Lâm Tố nghe được những lời này của Đào Mục Chi, rốt cuộc nhận ra giá trị thật sự của Đào Mục Chi khi đến đây.
Đúng nhỉ! Hắn có thể thay cô giúp mẹ xách đồ, có thể thay cô giúp mẹ nấu cơm rửa bát! Như thế mẹ sẽ không nói là vì sợ cô mệt nữa, mẹ cũng có thể tranh thủ nghỉ ngơi!
So với đống đồ hắn mang đến thì còn tốt hơn nhiều lắm~
Thế nhưng hình như mẹ cô không nghĩ như thế.
Đào Mục Chi lần đầu đến chơi, dù gì cũng tính là khách, để hắn giúp đúng là không quá đúng lễ nghĩa.
Cô thấy sắc mặt mẹ hơi cứng đờ, sau đó giống như rốt cuộc phản ứng lại, trên mặt thoáng qua khó xử.
"Làm sao thế được..." Lâm Mộ Hoa nói.
Bà còn chưa nói xong, không đợi Lâm Tố tiếp lời, người bán hàng ở bên cạnh đã xen vào.
"Ầy~ Có cái gì mà không thể? Vị tiên sinh này là bạn của tiểu Tố, để cậu ấy xách cũng như tiểu Tố xách thôi, đều là con cái nhà mình, giúp đỡ mẹ là điều hiển nhiên~ Tôi vẫn bảo chị quá chiều tiểu Tố rồi, nhưng như bây giờ cũng không tệ lắm, tiểu Tố đưa bạn về, tay con bé vẫn không phải làm việc nặng mà để vị tiên sinh này xách giúp, vậy là vẹn cả đôi đường~"
Người bán hàng nói rất có logic, giọng nói mang theo hài lòng thỏa ý.
Trong đó bao gồm sự yên tâm vì rốt cuộc Lâm Mộ Hoa không phải gồng mình xách túi lớn túi nhỏ nữa, sự tán thưởng với người bạn Lâm Tố mang về, còn có cả ấn tượng với Lâm Tố cũng tốt lên không ít.
Nhưng đây không phải điều Lâm Mộ Hoa muốn.
Cho đến tận lúc này bà mới cảm nhận được có gì đó không đúng lắm.
Động tác vừa rồi của Đào Mục Chi chỉ giống như là thuận tay làm, là một chuyện tự nhiên và hiển nhiên như không thể hiển nhiên hơn.
Thế nhưng suy nghĩ kỹ, chỉ một câu nói đơn giản đó của hắn, giống như đã dễ dàng mở ra xiềng xích quấn quanh người Lâm Tố.
Lâm Mộ Hoa vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ, ý cười dịu dàng trên mặt bà không thay đổi, nhưng ánh mắt khi một lần nữa nhìn về phía Đào Mục Chi đã có biến hóa.
Nhưng loại cảm xúc biến hóa này xảy ra rất nhanh, chỉ trong một đến hai giây.
Sau đó giống như bà nhớ ra chuyện gì đó, con ngươi giãn ra.
Bà nhìn Đào Mục Chi, trong mắt có ý cười cám ơn, sau đó nhìn về phía Lâm Tố, trong mắt chỉ còn lại vui mừng.
"Vậy thì phải cám ơn Đào tiên sinh rồi."
Mẹ nhìn cô rồi nói ra lời đó, khiến cô có cảm giác Đào Mục Chi giúp bà xách đồ đều là nhờ cô.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Lâm Tố có cảm giác đó, mẹ thấy vui mừng vì cô đưa Đào Mục Chi về, còn có, mẹ không phải tiếp tục khổ cực nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, sau vài lần như thế trái tim Lâm Tố bắt đầu sinh ra cảm động với Đào Mục Chi.
Cô đưa mắt nhìn Đào Mục Chi đứng bên cạnh, hắn cảm nhận được ánh mắt của cô cũng nhìn lại.
Tầm mắt hai người giao nhau, trái tim Lâm Tố thình thịch nhảy lên, mặt cũng bắt đầu đỏ ửng.
Thế này thì đã có gì mà phải cảm động chứ?
Đào Mục Chi vốn chính là bảo mẫu của cô, chăm sóc cho cô, thay cô xách đồ là lẽ dĩ nhiên.
Hơn nữa đến nhà cô cũng là hắn chủ động đề cập, nếu đã đến rồi thì dĩ nhiên nên giúp cô làm những chuyện ngày, ngoài chăm sóc cô thì chăm sóc thêm cho mẹ cô nữa cũng không nặng nhọc hơn bao nhiêu!
Nghĩ đến đây, Lâm Tố ổn định lại trái tim đang loạn nhịp, ánh mắt cũng trở nên vững vàng.
Cô vòng tay ôm cánh tay mẹ, nói: "Có gì phải cám ơn chứ, không cần cám ơn đâu mẹ, đều là chuyện Đào Mục Chi nên làm mà."
Lâm Mộ Hoa cười, dạy dỗ Lâm Tố: "Cái gì mà nên với không nên chứ? Không thể nói như thế."
Bị mẹ dạy dỗ một câu, Lâm Tố cúi đầu, như nụ hồng héo úa.
Trong lúc cô đang cúi đầu sám hối, Đào Mục Chi nói với Lâm Mộ Hoa.
"Dì, Lâm Tố nói cũng không sai ạ, vốn chính là việc con nên làm mà."
Những lời này lại giống như tưới nước vào nụ hồng đang héo, cô lại ngẩng đầu ưỡn ngực, hai mắt sáng lên.
Cô nhìn sang Đào Mục Chi nói đỡ lời cho mình, hơi hất cằm với hắn rồi quay sang nói với mẹ.
"Mẹ xem, đây là Đào Mục Chi tự nói đó."
Thay đổi trong biểu cảm của Lâm Tố đều thu hết vào trong mắt bà, Lâm Mộ Hoa khẽ híp mắt, sau đó thu lại biểu cảm trong mắt khẽ cười một tiếng, đưa tay vỗ nhẹ mấy cái lên bàn tay đang ôm lấy cánh tay mình.
-
Chợ chiều phong phú hơn rất nhiều, Lâm Mộ Hoa dẫn theo Lâm Tố và Đào Mục Chi, chẳng mấy chốc đã mua hàng xong.
Có Đào Mục Chi ở đây, Lâm Mộ Hoa không phải xách bất cứ thứ gì, toàn bộ đều do Đào Mục Chi đi sau nhận xách.
Mua xong, ba người cùng nhau về nhà.
Về đến nhà đã là sáu giờ, vừa vặn đến giờ chuẩn bị cho bữa tối.
Chuyện nấu nướng trước giờ Lâm Mộ Hoa đều không cho Lâm Tố động tay.
Hôm nay có Đào Mục Chi ở đây, Lâm Tố càng không cần tham gia.
Lên đến phòng khách tầng hai, Lâm Mộ Hoa định nhận lấy chỗ đồ trong tay Đào Mục Chi.
Bà đưa tay ra, thế nhưng lại chạm vào khoảng không.
Đào Mục Chi không đưa đồ qua mà nói với bà.
"Hôm nay là cháu quấy rầy nhà mình rồi, cơm tối để cháu làm đi ạ."
Lâm Mộ Hoa nghe xong, nhấc mắt nhìn về phía Đào Mục Chi.
Bà quan sát Đào Mục Chi hai giây, sau đó mỉm cười nói: "Sao như thế được, con là khách, sao dì để con nấu cơm được."
"Bình thường ở nhà Lâm Tố con cũng coi như là khách, nhưng một ngày ba bữa đều do con nấu ạ." Đào Mục Chi cười cười nói, nói xong, hắn quay sang hỏi Lâm Tố: "Có đúng không?"
Lâm Tố: "..."
Đúng với không đúng cái gì? Đúng là anh ở nhà tôi, nhưng anh không phải khách, anh là bảo mẫu~ Còn có, anh đâu có nấu một ngày ba bữa, anh chỉ nấu bữa sáng và bữa tối, là một ngày hai bữa.
Nhưng Đào Mục Chi đã nói thế, Lâm Tố cũng không nhất thiết phải phủ nhận, bởi vì Đào Mục Chi đã đến rồi thì không thể nào để mẹ chăm sóc cho cả hai được.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố nói: "Đúng đấy mẹ, ở nhà đều là Đào Mục Chi nấu cơm."
Nói xong, Lâm Tố nén xuống cảm giác bứt rứt vì sự sai lệch kia, bĩu môi nói: "Đào Mục Chi nấu cơm cũng ngon lắm, mẹ cứ kệ đi ạ."
Hai người đơn giản nói qua lại mấy câu, nhưng cũng không khó để người nghe nghe ra được phương thức sống chung của bọn họ.
Lúc đầu Lâm Mộ Hoa còn không tin là Đào Mục Chi chăm sóc cho Lâm Tố, nhưng bây giờ nghe Lâm Tố tự tin nói ra như thế, Lâm Mộ Hoa dường như đã tin rồi.
Tin thì tin, con gái có người chăm sóc bà dĩ nhiên cũng sẽ yên tâm hơn.
Nhưng Đào Mục Chi chăm sóc cho Lâm Tố là chuyện ngày thường ở nhà họ, lần này Đào Mục Chi đến nhà làm khách, còn là lần đầu tiên đến chơi, bà dĩ nhiên không thể thật sự để Đào Mục Chi vào bếp.
Lâm Mộ Hoa nhìn Lâm Tố, lại nhìn Đào Mục Chi, vừa muốn nói gì đó, Đào Mục Chi đã lên tiếng: "Không thì dì cứ nấu cơm đi ạ, con ở bên cạnh hỗ trợ.
Như thế vừa có thể hỗ trợ vừa có thể thưởng thức tay nghề của dì rồi."
Đào Mục Chi đưa ra một phương pháp dễ chấp nhận nhất.
Thế nhưng Lâm Mộ Hoa nghe được vẫn không quá thoải mái, bà nói: "Vậy cũng không thể để con đến làm khách mà phải hỗ trợ..."
Bà còn chưa nói xong, Đào Mục Chi đã xách mấy túi đồ đi về phía nhà bếp, hắn vừa đi vừa nói với bà: "Không sao đâu ạ.
Dì không cần coi con như khách, cứ xem con như Lâm Tố là được.
Cô ấy không thể làm mấy chuyện này, trùng hợp con có thể giúp cô ấy làm."
Dứt lời, bóng dáng hắn đã mất dạng trong bếp.
Lâm Mộ Hoa vẫn còn đứng tại chỗ, suy nghĩ lại những lời nói vừa rồi.
Giúp bà xách đồ, còn nhấn mạnh là thay Lâm Tố xách.
Bây giờ vào bếp hỗ trợ cũng nhấn mạnh cứ coi hắn thành Lâm Tố là được.
Đây là phương thức thông thường làm khách mà muốn chủ nhà không quá câu nệ.
Lời này của Đào Mục Chi giống như cũng chỉ có vậy, nhưng lại giống như còn có mục đích khác.
Mà dù không phải là có mục đích khác thì nghe hắn hai lần nhấn mạnh là vì thay mình làm, áp lực vì không thể giúp đỡ mẹ của Lâm Tố đã giống như theo lời nói của hắn mà tiêu tan.
Tình yêu của mẹ vẫn luôn khiến Lâm Tố cảm thấy áp lực, càng là vì cô không thể giúp đỡ mẹ, khiến mẹ bớt mệt, bớt số lần bị thương.
Nhưng mà hiện tại, sự xuất hiện của Đào Mục Chi cứ như đang kéo cô từ trong cái vòng tròn áp lực này ra ngoài.
Tinh thần và cảm xúc của Lâm Tố đều nhờ sự xuất hiện của Đào Mục Chi trở nên thoải mái nhẹ nhàng.
Lâm Mộ Hoa cũng đã nhận ra trạng thái tinh thần của Lâm Tố xuất hiện biến đổi.
Trong lúc bà còn đang quan sát Lâm Tố, từ trong bếp đã truyền đến tiếng nước chảy, có lẽ Đào Mục Chi đã bắt đầu rửa đồ ăn.
Bà thu lại ánh mắt, đi vào bếp.
-
Hôm nay là lần đầu Đào Mục Chi và mẹ của Lâm Tố gặp nhau, nhưng hiện tại hai người đã cùng nhau ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.
Sau khi Lâm Mộ Hoa vào bếp, bà lập tức bận rộn nấu những món cho bữa tối.
Mà thật ra cũng không tính là quá bận rộn, Đào Mục Chi làm việc gọn gàng ngăn nắp, nhưng tốc độ cũng rất nhanh, trong thời gian ngắn rửa sạch toàn bộ nguyên liệu nấu ăn, đồng thời cắt thái xong toàn bộ, gia vị cái nào cần thái sợi thì thái sợi, cái nào cần băm thì băm, làm xong lại dọn dẹp sạch sẽ, nhịp nhàng phối hợp với quy trình nấu ăn của Lâm Mộ Hoa.
Nhờ sự hỗ trợ của hắn, Lâm Mộ Hoa chỉ cần bỏ đồ ăn vào xào nấu là được.
Hai người ở trong bếp, ngoại từ tiếng rửa đồ ăn, tiếng cắt thái và tiếng lèo xèo từ trong nồi phát ra thì không còn âm thanh nào khác.
Rõ ràng là có âm thanh, lại như yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Khung cảnh trong bếp cũng như bị ngâm dưới hồ băng, chỉ có thể thông qua động tác của họ mà cảm nhận được giống như có âm thanh vang lên, còn chi tiết thế nào lại có vẻ hơi mơ hồ.
Loại yên tĩnh này là xuất phát từ sự im lặng của Đào Mục Chi và Lâm Mộ Hoa.
Hai người giống như đang cùng làm việc, nhưng lại như mỗi người làm phần việc của mình, không có trao đổi gì cả.
Mà dưới sự im lặng này, ánh mắt của Lâm Mộ Hoa hơi tối đi, trong đó còn thấp thoáng hoài nghi và cảnh giác.
Trầm ngâm một lát, chờ khi Đào Mục Chi đưa đồ ăn đã thái xong qua, Lâm Mộ Hoa nhận lấy, nhìn hắn một cái rồi cười cười phá vỡ bầu không khí yên lặng giữa hai người.
"Bình thường hay nấu cơm lắm hả?" Lâm Mộ Hoa hỏi.
Bầu không khí yên lặng bỗng nhiên bị phá vỡ, Đào Mục Chi nhìn Lâm Mộ Hoa một cái, đáp: "Không ạ.
Sau khi sống chung với Lâm Tố mới bắt đầu tìm hiểu.
Đầu tiên con chỉ biết nấu cháo, sau đó mới học theo hướng dẫn trên ứng dụng làm mấy món khác."
Lâm Mộ Hoa nghe đến đây thì không khỏi dùng ánh mắt quan sát Đào Mục Chi một lượt từ trên xuống dưới: "Hai đứa quen nhau rất lâu rồi?"
"Không ạ.
Năm nay mới quen nhau." Đào Mục Chi nói.
"Là vậy à." Lâm Mộ Hoa cười cười, bà bỏ đồ ăn vào chảo, thuần thục đảo, hỏi: "Quen nhau thế nào vậy?"
Bà đảo hai lượt, lúc đặt ra câu hỏi, ánh mắt cũng từ trên đồ ăn chuyển sang Đào Mục Chi.
Đào Mục Chi bình tĩnh đón lấy ánh mắt của bà, nói: "Quen trong công việc ạ.
Con là người mẫu, cô ấy là nhiếp ảnh gia, qua lại một thời gian thì bắt đầu có tình cảm.
Lúc đó cô ấy bị ốm, con đến chăm sóc cho cô ấy, sau đó thì sống cùng nhau luôn."
Đào Mục Chi tóm tắt ngắn gọn quá trình phát triển của họ, Lâm Mộ Hoa lại không nghe được thông tin quan trọng gì từ những câu nói này, bà nhìn Đào Mục Chi, hỏi: "Trước đây con có bạn gái không?"
Lâm Mộ Hoa vừa hỏi như vậy, ánh sáng trong mắt Đào Mục Chi hơi thu lại, hắn đối diện với Lâm Mộ Hoa mấy giây, sau đó chuyển tầm mắt đi, tiếp tục thái rau.
"Không ạ." Đào Mục Chi phủ nhận.
Câu trả lời này của hắn, theo thay đổi trên mặt và động tác đã vô tình lộ ra không ít thông tin.
Hắn giống như đang tránh né câu hỏi của bà, trả lời cũng rất ngắn gọn.
Càng giống như không muốn để bà phát hiện ra được điều gì từ biểu tình của mình nên mới trực tiếp xoay người đi.
Đôi mắt Lâm Mộ Hoa chớp nhẹ, bà thu hồi ánh mắt, lại tiếp tục đảo đồ ăn trong chảo.
Qua ba lượt như vậy, mùi thơm của thức ăn đã bắt đầu tỏa ra nghi ngút.
Mùi thơm này khiến Lâm Mộ Hoa khẽ cong môi, đồng thời chuyển chủ đề câu chuyện.
"Con giúp dì thái một quả ớt đi."
Bà nói xong, nghe thấy Đào Mục Chi đang xoay lưng về phía này đáp lại.
"Vâng."
-
Hai người cùng nhau nấu cơm quả nhiên nhanh hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc đã có một bàn đồ ăn vô cùng phong phú.
Buổi trưa Lâm Tố không ăn được nhiều, đến tối có thêm Đào Mục Chi, cô lại ăn tốt hơn rất nhiều.
Đồ ăn mẹ nấu dĩ nhiên là vừa ngon vừa hợp khẩu vị, nhưng cùng một người nấu ra, bữa tối lại có cảm giác ngon hơn bữa trưa rất nhiều.
Lâm Tố ăn hai bát cơm, sắc mặt cũng hồng hào hơn hẳn so với ban ngày.
Một bàn ba người chỉ tập trung ăn cơm, có nói chuyện cũng là qua lại một vài chủ đề ngày thường, với chuyện của Lâm Tố và Đào Mục Chi, Lâm Mộ Hoa không có thêm câu hỏi gì nữa.
Ăn tối xong, Lâm Mộ Hoa muốn đi rửa bát, nhưng lại bị Đào Mục Chi ngăn lại.
Đào Mục Chi nhận lấy bát đũa trong tay bà, trực tiếp mang vào bếp.
Sau hai lần trước đó, Lâm Mộ Hoa giống như đã quen với sự hỗ trợ của Đào Mục Chi, không tiếp tục từ chối hắn.
Mà trong lúc Đào Mục Chi ở trong bếp rửa bát, tiếng nước chảy che lại thính giác của hắn.
Lâm Mộ Hoa ngồi trên ghế sô pha, tivi trong phòng khách bật lên, hai mẹ con vừa xem tivi vừa trò chuyện.
"Hai đứa bây giờ đang ở chung, có nghĩ đến chuyện sau này không?"
Lâm Tố đang xem tivi: "..."
Cái gì mà chuyện sau này?
Cô quay sang nhìn mẹ, Lâm Mộ Hoa cũng đưa mắt nhìn cô, trong mắt mang theo mong chờ.
Dưới ánh mắt này của mẹ, Lâm Tố nhớ đến lời miêu tả của Đào Mục Chi về mối quan hệ trước mắt của hai người khi hắn vừa đến.
[Con và Lâm Tố đang sống chung ạ.]
Nói ra lời này, giống như hắn muốn nói với mẹ cô, rằng hai người đang yêu đương.
Nhưng họ không có, quan hệ của họ thuần khiết chỉ là chăm sóc và được chăm sóc, chịu trách nhiệm và được chịu trách nhiệm.
Trước đó Lâm Tố còn nghĩ nên giải thích với mẹ, nhưng mà Đào Mục Chi vừa hỗ trợ xách đồ ăn vừa hỗ trợ nấu cơm, bây giờ còn đi rửa bát.
Nếu như cô nói với mẹ là hai người họ chẳng có quan hệ gì cả, vậy thì chắc chắn mẹ cô sẽ đứng dậy giành bát đũa về.
Buổi trưa vì rửa bát cho cô mà tay bà đã có thêm một vết thương, Lâm Tố không muốn mẹ lại phải đi rửa bát nữa.
Nếu mẹ đã cho là quan hệ của cô với Đào Mục Chi rất tốt, mà cô lại không thể thừa nhận quan hệ giữa cô và Đào Mục Chi rất mập mờ, thế thì cứ...! không phủ nhận là được.
"Không ạ." Lâm Tố nói, cô giống như không muốn tiếp tục chủ đề này, nói: "Tới đâu hay tới đó đi ạ."
Lâm Tố không có thái độ tích cực với tương lai của mình và Đào Mục Chi như thế, Lâm Mộ Hoa nhìn cô, một lát sau, hỏi: "Cậu ấy có người phụ nữ khác sao?"
Lâm Tố: "..."
Tạm không nói chuyện Đào Mục Chi có người phụ nữ khác hay không thì có liên quan gì đến cô, trước mắt Lâm Tố vẫn có thể khẳng định là không có.
Hai người họ đang ở chung, Đào Mục Chi cơ bản chỉ đi về giữa bệnh viện và nhà cô, căn bản không có thời gian qua lại với người phụ nữ khác.
Nhưng mẹ bỗng nhiên hỏi thế, Lâm Tố nhìn bà một cái, hỏi: "Sao tự nhiên mẹ lại hỏi thế?"
Lâm Mộ Hoa khẽ mỉm cười, nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy cái cậu Đào Mục Chi này rất ưu tú.
Mà con lại nói là đến đâu hay đến đó nên mẹ mới tưởng là có chuyện gì mới khiến con không muốn có bước tiếp theo với người ta."
Lâm Tố: "..."
Có lẽ hoàn cảnh gia đình của mẹ con họ và chuyện trước đây của ba ruột khiến mẹ cho là cô bị mình ảnh hưởng.
Cho rằng nếu như cô không muốn có bước tiếp theo thì nguyên nhân chắc chắn là vì người đàn ông kia đã có phụ nữ ở bên ngoài.
Năm đó mẹ cũng ly hôn với người đàn ông kia là vì nguyên nhân này.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố nói: "Không ạ.
Mà cũng không phải là con không muốn, chỉ là chuyện thế này cần phải tính từng bước."
"Mẹ thấy rất được đó." Lâm Mộ Hoa nói.
Lâm Tố: "..."
Thế nào là rất được?
Lâm Mộ Hoa nói xong nhìn nhìn sang Lâm Tố, trong mắt mang theo vui vẻ và yên tâm, bà nói: "Con là do mẹ một tay nuôi lớn, bây giờ cũng có một người đàn ông giống với mẹ cẩn thận chăm sóc cho con, mẹ cảm thấy rất tốt."
Nói xong, Lâm Mộ Hoa quay đầu nhìn về phía nhà bếp, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo, nói với Lâm Tố.
"Mẹ cảm thấy cậu ta không giống với người yêu lúc trước của con.
Cậu ấy rất ưu tú, cũng rất dốc lòng, con có thể yên tâm yêu đương.
Mẹ cũng chúc phúc cho con."
-
Nói mấy câu với mẹ trong phòng khách xong, Lâm Tố đi vào bếp.
Ở trong bếp, Đào Mục Chi đang tráng cái bát cuối cùng, bên cạnh đặt bát đũa tối nay đã dùng.
Bát đũa không đồng nhất theo bộ, bởi vì mẹ luôn lỡ tay làm vỡ, nên cứ phải liên tục mua một bộ khác.
Nhưng cũng may là thẩm mỹ của mẹ cô không tệ, dù bát đũa không cùng một bộ, nhưng đặt bên cạnh nhau cũng rất vui mắt.
Đào Mục Chi tráng xong chiếc bát cuối cùng, tắt vòi nước.
Tiếng nước theo đó dừng lại, Đào Mục Chi úp bát xuống, nhìn sang Lâm Tố.
"Sao mặt đỏ thế?" Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố nguýt hắn một cái, sau đó rũ mắt, tầm mắt dừng trên tay Đào Mục Chi.
Hắn đang rút một tờ giấy lau mấy giọt nước đọng trên ngón tay.
Bàn tay của đàn ông, thon gầy nhưng cũng lớn, khớp xương rõ ràng.
Trong lúc lau nước, ngón tay hơi cong lại, nhìn càng xinh đẹp.
Thật ra Lâm Tố bây giờ không chỉ đỏ mặt, mà tim còn đang đập thình thịch.
Vừa rồi khi ở trong phòng khách với mẹ nói về Đào Mục Chi, tuy là hai người giống như ông nói gà bà nói vịt, nhưng lời của mẹ vẫn khiến Lâm Tố mặt đỏ tim đập.
May mà mẹ nhìn ra dáng vẻ xấu hổ quẫn bách của cô nên cho cô vào bếp nhìn Đào Mục Chi một cái, còn bảo cô phải cám ơn Đào Mục Chi đã hỗ trợ nhiều như thế.
Cô áp hai tay mình lên má, đùng là hơi nóng.
Nếu cứ tiếp tục thế này chắc sẽ bốc hơi mất, nghĩ đến đây, Lâm Tố nhìn chằm chằm động tác lau tay của Đào Mục Chi, nói.
"Không có gì." Lâm Tố trả lời câu hỏi của Đào Mục Chi trước, sau đó nói: "Mẹ bảo tôi vào nói cám ơn anh."
Cô và mẹ vừa nói được hai câu về chủ đề "yêu đương" với Đào Mục Chi thì mẹ đuổi cô vào bếp tìm hắn, để cô thay bà nói cám ơn.
Đào Mục Chi đến lúc này cũng đã thong thả lau tay xong, hắn bỏ tờ giấy đã dùng vào thùng rác, hỏi Lâm Tố.
"Cám ơn tôi vì cái gì?"
Lâm Tố: "..."
"Còn vì cái gì nữa? Đương nhiên là vì hôm nay anh đã giúp xách đồ, rửa đồ ăn, còn rửa bát đũa nữa..." Lâm Tố nói.
Dù sao cũng không phải cám ơn vì anh yêu tôi đúng chứ!?
"Tôi làm mấy chuyện này đều là vì cô." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố khẽ chớp mắt.
"Tôi làm cũng giống như là cô làm." Đào Mục Chi tiếp nhận ánh mắt của cô, hỏi: "Cô giúp mẹ xách đồ, rửa đồ ăn, rửa bát đũa, mẹ cô cần phải cám ơn cô sao?"
Cái đó thì dĩ nhiên là không cần rồi.
Cô hỗ trợ mẹ là lẽ thường tình, đương nhiên không thể nhận lời cám ơn của mẹ.
"Không." Lâm Tố trả lời.
Lâm Tố trả lời xong, ánh mắt bình tĩnh của Đào Mục Chi phủ lên một tầng dịu dàng, hắn khẽ cong môi, nói với Lâm Tố.
"Cô xem.
Hôm nay cô giúp mẹ xách đồ, nấu cơm, rửa bát đũa.
Trong quan hệ giữa cô và mẹ, cô không chỉ nhận từ mẹ nữa, cô cũng báo đáp lại mẹ mình rồi."
Lâm Tố lắng nghe lời của Đào Mục Chi, ngẩng đầu nhìn nụ cười của Đào Mục Chi, trái tim cô giống như có một chiếc chìa khóa nhẹ nhàng tra vào, xiềng xích trên người liểng xiểng rơi xuống.
Trái tim không còn bị buộc chặt thoải mái mà nhảy lên.
Đào Mục Chi đúng là làm mọi thứ vì cô.
Mà mục đích của hắn có lẽ không đơn giản chỉ là thay cô làm những chuyện này, từ chiều nay khi nghe được cuộc trò chuyện của cô và mẹ, hắn đã nghe ra hình thức sống chung của hai người, hắn cảm nhận được trong cuộc sống này, cô bởi vì chỉ có thể nhận tình yêu từ mẹ không thể báo đáp mà sinh ra áp lực và gánh nặng.
Giữa mối quan hệ này của hai người, cô bị tình yêu như ánh nắng gay gắt giữa trưa của mẹ vây hãm, cô không thể chạy ra, cũng không có cách nào làm gì khác, cô chỉ có thể để mặc cho bản thân bị phơi khô dưới tình yêu như ánh nắng ban trưa này của mẹ, dần dần khô héo, cuối cùng cạn kiệt.
Nhưng mà Đào Mục Chi vừa đến, đã giải thoát cô.
Hắn giúp mẹ xách đồ, hỗ trợ bà nấu cơm, giúp bà rửa bát đũa, hắn thay cô báo đáp mẹ.
Toàn bộ những việc này khiến hổ thẹn và áp lực vì không thể giúp đỡ mẹ dần dần tan biến, hắn giống như mang đến một chiếc chìa khóa, nhẹ nhàng mở ra xiềng xích quanh cô.
Lần đầu tiên Lâm Tố cảm nhận được hương vị thoải mái và tự do đến tột cùng.
Rốt cuộc hiểu được toàn bộ hành động hôm nay của Đào Mục Chi, Lâm Tố nghiêng đầu, im lặng nhìn Đào Mục Chi.
Hàng lông mi khẽ run, cô giống như dưới sự thôi thúc của cảm giác này, rốt cuộc bật thốt ra câu hỏi hôm nay khi vừa nhìn thấy hắn đã nghĩ đến.
"Anh thật sự không phải vì tôi mới đến sao?".
Đúng nhỉ! Hắn có thể thay cô giúp mẹ xách đồ, có thể thay cô giúp mẹ nấu cơm rửa bát! Như thế mẹ sẽ không nói là vì sợ cô mệt nữa, mẹ cũng có thể tranh thủ nghỉ ngơi!
So với đống đồ hắn mang đến thì còn tốt hơn nhiều lắm~
Thế nhưng hình như mẹ cô không nghĩ như thế.
Đào Mục Chi lần đầu đến chơi, dù gì cũng tính là khách, để hắn giúp đúng là không quá đúng lễ nghĩa.
Cô thấy sắc mặt mẹ hơi cứng đờ, sau đó giống như rốt cuộc phản ứng lại, trên mặt thoáng qua khó xử.
"Làm sao thế được..." Lâm Mộ Hoa nói.
Bà còn chưa nói xong, không đợi Lâm Tố tiếp lời, người bán hàng ở bên cạnh đã xen vào.
"Ầy~ Có cái gì mà không thể? Vị tiên sinh này là bạn của tiểu Tố, để cậu ấy xách cũng như tiểu Tố xách thôi, đều là con cái nhà mình, giúp đỡ mẹ là điều hiển nhiên~ Tôi vẫn bảo chị quá chiều tiểu Tố rồi, nhưng như bây giờ cũng không tệ lắm, tiểu Tố đưa bạn về, tay con bé vẫn không phải làm việc nặng mà để vị tiên sinh này xách giúp, vậy là vẹn cả đôi đường~"
Người bán hàng nói rất có logic, giọng nói mang theo hài lòng thỏa ý.
Trong đó bao gồm sự yên tâm vì rốt cuộc Lâm Mộ Hoa không phải gồng mình xách túi lớn túi nhỏ nữa, sự tán thưởng với người bạn Lâm Tố mang về, còn có cả ấn tượng với Lâm Tố cũng tốt lên không ít.
Nhưng đây không phải điều Lâm Mộ Hoa muốn.
Cho đến tận lúc này bà mới cảm nhận được có gì đó không đúng lắm.
Động tác vừa rồi của Đào Mục Chi chỉ giống như là thuận tay làm, là một chuyện tự nhiên và hiển nhiên như không thể hiển nhiên hơn.
Thế nhưng suy nghĩ kỹ, chỉ một câu nói đơn giản đó của hắn, giống như đã dễ dàng mở ra xiềng xích quấn quanh người Lâm Tố.
Lâm Mộ Hoa vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ, ý cười dịu dàng trên mặt bà không thay đổi, nhưng ánh mắt khi một lần nữa nhìn về phía Đào Mục Chi đã có biến hóa.
Nhưng loại cảm xúc biến hóa này xảy ra rất nhanh, chỉ trong một đến hai giây.
Sau đó giống như bà nhớ ra chuyện gì đó, con ngươi giãn ra.
Bà nhìn Đào Mục Chi, trong mắt có ý cười cám ơn, sau đó nhìn về phía Lâm Tố, trong mắt chỉ còn lại vui mừng.
"Vậy thì phải cám ơn Đào tiên sinh rồi."
Mẹ nhìn cô rồi nói ra lời đó, khiến cô có cảm giác Đào Mục Chi giúp bà xách đồ đều là nhờ cô.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Lâm Tố có cảm giác đó, mẹ thấy vui mừng vì cô đưa Đào Mục Chi về, còn có, mẹ không phải tiếp tục khổ cực nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, sau vài lần như thế trái tim Lâm Tố bắt đầu sinh ra cảm động với Đào Mục Chi.
Cô đưa mắt nhìn Đào Mục Chi đứng bên cạnh, hắn cảm nhận được ánh mắt của cô cũng nhìn lại.
Tầm mắt hai người giao nhau, trái tim Lâm Tố thình thịch nhảy lên, mặt cũng bắt đầu đỏ ửng.
Thế này thì đã có gì mà phải cảm động chứ?
Đào Mục Chi vốn chính là bảo mẫu của cô, chăm sóc cho cô, thay cô xách đồ là lẽ dĩ nhiên.
Hơn nữa đến nhà cô cũng là hắn chủ động đề cập, nếu đã đến rồi thì dĩ nhiên nên giúp cô làm những chuyện ngày, ngoài chăm sóc cô thì chăm sóc thêm cho mẹ cô nữa cũng không nặng nhọc hơn bao nhiêu!
Nghĩ đến đây, Lâm Tố ổn định lại trái tim đang loạn nhịp, ánh mắt cũng trở nên vững vàng.
Cô vòng tay ôm cánh tay mẹ, nói: "Có gì phải cám ơn chứ, không cần cám ơn đâu mẹ, đều là chuyện Đào Mục Chi nên làm mà."
Lâm Mộ Hoa cười, dạy dỗ Lâm Tố: "Cái gì mà nên với không nên chứ? Không thể nói như thế."
Bị mẹ dạy dỗ một câu, Lâm Tố cúi đầu, như nụ hồng héo úa.
Trong lúc cô đang cúi đầu sám hối, Đào Mục Chi nói với Lâm Mộ Hoa.
"Dì, Lâm Tố nói cũng không sai ạ, vốn chính là việc con nên làm mà."
Những lời này lại giống như tưới nước vào nụ hồng đang héo, cô lại ngẩng đầu ưỡn ngực, hai mắt sáng lên.
Cô nhìn sang Đào Mục Chi nói đỡ lời cho mình, hơi hất cằm với hắn rồi quay sang nói với mẹ.
"Mẹ xem, đây là Đào Mục Chi tự nói đó."
Thay đổi trong biểu cảm của Lâm Tố đều thu hết vào trong mắt bà, Lâm Mộ Hoa khẽ híp mắt, sau đó thu lại biểu cảm trong mắt khẽ cười một tiếng, đưa tay vỗ nhẹ mấy cái lên bàn tay đang ôm lấy cánh tay mình.
-
Chợ chiều phong phú hơn rất nhiều, Lâm Mộ Hoa dẫn theo Lâm Tố và Đào Mục Chi, chẳng mấy chốc đã mua hàng xong.
Có Đào Mục Chi ở đây, Lâm Mộ Hoa không phải xách bất cứ thứ gì, toàn bộ đều do Đào Mục Chi đi sau nhận xách.
Mua xong, ba người cùng nhau về nhà.
Về đến nhà đã là sáu giờ, vừa vặn đến giờ chuẩn bị cho bữa tối.
Chuyện nấu nướng trước giờ Lâm Mộ Hoa đều không cho Lâm Tố động tay.
Hôm nay có Đào Mục Chi ở đây, Lâm Tố càng không cần tham gia.
Lên đến phòng khách tầng hai, Lâm Mộ Hoa định nhận lấy chỗ đồ trong tay Đào Mục Chi.
Bà đưa tay ra, thế nhưng lại chạm vào khoảng không.
Đào Mục Chi không đưa đồ qua mà nói với bà.
"Hôm nay là cháu quấy rầy nhà mình rồi, cơm tối để cháu làm đi ạ."
Lâm Mộ Hoa nghe xong, nhấc mắt nhìn về phía Đào Mục Chi.
Bà quan sát Đào Mục Chi hai giây, sau đó mỉm cười nói: "Sao như thế được, con là khách, sao dì để con nấu cơm được."
"Bình thường ở nhà Lâm Tố con cũng coi như là khách, nhưng một ngày ba bữa đều do con nấu ạ." Đào Mục Chi cười cười nói, nói xong, hắn quay sang hỏi Lâm Tố: "Có đúng không?"
Lâm Tố: "..."
Đúng với không đúng cái gì? Đúng là anh ở nhà tôi, nhưng anh không phải khách, anh là bảo mẫu~ Còn có, anh đâu có nấu một ngày ba bữa, anh chỉ nấu bữa sáng và bữa tối, là một ngày hai bữa.
Nhưng Đào Mục Chi đã nói thế, Lâm Tố cũng không nhất thiết phải phủ nhận, bởi vì Đào Mục Chi đã đến rồi thì không thể nào để mẹ chăm sóc cho cả hai được.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố nói: "Đúng đấy mẹ, ở nhà đều là Đào Mục Chi nấu cơm."
Nói xong, Lâm Tố nén xuống cảm giác bứt rứt vì sự sai lệch kia, bĩu môi nói: "Đào Mục Chi nấu cơm cũng ngon lắm, mẹ cứ kệ đi ạ."
Hai người đơn giản nói qua lại mấy câu, nhưng cũng không khó để người nghe nghe ra được phương thức sống chung của bọn họ.
Lúc đầu Lâm Mộ Hoa còn không tin là Đào Mục Chi chăm sóc cho Lâm Tố, nhưng bây giờ nghe Lâm Tố tự tin nói ra như thế, Lâm Mộ Hoa dường như đã tin rồi.
Tin thì tin, con gái có người chăm sóc bà dĩ nhiên cũng sẽ yên tâm hơn.
Nhưng Đào Mục Chi chăm sóc cho Lâm Tố là chuyện ngày thường ở nhà họ, lần này Đào Mục Chi đến nhà làm khách, còn là lần đầu tiên đến chơi, bà dĩ nhiên không thể thật sự để Đào Mục Chi vào bếp.
Lâm Mộ Hoa nhìn Lâm Tố, lại nhìn Đào Mục Chi, vừa muốn nói gì đó, Đào Mục Chi đã lên tiếng: "Không thì dì cứ nấu cơm đi ạ, con ở bên cạnh hỗ trợ.
Như thế vừa có thể hỗ trợ vừa có thể thưởng thức tay nghề của dì rồi."
Đào Mục Chi đưa ra một phương pháp dễ chấp nhận nhất.
Thế nhưng Lâm Mộ Hoa nghe được vẫn không quá thoải mái, bà nói: "Vậy cũng không thể để con đến làm khách mà phải hỗ trợ..."
Bà còn chưa nói xong, Đào Mục Chi đã xách mấy túi đồ đi về phía nhà bếp, hắn vừa đi vừa nói với bà: "Không sao đâu ạ.
Dì không cần coi con như khách, cứ xem con như Lâm Tố là được.
Cô ấy không thể làm mấy chuyện này, trùng hợp con có thể giúp cô ấy làm."
Dứt lời, bóng dáng hắn đã mất dạng trong bếp.
Lâm Mộ Hoa vẫn còn đứng tại chỗ, suy nghĩ lại những lời nói vừa rồi.
Giúp bà xách đồ, còn nhấn mạnh là thay Lâm Tố xách.
Bây giờ vào bếp hỗ trợ cũng nhấn mạnh cứ coi hắn thành Lâm Tố là được.
Đây là phương thức thông thường làm khách mà muốn chủ nhà không quá câu nệ.
Lời này của Đào Mục Chi giống như cũng chỉ có vậy, nhưng lại giống như còn có mục đích khác.
Mà dù không phải là có mục đích khác thì nghe hắn hai lần nhấn mạnh là vì thay mình làm, áp lực vì không thể giúp đỡ mẹ của Lâm Tố đã giống như theo lời nói của hắn mà tiêu tan.
Tình yêu của mẹ vẫn luôn khiến Lâm Tố cảm thấy áp lực, càng là vì cô không thể giúp đỡ mẹ, khiến mẹ bớt mệt, bớt số lần bị thương.
Nhưng mà hiện tại, sự xuất hiện của Đào Mục Chi cứ như đang kéo cô từ trong cái vòng tròn áp lực này ra ngoài.
Tinh thần và cảm xúc của Lâm Tố đều nhờ sự xuất hiện của Đào Mục Chi trở nên thoải mái nhẹ nhàng.
Lâm Mộ Hoa cũng đã nhận ra trạng thái tinh thần của Lâm Tố xuất hiện biến đổi.
Trong lúc bà còn đang quan sát Lâm Tố, từ trong bếp đã truyền đến tiếng nước chảy, có lẽ Đào Mục Chi đã bắt đầu rửa đồ ăn.
Bà thu lại ánh mắt, đi vào bếp.
-
Hôm nay là lần đầu Đào Mục Chi và mẹ của Lâm Tố gặp nhau, nhưng hiện tại hai người đã cùng nhau ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.
Sau khi Lâm Mộ Hoa vào bếp, bà lập tức bận rộn nấu những món cho bữa tối.
Mà thật ra cũng không tính là quá bận rộn, Đào Mục Chi làm việc gọn gàng ngăn nắp, nhưng tốc độ cũng rất nhanh, trong thời gian ngắn rửa sạch toàn bộ nguyên liệu nấu ăn, đồng thời cắt thái xong toàn bộ, gia vị cái nào cần thái sợi thì thái sợi, cái nào cần băm thì băm, làm xong lại dọn dẹp sạch sẽ, nhịp nhàng phối hợp với quy trình nấu ăn của Lâm Mộ Hoa.
Nhờ sự hỗ trợ của hắn, Lâm Mộ Hoa chỉ cần bỏ đồ ăn vào xào nấu là được.
Hai người ở trong bếp, ngoại từ tiếng rửa đồ ăn, tiếng cắt thái và tiếng lèo xèo từ trong nồi phát ra thì không còn âm thanh nào khác.
Rõ ràng là có âm thanh, lại như yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Khung cảnh trong bếp cũng như bị ngâm dưới hồ băng, chỉ có thể thông qua động tác của họ mà cảm nhận được giống như có âm thanh vang lên, còn chi tiết thế nào lại có vẻ hơi mơ hồ.
Loại yên tĩnh này là xuất phát từ sự im lặng của Đào Mục Chi và Lâm Mộ Hoa.
Hai người giống như đang cùng làm việc, nhưng lại như mỗi người làm phần việc của mình, không có trao đổi gì cả.
Mà dưới sự im lặng này, ánh mắt của Lâm Mộ Hoa hơi tối đi, trong đó còn thấp thoáng hoài nghi và cảnh giác.
Trầm ngâm một lát, chờ khi Đào Mục Chi đưa đồ ăn đã thái xong qua, Lâm Mộ Hoa nhận lấy, nhìn hắn một cái rồi cười cười phá vỡ bầu không khí yên lặng giữa hai người.
"Bình thường hay nấu cơm lắm hả?" Lâm Mộ Hoa hỏi.
Bầu không khí yên lặng bỗng nhiên bị phá vỡ, Đào Mục Chi nhìn Lâm Mộ Hoa một cái, đáp: "Không ạ.
Sau khi sống chung với Lâm Tố mới bắt đầu tìm hiểu.
Đầu tiên con chỉ biết nấu cháo, sau đó mới học theo hướng dẫn trên ứng dụng làm mấy món khác."
Lâm Mộ Hoa nghe đến đây thì không khỏi dùng ánh mắt quan sát Đào Mục Chi một lượt từ trên xuống dưới: "Hai đứa quen nhau rất lâu rồi?"
"Không ạ.
Năm nay mới quen nhau." Đào Mục Chi nói.
"Là vậy à." Lâm Mộ Hoa cười cười, bà bỏ đồ ăn vào chảo, thuần thục đảo, hỏi: "Quen nhau thế nào vậy?"
Bà đảo hai lượt, lúc đặt ra câu hỏi, ánh mắt cũng từ trên đồ ăn chuyển sang Đào Mục Chi.
Đào Mục Chi bình tĩnh đón lấy ánh mắt của bà, nói: "Quen trong công việc ạ.
Con là người mẫu, cô ấy là nhiếp ảnh gia, qua lại một thời gian thì bắt đầu có tình cảm.
Lúc đó cô ấy bị ốm, con đến chăm sóc cho cô ấy, sau đó thì sống cùng nhau luôn."
Đào Mục Chi tóm tắt ngắn gọn quá trình phát triển của họ, Lâm Mộ Hoa lại không nghe được thông tin quan trọng gì từ những câu nói này, bà nhìn Đào Mục Chi, hỏi: "Trước đây con có bạn gái không?"
Lâm Mộ Hoa vừa hỏi như vậy, ánh sáng trong mắt Đào Mục Chi hơi thu lại, hắn đối diện với Lâm Mộ Hoa mấy giây, sau đó chuyển tầm mắt đi, tiếp tục thái rau.
"Không ạ." Đào Mục Chi phủ nhận.
Câu trả lời này của hắn, theo thay đổi trên mặt và động tác đã vô tình lộ ra không ít thông tin.
Hắn giống như đang tránh né câu hỏi của bà, trả lời cũng rất ngắn gọn.
Càng giống như không muốn để bà phát hiện ra được điều gì từ biểu tình của mình nên mới trực tiếp xoay người đi.
Đôi mắt Lâm Mộ Hoa chớp nhẹ, bà thu hồi ánh mắt, lại tiếp tục đảo đồ ăn trong chảo.
Qua ba lượt như vậy, mùi thơm của thức ăn đã bắt đầu tỏa ra nghi ngút.
Mùi thơm này khiến Lâm Mộ Hoa khẽ cong môi, đồng thời chuyển chủ đề câu chuyện.
"Con giúp dì thái một quả ớt đi."
Bà nói xong, nghe thấy Đào Mục Chi đang xoay lưng về phía này đáp lại.
"Vâng."
-
Hai người cùng nhau nấu cơm quả nhiên nhanh hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc đã có một bàn đồ ăn vô cùng phong phú.
Buổi trưa Lâm Tố không ăn được nhiều, đến tối có thêm Đào Mục Chi, cô lại ăn tốt hơn rất nhiều.
Đồ ăn mẹ nấu dĩ nhiên là vừa ngon vừa hợp khẩu vị, nhưng cùng một người nấu ra, bữa tối lại có cảm giác ngon hơn bữa trưa rất nhiều.
Lâm Tố ăn hai bát cơm, sắc mặt cũng hồng hào hơn hẳn so với ban ngày.
Một bàn ba người chỉ tập trung ăn cơm, có nói chuyện cũng là qua lại một vài chủ đề ngày thường, với chuyện của Lâm Tố và Đào Mục Chi, Lâm Mộ Hoa không có thêm câu hỏi gì nữa.
Ăn tối xong, Lâm Mộ Hoa muốn đi rửa bát, nhưng lại bị Đào Mục Chi ngăn lại.
Đào Mục Chi nhận lấy bát đũa trong tay bà, trực tiếp mang vào bếp.
Sau hai lần trước đó, Lâm Mộ Hoa giống như đã quen với sự hỗ trợ của Đào Mục Chi, không tiếp tục từ chối hắn.
Mà trong lúc Đào Mục Chi ở trong bếp rửa bát, tiếng nước chảy che lại thính giác của hắn.
Lâm Mộ Hoa ngồi trên ghế sô pha, tivi trong phòng khách bật lên, hai mẹ con vừa xem tivi vừa trò chuyện.
"Hai đứa bây giờ đang ở chung, có nghĩ đến chuyện sau này không?"
Lâm Tố đang xem tivi: "..."
Cái gì mà chuyện sau này?
Cô quay sang nhìn mẹ, Lâm Mộ Hoa cũng đưa mắt nhìn cô, trong mắt mang theo mong chờ.
Dưới ánh mắt này của mẹ, Lâm Tố nhớ đến lời miêu tả của Đào Mục Chi về mối quan hệ trước mắt của hai người khi hắn vừa đến.
[Con và Lâm Tố đang sống chung ạ.]
Nói ra lời này, giống như hắn muốn nói với mẹ cô, rằng hai người đang yêu đương.
Nhưng họ không có, quan hệ của họ thuần khiết chỉ là chăm sóc và được chăm sóc, chịu trách nhiệm và được chịu trách nhiệm.
Trước đó Lâm Tố còn nghĩ nên giải thích với mẹ, nhưng mà Đào Mục Chi vừa hỗ trợ xách đồ ăn vừa hỗ trợ nấu cơm, bây giờ còn đi rửa bát.
Nếu như cô nói với mẹ là hai người họ chẳng có quan hệ gì cả, vậy thì chắc chắn mẹ cô sẽ đứng dậy giành bát đũa về.
Buổi trưa vì rửa bát cho cô mà tay bà đã có thêm một vết thương, Lâm Tố không muốn mẹ lại phải đi rửa bát nữa.
Nếu mẹ đã cho là quan hệ của cô với Đào Mục Chi rất tốt, mà cô lại không thể thừa nhận quan hệ giữa cô và Đào Mục Chi rất mập mờ, thế thì cứ...! không phủ nhận là được.
"Không ạ." Lâm Tố nói, cô giống như không muốn tiếp tục chủ đề này, nói: "Tới đâu hay tới đó đi ạ."
Lâm Tố không có thái độ tích cực với tương lai của mình và Đào Mục Chi như thế, Lâm Mộ Hoa nhìn cô, một lát sau, hỏi: "Cậu ấy có người phụ nữ khác sao?"
Lâm Tố: "..."
Tạm không nói chuyện Đào Mục Chi có người phụ nữ khác hay không thì có liên quan gì đến cô, trước mắt Lâm Tố vẫn có thể khẳng định là không có.
Hai người họ đang ở chung, Đào Mục Chi cơ bản chỉ đi về giữa bệnh viện và nhà cô, căn bản không có thời gian qua lại với người phụ nữ khác.
Nhưng mẹ bỗng nhiên hỏi thế, Lâm Tố nhìn bà một cái, hỏi: "Sao tự nhiên mẹ lại hỏi thế?"
Lâm Mộ Hoa khẽ mỉm cười, nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy cái cậu Đào Mục Chi này rất ưu tú.
Mà con lại nói là đến đâu hay đến đó nên mẹ mới tưởng là có chuyện gì mới khiến con không muốn có bước tiếp theo với người ta."
Lâm Tố: "..."
Có lẽ hoàn cảnh gia đình của mẹ con họ và chuyện trước đây của ba ruột khiến mẹ cho là cô bị mình ảnh hưởng.
Cho rằng nếu như cô không muốn có bước tiếp theo thì nguyên nhân chắc chắn là vì người đàn ông kia đã có phụ nữ ở bên ngoài.
Năm đó mẹ cũng ly hôn với người đàn ông kia là vì nguyên nhân này.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố nói: "Không ạ.
Mà cũng không phải là con không muốn, chỉ là chuyện thế này cần phải tính từng bước."
"Mẹ thấy rất được đó." Lâm Mộ Hoa nói.
Lâm Tố: "..."
Thế nào là rất được?
Lâm Mộ Hoa nói xong nhìn nhìn sang Lâm Tố, trong mắt mang theo vui vẻ và yên tâm, bà nói: "Con là do mẹ một tay nuôi lớn, bây giờ cũng có một người đàn ông giống với mẹ cẩn thận chăm sóc cho con, mẹ cảm thấy rất tốt."
Nói xong, Lâm Mộ Hoa quay đầu nhìn về phía nhà bếp, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo, nói với Lâm Tố.
"Mẹ cảm thấy cậu ta không giống với người yêu lúc trước của con.
Cậu ấy rất ưu tú, cũng rất dốc lòng, con có thể yên tâm yêu đương.
Mẹ cũng chúc phúc cho con."
-
Nói mấy câu với mẹ trong phòng khách xong, Lâm Tố đi vào bếp.
Ở trong bếp, Đào Mục Chi đang tráng cái bát cuối cùng, bên cạnh đặt bát đũa tối nay đã dùng.
Bát đũa không đồng nhất theo bộ, bởi vì mẹ luôn lỡ tay làm vỡ, nên cứ phải liên tục mua một bộ khác.
Nhưng cũng may là thẩm mỹ của mẹ cô không tệ, dù bát đũa không cùng một bộ, nhưng đặt bên cạnh nhau cũng rất vui mắt.
Đào Mục Chi tráng xong chiếc bát cuối cùng, tắt vòi nước.
Tiếng nước theo đó dừng lại, Đào Mục Chi úp bát xuống, nhìn sang Lâm Tố.
"Sao mặt đỏ thế?" Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố nguýt hắn một cái, sau đó rũ mắt, tầm mắt dừng trên tay Đào Mục Chi.
Hắn đang rút một tờ giấy lau mấy giọt nước đọng trên ngón tay.
Bàn tay của đàn ông, thon gầy nhưng cũng lớn, khớp xương rõ ràng.
Trong lúc lau nước, ngón tay hơi cong lại, nhìn càng xinh đẹp.
Thật ra Lâm Tố bây giờ không chỉ đỏ mặt, mà tim còn đang đập thình thịch.
Vừa rồi khi ở trong phòng khách với mẹ nói về Đào Mục Chi, tuy là hai người giống như ông nói gà bà nói vịt, nhưng lời của mẹ vẫn khiến Lâm Tố mặt đỏ tim đập.
May mà mẹ nhìn ra dáng vẻ xấu hổ quẫn bách của cô nên cho cô vào bếp nhìn Đào Mục Chi một cái, còn bảo cô phải cám ơn Đào Mục Chi đã hỗ trợ nhiều như thế.
Cô áp hai tay mình lên má, đùng là hơi nóng.
Nếu cứ tiếp tục thế này chắc sẽ bốc hơi mất, nghĩ đến đây, Lâm Tố nhìn chằm chằm động tác lau tay của Đào Mục Chi, nói.
"Không có gì." Lâm Tố trả lời câu hỏi của Đào Mục Chi trước, sau đó nói: "Mẹ bảo tôi vào nói cám ơn anh."
Cô và mẹ vừa nói được hai câu về chủ đề "yêu đương" với Đào Mục Chi thì mẹ đuổi cô vào bếp tìm hắn, để cô thay bà nói cám ơn.
Đào Mục Chi đến lúc này cũng đã thong thả lau tay xong, hắn bỏ tờ giấy đã dùng vào thùng rác, hỏi Lâm Tố.
"Cám ơn tôi vì cái gì?"
Lâm Tố: "..."
"Còn vì cái gì nữa? Đương nhiên là vì hôm nay anh đã giúp xách đồ, rửa đồ ăn, còn rửa bát đũa nữa..." Lâm Tố nói.
Dù sao cũng không phải cám ơn vì anh yêu tôi đúng chứ!?
"Tôi làm mấy chuyện này đều là vì cô." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố khẽ chớp mắt.
"Tôi làm cũng giống như là cô làm." Đào Mục Chi tiếp nhận ánh mắt của cô, hỏi: "Cô giúp mẹ xách đồ, rửa đồ ăn, rửa bát đũa, mẹ cô cần phải cám ơn cô sao?"
Cái đó thì dĩ nhiên là không cần rồi.
Cô hỗ trợ mẹ là lẽ thường tình, đương nhiên không thể nhận lời cám ơn của mẹ.
"Không." Lâm Tố trả lời.
Lâm Tố trả lời xong, ánh mắt bình tĩnh của Đào Mục Chi phủ lên một tầng dịu dàng, hắn khẽ cong môi, nói với Lâm Tố.
"Cô xem.
Hôm nay cô giúp mẹ xách đồ, nấu cơm, rửa bát đũa.
Trong quan hệ giữa cô và mẹ, cô không chỉ nhận từ mẹ nữa, cô cũng báo đáp lại mẹ mình rồi."
Lâm Tố lắng nghe lời của Đào Mục Chi, ngẩng đầu nhìn nụ cười của Đào Mục Chi, trái tim cô giống như có một chiếc chìa khóa nhẹ nhàng tra vào, xiềng xích trên người liểng xiểng rơi xuống.
Trái tim không còn bị buộc chặt thoải mái mà nhảy lên.
Đào Mục Chi đúng là làm mọi thứ vì cô.
Mà mục đích của hắn có lẽ không đơn giản chỉ là thay cô làm những chuyện này, từ chiều nay khi nghe được cuộc trò chuyện của cô và mẹ, hắn đã nghe ra hình thức sống chung của hai người, hắn cảm nhận được trong cuộc sống này, cô bởi vì chỉ có thể nhận tình yêu từ mẹ không thể báo đáp mà sinh ra áp lực và gánh nặng.
Giữa mối quan hệ này của hai người, cô bị tình yêu như ánh nắng gay gắt giữa trưa của mẹ vây hãm, cô không thể chạy ra, cũng không có cách nào làm gì khác, cô chỉ có thể để mặc cho bản thân bị phơi khô dưới tình yêu như ánh nắng ban trưa này của mẹ, dần dần khô héo, cuối cùng cạn kiệt.
Nhưng mà Đào Mục Chi vừa đến, đã giải thoát cô.
Hắn giúp mẹ xách đồ, hỗ trợ bà nấu cơm, giúp bà rửa bát đũa, hắn thay cô báo đáp mẹ.
Toàn bộ những việc này khiến hổ thẹn và áp lực vì không thể giúp đỡ mẹ dần dần tan biến, hắn giống như mang đến một chiếc chìa khóa, nhẹ nhàng mở ra xiềng xích quanh cô.
Lần đầu tiên Lâm Tố cảm nhận được hương vị thoải mái và tự do đến tột cùng.
Rốt cuộc hiểu được toàn bộ hành động hôm nay của Đào Mục Chi, Lâm Tố nghiêng đầu, im lặng nhìn Đào Mục Chi.
Hàng lông mi khẽ run, cô giống như dưới sự thôi thúc của cảm giác này, rốt cuộc bật thốt ra câu hỏi hôm nay khi vừa nhìn thấy hắn đã nghĩ đến.
"Anh thật sự không phải vì tôi mới đến sao?".
/139
|