Năm nay Lâm Mộ Hoa bốn mươi lăm tuổi, nhưng nhìn diện mạo lại như chỉ mới hơn ba mươi.
Vóc dáng nhỏ nhắn mảnh mai, mái tóc dài để xõa sau lưng, khí chất như người phụ nữ trẻ đẹp bước ra từ một áng thơ mang đến cảm giác điềm đạm nho nhã dịu dàng gây ấn tượng cho người đối diện.
Lâm Mộ Hoa là giáo viên dạy ngữ văn ở ngay trường trung học trên thị trấn.
Nhìn thấy mẹ, lưng Lâm Tố bất giác đứng thẳng, có lẽ là vì trung học mẹ cũng là cô giáo của mình nên cô vẫn luôn có cảm giác là một học sinh đứng trước bà.
Nhưng thật ra Lâm Mộ Hoa là một giáo viên hòa nhã với học sinh của mình, cũng là một người mẹ dịu dàng, bà chưa bao giờ đặt ra yêu cầu gì cho Lâm Tố, toàn bộ yêu cầu của bà đều đặt lên chính bản thân mình rồi.
Lâm Tố cười với bà, đứng cứng ngắc tại chỗ nói: "Vâng, về rồi ạ.
Lẽ ra phải về sớm chờ mẹ, nhưng con sống không nhìn ngày tháng quen rồi, tự nhiên quên mất hôm nay là bắt đầu kỳ nghỉ lễ."
Lời này giống như đang giải thích vì sao mình không liên hệ với bà.
Lâm Mộ Hoa nghe xong, tươi cười trên mặt không hề giảm bớt, nói: "Có gì đâu.
Không thấy con về nên mẹ cũng biết là con quên."
Lâm Tố chớp mắt, mỉm cười đáp: "Vâng ạ."
Dứt lời, hai người đứng tại chỗ, không ai biết phải nói tiếp thế nào.
Lâm Tố đứng một lát, Lâm Mộ Hoa vẫn nhìn cô mỉm cười, cô gượng gạo chuyển tầm mắt lên tầng hai, cười nói: "Mẹ đang làm gì trên tầng thế ạ?"
Lúc cô đi vào, Lâm Mộ Hoa từ tầng hai đi xuống.
Lâm Mộ Hoa nghe vậy mới bừng tỉnh: "Mẹ đang ăn cơm.
Ôi đúng rồi, con cũng phải ăn cơm trưa chứ nhỉ?"
Lâm Tố xuất phát từ chín giờ sáng, ba tiếng lái xe, bây giờ cũng đã là mười hai giờ, vừa vặn đến giờ ăn trưa.
Tối qua Lâm Mộ Hoa gửi tin nhắn cho Lâm Tố, nhưng hôm nay lại cũng như đã quên mất con gái sẽ về mà một mình ăn trước.
Bà nói xong thì vội vã giải thích với Lâm Tố: "Mẹ xin lỗi tiểu Tố, mẹ ăn trước một ít mất rồi.
Nhưng không sao, bây giờ mẹ đi chợ luôn về nấu vẫn kịp."
"Không cần đâu." Lâm Tố nói, "Con ăn với mẹ được mà."
Nói xong, Lâm Tố đi lên cầu thang.
Lâm Mộ Hoa đưa tay chặn cô lại, cười nói: "Không sao.
Mẹ đi mua đồ mới rồi nấu cho con phần khác, cá kho được không nào?"
Nhưng lần này không cản được Lâm Tố, trong lúc bà ấy nói, cô đã tránh được cánh tay của Lâm Mộ Hoa đi lên tầng hai, vừa đi vừa nói: "Không cần phiền phức vậy đâu, cá kho để tối là được ạ..."
Đồng thời Lâm Tố cũng đã lên đến tầng hai.
Cách cầu thang không xa chính là nhà ăn.
Bàn ăn đặt ngay ngắn ở đó, trên bàn ăn bày bữa trưa của Lâm Mộ Hoa.
Một bát cháo trắng, một đĩa ngó sen không biết đã hâm nóng lại bao nhiêu lần, chỉ có từng này.
Ánh mắt Lâm Tố trong thoáng chốc tối đi, ý cười bên môi cũng dần thu lại.
Lâm Mộ Hoa theo sau cô đi lên, nhìn thấy biểu tình thay đổi của Lâm Tố cũng không để trong lòng, cười giải thích với cô: "Một mình ăn nên không vẽ vời phức tạp.
Mà ngó sen này nếu trưa nay không ăn để thêm nữa thì hỏng mất."
Lâm Tố im lặng nhìn bữa trưa trên bàn.
Tầng hai rơi vào yên tĩnh.
Căn nhà được bố trí theo phong cách ấm áp thoải mái giống như bị đặt trong một cái động lạnh như băng, bầu không khí rơi vào yên tĩnh đáng sợ.
Lâm Tố nhìn bữa trưa trên bàn một lát, biểu tình chậm chạp thu lại, cuối cùng sắc mặt trở nên cứng ngắc.
Lâm Mộ Hoa quan sát Lâm Tố, trước khi đốm sáng cuối cùng trong đáy mắt cô biến mất, bà lên tiếng: "Chúng ta đi mua thức ăn đi.
Con về rồi, mẹ cũng không thể chỉ cho con ăn mấy cái này."
Nói xong, Lâm Mộ Hoa cười xoa hai má Lâm Tố, nói: "Con xem, con về rồi, mẹ cũng nhờ con mà được ăn đồ ngon."
Bàn tay của mẹ thon dài gầy guộc, chạm vào má cô lại giống như một bộ xương khô không có da thịt cũng không có độ ấm.
Lâm Tố thoáng bừng tỉnh, cô quay đầu lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của mẹ.
Lâm Mộ Hoa vẫn cười dịu dàng nhìn cô, nụ cười lan đến tận đáy mắt, mang theo ấm áp và dịu dàng chưa bao giờ thay đổi.
Ý thức chậm rãi quay về, dưới sự vuốt ve dịu dàng tột cùng này, cô giống như vô số lần trước đây nói với mẹ.
"Con kiếm được nhiều tiền lắm, cũng đã cho mẹ rất nhiều tiền rồi mà, mẹ không cần tiết kiệm như thế."
Nghe Lâm Tố nói xong, ý cười trong mắt Lâm Mộ Hoa lại càng đậm hơn.
Bà dịu dàng xoa má Lâm Tố, giống như đã dùng toàn bộ tình yêu của mình dồn vào nụ cười này ánh mắt này, còn có động tác vuốt ve này.
"Mẹ chỉ nghĩ, nếu như mẹ tiêu ít đi một chút thì con có thể có nhiều tiền hơn một chút rồi.
Mẹ chịu khổ thì không sao, với mẹ, con mới là quan trọng nhất."
Lâm Mộ Hoa là một người mẹ vĩ đại đến mức không đặt sự tồn tại của bản thân vào trong mắt.
Giống như một đời này của bà đều là vì Lâm Tố mà sống.
Bà có tiền lương đủ sống thoải mái, ở một độ tuổi lý tưởng, nhưng toàn bộ tâm trí đều đặt trên người Lâm Tố.
Mà Lâm Tố tiếp nhận tình thương bao la của mẹ, cũng được mẹ dạy cách biết ơn.
Đối với tình yêu như chỉ càng lớn hơn chứ không bao giờ dừng lại của mẹ, thậm chí một từ biết ơn này đã không còn là đủ với cô.
Lâm Tố nhìn mẹ, thấy bà đang cười dịu dàng với mình.
Qua một lát sau, ánh sáng trong mắt đã biến mất một lần nữa quay về, cô mỉm cười, nói.
"Cám ơn mẹ."
Nhận được lời cám ơn của cô, nhưng Lâm Mộ Hoa lại không hề để ý, ngón tay bà lướt đến bên tai, giúp cô gạt sợi tóc rối về sau.
"Chúng ta đi chợ mua đồ về nấu cơm, nhé?"
"Vâng." Lâm Tố gật đầu.
-
Tuy chỉ là một thôn nhỏ, nhưng giao thông thuận lợi, chất lượng cuộc sống cũng không kém gì trên thành thị.
Lâm Tố và Lâm Mộ Hoa ra khỏi nhà, vào chợ.
Bây giờ là giữa trưa, trong chợ đông nghẹt người đi mua đồ ăn về nấu cơm, thôn nhỏ này đi đâu cũng gặp người quen, bất kể là giữa người mua và người bán, người bán và người bán hay người mua và người mua, đụng mặt là có thể đứng lại tám chuyện vài câu.
Chợ trưa, đủ loại chuyện được nhắc đến, giọng điệu của mỗi người đều là vui vẻ thích thú.
Bởi vì dịp lễ Quốc Khánh bắt đầu, đám trẻ trong nhà cũng đều đã quay về.
Lâm Tố và Lâm Mộ Hoa cùng nhau đi chợ không ít lần, mà con cái của những người bán hàng trong này phần lớn đều học ở trên trấn.
Chỉ cần từng học trên trấn thì Lâm Mộ Hoa cũng sẽ có ít nhất một lần là giáo viên của đám trẻ.
Hai người bước vào chợ, chốc chốc lại có người chào "Cô giáo Lâm".
Chào hỏi Lâm Mộ Hoa xong, dĩ nhiêu đều sẽ chú ý đến Lâm Tố đi cùng.
"Tiểu Tố về rồi đấy à?"
"Chà, lâu rồi không gặp, tiểu Tố càng lớn càng xinh xắn~"
"Tiểu Tố thích ăn súp lơ nhất đúng không? Hôm nay mới về luôn đấy, cô giáo Lâm mua không? Hầy, đều là người nhà cả, không cần tiền đâu."
Những người bán hàng ở đây đều là nông dân, bán đồ nhà trồng, lại chất phác nhiệt tình, một mực muốn tặng, nhưng Lâm Mộ Hoa dĩ nhiên không thể cứ thế nhận không.
"Tiền thì phải đưa, không là tôi không lấy đâu nhé." Lâm Mộ Hoa hòa nhã nói.
Lâm Mộ Hoa có vóc người mảnh mai, dù giả vờ tức giận cũng là hòa nhã dịu dàng.
Mỗi người gặp được bà, lý do tặng đồ ăn có lẽ đều là vì nhớ đến quá khứ lận đận trước đây của Lâm Mộ Hoa.
Đặc biệt là hiện tại.
Bà mua rất nhiều đồ ăn, cô con gái còn cao hơn mẹ đi ngay đằng sau, nhưng bà lại tự mình xách tất cả, con gái đi đằng sau thì hai tay trống không, chỉ lẳng lặng đi sau bà.
Mỗi lần nhìn thấy cảnh này, mấy người bán hàng hoặc là sẽ cười, hoặc là dùng ánh mắt không hài lòng nhìn về phía Lâm Tố.
"Tiểu Tố, con bé này sao thế nhỉ? Mẹ sắp xách đồ không nổi nữa rồi mà cũng không mau tới phụ một tay."
Lâm Tố mỗi lần được nhắc nhở như thế đều sẽ vươn tay về phía bà: "Mẹ..."
Một câu này còn chưa nói hết, bàn tay xách đồ của Lâm Mộ Hoa đã tránh sang một bên.
Bà cố gắng muốn tự xách túi lớn túi bé, vóc người nhỏ nhắn cùng lúc xách nhiều đồ như vậy không tránh khỏi nhìn hơi vất vả.
Nhưng dù có là vậy thì nụ cười dịu dàng trên mặt Lâm Mộ Hoa vẫn vĩnh viễn không đổi.
"Không cần con cầm, cũng không phải mẹ không xách nổi."
Bàn tay vươn ra của Lâm Tố dừng lại giữa không trung, dưới ánh mắt chăm chú của người bán hàng và ánh mắt dịu dàng của mẹ, Lâm Tố thu tay về.
Sau đó Lâm Mộ Hoa sẽ lập tức quay sang người bán hàng giải thích.
"Mấy thứ này nặng lắm, tôi xách còn thấy mệt thì sao thể để tiểu Tố xách được.
Con bé là nhiếp ảnh gia, bàn tay rất quý, không thể xách đồ nặng."
Người bán hàng nghe Lâm Mộ Hoa giải thích xong cũng không biết là nghe hiểu được những gì.
Nhưng cuối cùng có lẽ đều đi đến một kết luận duy nhất, Lâm Mộ Hoa là một người mẹ trên cả tuyệt vời.
"Tôi chỉ nghĩ để tiểu Tố xách giúp vài túi thì chị đỡ được đôi chút." Người bán hàng vừa cười vừa nói tiếp: "Chị cũng thật là, lần nào cũng thế, không để cho tiểu Tố phụ cái gì bao giờ."
"Tiểu Tố hiếm lắm mới có dịp về nhà chơi, có thể đi chợ với tôi đã rất tốt rồi, những chuyện khác đều không quan trọng." Lâm Mộ Hoa cười nói xong, quay đầu nói với Lâm Tố im lặng đứng một bên.
"Đi thôi, chúng ta đi mua cá, trưa nay mẹ kho cá cho con ăn."
Nghe bà gọi mình, Lâm Tố mới như được lên dây cót, đáp một tiếng: "Vâng."
Sau đó, hai người rời khỏi khu bán rau quả trái cây sang khu thủy hải sản.
Hai người một trước một sau đi về phía trước, một người hơn bốn mươi vóc dáng nhỏ xinh vất vả xách túi lớn túi bé nặng trịch, một người thì trẻ tuổi hai tay trống không ung dung đi bên cạnh.
Mẹ con hai người hình thành nên một sự tương phản cực kỳ lớn, mà mấy thứ đồ lỉnh kỉnh kia càng tạo nên một sự tương phản lớn hơn nữa.
Chợ là nơi đông người qua lại, nhiều người nhiều chuyện, dĩ nhiên cũng trở thành nơi để tin tức được lan truyền từ vô số cái miệng.
Nhìn thấy Lâm Mộ Hoa, mọi người đều sẽ nghĩ đến quá khứ lận đận của bà, còn có tình thương vĩ đại của người mẹ bà dành cho Lâm Tố.
Có một người mẹ như vậy, dĩ nhiên trong câu chuyện của họ sẽ không thiếu người ba của cô.
"Chị xem cô giáo Lâm này, nâng niu tiểu Tố như bảo bối.
Tôi bảo chị ấy để tiểu Tố xách giúp ít đồ, chị ấy lại nhất định không cho tiểu Tố xách.
Thanh niên trẻ tuổi, cũng đã hơn hai mươi rồi, xách chút đồ thì làm sao mà có chuyện gì được."
"Tiểu Tố đúng là có phúc mới có một người mẹ như thế.
Tuy ba là một thằng súc sinh, nhưng có một người mẹ như thế đã đủ hạnh phúc rồi."
"Đúng rồi, không nghe được tin tức gì về thằng đó.
Vẫn ở thành Nam hả?"
"Chứ còn sao nữa? Nghề nghiệp đó cũng không thể đến nơi nào quá nhỏ bé được, ngay ở nội thành thôi.
Nghe nói mới chuyển sang một bà già nào đó, sống tốt lắm."
"Nhổ vào! Tiểu Tố trưởng thành đến bây giờ, một xu cũng không thấy thằng đó chi ra, có lẽ cũng chưa bao giờ nhìn đến tiểu Tố.
Đúng là cái loại đàn ông chó má, con gái ruột của mình cũng nhẫn tâm được như thế."
"Hầy, mà tôi còn nghe nói là đối xử tốt với con gái của bà già kia lắm."
"Cô con gái đó hình như là xấp xỉ tuổi với tiểu Tố đấy."
"Sinh gần sát nhau luôn.
Tiểu Tố chỉ kém cô con gái đó hai tháng."
"Đúng là cái đồ đàn ông táng tận lương tâm.
Tôi nói chứ, nếu Tiểu Tố không có người mẹ tốt như cô giáo Lâm thì đừng nói là nhiếp ảnh gia, chẳng biết được bây giờ lại đang làm công nhân ở cái nhà máy nào rồi.
Năm đó cô giáo Lâm ly hôn chồng cũng mới chỉ hai mươi, xinh đẹp như vậy, lại còn là giáo viên, muốn tái hôn thì có gì khó? Nhưng bởi vì sợ tiểu Tố bị thiệt thòi nên hy sinh bao nhiêu năm một mình nuôi tiểu Tố lớn khôn.
Chị nói nếu là đàn ông thì có thể làm được đến mức này không?"
"Không chỉ thế thôi đâu.
Ở nhà cô giáo Lâm cũng không cho tiểu Tố làm gì hết, bản thân thì ăn mặc giản dị, ngày thường mua một miếng thịt cũng không dám.
Chị để ý mà xem, trừ những ngày tiểu Tố nghỉ lễ quay về, có bao giờ thấy được giáo viên Lâm đi mua nhiều đồ như thế không?"
"Tiền lương của cô giáo Lâm hẳn là cũng không thấp, tiểu Tố làm nhiếp ảnh gia thì chắc phải kiếm được rất nhiều tiền, vậy mà không cho mẹ mình tiền sao?"
"Tiểu Tố có cho mẹ tiền không thì không biết, nhưng tiền lương của cô giáo Lâm đều tích cóp lại cho con gái rồi."
"Sao chị biết?"
"Hầy, cháu trai tôi cũng làm giáo viên mà.
Cô giáo Lâm kể với một giáo viên lịch sử, vị giáo viên đó sau này oang oang kể ra ngoài, thế là cả trường đều biết."
"Cô giáo Lâm cũng thật là, biết người đó không giữ mồm giữ miệng còn kể ra làm gì."
"Người ta cũng không nghĩ nhiều thế đâu.
Mà nếu không nhờ vậy thì sao chúng ta biết được? Cũng may đứa bé tiểu Tố này tuy là không giúp được mẹ làm cái gì, nhưng cũng xem như hiếu thuận, mỗi khi giáo viên Lâm được nghỉ đều về nhà."
"Về nhà thì làm được gì? Đều là cô giáo Lâm chăm sóc.
Chị xem, mua cá xong rồi, cũng là cô giáo Lâm xách."
"Đúng rồi đấy, kể cả mẹ không đưa thì cứ giật lấy là được mà."
"Tôi thấy tiểu Tố tuy là không ở với người đàn ông kia nhưng mà cũng có cái gen di truyền rồi, đều không có tình cảm như nhau.
Vô lương tâm quá mà, cô giáo Lâm khổ thật."
Mấy người bán hàng trong chợ xúc động không thôi, ánh mắt nhìn đến Lâm Mộ Hoa càng thêm thiện cảm, mà nhìn sang Lâm Tố thì chất đầy không hài lòng.
Lâm Mộ Hoa và Lâm Tố đứng ở khu bán cá dĩ nhiên không nghe được những lời này, hai người mua cá xong thì quay về nhà.
-
Thu hoạch một vòng quay về, Lâm Mộ Hoa bắt đầu xắn tay áo vào bếp chuẩn bị nấu cơm.
Lâm Tố cũng xắn tay áo muốn vào giúp, nhưng bà đã đẩy cô ra ngoài.
"Đừng vào đây, trong bếp dầu mỡ khói bụi lắm, đừng để bẩn quần áo."
"Bẩn thì tắm là được, con rửa rau thôi." Lâm Tố nói.
Cô nói xong thì đi vào trong, Lâm Mộ Hoa một lần nữa đưa tay chặn lại, bà nhấc mắt dịu dàng nhìn Lâm Tố: "Không nghe lời mẹ sao?"
Lâm Mộ Hoa vừa dứt lời, cánh tay đưa lên của Lâm Tố khựng lại giữa không trung, cô nhìn sang mẹ, một lát sau, thả tay xuống.
"Đúng rồi." Lâm Mộ Hoa lập tức cười tươi, nói với Lâm Tố: "Vào phòng khách chờ mẹ nhé."
"Vâng." Nhìn chăm chú nụ cười của Lâm Mộ Hoa mấy giây, Lâm Tố cũng mỉm cười.
Không biết có phải do cô cảm giác sai không, vừa rồi khi mẹ hỏi cô không nghe lời sao, cổ tay đã xắn tay áo lên bỗng như có gió lạnh thổi qua, da cô cũng nổi lên một tầng gai ốc.
Cô kéo tay áo xuống, giấu đi phần gai ốc kia.
-
Vì Lâm Tố về nhà rồi nên Lâm Mộ Hoa mua rất nhiều đồ ăn, bữa trưa làm một bàn ăn thịnh soạn.
Nồi cá kho cuối cùng nấu xong, Lâm Mộ Hoa mới gọi Lâm Tố đang ngồi trong phòng khách ăn cơm.
Lâm Tố đi đến trước bàn ăn.
Lúc cô mới về đến nhà, trên bàn chỉ có một bát cháo trắng và một đĩa ngó sen không biết đã hâm nóng lại bao nhiêu lần.
Hiện tại, hai thứ đó vẫn ở vị trí cũ, nhưng thêm vào bảy tám món khác.
Mỗi món đều phong phú tươi ngon, tạo nên một sự đối lập vô cùng lớn với cháo trắng và ngó sen.
Ánh mắt của Lâm Tố dừng trên bát cháo trắng và đĩa ngó sen, giống như đã hoàn toàn bị hai thứ đó khóa chặt không có cách nào dời mắt.
Lâm Mộ Hoa bưng nồi cá kho từ sau lưng cô đi tới.
"Cá đến rồi~" Lâm Mộ Hoa cười nói, đặt nồi cá kho lên bàn.
Một bàn ăn cũng theo đó mà càng trở nên phong phú thịnh soạn, đồng thời, khiến bát cháo trắng và đĩa ngó sen kia càng trở nên giản dị lạc loài.
Ánh mắt của Lâm Tố như không thể kiểm soát hết lần này đến lần khác dừng lại trên hai thứ đó, trái tim cô cũng theo một lần lại một lần xác nhận này mà không ngừng bị dằn vặt.
Loại cảm giác này không hề tạo ra kích thích.
Ngược lại giống như ngọn lửa nhỏ chậm rãi cắn nuốt trái tim cô, từng chút từng chút một hút khô máu trong tim.
Máu bị trầm trọng hút đi làm cho oxi không thể lên đến đại não, khiến cô mất đi khả năng suy nghĩ cơ bản nhất.
Bỗng có một bàn tay gầy guộc ở ngay trước tầm mắt cô cầm lấy cháo trắng và ngó sen mang đi, đặt ở đối diện cô.
Lâm Mộ Hoa mang hai thứ này về vị trí của mình, ánh mắt dịu dàng dừng trên người Lâm Tố, nhẹ giọng nói: "Ăn cơm đi."
Nói xong, Lâm Mộ Hoa xúc một thìa cháo trắng bỏ vào miệng.
Lâm Tố giống như lúc này mới phản ứng lại, cô đứng lên cầm cháo trắng, cả ngó sen đặt bên cạnh, sau đó xếp những đĩa thức ăn đến trước mặt Lâm Mộ Hoa.
"Ăn cái này."
"Con đừng bỏ đi."
Hai người đồng thời lên tiếng.
Bàn tay trắng trẻo của Lâm Tố cầm bát cháo trắng, không cảm nhận được độ ấm nào, chứng tỏ cháo bên trong cũng đã nguội ngắt.
Cô đúng là muốn mang cháo đi đổ, nhưng Lâm Mộ Hoa lại nói không được, động tác của cô không khỏi khựng lại.
Mẹ đối xử với cô tốt như thế, cô nhất định phải nghe lời mẹ.
Đây chính là yêu cầu mà Lâm Tố tự đặt ra cho mình.
Cô đặt cháo trắng sang một bên, nói với Lâm Mộ Hoa: "Không đổ cũng được, mẹ ăn cùng con mấy món này đi."
Lâm Mộ Hoa phì cười, giọng nói yêu chiều: "Con bé này, mặc kệ mẹ, chỉ cần con hạnh phúc là mẹ cũng hạnh phúc rồi, không cần để ý đến mẹ."
Lâm Mộ Hoa nói xong, Lâm Tố không động đậy, cô nhìn mẹ, nói: "Mẹ không ăn con cũng sẽ không ăn."
Lâm Tố nhíu chặt mày, nếu bà không ăn thì cô nhất định cũng không động đũa vào những món ăn tươi ngon kia.
Lâm Mộ Hoa không còn cách nào, cầm đũa lên xẻ phần đầu cá, vây và đuôi cá ra, trên đĩa chỉ còn lại phần thịt nạc của cá.
Xẻ xong, Lâm Mộ Hoa bỏ những phần vừa bị xẻ ra kia vào một chiếc bát không rồi đặt trước mặt mình, sau đó nói với Lâm Tố: "Được rồi, mẹ ăn mấy cái này, con ăn phần còn lại nhé."
Phần còn lại trong nồi cá kho chỉ còn lại thịt nạc.
Nhưng khi Lâm Tố nhìn đến, chỉ cảm giác được nó như một cái xác không hồn, không có ý thức gì cả, nằm ở đó mặc cho người ta mổ xẻ.
Hình ảnh đó không ngừng lắc lư trước mắt cô.
Tuy là Lâm Mộ Hoa đã lùi một bước, nhưng Lâm Tố vẫn muốn hơn nữa.
"Một mình con không ăn hết cả con cá này đâu." Nói xong, cô nhìn tới phần cá trong bát Lâm Mộ Hoa, "Mẹ đừng ăn mấy cái đó, ăn thân cá với con đi."
Nói xong, Lâm Tố muốn cầm lấy bát của Lâm Mộ Hoa.
Nhưng bà đã nhanh hơn một bước giơ cao chiếc bát, nói với Lâm Tố: "Mẹ không ăn, mẹ không ăn đâu."
Tuy là đang giành giật với Lâm Tố, nhưng sắc mặt của Lâm Mộ Hoa vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía cô vẫn dịu dàng như cũ.
Bà cười nhìn Lâm Tố, nói: "Ăn mấy thứ này cũng không tệ rồi, ngày thường mẹ còn không được ăn mấy thứ này nữa."
Trái tim Lâm Tố như có một tảng đá đè nặng, khó khăn co bóp.
Không dễ dàng gì mới co bóp được một chút, đưa được một ít máu lên đến não, Lâm Tố mới có thể tự hỏi chính mình.
Cô nhìn Lâm Mộ Hoa, nghĩ đến lời nói vừa rồi của bà.
Cô nhìn mẹ rất lâu, cuối cùng lên tiếng.
"Mẹ, mẹ không cần khổ cực như thế."
Lâm Mộ Hoa khẽ giương mắt nhìn về phía con gái mình.
Biểu tình của Lâm Tố không còn xinh đẹp như khi cô vừa mới về đến nơi.
Sắc mặt của cô, giống như bị đè dưới tầng tầng sóng ngầm, giống như đã có cả trăm năm không được phơi dưới ánh mặt trời.
Khuôn mặt cô trắng bệnh, ánh mắt vô hồn, sau khi vào nhà, giống như một chùm sáng đã bị ép kiệt.
Nhìn thẳng vào dáng vẻ này của Lâm Tố, Lâm Mộ Hoa chậm rãi cong môi, mang theo một ý cười ôn nhu.
"Mẹ rất khổ cực.
Nhưng nếu như khổ cực có thể khiến con hạnh phúc thì mẹ cam tâm tình nguyện."
Lâm Tố nhìn Lâm Mộ Hoa, ánh sáng trong mắt theo mỗi lời nói của Lâm Mộ Hoa hết tan rã lại tụ lại.
Cuối cùng, ánh mắt tan rã dần trở nên vô hồn, cô nhìn Lâm Mộ Hoa, lại nói ra lời cảm ơn kia.
"Cám ơn mẹ."
Nhận được lời cám ơn này, ý cười trên môi Lâm Mộ Hoa càng trở nên dịu dàng hơn, bà nhìn con gái mình, nhẹ nhàng nói.
"Con gái ngốc, đây là điều mẹ nên làm mà, mau ăn đi."
-
Lâm Tố không ăn hết cả con cá.
Phần thịt nạc còn lại hơn nửa, nhưng Lâm Mộ Hoa sẽ không để Lâm Tố ăn đồ hâm nóng lại.
Cứ như thế, hơn phân nửa cá còn dư đều bị Lâm Mộ Hoa đổ vào thùng rác.
Ngoài nó ra, đồ ăn thừa trên bàn cũng đều bị đổ vào thùng rác.
Đổ xong, trên bàn chỉ còn lại những chiếc đĩa trống trơn.
Lâm Tố cầm chúng định mang vào bếp rửa, nhưng còn chưa vào đến nơi đã bị Lâm Mộ Hoa cầm về.
Bà đẩy cô về phòng nghỉ ngơi, Lâm Tố chăm chăm nhìn mẹ, mấy giây sau, đặt bát đũa xuống rồi quay về phòng mình.
Phòng của Lâm Tố ở căn phòng hướng mặt trời trên tầng hai.
Phòng ngủ của cô là căn phòng lớn nhất trong căn nhà này.
Vốn dĩ là có hai căn phòng hướng mặt trời, nhưng vì muốn cho Lâm Tố điều kiện sống tốt nhất, Lâm Mộ Hoa đã thông hai căn phòng này làm một, biến nó thành phòng ngủ của Lâm Tố.
Một mình Lâm Tố chiếm trọn hai căn phòng hướng mặt trời, dĩ nhiên sẽ không còn lại phòng nào cho Lâm Mộ Hoa.
Bà chọn một căn phòng trước đây là nhà kho ở hướng ngược lại, đặt thêm một chiếc giường nhỏ vào, dùng nó làm chỗ ngả lưng.
Từ lúc Lâm Tố về đến nhà, đầu tiên là đi mua đồ ăn, sau đó là ăn cơm, giống như đã bận rộn rất lâu, vẫn chưa có thời gian quay về phòng mình.
Về đến phòng, nắng chiều chiếu lệch vào căn phòng, Lâm Tố có cảm giác mình đã bị say nắng.
Đầu óc choáng váng khiến cô buồn nôn.
Phần nạc của cá kho cô đã ăn vào cứ như đang điên loạn chạy trong bụng, tập hợp ở một chỗ, sau đó lại nhảy nhót khắp nơi, Lâm Tố có cảm giác giây tiếp theo mình sẽ nôn toàn bộ ra ngoài.
Cô ngửa đầu, mạnh mẽ nuốt xuống.
Vất vả đè xuống cảm giác buồn nôn xong, cô cố gắng tìm thứ gì đó để đánh lạc hướng sự chú ý của mình, ánh mắt quét một vòng trong căn phòng.
Lâm Tố đã sống ở đây hai mươi năm.
Không gian phòng rất lớn, bố trí trong phòng đều là những món đồ đắt tiền và cố gắng để cô cảm thấy thoải mái nhất.
Bởi vì mỗi ngày đều được phơi nắng nên trong phòng thậm chí có mùi hương ấm áp của ánh nắng mặt trời.
Gian phòng này không có một điểm nào để chê, ấm áp xinh đẹp giống như sau khi mua một con búp bê xinh đẹp đã tỉ mẩn bố trí ra.
Mà cô, chính là con búp bê được nuôi trong đó.
Chẳng qua là búp bê không có ý thức, còn cô thì có.
Ý thức của Lâm Tố có một giây trở lại.
Trong một giây này, trước mắt cô hiện lên khuôn mặt của Đào Mục Chi.
Sau đó hình ảnh của hắn như bị bấm dừng trong ý thức của cô, Lâm Tố im lặng suy nghĩ, một lát sau, trong ánh mắt cô dần hiện ra ánh sáng.
Cô đã về nhà được bao lâu rồi nhỉ?
Lâm Tố lấy điện thoại ra.
Một giờ chiều.
Cô xuất phát từ chín giờ sáng, đã tách ra với Đào Mục Chi bốn tiếng rồi.
Mà cô nói với Đào Mục Chi là mình chỉ cần ba tiếng để về đến nhà.
Lâm Tố nghĩ đến đây, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của Đào Mục Chi khi mình rời khỏi...
Cô có nên gọi cho Đào Mục Chi báo một tiếng là mình đã về đến nhà rồi không?
Đầu nghĩ đến đây, tay đã sớm mở danh bạ, thậm chí còn mở số liên lạc của Đào Mục Chi.
Sau đó nữa, bàn tay cô lại như bị điều khiển, ấn gọi đi.
Rất nhanh có tiếng chuông vang lên, tiếng tút kéo dài kéo căng dây thần kinh của cô.
Sau khi bị kéo căng hai lần như thế, điện thoại rốt cuộc có người tiếp nghe, tiếng của Đào Mục Chi truyền đến.
"A lô." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông như một cây búa nhỏ gõ vào dây thần kinh kéo căng của cô, khiến nó rung lên, trái tim Lâm Tố cũng theo nó chậm rãi co bóp trở lại.
Lâm Tố cúp máy.
Sao cô lại gọi cho Đào Mục Chi chứ? Sao cô phải báo với hắn là mình đã về nhà? Cô báo bình an với hắn làm cái gì?
Cứ như hai người là người yêu không bằng.
Một tích tắc khi nghe thấy tiếng của Đào Mục Chi, Lâm Tố giống như một con cá bị phơi nắng trên mặt đường rất lâu, qua một cơn mưa to, cô một lần nữa sống lại.
Thậm chí ánh mắt cũng trở nên linh động.
Cô chẳng việc gì phải gọi cho Đào Mục Chi.
Hắn cũng đâu bảo cô phải gọi báo bình an cho hắn! Lâm Tố nhíu mày nghĩ, chợt bất mãn bĩu môi.
Điện thoại có chuông thông báo tin nhắn.
[Đào Mục Chi: Làm sao thế?]
Đào Mục Chi tự nhiên sẽ không bỏ qua chuyện cô tự nhiên gọi điện rồi cúp.
Mà kể cả có vậy thì Lâm Tố cũng chẳng sợ.
Cô cảm thấy mỗi lần khi ở cùng với Đào Mục Chi, một cuộc thi hùng biện nào đó sẽ tự động được bắt đầu, đối diện với câu hỏi liên tiếp của Đào Mục Chi, cô đều có thể tìm được cách để đánh trở lại.
Lâm Tố gõ tin nhắn trả lời.
[Lâm Tố: Tôi quên mất anh nói là có chuyện mới được gọi điện cho anh.]
Nhìn xem, cái não nhỏ này của Lâm Tố thông minh đến thế nào.
Trước khi cô lên xe, Đào Mục Chi đã ôm Lâm Tố nói cô có việc gì thì có thể gọi cho hắn.
Nhưng vừa rồi cô gọi cho hắn, sau khi hắn ấn nghe cô lại lập tức cúp máy, rõ ràng là vì nhớ ra lời dặn dò của hắn.
Lần này, Lâm Tố cứ thế úp nồi lên đầu Đào Mục Chi, còn nhân tiện khiến hình tượng điềm đạm đáng yêu của mình càng thêm vững chắc.
Dù sao thì cô làm cái gì sai đều là tại Đào Mục Chi hết!
Lâm Tố gửi tin nhắn đi, không lâu sau, tin nhắn trả lời của Đào Mục Chi gửi đến.
[Đào Mục Chi: Không có việc gì cũng có thể gọi.]
Lâm Tố: "..."
Thế sao lúc đấy anh không nói luôn? Giờ mới nói.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố gõ mấy chữ trả lời.
[Lâm Tố: Anh không nói sớm.]
Lâm Tố gửi tin nhắn oán giận này đi, quăng cái nồi này thật gọn gàng dứt khoát, tâm trạng cũng theo đó tốt lên.
Quăng nồi đi xong, Lâm Tố chuẩn bị lên giường ngủ, nhưng còn chưa đi đến giường, chuông điện thoại đã vang lên.
Lâm Tố lấy điện thoại ra, phát hiện là Đào Mục Chi gọi.
Chuông điện thoại kèm theo rung, trái tim của cô tựa như cũng rung động theo, nhịp tim càng lúc càng nhanh.
Không không còn là búp bê vô hồn nữa, mà là một công chúa nhỏ được cưng chiều có ý thức của chính mình.
Cô nhìn tên của Đào Mục Chi không ngừng lay động, ánh sáng phản chiếu trong mắt cô, khiến đôi mắt hồ ly xinh đẹp một lần nữa trở nên linh động nhạy bén.
Khóe môi của Lâm Tố chậm rãi cong lên, cô chun mũi, khẽ "hừ" một tiếng, sau đó tiếp nghe.
"Làm gì hả?" Hùng hùng hổ hổ..
Vóc dáng nhỏ nhắn mảnh mai, mái tóc dài để xõa sau lưng, khí chất như người phụ nữ trẻ đẹp bước ra từ một áng thơ mang đến cảm giác điềm đạm nho nhã dịu dàng gây ấn tượng cho người đối diện.
Lâm Mộ Hoa là giáo viên dạy ngữ văn ở ngay trường trung học trên thị trấn.
Nhìn thấy mẹ, lưng Lâm Tố bất giác đứng thẳng, có lẽ là vì trung học mẹ cũng là cô giáo của mình nên cô vẫn luôn có cảm giác là một học sinh đứng trước bà.
Nhưng thật ra Lâm Mộ Hoa là một giáo viên hòa nhã với học sinh của mình, cũng là một người mẹ dịu dàng, bà chưa bao giờ đặt ra yêu cầu gì cho Lâm Tố, toàn bộ yêu cầu của bà đều đặt lên chính bản thân mình rồi.
Lâm Tố cười với bà, đứng cứng ngắc tại chỗ nói: "Vâng, về rồi ạ.
Lẽ ra phải về sớm chờ mẹ, nhưng con sống không nhìn ngày tháng quen rồi, tự nhiên quên mất hôm nay là bắt đầu kỳ nghỉ lễ."
Lời này giống như đang giải thích vì sao mình không liên hệ với bà.
Lâm Mộ Hoa nghe xong, tươi cười trên mặt không hề giảm bớt, nói: "Có gì đâu.
Không thấy con về nên mẹ cũng biết là con quên."
Lâm Tố chớp mắt, mỉm cười đáp: "Vâng ạ."
Dứt lời, hai người đứng tại chỗ, không ai biết phải nói tiếp thế nào.
Lâm Tố đứng một lát, Lâm Mộ Hoa vẫn nhìn cô mỉm cười, cô gượng gạo chuyển tầm mắt lên tầng hai, cười nói: "Mẹ đang làm gì trên tầng thế ạ?"
Lúc cô đi vào, Lâm Mộ Hoa từ tầng hai đi xuống.
Lâm Mộ Hoa nghe vậy mới bừng tỉnh: "Mẹ đang ăn cơm.
Ôi đúng rồi, con cũng phải ăn cơm trưa chứ nhỉ?"
Lâm Tố xuất phát từ chín giờ sáng, ba tiếng lái xe, bây giờ cũng đã là mười hai giờ, vừa vặn đến giờ ăn trưa.
Tối qua Lâm Mộ Hoa gửi tin nhắn cho Lâm Tố, nhưng hôm nay lại cũng như đã quên mất con gái sẽ về mà một mình ăn trước.
Bà nói xong thì vội vã giải thích với Lâm Tố: "Mẹ xin lỗi tiểu Tố, mẹ ăn trước một ít mất rồi.
Nhưng không sao, bây giờ mẹ đi chợ luôn về nấu vẫn kịp."
"Không cần đâu." Lâm Tố nói, "Con ăn với mẹ được mà."
Nói xong, Lâm Tố đi lên cầu thang.
Lâm Mộ Hoa đưa tay chặn cô lại, cười nói: "Không sao.
Mẹ đi mua đồ mới rồi nấu cho con phần khác, cá kho được không nào?"
Nhưng lần này không cản được Lâm Tố, trong lúc bà ấy nói, cô đã tránh được cánh tay của Lâm Mộ Hoa đi lên tầng hai, vừa đi vừa nói: "Không cần phiền phức vậy đâu, cá kho để tối là được ạ..."
Đồng thời Lâm Tố cũng đã lên đến tầng hai.
Cách cầu thang không xa chính là nhà ăn.
Bàn ăn đặt ngay ngắn ở đó, trên bàn ăn bày bữa trưa của Lâm Mộ Hoa.
Một bát cháo trắng, một đĩa ngó sen không biết đã hâm nóng lại bao nhiêu lần, chỉ có từng này.
Ánh mắt Lâm Tố trong thoáng chốc tối đi, ý cười bên môi cũng dần thu lại.
Lâm Mộ Hoa theo sau cô đi lên, nhìn thấy biểu tình thay đổi của Lâm Tố cũng không để trong lòng, cười giải thích với cô: "Một mình ăn nên không vẽ vời phức tạp.
Mà ngó sen này nếu trưa nay không ăn để thêm nữa thì hỏng mất."
Lâm Tố im lặng nhìn bữa trưa trên bàn.
Tầng hai rơi vào yên tĩnh.
Căn nhà được bố trí theo phong cách ấm áp thoải mái giống như bị đặt trong một cái động lạnh như băng, bầu không khí rơi vào yên tĩnh đáng sợ.
Lâm Tố nhìn bữa trưa trên bàn một lát, biểu tình chậm chạp thu lại, cuối cùng sắc mặt trở nên cứng ngắc.
Lâm Mộ Hoa quan sát Lâm Tố, trước khi đốm sáng cuối cùng trong đáy mắt cô biến mất, bà lên tiếng: "Chúng ta đi mua thức ăn đi.
Con về rồi, mẹ cũng không thể chỉ cho con ăn mấy cái này."
Nói xong, Lâm Mộ Hoa cười xoa hai má Lâm Tố, nói: "Con xem, con về rồi, mẹ cũng nhờ con mà được ăn đồ ngon."
Bàn tay của mẹ thon dài gầy guộc, chạm vào má cô lại giống như một bộ xương khô không có da thịt cũng không có độ ấm.
Lâm Tố thoáng bừng tỉnh, cô quay đầu lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của mẹ.
Lâm Mộ Hoa vẫn cười dịu dàng nhìn cô, nụ cười lan đến tận đáy mắt, mang theo ấm áp và dịu dàng chưa bao giờ thay đổi.
Ý thức chậm rãi quay về, dưới sự vuốt ve dịu dàng tột cùng này, cô giống như vô số lần trước đây nói với mẹ.
"Con kiếm được nhiều tiền lắm, cũng đã cho mẹ rất nhiều tiền rồi mà, mẹ không cần tiết kiệm như thế."
Nghe Lâm Tố nói xong, ý cười trong mắt Lâm Mộ Hoa lại càng đậm hơn.
Bà dịu dàng xoa má Lâm Tố, giống như đã dùng toàn bộ tình yêu của mình dồn vào nụ cười này ánh mắt này, còn có động tác vuốt ve này.
"Mẹ chỉ nghĩ, nếu như mẹ tiêu ít đi một chút thì con có thể có nhiều tiền hơn một chút rồi.
Mẹ chịu khổ thì không sao, với mẹ, con mới là quan trọng nhất."
Lâm Mộ Hoa là một người mẹ vĩ đại đến mức không đặt sự tồn tại của bản thân vào trong mắt.
Giống như một đời này của bà đều là vì Lâm Tố mà sống.
Bà có tiền lương đủ sống thoải mái, ở một độ tuổi lý tưởng, nhưng toàn bộ tâm trí đều đặt trên người Lâm Tố.
Mà Lâm Tố tiếp nhận tình thương bao la của mẹ, cũng được mẹ dạy cách biết ơn.
Đối với tình yêu như chỉ càng lớn hơn chứ không bao giờ dừng lại của mẹ, thậm chí một từ biết ơn này đã không còn là đủ với cô.
Lâm Tố nhìn mẹ, thấy bà đang cười dịu dàng với mình.
Qua một lát sau, ánh sáng trong mắt đã biến mất một lần nữa quay về, cô mỉm cười, nói.
"Cám ơn mẹ."
Nhận được lời cám ơn của cô, nhưng Lâm Mộ Hoa lại không hề để ý, ngón tay bà lướt đến bên tai, giúp cô gạt sợi tóc rối về sau.
"Chúng ta đi chợ mua đồ về nấu cơm, nhé?"
"Vâng." Lâm Tố gật đầu.
-
Tuy chỉ là một thôn nhỏ, nhưng giao thông thuận lợi, chất lượng cuộc sống cũng không kém gì trên thành thị.
Lâm Tố và Lâm Mộ Hoa ra khỏi nhà, vào chợ.
Bây giờ là giữa trưa, trong chợ đông nghẹt người đi mua đồ ăn về nấu cơm, thôn nhỏ này đi đâu cũng gặp người quen, bất kể là giữa người mua và người bán, người bán và người bán hay người mua và người mua, đụng mặt là có thể đứng lại tám chuyện vài câu.
Chợ trưa, đủ loại chuyện được nhắc đến, giọng điệu của mỗi người đều là vui vẻ thích thú.
Bởi vì dịp lễ Quốc Khánh bắt đầu, đám trẻ trong nhà cũng đều đã quay về.
Lâm Tố và Lâm Mộ Hoa cùng nhau đi chợ không ít lần, mà con cái của những người bán hàng trong này phần lớn đều học ở trên trấn.
Chỉ cần từng học trên trấn thì Lâm Mộ Hoa cũng sẽ có ít nhất một lần là giáo viên của đám trẻ.
Hai người bước vào chợ, chốc chốc lại có người chào "Cô giáo Lâm".
Chào hỏi Lâm Mộ Hoa xong, dĩ nhiêu đều sẽ chú ý đến Lâm Tố đi cùng.
"Tiểu Tố về rồi đấy à?"
"Chà, lâu rồi không gặp, tiểu Tố càng lớn càng xinh xắn~"
"Tiểu Tố thích ăn súp lơ nhất đúng không? Hôm nay mới về luôn đấy, cô giáo Lâm mua không? Hầy, đều là người nhà cả, không cần tiền đâu."
Những người bán hàng ở đây đều là nông dân, bán đồ nhà trồng, lại chất phác nhiệt tình, một mực muốn tặng, nhưng Lâm Mộ Hoa dĩ nhiên không thể cứ thế nhận không.
"Tiền thì phải đưa, không là tôi không lấy đâu nhé." Lâm Mộ Hoa hòa nhã nói.
Lâm Mộ Hoa có vóc người mảnh mai, dù giả vờ tức giận cũng là hòa nhã dịu dàng.
Mỗi người gặp được bà, lý do tặng đồ ăn có lẽ đều là vì nhớ đến quá khứ lận đận trước đây của Lâm Mộ Hoa.
Đặc biệt là hiện tại.
Bà mua rất nhiều đồ ăn, cô con gái còn cao hơn mẹ đi ngay đằng sau, nhưng bà lại tự mình xách tất cả, con gái đi đằng sau thì hai tay trống không, chỉ lẳng lặng đi sau bà.
Mỗi lần nhìn thấy cảnh này, mấy người bán hàng hoặc là sẽ cười, hoặc là dùng ánh mắt không hài lòng nhìn về phía Lâm Tố.
"Tiểu Tố, con bé này sao thế nhỉ? Mẹ sắp xách đồ không nổi nữa rồi mà cũng không mau tới phụ một tay."
Lâm Tố mỗi lần được nhắc nhở như thế đều sẽ vươn tay về phía bà: "Mẹ..."
Một câu này còn chưa nói hết, bàn tay xách đồ của Lâm Mộ Hoa đã tránh sang một bên.
Bà cố gắng muốn tự xách túi lớn túi bé, vóc người nhỏ nhắn cùng lúc xách nhiều đồ như vậy không tránh khỏi nhìn hơi vất vả.
Nhưng dù có là vậy thì nụ cười dịu dàng trên mặt Lâm Mộ Hoa vẫn vĩnh viễn không đổi.
"Không cần con cầm, cũng không phải mẹ không xách nổi."
Bàn tay vươn ra của Lâm Tố dừng lại giữa không trung, dưới ánh mắt chăm chú của người bán hàng và ánh mắt dịu dàng của mẹ, Lâm Tố thu tay về.
Sau đó Lâm Mộ Hoa sẽ lập tức quay sang người bán hàng giải thích.
"Mấy thứ này nặng lắm, tôi xách còn thấy mệt thì sao thể để tiểu Tố xách được.
Con bé là nhiếp ảnh gia, bàn tay rất quý, không thể xách đồ nặng."
Người bán hàng nghe Lâm Mộ Hoa giải thích xong cũng không biết là nghe hiểu được những gì.
Nhưng cuối cùng có lẽ đều đi đến một kết luận duy nhất, Lâm Mộ Hoa là một người mẹ trên cả tuyệt vời.
"Tôi chỉ nghĩ để tiểu Tố xách giúp vài túi thì chị đỡ được đôi chút." Người bán hàng vừa cười vừa nói tiếp: "Chị cũng thật là, lần nào cũng thế, không để cho tiểu Tố phụ cái gì bao giờ."
"Tiểu Tố hiếm lắm mới có dịp về nhà chơi, có thể đi chợ với tôi đã rất tốt rồi, những chuyện khác đều không quan trọng." Lâm Mộ Hoa cười nói xong, quay đầu nói với Lâm Tố im lặng đứng một bên.
"Đi thôi, chúng ta đi mua cá, trưa nay mẹ kho cá cho con ăn."
Nghe bà gọi mình, Lâm Tố mới như được lên dây cót, đáp một tiếng: "Vâng."
Sau đó, hai người rời khỏi khu bán rau quả trái cây sang khu thủy hải sản.
Hai người một trước một sau đi về phía trước, một người hơn bốn mươi vóc dáng nhỏ xinh vất vả xách túi lớn túi bé nặng trịch, một người thì trẻ tuổi hai tay trống không ung dung đi bên cạnh.
Mẹ con hai người hình thành nên một sự tương phản cực kỳ lớn, mà mấy thứ đồ lỉnh kỉnh kia càng tạo nên một sự tương phản lớn hơn nữa.
Chợ là nơi đông người qua lại, nhiều người nhiều chuyện, dĩ nhiên cũng trở thành nơi để tin tức được lan truyền từ vô số cái miệng.
Nhìn thấy Lâm Mộ Hoa, mọi người đều sẽ nghĩ đến quá khứ lận đận của bà, còn có tình thương vĩ đại của người mẹ bà dành cho Lâm Tố.
Có một người mẹ như vậy, dĩ nhiên trong câu chuyện của họ sẽ không thiếu người ba của cô.
"Chị xem cô giáo Lâm này, nâng niu tiểu Tố như bảo bối.
Tôi bảo chị ấy để tiểu Tố xách giúp ít đồ, chị ấy lại nhất định không cho tiểu Tố xách.
Thanh niên trẻ tuổi, cũng đã hơn hai mươi rồi, xách chút đồ thì làm sao mà có chuyện gì được."
"Tiểu Tố đúng là có phúc mới có một người mẹ như thế.
Tuy ba là một thằng súc sinh, nhưng có một người mẹ như thế đã đủ hạnh phúc rồi."
"Đúng rồi, không nghe được tin tức gì về thằng đó.
Vẫn ở thành Nam hả?"
"Chứ còn sao nữa? Nghề nghiệp đó cũng không thể đến nơi nào quá nhỏ bé được, ngay ở nội thành thôi.
Nghe nói mới chuyển sang một bà già nào đó, sống tốt lắm."
"Nhổ vào! Tiểu Tố trưởng thành đến bây giờ, một xu cũng không thấy thằng đó chi ra, có lẽ cũng chưa bao giờ nhìn đến tiểu Tố.
Đúng là cái loại đàn ông chó má, con gái ruột của mình cũng nhẫn tâm được như thế."
"Hầy, mà tôi còn nghe nói là đối xử tốt với con gái của bà già kia lắm."
"Cô con gái đó hình như là xấp xỉ tuổi với tiểu Tố đấy."
"Sinh gần sát nhau luôn.
Tiểu Tố chỉ kém cô con gái đó hai tháng."
"Đúng là cái đồ đàn ông táng tận lương tâm.
Tôi nói chứ, nếu Tiểu Tố không có người mẹ tốt như cô giáo Lâm thì đừng nói là nhiếp ảnh gia, chẳng biết được bây giờ lại đang làm công nhân ở cái nhà máy nào rồi.
Năm đó cô giáo Lâm ly hôn chồng cũng mới chỉ hai mươi, xinh đẹp như vậy, lại còn là giáo viên, muốn tái hôn thì có gì khó? Nhưng bởi vì sợ tiểu Tố bị thiệt thòi nên hy sinh bao nhiêu năm một mình nuôi tiểu Tố lớn khôn.
Chị nói nếu là đàn ông thì có thể làm được đến mức này không?"
"Không chỉ thế thôi đâu.
Ở nhà cô giáo Lâm cũng không cho tiểu Tố làm gì hết, bản thân thì ăn mặc giản dị, ngày thường mua một miếng thịt cũng không dám.
Chị để ý mà xem, trừ những ngày tiểu Tố nghỉ lễ quay về, có bao giờ thấy được giáo viên Lâm đi mua nhiều đồ như thế không?"
"Tiền lương của cô giáo Lâm hẳn là cũng không thấp, tiểu Tố làm nhiếp ảnh gia thì chắc phải kiếm được rất nhiều tiền, vậy mà không cho mẹ mình tiền sao?"
"Tiểu Tố có cho mẹ tiền không thì không biết, nhưng tiền lương của cô giáo Lâm đều tích cóp lại cho con gái rồi."
"Sao chị biết?"
"Hầy, cháu trai tôi cũng làm giáo viên mà.
Cô giáo Lâm kể với một giáo viên lịch sử, vị giáo viên đó sau này oang oang kể ra ngoài, thế là cả trường đều biết."
"Cô giáo Lâm cũng thật là, biết người đó không giữ mồm giữ miệng còn kể ra làm gì."
"Người ta cũng không nghĩ nhiều thế đâu.
Mà nếu không nhờ vậy thì sao chúng ta biết được? Cũng may đứa bé tiểu Tố này tuy là không giúp được mẹ làm cái gì, nhưng cũng xem như hiếu thuận, mỗi khi giáo viên Lâm được nghỉ đều về nhà."
"Về nhà thì làm được gì? Đều là cô giáo Lâm chăm sóc.
Chị xem, mua cá xong rồi, cũng là cô giáo Lâm xách."
"Đúng rồi đấy, kể cả mẹ không đưa thì cứ giật lấy là được mà."
"Tôi thấy tiểu Tố tuy là không ở với người đàn ông kia nhưng mà cũng có cái gen di truyền rồi, đều không có tình cảm như nhau.
Vô lương tâm quá mà, cô giáo Lâm khổ thật."
Mấy người bán hàng trong chợ xúc động không thôi, ánh mắt nhìn đến Lâm Mộ Hoa càng thêm thiện cảm, mà nhìn sang Lâm Tố thì chất đầy không hài lòng.
Lâm Mộ Hoa và Lâm Tố đứng ở khu bán cá dĩ nhiên không nghe được những lời này, hai người mua cá xong thì quay về nhà.
-
Thu hoạch một vòng quay về, Lâm Mộ Hoa bắt đầu xắn tay áo vào bếp chuẩn bị nấu cơm.
Lâm Tố cũng xắn tay áo muốn vào giúp, nhưng bà đã đẩy cô ra ngoài.
"Đừng vào đây, trong bếp dầu mỡ khói bụi lắm, đừng để bẩn quần áo."
"Bẩn thì tắm là được, con rửa rau thôi." Lâm Tố nói.
Cô nói xong thì đi vào trong, Lâm Mộ Hoa một lần nữa đưa tay chặn lại, bà nhấc mắt dịu dàng nhìn Lâm Tố: "Không nghe lời mẹ sao?"
Lâm Mộ Hoa vừa dứt lời, cánh tay đưa lên của Lâm Tố khựng lại giữa không trung, cô nhìn sang mẹ, một lát sau, thả tay xuống.
"Đúng rồi." Lâm Mộ Hoa lập tức cười tươi, nói với Lâm Tố: "Vào phòng khách chờ mẹ nhé."
"Vâng." Nhìn chăm chú nụ cười của Lâm Mộ Hoa mấy giây, Lâm Tố cũng mỉm cười.
Không biết có phải do cô cảm giác sai không, vừa rồi khi mẹ hỏi cô không nghe lời sao, cổ tay đã xắn tay áo lên bỗng như có gió lạnh thổi qua, da cô cũng nổi lên một tầng gai ốc.
Cô kéo tay áo xuống, giấu đi phần gai ốc kia.
-
Vì Lâm Tố về nhà rồi nên Lâm Mộ Hoa mua rất nhiều đồ ăn, bữa trưa làm một bàn ăn thịnh soạn.
Nồi cá kho cuối cùng nấu xong, Lâm Mộ Hoa mới gọi Lâm Tố đang ngồi trong phòng khách ăn cơm.
Lâm Tố đi đến trước bàn ăn.
Lúc cô mới về đến nhà, trên bàn chỉ có một bát cháo trắng và một đĩa ngó sen không biết đã hâm nóng lại bao nhiêu lần.
Hiện tại, hai thứ đó vẫn ở vị trí cũ, nhưng thêm vào bảy tám món khác.
Mỗi món đều phong phú tươi ngon, tạo nên một sự đối lập vô cùng lớn với cháo trắng và ngó sen.
Ánh mắt của Lâm Tố dừng trên bát cháo trắng và đĩa ngó sen, giống như đã hoàn toàn bị hai thứ đó khóa chặt không có cách nào dời mắt.
Lâm Mộ Hoa bưng nồi cá kho từ sau lưng cô đi tới.
"Cá đến rồi~" Lâm Mộ Hoa cười nói, đặt nồi cá kho lên bàn.
Một bàn ăn cũng theo đó mà càng trở nên phong phú thịnh soạn, đồng thời, khiến bát cháo trắng và đĩa ngó sen kia càng trở nên giản dị lạc loài.
Ánh mắt của Lâm Tố như không thể kiểm soát hết lần này đến lần khác dừng lại trên hai thứ đó, trái tim cô cũng theo một lần lại một lần xác nhận này mà không ngừng bị dằn vặt.
Loại cảm giác này không hề tạo ra kích thích.
Ngược lại giống như ngọn lửa nhỏ chậm rãi cắn nuốt trái tim cô, từng chút từng chút một hút khô máu trong tim.
Máu bị trầm trọng hút đi làm cho oxi không thể lên đến đại não, khiến cô mất đi khả năng suy nghĩ cơ bản nhất.
Bỗng có một bàn tay gầy guộc ở ngay trước tầm mắt cô cầm lấy cháo trắng và ngó sen mang đi, đặt ở đối diện cô.
Lâm Mộ Hoa mang hai thứ này về vị trí của mình, ánh mắt dịu dàng dừng trên người Lâm Tố, nhẹ giọng nói: "Ăn cơm đi."
Nói xong, Lâm Mộ Hoa xúc một thìa cháo trắng bỏ vào miệng.
Lâm Tố giống như lúc này mới phản ứng lại, cô đứng lên cầm cháo trắng, cả ngó sen đặt bên cạnh, sau đó xếp những đĩa thức ăn đến trước mặt Lâm Mộ Hoa.
"Ăn cái này."
"Con đừng bỏ đi."
Hai người đồng thời lên tiếng.
Bàn tay trắng trẻo của Lâm Tố cầm bát cháo trắng, không cảm nhận được độ ấm nào, chứng tỏ cháo bên trong cũng đã nguội ngắt.
Cô đúng là muốn mang cháo đi đổ, nhưng Lâm Mộ Hoa lại nói không được, động tác của cô không khỏi khựng lại.
Mẹ đối xử với cô tốt như thế, cô nhất định phải nghe lời mẹ.
Đây chính là yêu cầu mà Lâm Tố tự đặt ra cho mình.
Cô đặt cháo trắng sang một bên, nói với Lâm Mộ Hoa: "Không đổ cũng được, mẹ ăn cùng con mấy món này đi."
Lâm Mộ Hoa phì cười, giọng nói yêu chiều: "Con bé này, mặc kệ mẹ, chỉ cần con hạnh phúc là mẹ cũng hạnh phúc rồi, không cần để ý đến mẹ."
Lâm Mộ Hoa nói xong, Lâm Tố không động đậy, cô nhìn mẹ, nói: "Mẹ không ăn con cũng sẽ không ăn."
Lâm Tố nhíu chặt mày, nếu bà không ăn thì cô nhất định cũng không động đũa vào những món ăn tươi ngon kia.
Lâm Mộ Hoa không còn cách nào, cầm đũa lên xẻ phần đầu cá, vây và đuôi cá ra, trên đĩa chỉ còn lại phần thịt nạc của cá.
Xẻ xong, Lâm Mộ Hoa bỏ những phần vừa bị xẻ ra kia vào một chiếc bát không rồi đặt trước mặt mình, sau đó nói với Lâm Tố: "Được rồi, mẹ ăn mấy cái này, con ăn phần còn lại nhé."
Phần còn lại trong nồi cá kho chỉ còn lại thịt nạc.
Nhưng khi Lâm Tố nhìn đến, chỉ cảm giác được nó như một cái xác không hồn, không có ý thức gì cả, nằm ở đó mặc cho người ta mổ xẻ.
Hình ảnh đó không ngừng lắc lư trước mắt cô.
Tuy là Lâm Mộ Hoa đã lùi một bước, nhưng Lâm Tố vẫn muốn hơn nữa.
"Một mình con không ăn hết cả con cá này đâu." Nói xong, cô nhìn tới phần cá trong bát Lâm Mộ Hoa, "Mẹ đừng ăn mấy cái đó, ăn thân cá với con đi."
Nói xong, Lâm Tố muốn cầm lấy bát của Lâm Mộ Hoa.
Nhưng bà đã nhanh hơn một bước giơ cao chiếc bát, nói với Lâm Tố: "Mẹ không ăn, mẹ không ăn đâu."
Tuy là đang giành giật với Lâm Tố, nhưng sắc mặt của Lâm Mộ Hoa vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía cô vẫn dịu dàng như cũ.
Bà cười nhìn Lâm Tố, nói: "Ăn mấy thứ này cũng không tệ rồi, ngày thường mẹ còn không được ăn mấy thứ này nữa."
Trái tim Lâm Tố như có một tảng đá đè nặng, khó khăn co bóp.
Không dễ dàng gì mới co bóp được một chút, đưa được một ít máu lên đến não, Lâm Tố mới có thể tự hỏi chính mình.
Cô nhìn Lâm Mộ Hoa, nghĩ đến lời nói vừa rồi của bà.
Cô nhìn mẹ rất lâu, cuối cùng lên tiếng.
"Mẹ, mẹ không cần khổ cực như thế."
Lâm Mộ Hoa khẽ giương mắt nhìn về phía con gái mình.
Biểu tình của Lâm Tố không còn xinh đẹp như khi cô vừa mới về đến nơi.
Sắc mặt của cô, giống như bị đè dưới tầng tầng sóng ngầm, giống như đã có cả trăm năm không được phơi dưới ánh mặt trời.
Khuôn mặt cô trắng bệnh, ánh mắt vô hồn, sau khi vào nhà, giống như một chùm sáng đã bị ép kiệt.
Nhìn thẳng vào dáng vẻ này của Lâm Tố, Lâm Mộ Hoa chậm rãi cong môi, mang theo một ý cười ôn nhu.
"Mẹ rất khổ cực.
Nhưng nếu như khổ cực có thể khiến con hạnh phúc thì mẹ cam tâm tình nguyện."
Lâm Tố nhìn Lâm Mộ Hoa, ánh sáng trong mắt theo mỗi lời nói của Lâm Mộ Hoa hết tan rã lại tụ lại.
Cuối cùng, ánh mắt tan rã dần trở nên vô hồn, cô nhìn Lâm Mộ Hoa, lại nói ra lời cảm ơn kia.
"Cám ơn mẹ."
Nhận được lời cám ơn này, ý cười trên môi Lâm Mộ Hoa càng trở nên dịu dàng hơn, bà nhìn con gái mình, nhẹ nhàng nói.
"Con gái ngốc, đây là điều mẹ nên làm mà, mau ăn đi."
-
Lâm Tố không ăn hết cả con cá.
Phần thịt nạc còn lại hơn nửa, nhưng Lâm Mộ Hoa sẽ không để Lâm Tố ăn đồ hâm nóng lại.
Cứ như thế, hơn phân nửa cá còn dư đều bị Lâm Mộ Hoa đổ vào thùng rác.
Ngoài nó ra, đồ ăn thừa trên bàn cũng đều bị đổ vào thùng rác.
Đổ xong, trên bàn chỉ còn lại những chiếc đĩa trống trơn.
Lâm Tố cầm chúng định mang vào bếp rửa, nhưng còn chưa vào đến nơi đã bị Lâm Mộ Hoa cầm về.
Bà đẩy cô về phòng nghỉ ngơi, Lâm Tố chăm chăm nhìn mẹ, mấy giây sau, đặt bát đũa xuống rồi quay về phòng mình.
Phòng của Lâm Tố ở căn phòng hướng mặt trời trên tầng hai.
Phòng ngủ của cô là căn phòng lớn nhất trong căn nhà này.
Vốn dĩ là có hai căn phòng hướng mặt trời, nhưng vì muốn cho Lâm Tố điều kiện sống tốt nhất, Lâm Mộ Hoa đã thông hai căn phòng này làm một, biến nó thành phòng ngủ của Lâm Tố.
Một mình Lâm Tố chiếm trọn hai căn phòng hướng mặt trời, dĩ nhiên sẽ không còn lại phòng nào cho Lâm Mộ Hoa.
Bà chọn một căn phòng trước đây là nhà kho ở hướng ngược lại, đặt thêm một chiếc giường nhỏ vào, dùng nó làm chỗ ngả lưng.
Từ lúc Lâm Tố về đến nhà, đầu tiên là đi mua đồ ăn, sau đó là ăn cơm, giống như đã bận rộn rất lâu, vẫn chưa có thời gian quay về phòng mình.
Về đến phòng, nắng chiều chiếu lệch vào căn phòng, Lâm Tố có cảm giác mình đã bị say nắng.
Đầu óc choáng váng khiến cô buồn nôn.
Phần nạc của cá kho cô đã ăn vào cứ như đang điên loạn chạy trong bụng, tập hợp ở một chỗ, sau đó lại nhảy nhót khắp nơi, Lâm Tố có cảm giác giây tiếp theo mình sẽ nôn toàn bộ ra ngoài.
Cô ngửa đầu, mạnh mẽ nuốt xuống.
Vất vả đè xuống cảm giác buồn nôn xong, cô cố gắng tìm thứ gì đó để đánh lạc hướng sự chú ý của mình, ánh mắt quét một vòng trong căn phòng.
Lâm Tố đã sống ở đây hai mươi năm.
Không gian phòng rất lớn, bố trí trong phòng đều là những món đồ đắt tiền và cố gắng để cô cảm thấy thoải mái nhất.
Bởi vì mỗi ngày đều được phơi nắng nên trong phòng thậm chí có mùi hương ấm áp của ánh nắng mặt trời.
Gian phòng này không có một điểm nào để chê, ấm áp xinh đẹp giống như sau khi mua một con búp bê xinh đẹp đã tỉ mẩn bố trí ra.
Mà cô, chính là con búp bê được nuôi trong đó.
Chẳng qua là búp bê không có ý thức, còn cô thì có.
Ý thức của Lâm Tố có một giây trở lại.
Trong một giây này, trước mắt cô hiện lên khuôn mặt của Đào Mục Chi.
Sau đó hình ảnh của hắn như bị bấm dừng trong ý thức của cô, Lâm Tố im lặng suy nghĩ, một lát sau, trong ánh mắt cô dần hiện ra ánh sáng.
Cô đã về nhà được bao lâu rồi nhỉ?
Lâm Tố lấy điện thoại ra.
Một giờ chiều.
Cô xuất phát từ chín giờ sáng, đã tách ra với Đào Mục Chi bốn tiếng rồi.
Mà cô nói với Đào Mục Chi là mình chỉ cần ba tiếng để về đến nhà.
Lâm Tố nghĩ đến đây, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của Đào Mục Chi khi mình rời khỏi...
Cô có nên gọi cho Đào Mục Chi báo một tiếng là mình đã về đến nhà rồi không?
Đầu nghĩ đến đây, tay đã sớm mở danh bạ, thậm chí còn mở số liên lạc của Đào Mục Chi.
Sau đó nữa, bàn tay cô lại như bị điều khiển, ấn gọi đi.
Rất nhanh có tiếng chuông vang lên, tiếng tút kéo dài kéo căng dây thần kinh của cô.
Sau khi bị kéo căng hai lần như thế, điện thoại rốt cuộc có người tiếp nghe, tiếng của Đào Mục Chi truyền đến.
"A lô." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông như một cây búa nhỏ gõ vào dây thần kinh kéo căng của cô, khiến nó rung lên, trái tim Lâm Tố cũng theo nó chậm rãi co bóp trở lại.
Lâm Tố cúp máy.
Sao cô lại gọi cho Đào Mục Chi chứ? Sao cô phải báo với hắn là mình đã về nhà? Cô báo bình an với hắn làm cái gì?
Cứ như hai người là người yêu không bằng.
Một tích tắc khi nghe thấy tiếng của Đào Mục Chi, Lâm Tố giống như một con cá bị phơi nắng trên mặt đường rất lâu, qua một cơn mưa to, cô một lần nữa sống lại.
Thậm chí ánh mắt cũng trở nên linh động.
Cô chẳng việc gì phải gọi cho Đào Mục Chi.
Hắn cũng đâu bảo cô phải gọi báo bình an cho hắn! Lâm Tố nhíu mày nghĩ, chợt bất mãn bĩu môi.
Điện thoại có chuông thông báo tin nhắn.
[Đào Mục Chi: Làm sao thế?]
Đào Mục Chi tự nhiên sẽ không bỏ qua chuyện cô tự nhiên gọi điện rồi cúp.
Mà kể cả có vậy thì Lâm Tố cũng chẳng sợ.
Cô cảm thấy mỗi lần khi ở cùng với Đào Mục Chi, một cuộc thi hùng biện nào đó sẽ tự động được bắt đầu, đối diện với câu hỏi liên tiếp của Đào Mục Chi, cô đều có thể tìm được cách để đánh trở lại.
Lâm Tố gõ tin nhắn trả lời.
[Lâm Tố: Tôi quên mất anh nói là có chuyện mới được gọi điện cho anh.]
Nhìn xem, cái não nhỏ này của Lâm Tố thông minh đến thế nào.
Trước khi cô lên xe, Đào Mục Chi đã ôm Lâm Tố nói cô có việc gì thì có thể gọi cho hắn.
Nhưng vừa rồi cô gọi cho hắn, sau khi hắn ấn nghe cô lại lập tức cúp máy, rõ ràng là vì nhớ ra lời dặn dò của hắn.
Lần này, Lâm Tố cứ thế úp nồi lên đầu Đào Mục Chi, còn nhân tiện khiến hình tượng điềm đạm đáng yêu của mình càng thêm vững chắc.
Dù sao thì cô làm cái gì sai đều là tại Đào Mục Chi hết!
Lâm Tố gửi tin nhắn đi, không lâu sau, tin nhắn trả lời của Đào Mục Chi gửi đến.
[Đào Mục Chi: Không có việc gì cũng có thể gọi.]
Lâm Tố: "..."
Thế sao lúc đấy anh không nói luôn? Giờ mới nói.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố gõ mấy chữ trả lời.
[Lâm Tố: Anh không nói sớm.]
Lâm Tố gửi tin nhắn oán giận này đi, quăng cái nồi này thật gọn gàng dứt khoát, tâm trạng cũng theo đó tốt lên.
Quăng nồi đi xong, Lâm Tố chuẩn bị lên giường ngủ, nhưng còn chưa đi đến giường, chuông điện thoại đã vang lên.
Lâm Tố lấy điện thoại ra, phát hiện là Đào Mục Chi gọi.
Chuông điện thoại kèm theo rung, trái tim của cô tựa như cũng rung động theo, nhịp tim càng lúc càng nhanh.
Không không còn là búp bê vô hồn nữa, mà là một công chúa nhỏ được cưng chiều có ý thức của chính mình.
Cô nhìn tên của Đào Mục Chi không ngừng lay động, ánh sáng phản chiếu trong mắt cô, khiến đôi mắt hồ ly xinh đẹp một lần nữa trở nên linh động nhạy bén.
Khóe môi của Lâm Tố chậm rãi cong lên, cô chun mũi, khẽ "hừ" một tiếng, sau đó tiếp nghe.
"Làm gì hả?" Hùng hùng hổ hổ..
/139
|