Hồng Thi Na bị một màn trước mắt làm cho chấn động, hoàn toàn không thể tin được, Phong Khải Trạch lạnh như khối băng lại có một mặt dịu dàng như vậy. Là cô chưa đủ hiểu rõ anh hay là trong lòng anh không hề thích cô một chút nào.
Có thể là cả hai.
Cũng bởi vì không thích cho nên anh mới lạnh lùng với cô, thậm chí kiên quyết không chịu cưới cô?
Nghĩ đến chuyện Phong Khải Trạch không thích mình, trong lòng Hồng Thi Na liền khó chịu, hốc mắt bắt đầu đỏ, nước mắt chực trào ra.
Từ nhỏ đến lớn, cô là công chúa được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, mọi người đều rất thích cô, cô cũng cho là mình làm người khác ưa thích. Hơn nữa chính mình cũng cố gắng thật hoàn mỹ, nhưng tại sao người đàn ông này lại chán ghét cô như thế?
Phong Khải Trạch chỉ lo thưởng thức Tạ Thiên Ngưng thử quần áo, không có tâm tư đi để ý tới những người bên cạnh, tất cả trên mặt đều lộ ra nụ cười dịu dàng.
Cái này không tồi, lấy đi.
Mười lăm lần anh đều trả lời một cái đáp án, tôi nghe phát ngán, anh có thể đổi từ khác được không, chẳng lẽ anh hết từ rồi sao? Tạ Thiên Ngưng xem thường trừng mắt nhìn anh, tức giận oán trách nhưng trong lòng lại thấy rất vui sướng.
Được người khác nói dễ nhìn, đó là một cách khen ngợi, làm sao cô không thích được cơ chứ?
Nhưng lặp tới lặp lui chỉ có một từ đó nên cũng thấy hơi mất mác.
Vóc người của em rất đẹp, nên mặc gì cũng thấy dễ thương hết, cho nên bộ nào anh thấy cũng được cả. Anh đổi một câu trả lời hợp lý, nhưng cũng là lời nói thật lòng.
Quần áo tôn lên dáng người thướt tha của cô, trước sau có lồi có lõm, cặp đùi đẹp thon dài trắng nõn, thật câu hồn người.
Chỉ tiếc tự tin của cô còn chưa đủ.
Có thật không? Cô vui vẻ hỏi, có chút hài lòng.
Thật, bây giờ em rất đẹp, cho nên không cần thay bộ ra cứ mặc trực tiếp vậy mà đi luôn.
. . . . . .
Nói giỡn sao, một bộ này có giá đến vài trăm vạn đó, muốn cô mặc thế này đi ra ngoài sao?
Hồng Thi Na ở bên cạnh, nghe rất rõ cuộc trò chuyện thân mật của hai người, nhất là sự dịu dàng của Phong Khải Trạch làm cô si mê, thật hy vọng anh cũng có thể dịu dàng với cô như vậy.
Thật hâm mộ cô gái này, rốt cuộc cô ta là ai mà có thể được Phong Khải Trạch đối xử dịu dàng như thế?
Lúc này, người bạn đi dạo phố cùng với Hồng Thi Na đi tới, không biết ở bên trong này đã xảy ra chuyện gì, vừa tới liền nói: Thi Na, có tìm được bộ nào thích không?
Nhưng vừa nói xong, liền nhìn thấy nước mắt chực trào ra trong đôi mắt ửng đỏ của cô, bộ dạng giống như bị uất ức, không nhịn được hỏi: Thi Na, cậu làm sao vậy?
Không có, không có gì. Hồng Thi Na kìm nước mắt, không để cho mình khóc, lại nhìn Phong Khải Trạch một cái, phát hiện tầm mắt của anh vẫn luôn dừng trên người cô gái kia, đến nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái.
Phong gia sẽ làm thông gia với Hồng gia, nhưng theo tình huống bây giờ mà thấy, bảo cô phải làm thế nào đây?
Cô thích anh, muốn gả cho anh. Nhưng anh luôn lạnh lùng như vậy lại làm cô thấy sợ.
Cô nên làm thế nào, mới có được sự yêu mến của anh đây?
Thi Na, có phải cậu thích bộ quần áo mà cô gái này đang mặc hay không? Người đi theo cô, hướng theo tầm mắt của cô mà nhìn sang, trong lòng suy đoán lung tung.
Hồng Thi Na không có phản ứng, chỉ là trầm mặc ngẩn người, lúc này tầm mắt còn đặt ở trên người Tạ Thiên Ngưng.
Cô gái này làm cho người ta có một cảm giác không giống như những người khác, dường như rất có sức sống. Nhất là khi cô ấy ở trước mặt Phong Khải Trạch, không làm bộ chút nào, hoàn toàn buông thả mình, biểu lộ ra toàn bộ vẻ mặt chân thật của mình, trong mơ hồ còn có một chút tư vị làm nũng, làm người khác nhìn mà hâm mộ.
Một cô gái có thể ở trước mặt một người đàn ông phô bày chính mình ra mà không che giấu chút nào. Như vậy thì người đàn ông này nhất định vô cùng quan trọng với cô ấy, bằng không cũng sẽ không can đảm như thế.
Rốt cuộc cô gái là người như thế nào, có thể bắt lấy trái tim của Phong đại thiếu gia làm tù binh?
Hồng Thi Na im lặng làm người bạn của cô nghĩ rằng mình đã đoán đúng rồi, vì vậy to gan đi tới, có chút phách lối, khinh thường nói: Vị tiểu thư này, Hồng Thi Na tiểu thư đã nhìn trúng bộ quần áo này, làm phiền cô cởi ra dùm, cám ơn!
Hồng Thi Na? Tạ Thiên Ngưng lẩm bẩm cái tên này, cảm giác có chút quen.
Sao tôi lại có cảm giác cái tên này quen quen nhỉ?
Có khả năng đã nghe qua ở nơi nào rồi, hình như là tên một người, nhưng lại giống như không phải?
Quên mất rồi.
Cô ấy là thiên kim của Đổng Sự Trưởng tập đoàn Hồng Thị, giờ thì rõ rồi chứ? Người bạn kia nhấn giọng nhắc nhở, giống như đang nói chuyện gì ghê gớm lắm.
Phóng mắt nhìn xem, hiện vẫn chưa có mấy người dám đắc tội với tập đoàn Hồng Thị, dĩ nhiên là rất ghê gớm rồi.
A, tôi nhớ rồi, thiên kim của Đổng Sự Trưởng tập đoàn Hồng Thị quả thật gọi là Hồng Thi Na.
Cô thấy tên người này ở trên mấy cái tạp chí nhiều chuyện. Nhưng lúc ấy không để ý lắm, cho nên không nhớ rõ.
Còn tập đoàn Hồng Thị ngược lại cô biết rất rõ ràng, là một công ty có thế lực rất lớn, có thể hô phong hoán vũ, cơ hồ ngang hàng với Phong Thị đế quốc.
Hơn nữa bên ngoài có tin đồn, tập đoàn Hồng Thị là dựa vào Phong Thị đế quốc mới có thành tựu như ngày hôm nay. Nói cách khác, thật ra thì nó chính là một chi nhánh của Phong Thị đế quốc.
Đắc tội tập đoàn Hồng Thị, cũng không khác gì đắc tội với Phong Thị đế quốc.
Tạ Thiên Ngưng cân nhắc thiệt hơn, sau đó ngượng ngùng cười cười, lập tức đồng ý chuyện này: Được, tôi lập tức thay quần áo.
Nói xong liền xoay người định đi đến phòng thử đồ, thay bộ đồ này ra.
Nhưng còn chưa đi được một bước, liền bị người khác kéo lại.
Phong Khải Trạch không để cho cô đi đổi, kéo cô trở lại vào trong ngực, lạnh lùng nói: Bộ quần áo này đã là của em, em không cần để ý tới họ.
Còn chưa tính tiền, cho nên còn không phải của tôi. Thôi đi, tôi đi thay quần áo ra. Cô cười nhạt một tiếng, kéo tay anh ra muốn rời đi.
Nhưng anh không cho cứ ôm chặt cô vào trong ngực, ra lệnh cho cô: Anh nói là của em, thì chính là của em.
Tạ Thiên Ngưng không nói gì, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở vào bên tai anh: Anh điên rồi sao, chúng ta cũng không mua nổi quần áo nơi này, cần gì phải giành với các cô ấy?
Anh trả tiền thì sẽ là của em. Phong Khải Trạch hỏi một đằng trả lời một nẻo, cố ý nói to lên, sau khi nói xong liền cầm một tờ giấy và tấm thẻ vàng đưa qua, lạnh lùng nói với nhân viên bán hàng: Gói mười bốn bộ kia lại cho tốt, đưa đến địa chỉ này. Giữ bí mật địa chỉ cho tôi, nếu như tiết lộ thì tự mình gánh chịu.
Dạ, nhất định sẽ giữ bí mật cho ngài. Nhân viên bán hàng không hề nghĩ ngợi, lập tức cầm tờ giấy và thẻ vàng đi làm chuyện của mình.
Lại thấy được tấm thẻ vàng này, Tạ Thiên Ngưng muốn nhìn rõ ràng một chút, muốn biết đây là thẻ gì nhưng nhân viên bán hàng đã cầm đi, cô không thấy rõ đành tức giận trừng mắt nhìn anh, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nhắc nhở: Cô ấy là người của tập đoàn Hồng Thị, chúng ta không chọc nổi đâu. Hơn nữa, anh không có công việc, đốt tiền như vậy sẽ nghèo chết luôn.
Cái cô không muốn nhất chính là trêu chọc những nhân vật lớn kia, nếu không sẽ gặp nhiều phiền toái làm mệt cả người.
Vì thế, cô vừa thấy những nhân vật lớn liền tránh thật xa, không thích tiếp xúc với bọn họ chút nào cả.
Toàn bộ chi phí hôm nay anh trả hết. Anh đưa tay đến eo cô, ôm thật chặt không thả, lấy hành động để chứng tỏ thái độ cứng rắn của mình. (vinhanh: anh Trạch dễ xương quá à….)
Ngay cả Phong Thị đế quốc anh cũng không để vào trông mắt, chứ đừng nói tập đoàn Hồng Thị.
Hai người đều là người của gia tộc có thế lực lớn mạnh, anh cảm thấy chán ghét mãnh liệt đối với những người trong đó, không hề thích chút nào.
Đừng ồn ào, bây giờ không phải lúc náo loạn, tôi đi thay quần áo ra trước. Tạ Thiên Ngưng không có tâm tư tranh cãi chuyện này với anh, chỉ muốn nhanh chóng thay quần áo ra.
Dù sao cô cũng mua không nổi, sớm muộn đều phải cởi ra .
Anh nói em mặc cái này. Phong Khải Trạch lại cường thế ra lệnh, bá đạo còn kèm theo tức giận, nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, dùng ánh mắt nói cho cô biết anh đang tức giận.
Dù sao chúng ta cũng không có mua mặc nó làm gì, tôi đi thay quần áo ra đây.
Cô thật sự không hiểu, chuyện này có gì mà tức giận chứ?
Không phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao, có hay không cũng chẳng sao cả.
Ai nói không mua? Anh lạnh lùng phản bác, ánh mắt cứng rắn chứng tỏ anh không phải đang nói đùa.
Nhưng ——
Không có nhưng nhị gì hết, bộ quần áo này là em nhìn thấy trước, đương nhiên là của em.
Tạ Thiên Ngưng có chút không lay chuyển được quyết định của anh, gương mặt gấp gáp cùng bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn sang Hồng Thi Na, phát hiện sắc mặt của cô ta thật sự rất khó nhìn, tựa hồ như sắp khóc.
Không thể nào, đường đường là Thiên Kim Đại tiểu thư tập đoàn Hồng Thị, sẽ không vì không lấy được một bộ quần áo mà khóc chứ?
Lúc này, nhân viên bán hàng trở về, cung kính đưa thẻ vàng cùng hóa đơn: Phong tiên sinh, thẻ của ngài và danh sách vật phẩm cùng hóa đơn tính tiền, xin mời nhận lại.
Phong Khải Trạch dùng một tay cầm thẻ và đồ còn lại, nhìn cũng không nhìn liền nhét vào trong túi, sau đó ôm người trong ngực rời đi.
Tạ Thiên Ngưng vốn định lấy danh sách để xem một chút, nhưng anh lại nhanh chóng nhét vào trông túi làm cô nhìn cũng không nhìn được một cái, trong lòng có chút buồn bực, càng thấy kì quái hơn. Bởi vì trong lòng buồn bực, cho nên sững sờ đi theo anh.
Người đàn ông này có thể trả được khoản tiền lớn như vậy sao?
Thật khó hiểu, hơn nữa anh tuyệt không sợ người tập đoàn Hồng Thị.
Trực giác nói cho cô biết, người đàn ông này không đơn giản. Xem ra cô phải hiểu anh thật rõ mới được, miễn cho bị anh đùa vòng quanh.
Hồng Thi Na nhìn chằm chằm Phong Khải Trạch ôm cô gái khác rời đi trước mặt cô, trong lòng không vui vẻ gì.
Anh biết rõ cô sắp là vị hôn thê của anh, anh lại còn qua lại với người con gái khác, đây rốt cuộc là ý gì?
Thi Na, người đó là ai vậy, cư nhiên không sợ tập đoàn Hồng Thị? Người bạn của Hồng Thi Na nhìn ra manh mối, cho nên mới vừa rồi cũng không ép buộc đối phương nhất định phải thay bộ quần áo khác.
Nhân viên bán hàng gọi người đàn ông kia là ‘ Phong tiên sinh ’, chẳng lẽ là người của Phong Thị đế quốc?
Anh ta chính là Phong Khải Trạch. Hồng Thi Na sụt sùi trả lời.
Cái gì, anh ta chính là Phong Khải Trạch, là Phong Khải Trạch sẽ đính hôn với cậu sao?
Đúng vậy.
Hiện tại người bên ngoài đều biết rõ chuyện Phong Thị đế quốc muốn kết thân với tập đoàn Hồng Thị. Hơn nữa chuyện này đã truyền đi xôn xao, có tin đồn nói sắp tới bọn họ sẽ đính hôn.
Nhưng với tình huống bây giờ thì dường như không ổn.
Thi Na, cậu không sao chứ?
Không sao, chúng ta đi thôi. Nhớ kĩ, chuyện ngày hôm nay phải giữ bí mật. Hồng Thi Na hít một hơi thật sâu, cố nặn ra một nụ cười, sau đó liền đi về trước.
Chuyện ngày hôm nay, cô coi như không thấy gì cả.
Hơn nữa, đàn ông bên ngoài có vài người bạn xã giao thì cũng rất bình thường, cô không thể hẹp hòi như thế, nếu không mọi người cũng không yêu mến cô.
Có thể là cả hai.
Cũng bởi vì không thích cho nên anh mới lạnh lùng với cô, thậm chí kiên quyết không chịu cưới cô?
Nghĩ đến chuyện Phong Khải Trạch không thích mình, trong lòng Hồng Thi Na liền khó chịu, hốc mắt bắt đầu đỏ, nước mắt chực trào ra.
Từ nhỏ đến lớn, cô là công chúa được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, mọi người đều rất thích cô, cô cũng cho là mình làm người khác ưa thích. Hơn nữa chính mình cũng cố gắng thật hoàn mỹ, nhưng tại sao người đàn ông này lại chán ghét cô như thế?
Phong Khải Trạch chỉ lo thưởng thức Tạ Thiên Ngưng thử quần áo, không có tâm tư đi để ý tới những người bên cạnh, tất cả trên mặt đều lộ ra nụ cười dịu dàng.
Cái này không tồi, lấy đi.
Mười lăm lần anh đều trả lời một cái đáp án, tôi nghe phát ngán, anh có thể đổi từ khác được không, chẳng lẽ anh hết từ rồi sao? Tạ Thiên Ngưng xem thường trừng mắt nhìn anh, tức giận oán trách nhưng trong lòng lại thấy rất vui sướng.
Được người khác nói dễ nhìn, đó là một cách khen ngợi, làm sao cô không thích được cơ chứ?
Nhưng lặp tới lặp lui chỉ có một từ đó nên cũng thấy hơi mất mác.
Vóc người của em rất đẹp, nên mặc gì cũng thấy dễ thương hết, cho nên bộ nào anh thấy cũng được cả. Anh đổi một câu trả lời hợp lý, nhưng cũng là lời nói thật lòng.
Quần áo tôn lên dáng người thướt tha của cô, trước sau có lồi có lõm, cặp đùi đẹp thon dài trắng nõn, thật câu hồn người.
Chỉ tiếc tự tin của cô còn chưa đủ.
Có thật không? Cô vui vẻ hỏi, có chút hài lòng.
Thật, bây giờ em rất đẹp, cho nên không cần thay bộ ra cứ mặc trực tiếp vậy mà đi luôn.
. . . . . .
Nói giỡn sao, một bộ này có giá đến vài trăm vạn đó, muốn cô mặc thế này đi ra ngoài sao?
Hồng Thi Na ở bên cạnh, nghe rất rõ cuộc trò chuyện thân mật của hai người, nhất là sự dịu dàng của Phong Khải Trạch làm cô si mê, thật hy vọng anh cũng có thể dịu dàng với cô như vậy.
Thật hâm mộ cô gái này, rốt cuộc cô ta là ai mà có thể được Phong Khải Trạch đối xử dịu dàng như thế?
Lúc này, người bạn đi dạo phố cùng với Hồng Thi Na đi tới, không biết ở bên trong này đã xảy ra chuyện gì, vừa tới liền nói: Thi Na, có tìm được bộ nào thích không?
Nhưng vừa nói xong, liền nhìn thấy nước mắt chực trào ra trong đôi mắt ửng đỏ của cô, bộ dạng giống như bị uất ức, không nhịn được hỏi: Thi Na, cậu làm sao vậy?
Không có, không có gì. Hồng Thi Na kìm nước mắt, không để cho mình khóc, lại nhìn Phong Khải Trạch một cái, phát hiện tầm mắt của anh vẫn luôn dừng trên người cô gái kia, đến nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái.
Phong gia sẽ làm thông gia với Hồng gia, nhưng theo tình huống bây giờ mà thấy, bảo cô phải làm thế nào đây?
Cô thích anh, muốn gả cho anh. Nhưng anh luôn lạnh lùng như vậy lại làm cô thấy sợ.
Cô nên làm thế nào, mới có được sự yêu mến của anh đây?
Thi Na, có phải cậu thích bộ quần áo mà cô gái này đang mặc hay không? Người đi theo cô, hướng theo tầm mắt của cô mà nhìn sang, trong lòng suy đoán lung tung.
Hồng Thi Na không có phản ứng, chỉ là trầm mặc ngẩn người, lúc này tầm mắt còn đặt ở trên người Tạ Thiên Ngưng.
Cô gái này làm cho người ta có một cảm giác không giống như những người khác, dường như rất có sức sống. Nhất là khi cô ấy ở trước mặt Phong Khải Trạch, không làm bộ chút nào, hoàn toàn buông thả mình, biểu lộ ra toàn bộ vẻ mặt chân thật của mình, trong mơ hồ còn có một chút tư vị làm nũng, làm người khác nhìn mà hâm mộ.
Một cô gái có thể ở trước mặt một người đàn ông phô bày chính mình ra mà không che giấu chút nào. Như vậy thì người đàn ông này nhất định vô cùng quan trọng với cô ấy, bằng không cũng sẽ không can đảm như thế.
Rốt cuộc cô gái là người như thế nào, có thể bắt lấy trái tim của Phong đại thiếu gia làm tù binh?
Hồng Thi Na im lặng làm người bạn của cô nghĩ rằng mình đã đoán đúng rồi, vì vậy to gan đi tới, có chút phách lối, khinh thường nói: Vị tiểu thư này, Hồng Thi Na tiểu thư đã nhìn trúng bộ quần áo này, làm phiền cô cởi ra dùm, cám ơn!
Hồng Thi Na? Tạ Thiên Ngưng lẩm bẩm cái tên này, cảm giác có chút quen.
Sao tôi lại có cảm giác cái tên này quen quen nhỉ?
Có khả năng đã nghe qua ở nơi nào rồi, hình như là tên một người, nhưng lại giống như không phải?
Quên mất rồi.
Cô ấy là thiên kim của Đổng Sự Trưởng tập đoàn Hồng Thị, giờ thì rõ rồi chứ? Người bạn kia nhấn giọng nhắc nhở, giống như đang nói chuyện gì ghê gớm lắm.
Phóng mắt nhìn xem, hiện vẫn chưa có mấy người dám đắc tội với tập đoàn Hồng Thị, dĩ nhiên là rất ghê gớm rồi.
A, tôi nhớ rồi, thiên kim của Đổng Sự Trưởng tập đoàn Hồng Thị quả thật gọi là Hồng Thi Na.
Cô thấy tên người này ở trên mấy cái tạp chí nhiều chuyện. Nhưng lúc ấy không để ý lắm, cho nên không nhớ rõ.
Còn tập đoàn Hồng Thị ngược lại cô biết rất rõ ràng, là một công ty có thế lực rất lớn, có thể hô phong hoán vũ, cơ hồ ngang hàng với Phong Thị đế quốc.
Hơn nữa bên ngoài có tin đồn, tập đoàn Hồng Thị là dựa vào Phong Thị đế quốc mới có thành tựu như ngày hôm nay. Nói cách khác, thật ra thì nó chính là một chi nhánh của Phong Thị đế quốc.
Đắc tội tập đoàn Hồng Thị, cũng không khác gì đắc tội với Phong Thị đế quốc.
Tạ Thiên Ngưng cân nhắc thiệt hơn, sau đó ngượng ngùng cười cười, lập tức đồng ý chuyện này: Được, tôi lập tức thay quần áo.
Nói xong liền xoay người định đi đến phòng thử đồ, thay bộ đồ này ra.
Nhưng còn chưa đi được một bước, liền bị người khác kéo lại.
Phong Khải Trạch không để cho cô đi đổi, kéo cô trở lại vào trong ngực, lạnh lùng nói: Bộ quần áo này đã là của em, em không cần để ý tới họ.
Còn chưa tính tiền, cho nên còn không phải của tôi. Thôi đi, tôi đi thay quần áo ra. Cô cười nhạt một tiếng, kéo tay anh ra muốn rời đi.
Nhưng anh không cho cứ ôm chặt cô vào trong ngực, ra lệnh cho cô: Anh nói là của em, thì chính là của em.
Tạ Thiên Ngưng không nói gì, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở vào bên tai anh: Anh điên rồi sao, chúng ta cũng không mua nổi quần áo nơi này, cần gì phải giành với các cô ấy?
Anh trả tiền thì sẽ là của em. Phong Khải Trạch hỏi một đằng trả lời một nẻo, cố ý nói to lên, sau khi nói xong liền cầm một tờ giấy và tấm thẻ vàng đưa qua, lạnh lùng nói với nhân viên bán hàng: Gói mười bốn bộ kia lại cho tốt, đưa đến địa chỉ này. Giữ bí mật địa chỉ cho tôi, nếu như tiết lộ thì tự mình gánh chịu.
Dạ, nhất định sẽ giữ bí mật cho ngài. Nhân viên bán hàng không hề nghĩ ngợi, lập tức cầm tờ giấy và thẻ vàng đi làm chuyện của mình.
Lại thấy được tấm thẻ vàng này, Tạ Thiên Ngưng muốn nhìn rõ ràng một chút, muốn biết đây là thẻ gì nhưng nhân viên bán hàng đã cầm đi, cô không thấy rõ đành tức giận trừng mắt nhìn anh, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nhắc nhở: Cô ấy là người của tập đoàn Hồng Thị, chúng ta không chọc nổi đâu. Hơn nữa, anh không có công việc, đốt tiền như vậy sẽ nghèo chết luôn.
Cái cô không muốn nhất chính là trêu chọc những nhân vật lớn kia, nếu không sẽ gặp nhiều phiền toái làm mệt cả người.
Vì thế, cô vừa thấy những nhân vật lớn liền tránh thật xa, không thích tiếp xúc với bọn họ chút nào cả.
Toàn bộ chi phí hôm nay anh trả hết. Anh đưa tay đến eo cô, ôm thật chặt không thả, lấy hành động để chứng tỏ thái độ cứng rắn của mình. (vinhanh: anh Trạch dễ xương quá à….)
Ngay cả Phong Thị đế quốc anh cũng không để vào trông mắt, chứ đừng nói tập đoàn Hồng Thị.
Hai người đều là người của gia tộc có thế lực lớn mạnh, anh cảm thấy chán ghét mãnh liệt đối với những người trong đó, không hề thích chút nào.
Đừng ồn ào, bây giờ không phải lúc náo loạn, tôi đi thay quần áo ra trước. Tạ Thiên Ngưng không có tâm tư tranh cãi chuyện này với anh, chỉ muốn nhanh chóng thay quần áo ra.
Dù sao cô cũng mua không nổi, sớm muộn đều phải cởi ra .
Anh nói em mặc cái này. Phong Khải Trạch lại cường thế ra lệnh, bá đạo còn kèm theo tức giận, nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, dùng ánh mắt nói cho cô biết anh đang tức giận.
Dù sao chúng ta cũng không có mua mặc nó làm gì, tôi đi thay quần áo ra đây.
Cô thật sự không hiểu, chuyện này có gì mà tức giận chứ?
Không phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao, có hay không cũng chẳng sao cả.
Ai nói không mua? Anh lạnh lùng phản bác, ánh mắt cứng rắn chứng tỏ anh không phải đang nói đùa.
Nhưng ——
Không có nhưng nhị gì hết, bộ quần áo này là em nhìn thấy trước, đương nhiên là của em.
Tạ Thiên Ngưng có chút không lay chuyển được quyết định của anh, gương mặt gấp gáp cùng bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn sang Hồng Thi Na, phát hiện sắc mặt của cô ta thật sự rất khó nhìn, tựa hồ như sắp khóc.
Không thể nào, đường đường là Thiên Kim Đại tiểu thư tập đoàn Hồng Thị, sẽ không vì không lấy được một bộ quần áo mà khóc chứ?
Lúc này, nhân viên bán hàng trở về, cung kính đưa thẻ vàng cùng hóa đơn: Phong tiên sinh, thẻ của ngài và danh sách vật phẩm cùng hóa đơn tính tiền, xin mời nhận lại.
Phong Khải Trạch dùng một tay cầm thẻ và đồ còn lại, nhìn cũng không nhìn liền nhét vào trong túi, sau đó ôm người trong ngực rời đi.
Tạ Thiên Ngưng vốn định lấy danh sách để xem một chút, nhưng anh lại nhanh chóng nhét vào trông túi làm cô nhìn cũng không nhìn được một cái, trong lòng có chút buồn bực, càng thấy kì quái hơn. Bởi vì trong lòng buồn bực, cho nên sững sờ đi theo anh.
Người đàn ông này có thể trả được khoản tiền lớn như vậy sao?
Thật khó hiểu, hơn nữa anh tuyệt không sợ người tập đoàn Hồng Thị.
Trực giác nói cho cô biết, người đàn ông này không đơn giản. Xem ra cô phải hiểu anh thật rõ mới được, miễn cho bị anh đùa vòng quanh.
Hồng Thi Na nhìn chằm chằm Phong Khải Trạch ôm cô gái khác rời đi trước mặt cô, trong lòng không vui vẻ gì.
Anh biết rõ cô sắp là vị hôn thê của anh, anh lại còn qua lại với người con gái khác, đây rốt cuộc là ý gì?
Thi Na, người đó là ai vậy, cư nhiên không sợ tập đoàn Hồng Thị? Người bạn của Hồng Thi Na nhìn ra manh mối, cho nên mới vừa rồi cũng không ép buộc đối phương nhất định phải thay bộ quần áo khác.
Nhân viên bán hàng gọi người đàn ông kia là ‘ Phong tiên sinh ’, chẳng lẽ là người của Phong Thị đế quốc?
Anh ta chính là Phong Khải Trạch. Hồng Thi Na sụt sùi trả lời.
Cái gì, anh ta chính là Phong Khải Trạch, là Phong Khải Trạch sẽ đính hôn với cậu sao?
Đúng vậy.
Hiện tại người bên ngoài đều biết rõ chuyện Phong Thị đế quốc muốn kết thân với tập đoàn Hồng Thị. Hơn nữa chuyện này đã truyền đi xôn xao, có tin đồn nói sắp tới bọn họ sẽ đính hôn.
Nhưng với tình huống bây giờ thì dường như không ổn.
Thi Na, cậu không sao chứ?
Không sao, chúng ta đi thôi. Nhớ kĩ, chuyện ngày hôm nay phải giữ bí mật. Hồng Thi Na hít một hơi thật sâu, cố nặn ra một nụ cười, sau đó liền đi về trước.
Chuyện ngày hôm nay, cô coi như không thấy gì cả.
Hơn nữa, đàn ông bên ngoài có vài người bạn xã giao thì cũng rất bình thường, cô không thể hẹp hòi như thế, nếu không mọi người cũng không yêu mến cô.
/326
|