Từ lúc Ôn Thiếu Hoa làm rơi thức ăn đến bây giờ, chưa nói câu nào, chỉ nhìn theo hướng toilet, trong mắt hằn lên vẻ tức giận cùng với không cam lòng càng ngày càng mãnh liệt. Lúc này cắn răng nghiến lợi, nghiễm nhiên quên mất nói xin lỗi.
Muốn hắn ở trước mặt Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch nói ‘ thật xin lỗi ’, hắn làm không được.
Phong Khải Trạch tinh mắt nhìn ra được cơn giận của hắn cùng với việc không cam lòng, vì trả thù, quyết định gây phiền phức cho hắn, khinh miệt nói: Ông là quản lý quán rượu này, ông tuyển nhân viên vào làm không có huấn luyện tốt sao, đã làm sai mà câu ‘ thật xin lỗi ’ cũng không có, phép lịch sự của nhân viên phục vụ như vậy thì kém quá, đây chính là chất lượng phục vụ của các người sao?
Phong thiếu gia, thật xin lỗi, đều là lỗi của chúng tôi. Ngài yên tâm, tôi đã khai trừ nhân viên phục vụ này rồi. Quản lý vì muốn Phong Khải Trạch không tức giận, căn bản không để ý Ôn Thiếu Hoa, chỉ muốn giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Ôn Thiếu Hoa vừa nghe sẽ bị khai trừ, lập tức thức tỉnh, tức giận bất bình nói: Quản lý, đây tất cả cũng chỉ là việc ngoài ý muốn, tại sao muốn khai trừ tôi? .
Việc này là lỗi do anh, tôi chỉ khai trừ anh mà thôi, không bắt anh bồi thường đã coi như là nể mặt anh rồi. Anh đã làm sai nhưng câu ‘ thật xin lỗi ’ cũng không chịu nói, tôi để người như anh lại để làm chuyện buôn bán của tôi bị ảnh hưởng sao? Anh đi liền đi, sau này không cần tới đây làm nữa, tôi không thể chứa ngọn núi lớn như anh ở đây.
Quản lý ——
Không cần nhiều lời, cút.
Ôn Thiếu Hoa biết không thể thay đổi mọi chuyện, nên không ăn nói khép nép, mà dùng sức nói lớn, ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm Phong Khải Trạch, phẫn nộ nói: Phong Khải Trạch, xem như anh lợi hại.
Tôi cảm thấy mình không làm điều gì ác, từ đầu đến cuối tôi đều không làm bất cứ chuyện gì đối với Ôn gia, bây giờ suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy mình quả rất nhân từ , tập đoàn Ôn Thị phá sản, không hề dính dáng tới tôi, hoàn toàn là do anh không có năng lực nên kết quả là như vậy, tôi thật là hối hận, tại sao ban đầu không đâm các người một đao, để Thiên Ngưng trút hết cơn giận. Nếu như mà bây giờ tôi muốn, các người cơm cũng không có để ăn. Phong Khải Trạch nhíu mày nhìn Ôn Thiếu Hoa, căn bản không để hắn vào trong mắt.
Sẽ có một ngày tôi chiến thắng được anh, tôi nhất định không bỏ qua cho anh.
Cá chép lật đổ được người dễ như vậy sao, anh bây giờ tiếng xấu lan xa, sợ rằng không có bất kỳ một công ty nào đồng ý sử dụng anh, hôm nay công việc nhân viên phục vụ cũng không giữ nổi, còn nói gì lật đổ người khác? Nếu như anh có thể an phận làm người, đừng có nghĩ làm những việc xấu xa nữa, có lẽ cuộc sống này còn có thể qua, nếu không, vậy thì khó nói.
Phong Khải Trạch, anh đừng quá tự cao tự đại, mà khinh thường người khác
Lúc trước cậu phách lối, trong mắt không có người khác, lúc đó là dáng vẻ gì. Nghĩ lại lúc đó cậu luôn xem mình là nhất, hay khinh miệt người khác, dáng vẻ khi đó hay lắm sao? Ôn Thiếu Hoa, đáng lẽ tôi cũng không muốn nói chuyện với hạng người như cậu, chẳng qua tôi vẫn phải cảm ơn cậu đã vứt bỏ Thiên Ngưng, nếu không phải cậu vứt bỏ cô ấy, tuyệt đối cô ấy sẽ bám theo cậu đến chêt, may vì cậu đã bỏ cô ấy, nên tôi mới có cơ hội có được cô ấy, thật sự rất cám ơn cậu.
Tất cả những lời này của Phong Khải Trạch đều là giễu cợt, thấy Ôn Thiếu Hoa đang nổi trận lôi đình, cũng không kiềm chế được nữa rồi, vì vậy liền động thủ đánh người, giơ tay đấm một đấm tới, miệng la to: Phong Khải Trạch ——
Muốn đánh nhau phải không? Được, tôi chiều ý cậu. Phong Khải Trạch dùng tay chụp quả đấm, ngăn hắn, mặt cười cười, đột nhiên trả hắn một đấm.
A —— Ôn Thiếu Hoa bị một đấm đánh ngã ở trên bàn, không phục, đứng lên cố gắng đánh nữa, nhưng đều là đánh bừa.
Phong Khải Trạch đã từng tập võ, động tác nhạy bén, không chỉ có thể đỡ sự công kích của đối phương, còn đánh ngược lại vào người hắn, khiêu khích nói: Tới đi, không đánh nữa à?
Ôn Thiếu Hoa lau vết máu trên khóe miệng, từ dưới đất đứng dậy, dù là đứng không được vững, vẫn muốn đánh tiếp, Phong Khải Trạch, tôi giết chết anh.
Ngây lúc này, bảo vệ chạy vào, dùng sức kéo hắn, không để cho hắn làm loạn nữa.
Quản lý lập tức đứng ra, tức giận mắng, Ôn Thiếu Hoa, nơi này không phải anh có quyền giương oai. Bắt hắn ném ra ngoài cho tôi.
Bảo vệ muốn kéo Ôn Thiếu Hoa ra ngoài, Phong Khải Trạch cản lại, Chờ một chút, cứ để hắn đánh, tôi cũng đang muốn đánh.
Phong thiếu gia, này, này không được, ngộ nhỡ cậu ta làm anh bị thương, sẽ không hay đâu. Quản lý có chút khó xử, không muốn khiến chuyện càng ngày càng lớn.
Không có gì không tốt, người này tôi đã muốn đánh lâu rồi, tôi còn chưa có đánh đủ đâu, hơn nữa, hắn không thể làm tôi bị thương được đâu.
Này —— được, buông hắn ra. Quản lý hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là gọi bảo vệ buông Ôn Thiếu Hoa ra, sau đó đứng qua một bên.
Ôn Thiếu Hoa giận đến mất đi lý trí, biết rõ đánh không lại Phong Khải Trạch, nhưng vẫn muốn đánh tiếp, sau khi bảo vệ buông tay, hắn liền tiếp tục xông lên, một đấm hướng lên đầu Phong Khải Trạch đánh.
Phong Khải Trạch nghiêng đầu đi, nhẹ nhàng linh hoạt tránh ra, chụp cổ tay Ôn Thiếu Hoa, đánh vào bụng của hắn mấy đấm, sau đó một cước đá văng hắn, gạ hắn ngã trên mặt đất, tiếp tục khiêu khích nói: Tới đi, tiếp tục?
Từ lâu anh đã nghĩ muốn đánh Ôn Thiếu Hoa một trận rồi, hiếm khi hôm nay có sẵn cơ hội, phải đánh hắn một trận cho đã.
Ôn Thiếu Hoa bị đánh đến nằm dài trên mặt đất, mặt bị sưng lên, nhưng vẫn không phục, cố gắng bò dậy, cầm cái ghế bên cạnh làm vũ khí, hơn nữa còn dùng hết sức lực đánh Phong Khải Trạch.
Phong Khải Trạch đưa tay cản lại cái ghế, cánh tay Ôn Thiếu Hoa xước ra một vết máu, nhưng hắn cũng không thèm để ý, tiếp tục đánh, một đấm đánh cho Ôn Thiếu Hoa nằm luôn trên bàn, Đứng lên tiếp tục nào, tôi muốn nhìn xem cậu có bao nhiêu bản lãnh?
Phong Khải Trạch —— Ôn Thiếu Hoa bò dậy một lần nữa, lại bắt đầu đánh, kết quả vẫn là bị đánh tiếp .
Hai người đàn ông không để ý đến mọi người xung quanh tiếp tục đánh nhau trong phòng ăn.
Quản lý khách sạn thấy tình hình trở nên như vậy, biết mình không khống chế được, đột nhiên nghĩ đến Tạ Thiên Ngưng có thể ngăn cản hai người bọn họ đánh nhau, vì vậy kêu nữ nhân viên phục vụ đến toilet gọi Tạ Thiên Ngưng quay lại.
Tạ Thiên Ngưng đang lau y phục trên người trong toilet, không biết chuyện xảy ra bên ngoài, nhưng cô lau như thế nào cũng không lau sạch được những vết dầu trên y phục màu trắng, khiến nó trông rất khó coi.
Lau không hết, làm sao đây?.
Phong thiếu phu nhân, trên y phục dính nhiều vết dầu như vậy, chỉ có thể đem đi giặt mới được, chứ rửa không ra đâu. Nữ phục vụ viên đứng ở bên cạnh đợi cô, thấy cô dùng sức lau vết dầu, không thể làm gì khác hơn là nhắc nhở cô.
Tôi biết rõ lau không hết, chỉ là muốn lau cho đỡ một chút. Thôi, dù sao cũng đã như vậy, không lau nữa. Đúng rồi, cô đứng rất lâu rồi , không đi toilet sao?
Nữ phục vụ này từ khi cô vào toilet đến bây giờ cũng đứng ở đây, cô cảm thấy là lạ.
Là Phong thiếu gia yêu cầu quản lý kêu tôi tới, coi phu nhân có cần giúp đỡ gì không .
Con khỉ nhỏ đúng là suy nghĩ nhiều quá, đi toilet cũng không yên tâm. Thôi, chúng ta quay lại, tránh để anh lo lắng quá Tạ Thiên Ngưng đang nói muốn quay trở lại, đột nhiên dạ dày truyền đến một cảm giác buồn nôn, ợ lên một tiếng, lập tức lấy tay che miệng, vốn định quay lại, nhưng cuối cùng chịu không nổi, không thể làm gì khác hơn là ói vào bồn rửa tay.
Ụa——
Thiếu phu nhân, cô...cô không cần vội? Nữ phục vụ thấy vậy, sợ rằng cô sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nếu như xảy ra chuyện gì, chỉ sợ cô cũng sẽ xong đời.
Không sao, không sao Tạ Thiên Ngưng sau khi ói xong, quay lại nói một câu, nhưng lại không nhịn được muốn ói, đồ ăn mới ăn xong ói hết ra rồi, cả người có chút mệt mỏi.
Cô hôm nay không hiểu bị gì lại ói nhiều như vậy?
Thiếu phu nhân, hay là hôm nay có phải bà ăn trúng đồ gì đó không sạch sẽ ?
Không có, buổi sáng tôi chỉ ăn ít bánh bao thịt bò, đồ ăn Trung Quốc thì ăn ở nhà hàng này
Thực phẩm của chúng tôi tuyệt đối sạch sẽ, bảo đảm là không có vấn đề gì. Nữ phục vụ tranh thủ thời gian giải thích, cũng không muốn khiến khách sạn bị truy cứu trách nhiệm này.
Tôi ——“Tạ Thiên Ngưng vốn định giải thích, không để cho nữ phục vụ lo lắng, nhưng lại bắt đầu muốn ói, không thể làm gì khác hơn là nuốt lời xuống.
Ngay lúc này, một nữ phục vụ khác chạy vào, vội vàng nói: Phong thiếu gia, không xong, Phong thiếu gia cùng Ôn Thiếu Hoa đánh nhau.
Cái gì, đánh nhau. Tạ Thiên Ngưng lập tức dừng lại nôn mửa, hít một hơi thật sâu, cảm giác buồn nôn biến mất, sau đó cầm khăn giấy, lau miệng, nhanh chóng đi ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.
Hai người kia đánh nhau như thế nào, ngộ nhỡ có người bị thương hay xảy ra án mạng thì rắc rối.
Trong phòng ăn, khách hàng hầu như đều đã tính tiền đi hết, chỉ còn lại Phong Khải Trạch và Ôn Thiếu Hoa ở đây đánh nhau, bên cạnh rất nhiều bảo vệ, nhưng vì không được cho phép nên không dám đến ngăn cản,.
Phong Khải Trạch mặc dù chiếm ưu thế, có bản lĩnh, nhưng cuối cùng không tránh được chịu một vài vết thương nhỏ, trên cánh tay bị chảy máu, y phục trên người cũng bị xé rách, nhưng anh vẫn không dừng lại, tiếp tục đánh.
Ôn Thiếu Hoa cả người đều là thương tích, điệu bộ nhếch nhác, coi như bị đánh đến bể đầu chảy máu, nhưng vẫn tiếp tục đánh, hơn nữa còn là càng đánh càng hăng, không chỉ lấy cái ghế làm vũ khí, ngay cả đồ trên bàn cũng lấy để đánh, làm cho phòng ăn rối tung lên.
Quản lý khách sạn đứng ở một bên nhìn, thấy đồ đạc bị đập thành ra như vậy, cảm thấy lo lắng, nhưng không thể làm gì khác hơn là tiếp tục khuyên can, Phong thiếu gia, đừng đánh, thôi, đánh tiếp nữa sẽ gây ra án mạng đó.
Nhưng vô dụng, hai người kia càng đánh càng hăng, không dừng lại, tiếp tục vật lộn.
Tạ Thiên Ngưng nhanh chóng chạy tới, thấy Phong Khải Trạch và Ôn Thiếu Hoa đang uốn éo thành một đoàn, không thể làm gì khác hơn là hô to gọi bọn họ dừng lại, Dừng tay, dừng lại đi.
Phong Khải Trạch nghe được âm thanh của cô, lập tức đẩy Ôn Thiếu Hoa ra, không cùng hắn đánh nữa.
Nhưng Ôn Thiếu Hoa cũng không ngừng lại, bị đẩy ra sau, lại xoay ngược trở lại, một đấm hướng về Phong Khải Trạch .
Con khỉ nhỏ, cẩn thận. Tạ Thiên Ngưng kinh hoảng hô to, nhưng đã quá trễ.
Phong Khải Trạch không ngờ Ôn Thiếu Hoa không dừng lại còn tiếp tục đánh, cho nên không hề phòng bị, lãnh trọn một đấm mạnh của Ôn Thiếu Hoa làm hàm răng bị chảy máu.
Muốn hắn ở trước mặt Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch nói ‘ thật xin lỗi ’, hắn làm không được.
Phong Khải Trạch tinh mắt nhìn ra được cơn giận của hắn cùng với việc không cam lòng, vì trả thù, quyết định gây phiền phức cho hắn, khinh miệt nói: Ông là quản lý quán rượu này, ông tuyển nhân viên vào làm không có huấn luyện tốt sao, đã làm sai mà câu ‘ thật xin lỗi ’ cũng không có, phép lịch sự của nhân viên phục vụ như vậy thì kém quá, đây chính là chất lượng phục vụ của các người sao?
Phong thiếu gia, thật xin lỗi, đều là lỗi của chúng tôi. Ngài yên tâm, tôi đã khai trừ nhân viên phục vụ này rồi. Quản lý vì muốn Phong Khải Trạch không tức giận, căn bản không để ý Ôn Thiếu Hoa, chỉ muốn giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Ôn Thiếu Hoa vừa nghe sẽ bị khai trừ, lập tức thức tỉnh, tức giận bất bình nói: Quản lý, đây tất cả cũng chỉ là việc ngoài ý muốn, tại sao muốn khai trừ tôi? .
Việc này là lỗi do anh, tôi chỉ khai trừ anh mà thôi, không bắt anh bồi thường đã coi như là nể mặt anh rồi. Anh đã làm sai nhưng câu ‘ thật xin lỗi ’ cũng không chịu nói, tôi để người như anh lại để làm chuyện buôn bán của tôi bị ảnh hưởng sao? Anh đi liền đi, sau này không cần tới đây làm nữa, tôi không thể chứa ngọn núi lớn như anh ở đây.
Quản lý ——
Không cần nhiều lời, cút.
Ôn Thiếu Hoa biết không thể thay đổi mọi chuyện, nên không ăn nói khép nép, mà dùng sức nói lớn, ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm Phong Khải Trạch, phẫn nộ nói: Phong Khải Trạch, xem như anh lợi hại.
Tôi cảm thấy mình không làm điều gì ác, từ đầu đến cuối tôi đều không làm bất cứ chuyện gì đối với Ôn gia, bây giờ suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy mình quả rất nhân từ , tập đoàn Ôn Thị phá sản, không hề dính dáng tới tôi, hoàn toàn là do anh không có năng lực nên kết quả là như vậy, tôi thật là hối hận, tại sao ban đầu không đâm các người một đao, để Thiên Ngưng trút hết cơn giận. Nếu như mà bây giờ tôi muốn, các người cơm cũng không có để ăn. Phong Khải Trạch nhíu mày nhìn Ôn Thiếu Hoa, căn bản không để hắn vào trong mắt.
Sẽ có một ngày tôi chiến thắng được anh, tôi nhất định không bỏ qua cho anh.
Cá chép lật đổ được người dễ như vậy sao, anh bây giờ tiếng xấu lan xa, sợ rằng không có bất kỳ một công ty nào đồng ý sử dụng anh, hôm nay công việc nhân viên phục vụ cũng không giữ nổi, còn nói gì lật đổ người khác? Nếu như anh có thể an phận làm người, đừng có nghĩ làm những việc xấu xa nữa, có lẽ cuộc sống này còn có thể qua, nếu không, vậy thì khó nói.
Phong Khải Trạch, anh đừng quá tự cao tự đại, mà khinh thường người khác
Lúc trước cậu phách lối, trong mắt không có người khác, lúc đó là dáng vẻ gì. Nghĩ lại lúc đó cậu luôn xem mình là nhất, hay khinh miệt người khác, dáng vẻ khi đó hay lắm sao? Ôn Thiếu Hoa, đáng lẽ tôi cũng không muốn nói chuyện với hạng người như cậu, chẳng qua tôi vẫn phải cảm ơn cậu đã vứt bỏ Thiên Ngưng, nếu không phải cậu vứt bỏ cô ấy, tuyệt đối cô ấy sẽ bám theo cậu đến chêt, may vì cậu đã bỏ cô ấy, nên tôi mới có cơ hội có được cô ấy, thật sự rất cám ơn cậu.
Tất cả những lời này của Phong Khải Trạch đều là giễu cợt, thấy Ôn Thiếu Hoa đang nổi trận lôi đình, cũng không kiềm chế được nữa rồi, vì vậy liền động thủ đánh người, giơ tay đấm một đấm tới, miệng la to: Phong Khải Trạch ——
Muốn đánh nhau phải không? Được, tôi chiều ý cậu. Phong Khải Trạch dùng tay chụp quả đấm, ngăn hắn, mặt cười cười, đột nhiên trả hắn một đấm.
A —— Ôn Thiếu Hoa bị một đấm đánh ngã ở trên bàn, không phục, đứng lên cố gắng đánh nữa, nhưng đều là đánh bừa.
Phong Khải Trạch đã từng tập võ, động tác nhạy bén, không chỉ có thể đỡ sự công kích của đối phương, còn đánh ngược lại vào người hắn, khiêu khích nói: Tới đi, không đánh nữa à?
Ôn Thiếu Hoa lau vết máu trên khóe miệng, từ dưới đất đứng dậy, dù là đứng không được vững, vẫn muốn đánh tiếp, Phong Khải Trạch, tôi giết chết anh.
Ngây lúc này, bảo vệ chạy vào, dùng sức kéo hắn, không để cho hắn làm loạn nữa.
Quản lý lập tức đứng ra, tức giận mắng, Ôn Thiếu Hoa, nơi này không phải anh có quyền giương oai. Bắt hắn ném ra ngoài cho tôi.
Bảo vệ muốn kéo Ôn Thiếu Hoa ra ngoài, Phong Khải Trạch cản lại, Chờ một chút, cứ để hắn đánh, tôi cũng đang muốn đánh.
Phong thiếu gia, này, này không được, ngộ nhỡ cậu ta làm anh bị thương, sẽ không hay đâu. Quản lý có chút khó xử, không muốn khiến chuyện càng ngày càng lớn.
Không có gì không tốt, người này tôi đã muốn đánh lâu rồi, tôi còn chưa có đánh đủ đâu, hơn nữa, hắn không thể làm tôi bị thương được đâu.
Này —— được, buông hắn ra. Quản lý hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là gọi bảo vệ buông Ôn Thiếu Hoa ra, sau đó đứng qua một bên.
Ôn Thiếu Hoa giận đến mất đi lý trí, biết rõ đánh không lại Phong Khải Trạch, nhưng vẫn muốn đánh tiếp, sau khi bảo vệ buông tay, hắn liền tiếp tục xông lên, một đấm hướng lên đầu Phong Khải Trạch đánh.
Phong Khải Trạch nghiêng đầu đi, nhẹ nhàng linh hoạt tránh ra, chụp cổ tay Ôn Thiếu Hoa, đánh vào bụng của hắn mấy đấm, sau đó một cước đá văng hắn, gạ hắn ngã trên mặt đất, tiếp tục khiêu khích nói: Tới đi, tiếp tục?
Từ lâu anh đã nghĩ muốn đánh Ôn Thiếu Hoa một trận rồi, hiếm khi hôm nay có sẵn cơ hội, phải đánh hắn một trận cho đã.
Ôn Thiếu Hoa bị đánh đến nằm dài trên mặt đất, mặt bị sưng lên, nhưng vẫn không phục, cố gắng bò dậy, cầm cái ghế bên cạnh làm vũ khí, hơn nữa còn dùng hết sức lực đánh Phong Khải Trạch.
Phong Khải Trạch đưa tay cản lại cái ghế, cánh tay Ôn Thiếu Hoa xước ra một vết máu, nhưng hắn cũng không thèm để ý, tiếp tục đánh, một đấm đánh cho Ôn Thiếu Hoa nằm luôn trên bàn, Đứng lên tiếp tục nào, tôi muốn nhìn xem cậu có bao nhiêu bản lãnh?
Phong Khải Trạch —— Ôn Thiếu Hoa bò dậy một lần nữa, lại bắt đầu đánh, kết quả vẫn là bị đánh tiếp .
Hai người đàn ông không để ý đến mọi người xung quanh tiếp tục đánh nhau trong phòng ăn.
Quản lý khách sạn thấy tình hình trở nên như vậy, biết mình không khống chế được, đột nhiên nghĩ đến Tạ Thiên Ngưng có thể ngăn cản hai người bọn họ đánh nhau, vì vậy kêu nữ nhân viên phục vụ đến toilet gọi Tạ Thiên Ngưng quay lại.
Tạ Thiên Ngưng đang lau y phục trên người trong toilet, không biết chuyện xảy ra bên ngoài, nhưng cô lau như thế nào cũng không lau sạch được những vết dầu trên y phục màu trắng, khiến nó trông rất khó coi.
Lau không hết, làm sao đây?.
Phong thiếu phu nhân, trên y phục dính nhiều vết dầu như vậy, chỉ có thể đem đi giặt mới được, chứ rửa không ra đâu. Nữ phục vụ viên đứng ở bên cạnh đợi cô, thấy cô dùng sức lau vết dầu, không thể làm gì khác hơn là nhắc nhở cô.
Tôi biết rõ lau không hết, chỉ là muốn lau cho đỡ một chút. Thôi, dù sao cũng đã như vậy, không lau nữa. Đúng rồi, cô đứng rất lâu rồi , không đi toilet sao?
Nữ phục vụ này từ khi cô vào toilet đến bây giờ cũng đứng ở đây, cô cảm thấy là lạ.
Là Phong thiếu gia yêu cầu quản lý kêu tôi tới, coi phu nhân có cần giúp đỡ gì không .
Con khỉ nhỏ đúng là suy nghĩ nhiều quá, đi toilet cũng không yên tâm. Thôi, chúng ta quay lại, tránh để anh lo lắng quá Tạ Thiên Ngưng đang nói muốn quay trở lại, đột nhiên dạ dày truyền đến một cảm giác buồn nôn, ợ lên một tiếng, lập tức lấy tay che miệng, vốn định quay lại, nhưng cuối cùng chịu không nổi, không thể làm gì khác hơn là ói vào bồn rửa tay.
Ụa——
Thiếu phu nhân, cô...cô không cần vội? Nữ phục vụ thấy vậy, sợ rằng cô sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nếu như xảy ra chuyện gì, chỉ sợ cô cũng sẽ xong đời.
Không sao, không sao Tạ Thiên Ngưng sau khi ói xong, quay lại nói một câu, nhưng lại không nhịn được muốn ói, đồ ăn mới ăn xong ói hết ra rồi, cả người có chút mệt mỏi.
Cô hôm nay không hiểu bị gì lại ói nhiều như vậy?
Thiếu phu nhân, hay là hôm nay có phải bà ăn trúng đồ gì đó không sạch sẽ ?
Không có, buổi sáng tôi chỉ ăn ít bánh bao thịt bò, đồ ăn Trung Quốc thì ăn ở nhà hàng này
Thực phẩm của chúng tôi tuyệt đối sạch sẽ, bảo đảm là không có vấn đề gì. Nữ phục vụ tranh thủ thời gian giải thích, cũng không muốn khiến khách sạn bị truy cứu trách nhiệm này.
Tôi ——“Tạ Thiên Ngưng vốn định giải thích, không để cho nữ phục vụ lo lắng, nhưng lại bắt đầu muốn ói, không thể làm gì khác hơn là nuốt lời xuống.
Ngay lúc này, một nữ phục vụ khác chạy vào, vội vàng nói: Phong thiếu gia, không xong, Phong thiếu gia cùng Ôn Thiếu Hoa đánh nhau.
Cái gì, đánh nhau. Tạ Thiên Ngưng lập tức dừng lại nôn mửa, hít một hơi thật sâu, cảm giác buồn nôn biến mất, sau đó cầm khăn giấy, lau miệng, nhanh chóng đi ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.
Hai người kia đánh nhau như thế nào, ngộ nhỡ có người bị thương hay xảy ra án mạng thì rắc rối.
Trong phòng ăn, khách hàng hầu như đều đã tính tiền đi hết, chỉ còn lại Phong Khải Trạch và Ôn Thiếu Hoa ở đây đánh nhau, bên cạnh rất nhiều bảo vệ, nhưng vì không được cho phép nên không dám đến ngăn cản,.
Phong Khải Trạch mặc dù chiếm ưu thế, có bản lĩnh, nhưng cuối cùng không tránh được chịu một vài vết thương nhỏ, trên cánh tay bị chảy máu, y phục trên người cũng bị xé rách, nhưng anh vẫn không dừng lại, tiếp tục đánh.
Ôn Thiếu Hoa cả người đều là thương tích, điệu bộ nhếch nhác, coi như bị đánh đến bể đầu chảy máu, nhưng vẫn tiếp tục đánh, hơn nữa còn là càng đánh càng hăng, không chỉ lấy cái ghế làm vũ khí, ngay cả đồ trên bàn cũng lấy để đánh, làm cho phòng ăn rối tung lên.
Quản lý khách sạn đứng ở một bên nhìn, thấy đồ đạc bị đập thành ra như vậy, cảm thấy lo lắng, nhưng không thể làm gì khác hơn là tiếp tục khuyên can, Phong thiếu gia, đừng đánh, thôi, đánh tiếp nữa sẽ gây ra án mạng đó.
Nhưng vô dụng, hai người kia càng đánh càng hăng, không dừng lại, tiếp tục vật lộn.
Tạ Thiên Ngưng nhanh chóng chạy tới, thấy Phong Khải Trạch và Ôn Thiếu Hoa đang uốn éo thành một đoàn, không thể làm gì khác hơn là hô to gọi bọn họ dừng lại, Dừng tay, dừng lại đi.
Phong Khải Trạch nghe được âm thanh của cô, lập tức đẩy Ôn Thiếu Hoa ra, không cùng hắn đánh nữa.
Nhưng Ôn Thiếu Hoa cũng không ngừng lại, bị đẩy ra sau, lại xoay ngược trở lại, một đấm hướng về Phong Khải Trạch .
Con khỉ nhỏ, cẩn thận. Tạ Thiên Ngưng kinh hoảng hô to, nhưng đã quá trễ.
Phong Khải Trạch không ngờ Ôn Thiếu Hoa không dừng lại còn tiếp tục đánh, cho nên không hề phòng bị, lãnh trọn một đấm mạnh của Ôn Thiếu Hoa làm hàm răng bị chảy máu.
/326
|