Art: Weibo @眠狼
Chương 28: Họ cũng không nói không thể mang theo người nhà
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Cả hai đầu dây bởi vì một câu nói này của Lâm Tố mà đồng thời rơi vào yên lặng.
Trái tim Lâm Tố nhảy thình thịch, sau khi ngẩn ra mấy giây thì lộn xộn nói được hai câu.
"Được rồi, tối nay anh về nằm thử xem có hợp với cái eo của anh không.
Không còn chuyện gì nữa thì cúp đây!"
Nói xong, Lâm Tố cúp máy.
Bên tai, kết thúc một chuỗi câu từ hùng hổ của Lâm Tố là tiếng tút kết thúc trò chuyện, Đào Mục Chi ngồi ở bàn làm việc, điện thoại còn chưa đặt xuống.
Giống như hắn vẫn còn nghe được giọng nói vừa rồi của Lâm Tố ở bên tai, Đào Mục Chi hơi rũ mắt, trái tim nằm trong lồng ngực đập từng nhịp trầm ổn hữu lực, hắn đặt điện thoại xuống, khóe môi chợt cong lên.
Lâm Tố cúp máy xong lập tức ném chiếc điện thoại như cục than nóng sang ghế phụ, sau đó như bị rút cạn sức lực, cả người ngả về sau.
Không gian trong xe rất bí bách, có cảm giác không khí lưu thông không được tốt cho lắm, Lâm Tố thở mạnh hai cái, sau đó mở cửa kính xe.
Gió lạnh bên ngoài ập tới, tóc mai trên trán bị gió cuốn lên, cô ổn định lại hơi thở của mình, cũng ổn định lại trái tim đang nhảy nhót loạn xạ.
Vừa nãy Đào Mục Chi nói ở nhà cô không đi nữa, cô bèn cứ thế mà phun ra một câu kia.
Lâm Tố ơi là Lâm Tố, mày đúng là cái đồ không có não.
Mày nói lời này có khác gì đang tỏ ra là không muốn để cho Đào Mục Chi đi không hả?
Nghĩ đến đây, mí mắt Lâm Tố giật giật, Đào Mục Chi sẽ nghĩ thế nào?
Mẹ nó, hắn sẽ không hiểu nhầm là cô thích hắn chứ?
Nhưng cô không có mà, cô thật sự là buột miệng nói ra, hơn nữa cô không muốn để Đào Mục Chi đi rõ ràng không phải vì thích hắn, ngược lại là vì ghét hắn mới đúng.
Cô muốn giữ hắn lại nhà mình, để hắn chăm sóc cho cô, sau đó cô sẽ nghĩ đủ mọi cách để hành hạ hắn.
Lâm Tố rụt cái đầu từ ngoài cửa về, liếc cái điện thoại nằm im lặng trên chiếc ghế phụ.
Hi vọng Đào Mục Chi đừng có hiểu nhầm ý của cô.
-
Để tránh bị Đào Mục Chi hiểu nhầm, hôm nay Lâm Tố còn cố tình không đến phòng khám tìm Đào Mục Chi.
Cô cũng biết bản thân hơi dính người, nhìn giống như là không có hắn thì không sống nổi.
Không thể nào, không có Đào Mục Chi thì cuộc sống của cô vẫn rất phong phú đa dạng!
Lâm Tố ở nhà ngủ trưa.
Bốn giờ chiều, tài xế giao hàng gọi điện cho cô, nói là đang đợi dưới tầng.
Lâm Tố xuống dưới đón người, dẫn đường để họ khiêng đồ lên cho mình.
Vào đến nhà của Lâm Tố, đầu tiên là đặt đệm vào phòng ngủ phụ, sau đó tiếp tục đi vào nhà ăn.
Nói là nhà ăn, thật ra chính là một khoảng trống chẳng có gì cả, trên sàn nhà còn rơi rớt đầy tạp chí và ảnh chụp.
Mấy người này đã giao hàng nhiều năm, trường hợp gì cũng đã gặp qua, cũng tự có những phương thức xử lý của riêng mình.
Thấy tạp chí và ảnh chụp đầy trên đất, họ quay sang hỏi Lâm Tố đứng ở bên cạnh.
"Chỗ tạp chí và ảnh chụp này cần thu lại không ạ?"
Lâm Tố đang đứng một bên, cô cắn ngón tay, thất thần nhìn chằm chằm bộ bàn ăn đặt bên cạnh.
"A?" Được một người trong đó nhắc nhở, cô thoáng tỉnh táo lại, quay đầu liếc qua mặt đất nói: "Không cần đâu, đẩy sang một bên là được."
"Vâng." Hai người nhanh chóng đẩy tạp chí và ảnh chụp sang một bên, để chừa ra một khoảng không gian sạch sẽ rồi đặt bàn ăn vào.
Tiếp theo, họ đặt hai chiếc ghế ở hai bên.
Xếp xong xuôi, một người nhìn về phía Lâm Tố hỏi: "Chị xem còn cần điều chỉnh gì nữa không ạ?"
Vốn là một nhà ăn trống không, hiện tại đã được đặt vào một chiếc bàn gỗ dài màu nâu nhạt, hai bên là hai chiếc ghế gỗ cùng màu.
Cô vốn là tùy tiện chọn, không ngờ lại đặc biệt ăn nhập với không gian nhà ăn đơn giản này.
Lâm Tố vẫn còn đang cắn ngón tay, đáp: "Không cần."
"Vâng, vậy mời chị ký tên ạ." Một người đưa giấy ra trước mặt cô.
Lâm Tố nhận lấy, ký tên mình lên.
Xong xuôi đâu đấy, mấy người giao hàng chào tạm biệt Lâm Tố, trước khi đi còn được cô đưa cho hai chai nước, họ cảm ơn nhận lấy rồi bước vào thang máy.
Chờ mấy người đó đi khỏi, Lâm Tố quay về nhà mình.
Bước vào phòng khách, cô lập tức nhìn thấy bộ bàn ăn kia.
Lâm Tố: "..."
Cô mua cái này làm gì?
Bộ bàn ăn đã mua xong, còn được giao đến tận nhà rồi, điều chỉnh tốt vị trí, bây giờ khi còn lại một mình, Lâm Tố mới tự hỏi mình một câu này.
Khi đó cô mua đệm xong, ở trong thang máy định sẽ trực tiếp xuống tầng hầm lái xe về nhà.
Thế nhưng thang máy đang yên đang lành lại dừng ở tầng một, sau đó cửa thang máy mở ra, bộ bàn ghế này đập vào mắt cô.
Đập vào mắt xong rồi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại ra khỏi thang máy bước đến.
Cô vốn chỉ định nhìn một cái thôi.
Đâu có ai ngờ ngồi xuống xong rồi, cánh tay vừa đặt lên mặt bàn, cô đã quẹt thẻ.
Nhân viên bán hàng nói cô cực kỳ sáng suốt, bởi vì cô vừa mua đệm, đến lúc đó có thể giao cùng bộ bàn ăn luôn, đỡ mất công cô chạy đến đây lần hai, tiện biết bao nhiêu.
Lâm Tố nâng tay gãi đầu.
Cô cũng không phải là tiện mà mua.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy bộ bàn ăn này, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh buổi sáng Đào Mục Chi ngồi khoanh chân trên tấm thảm.
Bàn trong phòng khách nhà cô là bàn thấp, Đào Mục Chi thân cao một mét chín ngồi trên thảm, cái đôi chân kia phải khoanh lại nhìn cũng hơi đáng thương.
Để hắn ngủ sô pha đã thấy hắn kêu ca là không tốt cho eo, ngộ nhỡ cô cứ để hắn khoanh chân ngồi trên thảm, một ngày nào đó hắn lại kêu ca là không tốt cho chân thì sao? Tránh sau này hắn lại đòi cô mua cho một bộ bàn ăn, mất công cô đi thêm một chuyến, thì chi bằng mua luôn bây giờ.
Đúng rồi, chính là nó.
Lâm Tố nghĩ đến đây, trong thoáng chốc đã hiểu ra mục đích cho hành vi này của mình, đầu óc quả nhiên sáng sủa hẳn.
Cô đây gọi là phòng ngừa chu đáo.
Dù Đào Mục Chi có phiền phức hơn thế nào thì cũng không thể nói thêm gì nữa.
-
Sắp đến giờ tan làm, Đào Mục Chi vừa khám cho bệnh nhân cuối cùng thì nhận được điện thoại của Trương Hòa, không biết là có việc gì.
Hắn nhìn tên hiển thị trên màn hình, ấn nghe.
"Học trưởng."
"Mục Chi, hôm nay thầy Nhậm về đại học X, buổi tối tổ chức tiệc ở nhà hàng, cậu cũng đến đi." Trương Hòa nói.
Đào Mục Chi hơi nâng mắt.
Thầy Nhậm trong miệng Trương Hòa là giáo sư đại học của Đào Mục Chi và Trương Hòa, sau khi dạy xong khóa của Đào Mục Chi đã về hưu.
Hắn là một trong những sinh viên cuối cùng của thầy Nhậm, còn ưu tú như thế, bởi vậy luôn rất được ông ấy ưu ái.
Mà Đào Mục Chi cũng rất kính trọng người thầy này.
Ông là giáo sư có lai lịch nhất đại học X, học thức uyên bác, luôn hòa nhã với mọi người, cũng tính là giáo sư nhập môn của Đào Mục Chi.
Sau khi thầy Nhậm nghỉ hưu không ở lại trường dưỡng lão mà quay về quê nhà, rất ít khi trở lại đây.
Năm nay không biết vì sao lại nhớ về trường cũ, cứ thế trở lại rồi.
Trương Hòa cũng là sinh viên của thầy Nhậm, trước mắt còn là giảng viên của đại học X, bèn đứng ra đại diện trường tiếp đón ông.
Tối nay mọi người tụ họp ở nhà hàng ăn cơm, ngoại trừ vài sinh viên của ông đang giảng dạy ngay tại đại học X thì còn mời một vài sinh viên ở lại thành phố A làm bác sĩ đến, trong đó có cả Đào Mục Chi.
Trong thời gian Đào Mục Chi trầm mặc, Trương Hòa đã luyên huyên trình bày mục đích thầy Nhậm quay về đây xong.
Không thấy Đào Mục Chi lên tiếng, Trương Hòa mới thoáng dừng lại, sau đó hỏi: "Làm sao thế? Tối nay cậu không có thời gian hả?"
"Không." Đào Mục Chi đáp, hỏi Trương Hòa: "Mấy giờ ạ?"
"Sáu giờ, cậu tan làm thì đi thẳng qua đây đi." Trương Hòa sắp xếp, "Thầy Nhậm sẽ ở khách sạn trường, sáu giờ đợi ở sảnh khách sạn."
Ý nói, không thể để giáo sư đợi sinh viên được.
Trương Hòa nói xong, Đào Mục Chi đáp một tiếng: "Được."
Trương Hòa nghe vậy thì cười, sau đó lại dặn dò: "Đúng rồi, cậu cũng biết đó, thầy Nhậm thích uống rượu, hôm nay không thể thiếu kính rượu, đừng lái xe đến."
"Không sao, tìm một người lái thay là được." Đào Mục Chi nói.
"Được." Thấy Đào Mục Chi cũng đã có cách xử lý của mình, Trương Hòa không nói nữa, cười nói: "Vậy chờ cậu đó, cúp nhé."
Dứt lời, Trương Hòa cúp điện thoại.
-
Sau khi đưa nhóm người vận chuyển hàng đi xong, Lâm Tố quay về phòng.
Hôm nay cô mua một chiếc đệm mới, còn đặc biệt mua một bộ bàn ăn, cùng một lúc để cho hai món đồ xâm nhập vào căn nhà của mình, xem ra không thể không giữ Đào Mục Chi ở lại thêm mấy ngày chăm sóc cho cô rồi.
Sắp hơn năm giờ, Lâm Tố cầm ấm siêu tốc, khăn mặt, bắt đầu chuẩn bị kế hoạch giả bệnh cho tối nay.
Giả bệnh cho đến hôm nay, Lâm Tố cũng dần dần lĩnh hội được giả bệnh không dễ chút nào.
Vừa phải khiến Đào Mục Chi nghĩ rằng cô chưa khỏi hẳn, vừa phải để hắn biết phương thức hiện tại có hiệu quả, như thế thì nhiệt độ cơ thể hôm nay của cô phải thấp hơn hôm qua mới được.
Ngoài ra cô cũng cảm thấy chỉ sờ trán đã sắp không lừa được Đào Mục Chi nữa, cô vừa chuẩn bị đun nước vừa tính toán, chờ một lúc cho bớt nguội mới bỏ nhiệt kế vào.
Đến lúc đó điều chỉnh nhiệt độ một chút, giữ ở khoảng 37.5 là được, có nhiệt kế rồi thì hắn càng không thể nghi ngờ gì được nữa.
Lâm Tố tự cảm thán mình nghĩ ra được một kế hoạch quá mức hoàn hảo, thầm nghĩ bản thân không cần làm nhiếp ảnh gia nữa mà phải đi làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, nhìn đi, nghiêm túc biết bao nhiêu.
Đang vui vẻ đánh giá kế hoạch của mình thì chuông điện thoại vang lên, là Đào Mục Chi.
Lâm Tố không nghe máy ngay, cô nghĩ phải giả vờ cho ra dáng một chút, làm thế nào cho giống như bởi vì bản thân bị sốt cao nên mơ hồ luôn rồi.
Sau đó khi nghe máy cũng phải làm sao cho giọng nói nghe ra thật yếu đuối.
Chờ qua hai hồi chuông Lâm Tố mới ấn nghe, đè giọng rồi nhăn mũi a lô một tiếng.
Giọng nói của cô rất nhẹ, còn hơi khàn, không thể không thừa nhận phương diện giả bệnh này của cô cũng thật lợi hại.
"Lại sốt rồi?" Đào Mục Chi hỏi.
Đào Mục Chi đã nghe ra giọng nói khác thường của cô, Lâm Tố nhướng nhướng mày, nhưng cũng không lấy đó làm đắc ý, tiếp tục dùng giọng điệu kia miễn cưỡng nói: "Ừm, nhưng cũng không sốt cao, tôi vừa đo rồi, 37.5 độ."
Nói xong, Lâm Tố nói: "Anh xem, tôi đã nói là phương pháp hiện tại có hiệu quả rồi mà, so với hôm qua đã thấp hơn rồi."
"Ừm."
Lâm Tố nghe Đào Mục Chi đáp một tiếng, thầm nghĩ có lẽ hắn đã không còn kiên trì muốn đưa mình đi tiêm nữa.
Cô thoáng cái vui vẻ, chuyển đề tài sang tối nay ăn gì.
"A đúng rồi, anh mau tan làm đi, tối nay tôi muốn ăn cá.
Ngoài cá còn muốn canh xương ngô, nếu đã có canh rồi thì tôi cảm thấy hôm nay nên kho cá đi.
Còn nữa, tôi còn muốn ăn rau chân vịt và nấm Khẩu Bắc, cái này anh tự quyết định làm gì thì làm.
Nhưng không ngon thì tôi không ăn đâu."
Lâm Tố nói liền một mạch, tự vạch ra thực đơn cho bữa tối nay.
Chờ cô nói xong xuôi, Đào Mục Chi lên tiếng.
"Tối nay tôi không thể nấu cơm cho cô được."
Lâm Tố: "..."
Không chờ cô đáp, Đào Mục Chi đã tiếp tục: "Tối nay tôi có hẹn."
Sau khi nghe Đào Mục Chi nói không thể nấu cơm tối cho cô, tâm trạng Lâm Tố đã tệ rồi.
Sau đó lại nghe Đào Mục Chi nói là vì "có hẹn" nên mới không thể về nấu cơm cho cô, Lâm Tố lập tức nhớ đến ngày đó gặp hắn và một cô gái ở trong nhà hàng dùng bữa.
Lâm Tố nhíu chặt mày, cô không giả vờ nữa, bởi vì cô cảm thấy mình có đầy đủ lý do để hiên ngang chất vấn hắn.
"Hẹn gì?" Lâm Tố hỏi xong, nói: "Tôi thấy là anh lại muốn đi xem mặt chứ gì? Tôi còn đang bị ốm mà anh đã muốn đi xem mặt, anh muốn mặc kệ sống chết của tôi có đúng không..."
"Cô muốn đến không?" Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố: "..."
Gì?
Cô còn chưa kịp phản ứng, Đào Mục Chi đã nói: "Họ cũng không nói không thể mang theo người nhà."
Lâm Tố: "..."
Thế hả?
Khoan đã! Ai là người nhà của anh!?
***
88: 2 chương hôm nay dành tặng Ly Tran, thay lời cám ơn đến nàng ấy đã share bộ truyện cho nhiều người biết đến hơn, thật lòng cám ơn cô đó nha~
Sau này nếu dịch dư được nhiều nhiều thì Bát sẽ lại tìm cơ hội tặng chương cho mọi người, yêu thương yêu thương:*.
Chương 28: Họ cũng không nói không thể mang theo người nhà
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Cả hai đầu dây bởi vì một câu nói này của Lâm Tố mà đồng thời rơi vào yên lặng.
Trái tim Lâm Tố nhảy thình thịch, sau khi ngẩn ra mấy giây thì lộn xộn nói được hai câu.
"Được rồi, tối nay anh về nằm thử xem có hợp với cái eo của anh không.
Không còn chuyện gì nữa thì cúp đây!"
Nói xong, Lâm Tố cúp máy.
Bên tai, kết thúc một chuỗi câu từ hùng hổ của Lâm Tố là tiếng tút kết thúc trò chuyện, Đào Mục Chi ngồi ở bàn làm việc, điện thoại còn chưa đặt xuống.
Giống như hắn vẫn còn nghe được giọng nói vừa rồi của Lâm Tố ở bên tai, Đào Mục Chi hơi rũ mắt, trái tim nằm trong lồng ngực đập từng nhịp trầm ổn hữu lực, hắn đặt điện thoại xuống, khóe môi chợt cong lên.
Lâm Tố cúp máy xong lập tức ném chiếc điện thoại như cục than nóng sang ghế phụ, sau đó như bị rút cạn sức lực, cả người ngả về sau.
Không gian trong xe rất bí bách, có cảm giác không khí lưu thông không được tốt cho lắm, Lâm Tố thở mạnh hai cái, sau đó mở cửa kính xe.
Gió lạnh bên ngoài ập tới, tóc mai trên trán bị gió cuốn lên, cô ổn định lại hơi thở của mình, cũng ổn định lại trái tim đang nhảy nhót loạn xạ.
Vừa nãy Đào Mục Chi nói ở nhà cô không đi nữa, cô bèn cứ thế mà phun ra một câu kia.
Lâm Tố ơi là Lâm Tố, mày đúng là cái đồ không có não.
Mày nói lời này có khác gì đang tỏ ra là không muốn để cho Đào Mục Chi đi không hả?
Nghĩ đến đây, mí mắt Lâm Tố giật giật, Đào Mục Chi sẽ nghĩ thế nào?
Mẹ nó, hắn sẽ không hiểu nhầm là cô thích hắn chứ?
Nhưng cô không có mà, cô thật sự là buột miệng nói ra, hơn nữa cô không muốn để Đào Mục Chi đi rõ ràng không phải vì thích hắn, ngược lại là vì ghét hắn mới đúng.
Cô muốn giữ hắn lại nhà mình, để hắn chăm sóc cho cô, sau đó cô sẽ nghĩ đủ mọi cách để hành hạ hắn.
Lâm Tố rụt cái đầu từ ngoài cửa về, liếc cái điện thoại nằm im lặng trên chiếc ghế phụ.
Hi vọng Đào Mục Chi đừng có hiểu nhầm ý của cô.
-
Để tránh bị Đào Mục Chi hiểu nhầm, hôm nay Lâm Tố còn cố tình không đến phòng khám tìm Đào Mục Chi.
Cô cũng biết bản thân hơi dính người, nhìn giống như là không có hắn thì không sống nổi.
Không thể nào, không có Đào Mục Chi thì cuộc sống của cô vẫn rất phong phú đa dạng!
Lâm Tố ở nhà ngủ trưa.
Bốn giờ chiều, tài xế giao hàng gọi điện cho cô, nói là đang đợi dưới tầng.
Lâm Tố xuống dưới đón người, dẫn đường để họ khiêng đồ lên cho mình.
Vào đến nhà của Lâm Tố, đầu tiên là đặt đệm vào phòng ngủ phụ, sau đó tiếp tục đi vào nhà ăn.
Nói là nhà ăn, thật ra chính là một khoảng trống chẳng có gì cả, trên sàn nhà còn rơi rớt đầy tạp chí và ảnh chụp.
Mấy người này đã giao hàng nhiều năm, trường hợp gì cũng đã gặp qua, cũng tự có những phương thức xử lý của riêng mình.
Thấy tạp chí và ảnh chụp đầy trên đất, họ quay sang hỏi Lâm Tố đứng ở bên cạnh.
"Chỗ tạp chí và ảnh chụp này cần thu lại không ạ?"
Lâm Tố đang đứng một bên, cô cắn ngón tay, thất thần nhìn chằm chằm bộ bàn ăn đặt bên cạnh.
"A?" Được một người trong đó nhắc nhở, cô thoáng tỉnh táo lại, quay đầu liếc qua mặt đất nói: "Không cần đâu, đẩy sang một bên là được."
"Vâng." Hai người nhanh chóng đẩy tạp chí và ảnh chụp sang một bên, để chừa ra một khoảng không gian sạch sẽ rồi đặt bàn ăn vào.
Tiếp theo, họ đặt hai chiếc ghế ở hai bên.
Xếp xong xuôi, một người nhìn về phía Lâm Tố hỏi: "Chị xem còn cần điều chỉnh gì nữa không ạ?"
Vốn là một nhà ăn trống không, hiện tại đã được đặt vào một chiếc bàn gỗ dài màu nâu nhạt, hai bên là hai chiếc ghế gỗ cùng màu.
Cô vốn là tùy tiện chọn, không ngờ lại đặc biệt ăn nhập với không gian nhà ăn đơn giản này.
Lâm Tố vẫn còn đang cắn ngón tay, đáp: "Không cần."
"Vâng, vậy mời chị ký tên ạ." Một người đưa giấy ra trước mặt cô.
Lâm Tố nhận lấy, ký tên mình lên.
Xong xuôi đâu đấy, mấy người giao hàng chào tạm biệt Lâm Tố, trước khi đi còn được cô đưa cho hai chai nước, họ cảm ơn nhận lấy rồi bước vào thang máy.
Chờ mấy người đó đi khỏi, Lâm Tố quay về nhà mình.
Bước vào phòng khách, cô lập tức nhìn thấy bộ bàn ăn kia.
Lâm Tố: "..."
Cô mua cái này làm gì?
Bộ bàn ăn đã mua xong, còn được giao đến tận nhà rồi, điều chỉnh tốt vị trí, bây giờ khi còn lại một mình, Lâm Tố mới tự hỏi mình một câu này.
Khi đó cô mua đệm xong, ở trong thang máy định sẽ trực tiếp xuống tầng hầm lái xe về nhà.
Thế nhưng thang máy đang yên đang lành lại dừng ở tầng một, sau đó cửa thang máy mở ra, bộ bàn ghế này đập vào mắt cô.
Đập vào mắt xong rồi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại ra khỏi thang máy bước đến.
Cô vốn chỉ định nhìn một cái thôi.
Đâu có ai ngờ ngồi xuống xong rồi, cánh tay vừa đặt lên mặt bàn, cô đã quẹt thẻ.
Nhân viên bán hàng nói cô cực kỳ sáng suốt, bởi vì cô vừa mua đệm, đến lúc đó có thể giao cùng bộ bàn ăn luôn, đỡ mất công cô chạy đến đây lần hai, tiện biết bao nhiêu.
Lâm Tố nâng tay gãi đầu.
Cô cũng không phải là tiện mà mua.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy bộ bàn ăn này, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh buổi sáng Đào Mục Chi ngồi khoanh chân trên tấm thảm.
Bàn trong phòng khách nhà cô là bàn thấp, Đào Mục Chi thân cao một mét chín ngồi trên thảm, cái đôi chân kia phải khoanh lại nhìn cũng hơi đáng thương.
Để hắn ngủ sô pha đã thấy hắn kêu ca là không tốt cho eo, ngộ nhỡ cô cứ để hắn khoanh chân ngồi trên thảm, một ngày nào đó hắn lại kêu ca là không tốt cho chân thì sao? Tránh sau này hắn lại đòi cô mua cho một bộ bàn ăn, mất công cô đi thêm một chuyến, thì chi bằng mua luôn bây giờ.
Đúng rồi, chính là nó.
Lâm Tố nghĩ đến đây, trong thoáng chốc đã hiểu ra mục đích cho hành vi này của mình, đầu óc quả nhiên sáng sủa hẳn.
Cô đây gọi là phòng ngừa chu đáo.
Dù Đào Mục Chi có phiền phức hơn thế nào thì cũng không thể nói thêm gì nữa.
-
Sắp đến giờ tan làm, Đào Mục Chi vừa khám cho bệnh nhân cuối cùng thì nhận được điện thoại của Trương Hòa, không biết là có việc gì.
Hắn nhìn tên hiển thị trên màn hình, ấn nghe.
"Học trưởng."
"Mục Chi, hôm nay thầy Nhậm về đại học X, buổi tối tổ chức tiệc ở nhà hàng, cậu cũng đến đi." Trương Hòa nói.
Đào Mục Chi hơi nâng mắt.
Thầy Nhậm trong miệng Trương Hòa là giáo sư đại học của Đào Mục Chi và Trương Hòa, sau khi dạy xong khóa của Đào Mục Chi đã về hưu.
Hắn là một trong những sinh viên cuối cùng của thầy Nhậm, còn ưu tú như thế, bởi vậy luôn rất được ông ấy ưu ái.
Mà Đào Mục Chi cũng rất kính trọng người thầy này.
Ông là giáo sư có lai lịch nhất đại học X, học thức uyên bác, luôn hòa nhã với mọi người, cũng tính là giáo sư nhập môn của Đào Mục Chi.
Sau khi thầy Nhậm nghỉ hưu không ở lại trường dưỡng lão mà quay về quê nhà, rất ít khi trở lại đây.
Năm nay không biết vì sao lại nhớ về trường cũ, cứ thế trở lại rồi.
Trương Hòa cũng là sinh viên của thầy Nhậm, trước mắt còn là giảng viên của đại học X, bèn đứng ra đại diện trường tiếp đón ông.
Tối nay mọi người tụ họp ở nhà hàng ăn cơm, ngoại trừ vài sinh viên của ông đang giảng dạy ngay tại đại học X thì còn mời một vài sinh viên ở lại thành phố A làm bác sĩ đến, trong đó có cả Đào Mục Chi.
Trong thời gian Đào Mục Chi trầm mặc, Trương Hòa đã luyên huyên trình bày mục đích thầy Nhậm quay về đây xong.
Không thấy Đào Mục Chi lên tiếng, Trương Hòa mới thoáng dừng lại, sau đó hỏi: "Làm sao thế? Tối nay cậu không có thời gian hả?"
"Không." Đào Mục Chi đáp, hỏi Trương Hòa: "Mấy giờ ạ?"
"Sáu giờ, cậu tan làm thì đi thẳng qua đây đi." Trương Hòa sắp xếp, "Thầy Nhậm sẽ ở khách sạn trường, sáu giờ đợi ở sảnh khách sạn."
Ý nói, không thể để giáo sư đợi sinh viên được.
Trương Hòa nói xong, Đào Mục Chi đáp một tiếng: "Được."
Trương Hòa nghe vậy thì cười, sau đó lại dặn dò: "Đúng rồi, cậu cũng biết đó, thầy Nhậm thích uống rượu, hôm nay không thể thiếu kính rượu, đừng lái xe đến."
"Không sao, tìm một người lái thay là được." Đào Mục Chi nói.
"Được." Thấy Đào Mục Chi cũng đã có cách xử lý của mình, Trương Hòa không nói nữa, cười nói: "Vậy chờ cậu đó, cúp nhé."
Dứt lời, Trương Hòa cúp điện thoại.
-
Sau khi đưa nhóm người vận chuyển hàng đi xong, Lâm Tố quay về phòng.
Hôm nay cô mua một chiếc đệm mới, còn đặc biệt mua một bộ bàn ăn, cùng một lúc để cho hai món đồ xâm nhập vào căn nhà của mình, xem ra không thể không giữ Đào Mục Chi ở lại thêm mấy ngày chăm sóc cho cô rồi.
Sắp hơn năm giờ, Lâm Tố cầm ấm siêu tốc, khăn mặt, bắt đầu chuẩn bị kế hoạch giả bệnh cho tối nay.
Giả bệnh cho đến hôm nay, Lâm Tố cũng dần dần lĩnh hội được giả bệnh không dễ chút nào.
Vừa phải khiến Đào Mục Chi nghĩ rằng cô chưa khỏi hẳn, vừa phải để hắn biết phương thức hiện tại có hiệu quả, như thế thì nhiệt độ cơ thể hôm nay của cô phải thấp hơn hôm qua mới được.
Ngoài ra cô cũng cảm thấy chỉ sờ trán đã sắp không lừa được Đào Mục Chi nữa, cô vừa chuẩn bị đun nước vừa tính toán, chờ một lúc cho bớt nguội mới bỏ nhiệt kế vào.
Đến lúc đó điều chỉnh nhiệt độ một chút, giữ ở khoảng 37.5 là được, có nhiệt kế rồi thì hắn càng không thể nghi ngờ gì được nữa.
Lâm Tố tự cảm thán mình nghĩ ra được một kế hoạch quá mức hoàn hảo, thầm nghĩ bản thân không cần làm nhiếp ảnh gia nữa mà phải đi làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, nhìn đi, nghiêm túc biết bao nhiêu.
Đang vui vẻ đánh giá kế hoạch của mình thì chuông điện thoại vang lên, là Đào Mục Chi.
Lâm Tố không nghe máy ngay, cô nghĩ phải giả vờ cho ra dáng một chút, làm thế nào cho giống như bởi vì bản thân bị sốt cao nên mơ hồ luôn rồi.
Sau đó khi nghe máy cũng phải làm sao cho giọng nói nghe ra thật yếu đuối.
Chờ qua hai hồi chuông Lâm Tố mới ấn nghe, đè giọng rồi nhăn mũi a lô một tiếng.
Giọng nói của cô rất nhẹ, còn hơi khàn, không thể không thừa nhận phương diện giả bệnh này của cô cũng thật lợi hại.
"Lại sốt rồi?" Đào Mục Chi hỏi.
Đào Mục Chi đã nghe ra giọng nói khác thường của cô, Lâm Tố nhướng nhướng mày, nhưng cũng không lấy đó làm đắc ý, tiếp tục dùng giọng điệu kia miễn cưỡng nói: "Ừm, nhưng cũng không sốt cao, tôi vừa đo rồi, 37.5 độ."
Nói xong, Lâm Tố nói: "Anh xem, tôi đã nói là phương pháp hiện tại có hiệu quả rồi mà, so với hôm qua đã thấp hơn rồi."
"Ừm."
Lâm Tố nghe Đào Mục Chi đáp một tiếng, thầm nghĩ có lẽ hắn đã không còn kiên trì muốn đưa mình đi tiêm nữa.
Cô thoáng cái vui vẻ, chuyển đề tài sang tối nay ăn gì.
"A đúng rồi, anh mau tan làm đi, tối nay tôi muốn ăn cá.
Ngoài cá còn muốn canh xương ngô, nếu đã có canh rồi thì tôi cảm thấy hôm nay nên kho cá đi.
Còn nữa, tôi còn muốn ăn rau chân vịt và nấm Khẩu Bắc, cái này anh tự quyết định làm gì thì làm.
Nhưng không ngon thì tôi không ăn đâu."
Lâm Tố nói liền một mạch, tự vạch ra thực đơn cho bữa tối nay.
Chờ cô nói xong xuôi, Đào Mục Chi lên tiếng.
"Tối nay tôi không thể nấu cơm cho cô được."
Lâm Tố: "..."
Không chờ cô đáp, Đào Mục Chi đã tiếp tục: "Tối nay tôi có hẹn."
Sau khi nghe Đào Mục Chi nói không thể nấu cơm tối cho cô, tâm trạng Lâm Tố đã tệ rồi.
Sau đó lại nghe Đào Mục Chi nói là vì "có hẹn" nên mới không thể về nấu cơm cho cô, Lâm Tố lập tức nhớ đến ngày đó gặp hắn và một cô gái ở trong nhà hàng dùng bữa.
Lâm Tố nhíu chặt mày, cô không giả vờ nữa, bởi vì cô cảm thấy mình có đầy đủ lý do để hiên ngang chất vấn hắn.
"Hẹn gì?" Lâm Tố hỏi xong, nói: "Tôi thấy là anh lại muốn đi xem mặt chứ gì? Tôi còn đang bị ốm mà anh đã muốn đi xem mặt, anh muốn mặc kệ sống chết của tôi có đúng không..."
"Cô muốn đến không?" Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố: "..."
Gì?
Cô còn chưa kịp phản ứng, Đào Mục Chi đã nói: "Họ cũng không nói không thể mang theo người nhà."
Lâm Tố: "..."
Thế hả?
Khoan đã! Ai là người nhà của anh!?
***
88: 2 chương hôm nay dành tặng Ly Tran, thay lời cám ơn đến nàng ấy đã share bộ truyện cho nhiều người biết đến hơn, thật lòng cám ơn cô đó nha~
Sau này nếu dịch dư được nhiều nhiều thì Bát sẽ lại tìm cơ hội tặng chương cho mọi người, yêu thương yêu thương:*.
/139
|