Gặp gỡ tình yêu

Chương 2

/3


     Chương 2

     Editor: Vân Đóa

     Cô có chút mơ hồ, đôi môi mỏng không chút dấu hiệu nào dịu dàng đáp xuống môi cô, ngay sau đó mạnh mẽ mà bá đạo xâm nhập vào trong khoang miệng của cô.

     Anh thô lỗ hôn cô.

     Trong lòng Dịch Dĩ Đồng âm thầm đắc ý, cơ hội khó có được, tận dụng thời cơ, thời gian trôi đi không trở lại.

     Cô nhanh chóng chủ động đưa tay ôm lấy hông của anh, vuốt ve bắp thịt rắn chắc của anh, nhiệt tình hôn trả anh.

     Lúc buông ra, cả hai người đều thở hồng hộc, hai tay Dịch Dĩ Đồng ôm lấy cổ anh, chón chân ngửa đầu nhìn thẳng anh, hô hấp dồn dập.

     Cô mở miệng ám muội hỏi anh, "Anh thích tư thế gì?"

     Con ngươi Cố Gia Cảnh đen nhánh thâm thúy, cúi đầu thâm trầm nhìn cô, nghe xong lời của cô thì khóe môi bỗng cong lên, môi mỏng chạm vào bên tai cô, cúi đầu trầm giọng nói, "Tôi thích tư thế em nằm trên giường không nhúc nhích?"

     Dịch Dĩ Đồng khẽ thở gấp, nghe vậy có chút khó hiểu, dừng lại hỏi anh, "Đó có gì hứng thú?"

     Cố Gia Cảnh cười như không cười, khóe miệng hơi giơ lên, anh lại siết chặt eo cô, khiến cho thân thể cô nghiêng về phía trước, hai người sát gần nhau hơn.

     Anh chậm rãi nói vào bên tai cô, "Em nói xem băng luyến thì có gì hứng thú?"

     Ý anh là băng luyến?

     Cái gọi là băng luyến, là tầng cao nhất của trò chơi SM, hắc ám đến mức tử-vong- điều-giáo, người đang gần như diệt tuyệt thì có thể cảm nhận được cực hạn khoái cảm của SM, kết thúc trò chơi SM của chủ nô, chủ sẽ ăn hết thân thể của nô, từ đó sống chết tương dung, linh * hòa làm một thể.

     Dịch Dĩ Đồng thấy anh hứng thú bừng bừng nhìn cô, vẻ mặt rất mong chờ, có chút tin tưởng lời anh nói là thật.

     Nghĩ đến tầng ý nghĩa sâu xa kia của băng luyến, cô chợt cảm thấy rợn cả tóc gáy.

     Dáng tươi cười bên miêng cô giờ cứng đờ, miễn cưỡng duy trì ý cười nhìn anh, cái ôm trên thắt lưng cường tráng của anh cũng buông lỏng một chút.

     Cô không thể xác định nên thử dò xét anh, "Anh đang nói đùa phải không?"

     Cố Gia Cảnh tràn đầy hứng thú nhìn cô, khiến cô cảm thấy anh đang rất hứng thú bàn với cô vấn đề này, trong mắt anh có chứa ý tứ mời cô cùng làm việc này, đồng thời còn có chỗ để bàn chuyện *.

     Có điều anh không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhíu mày, hỏi lại cô, "Em nói thử xem?"

     Thái độ hàm hồ như vậy, cộng thêm vẻ mặt của anh đã phóng đại nỗi sợ hãi trong lòng Dịch Dĩ Đồng, cô cảm nhận được một trận rung mình, nụ cười trên mặt cũng không duy trì được nữa.

     Thế nào mà cô lại chọc phải tên biến thái!

     Tình huống bất ngờ, nhất thời cô không biết nên phản ứng thế nào mới có thể an toàn rời khỏi đây, trong lòng vô cùng sốt ruột.

     Đúng lúc này, cửa thang máy mở, cô vội vàng rời khỏi thân hình cao to của anh, cười khan nói với anh, "Em đến nơi rồi, đề tài này nếu có thời gian chúng ta sẽ trò chuyện tiếp."

     Dịch Dĩ Đồng không chờ anh trả lời liền cấp tốc rời khỏi thang máy, gần như chạy trối chết.

     Cố Gia Cảnh nhìn cô nhanh chóng rời đi, khóe miệng cong lên, lại nhìn thang máy đang ở tầng trệt, anh theo cô ra cửa thang máy.

     Dịch Dĩ Đồng rời khỏi thang máy trong nháy mắt, thở dài một hơi, cô không dám quay đầu lại, cô đia về phía trước thêm một đoạn ngắn, đến trước cửa phòng, cô cảm thấy cửa căn phòng trước mặt trang trí rất xa lạ, bỗng phản ứng được đây không phải nhà cô trọ ở tầng trệt, hình như cô đã đi nhầm thang máy rồi.

     Dịch Dĩ Đồng dừng bước chân, hít sâu một hơi, lấy dung khí quay lại, mắt thấy Cố Gia Cảnh đang ở ngay phía sau cô, đang đi về phía cô.

     Cô lại càng hoảng sợ!

     Cố Gia Cảnh nhìn cô gái bị dọa sợ ở phía trước, bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, khéo miệng cong lên đầy hứng thú nhìn cô.

     Dịch Dĩ Đồng vô cùng sợ hãi, nhưng lúc này không có đường lui, cô đành giấu vẻ mặt đau khổ đi, giả vờ bình tĩnh cười với anh.

     Khóe miệng Cố Gia Cảnh cong đến mức đẹp mắt, vẻ mặt cười như không cười, chậm rãi hỏi cô, "Đã đến tận cửa nhà tôi, Dịch tiểu thư đây là. . . Không kịp chờ đợi, muốn cùng tôi vào nhà làm chuyện đó sao?"

     Nội tâm Dịch Dĩ Đồng tan vỡ, cô vội vàng xua tay giải thích, "Không phải, không phải, tôi đi nhầm, tôi có việc gấp đi trước."

     Cô vừa nói vừa đi vòng qua người anh, cũng không dám nhìn thẳng anh, vội vã thoát khỏi nơi này.

     Cố Gia Cảnh nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, cười ra tiếng rồi đi vào trong nhà.

     Sau khi bị chuyện băng luyến dọa sợ, đã mấy ngày Dịch Dĩ Đồng không dám quay về khu nhà trọ, cô sợ lỡ như bị người đàn ông kia nhìn trúng, ngày nào đó lén mang cô đi làm thịt, lúc đó coi như xong, ngẫm lại cảm thấy thật kinh khủng.

     Xét thấy mình không dám về nhà trọ, mấy ngày này ngoại trừ đi làm, cô đàng hoàng núp trong nhà, mặc kệ Hà San lải nhải.

     Hà San thấy cô hết ăn lại nằm, mỗi ngày đều chui trong nhà đến chướng mắt, liền thúc giục cô mang vài thứ cho anh họ của cô.

     Anh họ cô tên Kha Nghị Lỗi, là họ hàng bên nhà nội, là một trong những người khác phái mà cô tiếp xúc nhiều nhất. Kha Nghị Lỗi đối với cô mà nói giống như anh trai ruột thịt, từ nhỏ nhìn cô lớn lên, cô cũng tương đối thân thiết với anh, cho nên từ trước đến nay ở trước mặt anh cô cũng chẳng kiêng nể gì cả.

     Dịch Dĩ Đồng nhận lấy túi văn kiện trong tay Hà Sa, tò mò muốn mở ra xem một chút thì bị Hà San đập một cái, còn cấm cô lén mở ra xem, lệnh cho cô nhanh chóng đưa đến tay anh họ Kha Nghị Lỗi.

     Kha Nghị Lỗi hiện là luật sư của Sở sự vụ thành phố S, là do anh sáng lập sau khi rời khỏi Công ty Kha thị, giờ danh tiếng của Sở sự vụ ngày càng lớn, trên dưới công ty đều cần anh tới phối hợp quản lí, cả ngày vô cùng bận rộn.

     Trước khi đi cô đã gọi điện cho Kha Nghị Lỗi, biết anh ở nhà mới lái xe đi đến nhà anh.

     Cửa nhà Kha Nghị Lỗi khóa, nhưng cô có chìa khóa nhà anh, liền trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa nhà, phát hiện Kha Nghị Lỗi không ở nhà, trong nhà anh lại có một người đàn ông quen thuộc đang ngồi, là cái người thích băng luyến kia!

     Tại sao anh ta lại ở nhà Kha Nghị Lỗi???

     Cố Gia Cảnh nghe thấy tiếng mở cửa liền xoay người nhìn, ánh mắt hai người giao nhau, anh thấy rõ ràng sắc mặt của cô, khóe miệng ngoắc ngoắc.

     Dịch Dĩ Đồng bị anh nhìn đến nỗi nổi da gà, vội rời khỏi tầm mắt của anh, tay nắm chặt túi văn kiện, cô cảnh giác nhìn anh, bức bách bản thân phải mạnh mẽ bình tĩnh đi vào, đi đến trước ghế salon nhìn xuống anh, giọng cường thế hỏi anh, "Tại sao anh lại ở đây?"

     Cố Gia Cảnh nhìn bộ dáng sợ hãi của cô đến tức cười, anh cong khóe miệng, cười như không cười nhìn cô, lại hỏi ngược lại, "Cô nói thử xem?"

     Dịch Dĩ Đồng nhìn sắc mặt có chứa nụ cười của anh, cảnh giác nhìn anh rồi ra lời cảnh cáo, "Anh đừng có làm loạn."

     Mặc dù cô biểu hiện ra một dáng vẻ mạnh mẽ ung dung, nhưng giọng nói đã để lộ sự nhát gan của cô, bộ dạng mâu thuẫn của cô khiến anh không nhịn được lại cong khóe miệng cười khẽ.

     "Em mói ngốc nghếch cái gì vậy?" Giọng nói của Kha Nghị Lỗi vang lên phía sau cô, bàn tay vỗ nhẹ lên đầu cô.

     Cô sờ sờ đầu mình rồi quay lại nhìn Kha Nghị Lỗi, dùng ánh mắt hung hăng lườm anh, hết sức oán giận, sao lúc nào anh cũng vỗ đầu cô, có điều có Kha Nghị Lỗi bên cạnh thì cô không còn sợ nữa.

     Cố Gia Cảnh có chút ngạc nhiên tại sao Dịch Dĩ Đồng lại có chìa khóa nhà Kha Nghị Lỗi, và tại sao cô lại xuất hiện ở nơi này, anh im lặng nhìn hai người bọn họ. Hành động của Kha Nghị Lỗi rất dịu dàng và thân thiết với Dịch Dĩ Đồng, anh chợt mở miệng thử hỏi, "Bạn gái cậu?"

     Kha Nghị Lỗi xoay người nhìn anh, cười giới thiệu với anh, "Em họ tớ Dịch Dĩ Đồng."

     Anh vừa nói vừa giới thiệu Cố Gia Cảnh với Dịch Dĩ Đồng, "Bạn thân của anh Cố Gia Cảnh."

     Hóa ra tên biến thái tên là Cố Gia Cảnh, tại sao anh tại lại là bạn thân của anh cô? ?

     "Ồ."

     Dịch Dĩ Đồng lạnh nhạt đáp một tiếng, giọng nói chứa chút không vui.

     Kha Nghị Lỗi cười nhìn cô, thấy túi văn kiện trên tay cô liền nói với cô, "Đem lại đây."

     "Cái gì?"

     Dịch Dĩ Đồng nhất thời không kịp phản ứng nên không biết anh nói gì.

     Kha Nghị Lỗi nói, "Túi văn kiện trên tay em."

     "À!"

     Dịch Dĩ Đồng đưa túi văn kiện trong tay cho anh, nói lại nguyên văn lời của Hà San cho Kha Nghị Lỗi, còn dặn dò, "Mẹ em nói phần văn kiện này rất quan trọng, bảo anh phải giữ cẩn thận, không được làm mất."

     Kha Nghị Lỗi mở túi ra kiểm tra văn kiện bên trong, Dịch Dĩ Đồng hiếu kỳ, rướn cổ lên muốn xem đó là thứ gì. Kha Nghị Lỗi lập tức thu lại văn kiện khiến cô chẳng nhìn thấy chữ nào.

     "Nhìn cái gì?" Kha Nghị Lỗi cưng chiều nói một câu.

     Dịch Dĩ Đồng sờ mũi, trong lòng lặng lẽ phản bác, không cho xem thì thôi, anh tưởng cô muốn nhìn chắc.

     Kha Nghị Lỗi cất văn kiện vào trong túi rồi nói với cô.

     "Giúp anh tiếp khách một lát."

     Anh ném cho cô một câu như vậy rồi cầm túi văn kiện đi vào thư phòng, hoàn toàn không để ý đến Cố Gia Cảnh đang ngồi trong phòng khách. Dịch Dĩ Đồng nhìn bóng lưng Kha Nghị Lỗi biến mất ở cửa, trong lòng cô mười phần không tình nguyện.

     Cô quay đầu nhìn về phía sô pha, thấy Cố Gia Cảnh ngồi trên sô pha cúi đầu xem tạp chí, không cần cô tiếp.

     Trong lòng Dịch Dĩ Đồng đối với anh vẫn có chút lo sợ, không dám một mình ở chung với anh, thầm nghĩ có nên lén trốn đi hay không, cô đứng tại chỗ rầu rĩ một lúc, thấy anh vẫn chăm chú xem tạp chí, hoàn toàn không để ý đến cô.

     Cô nhón chân lén đi đến chỗ thay giày ở cửa, cẩn thận mở cửa, yên lặng không một tiếng động rời khỏi nhà Kha Nghị Lỗi.

     "Bảo em thay anh tiếp khách một lúc, anh mới vừa vào thư phòng, em lại chạy đi đâu?"

     Lúc Kha Nghị Lỗi gọi điện thoại hỏi tội, Dịch Dĩ Đồng đang ở Trung tâm thương mại thử quần áo.

     "Em có việc gì? Đi dạo phố hả?" Kha Nghị Lỗi nhất quyết hỏi cho rõ.

     Dịch Dĩ Đồng: ". . ."

     Giao tiếp không hợp nhau.

     Dịch Dĩ Đồng ứng phó qua loa với chất vấn của Kha Nghị Lỗi, hiếm khi có thời gian rảnh, cô phải đi dạo tới bến.

     Buổi tối cô khoái trá xách túi lớn túi nhỏ về nhà, vừa bước vào cửa thì thấy anh chàng băng luyến đang ngồi trên ghế sô pha nhà cô. Lễ phép khiêm tốn với cha mẹ cô, còn cười nói với Kha Nghị Lỗi, cha mẹ cô thì cười đến híp mắt, thái độ đối với anh đều là hài lòng và yêu mến.

     Dịch Dĩ Đồng nhìn hình ảnh quỷ dị này, trong lòng bỗng có dự cảm không hay, anh ta muốn làm gì vậy? Không phải nhìn trúng cô thật chứ? Sao lúc trước cô lại đi trêu chọc anh ta a a a?

     Nội tâm cô vô cùng hối hận, vác khuôn mặt đau khổ đi vào nhà. Khi đi ngang qua phòng khách, Hà San kêu cô qua chào hỏi, cô cực kỳ không tình nguyện đi qua.

     Hà San để dì giúp việc nhận lấy đồ trong tay cô rồi kéo cô đi qua, giới thiệu Cố Gia Cảnh cho cô. Hà San nói anh ta tên Cố Gia Cảnh, là con trai một người bạn của bà, mới từ nước ngoài trở về, lại chỉ vào Dịch Dĩ Đồng nói với Cố Gia Cảnh, đây là con gái của bà.

     Cố Gia Cảnh thấy vẻ mặt phiền muộn của cô, cứ ngỡ có liên quan đến việc mấy hôm trước anh đùa giỡn cô, anh nhếch khóe miệng, có ý muốn chống lại ánh mắt của Dịch Dĩ Đồng, cười như không cười chào cô, "Chào Dĩ Đồng!"

     Thấy anh nửa điểm cũng không tốt chút nào!

     Dịch Dĩ Đồng phẫn nộ trong lòng, nhưng vì để ý đến mặt mũi của cha mẹ nên cô không thể không chú ý đến anh, cô đành cười khan chào hỏi với anh, "Xin chào!"

     Hà San thấy Dịch Dĩ Đồng phản ứng có hơi lạnh nhạt, ra vẻ không hứng thú với Cố Gia Cảnh. Bà để hai người ngồi gần nhau, lại bổ sung thêm, trước đây lúc Dịch Dĩ Đồng đầy tháng, Cố Gia Cảnh đã theo mẹ anh sang thăm cô, lúc đó anh vừa gặp đã thích cô, nói muốn lấy em gái nhỏ làm vợ, khi về còn khóc lóc muốn dẫn cô về nhà, nếu không sẽ không chịu về.

     Sau đó mẹ anh mới nói dối, em gái còn quá nhỏ không thể rời xa mẹ, cũng giống như anh không thể rời xa mẹ vậy, chờ khi anh lớn sẽ cưới cô làm vợ, anh mới bất đắc dĩ trở về. Một thời gian dài sau đó anh đều sang nhà cô, vui vẻ chơi với cô, cho đến khi ba mẹ anh tống anh ra nước ngoài học tập, anh vẫn luôn ở nước ngoài, hai người cũng không gặp lại nhau.

     Mấy năm nay sức khỏe của ba Cố Gia Cảnh không được tốt, liền gọi Cố Gia Cảnh trở về tiếp quản vị trí của ông, để anh đảm nhận vị trí CEO của Công ty Viễn Gia, anh mới trở về nước.

     Dịch Dĩ Đồng biết Công ty Viễn Gia, đó là công ty nổi danh trong và ngoài nước, sản nghiệp bao gồm bất động sản, tài chính, thời trang, các phương diện ăn uống, so với công ty của cha cô thì lớn hơn rất nhiều, giữ vị trí rất quan trọng trong thương giới.

     Cố Gia Cảnh nghe Hà San giới thiệu xong, lại cười nhìn cô.

     Nhất thời lông măng cả người Dịch Dĩ Đồng dựng đứng, cô cũng không muốn làm vợ của một tên biến thái.

     Từ sau khi tạm biệt tại cửa thang máy mấy hôm trước, cô đâu còn dám có tâm tư gì với anh. Mặc kệ anh có bao nhiêu anh tuấn tiêu sái, bao nhiêu phong độ, gia tài bạc triệu, cho dù là con của ông trời cô cũng không muốn lấy, cô còn muốn sống lâu trăm tuổi, sống thật tốt.

     Hà San muốn thúc đẩy bầu không khí, một mực nói chuyện giữa hai người. Nghe ý tứ của Hà San, Cố Gia Cảnh chính là đối tượng hẹn hò mà hôm qua bà sắp xếp cho Dịch Dĩ Đồng, hai nhà Cố Dịch có lui tới trên phương diện làm ăn. Hôm nay Cố Gia Cảnh sang bàn chuyện làm ăn với ba Dịch - Dịch Phong, nhân tiện Hà San giữ bọn họ lại ăn cơm.

     Ý tứ của Hà San với Cô Gia Cảnh rất rõ ràng, hiển nhiên là để Cố Gia Cảnh và Dịch Dĩ Đồng được ở bên nhau nhiều hơn.

     Dịch Dĩ Đồng không có hứng thú lắm với lời nói của Hà San, cô mượn cớ phóng lên lầu về phòng mình, đến giờ cơm mới xuống.

     Trên bàn cơm, theo thứ tự có ba mẹ cô, Kha Nghị Lỗi và Cố Gia Cảnh, vị trí của cô ở ngay bên cạnh Cố Gia Cảnh, khiến cô cả người khó chịu, một bữa cơm chẳng có mùi vị gì.

     Hết lần này tới lần khác Hà San nhiệt tình thúc giục, bắt Dịch Dĩ Đồng gắp thức ăn cho Cố Gia Cảnh. Mỗi lần cô làm theo yêu cầu của Hà San, khi gắp thức ăn cho Cố Gia Cảnh thì ánh mắt Cố Gia Cảnh lại nhìn cô, chứa đầy ý tứ hàm xúc mà cười với cô.

     Dịch Dĩ Đồng bị nhìn đến bực bội, chỉ ước nhanh chóng kết thúc bữa cơm này, cô tùy tiện ăn vài miếng cơm rồi nói với mọi người trên bàn, "Con ăn xong rồi."

     Cô nói cũng không quản phản ứng của mọi người, nhanh chóng đặt đũa xuống, đứng lên đi ra phòng khách nghỉ ngơi.

     "Đứa nhỏ này, không biết lễ phép gì cả."

     Sau lưng cô truyền đến tiếng trách cứ bất đắc dĩ của Hà San, Cố Gia Cảnh tiếp lời Hà San.

     "Con gái nên duyên dáng một chút tốt hơn."

     Duyên dáng cái mông anh! Trong lòng Dịch Dĩ Đồng thầm phỉ báng, cô rời khỏi phòng ăn đi ra phòng khách lấy cốc nước, ngồi trên sô pha uống nước.

     Cô đang uống nước thì phía sau bỗng có một lồng ngực cường tráng dựa vào, hơi thở nam tính lập tức xông tới, bao phủ xung quanh cô, cô vội vàng quay lại nhìn.

     Thấy khuôn mặt tuấn tú của Cố Gia Cảnh gần trong gang tấc, hai người chỉ cách nhau lưng tựa của ghế sô pha, anh nghiêng mình giang hai tay vòng qua cô, hoàn toàn ôm cô vào lòng, đôi môi phả ra hơi thở ấm áp vào bên tai cô, tay anh khoác lên cánh tay cô.

     Cô muốn đứng lên lại bị hai tay anh cố định trên sô pha, cô không có cách nào đứng lên được, nhìn hai cánh tay đang siết chặt bả vai, trong lòng cô vừa sợ vừa lo.

     "Em ra đây trốn tránh tôi?" Giọng nói của anh trầm thấp.


/3

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status