Hoàng Mẫn Kiệt vừa xuất hiện ở đại sảnh, các phóng viên liền nhao nhao, muốn chen lên phỏng vấn anh ta, anh ta không nói một lời liền quay người bỏ đi, cô vội vàng đi theo. Trong thang máy anh ta cũng không nói gì, lên lầu liền dẫn cô vào phóng tiếp khách đó, sau đó đi qua hành lang, vòng qua bức bình phong gỗ cây tử đàn, hóa ra sau bức bình phong đó chính là một phòng làm việc rộng rãi, chiếm hơn 100 m2, rộng đến mức giống như hội trường, một bàn làm việc ở trước cửa sổ, anh ta giờ mới nói: “Đây là phòng làm việc của ngài Dịch.”
Cô vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy trước cửa sổ liền thở phào nhẹ nhõm: “Tạ trời tạ đất! Anh ấy vẫn bình an ngồi ở đây!”
Hoàng Mẫn Kiệt lặng lẽ lui ra, anh quay mặt lại, dập điếu thuốc vào gạt tàn, nói nhàn nhạt: “Em đến làm gì, xem trò hề của anh sao?”
Cô lại muốn khóc, cô đứng ở đó, đờ đẫn đứng ở đó. Cô chạy đến giống như bị điên, chỉ để lại nghe thấy lời nói đau lòng ấy sao? Giọng điệu của anh vẫn lạnh nhạt như thế: “Có lẽ anh phải chúc mừng em, Giản phu nhân? Dù gì em sớm muộn cũng sẽ làm Giản phu nhân. Coi như anh nhìn lầm em, không ngờ em lại bán rẻ anh.”
Cô nắc nghẹn cố gắng kiềm nén nước mắt chảy xuống:”Em chưa từng bán rẻ anh.”
Khóe môi anh hiện lên một nụ cười mỉa mai: “Ngân hàng Hà Ngân Nhật Bản dừng tín dụng của Đông Cù, chẳng lẽ em dám nói chưa từng bán rẻ anh sao?”
Cô cắn môi, kiềm nước mắt, cô hít một hơi, anh không tin cô như vậy. Uổng công cô không màng tất cả đến gặp anh, anh vẫn không tin cô, ngay cả sự tự tôn đều không tiếc, anh lại chà đạp cô một lần nữa. Cô thật hèn hạ, chỉ vì yêu anh, mới tự đến để anh sỉ nhục thế này. Cô nói: “Được rồi, em đi.”
Cô quay người bỏ đi thật, anh lại thật sự không nói một tiếng. Cô càng đi càng nhanh, đã đi đến chỗ bức bình phong, bản thân cô cuối cùng vẫn không nhẫn nhịn được, trong chốc lát quay đầu lại. Anh đứng ở dưới cửa sổ, ánh nắng giữa thu chiếc vào khuôn mặt anh rất rõ ràng, vừa nhìn thấy cô quay đầu lại, theo bản năng anh muốn quay mặt đi, nhưng cô đã nhìn thấy rồi!
Trên mặt anh không ngờ lại có nước mắt!
Tầm nhìn của cô mơ hồ, cô quên mất từng đọc được trong một cuốn sách: “Người đàn ông chịu rơi nước mắt vì bạn, nhất định là yêu bạn sâu sắc.”
Anh có bản lĩnh như vậy, anh viết nên truyền kỳ trong giới kinh doanh, 27 tuổi anh liền đảm nhận chức chủ tịch của Đông Cù, việc gì anh cũng làm được, kỳ tích nào anh đều có thể tạo ra, anh có lẽ là đánh đâu thắng đó, nhưng, anh đang khóc, anh khóc vì cô.
Cô chạy lại, lao vào lòng anh, vùi đầu khóc lóc. Anh ôm cô thật chặt, ôm chặt như thế, dường như sợ cô sẽ tan theo không khí vậy. Anh yêu cô, anh yêu cô từ trước! Chỉ là chưa từng nói với cô. Không! Anh đã từng nói, lần uống say đó, anh đã từng nói….
Cô khóc hu hu, giống như đứa bé bị tủi thân, cô vừa khóc vừa mắng anh: “Dịch Chí Duy! Anh là đồ xấu xa! Anh là con côn trùng hồ đồ! Anh đuổi em đi! Anh mắng em! Anh ép em vào đường cùng! Anh ép em vào tay của Giản Tử Tuấn! Anh ép em suýt nữa kết hôn với anh ta! Em hận chết anh! Anh là đồ xấu xa!”
Anh yên lặng kệ cô mắng, vùi mặt thật sâu vào trong tóc cô.
“Anh thật tàn nhẫn! Anh nói với em những lời như thế! Anh ép em bỏ đứa bé đi! Anh không có lương tâm!”
Cô mắng đến kiệt sức, cũng khóc đến kiệt sức. Anh vẫn ôm cô thật chặt, dường như vĩnh viễn cũng không buông tay ra nữa. Cô nức nở, dựa vào vai anh.
Cuối cùng, anh mở miệng, nói: “Thánh Hâm, anh yêu em.”
Nước mắt cô lại trào lên, cô nói: “Anh còn khiến em khóc!”
Anh hôn cô, dỗ dành cô, giống như là vỗ một đứa trẻ nói, “Xin lỗi”. Cô chưa từng yên tâm như vậy, cô chưa từng mệt mỏi như thế, cô giống như là con thuyền nhỏ trải qua hết mưa to gió lớn, cuối cùng đi vào cảng, cập bến. Cô lại ngủ thiếp đi thật sâu trong lòng anh như thế.
Lúc tỉnh dậy đã là chiều tà, cô ngủ trên ghế sô pha, trên người đắp áo khoác của anh, anh nắm tay cô, đầu dựa vào ngực cô, cũng đang ngủ. Cô không dám động đậy, chỉ có thể di chuyển ánh mắt, vừa nhìn liền thấy Hoàng Mẫn Kiệt, anh ta đang ở cửa nhìn vào, cô đỏ mặt, vội vàng ngồi dậy, Dịch Chí Duy cũng tỉnh giấc, thấy Hoàng Mẫn Kiệt liền hỏi: “Việc gì?”
“Mọi người đều đã đến phòng họp rồi.”
“Tôi đến ngay.”
Hoàng Mẫn Kiệt đi rồi, anh hôn cô: “Ở đây đợi anh tan ca—–có lẽ phải đợi một lúc lâu, anh đi họp với bọn họ. Nếu đói thì bảo nhà hàng ở dưới đưa cơm đến, đường dây nội bộ của nhà hàng là 1733, có việc thì gọi vào điện thoại phòng họp, đường dây nội bộ là 1872, cần gì thì tìm phòng thư ký, ở ngay bên ngoài cửa, gọi điện cũng được, số điện thoại nội bộ em biết rồi.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu. Anh đứng dậy, đi vài bước, bỗng nhiên lại quay đầu lại, chần chừ hỏi: “Em……sẽ không đi mất chứ?”
Sự chua xót trong lòng cô lại dâng lên, lắc đầu thật mạnh: “Em thề, sẽ không bỏ đi.”
Anh cũng cảm thấy cử chỉ của mình hơi trẻ con, cho nên cười đánh trống lảng: “Sao anh….lại sợ như vậy……”
Đúng thế, cô cũng rất sợ, sợ giấc mơ này, trong chớp mắt sẽ tỉnh dậy, sợ anh hễ đi ra ngoài, sẽ thay đổi ý định, không còn cần cô nữa! Tất cả đến quá đột ngột, dễ dàng như thế, khiến cô sợ hãi. Cô mong mỏi lâu như vậy, mất đi lâu như vậy, sợ tất cả đều không phải là thật, chỉ sợ là suy nghĩ chủ quan của cô, chỉ là giấc mơ của cô.
Anh lại quay lại quyến luyến hôn cô, bây giờ mới than một tiếng, đi đến phòng họp.
Cuộc họp đó quả thật rất lâu, lúc anh quay lại cô lại đã ngủ, lúc anh bế cô lên cô mới tỉnh, cô hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Anh đáp “Trời tối rồi, chúng ta về nhà.”
Cô nói: “Đặt em xuống đi——Trên bàn là mì xào em gọi cho anh, chỉ sợ nguội hết rồi.”
Anh nói: “Chúng ta đem về ăn.”
Anh cầm hộp mỳ xào đầy dầu mỡ lên, cô biết, vì là cô đặc biệt gọi cho anh, nên anh không chịu vứt đi, muốn đem về. Anh là con nhà gia thế, rất chú ý ăn mặc, mặc một bộ vet Amandi cầm mỳ xào, là việc anh vốn dĩ không thể làm, nhưng anh lại đã làm.
Khóe mắt cô lại nóng lên: “Vứt đi, về em xào cho anh ăn.”
Anh nói: “Trong tủ lạnh chẳng có đồ gì cả.”
Cô nói: “Chúng ta đi mua.”
Cô vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy trước cửa sổ liền thở phào nhẹ nhõm: “Tạ trời tạ đất! Anh ấy vẫn bình an ngồi ở đây!”
Hoàng Mẫn Kiệt lặng lẽ lui ra, anh quay mặt lại, dập điếu thuốc vào gạt tàn, nói nhàn nhạt: “Em đến làm gì, xem trò hề của anh sao?”
Cô lại muốn khóc, cô đứng ở đó, đờ đẫn đứng ở đó. Cô chạy đến giống như bị điên, chỉ để lại nghe thấy lời nói đau lòng ấy sao? Giọng điệu của anh vẫn lạnh nhạt như thế: “Có lẽ anh phải chúc mừng em, Giản phu nhân? Dù gì em sớm muộn cũng sẽ làm Giản phu nhân. Coi như anh nhìn lầm em, không ngờ em lại bán rẻ anh.”
Cô nắc nghẹn cố gắng kiềm nén nước mắt chảy xuống:”Em chưa từng bán rẻ anh.”
Khóe môi anh hiện lên một nụ cười mỉa mai: “Ngân hàng Hà Ngân Nhật Bản dừng tín dụng của Đông Cù, chẳng lẽ em dám nói chưa từng bán rẻ anh sao?”
Cô cắn môi, kiềm nước mắt, cô hít một hơi, anh không tin cô như vậy. Uổng công cô không màng tất cả đến gặp anh, anh vẫn không tin cô, ngay cả sự tự tôn đều không tiếc, anh lại chà đạp cô một lần nữa. Cô thật hèn hạ, chỉ vì yêu anh, mới tự đến để anh sỉ nhục thế này. Cô nói: “Được rồi, em đi.”
Cô quay người bỏ đi thật, anh lại thật sự không nói một tiếng. Cô càng đi càng nhanh, đã đi đến chỗ bức bình phong, bản thân cô cuối cùng vẫn không nhẫn nhịn được, trong chốc lát quay đầu lại. Anh đứng ở dưới cửa sổ, ánh nắng giữa thu chiếc vào khuôn mặt anh rất rõ ràng, vừa nhìn thấy cô quay đầu lại, theo bản năng anh muốn quay mặt đi, nhưng cô đã nhìn thấy rồi!
Trên mặt anh không ngờ lại có nước mắt!
Tầm nhìn của cô mơ hồ, cô quên mất từng đọc được trong một cuốn sách: “Người đàn ông chịu rơi nước mắt vì bạn, nhất định là yêu bạn sâu sắc.”
Anh có bản lĩnh như vậy, anh viết nên truyền kỳ trong giới kinh doanh, 27 tuổi anh liền đảm nhận chức chủ tịch của Đông Cù, việc gì anh cũng làm được, kỳ tích nào anh đều có thể tạo ra, anh có lẽ là đánh đâu thắng đó, nhưng, anh đang khóc, anh khóc vì cô.
Cô chạy lại, lao vào lòng anh, vùi đầu khóc lóc. Anh ôm cô thật chặt, ôm chặt như thế, dường như sợ cô sẽ tan theo không khí vậy. Anh yêu cô, anh yêu cô từ trước! Chỉ là chưa từng nói với cô. Không! Anh đã từng nói, lần uống say đó, anh đã từng nói….
Cô khóc hu hu, giống như đứa bé bị tủi thân, cô vừa khóc vừa mắng anh: “Dịch Chí Duy! Anh là đồ xấu xa! Anh là con côn trùng hồ đồ! Anh đuổi em đi! Anh mắng em! Anh ép em vào đường cùng! Anh ép em vào tay của Giản Tử Tuấn! Anh ép em suýt nữa kết hôn với anh ta! Em hận chết anh! Anh là đồ xấu xa!”
Anh yên lặng kệ cô mắng, vùi mặt thật sâu vào trong tóc cô.
“Anh thật tàn nhẫn! Anh nói với em những lời như thế! Anh ép em bỏ đứa bé đi! Anh không có lương tâm!”
Cô mắng đến kiệt sức, cũng khóc đến kiệt sức. Anh vẫn ôm cô thật chặt, dường như vĩnh viễn cũng không buông tay ra nữa. Cô nức nở, dựa vào vai anh.
Cuối cùng, anh mở miệng, nói: “Thánh Hâm, anh yêu em.”
Nước mắt cô lại trào lên, cô nói: “Anh còn khiến em khóc!”
Anh hôn cô, dỗ dành cô, giống như là vỗ một đứa trẻ nói, “Xin lỗi”. Cô chưa từng yên tâm như vậy, cô chưa từng mệt mỏi như thế, cô giống như là con thuyền nhỏ trải qua hết mưa to gió lớn, cuối cùng đi vào cảng, cập bến. Cô lại ngủ thiếp đi thật sâu trong lòng anh như thế.
Lúc tỉnh dậy đã là chiều tà, cô ngủ trên ghế sô pha, trên người đắp áo khoác của anh, anh nắm tay cô, đầu dựa vào ngực cô, cũng đang ngủ. Cô không dám động đậy, chỉ có thể di chuyển ánh mắt, vừa nhìn liền thấy Hoàng Mẫn Kiệt, anh ta đang ở cửa nhìn vào, cô đỏ mặt, vội vàng ngồi dậy, Dịch Chí Duy cũng tỉnh giấc, thấy Hoàng Mẫn Kiệt liền hỏi: “Việc gì?”
“Mọi người đều đã đến phòng họp rồi.”
“Tôi đến ngay.”
Hoàng Mẫn Kiệt đi rồi, anh hôn cô: “Ở đây đợi anh tan ca—–có lẽ phải đợi một lúc lâu, anh đi họp với bọn họ. Nếu đói thì bảo nhà hàng ở dưới đưa cơm đến, đường dây nội bộ của nhà hàng là 1733, có việc thì gọi vào điện thoại phòng họp, đường dây nội bộ là 1872, cần gì thì tìm phòng thư ký, ở ngay bên ngoài cửa, gọi điện cũng được, số điện thoại nội bộ em biết rồi.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu. Anh đứng dậy, đi vài bước, bỗng nhiên lại quay đầu lại, chần chừ hỏi: “Em……sẽ không đi mất chứ?”
Sự chua xót trong lòng cô lại dâng lên, lắc đầu thật mạnh: “Em thề, sẽ không bỏ đi.”
Anh cũng cảm thấy cử chỉ của mình hơi trẻ con, cho nên cười đánh trống lảng: “Sao anh….lại sợ như vậy……”
Đúng thế, cô cũng rất sợ, sợ giấc mơ này, trong chớp mắt sẽ tỉnh dậy, sợ anh hễ đi ra ngoài, sẽ thay đổi ý định, không còn cần cô nữa! Tất cả đến quá đột ngột, dễ dàng như thế, khiến cô sợ hãi. Cô mong mỏi lâu như vậy, mất đi lâu như vậy, sợ tất cả đều không phải là thật, chỉ sợ là suy nghĩ chủ quan của cô, chỉ là giấc mơ của cô.
Anh lại quay lại quyến luyến hôn cô, bây giờ mới than một tiếng, đi đến phòng họp.
Cuộc họp đó quả thật rất lâu, lúc anh quay lại cô lại đã ngủ, lúc anh bế cô lên cô mới tỉnh, cô hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Anh đáp “Trời tối rồi, chúng ta về nhà.”
Cô nói: “Đặt em xuống đi——Trên bàn là mì xào em gọi cho anh, chỉ sợ nguội hết rồi.”
Anh nói: “Chúng ta đem về ăn.”
Anh cầm hộp mỳ xào đầy dầu mỡ lên, cô biết, vì là cô đặc biệt gọi cho anh, nên anh không chịu vứt đi, muốn đem về. Anh là con nhà gia thế, rất chú ý ăn mặc, mặc một bộ vet Amandi cầm mỳ xào, là việc anh vốn dĩ không thể làm, nhưng anh lại đã làm.
Khóe mắt cô lại nóng lên: “Vứt đi, về em xào cho anh ăn.”
Anh nói: “Trong tủ lạnh chẳng có đồ gì cả.”
Cô nói: “Chúng ta đi mua.”
/61
|