Có cô hỗ trợ, thời gian nấu nướng của Đào Mục Chi được rút ngắn đáng kể. Bữa tối vẫn như mọi khi, ba thức ăn một canh, xong xuôi đâu đấy, Đào Mục Chi bày ra bàn, hai người ngồi đối diện nhau, im lặng ăn xong bữa tối này.
Quá trình ăn cơm vẫn như trước, vậy nên Lâm Tố cũng không cảm thấy có gì khác biệt. Nhưng ăn cơm xong rồi, Lâm Tố ngồi lại bàn ăn, đưa mắt nhìn theo bóng lưng đang rửa bát của Đào Mục Chi, trong lòng bỗng có một cảm giác khác lạ.
Hai người đã ăn cơm xong. Trước đây khi còn chưa xác định quan hệ, sau khi ăn cơm xong, Lâm Tố và Đào Mục Chi sẽ ai về phòng người nấy, không ai làm phiền đến ai.
Nhưng mà bây giờ họ đang trong giai đoạn yêu đương, nếu ăn xong lại như trước ai về phòng người nấy thì có phải là quá xa cách rồi không? Nhưng nếu không ai về phòng người nấy, thì họ phải làm gì bây giờ?
Lâm Tố tiếp tục nhìn chằm chằm bóng lưng của Đào Mục Chi, hắn sắp rửa bát xong rồi, thời gian còn lại để cô suy nghĩ không nhiều lắm.
Trong lúc bộ não của Lâm Tố đang vận hành hết công suất, Đào Mục Chi tráng xong chiếc bát cuối cùng, tắt vòi nước. Tiếng nước dừng lại, Đào Mục Chi rút một tờ khăn giấy lau mấy giọt nước đọng lại trên tay, sau đó hắn xoay người, nhìn về phía nhà ăn. Trong nhà ăn, Lâm Tố đang nhìn chằm chằm hắn, không biết là đang nghĩ gì.
Mà sau khi hắn nhìn về phía này, Lâm Tố như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt quả tang, giật mình thu hồi tầm mắt, sau đó quay phắt sang một bên.
Đào Mục Chi: "..."
Lâm Tố không làm chuyện xấu gì cả, chỉ là cô vừa suy nghĩ xem nên làm gì với Đào Mục Chi cho qua đêm dài, nghĩ đến chuyện xấu Đào Mục Chi sẽ làm với cô.
Trái tim của Lâm Tố bị chính suy nghĩ của mình làm cho đập loạn, đúng lúc đó thì Đào Mục Chi nhìn tới, hại trái tim đang đập bình bịch của cô nhảy thót.
Tuy đã tránh khỏi tầm mắt của Đào Mục Chi, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng bước chân của hắn đang hướng về phía này.
Trái tim nhỏ đáng thương của cô lại tăng tốc theo tiếng bước chân càng lúc càng gần hơn.
Đào Mục Chi đi đến đối diện bàn ăn, rũ mắt nhìn Lâm Tố, hỏi.
"Muốn ra ngoài đi dạo không?"
Lâm Tố như từ trong thứ cảm xúc gì đó bị một câu nói này của hắn kéo ra, cô ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu thật mạnh.
"Được."
-
Hai người ra khỏi nhà, đi vào đường lớn.
Có lẽ bởi vì nhà là không gian kín nên Lâm Tố luôn có cảm giác ngột ngạt. May mắn là Đào Mục Chi đã đưa cô ra ngoài, Lâm Tố giống như con cá nhỏ được bơm thêm dưỡng khí, chầm chậm bình phục.
Đào Mục Chi nói ra ngoài đi dạo, nhưng cũng không phải chỉ có đi dạo. Hai người men theo dọc con phố mà đi, đi đến chợ đêm lần trước.
Trung tuần tháng mười một, đêm ở thành phố A đã vào đông. Không khí ẩm thấp theo gió lạnh lưu chuyển, mặc quần áo mỏng chắc chắn sẽ bị thổi cho run rẩy. Nhưng dù là thế thì chợ đêm vẫn cứ náo nhiệt như cũ. Quán bán đồ ăn đêm và những sạp hàng tập trung lại một chỗ, người đi lại nườm nượp, hoặc là nói chuyện cười đùa, hoặc là đang trao đổi mua bán.
Cảnh tượng náo nhiệt này đã xua đi không ít cái lạnh của đầu đông.
Đào Mục Chi nắm tay Lâm Tố đi vào chợ đêm. Lần trước đã dạo qua một lượt nên lần này cũng không có gì mới mẻ. Sự chú ý của Lâm Tố đều tập trung vào bàn tay đang nắm lấy tay mình, mang theo thái độ cưỡi ngựa xem hoa đi theo Đào Mục Chi.
Vừa đi đến trung tâm của chợ đêm, bỗng có người gọi lại Lâm Tố.
"Cô bé, có muốn bắt cá vàng nhỏ nữa không?"
Lâm Tố: "..."
Người gọi Lâm Tố chính là ông chủ của sạp hàng bắt cá lần trước, Lâm Tố trong mắt ông chủ này chính là một con cá béo bở. Lần trước cô bỏ sáu mươi tệ để mua ba lần thả lưới, cuối cùng chỉ bắt được một con cá nhỏ.
Tuy cô rất xinh đẹp, nhưng vận may lại không tốt lắm, ông chủ liếc mắt một cái là nhận ra, còn có cả cậu bạn trai đi bên cạnh.
Mà ông ấy vừa gọi xong, Lâm Tố quả nhiên dừng chân. Cô nhìn ông ấy một cái, sau đó nhìn cá vàng bơi đầy một chậu. Nhìn mấy giây, Lâm Tố nghĩ gì đó, cuối cùng kéo Đào Mục Chi ngồi xuống.
Ông chủ mừng thầm cô đã mắc câu, nhanh nhẹn lấy một cái lưới bằng giấy ra đưa cho Lâm Tố. Lâm Tố nhận lấy, đưa cho Đào Mục Chi ngồi bên cạnh.
"Anh bắt cho Độc Đinh một cô vợ đi."
Đào Mục Chi cầm lưới: "..."
Sở dĩ Lâm Tố ngồi xuống cũng không phải vì bị sự nhiệt tình của ông chủ đả động, mà đơn giản là nghĩ mang về cho Độc Đinh một cô vợ.
Nhớ lại lần trước cô ở đây thả lưới ba lần mới bắt được một con cá nhỏ. Mang Độc Đinh về rồi, cô thả nó vào một cái bể lớn, lần nào cũng phải mất không ít công sức mới tìm được.
Lâm Tố khi trước không cảm thấy gì cả, thậm chí cảm thấy nó là độc đinh trong nhà, nhận được toàn bộ tình yêu của cô, như vậy cũng không tốt lắm đó chứ?
Nhưng mà giờ Lâm Tố lại không nghĩ như thế nữa. Cô và Đào Mục Chi đã chính thức yêu nhau rồi, cảm thấy mang về một cô cá khác làm bạn với Độc Đinh vẫn tốt hơn. Dù sao hai người họ đã thoát kiếp độc thân, chỉ có Độc Đinh cô đơn lẻ bóng, thế nào cũng cảm thấy không được nhân hậu cho lắm.
Mà Độc Đinh khi đó là do cô bắt, hiện tại muốn tìm vợ cho nó thì để Đào Mục Chi bắt là hợp tình hợp lý nhất, nhân tiện cho nó cảm nhận tình thương của cha.
Lâm Tố đưa lưới xong thì lẳng lặng nhìn hắn. Đào Mục Chi chỉ đành chịu thua trước ánh mắt của cô, hai người nhìn nhau mấy giây, hắn mới chuyển tầm mắt xuống đám cá đang tung tăng bơi lội.
Chỗ này đều là giống cá vàng nhỏ như Độc Đinh, bơi dày đặc bên trong thùng, nhìn thì có vẻ dễ bắt. Nhưng chỉ khi chính thức bắt tay vào làm rồi mới biết bắt được một con cũng cực kỳ khó khăn.
Lần trước Đào Mục Chi đã ở bên cạnh quan sát suốt quá trình Lâm Tố thả lưới bắt cá. Hắn cũng đã biết thứ này nhìn thì đơn giản, nhưng thực tế lại rất khó bắt, thế nên sau khi nhận được lưới từ Lâm Tố, hắn nhìn cá bơi bên trong hồi lâu, chậm chạp không ra tay.
Lâm Tố nhìn hắn, cổ vũ.
"Anh cứ thả đi, lần một không được thì thả tiếp lần hai, hai lần không được thì chúng ta thả ba lần." Dù sao Lâm Tố cũng chẳng có gì ngoài tiền.
Cô ngồi bên cạnh cổ vũ, mà ánh mắt của Đào Mục Chi vẫn một mực dừng trên đám cá, cô nói xong, hắn đáp một tiếng "được", sau đó, thả lưới vào trong.
-
Lâm Tố xách một túi cá, buồn bã không vui đứng trước sạp hàng. Mà trong lúc cô buồn bã không vui, ông chủ ngồi đối diện lại nhiệt tình mời họ mua thêm lượt nữa.
Ban đầu Lâm Tố nhận lời mời của ông chủ là vì muốn Đào Mục Chi bắt cho Độc Đinh một cô vợ. Ai ngờ Đào Mục Chi vừa thả lưới đã bắt lên được cả đám.
Lâm Tố đứng buồn chán một bên, Đào Mục Chi thì thanh toán tiền. Trả tiền xong, Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố một cái, lại nhìn túi cá trong tay cô.
"Không vui hả?" Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố: "..."
Cũng không phải là không vui. Nhưng cô chỉ định nuôi hai con, không định nuôi nhiều con như thế.
"Bảo anh bắt cho Độc Đinh một cô vợ chứ có bảo anh đem về cho nó cả một dàn hậu cung đâu, giờ thì hay rồi, nó không chỉ có vợ, còn có thê thiếp thành đàn." Lâm Tố nói.
Lâm Tố cảm thấy Độc Đinh của cô không còn thuần khiết nữa.
Đào Mục Chi bị lời này của cô chọc cười. Mà ông chủ ở đối diện cũng đã nghe được, bắt lấy cơ hội nói.
"Nếu không muốn nhiều như thế thì lấy một con là được nè."
Ông chủ không nói thì thôi, nói xong, Lâm Tố lập tức đáp: "Không được."
Ông chủ: "..."
-
Lâm Tố và Đào Mục Chi mang theo dàn hậu cung của Độc Đinh về nhà.
Vừa đi dạo một vòng xong, quần áo của Lâm Tố đều đã bị gió ẩm thổi lạnh ngắt. Vào đến nhà, hơi ấm lập tức vây lấy cô. Cơ thể thoáng cái được sưởi ấm, Lâm Tố cầm túi cá trong tay Đào Mục Chi, chạy về phía bể cá.
Đứng trước bể cá, Lâm Tố cầm một góc túi, chuẩn bị đổ hậu cung của Độc Đinh vào trong, nhưng còn chưa kịp đổ thì đã bị Đào Mục Chi cản lại.
"Đợi đã."
Lâm Tố quay đầu lại.
Đào Mục Chi đi đến bên cạnh cô, hắn đón lấy túi cá trong tay cô, sau đó, hắn mở nắp bể cá, nói: "Để cho đám cá này thích ứng với độ ấm trong bể trước đã."
Nói xong, Đào Mục Chi lấy chai thủy tinh lần trước đựng Độc Đinh ra, múc lấy một ít nước trong bể. Sau đó, hắn cầm thê thiếp của Độc Đinh và bình thủy tinh đi vào nhà vệ sinh.
Lâm Tố đi theo, nhìn Đào Mục Chi cầm góc túi đổ cá và nước vào một cái chậu. Sau đó, hắn dùng tay bắt từng cô vợ của Độc Đinh vào bình thủy tinh.
Suốt quá trình này, Lâm Tố đều ngồi bên cạnh nhìn, thuận tiện đếm xem có bao nhiêu thê thiếp, kết quả là có mười một cô.
Đúng là tình cha như núi Thái Sơn.
Sau khi đã thả toàn bộ cá vào bình thủy tinh, Đào Mục Chi cho chúng thích ứng với độ ấm của nước trong đó một lúc, cuối cùng mới đưa bình cho Lâm Tố, nói: "Bỏ vào đi."
Lâm Tố nhận lấy bình thủy tinh, đổ cá nhỏ trong bình vào bể.
Bể cá được đặt trước ban công, bây giờ là buổi tối, đèn trong bể cá được bật lên, ngoài ánh đèn mộng ảo còn có bọt nước từ ống dưỡng khí phụt ra, đám cá nhỏ trong bình như những ngôi sao trượt vào sâu trong bể cá.
Gia nhập vào một môi trường rộng lớn hơn, cá vàng nhỏ rất nhanh làm quen, quẫy cái đuôi khám phá từng ngóc ngách, vảy trên cơ thể chúng phản chiếu lại ánh đèn, lấp lánh xinh đẹp. Mười một con cá nhỏ ào ào tiến vào, Độc Đinh cảm nhận được dao động của nước cũng từ dưới đáy bể bơi lên, tụ tập với mười một thê thiếp của mình.
Dù hiện tại trong bể cá đã có mười hai con cá vàng, nhưng Lâm Tố chỉ cần liếc mắt là nhận ra Độc Đinh. Họ đã nuôi nó được một thời gian, đúng giờ cho ăn, hoàn cảnh sinh trưởng tốt, bởi thế mà nó cũng có vẻ lớn hơn những con cá khác.
Tuy là cùng một giống, nhìn qua thì đều tương tự như nhau, nhưng lại như không giống. Một bên là mười một con hai mươi tệ, mà Độc Đinh thì họ đã dùng sáu mươi tệ để đổi lấy, là con cá đắt đỏ nhất.
Trong lúc Lâm Tố hài lòng thỏa ý ngắm nhìn đàn cá trong bể, thì Đào Mục Chi đứng một bên chăm chú nhìn cô. Kính trên bể phản chiếu lại hình ảnh của Đào Mục Chi, tầm mắt của Lâm Tố vì thế mà dần dần từ trên đám cá chuyển sang hình ảnh phản chiếu kia. Cô khẽ chớp mắt, quay đầu lại.
Độ cao của bể cá đối với Lâm Tố là vừa chuẩn, nhưng với Đào Mục Chi thì lại hơi thấp. Mỗi lúc cùng cô ngắm cá trong bể, hắn đều phải hơi cúi người. Mà mỗi lần như thế, sau khi ngắm cá được một lát, hắn sẽ chuyển sang nhìn cô. Lâm Tố quay đầu, ánh mắt của hai người cứ thế mà giao nhau.
Quả thực là một khung cảnh động lòng người.
Ánh đèn màu lam nhạt trong bể cá mờ mờ ảo ảo, xuyên qua lớp kính trong suốt, dừng trên khuôn mặt Lâm Tố. Cô quay đầu nhìn hắn, ánh sáng chiếu lên đó như khiến đường nét trên mặt cô trở nên mờ hồ mà tinh xảo. Trong cảm giác mơ hồ này, đôi mắt của cô giống như cặp mắt mèo được rửa qua nước trong khe suối của hẻm núi, trong veo mà sáng ngời.
Mà hình ảnh của hắn phản chiếu rõ ràng trên đôi con ngươi xinh đẹp đó.
Đào Mục Chi im lặng ngắm nhìn cô, sau đó tiến lại gần, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Hai người hôn nhau trước khung cảnh mờ ảo mê li bởi ánh đèn, Lâm Tố nhắm mắt, cẩn thận tỉ mỉ cảm nhận hơi thở của Đào Mục Chi. Môi hắn đặt trên môi cô, đem đến xúc cảm tê dại, ý thức của cô cũng theo nụ hôn đó chầm chậm phân tán.
Ánh đèn lờ mờ, tiếp xúc càn rỡ, trong không gian kín này, nụ hôn của hai người dần trở nên mất kiểm soát...
Quá trình ăn cơm vẫn như trước, vậy nên Lâm Tố cũng không cảm thấy có gì khác biệt. Nhưng ăn cơm xong rồi, Lâm Tố ngồi lại bàn ăn, đưa mắt nhìn theo bóng lưng đang rửa bát của Đào Mục Chi, trong lòng bỗng có một cảm giác khác lạ.
Hai người đã ăn cơm xong. Trước đây khi còn chưa xác định quan hệ, sau khi ăn cơm xong, Lâm Tố và Đào Mục Chi sẽ ai về phòng người nấy, không ai làm phiền đến ai.
Nhưng mà bây giờ họ đang trong giai đoạn yêu đương, nếu ăn xong lại như trước ai về phòng người nấy thì có phải là quá xa cách rồi không? Nhưng nếu không ai về phòng người nấy, thì họ phải làm gì bây giờ?
Lâm Tố tiếp tục nhìn chằm chằm bóng lưng của Đào Mục Chi, hắn sắp rửa bát xong rồi, thời gian còn lại để cô suy nghĩ không nhiều lắm.
Trong lúc bộ não của Lâm Tố đang vận hành hết công suất, Đào Mục Chi tráng xong chiếc bát cuối cùng, tắt vòi nước. Tiếng nước dừng lại, Đào Mục Chi rút một tờ khăn giấy lau mấy giọt nước đọng lại trên tay, sau đó hắn xoay người, nhìn về phía nhà ăn. Trong nhà ăn, Lâm Tố đang nhìn chằm chằm hắn, không biết là đang nghĩ gì.
Mà sau khi hắn nhìn về phía này, Lâm Tố như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt quả tang, giật mình thu hồi tầm mắt, sau đó quay phắt sang một bên.
Đào Mục Chi: "..."
Lâm Tố không làm chuyện xấu gì cả, chỉ là cô vừa suy nghĩ xem nên làm gì với Đào Mục Chi cho qua đêm dài, nghĩ đến chuyện xấu Đào Mục Chi sẽ làm với cô.
Trái tim của Lâm Tố bị chính suy nghĩ của mình làm cho đập loạn, đúng lúc đó thì Đào Mục Chi nhìn tới, hại trái tim đang đập bình bịch của cô nhảy thót.
Tuy đã tránh khỏi tầm mắt của Đào Mục Chi, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng bước chân của hắn đang hướng về phía này.
Trái tim nhỏ đáng thương của cô lại tăng tốc theo tiếng bước chân càng lúc càng gần hơn.
Đào Mục Chi đi đến đối diện bàn ăn, rũ mắt nhìn Lâm Tố, hỏi.
"Muốn ra ngoài đi dạo không?"
Lâm Tố như từ trong thứ cảm xúc gì đó bị một câu nói này của hắn kéo ra, cô ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu thật mạnh.
"Được."
-
Hai người ra khỏi nhà, đi vào đường lớn.
Có lẽ bởi vì nhà là không gian kín nên Lâm Tố luôn có cảm giác ngột ngạt. May mắn là Đào Mục Chi đã đưa cô ra ngoài, Lâm Tố giống như con cá nhỏ được bơm thêm dưỡng khí, chầm chậm bình phục.
Đào Mục Chi nói ra ngoài đi dạo, nhưng cũng không phải chỉ có đi dạo. Hai người men theo dọc con phố mà đi, đi đến chợ đêm lần trước.
Trung tuần tháng mười một, đêm ở thành phố A đã vào đông. Không khí ẩm thấp theo gió lạnh lưu chuyển, mặc quần áo mỏng chắc chắn sẽ bị thổi cho run rẩy. Nhưng dù là thế thì chợ đêm vẫn cứ náo nhiệt như cũ. Quán bán đồ ăn đêm và những sạp hàng tập trung lại một chỗ, người đi lại nườm nượp, hoặc là nói chuyện cười đùa, hoặc là đang trao đổi mua bán.
Cảnh tượng náo nhiệt này đã xua đi không ít cái lạnh của đầu đông.
Đào Mục Chi nắm tay Lâm Tố đi vào chợ đêm. Lần trước đã dạo qua một lượt nên lần này cũng không có gì mới mẻ. Sự chú ý của Lâm Tố đều tập trung vào bàn tay đang nắm lấy tay mình, mang theo thái độ cưỡi ngựa xem hoa đi theo Đào Mục Chi.
Vừa đi đến trung tâm của chợ đêm, bỗng có người gọi lại Lâm Tố.
"Cô bé, có muốn bắt cá vàng nhỏ nữa không?"
Lâm Tố: "..."
Người gọi Lâm Tố chính là ông chủ của sạp hàng bắt cá lần trước, Lâm Tố trong mắt ông chủ này chính là một con cá béo bở. Lần trước cô bỏ sáu mươi tệ để mua ba lần thả lưới, cuối cùng chỉ bắt được một con cá nhỏ.
Tuy cô rất xinh đẹp, nhưng vận may lại không tốt lắm, ông chủ liếc mắt một cái là nhận ra, còn có cả cậu bạn trai đi bên cạnh.
Mà ông ấy vừa gọi xong, Lâm Tố quả nhiên dừng chân. Cô nhìn ông ấy một cái, sau đó nhìn cá vàng bơi đầy một chậu. Nhìn mấy giây, Lâm Tố nghĩ gì đó, cuối cùng kéo Đào Mục Chi ngồi xuống.
Ông chủ mừng thầm cô đã mắc câu, nhanh nhẹn lấy một cái lưới bằng giấy ra đưa cho Lâm Tố. Lâm Tố nhận lấy, đưa cho Đào Mục Chi ngồi bên cạnh.
"Anh bắt cho Độc Đinh một cô vợ đi."
Đào Mục Chi cầm lưới: "..."
Sở dĩ Lâm Tố ngồi xuống cũng không phải vì bị sự nhiệt tình của ông chủ đả động, mà đơn giản là nghĩ mang về cho Độc Đinh một cô vợ.
Nhớ lại lần trước cô ở đây thả lưới ba lần mới bắt được một con cá nhỏ. Mang Độc Đinh về rồi, cô thả nó vào một cái bể lớn, lần nào cũng phải mất không ít công sức mới tìm được.
Lâm Tố khi trước không cảm thấy gì cả, thậm chí cảm thấy nó là độc đinh trong nhà, nhận được toàn bộ tình yêu của cô, như vậy cũng không tốt lắm đó chứ?
Nhưng mà giờ Lâm Tố lại không nghĩ như thế nữa. Cô và Đào Mục Chi đã chính thức yêu nhau rồi, cảm thấy mang về một cô cá khác làm bạn với Độc Đinh vẫn tốt hơn. Dù sao hai người họ đã thoát kiếp độc thân, chỉ có Độc Đinh cô đơn lẻ bóng, thế nào cũng cảm thấy không được nhân hậu cho lắm.
Mà Độc Đinh khi đó là do cô bắt, hiện tại muốn tìm vợ cho nó thì để Đào Mục Chi bắt là hợp tình hợp lý nhất, nhân tiện cho nó cảm nhận tình thương của cha.
Lâm Tố đưa lưới xong thì lẳng lặng nhìn hắn. Đào Mục Chi chỉ đành chịu thua trước ánh mắt của cô, hai người nhìn nhau mấy giây, hắn mới chuyển tầm mắt xuống đám cá đang tung tăng bơi lội.
Chỗ này đều là giống cá vàng nhỏ như Độc Đinh, bơi dày đặc bên trong thùng, nhìn thì có vẻ dễ bắt. Nhưng chỉ khi chính thức bắt tay vào làm rồi mới biết bắt được một con cũng cực kỳ khó khăn.
Lần trước Đào Mục Chi đã ở bên cạnh quan sát suốt quá trình Lâm Tố thả lưới bắt cá. Hắn cũng đã biết thứ này nhìn thì đơn giản, nhưng thực tế lại rất khó bắt, thế nên sau khi nhận được lưới từ Lâm Tố, hắn nhìn cá bơi bên trong hồi lâu, chậm chạp không ra tay.
Lâm Tố nhìn hắn, cổ vũ.
"Anh cứ thả đi, lần một không được thì thả tiếp lần hai, hai lần không được thì chúng ta thả ba lần." Dù sao Lâm Tố cũng chẳng có gì ngoài tiền.
Cô ngồi bên cạnh cổ vũ, mà ánh mắt của Đào Mục Chi vẫn một mực dừng trên đám cá, cô nói xong, hắn đáp một tiếng "được", sau đó, thả lưới vào trong.
-
Lâm Tố xách một túi cá, buồn bã không vui đứng trước sạp hàng. Mà trong lúc cô buồn bã không vui, ông chủ ngồi đối diện lại nhiệt tình mời họ mua thêm lượt nữa.
Ban đầu Lâm Tố nhận lời mời của ông chủ là vì muốn Đào Mục Chi bắt cho Độc Đinh một cô vợ. Ai ngờ Đào Mục Chi vừa thả lưới đã bắt lên được cả đám.
Lâm Tố đứng buồn chán một bên, Đào Mục Chi thì thanh toán tiền. Trả tiền xong, Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố một cái, lại nhìn túi cá trong tay cô.
"Không vui hả?" Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố: "..."
Cũng không phải là không vui. Nhưng cô chỉ định nuôi hai con, không định nuôi nhiều con như thế.
"Bảo anh bắt cho Độc Đinh một cô vợ chứ có bảo anh đem về cho nó cả một dàn hậu cung đâu, giờ thì hay rồi, nó không chỉ có vợ, còn có thê thiếp thành đàn." Lâm Tố nói.
Lâm Tố cảm thấy Độc Đinh của cô không còn thuần khiết nữa.
Đào Mục Chi bị lời này của cô chọc cười. Mà ông chủ ở đối diện cũng đã nghe được, bắt lấy cơ hội nói.
"Nếu không muốn nhiều như thế thì lấy một con là được nè."
Ông chủ không nói thì thôi, nói xong, Lâm Tố lập tức đáp: "Không được."
Ông chủ: "..."
-
Lâm Tố và Đào Mục Chi mang theo dàn hậu cung của Độc Đinh về nhà.
Vừa đi dạo một vòng xong, quần áo của Lâm Tố đều đã bị gió ẩm thổi lạnh ngắt. Vào đến nhà, hơi ấm lập tức vây lấy cô. Cơ thể thoáng cái được sưởi ấm, Lâm Tố cầm túi cá trong tay Đào Mục Chi, chạy về phía bể cá.
Đứng trước bể cá, Lâm Tố cầm một góc túi, chuẩn bị đổ hậu cung của Độc Đinh vào trong, nhưng còn chưa kịp đổ thì đã bị Đào Mục Chi cản lại.
"Đợi đã."
Lâm Tố quay đầu lại.
Đào Mục Chi đi đến bên cạnh cô, hắn đón lấy túi cá trong tay cô, sau đó, hắn mở nắp bể cá, nói: "Để cho đám cá này thích ứng với độ ấm trong bể trước đã."
Nói xong, Đào Mục Chi lấy chai thủy tinh lần trước đựng Độc Đinh ra, múc lấy một ít nước trong bể. Sau đó, hắn cầm thê thiếp của Độc Đinh và bình thủy tinh đi vào nhà vệ sinh.
Lâm Tố đi theo, nhìn Đào Mục Chi cầm góc túi đổ cá và nước vào một cái chậu. Sau đó, hắn dùng tay bắt từng cô vợ của Độc Đinh vào bình thủy tinh.
Suốt quá trình này, Lâm Tố đều ngồi bên cạnh nhìn, thuận tiện đếm xem có bao nhiêu thê thiếp, kết quả là có mười một cô.
Đúng là tình cha như núi Thái Sơn.
Sau khi đã thả toàn bộ cá vào bình thủy tinh, Đào Mục Chi cho chúng thích ứng với độ ấm của nước trong đó một lúc, cuối cùng mới đưa bình cho Lâm Tố, nói: "Bỏ vào đi."
Lâm Tố nhận lấy bình thủy tinh, đổ cá nhỏ trong bình vào bể.
Bể cá được đặt trước ban công, bây giờ là buổi tối, đèn trong bể cá được bật lên, ngoài ánh đèn mộng ảo còn có bọt nước từ ống dưỡng khí phụt ra, đám cá nhỏ trong bình như những ngôi sao trượt vào sâu trong bể cá.
Gia nhập vào một môi trường rộng lớn hơn, cá vàng nhỏ rất nhanh làm quen, quẫy cái đuôi khám phá từng ngóc ngách, vảy trên cơ thể chúng phản chiếu lại ánh đèn, lấp lánh xinh đẹp. Mười một con cá nhỏ ào ào tiến vào, Độc Đinh cảm nhận được dao động của nước cũng từ dưới đáy bể bơi lên, tụ tập với mười một thê thiếp của mình.
Dù hiện tại trong bể cá đã có mười hai con cá vàng, nhưng Lâm Tố chỉ cần liếc mắt là nhận ra Độc Đinh. Họ đã nuôi nó được một thời gian, đúng giờ cho ăn, hoàn cảnh sinh trưởng tốt, bởi thế mà nó cũng có vẻ lớn hơn những con cá khác.
Tuy là cùng một giống, nhìn qua thì đều tương tự như nhau, nhưng lại như không giống. Một bên là mười một con hai mươi tệ, mà Độc Đinh thì họ đã dùng sáu mươi tệ để đổi lấy, là con cá đắt đỏ nhất.
Trong lúc Lâm Tố hài lòng thỏa ý ngắm nhìn đàn cá trong bể, thì Đào Mục Chi đứng một bên chăm chú nhìn cô. Kính trên bể phản chiếu lại hình ảnh của Đào Mục Chi, tầm mắt của Lâm Tố vì thế mà dần dần từ trên đám cá chuyển sang hình ảnh phản chiếu kia. Cô khẽ chớp mắt, quay đầu lại.
Độ cao của bể cá đối với Lâm Tố là vừa chuẩn, nhưng với Đào Mục Chi thì lại hơi thấp. Mỗi lúc cùng cô ngắm cá trong bể, hắn đều phải hơi cúi người. Mà mỗi lần như thế, sau khi ngắm cá được một lát, hắn sẽ chuyển sang nhìn cô. Lâm Tố quay đầu, ánh mắt của hai người cứ thế mà giao nhau.
Quả thực là một khung cảnh động lòng người.
Ánh đèn màu lam nhạt trong bể cá mờ mờ ảo ảo, xuyên qua lớp kính trong suốt, dừng trên khuôn mặt Lâm Tố. Cô quay đầu nhìn hắn, ánh sáng chiếu lên đó như khiến đường nét trên mặt cô trở nên mờ hồ mà tinh xảo. Trong cảm giác mơ hồ này, đôi mắt của cô giống như cặp mắt mèo được rửa qua nước trong khe suối của hẻm núi, trong veo mà sáng ngời.
Mà hình ảnh của hắn phản chiếu rõ ràng trên đôi con ngươi xinh đẹp đó.
Đào Mục Chi im lặng ngắm nhìn cô, sau đó tiến lại gần, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Hai người hôn nhau trước khung cảnh mờ ảo mê li bởi ánh đèn, Lâm Tố nhắm mắt, cẩn thận tỉ mỉ cảm nhận hơi thở của Đào Mục Chi. Môi hắn đặt trên môi cô, đem đến xúc cảm tê dại, ý thức của cô cũng theo nụ hôn đó chầm chậm phân tán.
Ánh đèn lờ mờ, tiếp xúc càn rỡ, trong không gian kín này, nụ hôn của hai người dần trở nên mất kiểm soát...
/139
|