Sau 5fkhi Tạ Thiên 02Ngưng ra bkhỏi lễ 10đường, b1lúc trước 4còn cảm cthấy rất brõ ràng, 2anhưng dần edần bỗng 32trở nên cmơ hồ.
Mặc 30dù mình 8đã thắng a7lại một e9lần, nhưng 53cô lại 8cảm thấy 77cuộc sống 9không còn 1bất kỳ 3mục tiêu 8nào, cảm egiác thật 4atrống rỗng.
Đã ecùng Ôn d2Thiếu Hoa 64đoạn tuyệt 4eân tình, dfđiều này 50cũng có 1nghĩa là 41cô không afthể đến dÔn gia, cũng efkhông thể 9trở về 8Tạ gia nữa, 86chỉ có 5thể một 3thân một dmình phiêu e2bạt lẻ eloi bên ngoài.
Đến 8ccuối cùng, dcô vẫn 7thua, thua cehoàn toàn.
Phong c2Khải Trạch d0thấy vẻ 9mặt của 06cô không 6đúng, bèn c0dừng bước blại, nhỏ 0giọng hỏi: 3d Làm esao vậy, 1không phải 7evừa rồi d9vẫn còn 0brất vui 1vẻ ư, sao 37bây giờ 8blại nghiêm 68mặt rồi fhả ?
Thật 7ra thì tôi 21thua, đúng 6không.
Làm asao lại dthua? Em thắng dfrồi.
Thắng 6được một 3elần, nhưng 63lại thua cmất tất 75cả. Từ c9nay về sau ctôi không 4còn người 04thân, không 44còn nhà, 8một mình 6cô độc 37bên ngoài. 1e © DiendanLeQuyDon.comMỗi khi 1lễ tết, a3cũng chỉ fcó một 1mình, cô 6đơn, lạnh 2lẽo, đến fmột chỗ 6để dựa b3vào cũng 11không có. 5Cô cười 2ekhổ nói, 92khẽ ngẩng dđầu lên, 1không để 65cho nước 4mắt chảy 6bra ngoài.
Chuyện fbnhư vậy, 9fnghĩ một 6chút đã 97cảm thấy 94chua xót 8rồi.
Chỉ 0có một 7mình, thật cbsự là một 40chuyện đáng asợ, cô 0bây giờ 3dcó thể efnói là hai 9fbàn tay trắng, 32chỉ trong 7fkhoảng thời eagian ngắn 30đột nhiên c1cảm thấy 0ecuộc sống 3bkhông còn adchút ý nghĩa a3nào.
Anh b1ôm cô vào d8trong ngực, ddùng cái 35ôm ấp để elàm ấm 2lòng của ebcô, an ủi: 1 Em còn c6có anh.
Mười 16sáu năm c0nay, anh cũng 14là một 5người cô c7đơn, nếu 3bnhư không 2ephải là fcó quyển 29nhật ký dkia làm bạn, 6không biết 9sẽ có bao enhiêu đêm 2ekhông thể e4chợp mắt.
Thay a7vì nói là ecó quyển 4bnhật ký d1kia, chẳng 5fbằng nói 4là cô, là ccô sống cdở trong eclòng của 9anh, cho anh bvô hạn 8hi vọng, 53để cho 5anh kiên eecường sống dqua mười 8sáu năm 1erồi mới 2ccó anh của 2angày hôm 30nay.
Cái 9đó không 3bgiống nhau. 94Cô rời 6bkhỏi ngực afanh, thở 4dài một c6hơi, sau 6đó mù quáng ađi về phía 6trước.
Anh 6đuổi theo, 9nghĩ muốn 1ôm cô đi, 77nhưng lại 9bị cô đẩy 01ra, còn nghiêm 6dnghị cảnh 7dcáo: Tôi fcảnh cáo 3anh, không 0ccho phép 61động tay 8động chân 2dvới tôi.
Đừng 18quên, em aclà bạn b9gái của bfanh.
Đó b9là bạn bgái giả, fhiện tại adcũng đã bdiễn xong, 1cho nên chúng 4ta không 46cần phải 2duy trì cái 58loại quan chệ giả 92dối này 0nữa. Bắt dđầu từ a4bây giờ, 0fđường e6anh anh đi, eđường 3tôi tôi 7đi, chúng 4ta không 5liên quan 3cgì đến 3nhau nữa. 84Tạ Thiên 8Ngưng nghiêm 24túc đem 0equan hệ bcủa bọn 22họ nói e0rõ ràng 4bra, nói xong 2fliền quay 9đầu bỏ eđi.
Nhưng 09sau khi xoay 6người bước dfđi, đột f4nhiên cảm 3thấy có c6chút chút 8không nỡ, bcô không c8bỏ được 76chuyện anh cthỉnh thoảng 50bá đạo, b4thỉnh thoảng 20dịu dàng 6cưng chiều.
Từ 5nhỏ đến 9blớn, đúng 02là chưa fftừng có f4người nào ecưng chiều 3cô như vậy, eloại cảm 8giác này 1thật hạnh 0phúc.
Nhưng 8cô cũng 56hiểu rõ, 74người đàn 57ông này 3không phải 23nhân vật 7fđơn giản, 3echọc phải 0anh ta, chỉ c9sợ về 3sau sẽ phiền 1toái không 5dngừng.
Một fdngười có fbthể thanh etoán được 23khoản tiền aclớn hơn 4fmột ngàn 0vạn, làm 8bsao có thể 5là nhân 3fvật đơn bagiản được?
Này, 5anh làm gì 6vậy?
Phong cKhải Trạch 36bước nhanh 6acho theo kịp d6cô, cứng 4crắn kéo acô trở 15lại đi dvề phía c9xe của mình, 5không nói 1chai lời d7đẩy cô 5vào trong d9xe, sau đó 6cđóng cửa daxe lại, 1rồi mình c9cũng lên 4xe.
Anh fnhốt hai 29người vào 6trong không a9gian nhỏ 8hẹp, xe 1cách âm edrất tốt, 7không nghe 4được bất 0kỳ âm thanh 28bên ngoài 49nào, vì cvậy không e4khí trong f0xe càng yên clặng hơn, bmột tiếng 1ađộng nhỏ 6cũng không 8có.
Vô dcùng yên 51lặng, mới akhiến cho 24người ta ecảm thấy e8khó thở, 3dường như 1cngay cả 53tiếng thở b4cũng có dthể nghe 5thấy.
Tạ cThiên Ngưng 05không chịu 9nổi yên 8lặng như 4vậy, định dmở cửa 1ra ngoài 6ahít thở afkhông khí.
Nhưng 6anh không 71cho, giữ dchặt cô 3sau đó khóa 3acửa xe lại, 1không cho 4cô xuống 1xe.
Nhìn bthấy anh 6bhành động 3enhư vậy, 8cô tức cgiận chất evấn: Phong 56Khải Trạch, 7rốt cuộc eaanh muốn alàm gì?
Anh dmuốn làm 71gì, đã dsớm nói 05cho em biết d2rồi, không 2phải sao?
Anh bmuốn theo a6đuổi cô.
Anh edđừng đùa 16kiểu này dvới tôi bnữa được 69không? Nếu 1như tôi 06đoán không 5bsai, anh là 3một thiếu 09gia giàu dcó, một d0đại thiếu 3gia chỉ 1biết ăn 6chơi phóng 4etúng, cho 3anên mới bcó nhiều 32thời gian 7cùng tốn b5nhiều tiền 5fbạc trên 79người tôi 1như vậy. 0e © DiendanLeQuyDon.comNhưng mà 8tôi lại 2không có d0thời gian, 75cũng không c6có sức e9lực để a0chơi cùng f9với anh, 1canh đi tìm 92cô gái khác 16đi, được 81không?
Bây 65giờ cô 9fcảm thấy cfmệt chết 99đi được, dmệt đến 36mức chỉ 0muốn hôn damê.
Anh enói rồi, 4banh không fphải đang 1fđùa. 88Anh tức 9cgiận trả 3lời lại, 4dtrong ánh fmắt rất 7dnghiêm túc, 31tuyệt đối bbkhông phải 3là giả.
Anh 8nghiêm túc, f2lại khiến 3cho cô càng 2đoán mò 9bhơn, ngơ 81ngác nhìn danh nhưng 73rất nhanh 9liền bình detĩnh lại, ekhông muốn edrơi vào 6cái bẫy fccủa anh: 4 Anh, bvan cầu f0anh buông f8tha cho tôi cđi, cho dù 24anh không f4phải đang 4đùa, tôi evới anh 40cũng không 5có khả ecnăng.
Tại b0sao lại dkhông có a3khả năng?
Chúng fta là người 9của hai 6fthế giới 73khác nhau.
Ôn eaThiếu Hoa 71cũng coi blà đại c4thiếu gia, eetại sao 6em có thể 97tiếp nhận 2hắn mà 2bkhông thể 76tiếp nhận 00anh chứ? b6Phong Khải 6Trạch nổi 84giận, nắm 3chặt cổ d9tay cô, tức 0fgiận chất 2vấn.
Anh 1ghét sự b0cự tuyệt a3của cô.
Trong 3khoảng thời 11gian này, e7chẳng lẽ f4cô còn chưa ethấy rõ f8tâm tư của 6anh đối cvới cô fsao?
Cái c6đó không 1giống nhau.
Có 00cái gì không d9giống nhau? 47Hắn là 40đại thiếu 5egia thì em ccó thể 4tiếp nhận, 4còn anh là f6đại thiếu 7egia thì em 73lại không fthể tiếp 77nhận được c5sao?
Hiện 8tại tôi d0đang rất 7bmệt, không 0muốn nói 24mấy chuyện fnày với 1anh, tóm cflại chúng eta đến ađây chấm ddứt. 4eTạ Thiên 2bNgưng không 5trả lời 8được câu bdhỏi của 1eanh, chẳng 92thể làm bgì khác 3hơn là trốn 9tránh, muốn 3được một bmình yên 8tĩnh.
Tạ bThiên Ngưng, 45em nghe kỹ echo anh, chúng e7ta sẽ không 3bchấm dứt 3ở đây, becả đời f0này em cũng 4chỉ có 22thể thuộc cavề anh, ebem nghe cho 4drõ em chỉ 0có thể 46thuộc về aanh mà thôi. cbHai tay của danh nắm f5chặt bả 38vai cô, lôi 6ccô đến 6ftrước mặt 6mình, để e9cho cô nhìn athẳng vào fanh, cường afthế - bá 2đạo tuyên 06bố quyết 08định trong 4lòng mình.
Nếu 29như anh đã 70yêu thì a3sẽ vô cùng d7yêu, yêu 9đến bá 1dđạo.
Cô cdthở dài adbất đắc 2edĩ, không 7biết trả c1lời như 2thế nào, 7dù sao lời 5như vậy 8cũng đã e7nói rất 9nhiều lần, dacó nhiều 2flời cũng evô ích, 5không thể 5làm gì khác 52hơn là trầm 0mặc không d1nói .
Tình 4yêu của 8banh thật 7dsự rất 61mạnh mẽ, 3bcường thế eđến nỗi 00khiến người 5akhác cảm c5thấy sợ bfhãi, nhưng elại không fnhịn được 01muốn đắm 9chìm trong dđó.
Chỉ elà lý trí b6nhắc nhở 2acô, tình 40yêu không 7thể đắm bchìm, nếu 5không sẽ 5vạn kiếp 7cbất phục 13( không thể bequay trở 2elại được).
Ôn 7eThiếu Hoa fphản bội dđã khiến dcho cô rút 3ra được 0akinh nhiệm 2xương máu, f7không muốn 58bị tổn 4thương một 54lần nữa, 4bởi vì 7cô sẽ không dchịu nổi.
Phong 7Khải Trạch 5thấy cô 0ekhông nói 3blời nào, 2cho rằng 2fanh làm cô 90sợ vì vậy 83hai tay nâng d8mặt của 1ccô lên, bvội vàng 8dnói xin lỗi: 3 Thật b4xin lỗi, ckhông phải e0anh muốn 4dọa em, 6dthật xin b3lỗi.
Nói 95xin lỗi 3xong, liền 3ôm cô thật 14chặt vào 4trong ngực, 5hốt hoảng 7tự lẩm bbẩm, trong 0dgiọng nói 54tràn đầy 6acầu khẩn: 2f Đừng drời khỏi 62anh, được 1không?
Hiện 48tại chỉ flà một 27quyển nhật 89ký, đã bkhông còn 1đủ khả 2năng để e3cho anh an f9tâm được 8nữa, phải 9có cô làm 78bạn anh dmới không 41còn cảm bthấy sợ 8hãi cùng 22cô đơn 8nữa.
Mười asáu năm a7đen tối, 9anh đã đi aqua được, ecnhưng sau d1này anh thực fdsự không f2thể một 0mình đi f5tiếp được 76nữa.
Đây fclà lần 8đầu tiên 1cô nghe thấy 7anh bất 7lực cầu 11xin như vậy, 0ftrong lòng 22cảm thấy 03rất khiếp bsợ, lẳng 9lặng vùi 1ở trong 98ngực của 0anh, để 4cho anh ôm 08mà không dagiãy giụa.
Rốt e9cuộc anh 1là người 5như thế anào?
Mặc 1ddù cô không 7biết, nhưng 9cô lại ehiểu rõ, 4agiữa bọn ehọ có quá 2nhiều khoảng 2cách.
Phong 31tiên sinh, 6buông tha 3dtôi, đối a5với anh 8mà nói thật dsự khó 3akhăn như f1vậy sao?
Không 9bằng em 1abảo anh 91đi tìm cái 0chết còn 48hơn. bAnh buông 0cô ra, nghiêm 5etúc trả 45lời.
Mười 8sáu năm, advì cô là 26động lực 4mà anh mới 49cố gắng 9phấn đấu eeđể sống 56tiếp, nếu fnhư không 0có cô, vậy 26sinh mệnh ecủa anh d9còn có ý 78nghĩa gì?
Nếu d2đã không 1có ý nghĩa, 9vậy còn 07không bằng cchết đi 34thì hơn.
Dùng ccâu nói 7nghiêm trọng 0như thế alàm Tạ 4cThiên Ngưng 21sợ đến 93nỗi quên 7cả thở, 1trong lòng 9càng khẩn 2trương cùng 28sợ hãi.
Cô abị một 6tên đàn 36ông có tư 2ctưởng cực f3đoan quấn 23lấy rồi, 97thật là 3đau khổ.
Thiên cNgưng, tiếp anhận anh 8đối với 6em lại khó 4khăn như 8avậy sao? 8Anh nặng enề hỏi, edịu dàng 4và đau thương enhìn cô, 5hi vọng fcô sẽ không 4bcự tuyệt.
Tôi 0không biết. 78Cô đẩy eatay anh ra, 26không muốn canh đụng d2vào quá bnhiều, sau 5đó lạnh dlẽo ngồi 89bất động cở đó.
Chuyện 35đến quá 50đột ngột, a7trong lòng 7acô rất 0cloạn, không equyết định cfđược gì.
Không aasao, anh chờ 4em, chờ 4đến khi aem đồng 2ý mới thôi. 14Phong Khải 65Trạch cười dkhổ trả 76lời, đang fmuốn lái 79xe thì điện 1ethoại trong 9túi lại bvang lên, 3vì vậy elấy ra xem amột chút, 8phát hiện 9blà Đường 4Phi gọi 8ftới, bèn 84trực tiếp bnghe, lạnh 7lùng hỏi: 77 Cậu 7tìm tôi 0có chuyện c4gì?
Sau 6khi nghe đối ephương nói cxong, vẻ 3mặt lập 23tức xảy cfra biến 68đổi lớn, 92bộ dáng 64kia quả 9athật giống dnhư là muốn 1giết người, a0anh rống bto: Cậu 5nói cho ông fta biết, ecó chết dtôi cũng 3ckhông đồng 88ý chuyện 11này.
Sau 0ckhi nói xong, 6dlập tức 30cúp điện bthoại, sau ađó ném 08điện thoại 9di động 41lên phía bctrước, 54không để 0ý tới nó e5nữa.
Tạ b0Thiên Ngưng cabị bộ 9dáng đáng 4dsợ kia của bfanh dọa, e1cẩn thận eahỏi: Này, 8đã xảy 96ra chuyện e7gì mà làm 3anh tức c4đến vậy?
Vài ebkẻ nhàm 5chán đang 01ép anh làm 7chuyện mà 4anh không 2muốn làm, 2fkhông có 39gì. aAnh lạnh e3nhạt trả elời, khi 9anh nhìn 49cô toàn 02bộ hỏa akhí vừa 8rồi liền 3biến mất, bdthay vào c1đó là dịu 6dàng.
Người 4enào đang 6ép anh?
Đây 7là chuyện 8criêng tư 5của anh, a5nếu như fem muốn abiết vậy 3thì gả f4cho anh, anh b0nhất định 7sẽ nói c3toàn bộ 1cho em biết. d4Anh lại 0dùng cái edcớ này.
Mặc 0adù dùng 13rất nhiều eelần, nhưng 43lần nào 6cũng có 8tác dụng, clần này c1cũng không ebngoại lệ.
Vậy ddtôi thà 39không biết, f9hừ. e4Tạ Thiên 8Ngưng tức 6giận trả clời, quay 8fđầu ra, 51không thèm f8nhìn anh, 3giống như fđang hờn 98dỗi.
Mỗi 3lần hỏi 8vấn đề 7quan trọng, d4anh đều 4nói là chuyện bbriêng tư, 76làm cho cô fkhông thể 0chỏi tiếp 83được nữa.
Không 31hỏi liền 7không hỏi, 91dù sao không 4cbiết cũng 7sẽ không 31chết người.
Phong aKhải Trạch 4ecười nhạt 8một tiếng, eekhông nói 50thêm nữa, 93lái xe đưa 69cô về 8dnhà nghỉ dngơi, đem 2bchuyện vừa drồi ném 59ra sau đầu.
Đường ePhi nghe được 3btiếng gào 64lớn từ 7trong điện d9thoại, thật d1không biết 33trả lời 39thế nào, ecúi đầu 7cnói không b9ra lời.
Phong 6Gia Vinh đã 2đoán được 02đại khái, 2liền hỏi 7thẳng: Đường 36Phi, thiếu dgia nói như athế nào, 7cậu cứ 6nói lại 9là được.
Phong 7tiên sinh, 1dthiếu gia 1nói, chết acũng không 67đồng ý d1chuyện này.
Hồng b6Thi Na ngồi 4ở bên cạnh, efnghe được c6câu này, c4mặt buồn dcrười rượi 5cúi đầu, 5bưu thương 69nói: Bác 0trai, xem 5ra Khải eTrạch không 7đồng ý eehôn sự 3này rồi, 10cháu nghĩ 79hay là thôi 68đi.
Thật cra thì cô 65tuyệt đối ckhông muốn edbỏ qua như 74vậy, chỉ 44là Phong feKhải Trạch 17quá mức 74bài xích, 73cô cũng ffchỉ có 2thể lựa ccchọn buông d6tha.
Hơn a1nữa trong flòng của danh đã thích 8cô gái khác, 4cho nên cơ 9hội lại 0càng nhỏ.
Không e1thể bỏ e3qua dễ dàng a6như vậy 0eđược, fkết thân e6cùng Hồng d1gia là chuyện 1phải làm, 4hơn nữa a9hôn sự fecủa hai ebđứa, ta cvà ba của 8dcháu đã ađịnh từ 1khi hai đứa 1dcòn nhỏ 7brồi, nó eckhông muốn 01cũng phải 8nguyện ý. 1f © DiendanLeQuyDon.comThi Na, cháu echuẩn bị 1cho tốt, achờ làm a6cô dâu đi.
Bác a1trai, như 3dvậy được 15sao, dù sao 3Khải Trạch 3anh ấy ——
Ta 55là ba của 5nó, chuyện 73của nó 8do ta quyết bđịnh. Hôn 2lễ của bbhai đứa 6sẽ được 57tổ chức 0vào tháng 9sau, ngày 3cử hành 8fhôn lễ, 90ta chắc 8chắn Khải 91Trạch nhất bđịnh sẽ 8xuất hiện, bkết hôn 1với cháu.
Nhận 4cđược lời 9hứa của 6ePhong Gia 3Vinh, Hồng 4Thi Na tràn 6đầy hy 9vọng ngẩng 3ađầu nở 70nụ cười.
Bất 4kể như 14thế nào, b3có thể 9gả cho Khải 6Trạch là 4được rồi.
Mặc 30dù mình 8đã thắng a7lại một e9lần, nhưng 53cô lại 8cảm thấy 77cuộc sống 9không còn 1bất kỳ 3mục tiêu 8nào, cảm egiác thật 4atrống rỗng.
Đã ecùng Ôn d2Thiếu Hoa 64đoạn tuyệt 4eân tình, dfđiều này 50cũng có 1nghĩa là 41cô không afthể đến dÔn gia, cũng efkhông thể 9trở về 8Tạ gia nữa, 86chỉ có 5thể một 3thân một dmình phiêu e2bạt lẻ eloi bên ngoài.
Đến 8ccuối cùng, dcô vẫn 7thua, thua cehoàn toàn.
Phong c2Khải Trạch d0thấy vẻ 9mặt của 06cô không 6đúng, bèn c0dừng bước blại, nhỏ 0giọng hỏi: 3d Làm esao vậy, 1không phải 7evừa rồi d9vẫn còn 0brất vui 1vẻ ư, sao 37bây giờ 8blại nghiêm 68mặt rồi fhả ?
Thật 7ra thì tôi 21thua, đúng 6không.
Làm asao lại dthua? Em thắng dfrồi.
Thắng 6được một 3elần, nhưng 63lại thua cmất tất 75cả. Từ c9nay về sau ctôi không 4còn người 04thân, không 44còn nhà, 8một mình 6cô độc 37bên ngoài. 1e © DiendanLeQuyDon.comMỗi khi 1lễ tết, a3cũng chỉ fcó một 1mình, cô 6đơn, lạnh 2lẽo, đến fmột chỗ 6để dựa b3vào cũng 11không có. 5Cô cười 2ekhổ nói, 92khẽ ngẩng dđầu lên, 1không để 65cho nước 4mắt chảy 6bra ngoài.
Chuyện fbnhư vậy, 9fnghĩ một 6chút đã 97cảm thấy 94chua xót 8rồi.
Chỉ 0có một 7mình, thật cbsự là một 40chuyện đáng asợ, cô 0bây giờ 3dcó thể efnói là hai 9fbàn tay trắng, 32chỉ trong 7fkhoảng thời eagian ngắn 30đột nhiên c1cảm thấy 0ecuộc sống 3bkhông còn adchút ý nghĩa a3nào.
Anh b1ôm cô vào d8trong ngực, ddùng cái 35ôm ấp để elàm ấm 2lòng của ebcô, an ủi: 1 Em còn c6có anh.
Mười 16sáu năm c0nay, anh cũng 14là một 5người cô c7đơn, nếu 3bnhư không 2ephải là fcó quyển 29nhật ký dkia làm bạn, 6không biết 9sẽ có bao enhiêu đêm 2ekhông thể e4chợp mắt.
Thay a7vì nói là ecó quyển 4bnhật ký d1kia, chẳng 5fbằng nói 4là cô, là ccô sống cdở trong eclòng của 9anh, cho anh bvô hạn 8hi vọng, 53để cho 5anh kiên eecường sống dqua mười 8sáu năm 1erồi mới 2ccó anh của 2angày hôm 30nay.
Cái 9đó không 3bgiống nhau. 94Cô rời 6bkhỏi ngực afanh, thở 4dài một c6hơi, sau 6đó mù quáng ađi về phía 6trước.
Anh 6đuổi theo, 9nghĩ muốn 1ôm cô đi, 77nhưng lại 9bị cô đẩy 01ra, còn nghiêm 6dnghị cảnh 7dcáo: Tôi fcảnh cáo 3anh, không 0ccho phép 61động tay 8động chân 2dvới tôi.
Đừng 18quên, em aclà bạn b9gái của bfanh.
Đó b9là bạn bgái giả, fhiện tại adcũng đã bdiễn xong, 1cho nên chúng 4ta không 46cần phải 2duy trì cái 58loại quan chệ giả 92dối này 0nữa. Bắt dđầu từ a4bây giờ, 0fđường e6anh anh đi, eđường 3tôi tôi 7đi, chúng 4ta không 5liên quan 3cgì đến 3nhau nữa. 84Tạ Thiên 8Ngưng nghiêm 24túc đem 0equan hệ bcủa bọn 22họ nói e0rõ ràng 4bra, nói xong 2fliền quay 9đầu bỏ eđi.
Nhưng 09sau khi xoay 6người bước dfđi, đột f4nhiên cảm 3thấy có c6chút chút 8không nỡ, bcô không c8bỏ được 76chuyện anh cthỉnh thoảng 50bá đạo, b4thỉnh thoảng 20dịu dàng 6cưng chiều.
Từ 5nhỏ đến 9blớn, đúng 02là chưa fftừng có f4người nào ecưng chiều 3cô như vậy, eloại cảm 8giác này 1thật hạnh 0phúc.
Nhưng 8cô cũng 56hiểu rõ, 74người đàn 57ông này 3không phải 23nhân vật 7fđơn giản, 3echọc phải 0anh ta, chỉ c9sợ về 3sau sẽ phiền 1toái không 5dngừng.
Một fdngười có fbthể thanh etoán được 23khoản tiền aclớn hơn 4fmột ngàn 0vạn, làm 8bsao có thể 5là nhân 3fvật đơn bagiản được?
Này, 5anh làm gì 6vậy?
Phong cKhải Trạch 36bước nhanh 6acho theo kịp d6cô, cứng 4crắn kéo acô trở 15lại đi dvề phía c9xe của mình, 5không nói 1chai lời d7đẩy cô 5vào trong d9xe, sau đó 6cđóng cửa daxe lại, 1rồi mình c9cũng lên 4xe.
Anh fnhốt hai 29người vào 6trong không a9gian nhỏ 8hẹp, xe 1cách âm edrất tốt, 7không nghe 4được bất 0kỳ âm thanh 28bên ngoài 49nào, vì cvậy không e4khí trong f0xe càng yên clặng hơn, bmột tiếng 1ađộng nhỏ 6cũng không 8có.
Vô dcùng yên 51lặng, mới akhiến cho 24người ta ecảm thấy e8khó thở, 3dường như 1cngay cả 53tiếng thở b4cũng có dthể nghe 5thấy.
Tạ cThiên Ngưng 05không chịu 9nổi yên 8lặng như 4vậy, định dmở cửa 1ra ngoài 6ahít thở afkhông khí.
Nhưng 6anh không 71cho, giữ dchặt cô 3sau đó khóa 3acửa xe lại, 1không cho 4cô xuống 1xe.
Nhìn bthấy anh 6bhành động 3enhư vậy, 8cô tức cgiận chất evấn: Phong 56Khải Trạch, 7rốt cuộc eaanh muốn alàm gì?
Anh dmuốn làm 71gì, đã dsớm nói 05cho em biết d2rồi, không 2phải sao?
Anh bmuốn theo a6đuổi cô.
Anh edđừng đùa 16kiểu này dvới tôi bnữa được 69không? Nếu 1như tôi 06đoán không 5bsai, anh là 3một thiếu 09gia giàu dcó, một d0đại thiếu 3gia chỉ 1biết ăn 6chơi phóng 4etúng, cho 3anên mới bcó nhiều 32thời gian 7cùng tốn b5nhiều tiền 5fbạc trên 79người tôi 1như vậy. 0e © DiendanLeQuyDon.comNhưng mà 8tôi lại 2không có d0thời gian, 75cũng không c6có sức e9lực để a0chơi cùng f9với anh, 1canh đi tìm 92cô gái khác 16đi, được 81không?
Bây 65giờ cô 9fcảm thấy cfmệt chết 99đi được, dmệt đến 36mức chỉ 0muốn hôn damê.
Anh enói rồi, 4banh không fphải đang 1fđùa. 88Anh tức 9cgiận trả 3lời lại, 4dtrong ánh fmắt rất 7dnghiêm túc, 31tuyệt đối bbkhông phải 3là giả.
Anh 8nghiêm túc, f2lại khiến 3cho cô càng 2đoán mò 9bhơn, ngơ 81ngác nhìn danh nhưng 73rất nhanh 9liền bình detĩnh lại, ekhông muốn edrơi vào 6cái bẫy fccủa anh: 4 Anh, bvan cầu f0anh buông f8tha cho tôi cđi, cho dù 24anh không f4phải đang 4đùa, tôi evới anh 40cũng không 5có khả ecnăng.
Tại b0sao lại dkhông có a3khả năng?
Chúng fta là người 9của hai 6fthế giới 73khác nhau.
Ôn eaThiếu Hoa 71cũng coi blà đại c4thiếu gia, eetại sao 6em có thể 97tiếp nhận 2hắn mà 2bkhông thể 76tiếp nhận 00anh chứ? b6Phong Khải 6Trạch nổi 84giận, nắm 3chặt cổ d9tay cô, tức 0fgiận chất 2vấn.
Anh 1ghét sự b0cự tuyệt a3của cô.
Trong 3khoảng thời 11gian này, e7chẳng lẽ f4cô còn chưa ethấy rõ f8tâm tư của 6anh đối cvới cô fsao?
Cái c6đó không 1giống nhau.
Có 00cái gì không d9giống nhau? 47Hắn là 40đại thiếu 5egia thì em ccó thể 4tiếp nhận, 4còn anh là f6đại thiếu 7egia thì em 73lại không fthể tiếp 77nhận được c5sao?
Hiện 8tại tôi d0đang rất 7bmệt, không 0muốn nói 24mấy chuyện fnày với 1anh, tóm cflại chúng eta đến ađây chấm ddứt. 4eTạ Thiên 2bNgưng không 5trả lời 8được câu bdhỏi của 1eanh, chẳng 92thể làm bgì khác 3hơn là trốn 9tránh, muốn 3được một bmình yên 8tĩnh.
Tạ bThiên Ngưng, 45em nghe kỹ echo anh, chúng e7ta sẽ không 3bchấm dứt 3ở đây, becả đời f0này em cũng 4chỉ có 22thể thuộc cavề anh, ebem nghe cho 4drõ em chỉ 0có thể 46thuộc về aanh mà thôi. cbHai tay của danh nắm f5chặt bả 38vai cô, lôi 6ccô đến 6ftrước mặt 6mình, để e9cho cô nhìn athẳng vào fanh, cường afthế - bá 2đạo tuyên 06bố quyết 08định trong 4lòng mình.
Nếu 29như anh đã 70yêu thì a3sẽ vô cùng d7yêu, yêu 9đến bá 1dđạo.
Cô cdthở dài adbất đắc 2edĩ, không 7biết trả c1lời như 2thế nào, 7dù sao lời 5như vậy 8cũng đã e7nói rất 9nhiều lần, dacó nhiều 2flời cũng evô ích, 5không thể 5làm gì khác 52hơn là trầm 0mặc không d1nói .
Tình 4yêu của 8banh thật 7dsự rất 61mạnh mẽ, 3bcường thế eđến nỗi 00khiến người 5akhác cảm c5thấy sợ bfhãi, nhưng elại không fnhịn được 01muốn đắm 9chìm trong dđó.
Chỉ elà lý trí b6nhắc nhở 2acô, tình 40yêu không 7thể đắm bchìm, nếu 5không sẽ 5vạn kiếp 7cbất phục 13( không thể bequay trở 2elại được).
Ôn 7eThiếu Hoa fphản bội dđã khiến dcho cô rút 3ra được 0akinh nhiệm 2xương máu, f7không muốn 58bị tổn 4thương một 54lần nữa, 4bởi vì 7cô sẽ không dchịu nổi.
Phong 7Khải Trạch 5thấy cô 0ekhông nói 3blời nào, 2cho rằng 2fanh làm cô 90sợ vì vậy 83hai tay nâng d8mặt của 1ccô lên, bvội vàng 8dnói xin lỗi: 3 Thật b4xin lỗi, ckhông phải e0anh muốn 4dọa em, 6dthật xin b3lỗi.
Nói 95xin lỗi 3xong, liền 3ôm cô thật 14chặt vào 4trong ngực, 5hốt hoảng 7tự lẩm bbẩm, trong 0dgiọng nói 54tràn đầy 6acầu khẩn: 2f Đừng drời khỏi 62anh, được 1không?
Hiện 48tại chỉ flà một 27quyển nhật 89ký, đã bkhông còn 1đủ khả 2năng để e3cho anh an f9tâm được 8nữa, phải 9có cô làm 78bạn anh dmới không 41còn cảm bthấy sợ 8hãi cùng 22cô đơn 8nữa.
Mười asáu năm a7đen tối, 9anh đã đi aqua được, ecnhưng sau d1này anh thực fdsự không f2thể một 0mình đi f5tiếp được 76nữa.
Đây fclà lần 8đầu tiên 1cô nghe thấy 7anh bất 7lực cầu 11xin như vậy, 0ftrong lòng 22cảm thấy 03rất khiếp bsợ, lẳng 9lặng vùi 1ở trong 98ngực của 0anh, để 4cho anh ôm 08mà không dagiãy giụa.
Rốt e9cuộc anh 1là người 5như thế anào?
Mặc 1ddù cô không 7biết, nhưng 9cô lại ehiểu rõ, 4agiữa bọn ehọ có quá 2nhiều khoảng 2cách.
Phong 31tiên sinh, 6buông tha 3dtôi, đối a5với anh 8mà nói thật dsự khó 3akhăn như f1vậy sao?
Không 9bằng em 1abảo anh 91đi tìm cái 0chết còn 48hơn. bAnh buông 0cô ra, nghiêm 5etúc trả 45lời.
Mười 8sáu năm, advì cô là 26động lực 4mà anh mới 49cố gắng 9phấn đấu eeđể sống 56tiếp, nếu fnhư không 0có cô, vậy 26sinh mệnh ecủa anh d9còn có ý 78nghĩa gì?
Nếu d2đã không 1có ý nghĩa, 9vậy còn 07không bằng cchết đi 34thì hơn.
Dùng ccâu nói 7nghiêm trọng 0như thế alàm Tạ 4cThiên Ngưng 21sợ đến 93nỗi quên 7cả thở, 1trong lòng 9càng khẩn 2trương cùng 28sợ hãi.
Cô abị một 6tên đàn 36ông có tư 2ctưởng cực f3đoan quấn 23lấy rồi, 97thật là 3đau khổ.
Thiên cNgưng, tiếp anhận anh 8đối với 6em lại khó 4khăn như 8avậy sao? 8Anh nặng enề hỏi, edịu dàng 4và đau thương enhìn cô, 5hi vọng fcô sẽ không 4bcự tuyệt.
Tôi 0không biết. 78Cô đẩy eatay anh ra, 26không muốn canh đụng d2vào quá bnhiều, sau 5đó lạnh dlẽo ngồi 89bất động cở đó.
Chuyện 35đến quá 50đột ngột, a7trong lòng 7acô rất 0cloạn, không equyết định cfđược gì.
Không aasao, anh chờ 4em, chờ 4đến khi aem đồng 2ý mới thôi. 14Phong Khải 65Trạch cười dkhổ trả 76lời, đang fmuốn lái 79xe thì điện 1ethoại trong 9túi lại bvang lên, 3vì vậy elấy ra xem amột chút, 8phát hiện 9blà Đường 4Phi gọi 8ftới, bèn 84trực tiếp bnghe, lạnh 7lùng hỏi: 77 Cậu 7tìm tôi 0có chuyện c4gì?
Sau 6khi nghe đối ephương nói cxong, vẻ 3mặt lập 23tức xảy cfra biến 68đổi lớn, 92bộ dáng 64kia quả 9athật giống dnhư là muốn 1giết người, a0anh rống bto: Cậu 5nói cho ông fta biết, ecó chết dtôi cũng 3ckhông đồng 88ý chuyện 11này.
Sau 0ckhi nói xong, 6dlập tức 30cúp điện bthoại, sau ađó ném 08điện thoại 9di động 41lên phía bctrước, 54không để 0ý tới nó e5nữa.
Tạ b0Thiên Ngưng cabị bộ 9dáng đáng 4dsợ kia của bfanh dọa, e1cẩn thận eahỏi: Này, 8đã xảy 96ra chuyện e7gì mà làm 3anh tức c4đến vậy?
Vài ebkẻ nhàm 5chán đang 01ép anh làm 7chuyện mà 4anh không 2muốn làm, 2fkhông có 39gì. aAnh lạnh e3nhạt trả elời, khi 9anh nhìn 49cô toàn 02bộ hỏa akhí vừa 8rồi liền 3biến mất, bdthay vào c1đó là dịu 6dàng.
Người 4enào đang 6ép anh?
Đây 7là chuyện 8criêng tư 5của anh, a5nếu như fem muốn abiết vậy 3thì gả f4cho anh, anh b0nhất định 7sẽ nói c3toàn bộ 1cho em biết. d4Anh lại 0dùng cái edcớ này.
Mặc 0adù dùng 13rất nhiều eelần, nhưng 43lần nào 6cũng có 8tác dụng, clần này c1cũng không ebngoại lệ.
Vậy ddtôi thà 39không biết, f9hừ. e4Tạ Thiên 8Ngưng tức 6giận trả clời, quay 8fđầu ra, 51không thèm f8nhìn anh, 3giống như fđang hờn 98dỗi.
Mỗi 3lần hỏi 8vấn đề 7quan trọng, d4anh đều 4nói là chuyện bbriêng tư, 76làm cho cô fkhông thể 0chỏi tiếp 83được nữa.
Không 31hỏi liền 7không hỏi, 91dù sao không 4cbiết cũng 7sẽ không 31chết người.
Phong aKhải Trạch 4ecười nhạt 8một tiếng, eekhông nói 50thêm nữa, 93lái xe đưa 69cô về 8dnhà nghỉ dngơi, đem 2bchuyện vừa drồi ném 59ra sau đầu.
Đường ePhi nghe được 3btiếng gào 64lớn từ 7trong điện d9thoại, thật d1không biết 33trả lời 39thế nào, ecúi đầu 7cnói không b9ra lời.
Phong 6Gia Vinh đã 2đoán được 02đại khái, 2liền hỏi 7thẳng: Đường 36Phi, thiếu dgia nói như athế nào, 7cậu cứ 6nói lại 9là được.
Phong 7tiên sinh, 1dthiếu gia 1nói, chết acũng không 67đồng ý d1chuyện này.
Hồng b6Thi Na ngồi 4ở bên cạnh, efnghe được c6câu này, c4mặt buồn dcrười rượi 5cúi đầu, 5bưu thương 69nói: Bác 0trai, xem 5ra Khải eTrạch không 7đồng ý eehôn sự 3này rồi, 10cháu nghĩ 79hay là thôi 68đi.
Thật cra thì cô 65tuyệt đối ckhông muốn edbỏ qua như 74vậy, chỉ 44là Phong feKhải Trạch 17quá mức 74bài xích, 73cô cũng ffchỉ có 2thể lựa ccchọn buông d6tha.
Hơn a1nữa trong flòng của danh đã thích 8cô gái khác, 4cho nên cơ 9hội lại 0càng nhỏ.
Không e1thể bỏ e3qua dễ dàng a6như vậy 0eđược, fkết thân e6cùng Hồng d1gia là chuyện 1phải làm, 4hơn nữa a9hôn sự fecủa hai ebđứa, ta cvà ba của 8dcháu đã ađịnh từ 1khi hai đứa 1dcòn nhỏ 7brồi, nó eckhông muốn 01cũng phải 8nguyện ý. 1f © DiendanLeQuyDon.comThi Na, cháu echuẩn bị 1cho tốt, achờ làm a6cô dâu đi.
Bác a1trai, như 3dvậy được 15sao, dù sao 3Khải Trạch 3anh ấy ——
Ta 55là ba của 5nó, chuyện 73của nó 8do ta quyết bđịnh. Hôn 2lễ của bbhai đứa 6sẽ được 57tổ chức 0vào tháng 9sau, ngày 3cử hành 8fhôn lễ, 90ta chắc 8chắn Khải 91Trạch nhất bđịnh sẽ 8xuất hiện, bkết hôn 1với cháu.
Nhận 4cđược lời 9hứa của 6ePhong Gia 3Vinh, Hồng 4Thi Na tràn 6đầy hy 9vọng ngẩng 3ađầu nở 70nụ cười.
Bất 4kể như 14thế nào, b3có thể 9gả cho Khải 6Trạch là 4được rồi.
/326
|