Việc Uyên Bích có thể nhanh chóng đạt được cảnh giới điều khiển nước bằng tâm trí trong thời gian ngắn như vậy quả là một kỳ thích.Nhưng cái giá phải đổi là quá đắc
-Ngươi điều khiển nước thì có gì tốt.Giúp ích cho ta chắc?
Thần Khí từ trong góc tối nói ra.
Lời lẽ của ông ta lúc này trở nên cực đoan.Nhưng cũng không thể trách lỗi ông ấy.Nên hiểu rõ ngay lúc Uyên Bích mất kiểm soát Thần Khí là kẻ đầu tiên dùng toàn lực trợ giúp.Bản thân ông không tiếc một thứ gì đối với Uyên Bích.Vì thế có thể nói nguyên nhân ông ta bực là do tổn thương quá lớn đến Thần Kiếm.
Uyên Bích nghe thấy lộ bộ mặt ngây thở hỏi:
-Ý người là sao?
Đại Thần nghe câu hỏi mà chỉ biết thở dài sau đó nói:
-Mọi chuyện chỉ là do ta bất cẩn.Không lường trước được việc con sẽ mất kiểm soát tạo ra hàn băng.Bọn ta thấy vậy nên cùng hợp lực trợ giúp nhưng hàn tính quá mạnh khiến bọn ta bị trọng thương.Nhưng chỉ cần không bị tổn hại trong một khoảng thời gian bọn ta liền hồi phục lại bình thường.
-Cái đó là ta với Đại Thần.Còn Thần Kiếm thì...
-Ta ổn!
Thần Kiếm lúc này từ trong góc nói ra.
-Ta không cần ông thương hại ta.Linh hồn ta tự ta tự làm chủ.Không cần ông quan tâm.
-Nhưng nếu như không chữa kịp thời thì linh hồn bà sẽ tan biến.
-Ta vốn dĩ đã chết.Ta có biến mất thì cũng chỉ là không tiếp tục tồn tại.
Akm!!!----Thần Khí nghe thấy liền nỗi cọc gào lên.
Bản thân Thần Khí gào lên vì bản thân ông ta quá vô dụng.Thân từng là một vị Tiên Đế từng là người thợ rèn nổi tiếng khắp Tu Tiên Đại Lục còn là một trong những người đứng ở ngành dược học.Vậy mà bây giờ chỉ việc cỏn con này ông cũng không giúp ích được việc gì.
Ông ta khó chịu quằng quại lấy hai cánh tay che mặt cúi người xuống đất:
-Giá như ta còn chút nguyên lực ta đã có thể chế ra bổ hồn đan hay thứ gì đó có ích cho bà rồi Thần Kiếm.
Uyên Bích nghe thế nhanh chóng hỏi:
-Nếu có thể con dùng hết sức giúp người.Ngài có thể chỉ con chổ tìm nguyên liệu.
Đại Thần lắc đầu nói:
-Vô ích thôi.Bổ hồn đan ích nhất phải cần dược liệu hơn năm nghìn năm.Không những thế còn phải gia cường nguyên lực trong quá trình chế luyện.Mà việc đó đối với con thì có hơi quá miễn cưỡng.
-Không!Còn một cách khác.
Thần Khí lúc này bỗng lóe ra một ý tưởng trong đầu.
-Dược liệu không cần quá hiếm chỉ khoảng năm trăm năm ta cũng có thể luyện chế.Còn về việc nguyên lực thì ta sẽ nhập vào người Uyên Bích để giải phóng toàn bộ nguyên lực của ta.
Đối với một linh hồn thì cơ thể là thứ qua trọng.Không cần biết ngươi lúc sống là thần hay tiên nhưng khi hồn lìa khỏi xác sức mạnh liền bị giảm đến cực hạn mãi không thể tiến bộ.Chỉ khi ngươi tìm được một thể xác để nhập vào hay một bước trở thành Ma tức đi vào con đường tà đạo thì mới có thể tiếp tục phát triển sức mạnh.
Đại Thần nghe thấy liền bấn hoản nói:
-Không được thuộc tính của ngươi là Hỏa của Uyên Bích là Thủy không những thế nếu như ngươi dùng quá nhiều nguyên lực sẽ gây ra tổn thương cho Uyên Bích.
-Đó là cách duy nhất có thể bào toàn sực tồn tại của Thần Kiếm.Chẳng lẽ ông muốn học trò mình mất đi một sư phụ sao?
Đại Thần lúc này cũng chỉ biết câm nín.Bản thân ông cũng chẵng khác mọi người là mấy vô dụng không làm được việc gì cả.
Uyên Bích lúc này thì khác.Lần đầu tiên trong đời cô là niềm hi vọng của mọi người.Hay ít nhất là cô cảm thấy thế.
-Con đồng ý.Con sẽ giúp Thần Khí và Thần Kiếm.
-Tốt lắm chuẩn bị hành lý đi.Sáng ngày mai chúng ta sẽ lên đường tìm kiếm dược liệu.
Thần Kiếm lúc này cố gắng nhìn Thần Khí nói:
-Ta bảo là ta ổn mà
Thần Khí nghe thế liền nở nụ cười quay sang Thần Kiếm nói:
-Vậy bà thử đánh gục tôi thử xem.
Thần Kiếm cố gắng đưa tay lên đánh nhưng nhìn rất yếu ớt.Chưa kịp gì thì ngay lập tức Thần Khí hai tay nắm chặt bàn tay của Thần Kiếm và nói:
-Bà cứ yên tâm mà nghỉ ngơi.Mọi chuyện còn lại cứ để ta lo.
-Sáng hôm sau---
Uyên Bích xách theo hánh trang cùng ba người Đại Thần chuẩn bị lên đường.Long thì Uyên Bích yên tâm là hắn có thể tự túc an toàn còn việc ăn thì cô lại phải nhờ đến Cường thực giúp đỡ.
-Ta đi đây!Cường Thực ngươi nhớ ở nhà coi chừng sư huynh nghe chưa.Còn nữa tới giờ là phải cho sư huynh ăn mấy quả mọng mà ta hái hôm qua đó.Nhớ là đừng có ăn vụn.Rồi còn gì nữa không ta?....
-Không có nhiều thời gian đâu mau lên.
Tiếng Thần Khí hối thúc.
Dù Uyên Bích biết Cường Thực có lương tri hiểu tiếng nói loài người nhưng mà thực sự việc bỏ một kẻ tàn phế cho một con chim thì có hơi quá liều lĩnh.Bởi thế cô phải nhắc đi nhắc lại những việc cần Cường Thực thực hiện để trách chuyện đáng tiếc xảy ra.
-Ngươi đã chuẩn bị những thứ mà ta đã dặn ngươi chưa?
Thần Khí hỏi.Ông ta đang rất nôn nóng muốn tìm dược liệu để giúp Thần Kiếm nhưng nếu như quá nóng vội mà làm lỡ gây ra tai tạn thì mọi thứ lại thành công cóc.
Uyên Bích thì cũng như thế lỗi lầm cũng do cô một phần nên mọi thứ cô chuẩn bị đều có đủ:
-Con có chuẩn bị đây.Thuốc chống muỗi rừng được làm từ sáp ong,thuốc chống ong được làm từ muỗi rừng,bao tay đặc biệt dùng để hái dược liệu con cũng có chuẩn bị.
Đại Thần lúc này gật đầu sau đó nói:
-Tốt!Chúng ta lên đường.
Bóng dáng Uyên Bích dần dần mờ đi trong khu rừng.Bổng có một thần hình to lớn bốn chân nằm sâu trong rừng thức tỉnh vì ngửi thấy mùi quen thuộc.
-Ngươi điều khiển nước thì có gì tốt.Giúp ích cho ta chắc?
Thần Khí từ trong góc tối nói ra.
Lời lẽ của ông ta lúc này trở nên cực đoan.Nhưng cũng không thể trách lỗi ông ấy.Nên hiểu rõ ngay lúc Uyên Bích mất kiểm soát Thần Khí là kẻ đầu tiên dùng toàn lực trợ giúp.Bản thân ông không tiếc một thứ gì đối với Uyên Bích.Vì thế có thể nói nguyên nhân ông ta bực là do tổn thương quá lớn đến Thần Kiếm.
Uyên Bích nghe thấy lộ bộ mặt ngây thở hỏi:
-Ý người là sao?
Đại Thần nghe câu hỏi mà chỉ biết thở dài sau đó nói:
-Mọi chuyện chỉ là do ta bất cẩn.Không lường trước được việc con sẽ mất kiểm soát tạo ra hàn băng.Bọn ta thấy vậy nên cùng hợp lực trợ giúp nhưng hàn tính quá mạnh khiến bọn ta bị trọng thương.Nhưng chỉ cần không bị tổn hại trong một khoảng thời gian bọn ta liền hồi phục lại bình thường.
-Cái đó là ta với Đại Thần.Còn Thần Kiếm thì...
-Ta ổn!
Thần Kiếm lúc này từ trong góc nói ra.
-Ta không cần ông thương hại ta.Linh hồn ta tự ta tự làm chủ.Không cần ông quan tâm.
-Nhưng nếu như không chữa kịp thời thì linh hồn bà sẽ tan biến.
-Ta vốn dĩ đã chết.Ta có biến mất thì cũng chỉ là không tiếp tục tồn tại.
Akm!!!----Thần Khí nghe thấy liền nỗi cọc gào lên.
Bản thân Thần Khí gào lên vì bản thân ông ta quá vô dụng.Thân từng là một vị Tiên Đế từng là người thợ rèn nổi tiếng khắp Tu Tiên Đại Lục còn là một trong những người đứng ở ngành dược học.Vậy mà bây giờ chỉ việc cỏn con này ông cũng không giúp ích được việc gì.
Ông ta khó chịu quằng quại lấy hai cánh tay che mặt cúi người xuống đất:
-Giá như ta còn chút nguyên lực ta đã có thể chế ra bổ hồn đan hay thứ gì đó có ích cho bà rồi Thần Kiếm.
Uyên Bích nghe thế nhanh chóng hỏi:
-Nếu có thể con dùng hết sức giúp người.Ngài có thể chỉ con chổ tìm nguyên liệu.
Đại Thần lắc đầu nói:
-Vô ích thôi.Bổ hồn đan ích nhất phải cần dược liệu hơn năm nghìn năm.Không những thế còn phải gia cường nguyên lực trong quá trình chế luyện.Mà việc đó đối với con thì có hơi quá miễn cưỡng.
-Không!Còn một cách khác.
Thần Khí lúc này bỗng lóe ra một ý tưởng trong đầu.
-Dược liệu không cần quá hiếm chỉ khoảng năm trăm năm ta cũng có thể luyện chế.Còn về việc nguyên lực thì ta sẽ nhập vào người Uyên Bích để giải phóng toàn bộ nguyên lực của ta.
Đối với một linh hồn thì cơ thể là thứ qua trọng.Không cần biết ngươi lúc sống là thần hay tiên nhưng khi hồn lìa khỏi xác sức mạnh liền bị giảm đến cực hạn mãi không thể tiến bộ.Chỉ khi ngươi tìm được một thể xác để nhập vào hay một bước trở thành Ma tức đi vào con đường tà đạo thì mới có thể tiếp tục phát triển sức mạnh.
Đại Thần nghe thấy liền bấn hoản nói:
-Không được thuộc tính của ngươi là Hỏa của Uyên Bích là Thủy không những thế nếu như ngươi dùng quá nhiều nguyên lực sẽ gây ra tổn thương cho Uyên Bích.
-Đó là cách duy nhất có thể bào toàn sực tồn tại của Thần Kiếm.Chẳng lẽ ông muốn học trò mình mất đi một sư phụ sao?
Đại Thần lúc này cũng chỉ biết câm nín.Bản thân ông cũng chẵng khác mọi người là mấy vô dụng không làm được việc gì cả.
Uyên Bích lúc này thì khác.Lần đầu tiên trong đời cô là niềm hi vọng của mọi người.Hay ít nhất là cô cảm thấy thế.
-Con đồng ý.Con sẽ giúp Thần Khí và Thần Kiếm.
-Tốt lắm chuẩn bị hành lý đi.Sáng ngày mai chúng ta sẽ lên đường tìm kiếm dược liệu.
Thần Kiếm lúc này cố gắng nhìn Thần Khí nói:
-Ta bảo là ta ổn mà
Thần Khí nghe thế liền nở nụ cười quay sang Thần Kiếm nói:
-Vậy bà thử đánh gục tôi thử xem.
Thần Kiếm cố gắng đưa tay lên đánh nhưng nhìn rất yếu ớt.Chưa kịp gì thì ngay lập tức Thần Khí hai tay nắm chặt bàn tay của Thần Kiếm và nói:
-Bà cứ yên tâm mà nghỉ ngơi.Mọi chuyện còn lại cứ để ta lo.
-Sáng hôm sau---
Uyên Bích xách theo hánh trang cùng ba người Đại Thần chuẩn bị lên đường.Long thì Uyên Bích yên tâm là hắn có thể tự túc an toàn còn việc ăn thì cô lại phải nhờ đến Cường thực giúp đỡ.
-Ta đi đây!Cường Thực ngươi nhớ ở nhà coi chừng sư huynh nghe chưa.Còn nữa tới giờ là phải cho sư huynh ăn mấy quả mọng mà ta hái hôm qua đó.Nhớ là đừng có ăn vụn.Rồi còn gì nữa không ta?....
-Không có nhiều thời gian đâu mau lên.
Tiếng Thần Khí hối thúc.
Dù Uyên Bích biết Cường Thực có lương tri hiểu tiếng nói loài người nhưng mà thực sự việc bỏ một kẻ tàn phế cho một con chim thì có hơi quá liều lĩnh.Bởi thế cô phải nhắc đi nhắc lại những việc cần Cường Thực thực hiện để trách chuyện đáng tiếc xảy ra.
-Ngươi đã chuẩn bị những thứ mà ta đã dặn ngươi chưa?
Thần Khí hỏi.Ông ta đang rất nôn nóng muốn tìm dược liệu để giúp Thần Kiếm nhưng nếu như quá nóng vội mà làm lỡ gây ra tai tạn thì mọi thứ lại thành công cóc.
Uyên Bích thì cũng như thế lỗi lầm cũng do cô một phần nên mọi thứ cô chuẩn bị đều có đủ:
-Con có chuẩn bị đây.Thuốc chống muỗi rừng được làm từ sáp ong,thuốc chống ong được làm từ muỗi rừng,bao tay đặc biệt dùng để hái dược liệu con cũng có chuẩn bị.
Đại Thần lúc này gật đầu sau đó nói:
-Tốt!Chúng ta lên đường.
Bóng dáng Uyên Bích dần dần mờ đi trong khu rừng.Bổng có một thần hình to lớn bốn chân nằm sâu trong rừng thức tỉnh vì ngửi thấy mùi quen thuộc.
/150
|