Phong Gia Vinh vừa nghe Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng tới, trong lòng liền lo lắng bất an, dưới tình hình này không nên gặp bọn họ, nhưng nếu đuổi bọn họ đi, chỉ sợ sẽ khiến tình cảm càng trở nên nghiêm trọng, thậm chí không thể cứu chữa, nhưng chuyện Hồng Thiên Phương nhất định phải giải quyết cho xong, bằng không để lại hậu hoạn về sau vô cùng bất lợi.
Bất quá chỉ cần Hồng Thi Na và Hồng Thừa Chí vẫn còn ở trong tay ông, ông không cần sợ Hồng Thiên Phương giở trò, cho nên tạm gác chuyện này sang bên trước.
Phong Gia Vinh đã quyết định xong ở trong lòng, lạnh lùng nhìn Hồng Thiên Phương, ra lệnh: Tạm thời ông cứ trốn ở trên lâu, không được bước ra ngoài, tôi sẽ cho người trông chừng ông, nếu như ông dám làm ra chuyện gì, tôi sẽ bắt con trai và con gái ông trả cái giá thật lớn.
Phong Gia Vinh, ông đã thay đổi rồi, nếu như là lúc trước, ông sẽ đuổi Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng đi, chứ không phải kêu tôi đi trốn. Hồng Thiên Phương giễu cợt nói, mặc dù không còn lựa chọn khác, nhưng vẫn cứ muốn châm chọc một phen, để xả cơn giận của mình.
Thật sự tôi đã thay đổi, ông cũng thay đổi, mỗi người ở đây đều đã thay đổi, không phải sao? Bớt nói nhảm đi, ngoan ngoãn lên trên lầu cho tôi, không được phép xuống đây, cũng không được phép lên tiếng.
Thế nào, ông sợ tôi đem chuyện này nói cho Phong Khải Trạch biết sao? Cũng đúng, nếu Phong Khải Trạch biết nó là có một người cha lòng dạ độc ác, nhất định sẽ rất xem thường ông.
Lòng dạ tôi độc ác thế nào, thì ông cũng chẳng thua kém gì đâu. Phong Gia Vinh không muốn lãng phí thời gian để nói nhảm, ra lệnh cho hai người đàn ông bên cạnh, Hai người các cậu đem ông ta đưa đến phòng nhỏ ở trong góc trên lầu, không có lệnh của tôi, không cho phép đi ra ngoài, nếu như ông ta phát ra bất kỳ thanh âm gì, các người liền đánh ngất ông ta, hiểu chưa.
Dạ hai người đàn ông liền nghe theo lệnh làm việc, đem Hồng Thiên Phương đưa đi lên trên lầu.
Không cần, để tự tôi đi. Hồng Thiên Phương hất tay hai người ra, tự mình đi lên lầu, đầu không ngừng nghĩ cách cứu mình, nhưng do con trai và con gái đều ở trong tay Phong Gia Vinh, ông thật không thể nghĩ ra cách, chẳng lẽ phải bỏ mặc sự sống chết của các con ông sao?
Bị quản chế sẽ là chết cả nhà, phản kháng có khi còn được nửa cơ hội sống sót, đành phải hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi.
Phong Gia Vinh nhìn Hồng Thiên Phương đã bị nhốt vào trong căn phòng nhỏ, sau đó hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm tình lại, giúp mình bình tĩnh một chút, rồi mới nói với người làm: Cho thiếu gia cùng thiếu phu nhân vào đi, sai người chuẩn bị trà nóng. Không đúng, phụ nữ có thai không thích hợp uống trà, mang một ly sữa tươi đến đây đi.
Dạ Người làm không hỏi nhiều, chỉ biết theo lệnh mà đi làm.
Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng đứng ở bên ngoài đợi, Tạ Thiên Ngưng ngược lại có tính nhẫn nại đợi, nhưng Phong Khải Trạch lại thấy phiền não, đợi hơn mười phút không có ai đáp lại, tức giận nói muốn rời khỏi, Thiên Ngưng, xem ra ông ta không muốn gặp chúng ta, chúng ta trở về đi, không cần ngu ngốc đứng ở chỗ này đợi.
Trước kia trở về Phong Gia, anh không cần đứng ở ngoài cửa đợi, trực tiếp đi vào, nhưng hôm nay lại phải ở bên ngoài đợi, thật khiến cho người ta cảm thấy bực bội.
Mới chờ có một chút mà anh đã không chịu được rồi sao? Chờ thêm một chút nữa đi, đợi người làm quay trở lại. Tạ Thiên Ngưng không hề sốt ruột đứng chờ ở ngoài cửa, kiên nhẫn chờ đợi, trong lòng ôm hi vọng hôm nay có thể gặp mặt nhau.
Cô hi vọng tình cảm cha con bọn họ có thể xích lại gần nhau hơn, như vậy sau này chung sống mới không còn gặp khó khăn.
Cái gì mới chờ một chút, đã đợi mười mấy phút đồng hồ rồi, dựa theo thời gian thì người làm đã sớm trở lại mới đúng, nhưng bây giờ còn chưa trở lại, nhất định là Phong Gia Vinh không muốn gặp chúng ta. Chúng ta cùng nhau trở về thôi, em đứng lâu như vậy, nhất định rất mệt, đi thôi.
Khỉ con, anh phải kiên nhẫn chút chứ, mới vừa tới liền đi, không cảm thấy rất không có thành ý sao? .
Anh vốn không có ý đến, tại sao phải có thành ý chứ? Nếu không phải nể mặt em, anh thật không muốn đến nơi này chút nào.
Được rồi được rồi, bình tĩnh chút đi nào, không nên tức giận làm mình già hơn, cũng đừng nghĩ đến những chuyện đã qua, nếu không sẽ không thể công bằng được đâu. Nhìn xem, người làm đã trở lại rồi. Tạ Thiên Ngưng thấy người làm đã trở lại, vui vẻ chờ người làm đi tới, báo tin cho bọn họ biết.
Cô vui vẻ, nhưng Phong Khải Trạch lại không vui, vẫn giữ khuôn mặt như cũ, mặc dù không nói gì, nhưng cả người lạnh lùng, khiến người khác phải đứng cách xa ngàn dặm, rất không thân thiện.
Người làm đi tới, mở cửa ra, cung kính nói: Thiếu gia, thiếu phu nhân, xin mời.
Tại sao tôi tới cũng cần phải thông báo, các người nói xem đây là ý gì? Phong Khải Trạch đứng bất động, nghiêm nghị chất vấn người làm.
Thiếu gia, là do trong khoảng thời gian này Phong tiên sinh không muốn gặp khách, cho nên bất kể là ai cũng đều phải thông báo trước cho ngài ấy biết, cho nên ——
Cần gì phô trương đến thế ——
Khỉ con à, chẳng phải ở nhà chúng ta, nếu có ai đến, thì người làm cũng đến thông báo trước đó sao? Chút chuyện nhỏ này, anh đừng so đo nữa, đi thôi, chúng ta vào đi. Tạ Thiên Ngưng không muốn anh gây khó khăn cho người làm, liền kéo hắn đi vào bên trong.
Phong Khải Trạch không còn cáu kỉnh nữa, đi theo vào.
Lúc này Phong Gia Vinh đã chờ sẵn trong đại sảnh, hai mắt nhìn thẳng ra cửa lớn, trong lòng không còn nghĩ đến chuyện cổ phần, chỉ muốn gặp con trai cùng con dâu, khi thấy hai người bọn họ cùng nhau đi tới lập tức chào hỏi, Khải Trạch, Thiên Ngưng, các con đã tới, mau ngồi đi!
Cám ơn ba. Tạ Thiên Ngưng lễ phép cám ơn, sau đó ngồi xuống, thấy thái độ Phong Gia Vinh hiền hòa cảm thấy nghi ngờ, có thật người này là Phong Gia Vinh không.
Phong Khải Trạch cũng cảm thấy nghi ngờ, nhưng không nói gì, trong lòng liền cảnh giác, ngồi bên cạnh Tạ Thiên Ngưng, thuận tay đặt giỏ trái cây lên trên bàn, vẫn như cũ không lên tiếng, tránh nói sai điều gì, lại xảy ra tranh cãi.
Đây là —— Phong Gia Vinh nhìn giỏ trái cây trên bàn, trong lòng rất kích động, lần đầu tiên cảm giác được mùi vị ấm áp của gia đình.
Những trái cây này là mang đến cho ông, đây là lần đầu tiên bọn họ mang đồ đến cho ông.
Cha, con biết nơi này không thiếu thứ gì, mà chúng con lại không biết nên mua gì đến mua chút trái cây đến, hi vọng cha không chê. Tạ Thiên Ngưng hòa nhã giải thích, bởi vì không còn cảm thấy Phong Gia Vinh luôn lạnh lùng bài xích như trước, nên cảm thấy rất vui.
Bất kể là vì nguyên nhân gì, được đón nhận là một chuyện rất tốt.
Không đâu, không đâu, trái cây rất tốt cho sức khỏe lại có dinh dưỡng cao, sao cha lại chê? Phong Gia Vinh mỉm cười, còn nhìn giỏ trái cây trên bàn, tựa hồ rất muốn ăn.
Lúc này, người làm mang ly sữa tươi bưng tới, đặt ở trước mặt Tạ Thiên Ngưng, nói đơn giản vài câu, Thiếu phu nhân, đây là sữa chứa rất nhiều can xi, thích hợp cho phụ nữ có thai uống, ông chủ cố ý sai chúng tôi chuẩn bị cho cô.
Cám ơn! Tạ Thiên Ngưng nhìn ly sữa tươi trước mắt, càng thêm vui mừng, vươn tay muốn cầm ly sữa tươi lên uống, nhưng còn chưa đụng vào ly, lại bị người ngăn cản.
Phong Khải Trạch không cho cô uống, kéo tay cô lại, cẩn thận nhắc nhở cô, Thiên Ngưng, không được uống bậy, tránh xảy ra chuyện.
Này ——
Lời này đả kích rất nặng đến Phong Gia Vinh, khiến lửa giận trong lòng liền bốc lên, nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn, lạnh cứng nói: Cha bảo đảm ly sữa này tuyệt đối không có vấn đề.
Cam đoan của ông tôi không tin, vì lý do an toàn, tôi sẽ không để cho Thiên Ngưng ăn thức ăn của ông, cho dù là một ly nước cũng không ngoại lệ.
Trong bụng cô ấy có đứa cháu của cha, con cảm thấy cha sẽ hại cô ta sao?
Ông đã từng nói muốn phá bỏ đứa bé trong bụng của cô ấy, nên tôi đương nhiên phải lo ông sẽ hại cô ấy rồi.
Phong Khải Trạch ——
Thế nào, tôi nói sai sao?
Cha con hai người nói chưa được ba câu đã cãi nhau, hơn nữa còn cãi rất đáng sợ, Tạ Thiên Ngưng không còn cách nào khác hơn là ngăn cản bọn họ, Có gì bình tĩnh nói, mọi người đừng cãi nhau, có được hay không? Khỉ con, anh quên anh đã đáp ứng em cái gì sao?
Được, anh không nói. Phong Khải Trạch hai tay ôm ngực ngồi bất động, nghiêng đầu sang một bên, không muốn nhìn thấy mặt Phong Gia Vinh.
Phong Gia Vinh cũng nhịn cơn giận, không để cho mình kích động gây gổ nữa, cố gắng ổn định tâm tình nói chuyện lần nữa, Thiên Ngưng, hôm nay các con đến chỗ ta, có chuyện gì không?
Cha, chẳng lẽ cha quên rồi sao?
Ta quên cái gì, ta không có gọi các con tới nơi này mà?
Trước đó cha cho chúng con một tuần để suy tính, không phải sao?
À, thì ra con đang nói chuyện này à, chuyện này không cần vội, cổ phần ở trong tay con hay Khải Trạch cũng giống nhau thôi, không sao.
A ——
Lời Phong Gia Vinh, không chỉ Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc, ngay cả Phong Khải Trạch cũng kinh ngạc, tầm mắt liền quay lại, hồ nghi nhìn, không biết ông đang chơi trò gì?
Trước còn uy hiếp bọn họ giao ra cổ phần, hiện tại lại nói ở trên tay người nào cũng được, điều này quả là mâu thuẫn.
Trước đó ta chỉ đùa với các người, không hề có ý muốn lấy cổ phần, các người không nên nghĩ quá nhiều. Phong Gia Vinh biết bọn họ nghi ngờ, liền tìm đại cái cớ để giải thích, không nói ra nguyên nhân chính.
Đùa với chúng con? Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc hơn, càng thêm cảm thấy người trước mắt không giống Phong Gia Vinh.
Ông nói láo. Phong Khải Trạch lạnh lùng nói, một chút cũng không tin đây chỉ là trò đùa. Đùa đến mức muốn đánh nhau sao? Với hiểu biết của anh về Phong Quang Vinh, cho dù có vui mấy cũng sẽ không đi đùa giỡn.
Nếu như không phải đùa , ta đã sớm lấy lại cổ phần rồi, không phải sao? Ta chỉ muốn cùng các con chung sống vui vẻ, bù đáp lại một chút tình cảm, chỉ đơn giản thế thôi. Phong Gia Vinh tiếp tục giải thích, nói nửa thật nửa giả.
Cũng bởi vì là nửa thật nửa giả, mới khiến người khác khó có thể phân biệt.
Tạ Thiên Ngưng mặc dù còn có chút nghi vấn, nhưng không suy nghĩ nhiều, nghe Phong Gia Vinh nói muốn bồi dưỡng tình cảm với bọn họ, vui vẻ nói: Cha, thật ra hôm nay chúng con tới chính là muốn đem cổ phần giao lại cho cha, nếu như chúng ta có thể chung sống hòa đồng với nhau, vậy chuyện sẽ càng đáng quý hơn.
Con, con thật muốn đem cổ phần giao lại cho tôi không?
Con và khỉ con đã thương lượng qua một chút, cảm thấy ba muốn lấy cổ phần này nhất định là có khổ tâm, nên tính giao cho ba, bất quá dường như là ba không còn cần đến.
Nếu ông ta không cần, vậy chúng ta trở về đi, đi. Phong Khải Trạch nói là làm, đứng lên, tính rời đi.
Nhưng vào lúc này, trên lầu truyền đến một trận nổ, khiến mọi người chú ý đến.
Bùm ——
Bất quá chỉ cần Hồng Thi Na và Hồng Thừa Chí vẫn còn ở trong tay ông, ông không cần sợ Hồng Thiên Phương giở trò, cho nên tạm gác chuyện này sang bên trước.
Phong Gia Vinh đã quyết định xong ở trong lòng, lạnh lùng nhìn Hồng Thiên Phương, ra lệnh: Tạm thời ông cứ trốn ở trên lâu, không được bước ra ngoài, tôi sẽ cho người trông chừng ông, nếu như ông dám làm ra chuyện gì, tôi sẽ bắt con trai và con gái ông trả cái giá thật lớn.
Phong Gia Vinh, ông đã thay đổi rồi, nếu như là lúc trước, ông sẽ đuổi Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng đi, chứ không phải kêu tôi đi trốn. Hồng Thiên Phương giễu cợt nói, mặc dù không còn lựa chọn khác, nhưng vẫn cứ muốn châm chọc một phen, để xả cơn giận của mình.
Thật sự tôi đã thay đổi, ông cũng thay đổi, mỗi người ở đây đều đã thay đổi, không phải sao? Bớt nói nhảm đi, ngoan ngoãn lên trên lầu cho tôi, không được phép xuống đây, cũng không được phép lên tiếng.
Thế nào, ông sợ tôi đem chuyện này nói cho Phong Khải Trạch biết sao? Cũng đúng, nếu Phong Khải Trạch biết nó là có một người cha lòng dạ độc ác, nhất định sẽ rất xem thường ông.
Lòng dạ tôi độc ác thế nào, thì ông cũng chẳng thua kém gì đâu. Phong Gia Vinh không muốn lãng phí thời gian để nói nhảm, ra lệnh cho hai người đàn ông bên cạnh, Hai người các cậu đem ông ta đưa đến phòng nhỏ ở trong góc trên lầu, không có lệnh của tôi, không cho phép đi ra ngoài, nếu như ông ta phát ra bất kỳ thanh âm gì, các người liền đánh ngất ông ta, hiểu chưa.
Dạ hai người đàn ông liền nghe theo lệnh làm việc, đem Hồng Thiên Phương đưa đi lên trên lầu.
Không cần, để tự tôi đi. Hồng Thiên Phương hất tay hai người ra, tự mình đi lên lầu, đầu không ngừng nghĩ cách cứu mình, nhưng do con trai và con gái đều ở trong tay Phong Gia Vinh, ông thật không thể nghĩ ra cách, chẳng lẽ phải bỏ mặc sự sống chết của các con ông sao?
Bị quản chế sẽ là chết cả nhà, phản kháng có khi còn được nửa cơ hội sống sót, đành phải hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi.
Phong Gia Vinh nhìn Hồng Thiên Phương đã bị nhốt vào trong căn phòng nhỏ, sau đó hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm tình lại, giúp mình bình tĩnh một chút, rồi mới nói với người làm: Cho thiếu gia cùng thiếu phu nhân vào đi, sai người chuẩn bị trà nóng. Không đúng, phụ nữ có thai không thích hợp uống trà, mang một ly sữa tươi đến đây đi.
Dạ Người làm không hỏi nhiều, chỉ biết theo lệnh mà đi làm.
Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng đứng ở bên ngoài đợi, Tạ Thiên Ngưng ngược lại có tính nhẫn nại đợi, nhưng Phong Khải Trạch lại thấy phiền não, đợi hơn mười phút không có ai đáp lại, tức giận nói muốn rời khỏi, Thiên Ngưng, xem ra ông ta không muốn gặp chúng ta, chúng ta trở về đi, không cần ngu ngốc đứng ở chỗ này đợi.
Trước kia trở về Phong Gia, anh không cần đứng ở ngoài cửa đợi, trực tiếp đi vào, nhưng hôm nay lại phải ở bên ngoài đợi, thật khiến cho người ta cảm thấy bực bội.
Mới chờ có một chút mà anh đã không chịu được rồi sao? Chờ thêm một chút nữa đi, đợi người làm quay trở lại. Tạ Thiên Ngưng không hề sốt ruột đứng chờ ở ngoài cửa, kiên nhẫn chờ đợi, trong lòng ôm hi vọng hôm nay có thể gặp mặt nhau.
Cô hi vọng tình cảm cha con bọn họ có thể xích lại gần nhau hơn, như vậy sau này chung sống mới không còn gặp khó khăn.
Cái gì mới chờ một chút, đã đợi mười mấy phút đồng hồ rồi, dựa theo thời gian thì người làm đã sớm trở lại mới đúng, nhưng bây giờ còn chưa trở lại, nhất định là Phong Gia Vinh không muốn gặp chúng ta. Chúng ta cùng nhau trở về thôi, em đứng lâu như vậy, nhất định rất mệt, đi thôi.
Khỉ con, anh phải kiên nhẫn chút chứ, mới vừa tới liền đi, không cảm thấy rất không có thành ý sao? .
Anh vốn không có ý đến, tại sao phải có thành ý chứ? Nếu không phải nể mặt em, anh thật không muốn đến nơi này chút nào.
Được rồi được rồi, bình tĩnh chút đi nào, không nên tức giận làm mình già hơn, cũng đừng nghĩ đến những chuyện đã qua, nếu không sẽ không thể công bằng được đâu. Nhìn xem, người làm đã trở lại rồi. Tạ Thiên Ngưng thấy người làm đã trở lại, vui vẻ chờ người làm đi tới, báo tin cho bọn họ biết.
Cô vui vẻ, nhưng Phong Khải Trạch lại không vui, vẫn giữ khuôn mặt như cũ, mặc dù không nói gì, nhưng cả người lạnh lùng, khiến người khác phải đứng cách xa ngàn dặm, rất không thân thiện.
Người làm đi tới, mở cửa ra, cung kính nói: Thiếu gia, thiếu phu nhân, xin mời.
Tại sao tôi tới cũng cần phải thông báo, các người nói xem đây là ý gì? Phong Khải Trạch đứng bất động, nghiêm nghị chất vấn người làm.
Thiếu gia, là do trong khoảng thời gian này Phong tiên sinh không muốn gặp khách, cho nên bất kể là ai cũng đều phải thông báo trước cho ngài ấy biết, cho nên ——
Cần gì phô trương đến thế ——
Khỉ con à, chẳng phải ở nhà chúng ta, nếu có ai đến, thì người làm cũng đến thông báo trước đó sao? Chút chuyện nhỏ này, anh đừng so đo nữa, đi thôi, chúng ta vào đi. Tạ Thiên Ngưng không muốn anh gây khó khăn cho người làm, liền kéo hắn đi vào bên trong.
Phong Khải Trạch không còn cáu kỉnh nữa, đi theo vào.
Lúc này Phong Gia Vinh đã chờ sẵn trong đại sảnh, hai mắt nhìn thẳng ra cửa lớn, trong lòng không còn nghĩ đến chuyện cổ phần, chỉ muốn gặp con trai cùng con dâu, khi thấy hai người bọn họ cùng nhau đi tới lập tức chào hỏi, Khải Trạch, Thiên Ngưng, các con đã tới, mau ngồi đi!
Cám ơn ba. Tạ Thiên Ngưng lễ phép cám ơn, sau đó ngồi xuống, thấy thái độ Phong Gia Vinh hiền hòa cảm thấy nghi ngờ, có thật người này là Phong Gia Vinh không.
Phong Khải Trạch cũng cảm thấy nghi ngờ, nhưng không nói gì, trong lòng liền cảnh giác, ngồi bên cạnh Tạ Thiên Ngưng, thuận tay đặt giỏ trái cây lên trên bàn, vẫn như cũ không lên tiếng, tránh nói sai điều gì, lại xảy ra tranh cãi.
Đây là —— Phong Gia Vinh nhìn giỏ trái cây trên bàn, trong lòng rất kích động, lần đầu tiên cảm giác được mùi vị ấm áp của gia đình.
Những trái cây này là mang đến cho ông, đây là lần đầu tiên bọn họ mang đồ đến cho ông.
Cha, con biết nơi này không thiếu thứ gì, mà chúng con lại không biết nên mua gì đến mua chút trái cây đến, hi vọng cha không chê. Tạ Thiên Ngưng hòa nhã giải thích, bởi vì không còn cảm thấy Phong Gia Vinh luôn lạnh lùng bài xích như trước, nên cảm thấy rất vui.
Bất kể là vì nguyên nhân gì, được đón nhận là một chuyện rất tốt.
Không đâu, không đâu, trái cây rất tốt cho sức khỏe lại có dinh dưỡng cao, sao cha lại chê? Phong Gia Vinh mỉm cười, còn nhìn giỏ trái cây trên bàn, tựa hồ rất muốn ăn.
Lúc này, người làm mang ly sữa tươi bưng tới, đặt ở trước mặt Tạ Thiên Ngưng, nói đơn giản vài câu, Thiếu phu nhân, đây là sữa chứa rất nhiều can xi, thích hợp cho phụ nữ có thai uống, ông chủ cố ý sai chúng tôi chuẩn bị cho cô.
Cám ơn! Tạ Thiên Ngưng nhìn ly sữa tươi trước mắt, càng thêm vui mừng, vươn tay muốn cầm ly sữa tươi lên uống, nhưng còn chưa đụng vào ly, lại bị người ngăn cản.
Phong Khải Trạch không cho cô uống, kéo tay cô lại, cẩn thận nhắc nhở cô, Thiên Ngưng, không được uống bậy, tránh xảy ra chuyện.
Này ——
Lời này đả kích rất nặng đến Phong Gia Vinh, khiến lửa giận trong lòng liền bốc lên, nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn, lạnh cứng nói: Cha bảo đảm ly sữa này tuyệt đối không có vấn đề.
Cam đoan của ông tôi không tin, vì lý do an toàn, tôi sẽ không để cho Thiên Ngưng ăn thức ăn của ông, cho dù là một ly nước cũng không ngoại lệ.
Trong bụng cô ấy có đứa cháu của cha, con cảm thấy cha sẽ hại cô ta sao?
Ông đã từng nói muốn phá bỏ đứa bé trong bụng của cô ấy, nên tôi đương nhiên phải lo ông sẽ hại cô ấy rồi.
Phong Khải Trạch ——
Thế nào, tôi nói sai sao?
Cha con hai người nói chưa được ba câu đã cãi nhau, hơn nữa còn cãi rất đáng sợ, Tạ Thiên Ngưng không còn cách nào khác hơn là ngăn cản bọn họ, Có gì bình tĩnh nói, mọi người đừng cãi nhau, có được hay không? Khỉ con, anh quên anh đã đáp ứng em cái gì sao?
Được, anh không nói. Phong Khải Trạch hai tay ôm ngực ngồi bất động, nghiêng đầu sang một bên, không muốn nhìn thấy mặt Phong Gia Vinh.
Phong Gia Vinh cũng nhịn cơn giận, không để cho mình kích động gây gổ nữa, cố gắng ổn định tâm tình nói chuyện lần nữa, Thiên Ngưng, hôm nay các con đến chỗ ta, có chuyện gì không?
Cha, chẳng lẽ cha quên rồi sao?
Ta quên cái gì, ta không có gọi các con tới nơi này mà?
Trước đó cha cho chúng con một tuần để suy tính, không phải sao?
À, thì ra con đang nói chuyện này à, chuyện này không cần vội, cổ phần ở trong tay con hay Khải Trạch cũng giống nhau thôi, không sao.
A ——
Lời Phong Gia Vinh, không chỉ Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc, ngay cả Phong Khải Trạch cũng kinh ngạc, tầm mắt liền quay lại, hồ nghi nhìn, không biết ông đang chơi trò gì?
Trước còn uy hiếp bọn họ giao ra cổ phần, hiện tại lại nói ở trên tay người nào cũng được, điều này quả là mâu thuẫn.
Trước đó ta chỉ đùa với các người, không hề có ý muốn lấy cổ phần, các người không nên nghĩ quá nhiều. Phong Gia Vinh biết bọn họ nghi ngờ, liền tìm đại cái cớ để giải thích, không nói ra nguyên nhân chính.
Đùa với chúng con? Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc hơn, càng thêm cảm thấy người trước mắt không giống Phong Gia Vinh.
Ông nói láo. Phong Khải Trạch lạnh lùng nói, một chút cũng không tin đây chỉ là trò đùa. Đùa đến mức muốn đánh nhau sao? Với hiểu biết của anh về Phong Quang Vinh, cho dù có vui mấy cũng sẽ không đi đùa giỡn.
Nếu như không phải đùa , ta đã sớm lấy lại cổ phần rồi, không phải sao? Ta chỉ muốn cùng các con chung sống vui vẻ, bù đáp lại một chút tình cảm, chỉ đơn giản thế thôi. Phong Gia Vinh tiếp tục giải thích, nói nửa thật nửa giả.
Cũng bởi vì là nửa thật nửa giả, mới khiến người khác khó có thể phân biệt.
Tạ Thiên Ngưng mặc dù còn có chút nghi vấn, nhưng không suy nghĩ nhiều, nghe Phong Gia Vinh nói muốn bồi dưỡng tình cảm với bọn họ, vui vẻ nói: Cha, thật ra hôm nay chúng con tới chính là muốn đem cổ phần giao lại cho cha, nếu như chúng ta có thể chung sống hòa đồng với nhau, vậy chuyện sẽ càng đáng quý hơn.
Con, con thật muốn đem cổ phần giao lại cho tôi không?
Con và khỉ con đã thương lượng qua một chút, cảm thấy ba muốn lấy cổ phần này nhất định là có khổ tâm, nên tính giao cho ba, bất quá dường như là ba không còn cần đến.
Nếu ông ta không cần, vậy chúng ta trở về đi, đi. Phong Khải Trạch nói là làm, đứng lên, tính rời đi.
Nhưng vào lúc này, trên lầu truyền đến một trận nổ, khiến mọi người chú ý đến.
Bùm ——
/326
|