[9]
Phó Trinh ở dưới lầu đợi thêm một lát, tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Bầu trời u ám xám xịt khiến lòng người ngột ngạt.
Dạ dày lại bắt đầu đau.
Trương Hoành gọi điện thoại tới, "Anh…"
Anh ta muốn nói lại thôi.
"Có kết quả kiểm tra rồi, ung thư dạ dày."
Phó Trinh đứng yên không nhúc nhích, không biết là có nghe thấy hay không, hắn ngửa đầu nhìn màn tuyết xa vời, "Tôi biết rồi."
Sau đó cúp điện thoại.
Hắn làm như không có chuyện gì mà tiếp tục chờ, ánh mắt vẫn nhìn về phía hành lang kia.
Một vầng sáng ấm áp từ bên trong chiếu ra dừng trên nền tuyết, dựng thành một hình thang.
Qua một lát, là Đường Gia một mình đi xuống.
Giang Ngôn Châu quấn cô thành một cục bông di động.
Đường Gia ôm một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, cố gắng bước tới đưa cho Phó Trinh.
"Đây là bánh quy tôi tự tay nướng, anh cầm theo ăn đi."
Phó Trinh nhận lấy, đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước Đường Gia cũng từng thích nướng bánh quy.
Khi đó bánh của cô rất khó ăn, vẫn còn toàn mùi trứng.
Toàn bộ thành phẩm thất bại đều chui vào bụng hắn.
Năng khiếu nấu nướng của cô thật sự không được ông trời ưu ái, Phó Trinh còn nói sau này phải cấm Đường Gia bước chân vào bếp.
Nháy mắt mà đã làm được ra hình ra dạng rồi.
Đường Gia cực kỳ chân thành nói: "Cảm ơn anh đã quyên góp."
Phó Trinh biết các cô đang làm việc cho một tổ chức từ thiện chuyên giúp đỡ những bệnh nhân mắc bệnh tâm lý có hoàn cảnh khó khăn, cho nên hàng tháng đều quyên tiền cho tổ chức này, chỉ giữ lại một ít đủ sống qua ngày.
Phó Trinh đáp: "Đừng khách khí."
Sau đó chăm chú nhìn vào mặt cô, "Trời lạnh lắm, sau này chắc tôi không đến nữa đâu."
Đường Gia mỉm cười, "Sao lại thế được, ngày tổng kết tuyên dương còn phải mời anh đến nữa chứ"
Cổ họng Phó Trinh khô khốc, không nói gì.
Cô xoay người, tiếng giày kẽo kẹt giẫm trên nền tuyết. Thời khắc sắp bước vào nhà đột nhiên cô quay đầu hô lên, "Phó Trinh."
Phó Trinh lập tức ngẩng đầu, đáy lòng sống dậy.
Hắn chờ xem cô định nói gì.
Nhưng Đường Gia chỉ mỉm cười với hắn, "Năm mới vui vẻ.".
Chỉ là một câu chúc mừng năm mới rất bình thường, thậm chí còn không kèm cả khỏe mạnh hay hạnh phúc.
Trái tim Phó Trinh yên tĩnh trở lại, hắn đứng trong gió tuyết lạnh băng, trả lời: "Năm mới vui vẻ."
TOÀN VĂN HOÀN
Phó Trinh ở dưới lầu đợi thêm một lát, tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Bầu trời u ám xám xịt khiến lòng người ngột ngạt.
Dạ dày lại bắt đầu đau.
Trương Hoành gọi điện thoại tới, "Anh…"
Anh ta muốn nói lại thôi.
"Có kết quả kiểm tra rồi, ung thư dạ dày."
Phó Trinh đứng yên không nhúc nhích, không biết là có nghe thấy hay không, hắn ngửa đầu nhìn màn tuyết xa vời, "Tôi biết rồi."
Sau đó cúp điện thoại.
Hắn làm như không có chuyện gì mà tiếp tục chờ, ánh mắt vẫn nhìn về phía hành lang kia.
Một vầng sáng ấm áp từ bên trong chiếu ra dừng trên nền tuyết, dựng thành một hình thang.
Qua một lát, là Đường Gia một mình đi xuống.
Giang Ngôn Châu quấn cô thành một cục bông di động.
Đường Gia ôm một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, cố gắng bước tới đưa cho Phó Trinh.
"Đây là bánh quy tôi tự tay nướng, anh cầm theo ăn đi."
Phó Trinh nhận lấy, đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước Đường Gia cũng từng thích nướng bánh quy.
Khi đó bánh của cô rất khó ăn, vẫn còn toàn mùi trứng.
Toàn bộ thành phẩm thất bại đều chui vào bụng hắn.
Năng khiếu nấu nướng của cô thật sự không được ông trời ưu ái, Phó Trinh còn nói sau này phải cấm Đường Gia bước chân vào bếp.
Nháy mắt mà đã làm được ra hình ra dạng rồi.
Đường Gia cực kỳ chân thành nói: "Cảm ơn anh đã quyên góp."
Phó Trinh biết các cô đang làm việc cho một tổ chức từ thiện chuyên giúp đỡ những bệnh nhân mắc bệnh tâm lý có hoàn cảnh khó khăn, cho nên hàng tháng đều quyên tiền cho tổ chức này, chỉ giữ lại một ít đủ sống qua ngày.
Phó Trinh đáp: "Đừng khách khí."
Sau đó chăm chú nhìn vào mặt cô, "Trời lạnh lắm, sau này chắc tôi không đến nữa đâu."
Đường Gia mỉm cười, "Sao lại thế được, ngày tổng kết tuyên dương còn phải mời anh đến nữa chứ"
Cổ họng Phó Trinh khô khốc, không nói gì.
Cô xoay người, tiếng giày kẽo kẹt giẫm trên nền tuyết. Thời khắc sắp bước vào nhà đột nhiên cô quay đầu hô lên, "Phó Trinh."
Phó Trinh lập tức ngẩng đầu, đáy lòng sống dậy.
Hắn chờ xem cô định nói gì.
Nhưng Đường Gia chỉ mỉm cười với hắn, "Năm mới vui vẻ.".
Chỉ là một câu chúc mừng năm mới rất bình thường, thậm chí còn không kèm cả khỏe mạnh hay hạnh phúc.
Trái tim Phó Trinh yên tĩnh trở lại, hắn đứng trong gió tuyết lạnh băng, trả lời: "Năm mới vui vẻ."
TOÀN VĂN HOÀN
/9
|