịch nên Quý Hiểu Âu không biết phải ăn mặc thế nào.
Cô hỏi ý kiến Phương Ny Á, Phương Ny Á liền nói: “Em nên mua bộ váy dạ hội lúc 9h.”
Quý Hiểu Âu ngơ ngác: “Hả?”
Phương Ny Á tốt bụng giảng giải: “Em biết không, mức độ trang trọng của lễ phục cũng có nguyên tắc đấy.
Trà chiều lúc 3, 4h có thể mặc đơn giản một chút.
Nhưng từ 5h khi bắt đầu tiệc nhẹ, tiệc càng muộn càng yêu cầu cao về trang phục.
Tiệc 9h là long trọng nhất.
Em yêu, em cần một bộ lễ phục 9h hiểu không? Hoàn cảnh này, nhất là khu VIP, cô gái nào cũng ăn diện lộng lẫy, chỉ hận không thể đeo hết trang sức mình có lên người thôi, em mà đơn giản quá sẽ bị người ta coi thường đấy.”
Quý Hiểu Âu đã hiểu, cô hỏi: “Một bộ như thế khoảng bao nhiêu tiền?”
Phương Ny Á thoáng suy tư, “Mặc để đi dự tiệc, ít nhất cũng hơn 10.000 đồng.”
“Thôi dẹp đi.” Quý Hiểu Âu nói luôn: “Em phục vụ hai tiếng đồng hồ mới kiếm được của chị 50 đồng.
Giờ vì một buổi biểu diễn hai tiếng mà bỏ ra cả chục ngàn mua quần áo, em bị điên chắc!”
Cuối cùng Quý Hiểu Âu mặc bộ váy dài cổ sơ mi màu trắng ngà và đi giày đế bằng, chỉ khác bình thường là có thêm chiếc áo khoác màu vàng và đội mũ lưỡi trai.
Quả thực cô ăn mặc có phần đơn giản so với những cô gái tranh nhau khoe sắc xung quanh nhưng vì vóc dáng cao ráo cùng cặp chân dài nên Quý Hiểu Âu lại đẹp theo kiểu khác.
Khi bước đi trên lối vào chính giữa khán phòng, cô cũng thu hút được không ít ánh mắt nhìn theo.
Mãi đến lúc đã yên vị trên ghế, tâm trạng Quý Hiểu Âu vẫn chưa thôi hào hứng vì chút hư vinh nho nhỏ ấy.
Song, khi nhìn thấy người ngồi kế bên mình, cô bỗng đứng hình..
/108
|