(4)
Tác giả: Tiểu Thất Tể Tử
Chuyển ngữ: Linh Lan
Bệnh viện tư này nằm ở vùng ngoại ô, bên ngoài là rừng cây trải dài vô tận, tôi không thể ra khỏi đây, cũng không thể liên lạc với bất kỳ ai.
Tôi từng có ý định xin các bác sĩ và y tá giúp đỡ, nhưng bọn họ cũng bất lực.
Mỗi ngày Phó Trinh đều đến đây.
Đa số thời điểm là buổi chiều tối, hắn đến sau một ngày phong trần mệt mỏi, tranh thủ ngồi nói chuyện với tôi một lát.
Tôi luôn luôn kháng cự những hành động thân mật của hắn, Phó Trinh cũng không cưỡng cầu.
Gần đây tôi lại mơ thấy những chuyện trước kia.
Ngày đó lúc nào tôi cũng treo tên Phó Trinh ở bên miệng. Tôi nói, "Phó Trinh, tương lai nhất định anh sẽ đại phú đại quý."
Phó Trinh lặng lẽ thở dài, "Hôm nay muốn uống sữa vị gì?"
"Vị chuối."
Kết quả là vì mua sữa cho tôi, học sinh xuất sắc Phó Trinh lần đầu tiên cúp học, bị thầy giáo bắt tại trận.
Sau đó chúng tôi lên đại học.
Trong trường bắt đầu truyền tai nhau chuyện mập mờ của hắn và hoa khôi trường.
Tôi chuyển hơn mười ga tàu điện ngầm, ngồi khóc dưới ký túc xá nam.
Nửa đêm Phó Trinh phải vội vàng mặc quần áo xuống lầu, nhẹ nhàng giúp tôi lau nước mắt, "Đừng khóc, chỉ cần em muốn, anh luôn là của em, sau này cũng chỉ của một mình em."
"Không ai thanh minh như thế cả."
Hắn sửng sốt, ôm chặt tôi, "Anh yêu em mà."
Khi đó có lẽ chúng tôi không thể ngờ được, mười mấy năm sau cục diện lại biến thành thế này.
"Ngày mai tôi sẽ kết hôn."
Ánh nắng ngoài cửa sổ còn chưa tắt hẳn, không khí vẫn còn ấm áp.
Giọng Phó Trinh kéo suy nghĩ đang bay xa vạn dặm của tôi trở về thực tại, "Anh nói với tôi chuyện đó làm gì?"
Tôi cầm nửa ly sữa trong tay, thất thần nhìn hắn.
Bây giờ tôi mới đột nhiên hiểu ra vì sao gần đây mình thường xuyên nằm mơ.
Tôi đã nói lời từ biệt với Đường Gia và Phó Trinh trong quá khứ rồi.
Trên TV mỗi ngày đều phát tin tức về hắn và Trương Tiêu Hòa, Kim Đồng Ngọc Nữ, ông trời tác hợp.
Đó từng là tương lai mà chúng tôi mong đợi.
Nhưng Đường Gia của hiện tại, thân đeo một đống nợ rối mù, làm gì còn tư cách?
"Chúc mừng." Tôi cất tiếng, "Chúc anh hạnh phúc, sớm sinh quý tử."
Động tác gọt táo của Phó Trinh hơi dừng lại, mũi dao cọ lên đầu ngón tay rất nhanh đã rỉ ra một vệt máu nhỏ.
Hắn cứng nhắc rút khăn tay quấn lên cầm máu, cúi đầu bật cười, "Không sao, tôi và cô ta chỉ phối hợp diễn trò thôi, em muốn có con à? Tôi thì không ý kiến gì đâu."
"Phó Trinh, cứ như vậy quên hết đi không được sao?" Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình vô cùng mệt mỏi, "Tất cả mọi người đều giữ được chút thể diện."
Phó Trinh không gọt táo nữa, ném hết đồ về lại trong giỏ rồi nhìn nó chằm chằm, lộ ra một nụ cười trào phúng.
"Cứ như vậy quên hết đi?"
"Dựa vào đâu?"
"Em là người bắt đầu, cuối cùng vẫn là người ném lại một câu rồi phủi sạch bỏ đi, còn tôi là gì?"
"Con chó của em à?"
Tôi nhắm chặt mắt muốn xua đi ánh nắng chiếu thẳng vào mặt, "Vậy tôi trả cho anh."
Phó Trinh cứng đờ, "Ý em là gì?"
Tôi nhìn vầng mặt trời sắp khuất hẳn sau núi, "Anh không muốn tôi sống tốt, tôi có thể đi chết."
Cằm tôi đột nhiên bị nắm chặt, tôi cố hết sức chống lại ánh mắt đầy lửa giận của Phó Trinh.
"Đường Gia, em có bệnh thật đúng không?"
"Nếu đã muốn chết như vậy, vì sao lúc đó em không chết luôn đi?"
8
Tôi không nhớ rõ hắn bỏ đi từ lúc nào.
Đêm hôm đó, anh em tốt của Phó Trinh —— Trương Hoành, cũng là bạn thân rất nhiều năm của hắn đẩy cửa xông vào phòng.
"Đường Gia, cô hứa hẹn với tôi thế nào?"
Những lời chất vấn của anh ta ào ào trút xuống làm tôi mờ mịt.
"Cô có biết nếu giải trừ hôn ước thì Phó Trinh phải tổn thất bao nhiêu không?"
"Cô đã là người trưởng thành, xin đừng tùy hứng làm bậy như ngày xưa, cái gì cũng bắt Phó Trinh làm cho có được không. Cô đã từng suy nghĩ cho anh ấy lần nào chưa?"
"Có chuyện gì ——"
"Có chuyện gì?" Trương Hoành tức đến bật cười, hét vào mặt tôi, "Phó Trinh vì cô mà hủy hôn với người ta! Cô còn hỏi tôi có chuyện gì?"
Tai tôi ù cả đi, đại não trống rỗng mờ mịt ngồi sững.
Hắn ngang nhiên hủy hôn, vậy thì tôi sẽ bị đặt vào vị trí nào?
Một kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác sao?
Trương Hoành lôi mạnh tôi xuống giường, "Cô đi theo tôi, năm đó cô có nhiều cớ lắm mà? Chỉ chơi đùa, có người mới, lý do nhiều như vậy, cứ lấy đại ra một cái đi!"
"Trương Hoành ——"
"Đường Gia!" Trương Hoành giận đến phát run, "Nếu cô không trở lại, chuyện này có thể xảy ra không?"
Tiếng rống giận quanh quẩn trong tuyết, gió bấc gào thét làm đông cứng mọi cảm quan của tôi.
Tai tôi vẫn kêu ong ong, không nghe thấy bất cứ thứ gì nữa.
Trong mắt hắn trước giờ chưa từng có căm hận.
Còn tôi, đúng là vốn nên đi chết từ lâu rồi.
"Trương Hoành, là anh ta không chịu buông tha cho tôi."
Sắc mặt Trường Hoàng lạnh lùng, "Chờ chuyện này giải quyết xong, tôi sẽ để cô đi."
Tòa nhà công ty vẫn đèn đuốc sáng rực giữa đêm khuya.
Trương Hoành lôi tôi xông vào, nhưng đáng tiếc, buổi họp báo đã bắt đầu rồi.
Phó Trinh ung dung ngồi dưới vô số ánh đèn.
"Nghe nói nguyên nhân anh hủy hôn là vì có người thứ ba chen chân?"
Hắn thành thạo đối mặt với câu hỏi của phóng viên. "Tôi và cô Trương có một vài quan điểm sống không hợp nhau, chúng tôi chia tay trong hòa bình."
Sắc mặt Trương Hoành xanh mét, nắm chặt cổ tay không cho tôi bỏ chạy.
"... Nhưng một nguồn tin thân cận lại nói là anh muốn chia tay để quay lại với mối tình đầu của mình."
Phó Trinh vẫn rất bình thản, "Chỉ là tin đồn đãi, nếu không còn câu hỏi nào khác, buổi họp báo hôm nay kết thúc tại đây ——"
Khoảnh khắc hắn đứng dậy, đột nhiên có người hô lớn: "Cô ấy đến rồi!"
"Chính là cô ta!"
Ống kính camera toàn hội trường đồng loạt nhắm về phía này. Tôi bại lộ dưới vô số ánh đèn chớp, vừa chật vật vừa kinh hãi.
Phóng viên chen chúc kéo tới, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bốn phía xung quanh đã bị vây chật như nêm cối, vô số câu hỏi vang lên: "Xin hỏi quan hệ giữa cô và anh Phó Trinh là như thế nào?"
"Cô thật sự chen chân vào mối quan hệ của người ta sao?"
Tiếng người lào xào không dứt.
Nụ cười của Phó Trinh đột ngột đông cứng, vội vàng đứng dậy đẩy đám đông đi về phía tôi.
"Không phải."
"Tôi không có."
Tôi vô lực trả lời, nhưng giọng nói nhanh chóng chìm nghỉm giữa những tiếng la hét tò mò của bọn họ, câu hỏi vẫn ùn ùn kéo tới.
"Có tin mới đây!"
Một phóng viên kinh ngạc hô lớn, giơ điện thoại lên, trong đó vang lên giọng tôi —— mang theo tiếng nức nở và men say mông lung, "A Trinh, em yêu anh."
Là bút ghi âm.
Đáy lòng tôi sợ hãi run lên.
Tôi từng nghĩ không còn gì có thể làm cuộc đời mình chật vật hơn được nữa. Nhưng rồi trận bão chân chính kéo đến, tôi hoàn toàn bị hủy hoại.
"Thế này không phải là tiểu tam rồi à?"
"Không biết xấu hổ."
Những tiếng xì xầm của bọn họ như từng cái tát giáng vào mặt tôi.
Huyết sắc trên mặt nhanh chóng biến mất, đoạn ghi âm như đóng đinh tôi lên cho người đời mặc sức sỉ nhục.
"Xin lỗi."
"Trương Hoành! Mau đưa cô ấy đi!"
Phó Trinh đẩy đám người ra, lần đầu tiên trên mặt hắn xuất hiện nét bối rối.
Cảnh tượng trước mắt tôi nhòe đi.
Tác giả: Tiểu Thất Tể Tử
Chuyển ngữ: Linh Lan
Bệnh viện tư này nằm ở vùng ngoại ô, bên ngoài là rừng cây trải dài vô tận, tôi không thể ra khỏi đây, cũng không thể liên lạc với bất kỳ ai.
Tôi từng có ý định xin các bác sĩ và y tá giúp đỡ, nhưng bọn họ cũng bất lực.
Mỗi ngày Phó Trinh đều đến đây.
Đa số thời điểm là buổi chiều tối, hắn đến sau một ngày phong trần mệt mỏi, tranh thủ ngồi nói chuyện với tôi một lát.
Tôi luôn luôn kháng cự những hành động thân mật của hắn, Phó Trinh cũng không cưỡng cầu.
Gần đây tôi lại mơ thấy những chuyện trước kia.
Ngày đó lúc nào tôi cũng treo tên Phó Trinh ở bên miệng. Tôi nói, "Phó Trinh, tương lai nhất định anh sẽ đại phú đại quý."
Phó Trinh lặng lẽ thở dài, "Hôm nay muốn uống sữa vị gì?"
"Vị chuối."
Kết quả là vì mua sữa cho tôi, học sinh xuất sắc Phó Trinh lần đầu tiên cúp học, bị thầy giáo bắt tại trận.
Sau đó chúng tôi lên đại học.
Trong trường bắt đầu truyền tai nhau chuyện mập mờ của hắn và hoa khôi trường.
Tôi chuyển hơn mười ga tàu điện ngầm, ngồi khóc dưới ký túc xá nam.
Nửa đêm Phó Trinh phải vội vàng mặc quần áo xuống lầu, nhẹ nhàng giúp tôi lau nước mắt, "Đừng khóc, chỉ cần em muốn, anh luôn là của em, sau này cũng chỉ của một mình em."
"Không ai thanh minh như thế cả."
Hắn sửng sốt, ôm chặt tôi, "Anh yêu em mà."
Khi đó có lẽ chúng tôi không thể ngờ được, mười mấy năm sau cục diện lại biến thành thế này.
"Ngày mai tôi sẽ kết hôn."
Ánh nắng ngoài cửa sổ còn chưa tắt hẳn, không khí vẫn còn ấm áp.
Giọng Phó Trinh kéo suy nghĩ đang bay xa vạn dặm của tôi trở về thực tại, "Anh nói với tôi chuyện đó làm gì?"
Tôi cầm nửa ly sữa trong tay, thất thần nhìn hắn.
Bây giờ tôi mới đột nhiên hiểu ra vì sao gần đây mình thường xuyên nằm mơ.
Tôi đã nói lời từ biệt với Đường Gia và Phó Trinh trong quá khứ rồi.
Trên TV mỗi ngày đều phát tin tức về hắn và Trương Tiêu Hòa, Kim Đồng Ngọc Nữ, ông trời tác hợp.
Đó từng là tương lai mà chúng tôi mong đợi.
Nhưng Đường Gia của hiện tại, thân đeo một đống nợ rối mù, làm gì còn tư cách?
"Chúc mừng." Tôi cất tiếng, "Chúc anh hạnh phúc, sớm sinh quý tử."
Động tác gọt táo của Phó Trinh hơi dừng lại, mũi dao cọ lên đầu ngón tay rất nhanh đã rỉ ra một vệt máu nhỏ.
Hắn cứng nhắc rút khăn tay quấn lên cầm máu, cúi đầu bật cười, "Không sao, tôi và cô ta chỉ phối hợp diễn trò thôi, em muốn có con à? Tôi thì không ý kiến gì đâu."
"Phó Trinh, cứ như vậy quên hết đi không được sao?" Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình vô cùng mệt mỏi, "Tất cả mọi người đều giữ được chút thể diện."
Phó Trinh không gọt táo nữa, ném hết đồ về lại trong giỏ rồi nhìn nó chằm chằm, lộ ra một nụ cười trào phúng.
"Cứ như vậy quên hết đi?"
"Dựa vào đâu?"
"Em là người bắt đầu, cuối cùng vẫn là người ném lại một câu rồi phủi sạch bỏ đi, còn tôi là gì?"
"Con chó của em à?"
Tôi nhắm chặt mắt muốn xua đi ánh nắng chiếu thẳng vào mặt, "Vậy tôi trả cho anh."
Phó Trinh cứng đờ, "Ý em là gì?"
Tôi nhìn vầng mặt trời sắp khuất hẳn sau núi, "Anh không muốn tôi sống tốt, tôi có thể đi chết."
Cằm tôi đột nhiên bị nắm chặt, tôi cố hết sức chống lại ánh mắt đầy lửa giận của Phó Trinh.
"Đường Gia, em có bệnh thật đúng không?"
"Nếu đã muốn chết như vậy, vì sao lúc đó em không chết luôn đi?"
8
Tôi không nhớ rõ hắn bỏ đi từ lúc nào.
Đêm hôm đó, anh em tốt của Phó Trinh —— Trương Hoành, cũng là bạn thân rất nhiều năm của hắn đẩy cửa xông vào phòng.
"Đường Gia, cô hứa hẹn với tôi thế nào?"
Những lời chất vấn của anh ta ào ào trút xuống làm tôi mờ mịt.
"Cô có biết nếu giải trừ hôn ước thì Phó Trinh phải tổn thất bao nhiêu không?"
"Cô đã là người trưởng thành, xin đừng tùy hứng làm bậy như ngày xưa, cái gì cũng bắt Phó Trinh làm cho có được không. Cô đã từng suy nghĩ cho anh ấy lần nào chưa?"
"Có chuyện gì ——"
"Có chuyện gì?" Trương Hoành tức đến bật cười, hét vào mặt tôi, "Phó Trinh vì cô mà hủy hôn với người ta! Cô còn hỏi tôi có chuyện gì?"
Tai tôi ù cả đi, đại não trống rỗng mờ mịt ngồi sững.
Hắn ngang nhiên hủy hôn, vậy thì tôi sẽ bị đặt vào vị trí nào?
Một kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác sao?
Trương Hoành lôi mạnh tôi xuống giường, "Cô đi theo tôi, năm đó cô có nhiều cớ lắm mà? Chỉ chơi đùa, có người mới, lý do nhiều như vậy, cứ lấy đại ra một cái đi!"
"Trương Hoành ——"
"Đường Gia!" Trương Hoành giận đến phát run, "Nếu cô không trở lại, chuyện này có thể xảy ra không?"
Tiếng rống giận quanh quẩn trong tuyết, gió bấc gào thét làm đông cứng mọi cảm quan của tôi.
Tai tôi vẫn kêu ong ong, không nghe thấy bất cứ thứ gì nữa.
Trong mắt hắn trước giờ chưa từng có căm hận.
Còn tôi, đúng là vốn nên đi chết từ lâu rồi.
"Trương Hoành, là anh ta không chịu buông tha cho tôi."
Sắc mặt Trường Hoàng lạnh lùng, "Chờ chuyện này giải quyết xong, tôi sẽ để cô đi."
Tòa nhà công ty vẫn đèn đuốc sáng rực giữa đêm khuya.
Trương Hoành lôi tôi xông vào, nhưng đáng tiếc, buổi họp báo đã bắt đầu rồi.
Phó Trinh ung dung ngồi dưới vô số ánh đèn.
"Nghe nói nguyên nhân anh hủy hôn là vì có người thứ ba chen chân?"
Hắn thành thạo đối mặt với câu hỏi của phóng viên. "Tôi và cô Trương có một vài quan điểm sống không hợp nhau, chúng tôi chia tay trong hòa bình."
Sắc mặt Trương Hoành xanh mét, nắm chặt cổ tay không cho tôi bỏ chạy.
"... Nhưng một nguồn tin thân cận lại nói là anh muốn chia tay để quay lại với mối tình đầu của mình."
Phó Trinh vẫn rất bình thản, "Chỉ là tin đồn đãi, nếu không còn câu hỏi nào khác, buổi họp báo hôm nay kết thúc tại đây ——"
Khoảnh khắc hắn đứng dậy, đột nhiên có người hô lớn: "Cô ấy đến rồi!"
"Chính là cô ta!"
Ống kính camera toàn hội trường đồng loạt nhắm về phía này. Tôi bại lộ dưới vô số ánh đèn chớp, vừa chật vật vừa kinh hãi.
Phóng viên chen chúc kéo tới, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bốn phía xung quanh đã bị vây chật như nêm cối, vô số câu hỏi vang lên: "Xin hỏi quan hệ giữa cô và anh Phó Trinh là như thế nào?"
"Cô thật sự chen chân vào mối quan hệ của người ta sao?"
Tiếng người lào xào không dứt.
Nụ cười của Phó Trinh đột ngột đông cứng, vội vàng đứng dậy đẩy đám đông đi về phía tôi.
"Không phải."
"Tôi không có."
Tôi vô lực trả lời, nhưng giọng nói nhanh chóng chìm nghỉm giữa những tiếng la hét tò mò của bọn họ, câu hỏi vẫn ùn ùn kéo tới.
"Có tin mới đây!"
Một phóng viên kinh ngạc hô lớn, giơ điện thoại lên, trong đó vang lên giọng tôi —— mang theo tiếng nức nở và men say mông lung, "A Trinh, em yêu anh."
Là bút ghi âm.
Đáy lòng tôi sợ hãi run lên.
Tôi từng nghĩ không còn gì có thể làm cuộc đời mình chật vật hơn được nữa. Nhưng rồi trận bão chân chính kéo đến, tôi hoàn toàn bị hủy hoại.
"Thế này không phải là tiểu tam rồi à?"
"Không biết xấu hổ."
Những tiếng xì xầm của bọn họ như từng cái tát giáng vào mặt tôi.
Huyết sắc trên mặt nhanh chóng biến mất, đoạn ghi âm như đóng đinh tôi lên cho người đời mặc sức sỉ nhục.
"Xin lỗi."
"Trương Hoành! Mau đưa cô ấy đi!"
Phó Trinh đẩy đám người ra, lần đầu tiên trên mặt hắn xuất hiện nét bối rối.
Cảnh tượng trước mắt tôi nhòe đi.
/9
|