Sau khi Đường Phi trở lại Phong gia, mang theo một bụng thấp thỏm lo âu đi tìm Phong Gia Vinh, không đợi hắn mở miệng, đối phương ngược lại mở miệng trước.
Ở nhà nhiều ngày. Phong Gia Vinh vẫn luôn đợi Đường Phi mang tin tức trở về, cho nên vừa thấy hắn liền vội vàng hỏi chuyện, Đường Phi, chuyện thế nào, Khải Trạch được cứu về rồi sao?
Phong tiên sinh, thiếu phu nhân đã cứu cậu chủ về rồi ạ. Đường Phi thành thật trả lời, chính là muốn nói chuyện từ chức, nhưng Phong Gia Vinh lại không cho hắn có cơ hội mở lời, hỏi hết vần đề này lại đến vần đề khác, Cứu về rồi sao, làm thế nào để cứu nó về thế?
Thiếu phu nhân dùng mười tỷ trao đổi với bọn chúng, sau đó cứu thiếu gia trở về.
Ở đâu mà Tạ Thiên Ngưng có mười tỷ?
Cái này —— cái này tôi cũng không rõ lắm.
Không phải cậu vẫn luôn đi theo đám bọn họ ư, sao lại không biết rõ? Đường Phi, rốt cuộc ở đâu mà Tạ Thiên Ngưng có được mười tỷ , cậu nói nhanh một chút đi.
Chuyện này —— Đường Phi khó trả lời được, dù sao trước kia hắn che giấu chuyện Tạ Thiên Ngưng có mười tỷ mà, hiện tại thật sự rất khó nói.
Cậu đừng có ấp a ấp úng nữa, nói nhanh một chút đi. Phong Gia Vinh vừa nghĩ tới mười tỷ này, trong lòng liền gấp gáp, nhất định ông ta phải biết rõ.
A, là mượn người khác.
Mượn, ai có thể đưa cho cô ta nhiều tiền như thế vậy?
Là ngân hàng chủ tịch ngân hàng Thiên Tường Dư Tử Cường, anh ta đem tiền đến cho Tạ Thiên Ngưng.
Thì ra là như vậy, tôi còn tưởng rằng Tạ Thiên Ngưng thật sự có mười tỷ chứ? Mặc kệ như thế nào, cô ta có thể cứu Khải Trạch trở về là tốt rồi, chỉ là Dư Tử Cường đồng ý cho cô ta mượn mười tỷ, thật đúng là làm cho người ta không thể tin được. Phong Gia Vinh nghe thấy đáp án như thế, vẻ mặt thong thả hơn rất nhiều, không căn thẳng như trước nữa.
Nếu như Tạ Thiên Ngưng có mười tỷ, làm sao ông ta lại không biết chứ, xem ra ông ta nghĩ quá nhiều rồi.
Đường Phi lung tung, tùy tiện tìm lý do để giải thích, chỉ vì muốn che giấu chuyện đó, trong lòng luôn có một loại dự cảm chẳng lành, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, để sớm thoát thân, không thể làm gì khác hơn là lấy dũng khí, to gan mà từ chức, Phong tiên sinh, hôm nay tôi tới là muốn cùng ngài nói một chuyện.
Chuyện gì?
Từ chức.
Từ chức, tại sao từ chức?
Tôi chỉ là muốn về nhà, cho nên từ chức.
Trước kia không phải tôi mới vừa cho anh nghỉ phép về nhà sao, tại sao lại nhớ nhà rồi?
Tôi vẫn còn người thân cần chăm sóc, về với ông bà sống, cho nên ——
Không đợi Đường Phi nói xong, Phong Gia Vinh lập tức mãnh liệt phản đối, Tôi không cho phép anh từ chức.
Bên cạnh ông ta trừ Đường Phi ra, không có người nào là trợ thủ đắc lực, nếu như Đường Phi từ chức, vậy thì ông ta tìm đâu ra một trợ thủ khác?
Đường Phi quyết tâm muốn từ chức, bởi vì đã chuẩn bị trước rồi, cho nên hắn không quan tâm đến ý kiến của Phong Gia Vinh, nhất định theo ý nghĩ trong lòng mà làm, Phong tiên sinh, rất xin lỗi, tôi đã nghĩ rất kỹ, những năm nay tôi đã quá mệt mỏi rồi, tôi muốn về với ông bà nghỉ ngơi thật tốt, chăm sóc người thân.
Đường Phi, trên thế giới này không ai đã leo lên vị trí này rồi mà còn bỏ đi đâu, cậu nên quý trọng. Về với ông bà sống một chút tiền đồ cũng không có, nam nhi chí tại bốn phương, cậu cần gì bởi vì một chút tình thân này mà hủy diệt tiền đồ của mình chứ? Phong Gia Vinh hết sức khuyên nhủ, chỉ vì muốn Đường Phi ở lại.
Mặc dù Đường Phi và ông ta không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào, nhưng dù thế nào hắn cũng đi theo ông ta nhiều năm, cho dù ai đều không thể dứt bỏ được, huống chi là một trợ thủ ưu tú như thế này, nếu như không có Đường Phi, về sau làm việc cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Phong tiên sinh, ông không cần khuyên tôi nữa, tôi đã quyết định rồi, tôi muốn từ chức về nhà.
Đường Phi, có phải cậu gặp khó khăn gì không, nói ra đi tôi có thể giúp cậu mà.
Phong tiên sinh, tôi không khó khăn gì cả, thật sự chỉ là muốn về nhà mà thôi, cuộcống ở thành phố thật sự rất mệt mỏi, tôi muốn mình có một kì nghỉ, một kì nghỉ dài hạn.
Được rồi, không cần nói thêm nữa, tóm lại tôi không cho phép cậu từ chức, có nghe hay không. Phong Gia Vinh khuyên mấy câu phát hiện đều vô dụng, liền dứt khoát ra lệnh, lấy mệnh lệnh mà giữ người ở lại.
Lần này, Đường Phi chỉ cười, vẫn như cũ kiên trì với quyết định của mình, Phong tiên sinh, sau khi tôi đi ông phải chăm sóc cho mình tốt hơn đấy, thật ra thì nếu như ông đón nhận thiếu phu nhân, nếu như gặp phải khó khăn gì, thiếu gia nhất định sẽ giúp ông. Thiếu gia không phải là một nhân vật đơn giản, anh ta rất bí hiểm, sợ rằng không ai biết.
Tôi nói không cho phép cậu từ chức, cậu không nghe thấy sao?
Phong tiên sinh, ông có thể dùng tiền để có được thư mình muốn, bao gồm cả con người, nhưng lúc này trong lòng người đó không quan tâm tới tiền, tiền của ông cũng không thể dùng được. Nhất định tôi phải từ chức, trước khi đi tôi muốn nói hết những chguyện trong lòng cho ông biết, đây là những chuyện tôi luôn giấu giếm với ông.
Nói cái gì?
Những năm gần đây ông sống vô cùng khổ sở, ngoài mặt hô phong hoán vũ, trên thực tế lại cô đơn lạnh lẽo tịch mịch, lúc đêm khuya yên tĩnh, chỉ có thể than thở một mình. Thật ra thì tiền của ông đã nhiều đến mức mấy đời không xài hết rồi, tại sao còn phải vì tiền mà sống thật khỏ sở chứ? Ông có vợ, có con, chuẩn bị sắp có cháu trai hoặc là cháu gái nữa, chỉ cần ông đồng ý, thì có thể sồng tiếp vô cùng hạnh phúc, nhưng ông lại cứ thiên về tiền bạc, đem tất cả các tình thân vứt bỏ, thật sự rất không đáng giá. Thiếu phu nhân luôn gọi ông là ba, mặc dù có rất nhiều người phản đối, nhưng tại sao cô ấy vẫn gọi ông như vậy, có thể thấy được ông thật sự chiếm một vị trí nhất định trong cảm nhận của cô ấy, tiếp nhận cô ấy, chẳng lẽ khó khăn lắm sao?
Những lời này đâm trúng vào chỗ đau của Phong Gia Vinh, cho dù là sự thật, ông ta cũng không thừa nhận, Trên cái thế giới này không có gì tốt hơn so với tiền bạc cả, tình thân cũng không thể chịu qua sự kiểm nghiệm của vật chất, chỉ cần có tiền, cái gì cũng có thể mua được.
Đường Phi cười khổ lắc đầu, không muốn nói thêm nữa, mà cáo biệt, Phong tiên sinh, tôi đi, ông nhớ bảo trọng.
Tôi có đồng ý cho cậu đi không?
Một người muốn đi, không ai có thể ngăn cản được, coi như ông có nhiều tiền hơn nữa, cũng không có cách nào giữ lại được người đó.
Đường Phi, đột nhiên cậu muốn từ chức rời đi, nhất định là có nguyên nhân, lý do muốn về nhà chăm sóc người tâhn, cái này tôi không tin.
Phong tiên sinh, rất xin lỗi, lý do chính là đơn giản như thế, tôi muốn về nhà. Điểm này hắn không có nói láo, hắn thật sự là muốn về nhà, muốn trở về cùng người nhà sống cuộc đời còn lại, nhưng quan trọng hơn là trở về để tránh né.
Tôi tương đối hiểu rõ cậu, cậu tuyệt đối sẽ không bởi vì nhớ người nhà mà từ chức rời đi, nhất định là có nguyên nhân gì khác. Nói cho tôi biết, là cái gì?
Ông không tin, đó là bởi vì trong lòng ông căn bản không quan tâm đến cái gọi là tình thân, chờ một ngày nào đó ông biết trân trọng, thì sẽ biết tâm trạng củ tôi là như thế nào. Tôi phải đi, ông nhớ bảo trọng. Đường Phi xoay rời đi.
Phong Gia Vinh không để cho hắn đi, đi tới, chặn đường hằn lại, lần nữa ra lệnh, Tôi ra lệnh cho cậu ở lại, nghe không?
Phong tiên sinh, có tiền cũng không thể cho là có thể quyết định mọi thứ, trên thế giới này thật sự có rất nhiều thứ tiền không mua được. Sau khi tôi đi, ông bình tĩnh một chút, nói chuyện với thiếu phu nhân và thiếu gia một chút, ở cùng với bọn họ, nhất định ông sẽ phát hiện ra thứ tình thân đáng quý này.
Không cần nói nhảm nữa, tôi không muốn nghe, tôi ra lệnh cho cậu ở lại.
Thật xin lỗi. Đường Phi cúi người chào nói xin lỗi, đi qua lối đi bộ, rất nhanh sau đó rời đi.
Đường Phi, nếu như hôm nay cậu dám bước ra khỏi cái cửa này, về sau cũng đừng nghĩ trở về nữa. Phong Gia Vinh cực kỳ tức giận, thuyết phục ra lệnh đều vô dụng, không thể làm gì khác hơn là ra cảnh cáo.
Nhưng cảnh cáo vô dụng, Đường Phi làm như không nghe thấy, trực tiếp đi ra khỏi cửa chính, cũng không quay đầu lại. Đương nhiên hắn phải đi, không đi thì là xong đời, đã có tiền hắn đến chỗ nào cũng có thể sống tốt được, cần gì phải làm làm tay sai cho người ta?
Hắn không do dự, hôm nay phải đi, lấy sự thông mình của Phong Khải Trạch, chỉ sợ bây giờ anh đã bắt đầu hoài nghi hắn, không đi thì không được.
Đường Phi, Đường Phi —— Phong Gia Vinh thấy Đường Phi không nghe thấy lờ cảnh cáo của ông ta, đi ra khỏi cửa chính, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất hốt hoảng, rất sợ, nóng vội đuổi theo, đuổi kịp ra ngoài cửa lớn, nhìn thấy hắn lái xe rời đi, thân thể có chút không chịu nổi đả kích, thiếu chút nữa đứng không vững ngã xuống.
Đường Phi rời khỏi, làm cho ông ta cảm thấy sợ hãi, loại cảm giác này ngay cả lúc ban đầu Phong Khải Trạch rời đi cũng không có, sao ông ta lại có cảm giác này?
Ban đầu lúc Phong Khải Trạch đi cũng không quay đầu lại, ông ta chỉ cảm thấy tức giận, một chút cảm giác hốt hoảng sợ hãi cũng không có, Đường Phi và ông ta không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, chẳng qua là thuộc hạ của ông ta, cho nên ông ta phải không có cảm giác sợ hãi và hoảng hốt mới đúng chứ?
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Đi thì đi, tại sao ông ta phải sợ, tại sao lại hốt hoảng, chỉ cần tiêu ít tiền, thì có thể tìm được ngay loại trở thủ này mà.
Phong Gia Vinh điều chỉnh tâm trạng một chút, không để cho mình lại vì chuyện Đường Phi rời đi mà hoảng hốt sợ hãi, khôi phục dáng vẻ cao cao tại thượng.
Đường Phi lái xe đi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chỉ là dọn dẹp mấy bộ y phục đơn giản và văn kiện thôi, cầm sổ tiết kiệm củ mình, lập tức chạy tới phi trường, không động đến mười tỷ.
Cầm số tiền lớn như thế lên máy bay, chỉ sợ rất dễ bị người khác phát hiện, mà bây giờ đến ngân hàng gửi số tiền kia, cũng sẽ bị phát hiện, cho nên hắn không thể làm gì cả, đem số tiền giấu kỹ đi, đến chỗ khác trốn tạm, đợi mọi chuyện qua rồi trở về.
Sau khi Đường Phi thu thập đồ xong, nóng vội ra khỏi cửa, đang định lên xe, ai ngờ lại bị người khác ngăn lại, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn người đó, sắc mặt hắn có chút âu và sợ hãi, khô cứng kêu một tiếng, Anh Long.
Đường Phi, chuyện này anh đang tính bỏ trốn sao? Tên Long không để cho Đường Phi lên xe, đẩy hắn ra, sau đó ngăn ở cửa.
Tôi chỉ muốn đi ra ngoài một chuyến, không có bỏ trốn.
Được, đừng cho là bây giờ tôi không biết anh nghĩ cái gì? Ôn Thiếu Hoa bị cảnh sát bắt, anh sợ tra được anh, cho nên tính rời đi, có đúng không?
Đúng, hiện tại tôi phải rời đi, ra nước ngoài tránh một chút. Đường Phi không phủ nhận nữa, nói thẳng ra.
Anh đi rồi, vậy tôi làm thế nào, anh em trong bang của tôi thì làm thế nào? Phong Khải Trạch không chết, sau đó anh ta nhất định sẽ tìm tôi tính sổ, cho nên tôi cũng không thể ở đây mà tiếp tục chờ đợi nữa, anh đã đồng ý với toi, sẽ cho tôi một khoản tiền, tiền đâu?
Tiền thì nhất định tôi sẽ cho anh, nhưng không phải bây giờ, chờ mọi chuyện qua đã, tôi nhất định sẽ cho anh, bây giờ đừng nói nhiều nữa, không đi nữa chúng ta cũng xong đời, đi mau. Đường Phi cảm thấy có cái gì đó không đúng, cả người giống như hốt hoảng, kéo tên Long đang choáng cửa xe, rất nhanh sau đó lên xe, tính rời đi.
Ở nhà nhiều ngày. Phong Gia Vinh vẫn luôn đợi Đường Phi mang tin tức trở về, cho nên vừa thấy hắn liền vội vàng hỏi chuyện, Đường Phi, chuyện thế nào, Khải Trạch được cứu về rồi sao?
Phong tiên sinh, thiếu phu nhân đã cứu cậu chủ về rồi ạ. Đường Phi thành thật trả lời, chính là muốn nói chuyện từ chức, nhưng Phong Gia Vinh lại không cho hắn có cơ hội mở lời, hỏi hết vần đề này lại đến vần đề khác, Cứu về rồi sao, làm thế nào để cứu nó về thế?
Thiếu phu nhân dùng mười tỷ trao đổi với bọn chúng, sau đó cứu thiếu gia trở về.
Ở đâu mà Tạ Thiên Ngưng có mười tỷ?
Cái này —— cái này tôi cũng không rõ lắm.
Không phải cậu vẫn luôn đi theo đám bọn họ ư, sao lại không biết rõ? Đường Phi, rốt cuộc ở đâu mà Tạ Thiên Ngưng có được mười tỷ , cậu nói nhanh một chút đi.
Chuyện này —— Đường Phi khó trả lời được, dù sao trước kia hắn che giấu chuyện Tạ Thiên Ngưng có mười tỷ mà, hiện tại thật sự rất khó nói.
Cậu đừng có ấp a ấp úng nữa, nói nhanh một chút đi. Phong Gia Vinh vừa nghĩ tới mười tỷ này, trong lòng liền gấp gáp, nhất định ông ta phải biết rõ.
A, là mượn người khác.
Mượn, ai có thể đưa cho cô ta nhiều tiền như thế vậy?
Là ngân hàng chủ tịch ngân hàng Thiên Tường Dư Tử Cường, anh ta đem tiền đến cho Tạ Thiên Ngưng.
Thì ra là như vậy, tôi còn tưởng rằng Tạ Thiên Ngưng thật sự có mười tỷ chứ? Mặc kệ như thế nào, cô ta có thể cứu Khải Trạch trở về là tốt rồi, chỉ là Dư Tử Cường đồng ý cho cô ta mượn mười tỷ, thật đúng là làm cho người ta không thể tin được. Phong Gia Vinh nghe thấy đáp án như thế, vẻ mặt thong thả hơn rất nhiều, không căn thẳng như trước nữa.
Nếu như Tạ Thiên Ngưng có mười tỷ, làm sao ông ta lại không biết chứ, xem ra ông ta nghĩ quá nhiều rồi.
Đường Phi lung tung, tùy tiện tìm lý do để giải thích, chỉ vì muốn che giấu chuyện đó, trong lòng luôn có một loại dự cảm chẳng lành, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, để sớm thoát thân, không thể làm gì khác hơn là lấy dũng khí, to gan mà từ chức, Phong tiên sinh, hôm nay tôi tới là muốn cùng ngài nói một chuyện.
Chuyện gì?
Từ chức.
Từ chức, tại sao từ chức?
Tôi chỉ là muốn về nhà, cho nên từ chức.
Trước kia không phải tôi mới vừa cho anh nghỉ phép về nhà sao, tại sao lại nhớ nhà rồi?
Tôi vẫn còn người thân cần chăm sóc, về với ông bà sống, cho nên ——
Không đợi Đường Phi nói xong, Phong Gia Vinh lập tức mãnh liệt phản đối, Tôi không cho phép anh từ chức.
Bên cạnh ông ta trừ Đường Phi ra, không có người nào là trợ thủ đắc lực, nếu như Đường Phi từ chức, vậy thì ông ta tìm đâu ra một trợ thủ khác?
Đường Phi quyết tâm muốn từ chức, bởi vì đã chuẩn bị trước rồi, cho nên hắn không quan tâm đến ý kiến của Phong Gia Vinh, nhất định theo ý nghĩ trong lòng mà làm, Phong tiên sinh, rất xin lỗi, tôi đã nghĩ rất kỹ, những năm nay tôi đã quá mệt mỏi rồi, tôi muốn về với ông bà nghỉ ngơi thật tốt, chăm sóc người thân.
Đường Phi, trên thế giới này không ai đã leo lên vị trí này rồi mà còn bỏ đi đâu, cậu nên quý trọng. Về với ông bà sống một chút tiền đồ cũng không có, nam nhi chí tại bốn phương, cậu cần gì bởi vì một chút tình thân này mà hủy diệt tiền đồ của mình chứ? Phong Gia Vinh hết sức khuyên nhủ, chỉ vì muốn Đường Phi ở lại.
Mặc dù Đường Phi và ông ta không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào, nhưng dù thế nào hắn cũng đi theo ông ta nhiều năm, cho dù ai đều không thể dứt bỏ được, huống chi là một trợ thủ ưu tú như thế này, nếu như không có Đường Phi, về sau làm việc cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Phong tiên sinh, ông không cần khuyên tôi nữa, tôi đã quyết định rồi, tôi muốn từ chức về nhà.
Đường Phi, có phải cậu gặp khó khăn gì không, nói ra đi tôi có thể giúp cậu mà.
Phong tiên sinh, tôi không khó khăn gì cả, thật sự chỉ là muốn về nhà mà thôi, cuộcống ở thành phố thật sự rất mệt mỏi, tôi muốn mình có một kì nghỉ, một kì nghỉ dài hạn.
Được rồi, không cần nói thêm nữa, tóm lại tôi không cho phép cậu từ chức, có nghe hay không. Phong Gia Vinh khuyên mấy câu phát hiện đều vô dụng, liền dứt khoát ra lệnh, lấy mệnh lệnh mà giữ người ở lại.
Lần này, Đường Phi chỉ cười, vẫn như cũ kiên trì với quyết định của mình, Phong tiên sinh, sau khi tôi đi ông phải chăm sóc cho mình tốt hơn đấy, thật ra thì nếu như ông đón nhận thiếu phu nhân, nếu như gặp phải khó khăn gì, thiếu gia nhất định sẽ giúp ông. Thiếu gia không phải là một nhân vật đơn giản, anh ta rất bí hiểm, sợ rằng không ai biết.
Tôi nói không cho phép cậu từ chức, cậu không nghe thấy sao?
Phong tiên sinh, ông có thể dùng tiền để có được thư mình muốn, bao gồm cả con người, nhưng lúc này trong lòng người đó không quan tâm tới tiền, tiền của ông cũng không thể dùng được. Nhất định tôi phải từ chức, trước khi đi tôi muốn nói hết những chguyện trong lòng cho ông biết, đây là những chuyện tôi luôn giấu giếm với ông.
Nói cái gì?
Những năm gần đây ông sống vô cùng khổ sở, ngoài mặt hô phong hoán vũ, trên thực tế lại cô đơn lạnh lẽo tịch mịch, lúc đêm khuya yên tĩnh, chỉ có thể than thở một mình. Thật ra thì tiền của ông đã nhiều đến mức mấy đời không xài hết rồi, tại sao còn phải vì tiền mà sống thật khỏ sở chứ? Ông có vợ, có con, chuẩn bị sắp có cháu trai hoặc là cháu gái nữa, chỉ cần ông đồng ý, thì có thể sồng tiếp vô cùng hạnh phúc, nhưng ông lại cứ thiên về tiền bạc, đem tất cả các tình thân vứt bỏ, thật sự rất không đáng giá. Thiếu phu nhân luôn gọi ông là ba, mặc dù có rất nhiều người phản đối, nhưng tại sao cô ấy vẫn gọi ông như vậy, có thể thấy được ông thật sự chiếm một vị trí nhất định trong cảm nhận của cô ấy, tiếp nhận cô ấy, chẳng lẽ khó khăn lắm sao?
Những lời này đâm trúng vào chỗ đau của Phong Gia Vinh, cho dù là sự thật, ông ta cũng không thừa nhận, Trên cái thế giới này không có gì tốt hơn so với tiền bạc cả, tình thân cũng không thể chịu qua sự kiểm nghiệm của vật chất, chỉ cần có tiền, cái gì cũng có thể mua được.
Đường Phi cười khổ lắc đầu, không muốn nói thêm nữa, mà cáo biệt, Phong tiên sinh, tôi đi, ông nhớ bảo trọng.
Tôi có đồng ý cho cậu đi không?
Một người muốn đi, không ai có thể ngăn cản được, coi như ông có nhiều tiền hơn nữa, cũng không có cách nào giữ lại được người đó.
Đường Phi, đột nhiên cậu muốn từ chức rời đi, nhất định là có nguyên nhân, lý do muốn về nhà chăm sóc người tâhn, cái này tôi không tin.
Phong tiên sinh, rất xin lỗi, lý do chính là đơn giản như thế, tôi muốn về nhà. Điểm này hắn không có nói láo, hắn thật sự là muốn về nhà, muốn trở về cùng người nhà sống cuộc đời còn lại, nhưng quan trọng hơn là trở về để tránh né.
Tôi tương đối hiểu rõ cậu, cậu tuyệt đối sẽ không bởi vì nhớ người nhà mà từ chức rời đi, nhất định là có nguyên nhân gì khác. Nói cho tôi biết, là cái gì?
Ông không tin, đó là bởi vì trong lòng ông căn bản không quan tâm đến cái gọi là tình thân, chờ một ngày nào đó ông biết trân trọng, thì sẽ biết tâm trạng củ tôi là như thế nào. Tôi phải đi, ông nhớ bảo trọng. Đường Phi xoay rời đi.
Phong Gia Vinh không để cho hắn đi, đi tới, chặn đường hằn lại, lần nữa ra lệnh, Tôi ra lệnh cho cậu ở lại, nghe không?
Phong tiên sinh, có tiền cũng không thể cho là có thể quyết định mọi thứ, trên thế giới này thật sự có rất nhiều thứ tiền không mua được. Sau khi tôi đi, ông bình tĩnh một chút, nói chuyện với thiếu phu nhân và thiếu gia một chút, ở cùng với bọn họ, nhất định ông sẽ phát hiện ra thứ tình thân đáng quý này.
Không cần nói nhảm nữa, tôi không muốn nghe, tôi ra lệnh cho cậu ở lại.
Thật xin lỗi. Đường Phi cúi người chào nói xin lỗi, đi qua lối đi bộ, rất nhanh sau đó rời đi.
Đường Phi, nếu như hôm nay cậu dám bước ra khỏi cái cửa này, về sau cũng đừng nghĩ trở về nữa. Phong Gia Vinh cực kỳ tức giận, thuyết phục ra lệnh đều vô dụng, không thể làm gì khác hơn là ra cảnh cáo.
Nhưng cảnh cáo vô dụng, Đường Phi làm như không nghe thấy, trực tiếp đi ra khỏi cửa chính, cũng không quay đầu lại. Đương nhiên hắn phải đi, không đi thì là xong đời, đã có tiền hắn đến chỗ nào cũng có thể sống tốt được, cần gì phải làm làm tay sai cho người ta?
Hắn không do dự, hôm nay phải đi, lấy sự thông mình của Phong Khải Trạch, chỉ sợ bây giờ anh đã bắt đầu hoài nghi hắn, không đi thì không được.
Đường Phi, Đường Phi —— Phong Gia Vinh thấy Đường Phi không nghe thấy lờ cảnh cáo của ông ta, đi ra khỏi cửa chính, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất hốt hoảng, rất sợ, nóng vội đuổi theo, đuổi kịp ra ngoài cửa lớn, nhìn thấy hắn lái xe rời đi, thân thể có chút không chịu nổi đả kích, thiếu chút nữa đứng không vững ngã xuống.
Đường Phi rời khỏi, làm cho ông ta cảm thấy sợ hãi, loại cảm giác này ngay cả lúc ban đầu Phong Khải Trạch rời đi cũng không có, sao ông ta lại có cảm giác này?
Ban đầu lúc Phong Khải Trạch đi cũng không quay đầu lại, ông ta chỉ cảm thấy tức giận, một chút cảm giác hốt hoảng sợ hãi cũng không có, Đường Phi và ông ta không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, chẳng qua là thuộc hạ của ông ta, cho nên ông ta phải không có cảm giác sợ hãi và hoảng hốt mới đúng chứ?
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Đi thì đi, tại sao ông ta phải sợ, tại sao lại hốt hoảng, chỉ cần tiêu ít tiền, thì có thể tìm được ngay loại trở thủ này mà.
Phong Gia Vinh điều chỉnh tâm trạng một chút, không để cho mình lại vì chuyện Đường Phi rời đi mà hoảng hốt sợ hãi, khôi phục dáng vẻ cao cao tại thượng.
Đường Phi lái xe đi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chỉ là dọn dẹp mấy bộ y phục đơn giản và văn kiện thôi, cầm sổ tiết kiệm củ mình, lập tức chạy tới phi trường, không động đến mười tỷ.
Cầm số tiền lớn như thế lên máy bay, chỉ sợ rất dễ bị người khác phát hiện, mà bây giờ đến ngân hàng gửi số tiền kia, cũng sẽ bị phát hiện, cho nên hắn không thể làm gì cả, đem số tiền giấu kỹ đi, đến chỗ khác trốn tạm, đợi mọi chuyện qua rồi trở về.
Sau khi Đường Phi thu thập đồ xong, nóng vội ra khỏi cửa, đang định lên xe, ai ngờ lại bị người khác ngăn lại, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn người đó, sắc mặt hắn có chút âu và sợ hãi, khô cứng kêu một tiếng, Anh Long.
Đường Phi, chuyện này anh đang tính bỏ trốn sao? Tên Long không để cho Đường Phi lên xe, đẩy hắn ra, sau đó ngăn ở cửa.
Tôi chỉ muốn đi ra ngoài một chuyến, không có bỏ trốn.
Được, đừng cho là bây giờ tôi không biết anh nghĩ cái gì? Ôn Thiếu Hoa bị cảnh sát bắt, anh sợ tra được anh, cho nên tính rời đi, có đúng không?
Đúng, hiện tại tôi phải rời đi, ra nước ngoài tránh một chút. Đường Phi không phủ nhận nữa, nói thẳng ra.
Anh đi rồi, vậy tôi làm thế nào, anh em trong bang của tôi thì làm thế nào? Phong Khải Trạch không chết, sau đó anh ta nhất định sẽ tìm tôi tính sổ, cho nên tôi cũng không thể ở đây mà tiếp tục chờ đợi nữa, anh đã đồng ý với toi, sẽ cho tôi một khoản tiền, tiền đâu?
Tiền thì nhất định tôi sẽ cho anh, nhưng không phải bây giờ, chờ mọi chuyện qua đã, tôi nhất định sẽ cho anh, bây giờ đừng nói nhiều nữa, không đi nữa chúng ta cũng xong đời, đi mau. Đường Phi cảm thấy có cái gì đó không đúng, cả người giống như hốt hoảng, kéo tên Long đang choáng cửa xe, rất nhanh sau đó lên xe, tính rời đi.
/326
|