“Nếu đã cảm thấy tốt hơn nhiều, vậy thì ăn gì đi. Bây giờ đã qua giờ ăn trưa rôi, em không ăn sẽ lại đau bụng đó. Từ hôm nay trở đi, một ngày ba bữa của em cần phải ăn đúng giờ, có biết không?” Anh ôn nhu cười cười, chiều chuộng nói.
“Ừ.” Tạ Thiên Ngưng có chút cảm động, hơi hơi gật đầu, bắt đầu cầm dao nĩa lên cắt, xiên loạn xạ, chỉ cần có thể đem đồ ăn đưa vào miệng là được rồi.
Cô mặc kệ cách dùng dao nĩa cụ thể thế nào chứ, chỉ cần có hiệu quả thì dùng thế nào cũng đều không quan trọng.
Bất quá được một người đàn ông quan tâm như vậy, cảm giác thật sự rất tuyệt vời.
Cho tới bây giờ Ôn Thiếu Hoa cũng chưa từng cho cô loại cảm giác tuyệt vời này.
Phong Khải Trạch cũng không ép buộc cô nhất định phải dùng dao nĩa đúng cách, chỉ cần cô ăn được vui vẻ là tốt rồi.
Trói buộc sẽ thay đổi bản tính của một người, anh thích cô bây giờ, không muốn cô thay đổi cái gì cả.
Chẳng qua có một điều anh cần cô phải thay đổi. Đó là không được nghĩ mãi về Ôn Thiếu Hoa nữa.
“Phong tiên sinh, tóm lại công việc của anh là gì vậy. Nghe hết những lời anh vừa nói, tôi cảm thấy anh là một người rất có học thức, không giống như đám lưu manh ngoài xã hội.” Tạ Thiên Ngưng vừa ăn vừa hỏi. Đối mặt với người đàn ông không quen bao lâu này, cô có thể thoải mái mở rộng lòng ra mà nói chuyện với anh, có gì thì nói cái đó, hơn nữa sau khi nói ra lại đặc biệt rất thoải mái.
Nhất là khi nghe anh nói hết những lời vừa rồi, cô lại càng ấn tượng tốt hơn về anh thêm một chút.
Nhưng chỉ có một chút, một chút mà thôi nha, cô vẫn không tin tưởng anh hoàn toàn lắm.
“Thì ra ở trong mắt của em, anh chính là một tên lưu manh du côn à?” Anh giả vờ làm như bị đả kích, trêu đùa cô.
Cô sẽ trả lời vấn đề này thế nào đây?
“Lúc trước tôi thật sự xem anh như lưu manh côn đồ. Nhưng qua mấy ngày nay ở gần anh, mới phát hiện anh không giống như vậy, mặc dù có chút bá đạo, nhưng dù sao cũng giống như người tốt.”
“Cái gì giống như, anh rõ ràng không phải vậy. Đối với em mà nói, anh thật sự một người tốt.”
Nhưng đối với người khác thì không nhất định như vậy.
“Vậy anh làm việc gì?”
“Không có việc làm.” Anh thuận miệng nói ra một đáp án, qua loa trả lời cô.
“Không thể nào.” Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc dừng động tác lại, cứng đờ nhìn anh, nét mặt có phần co rút lại.
Một người không có việc làm, lại là cô nhi, có thể có tiền đến những chỗ như thế này ăn sao?
Hơn nữa trên người anh lại lộ ra vẻ thần bí, giữa trán có khí chất cao quý, phong cách hành sự bá đạo, phảng phất có tư thế của đại ca xã hội đen.
Người như vậy thì không phải là người đơn giản.
“Hiện giờ anh không có việc làm.” Phong Khải Trạch thấy ánh mắt cô hơi hoài nghi, cũng biết giải thích này hơi chút gượng ép, vì thế liền giải thích thêm.
Nhưng giải thích này, lại càng không thể khiến cô dừng lại mà tiếp tục hỏi: “ Vậy lúc trước anh làm việc gì?”
“Anh vừa về nước không lâu, lúc trước có đào tạo chuyên sâu ở Anh quốc.”
“……..”
So ra thì điều kiện tốt hơn cô nhiều, cô chưa từng ra khỏi thủ đô, còn anh rõ ràng lại được đào tạo ở Anh quốc rồi mới trở về, đúng là không công bằng mà.
Cô nhi bây giờ đều có điều kiện tốt đến thế sao?
Nếu đúng vậy thì chẳng phải sẽ có rất nhiều người thích làm cô nhi rồi hả?
“Được rồi, mau ăn đi, cứ hỏi tiếp nữa thì đồ ăn sẽ lạnh mất đó, mau ăn nhanh đi.” Anh thúc giục cô ăn gì đi, cứ mãi nói sang chuyện khác hoài.
Anh không cố ý muốn giấu giếm, đến lúc tự nhiên sẽ nói rõ hết cho cô biết.
“Ừ.” Cô không hỏi nữa mà ăn gì đó, đem tất cả nghi vấn giấu hết vào trong lòng.
Mặc kệ anh có điều kiện tốt bao nhiêu, cũng không liên quan đến cô, dù sao bọn họ chỉ có quan hệ là người yêu giả mà thôi.
Về phần anh nói gì không thể không cưới cô, cô cho rằng chẳng qua là anh đang nói đùa mà thôi.
Ngay lúc Tạ Thiên Ngưng đang ăn ngon, một người đàn ông mặc bộ tây phục màu trắng đi lại. Bộ mặt khinh thường nhìn cô, châm biếm nói: “Tiểu thư, đến chỗ thế này, cô cũng không chú ý đến hình tượng của mình sao?”
Tạ Thiên Ngưng ngơ ngác ngẩn đầu lên, nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, nhướng mày, vô cùng bất mãn với những lời hắn vừa mới nói, vì thế không vui hỏi lại: “Tiên sinh, tới chỗ như vậy, anh không biết chú ý lời nói của mình hay sao?”
Phong Khải Trạch đang muốn thay Tạ Thiên Ngưng nói chuyện, không ngờ cô lại quay sang hỏi một vấn đề vô cùng mạnh mẽ với đối phương khiến anh rất vừa ý, nên cũng không mở miệng.
Cứ tưởng rằng cô sẽ tự ti cúi đầu xuống không dám phản bác, không nghĩ rằng cô lại hào hùng đánh đối phương một quân, xem ra không tệ.
Hồng Thừa Chí vốn định châm chọc loại người không nên xuất hiện ở đây một phen. Không ngờ lại bị đối phương cắn trả một phát, khiến khuôn mặt hắn khó chịu đầy hờn dỗi, không thể tìm được lời nào để phản bác lại, liền mượn chuyện lần trước ở quán cà phê ra châm chọc cô: “Một ly cà phê nho nhỏ có thể hãm hại cô, cô gái ngu ngốc như vậy nên ít xuất đầu lộ diện đi thôi, đỡ bị người ta hãm hại.”
“Ngày hôm qua anh ở quán cà phê.” Nghe xong những lời này, vẻ mặt Tạ Thiên Ngưng thật sự trở nên đông cứng, nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt.
Hắn ta biết cô bị hãm hại.
Hắn biết nhưng lại không có ra mặt bênh vực cho cô. Hôm nay lại chạy đến trước mặt cô mà nói, rốt cuộc hắn có ý đồ gì đây?
Tạ Thiên Ngưng vốn không định chọc giận Hồng Thừa Chí, nhưng nghĩ đến chút chuyện đó, trong lòng cô cũng rất không thoải mái.
“Không sai, ngày hôm qua tôi có ở quán cà phê đó, tất cả mọi chuyện đều nhìn thấy rất rõ ràng, tuy rằng cô bị hãm hại nhưng tôi lại thấy cô không vô tội, không đáng để cảm thông, bởi vì cô quá ngu xuẩn.” (tâm tâm: ta mà là chị Thiên Ngưng ngay lúc đó, ta sẽ một đấm tiễn hắn vào nhập hộ khẩu bệnh viện >”<)
Phong Khải Trạch không chịu được khi thấy người khác mắng Tạ Thiên Ngưng như vậy, tức giận liền đứng dậy, lạnh nhạt nhìn Hồng Thừa Chí, lạnh lẽo hỏi lại: “Tiên sinh, không phải là anh vừa chạy khỏi từ bệnh viện tâm thần chứ?”
“Anh_____”
Hồng Thừa Chí muốn phản bác, nhưng Phong Khải Trạch dường như không cho hắn nói chuyện, tiếp tục châm chọc nói với hắn:
“Nếu anh đã nói ra, tôi không so đo anh giống chó điên xủa điên xủa bậy. Bằng không tự nhiên vô duyên vô cớ nói chuyện với người không quen những lời không có chút tôn trọng nào này, anh không biết đang tổn hại đến hình tượng bản thân mình sao?”
“Tốt nhất anh đừng chọc giận tôi, bằng không tôi sẽ làm cho anh hôm nay không thể ra khỏi cửa lớn này?” Hồng Thừa Chí cười âm hiểm cảnh cáo, căn bản không để Phong Khải Trạch vào trong mắt.
“Vậy anh cũng tốt nhất chớ chọc giận tôi, bằng không tôi sẽ làm cho anh không ra khỏi cửa lớn này đó.” Phong Khải Trạch khinh thường nói, trái lại cảnh cáo hắn.
Hai người đàn ông, bộ dạng đều rất dũng mãnh, cảnh cáo lẫn nhau, trừng mắt với nhau, toát ra mùi vị muốn đấu đá nhau.
Tạ Thiên Ngưng sợ sự tình trở nên tồi tệ đến không thể cứu vãn, vì thế liền đứng dậy kéo Phong Khải Trạch ra phía sau mình, tự mình đi ứng phó với Hồng Thừa Chí: “Vị tiên sinh áo trắng này, xin hỏi chúng tôi đã chọc giận anh ở chỗ nào, mà anh cứ nhắm vào chúng tôi như vậy chứ?”
“Tôi ghét nhất lúc dùng cơm nhìn thấy thứ gì đó chói mắt mình, bộ quần áo trên người cô làm tôi nhìn thấy rất chói mắt, có biết không? Từ trang phục có thể nhìn ra được tầng lớp xuất thân của một người.”
“Ha ha_____” Cô lộ ra một nụ cười ngây thơ, làm đối phương cho rằng lúc cô muốn nhận sai thì cô lại tức giận nói ra một câu.
“Không biết.”
Đã từng có người nói quần áo của cô rất khó coi nhưng chưa có ai nói là chói mắt.
Hồng Thừa Chí vốn tưởng rằng cô sẽ thấp giọng xin lỗi, không ngờ cô lại nói như vậy, khiến hắn rất tức giận, nghiêm túc cảnh cáo: “Tôi không phải là người dễ bị trêu chọc đâu, cô tốt nhất nên nghĩ cho rõ.”
“Đương nhiên tôi biết không thể trêu chọc anh. Nhưng mà tiên sinh áo trắng, tôi không biết bộ quần áo này lại làm anh chói mắt, chỉ là vô ý chọc giận anh thôi.”
“Bây giờ đã biết, vậy cô có thể cút xéo khỏi tầm mắt của tôi rồi đó.”
“Tôi còn chưa ăn xong mà, tôi cũng giống như anh, thật sự vất vả lắm mới tới nơi này ăn được bữa cơm, không ăn hết không được.” Tạ Thiên Ngưng nói xong lại ngồi xuống trở lại, tính tiếp tục ăn.
Phong Khải Trạch đứng ở một bên ngơ ngác nhìn hắn, không nói lời nào. Trực giác nói cho anh biết, cô gái này đang dùng ám chiêu.
Thôi được, cô thích chơi vậy thì cứ để cho cô chơi đi.
Hồng Thừa Chí cực kỳ khó chịu, giật lấy dao nĩa trong tay Tạ Thiên Ngưng, ra lệnh: “Bây giờ cô lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi.”
“Chúng tôi dùng tiền mua đồ ăn, còn chưa ăn xong anh dựa vào cái gì muốn đuổi tôi đi chứ?”
“Bữa ăn này tôi sẽ thanh toán, như vậy là được rồi.”
“Thật không?”
“Tôi không cần chút tiền vặt vãnh này.”
“Vậy tiên sinh áo trắng này, cám ơn anh, tạm biệt.” Tạ Thiên Ngưng cười thầm, đứng lên kéo Phong Khải Trạch nhanh chóng đi ra ngoài.
Phong Khải Trạch còn chưa phản ứng kịp, không biết cô đang định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi với cô.
Bọn họ giống như được ăn một bữa tiệc lớn, mà lại không tốn tiền.
Cô gái này còn rất thông minh đó chứ.
Hồng Thừa Chí còn đứng tại chỗ, nhìn Tạ Thiên Ngưng kéo Phong Khải Trạch đi ra ngoài, lại quay đầu nhìn thức ăn trên bàn, trong đầu cảm thấy hơi là lạ.
Hắn đối với điều kiện ăn cơm thật sự rất xem trọng, không thích có người bên cạnh làm phiền, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơn thèm ăn của hắn.
Theo lý, loại nhà hàng cao cấp này không có kẻ có cấp bậc thấp kém đi vào dùng cơm mới đúng, nhưng hôm nay cố tình bị hắn đụng phải cho nên không nhịn được muốn đuổi người.
Nhưng người đã bị đuổi đi, vì sao hắn lại cảm thấy không thoải mái chứ?
Hồng Thừa Chí không hiểu rõ, vì thế ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng dáng rời đi của Tạ Thiên Ngưng, phát hiện cô lén quay đầu, lộ ra nụ cười đắc ý, điều này khiến trong lòng hắn lại càng không thể tiếp thu được.
Rốt cuộc cô đang cười cái gì?
Lúc này nhân viên phục vụ đi tới, lễ phép hỏi: “Hồng tiên sinh, bàn ăn này được tính vào tên của ngài có phải không?”
Sao khi nhân viên phục vụ vừa hỏi, Hồng Thừa Chí mới tỉnh ngộ.
Hắn bị một cô gái thấp kém đặt vào cái bẫy.
Nhưng kỳ quái là hắn lại không tức giận.
Vốn tưởng rằng cô là người ngu ngốc, không ngờ tới lại thông minh như vậy, có thể dùng ám chiêu đùa giỡn qua mắt hắn.
Thú vị.
“Bàn ăn này, tính vào của tôi.”
Hắn cam tâm tình nguyện mời cô một bữa này, bởi vì sự thông minh của cô nên đáng giá.
“Ừ.” Tạ Thiên Ngưng có chút cảm động, hơi hơi gật đầu, bắt đầu cầm dao nĩa lên cắt, xiên loạn xạ, chỉ cần có thể đem đồ ăn đưa vào miệng là được rồi.
Cô mặc kệ cách dùng dao nĩa cụ thể thế nào chứ, chỉ cần có hiệu quả thì dùng thế nào cũng đều không quan trọng.
Bất quá được một người đàn ông quan tâm như vậy, cảm giác thật sự rất tuyệt vời.
Cho tới bây giờ Ôn Thiếu Hoa cũng chưa từng cho cô loại cảm giác tuyệt vời này.
Phong Khải Trạch cũng không ép buộc cô nhất định phải dùng dao nĩa đúng cách, chỉ cần cô ăn được vui vẻ là tốt rồi.
Trói buộc sẽ thay đổi bản tính của một người, anh thích cô bây giờ, không muốn cô thay đổi cái gì cả.
Chẳng qua có một điều anh cần cô phải thay đổi. Đó là không được nghĩ mãi về Ôn Thiếu Hoa nữa.
“Phong tiên sinh, tóm lại công việc của anh là gì vậy. Nghe hết những lời anh vừa nói, tôi cảm thấy anh là một người rất có học thức, không giống như đám lưu manh ngoài xã hội.” Tạ Thiên Ngưng vừa ăn vừa hỏi. Đối mặt với người đàn ông không quen bao lâu này, cô có thể thoải mái mở rộng lòng ra mà nói chuyện với anh, có gì thì nói cái đó, hơn nữa sau khi nói ra lại đặc biệt rất thoải mái.
Nhất là khi nghe anh nói hết những lời vừa rồi, cô lại càng ấn tượng tốt hơn về anh thêm một chút.
Nhưng chỉ có một chút, một chút mà thôi nha, cô vẫn không tin tưởng anh hoàn toàn lắm.
“Thì ra ở trong mắt của em, anh chính là một tên lưu manh du côn à?” Anh giả vờ làm như bị đả kích, trêu đùa cô.
Cô sẽ trả lời vấn đề này thế nào đây?
“Lúc trước tôi thật sự xem anh như lưu manh côn đồ. Nhưng qua mấy ngày nay ở gần anh, mới phát hiện anh không giống như vậy, mặc dù có chút bá đạo, nhưng dù sao cũng giống như người tốt.”
“Cái gì giống như, anh rõ ràng không phải vậy. Đối với em mà nói, anh thật sự một người tốt.”
Nhưng đối với người khác thì không nhất định như vậy.
“Vậy anh làm việc gì?”
“Không có việc làm.” Anh thuận miệng nói ra một đáp án, qua loa trả lời cô.
“Không thể nào.” Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc dừng động tác lại, cứng đờ nhìn anh, nét mặt có phần co rút lại.
Một người không có việc làm, lại là cô nhi, có thể có tiền đến những chỗ như thế này ăn sao?
Hơn nữa trên người anh lại lộ ra vẻ thần bí, giữa trán có khí chất cao quý, phong cách hành sự bá đạo, phảng phất có tư thế của đại ca xã hội đen.
Người như vậy thì không phải là người đơn giản.
“Hiện giờ anh không có việc làm.” Phong Khải Trạch thấy ánh mắt cô hơi hoài nghi, cũng biết giải thích này hơi chút gượng ép, vì thế liền giải thích thêm.
Nhưng giải thích này, lại càng không thể khiến cô dừng lại mà tiếp tục hỏi: “ Vậy lúc trước anh làm việc gì?”
“Anh vừa về nước không lâu, lúc trước có đào tạo chuyên sâu ở Anh quốc.”
“……..”
So ra thì điều kiện tốt hơn cô nhiều, cô chưa từng ra khỏi thủ đô, còn anh rõ ràng lại được đào tạo ở Anh quốc rồi mới trở về, đúng là không công bằng mà.
Cô nhi bây giờ đều có điều kiện tốt đến thế sao?
Nếu đúng vậy thì chẳng phải sẽ có rất nhiều người thích làm cô nhi rồi hả?
“Được rồi, mau ăn đi, cứ hỏi tiếp nữa thì đồ ăn sẽ lạnh mất đó, mau ăn nhanh đi.” Anh thúc giục cô ăn gì đi, cứ mãi nói sang chuyện khác hoài.
Anh không cố ý muốn giấu giếm, đến lúc tự nhiên sẽ nói rõ hết cho cô biết.
“Ừ.” Cô không hỏi nữa mà ăn gì đó, đem tất cả nghi vấn giấu hết vào trong lòng.
Mặc kệ anh có điều kiện tốt bao nhiêu, cũng không liên quan đến cô, dù sao bọn họ chỉ có quan hệ là người yêu giả mà thôi.
Về phần anh nói gì không thể không cưới cô, cô cho rằng chẳng qua là anh đang nói đùa mà thôi.
Ngay lúc Tạ Thiên Ngưng đang ăn ngon, một người đàn ông mặc bộ tây phục màu trắng đi lại. Bộ mặt khinh thường nhìn cô, châm biếm nói: “Tiểu thư, đến chỗ thế này, cô cũng không chú ý đến hình tượng của mình sao?”
Tạ Thiên Ngưng ngơ ngác ngẩn đầu lên, nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, nhướng mày, vô cùng bất mãn với những lời hắn vừa mới nói, vì thế không vui hỏi lại: “Tiên sinh, tới chỗ như vậy, anh không biết chú ý lời nói của mình hay sao?”
Phong Khải Trạch đang muốn thay Tạ Thiên Ngưng nói chuyện, không ngờ cô lại quay sang hỏi một vấn đề vô cùng mạnh mẽ với đối phương khiến anh rất vừa ý, nên cũng không mở miệng.
Cứ tưởng rằng cô sẽ tự ti cúi đầu xuống không dám phản bác, không nghĩ rằng cô lại hào hùng đánh đối phương một quân, xem ra không tệ.
Hồng Thừa Chí vốn định châm chọc loại người không nên xuất hiện ở đây một phen. Không ngờ lại bị đối phương cắn trả một phát, khiến khuôn mặt hắn khó chịu đầy hờn dỗi, không thể tìm được lời nào để phản bác lại, liền mượn chuyện lần trước ở quán cà phê ra châm chọc cô: “Một ly cà phê nho nhỏ có thể hãm hại cô, cô gái ngu ngốc như vậy nên ít xuất đầu lộ diện đi thôi, đỡ bị người ta hãm hại.”
“Ngày hôm qua anh ở quán cà phê.” Nghe xong những lời này, vẻ mặt Tạ Thiên Ngưng thật sự trở nên đông cứng, nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt.
Hắn ta biết cô bị hãm hại.
Hắn biết nhưng lại không có ra mặt bênh vực cho cô. Hôm nay lại chạy đến trước mặt cô mà nói, rốt cuộc hắn có ý đồ gì đây?
Tạ Thiên Ngưng vốn không định chọc giận Hồng Thừa Chí, nhưng nghĩ đến chút chuyện đó, trong lòng cô cũng rất không thoải mái.
“Không sai, ngày hôm qua tôi có ở quán cà phê đó, tất cả mọi chuyện đều nhìn thấy rất rõ ràng, tuy rằng cô bị hãm hại nhưng tôi lại thấy cô không vô tội, không đáng để cảm thông, bởi vì cô quá ngu xuẩn.” (tâm tâm: ta mà là chị Thiên Ngưng ngay lúc đó, ta sẽ một đấm tiễn hắn vào nhập hộ khẩu bệnh viện >”<)
Phong Khải Trạch không chịu được khi thấy người khác mắng Tạ Thiên Ngưng như vậy, tức giận liền đứng dậy, lạnh nhạt nhìn Hồng Thừa Chí, lạnh lẽo hỏi lại: “Tiên sinh, không phải là anh vừa chạy khỏi từ bệnh viện tâm thần chứ?”
“Anh_____”
Hồng Thừa Chí muốn phản bác, nhưng Phong Khải Trạch dường như không cho hắn nói chuyện, tiếp tục châm chọc nói với hắn:
“Nếu anh đã nói ra, tôi không so đo anh giống chó điên xủa điên xủa bậy. Bằng không tự nhiên vô duyên vô cớ nói chuyện với người không quen những lời không có chút tôn trọng nào này, anh không biết đang tổn hại đến hình tượng bản thân mình sao?”
“Tốt nhất anh đừng chọc giận tôi, bằng không tôi sẽ làm cho anh hôm nay không thể ra khỏi cửa lớn này?” Hồng Thừa Chí cười âm hiểm cảnh cáo, căn bản không để Phong Khải Trạch vào trong mắt.
“Vậy anh cũng tốt nhất chớ chọc giận tôi, bằng không tôi sẽ làm cho anh không ra khỏi cửa lớn này đó.” Phong Khải Trạch khinh thường nói, trái lại cảnh cáo hắn.
Hai người đàn ông, bộ dạng đều rất dũng mãnh, cảnh cáo lẫn nhau, trừng mắt với nhau, toát ra mùi vị muốn đấu đá nhau.
Tạ Thiên Ngưng sợ sự tình trở nên tồi tệ đến không thể cứu vãn, vì thế liền đứng dậy kéo Phong Khải Trạch ra phía sau mình, tự mình đi ứng phó với Hồng Thừa Chí: “Vị tiên sinh áo trắng này, xin hỏi chúng tôi đã chọc giận anh ở chỗ nào, mà anh cứ nhắm vào chúng tôi như vậy chứ?”
“Tôi ghét nhất lúc dùng cơm nhìn thấy thứ gì đó chói mắt mình, bộ quần áo trên người cô làm tôi nhìn thấy rất chói mắt, có biết không? Từ trang phục có thể nhìn ra được tầng lớp xuất thân của một người.”
“Ha ha_____” Cô lộ ra một nụ cười ngây thơ, làm đối phương cho rằng lúc cô muốn nhận sai thì cô lại tức giận nói ra một câu.
“Không biết.”
Đã từng có người nói quần áo của cô rất khó coi nhưng chưa có ai nói là chói mắt.
Hồng Thừa Chí vốn tưởng rằng cô sẽ thấp giọng xin lỗi, không ngờ cô lại nói như vậy, khiến hắn rất tức giận, nghiêm túc cảnh cáo: “Tôi không phải là người dễ bị trêu chọc đâu, cô tốt nhất nên nghĩ cho rõ.”
“Đương nhiên tôi biết không thể trêu chọc anh. Nhưng mà tiên sinh áo trắng, tôi không biết bộ quần áo này lại làm anh chói mắt, chỉ là vô ý chọc giận anh thôi.”
“Bây giờ đã biết, vậy cô có thể cút xéo khỏi tầm mắt của tôi rồi đó.”
“Tôi còn chưa ăn xong mà, tôi cũng giống như anh, thật sự vất vả lắm mới tới nơi này ăn được bữa cơm, không ăn hết không được.” Tạ Thiên Ngưng nói xong lại ngồi xuống trở lại, tính tiếp tục ăn.
Phong Khải Trạch đứng ở một bên ngơ ngác nhìn hắn, không nói lời nào. Trực giác nói cho anh biết, cô gái này đang dùng ám chiêu.
Thôi được, cô thích chơi vậy thì cứ để cho cô chơi đi.
Hồng Thừa Chí cực kỳ khó chịu, giật lấy dao nĩa trong tay Tạ Thiên Ngưng, ra lệnh: “Bây giờ cô lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi.”
“Chúng tôi dùng tiền mua đồ ăn, còn chưa ăn xong anh dựa vào cái gì muốn đuổi tôi đi chứ?”
“Bữa ăn này tôi sẽ thanh toán, như vậy là được rồi.”
“Thật không?”
“Tôi không cần chút tiền vặt vãnh này.”
“Vậy tiên sinh áo trắng này, cám ơn anh, tạm biệt.” Tạ Thiên Ngưng cười thầm, đứng lên kéo Phong Khải Trạch nhanh chóng đi ra ngoài.
Phong Khải Trạch còn chưa phản ứng kịp, không biết cô đang định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi với cô.
Bọn họ giống như được ăn một bữa tiệc lớn, mà lại không tốn tiền.
Cô gái này còn rất thông minh đó chứ.
Hồng Thừa Chí còn đứng tại chỗ, nhìn Tạ Thiên Ngưng kéo Phong Khải Trạch đi ra ngoài, lại quay đầu nhìn thức ăn trên bàn, trong đầu cảm thấy hơi là lạ.
Hắn đối với điều kiện ăn cơm thật sự rất xem trọng, không thích có người bên cạnh làm phiền, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơn thèm ăn của hắn.
Theo lý, loại nhà hàng cao cấp này không có kẻ có cấp bậc thấp kém đi vào dùng cơm mới đúng, nhưng hôm nay cố tình bị hắn đụng phải cho nên không nhịn được muốn đuổi người.
Nhưng người đã bị đuổi đi, vì sao hắn lại cảm thấy không thoải mái chứ?
Hồng Thừa Chí không hiểu rõ, vì thế ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng dáng rời đi của Tạ Thiên Ngưng, phát hiện cô lén quay đầu, lộ ra nụ cười đắc ý, điều này khiến trong lòng hắn lại càng không thể tiếp thu được.
Rốt cuộc cô đang cười cái gì?
Lúc này nhân viên phục vụ đi tới, lễ phép hỏi: “Hồng tiên sinh, bàn ăn này được tính vào tên của ngài có phải không?”
Sao khi nhân viên phục vụ vừa hỏi, Hồng Thừa Chí mới tỉnh ngộ.
Hắn bị một cô gái thấp kém đặt vào cái bẫy.
Nhưng kỳ quái là hắn lại không tức giận.
Vốn tưởng rằng cô là người ngu ngốc, không ngờ tới lại thông minh như vậy, có thể dùng ám chiêu đùa giỡn qua mắt hắn.
Thú vị.
“Bàn ăn này, tính vào của tôi.”
Hắn cam tâm tình nguyện mời cô một bữa này, bởi vì sự thông minh của cô nên đáng giá.
/326
|