Ninh Nghiên cùng Tạ Minh San nửa đêm canh ba nhận được điện thoại của Tạ Thiên Ngưng, biết Tạ Chánh Phong đã trở về, hai người liền vội vàng chạy tới, không nửa câu oán trách.
Khi lúc cả một nhà gặp mặt, chuyện cũ không ngừng liên tục xuất hiện ở trong đầu, nhất là những chuyện cũ kia nghĩ lại mà kinh hãi, làm cho bọn họ thấy xấu hổ liền cúi đầu xuống, không dám nhìn người trước mắt.
Tạ Minh San hồi tưởng lại chuyện lúc trước, biết mình không xứng làm con gái ông, nếu giờ lấy danh nghĩa con gái đứng ở trước mặt cha, cô cảm thấy rất lúng túng hổ thẹn, chỉ muốn đào cái hố để chui vào, ngay cả mình còn không thể chấp nhận, chớ nói chi là muốn người khác tiếp nhận, nhưng bất kể như thế nào, vẫn phải gọi một tiếng, Cha ——
Nghe được tiếng ‘ cha ’, Tạ Chánh Phong cười, cười rạng rỡ, giọng hối lỗi của cô thốt ra nghe thật là xuôi tai, quả thật là do cô đã nhận ra sai lầm, hoặc là do khát vọng cả nhà đoàn viên, cho nên chuyện trước kia đều không so đo nữa, ngược lại kéo tay Tạ Minh San an ủi cô, Chuyện trước kia, cứ để cho nó đi qua đi, chúng ta hãy chỉ nên nhìn về phía tương lai. Minh San, con còn trẻ tuổi như thế, cha nhất định sẽ tìm cho con một người chồng tốt, đàn ông xấu rất nhiều, không nên chỉ nhìn vào túi tiền của hắn mà phán đoán, mà là nhân phẩm của hắn, con biết không?
Cha, con đã hiểu rồi, trải qua nhiều chuyện thế này, con đã được rút ra được bài học nhớ đời rồi, nếu như con còn mắc sai lầm, chính là một đứa đại ngu ngốc. Cha, thật xin lỗi, lúc trước do con không hiểu chuyện, nên không chịu nghe lời cha khuyên nhủ, bất quá con xin thề, từ nay về sau, nhất định sẽ trở thành đứa con gái ngoan của cha.
Con gái ngoan, từ này cha rất thích, thật ra toàn bộ chuyện cũng không thể trách mình con, không dạy dỗ con tốt cũng có một phần trách nhiệm của cha, giờ con đã trưởng thành, còn hiểu chuyện, cha thật sự rất mừng.
Cha —— Tạ Minh San rốt cuộc đã hiểu thế nào là tình thương của cha , ôm ấy cha của mình, xúc động đến mức nước mắt liền chảy xuống.
Tạ Chánh Phong ôm chặt lấy cô, tay vỗ nhẹ ở sau lưng cô, giống như dỗ con nít, Con ngoan, đừng khóc, khó được cả nhà chúng ta đoàn viên, mọi người nên vui mới đúng.
Dạ, con rất vui, con thực sự rất vui.
. . . . . .
Ninh Nghiên đứng ở một bên nhìn, cũng xúc động đến chảy nước mắt, vì vậy cũng thành khẩn nhận sai, Chánh Phong, thật xin lỗi, ngoại trừ nói xin lỗi ra, tôi cũng không biết phải nói sao nữa.
Vợ chồng với nhau, cãi vã là chuyện bình thường, không cần nói xin lỗi. Vợ chồng mấy chục năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình hạnh phúc như vậy , hi vọng hạnh phúc này có thể kéo dài vĩnh viễn. Tạ Chánh Phong cũng không có tức giận với Ninh Nghiên, đem tất cả mọi chuyện đã trải qua đều vứt sang một bên.
Nếu như không có những rắc rối này, sợ rằng hai vợ chồng bọn họ vẫn y như người xa lạ, chỉ có trải qua gian khổ, mới biết cái gì là quý giá nhất .
Nhưng mà, chúng ta, chúng ta đã ly hôn, chúng ta đều đã ký vào giấy ly hôn rồi.
Cái này đơn giản, có thời gian, chúng ta đến cục hành chánh dân sự ghi danh lại là được rồi.
Ông, ông không trách tôi sao? Ninh Nghiên không nghĩ tới Tạ Chánh Phong lại tha thứ cho bà dễ dàng như vậy, làm bà bị dọa sợ đến ngớ người. Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ sẽ không tha thứ cho bà, còn sớm tống bà ra khỏi cửa, dù sao những chuyện bà đã làm đều rất quá đáng.
Nếu như ghét bà, thì lúc đầu cũng sẽ không cưới bà, nếu đã cưới bà thì sẽ không thể ghét bà được. Mặc dù đã từng nói lẫy rất nhiều, nhưng tất cả đều không thể cho là thật, bà nên biết rằng đều là người chung một nhà thì làm sao có oán thù chứ? Tạ Chánh Phong ôn hòa trả lời, một chút tức giận cũng không, ngược lại rất vui vẻ.
Cám ơn!
Chỉ cần hai người chấp nhận làm lại từ đầu, không như trước kia thì tôi đã vui rồi.
Cha, từ nay về sau, con sẽ cố gắng học tập theo chị họ, mặc dù vẫn muốn được gả vào gia đình giàu có, nhưng con sẽ không giống như trước kia làm ra những chuyện xấu nữa đâu. Tạ Minh San vội vàng thề, đem tầm mắt hướng sang Tạ Thiên Ngưng, trong mắt không hề chứa oán hận, chỉ còn lại sự hâm mộ và kính nể.
Tạ Thiên Ngưng đáp lại cô bằng nụ cười ôn nhu, gật đầu một cái, khích lệ cô, Minh San, em phải cố gắng lên, chị tin trên đời này nhất định có một chàng bạch mã hoàng tử nào đó đang đợi em.
Chị họ, cám ơn chị đã không so đo về những chuyện lúc trước mà em đã gây ra với chị.
Ai nói chị không so đo, chị rất so đo đó nha.
A ——
Nếu nói chị so đo, thì thật ra là muốn cám ơn em, về phần tại sao cám ơn em, thì chắc em cũng đã rõ rồi. Vẫn là câu nói cũ, nếu như không có em, chị sẽ không có hạnh phúc như hôm nay.
Chị họ, chị nói làm em rất ngượng ngùng. Oa, bụng của chị sao lớn thế, chắc cũng đã bảy tám tháng rồi đó, em có thể sờ một cái được không? Tạ Minh San ngồi bên cạnh Tạ Thiên Ngưng, nhìn chằm chằm bụng của cô, ảo tưởng đến cảnh sau này mình mang thai, đột nhiên thấy rất hạnh phúc.
Cô đã đám cưới hết một lần, chỉ tiếc là một cuộc hôn nhân thất bại, lần sau nhất định cô phải có cuộc hôn nhân thành công mới được.
Đã hơn bảy tháng, em muốn sờ thì cứ sờ đi. Đứa nhỏ này rất nghịch ngợm, thường hay động, có lúc bị đá rất mạnh đó! Tạ Thiên Ngưng hào phóng để cho Tạ Minh San sờ, còn chủ động kéo tay cô qua.
Sao bướng bỉnh thế, tám phần là con trai rồi. Ninh Nghiên chen vào một câu.
Vừa nghe đến con trai, Đới Phương Dung liền kích động không thôi, đối với cả nhà Tạ Chánh Phong cũng không còn thấy lo ngại gì, còn thân thiện hùa theo bọn họ nói chuyện, Là con trai sao, có thật không? Tôi rất thích con trai, Thiên Ngưng, con sinh con trai đi.
A ——
Tôi lại thấy có con gái cũng không tệ, nếu như là con gái, nhất định là giống Thiên Ngưng, ôn nhu hào phóng, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa. Tạ Chánh Phong tương đối nghiêng về phía con gái.
Bất kể trai hay gái, tóm lại đều là bảo bối. Đới Phương Dung cũng tới sờ bụng Tạ Thiên Ngưng, đột nhiên cảm thấy nảy lên, hưng phấn nói: Thiên Ngưng, nó động.
Không phải mới vừa con đã nói sao, đứa bé này rất nghịch ngợm, thường hay động, có lúc còn động rất mạnh đó! Tạ Thiên Ngưng vuốt bụng của mình trả lời, mặc dù khổ cực, nhưng lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Đứa nhỏ này cũng thật là, hiện tại đã hai giờ sáng,sao nó còn chưa ngủ hả?
Đại khái là muốn cùng mẹ chờ cha trở về, có phải hay không, bảo bảo? Tạ Thiên Ngưng nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn hai giờ, mà Phong Khải Trạch vẫn còn chưa trở về, lại bắt đầu lo lắng, Sao khỉ con vẫn chưa trở lại?
Vừa mới dứt lời, liền nghe bên ngoài truyền đến thanh âm rất khẽ, Không phải giờ anh chưa trở về đâu? Hiện tại đã là rạng sáng ngày thứ hai, sao trong nhà lại náo nhiệt thế này, có phải là đang đợi anh không?
Phong Khải Trạch vừa tới ngoài cửa, liền nghe thấy Tạ Thiên Ngưng nói những lời này, sau khi vào cửa liền thấy có quá nhiều người, bình thường luôn không thích có nhiều người, nhưng giờ anh lại cảm thấy không ghét chút nào, ngược lại còn rất cao hứng, nhất là thấy Tạ Thiên Ngưng bình an vô sự ở trong nhà, cảm thấy trong lòng thật ấm áp, vui đến mức không thể thốt ra lời.
Khỉ con, anh đã về rồi à! Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy Phong Khải Trạch, vô cùng kích động, muốn chạy qua gặp anh.
Nhưng Đới Phương Dung không cho, tựa hồ đã sớm biết cô sẽ làm thế, cho nên đã nhanh đè cô lại, Nó đi tới được, con đừng chạy loạn .
Mẹ ——
Chẳng lẽ mẹ nói sai sao?
Thiên Ngưng, con nên nghe lời đi, chớ làm loạn, tránh cho mọi người lo lắng. Tạ Chánh Phong khuyên nhủ.
Tạ Minh San biết mình hiện tại đang ngồi chỗ Phong Khải Trạch, cho nên rất thức thời đứng dậy tránh sang chỗ khác ngồi.
Phong Khải Trạch đi tới, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Tạ Thiên Ngưng, lần nữa nói cho cô biết mình đã bình an, Anh đã trở về, trở về vô cùng bình an, không bị chút thương tích nào.
Có thật không, thật không bị thương chút nào không? Tạ Thiên Ngưng có chút không thể tin được, hai tay cầm mặt của anh, vừa nhìn vừa tỉ mỉ xem xét, xác định anh không bị gì, lúc này mới yên tâm, vui đến muốn khóc lên, Khỉ con, anh có biết em lo lắng muốn chết không, em thật sự sợ anh sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Em vẫn không tin anh sao, anh không phải đã nói với em sao, anh có cách ứng phó, em không cần quá lo lắng.
Nhanh nói cho em biết đi, làm sao anh đối phó được Hồng Thi Na thế?
Khải Trạch, mau kể mọi chuyện ra cho chúng ta biết đi.
Đúng vậy, mau nói một chút coi.
Mọi người, người kia một câu người nọ một câu, ai cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Phong Khải Trạch quét mắt tất cả mọi người một lần, phát hiện Tạ Minh San cùng Ninh Nghiên đều ở đây, đối với bọn họ, mặc dù đã không còn ghét như lúc trước, nhưng vẫn không hoan nghênh bọn họ lắm, chỉ có thể là miễn cưỡng tiếp nhận.
Tạ Minh San tiếp xúc ánh mắt lạnh băng của Phong Khải Trạch, vội vàng cúi đầu không dám nhìn, khúm núm nói, Phong thiếu gia, thật, thật xin lỗi.
Trừ xin lỗi, những thứ khác cô đều không thể nói ra thành lời, tựa hồ cũng không cần thiết để nói.
Ninh Nghiên cũng tiếp nhận được ánh mắt hàn băng kia, liền cúi đầu nói, Xin, xin, thật xin lỗi.
Hai mẹ con đều ở đây nói xin lỗi, Tạ Chánh Phong có chút đau lòng, không thể làm gì khác hơn liền nói giúp họ một câu, Phong thiếu gia, nếu họ đã biết sai rồi, cậu hãy tha thứ cho họ đi, có được không?
Khỉ con, Minh San cùng thím Ninh đã là lần thứ hai nói xin lỗi anh rồi, anh cũng đừng tức giận với họ nữa, có được hay không? Tạ Thiên Ngưng cũng bắt đầu cầu xin tha thứ, không muốn mối quan hệ giữa mọi người lại tiếp tục cứng ngắc mãi.
Phong Khải Trạch thu hồi ánh mắt lạnh lùng lại, hắng giọng, ra vẻ hào phóng nói: Tâm tình của tôi hôm nay rất tốt hảo, nên sẽ cho các người một cơ hội, nếu như các người còn dám tái phạm, vậy thì cũng đừng có trách tôi. .
Sẽ không, chúng ta sẽ không bao giờ … tái phạm lại sai lầm nữa. Ninh Nghiên lập tức cam kết.
Tạ Minh San cũng không chậm trễ, vội vàng đáp ứng, Từ hôm nay về sau, tôi sẽ không gây xen vào hạnh phúc giữa anh và chị họ nữa.
Nhớ kỹ những lời hôm nay các người đã nói.
Phong thiếu gia, cậu đã tha thứ cho họ, vậy họ có thể để họ đến ở chung với tôi trong hoa viên được không? Tạ Chánh Phong khẩn cầu nói, không quên lời lúc trước Phong Khải Trạch đã nói.
Có thể. Phong Khải Trạch cố ý do dự một chút mới đáp ứng, cũng không muốn để cho Tạ Minh San cùng Ninh Nghiên quá đắc ý.
Cám ơn!
Cám ơn Phong thiếu gia.
Đừng nói cám ơn nhiều, Khải Trạch, con mau nói nhanh một chút, rốt cuộc con làm cách nào mà trốn thoát được khỏi tay Hồng Thi Na trở về thế? Đới Phương Dung không thể chờ đợi, muốn biết xem chuyện gì đã xảy ra, càng muốn biết xem kết cuộc của Hồng Thi Na như thế nào.
Trốn, con cần gì phải trốn? Con là quang minh chính đại đi về từ trước mặt cô ta đó. Phong Khải Trạch cười đắc ý, từ từ kể rõ mọi chuyện đã xảy ra.
Khi lúc cả một nhà gặp mặt, chuyện cũ không ngừng liên tục xuất hiện ở trong đầu, nhất là những chuyện cũ kia nghĩ lại mà kinh hãi, làm cho bọn họ thấy xấu hổ liền cúi đầu xuống, không dám nhìn người trước mắt.
Tạ Minh San hồi tưởng lại chuyện lúc trước, biết mình không xứng làm con gái ông, nếu giờ lấy danh nghĩa con gái đứng ở trước mặt cha, cô cảm thấy rất lúng túng hổ thẹn, chỉ muốn đào cái hố để chui vào, ngay cả mình còn không thể chấp nhận, chớ nói chi là muốn người khác tiếp nhận, nhưng bất kể như thế nào, vẫn phải gọi một tiếng, Cha ——
Nghe được tiếng ‘ cha ’, Tạ Chánh Phong cười, cười rạng rỡ, giọng hối lỗi của cô thốt ra nghe thật là xuôi tai, quả thật là do cô đã nhận ra sai lầm, hoặc là do khát vọng cả nhà đoàn viên, cho nên chuyện trước kia đều không so đo nữa, ngược lại kéo tay Tạ Minh San an ủi cô, Chuyện trước kia, cứ để cho nó đi qua đi, chúng ta hãy chỉ nên nhìn về phía tương lai. Minh San, con còn trẻ tuổi như thế, cha nhất định sẽ tìm cho con một người chồng tốt, đàn ông xấu rất nhiều, không nên chỉ nhìn vào túi tiền của hắn mà phán đoán, mà là nhân phẩm của hắn, con biết không?
Cha, con đã hiểu rồi, trải qua nhiều chuyện thế này, con đã được rút ra được bài học nhớ đời rồi, nếu như con còn mắc sai lầm, chính là một đứa đại ngu ngốc. Cha, thật xin lỗi, lúc trước do con không hiểu chuyện, nên không chịu nghe lời cha khuyên nhủ, bất quá con xin thề, từ nay về sau, nhất định sẽ trở thành đứa con gái ngoan của cha.
Con gái ngoan, từ này cha rất thích, thật ra toàn bộ chuyện cũng không thể trách mình con, không dạy dỗ con tốt cũng có một phần trách nhiệm của cha, giờ con đã trưởng thành, còn hiểu chuyện, cha thật sự rất mừng.
Cha —— Tạ Minh San rốt cuộc đã hiểu thế nào là tình thương của cha , ôm ấy cha của mình, xúc động đến mức nước mắt liền chảy xuống.
Tạ Chánh Phong ôm chặt lấy cô, tay vỗ nhẹ ở sau lưng cô, giống như dỗ con nít, Con ngoan, đừng khóc, khó được cả nhà chúng ta đoàn viên, mọi người nên vui mới đúng.
Dạ, con rất vui, con thực sự rất vui.
. . . . . .
Ninh Nghiên đứng ở một bên nhìn, cũng xúc động đến chảy nước mắt, vì vậy cũng thành khẩn nhận sai, Chánh Phong, thật xin lỗi, ngoại trừ nói xin lỗi ra, tôi cũng không biết phải nói sao nữa.
Vợ chồng với nhau, cãi vã là chuyện bình thường, không cần nói xin lỗi. Vợ chồng mấy chục năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình hạnh phúc như vậy , hi vọng hạnh phúc này có thể kéo dài vĩnh viễn. Tạ Chánh Phong cũng không có tức giận với Ninh Nghiên, đem tất cả mọi chuyện đã trải qua đều vứt sang một bên.
Nếu như không có những rắc rối này, sợ rằng hai vợ chồng bọn họ vẫn y như người xa lạ, chỉ có trải qua gian khổ, mới biết cái gì là quý giá nhất .
Nhưng mà, chúng ta, chúng ta đã ly hôn, chúng ta đều đã ký vào giấy ly hôn rồi.
Cái này đơn giản, có thời gian, chúng ta đến cục hành chánh dân sự ghi danh lại là được rồi.
Ông, ông không trách tôi sao? Ninh Nghiên không nghĩ tới Tạ Chánh Phong lại tha thứ cho bà dễ dàng như vậy, làm bà bị dọa sợ đến ngớ người. Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ sẽ không tha thứ cho bà, còn sớm tống bà ra khỏi cửa, dù sao những chuyện bà đã làm đều rất quá đáng.
Nếu như ghét bà, thì lúc đầu cũng sẽ không cưới bà, nếu đã cưới bà thì sẽ không thể ghét bà được. Mặc dù đã từng nói lẫy rất nhiều, nhưng tất cả đều không thể cho là thật, bà nên biết rằng đều là người chung một nhà thì làm sao có oán thù chứ? Tạ Chánh Phong ôn hòa trả lời, một chút tức giận cũng không, ngược lại rất vui vẻ.
Cám ơn!
Chỉ cần hai người chấp nhận làm lại từ đầu, không như trước kia thì tôi đã vui rồi.
Cha, từ nay về sau, con sẽ cố gắng học tập theo chị họ, mặc dù vẫn muốn được gả vào gia đình giàu có, nhưng con sẽ không giống như trước kia làm ra những chuyện xấu nữa đâu. Tạ Minh San vội vàng thề, đem tầm mắt hướng sang Tạ Thiên Ngưng, trong mắt không hề chứa oán hận, chỉ còn lại sự hâm mộ và kính nể.
Tạ Thiên Ngưng đáp lại cô bằng nụ cười ôn nhu, gật đầu một cái, khích lệ cô, Minh San, em phải cố gắng lên, chị tin trên đời này nhất định có một chàng bạch mã hoàng tử nào đó đang đợi em.
Chị họ, cám ơn chị đã không so đo về những chuyện lúc trước mà em đã gây ra với chị.
Ai nói chị không so đo, chị rất so đo đó nha.
A ——
Nếu nói chị so đo, thì thật ra là muốn cám ơn em, về phần tại sao cám ơn em, thì chắc em cũng đã rõ rồi. Vẫn là câu nói cũ, nếu như không có em, chị sẽ không có hạnh phúc như hôm nay.
Chị họ, chị nói làm em rất ngượng ngùng. Oa, bụng của chị sao lớn thế, chắc cũng đã bảy tám tháng rồi đó, em có thể sờ một cái được không? Tạ Minh San ngồi bên cạnh Tạ Thiên Ngưng, nhìn chằm chằm bụng của cô, ảo tưởng đến cảnh sau này mình mang thai, đột nhiên thấy rất hạnh phúc.
Cô đã đám cưới hết một lần, chỉ tiếc là một cuộc hôn nhân thất bại, lần sau nhất định cô phải có cuộc hôn nhân thành công mới được.
Đã hơn bảy tháng, em muốn sờ thì cứ sờ đi. Đứa nhỏ này rất nghịch ngợm, thường hay động, có lúc bị đá rất mạnh đó! Tạ Thiên Ngưng hào phóng để cho Tạ Minh San sờ, còn chủ động kéo tay cô qua.
Sao bướng bỉnh thế, tám phần là con trai rồi. Ninh Nghiên chen vào một câu.
Vừa nghe đến con trai, Đới Phương Dung liền kích động không thôi, đối với cả nhà Tạ Chánh Phong cũng không còn thấy lo ngại gì, còn thân thiện hùa theo bọn họ nói chuyện, Là con trai sao, có thật không? Tôi rất thích con trai, Thiên Ngưng, con sinh con trai đi.
A ——
Tôi lại thấy có con gái cũng không tệ, nếu như là con gái, nhất định là giống Thiên Ngưng, ôn nhu hào phóng, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa. Tạ Chánh Phong tương đối nghiêng về phía con gái.
Bất kể trai hay gái, tóm lại đều là bảo bối. Đới Phương Dung cũng tới sờ bụng Tạ Thiên Ngưng, đột nhiên cảm thấy nảy lên, hưng phấn nói: Thiên Ngưng, nó động.
Không phải mới vừa con đã nói sao, đứa bé này rất nghịch ngợm, thường hay động, có lúc còn động rất mạnh đó! Tạ Thiên Ngưng vuốt bụng của mình trả lời, mặc dù khổ cực, nhưng lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Đứa nhỏ này cũng thật là, hiện tại đã hai giờ sáng,sao nó còn chưa ngủ hả?
Đại khái là muốn cùng mẹ chờ cha trở về, có phải hay không, bảo bảo? Tạ Thiên Ngưng nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn hai giờ, mà Phong Khải Trạch vẫn còn chưa trở về, lại bắt đầu lo lắng, Sao khỉ con vẫn chưa trở lại?
Vừa mới dứt lời, liền nghe bên ngoài truyền đến thanh âm rất khẽ, Không phải giờ anh chưa trở về đâu? Hiện tại đã là rạng sáng ngày thứ hai, sao trong nhà lại náo nhiệt thế này, có phải là đang đợi anh không?
Phong Khải Trạch vừa tới ngoài cửa, liền nghe thấy Tạ Thiên Ngưng nói những lời này, sau khi vào cửa liền thấy có quá nhiều người, bình thường luôn không thích có nhiều người, nhưng giờ anh lại cảm thấy không ghét chút nào, ngược lại còn rất cao hứng, nhất là thấy Tạ Thiên Ngưng bình an vô sự ở trong nhà, cảm thấy trong lòng thật ấm áp, vui đến mức không thể thốt ra lời.
Khỉ con, anh đã về rồi à! Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy Phong Khải Trạch, vô cùng kích động, muốn chạy qua gặp anh.
Nhưng Đới Phương Dung không cho, tựa hồ đã sớm biết cô sẽ làm thế, cho nên đã nhanh đè cô lại, Nó đi tới được, con đừng chạy loạn .
Mẹ ——
Chẳng lẽ mẹ nói sai sao?
Thiên Ngưng, con nên nghe lời đi, chớ làm loạn, tránh cho mọi người lo lắng. Tạ Chánh Phong khuyên nhủ.
Tạ Minh San biết mình hiện tại đang ngồi chỗ Phong Khải Trạch, cho nên rất thức thời đứng dậy tránh sang chỗ khác ngồi.
Phong Khải Trạch đi tới, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Tạ Thiên Ngưng, lần nữa nói cho cô biết mình đã bình an, Anh đã trở về, trở về vô cùng bình an, không bị chút thương tích nào.
Có thật không, thật không bị thương chút nào không? Tạ Thiên Ngưng có chút không thể tin được, hai tay cầm mặt của anh, vừa nhìn vừa tỉ mỉ xem xét, xác định anh không bị gì, lúc này mới yên tâm, vui đến muốn khóc lên, Khỉ con, anh có biết em lo lắng muốn chết không, em thật sự sợ anh sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Em vẫn không tin anh sao, anh không phải đã nói với em sao, anh có cách ứng phó, em không cần quá lo lắng.
Nhanh nói cho em biết đi, làm sao anh đối phó được Hồng Thi Na thế?
Khải Trạch, mau kể mọi chuyện ra cho chúng ta biết đi.
Đúng vậy, mau nói một chút coi.
Mọi người, người kia một câu người nọ một câu, ai cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Phong Khải Trạch quét mắt tất cả mọi người một lần, phát hiện Tạ Minh San cùng Ninh Nghiên đều ở đây, đối với bọn họ, mặc dù đã không còn ghét như lúc trước, nhưng vẫn không hoan nghênh bọn họ lắm, chỉ có thể là miễn cưỡng tiếp nhận.
Tạ Minh San tiếp xúc ánh mắt lạnh băng của Phong Khải Trạch, vội vàng cúi đầu không dám nhìn, khúm núm nói, Phong thiếu gia, thật, thật xin lỗi.
Trừ xin lỗi, những thứ khác cô đều không thể nói ra thành lời, tựa hồ cũng không cần thiết để nói.
Ninh Nghiên cũng tiếp nhận được ánh mắt hàn băng kia, liền cúi đầu nói, Xin, xin, thật xin lỗi.
Hai mẹ con đều ở đây nói xin lỗi, Tạ Chánh Phong có chút đau lòng, không thể làm gì khác hơn liền nói giúp họ một câu, Phong thiếu gia, nếu họ đã biết sai rồi, cậu hãy tha thứ cho họ đi, có được không?
Khỉ con, Minh San cùng thím Ninh đã là lần thứ hai nói xin lỗi anh rồi, anh cũng đừng tức giận với họ nữa, có được hay không? Tạ Thiên Ngưng cũng bắt đầu cầu xin tha thứ, không muốn mối quan hệ giữa mọi người lại tiếp tục cứng ngắc mãi.
Phong Khải Trạch thu hồi ánh mắt lạnh lùng lại, hắng giọng, ra vẻ hào phóng nói: Tâm tình của tôi hôm nay rất tốt hảo, nên sẽ cho các người một cơ hội, nếu như các người còn dám tái phạm, vậy thì cũng đừng có trách tôi. .
Sẽ không, chúng ta sẽ không bao giờ … tái phạm lại sai lầm nữa. Ninh Nghiên lập tức cam kết.
Tạ Minh San cũng không chậm trễ, vội vàng đáp ứng, Từ hôm nay về sau, tôi sẽ không gây xen vào hạnh phúc giữa anh và chị họ nữa.
Nhớ kỹ những lời hôm nay các người đã nói.
Phong thiếu gia, cậu đã tha thứ cho họ, vậy họ có thể để họ đến ở chung với tôi trong hoa viên được không? Tạ Chánh Phong khẩn cầu nói, không quên lời lúc trước Phong Khải Trạch đã nói.
Có thể. Phong Khải Trạch cố ý do dự một chút mới đáp ứng, cũng không muốn để cho Tạ Minh San cùng Ninh Nghiên quá đắc ý.
Cám ơn!
Cám ơn Phong thiếu gia.
Đừng nói cám ơn nhiều, Khải Trạch, con mau nói nhanh một chút, rốt cuộc con làm cách nào mà trốn thoát được khỏi tay Hồng Thi Na trở về thế? Đới Phương Dung không thể chờ đợi, muốn biết xem chuyện gì đã xảy ra, càng muốn biết xem kết cuộc của Hồng Thi Na như thế nào.
Trốn, con cần gì phải trốn? Con là quang minh chính đại đi về từ trước mặt cô ta đó. Phong Khải Trạch cười đắc ý, từ từ kể rõ mọi chuyện đã xảy ra.
/326
|