Editor: chaosuon
Thím Chu dẫn đường, Tạ Minh San và Ninh Nghiên theo sát phía sau, đi qua vườn hoa xinh đẹp, tới một căn nhà sang trọng ở phía trước. Hai người đứng ngây ra nhìn ngắm ngôi nhà, cảm giác như mình đang trông thấy một tòa lâu đài bằng vàng lấp lánh, thật là cám dỗ người.
Thím Chu bước lên bậc thang, đi về hướng cửa chính. Lúc gần tới nơi, cửa chính đã mở ra, bà cũng chưa vội vào, quay đầu lại nhìn hai mẹ con vẫn còn đang ngẩn người đứng bên dưới, nhắc nhở: “Hai vị, mời theo tôi.”
A —— a, được. Ninh Nghiên trước tiên lấy lại tinh thần, kéo tay Tạ Minh San một cái, để cô ta tỉnh táo lại, sau đó hai người cùng đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh, hơn mười người bảo vệ xếp hàng đứng thẳng tắp, không nhúc nhích. Không khí đại sảnh vốn cao quý, ôn hòa bỗng bao trùm một tầng uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Tạ Minh San bước trên sàn nhà sáng bóng, không tự chủ thả nhẹ bước chân, sợ giẫm mạnh làm hỏng mất, hai mắt nhìn bốn phía, đối với nơi này cực kỳ hài lòng, chỉ hận mình không được làm chủ nhân nơi này.
Phong Khải Trạch quả nhiên không phải người bình thường, nếu lúc đầu cô ta nhận ra thân phận của anh, chắc chắn sẽ không kết hôn với Ôn Thiếu Hoa mà sẽ giành lấy người đàn ông này.
Mặc dù hơi muộn, nhưng không có nghĩa là không còn cơ hội bày tỏ, giờ cô ta càng thêm quyết tâm thực hiện mục tiêu của mình, không đào góc tường này của Tạ Thiên Ngưng, thề không bỏ qua. (đào góc tường ý chỉ yêu người yêu của người khác)
Ninh Nghiên có chút khúm núm, trong lòng rất hồi hộp, giống như một người hèn mọn khúm núm đi gặp “Nhân vật lớn”, không dám ưỡn thẳng lưng, sợ chọc giận tới người khác gặp phiền toái to. Bà thật không thể tưởng tượng được có một nơi như thế này, cao quý, hoa lệ không nói, còn cả không khí uy nghiêm này nữa, khiến bà muốn nói cũng không dám nói.
Thím Chu dẫn hai người vào đại sảnh, không có ý đối đãi bọn họ như khách, cũng không mời bọn họ ngồi, chỉ lạnh lùng nói: “Bà chủ còn đang bận thử áo cưới ở trên lầu. Hai người chờ một lát.”
Haha, được, được. Ninh Nghiên lập tức niềm nở trả lời, không dám hỏi gì thêm, chỉ biết chờ đợi.
Nhưng Tạ Minh San tức giận, cảm thấy phải chờ đợi như vậy thật mất mặt. Lại nghe nói Tạ Thiên Ngưng đang thử áo cưới, lửa giận càng bốc cháy dữ dội, tức muốn điên lên rồi, chỉ vì trong nhà có quá nhiều người, nên không dám làm loạn, cố gắng trấn tĩnh lại. Sau cùng, thật sự không nhịn được tức giận, mở miệng dò hỏi: “Ông chủ của các người đâu rồi, sao không thấy? Không lẽ cũng đang ở trên đó sao?” Nói xong, tầm mắt không tự chủ được hướng lên trên lầu, trong mắt đều chứa đầy ghen tị.
Cô ta mới thích hợp làm công chúa sống trong hoàng cung này, chứ không phải cô bé lọ lem như Tạ Thiên Ngưng kia.
Thím Chu nhìn thấy ghen tị trong mắt Tạ Minh San, không để ý tới, dứt khoát trả lời: “Ông chủ hôm nay không có nhà, đi làm rồi, rất nhanh cũng sẽ về. Áo cưới của bà chủ chính là do ông chủ ra ngoài đặt làm đó. Chúng tôi đều đang đợi được nhìn bà chủ mặc thử áo cưới, các người thật là có phúc, cũng được nhìn thấy rồi.”
Ha ha —— Ninh Nghiên cười gượng đáp lại, không nói gì.
Tạ Minh San có chút khinh thường, mặc dù trong lòng ghen tị, nhưng lại không ngưỡng mộ chuyện Tạ Thiên Ngưng mặc áo cưới, vì vậy lên giọng châm chọc Không phải chỉ là áo cưới thôi sao, đại khái cũng như nhau cả đi, có cái gì khác lạ đâu, chắc cũng chẳng có gì để nhìn.”
Áo cưới của bà chủ là do nhà thiết kế nổi tiếng nước Pháp thiết kế, mới vừa hoàn thành xong hôm qua, hôm nay liền được máy bay chuyển tới. Mặc dù áo cưới đều có kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, dù chỉ cùng một kiểu áo cưới, nhưng khi mỗi người mặc lên sẽ tạo cảm giác không giống nhau. Có một số thứ, không phải ai cũng có được, ví dụ như là khí chất.”
Lời nói của thím Chu mang theo ý châm chọc rõ ràng, Tạ Minh San nghe ra được nhưng ngại giáp mặt phản bác, đành cười giễu một tiếng, không thèm đôi co với bà nữa.
Cần gì so đo với một Obasan (người ở), bà ta cũng chỉ là người giúp việc, biết cái gì chứ?
Lúc này, trên lầu truyền tới tiếng mở cửa, mọi người đều chăm chú nhìn lên. Một người giúp việc bước ra, mở rộng cửa để người bên trong đi ra được dễ dàng.
Mấy người giúp việc khiến Tạ Thiên Ngưng cảm thấy thật ngượng ngùng, bị các cô ấy biến mình thành cô dâu vô cùng xinh đẹp. Dù rất xấu hổ, nhưng không thể phụ lòng mọi người đã nỗ lực bao lâu, cô đành nhắm mắt bước ra, đưa tay khẽ nâng làn váy dài lên, sợ không cẩn thận sẽ giẫm phải.
Cô giúp việc đi phía sau nâng váy giúp cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Phải đi xuống thật hiên ngang nha, Bà chủ. Đừng sợ, phía sau có chúng tôi rồi, sẽ giúp bà nâng váy, đừng sợ gì cả, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi xuống.”
Tự tin một chút, đi chậm một chút. Bà cứ nghĩ mình như một công chúa cao quý là được rồi.”
Được rồi. Có sự khích lệ của những người giúp việc, Tạ Thiên Ngưng tự tin hơn, ngẩng đầu ưỡn ngực bước xuống, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, trông cô như một nữ thần vô cùng thuần khiết, cao quý.
Đây là kiểu váy cưới thấp ngực, không phải kiểu truyền thống lỗi thời, nó phô bày ra những đường nét xinh đẹp của cô dâu một cách sống động. Đuôi váy kéo dài tới vài mét, tấm voan mỏng trên đầu kéo dài tới phía sau lưng, cùng với đuôi váy kéo lê trên đất theo mỗi bước chân cô. Dọc theo váy là những dải kim tuyến được thêu thủ công vô cùng cầu kì và tinh xảo, dưới ánh sáng chiếu rọi, chúng như phát ra những tia sáng lấp lánh, cực kì phù hợp với chiếc váy cô đang mặc.
Sàn nhà sáng bóng khiến chiếc váy càng đẹp hơn, cũng làm nổi bật hơn nữa vẻ sống động và khí chất của người mặc.
Tạ Minh San nhìn thấy vậy, chỉ biết trợn tròn mắt, trong lòng không ngừng hâm mộ. Không thể không thừa nhận Tạ Thiên Ngưng mặc chiếc váy cưới này, giống như một nàng công chúa vừa xinh đẹp lại có khí chất cao quý.
Đây quả thực là váy cưới đẹp nhất cô ta từng thấy, ngay cả ảnh cưới mà Hồng Thi Na từng khoe khoang trên mạng cũng không đẹp được như vậy. Váy cưới của Hồng Thi Na được đính rất nhiều kim cương, khiến người ta xuýt xoa vì độ giàu có nhưng lại mất đi cái vẻ dịu dàng, nhu hòa của cô dâu. Đằng này váy cưới của Tạ Thiên Ngưng, tỏa ra khí chất cao quý rất mãnh liệt, thể hiện được sự giàu sang phú quý, nét sang trọng bên trong. Đây là loại khí chất tỏa ra từ sâu bên trong, sự cao quý, thanh tao đó khiến người người phải khuất phục.
Tạ Thiên Ngưng chẳng qua là một con vịt con xấu xí, vậy mà khoác lên mình chiếc váy cưới này, lại có thể biến thành một con Thiên nga xinh đẹp như vậy sao? Hay cô vốn dĩ chính là thiên nga cao quý? Mặc kệ là cái gì đi nữa thì vịt con xấu xí vẫn mãi xấu xí thôi, không thể biến thành thiên nga được.
Tạ Thiên Ngưng đi xuống cầu thang một cách chậm rãi, mỗi bậc đều bước rất cẩn thận, chỉ sợ bị ngã. Lúc xuống tới đại sảnh, cô mới nhẹ giọng hỏi thím Chu: “Thím Chu, trông có được không?”
Đẹp lắm, thật là đáng yêu, tôi chưa bao giờ thấy một cô dâu nào xinh đẹp như vậy hết. Thật không hổ danh là nhà thiết kế nổi tiếng của nước Pháp, quả nhiên không ai có thể so sánh được. Cái chính vẫn là vì chiếc váy cưới này được khoác ở trên người bà chủ, chỉ có bà chủ mới có thể mặc đẹp được như vậy thôi.” Thím Chu liên tục tán dương, lại cố ý nói lớn một chút, mục đích là để cho mẹ con Ninh Nghiên và Tạ Minh San nghe được.
Không nên e dè với loại người chỉ thích cướp chồng người khác, càng không cần phải sỉ diện cho bọn họ.
Thím Chu, dì đừng nói thế làm tôi xấu hổ.” Tạ Thiên Ngưng ngượng ngùng nhưng cũng cảm thấy trông mình rất ổn.
Mặc lên người chiếc váy cưới này, có một loại cảm giác lâng lâng, thật thoải mái, cũng thật sự có cảm giác mình giống như một nàng công chúa xinh đẹp, cao quý.
Có gì mà ngượng ngùng chứ, tôi chủ nói là sự thật, các cô nói xem có phải không?” Thím Chu cố ý hỏi người giúp việc đứng bên cạnh bà.
Đúng vậy—— Mọi người trăm miệng một lời, đồng thanh trả lời.
Khí thế quá lớn, làm Tạ Minh San có cảm giác mình thật hèn mọn, nửa điểm cũng không bằng Tạ Thiên Ngưng. Cảm giác này thật sự đả kích đến tôn nghiêm lòng tự tin của cô ta.
Cô ta vẫn nghĩ rằng mình ưu tú hơn nhiều so với Tạ Thiên Ngưng, bất kể là phương diện nào cũng đều như vậy cả. Nhưng lúc này nhìn Tạ Thiên Ngưng mặc váy cưới chậm rãi từ trên lầu cao bước xuống, cảm giác ưu tú vượt trội hơn người liền biến mất, ngược lại khiến cô thấy mình sao quá kém cỏi.
Cô ta không bằng được Tạ Thiên Ngưng sao?
Không, cô ta không phải không bằng Tạ Thiên Ngưng, nếu đổi lại cô ta là người mặc chiếc váy cưới này, nhất định cô ta sẽ càng có khí chất hơn hẳn Tạ Thiên Ngưng.
Tạ Minh San nỗ lực tin tưởng vào chính bản thân mình, tuyệt đối không dễ dàng buông tha như vậy. Cô ta bước lên trước, giễu cợt nói: “Chị họ, sống 28 năm trên đời, đây mới là lần đầu được mặc váy cưới nhỉ?”
Đúng vậy, sống 28 năm, lần đầu tiên tôi mặc váy cưới, lại cũng chỉ một lần duy nhất đã tìm thấy hạnh phúc của tôi rồi.” Tạ Thiên Ngưng cười vô cùng vui vẻ, bình thản đáp lại lời giễu cợt kia.
Ý ở ngoài lời, có vài người phải mặc đi mặc lại nhiều lần váy cưới mới có được hạnh phúc. Dĩ nhiên Tạ Minh San nghe được ẩn ý đó, cười lạnh một tiếng: “Làm sao mà chị chắc chắn lần này tìm thấy hạnh phúc vậy?”
Đúng, tôi rất chắc chắn, vô cùng chắc chắn.
Lí do gì để chị có thể xác định như vậy đây?”
Ninh Nghiên ngửi thấy mùi thuốc súng, vội kéo con gái lại, nói nhỏ bên tai cô ta, nhắc nhở: “Minh San, chớ làm loạn, Tạ Thiên Ngưng giờ không dễ chọc đâu. Con cứ như vậy thì chỉ có mình con thua thiệt thôi.”
Tạ Minh San không nghe, dùng sức đẩy bà ra, hiện tại chỉ muốn hạ thấp uy phong của Tạ Thiên Ngưng, cái gì cũng không muốn nghe: “Chị họ, em thật muốn nghe xem tại sao chị lại chắc chắn chỉ mặc váy cưới một lần này là sẽ được hạnh phúc.”
Hôm nay cô ta tới là muốn tìm Phong Khải Trạch, người lại chẳng thấy đâu, còn bị Tạ Thiên Ngưng hạ nhục như vậy, bảo cô sao có thể nuốt trôi cơn tức giận này đây?
Tạ Thiên Ngưng rất vui vẻ, cười tươi, khuôn mặt ánh lên nét hạnh phúc, tự đáy lòng thốt ra: “Bởi tôi tin anh ấy yêu tôi thật lòng, mà tôi cũng yêu anh ấy như vậy. Nói thật với mọi người, tôi và Phong Khải Trạch đã biết nhau từ lúc còn nhỏ, từ 16 năm trước rồi. Anh ấy sẽ không cưới ai ngoài tôi ra. Minh San, cô sớm từ bỏ ý định đi, Khải Trạch chắc chắn không yêu cô đâu.”
Lời này ai cũng nói được, em cũng nói được vậy. Nhưng một người đàn ông có thật lòng yêu chị hay không, cũng không tới phiên chị quyết định được đâu. Không phải chị và Ôn Thiếu Hoa cũng từng có mười năm gắn bó sao, kết quả thế nào, không phải chị là người rõ ràng nhất sao.”
Có điều này chắc cô cũng biết rõ, Ôn Thiếu Hoa không thể so sánh được với Phong Khải Trạch. Hai người họ đâu cùng một loại người. Ôn Thiếu Hoa chỉ coi trọng vẻ bên ngoài, không quan tâm tới cái ẩn chứa bên trong, cho nên anh ta mới có kết quả như ngày hôm nay. Còn Phong Khải Trạch thì khác, anh ấy đã nhận định ai thì chắc chắn sẽ là người đó. Lúc tôi bị Ôn Thiếu Hoa vứt bỏ, xấu xí đến mức nào, vậy mà Phong Khải Trạch cũng không hề ghét bỏ tôi, đủ để thấy anh ấy yêu tôi bằng thật lòng chứ không phải vẻ bề ngoài kia. Cô chỉ nhìn vẻ bề ngoài để phán xét mọi thứ, không hề biết rằng thứ ẩn chứa bên trong con người mới là đẹp nhất, là đáng quý nhất.”
Nhất định hôm nay cô phải đánh bại tính kiêu ngạo của Tạ Minh San.
Thím Chu dẫn đường, Tạ Minh San và Ninh Nghiên theo sát phía sau, đi qua vườn hoa xinh đẹp, tới một căn nhà sang trọng ở phía trước. Hai người đứng ngây ra nhìn ngắm ngôi nhà, cảm giác như mình đang trông thấy một tòa lâu đài bằng vàng lấp lánh, thật là cám dỗ người.
Thím Chu bước lên bậc thang, đi về hướng cửa chính. Lúc gần tới nơi, cửa chính đã mở ra, bà cũng chưa vội vào, quay đầu lại nhìn hai mẹ con vẫn còn đang ngẩn người đứng bên dưới, nhắc nhở: “Hai vị, mời theo tôi.”
A —— a, được. Ninh Nghiên trước tiên lấy lại tinh thần, kéo tay Tạ Minh San một cái, để cô ta tỉnh táo lại, sau đó hai người cùng đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh, hơn mười người bảo vệ xếp hàng đứng thẳng tắp, không nhúc nhích. Không khí đại sảnh vốn cao quý, ôn hòa bỗng bao trùm một tầng uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Tạ Minh San bước trên sàn nhà sáng bóng, không tự chủ thả nhẹ bước chân, sợ giẫm mạnh làm hỏng mất, hai mắt nhìn bốn phía, đối với nơi này cực kỳ hài lòng, chỉ hận mình không được làm chủ nhân nơi này.
Phong Khải Trạch quả nhiên không phải người bình thường, nếu lúc đầu cô ta nhận ra thân phận của anh, chắc chắn sẽ không kết hôn với Ôn Thiếu Hoa mà sẽ giành lấy người đàn ông này.
Mặc dù hơi muộn, nhưng không có nghĩa là không còn cơ hội bày tỏ, giờ cô ta càng thêm quyết tâm thực hiện mục tiêu của mình, không đào góc tường này của Tạ Thiên Ngưng, thề không bỏ qua. (đào góc tường ý chỉ yêu người yêu của người khác)
Ninh Nghiên có chút khúm núm, trong lòng rất hồi hộp, giống như một người hèn mọn khúm núm đi gặp “Nhân vật lớn”, không dám ưỡn thẳng lưng, sợ chọc giận tới người khác gặp phiền toái to. Bà thật không thể tưởng tượng được có một nơi như thế này, cao quý, hoa lệ không nói, còn cả không khí uy nghiêm này nữa, khiến bà muốn nói cũng không dám nói.
Thím Chu dẫn hai người vào đại sảnh, không có ý đối đãi bọn họ như khách, cũng không mời bọn họ ngồi, chỉ lạnh lùng nói: “Bà chủ còn đang bận thử áo cưới ở trên lầu. Hai người chờ một lát.”
Haha, được, được. Ninh Nghiên lập tức niềm nở trả lời, không dám hỏi gì thêm, chỉ biết chờ đợi.
Nhưng Tạ Minh San tức giận, cảm thấy phải chờ đợi như vậy thật mất mặt. Lại nghe nói Tạ Thiên Ngưng đang thử áo cưới, lửa giận càng bốc cháy dữ dội, tức muốn điên lên rồi, chỉ vì trong nhà có quá nhiều người, nên không dám làm loạn, cố gắng trấn tĩnh lại. Sau cùng, thật sự không nhịn được tức giận, mở miệng dò hỏi: “Ông chủ của các người đâu rồi, sao không thấy? Không lẽ cũng đang ở trên đó sao?” Nói xong, tầm mắt không tự chủ được hướng lên trên lầu, trong mắt đều chứa đầy ghen tị.
Cô ta mới thích hợp làm công chúa sống trong hoàng cung này, chứ không phải cô bé lọ lem như Tạ Thiên Ngưng kia.
Thím Chu nhìn thấy ghen tị trong mắt Tạ Minh San, không để ý tới, dứt khoát trả lời: “Ông chủ hôm nay không có nhà, đi làm rồi, rất nhanh cũng sẽ về. Áo cưới của bà chủ chính là do ông chủ ra ngoài đặt làm đó. Chúng tôi đều đang đợi được nhìn bà chủ mặc thử áo cưới, các người thật là có phúc, cũng được nhìn thấy rồi.”
Ha ha —— Ninh Nghiên cười gượng đáp lại, không nói gì.
Tạ Minh San có chút khinh thường, mặc dù trong lòng ghen tị, nhưng lại không ngưỡng mộ chuyện Tạ Thiên Ngưng mặc áo cưới, vì vậy lên giọng châm chọc Không phải chỉ là áo cưới thôi sao, đại khái cũng như nhau cả đi, có cái gì khác lạ đâu, chắc cũng chẳng có gì để nhìn.”
Áo cưới của bà chủ là do nhà thiết kế nổi tiếng nước Pháp thiết kế, mới vừa hoàn thành xong hôm qua, hôm nay liền được máy bay chuyển tới. Mặc dù áo cưới đều có kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, dù chỉ cùng một kiểu áo cưới, nhưng khi mỗi người mặc lên sẽ tạo cảm giác không giống nhau. Có một số thứ, không phải ai cũng có được, ví dụ như là khí chất.”
Lời nói của thím Chu mang theo ý châm chọc rõ ràng, Tạ Minh San nghe ra được nhưng ngại giáp mặt phản bác, đành cười giễu một tiếng, không thèm đôi co với bà nữa.
Cần gì so đo với một Obasan (người ở), bà ta cũng chỉ là người giúp việc, biết cái gì chứ?
Lúc này, trên lầu truyền tới tiếng mở cửa, mọi người đều chăm chú nhìn lên. Một người giúp việc bước ra, mở rộng cửa để người bên trong đi ra được dễ dàng.
Mấy người giúp việc khiến Tạ Thiên Ngưng cảm thấy thật ngượng ngùng, bị các cô ấy biến mình thành cô dâu vô cùng xinh đẹp. Dù rất xấu hổ, nhưng không thể phụ lòng mọi người đã nỗ lực bao lâu, cô đành nhắm mắt bước ra, đưa tay khẽ nâng làn váy dài lên, sợ không cẩn thận sẽ giẫm phải.
Cô giúp việc đi phía sau nâng váy giúp cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Phải đi xuống thật hiên ngang nha, Bà chủ. Đừng sợ, phía sau có chúng tôi rồi, sẽ giúp bà nâng váy, đừng sợ gì cả, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi xuống.”
Tự tin một chút, đi chậm một chút. Bà cứ nghĩ mình như một công chúa cao quý là được rồi.”
Được rồi. Có sự khích lệ của những người giúp việc, Tạ Thiên Ngưng tự tin hơn, ngẩng đầu ưỡn ngực bước xuống, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, trông cô như một nữ thần vô cùng thuần khiết, cao quý.
Đây là kiểu váy cưới thấp ngực, không phải kiểu truyền thống lỗi thời, nó phô bày ra những đường nét xinh đẹp của cô dâu một cách sống động. Đuôi váy kéo dài tới vài mét, tấm voan mỏng trên đầu kéo dài tới phía sau lưng, cùng với đuôi váy kéo lê trên đất theo mỗi bước chân cô. Dọc theo váy là những dải kim tuyến được thêu thủ công vô cùng cầu kì và tinh xảo, dưới ánh sáng chiếu rọi, chúng như phát ra những tia sáng lấp lánh, cực kì phù hợp với chiếc váy cô đang mặc.
Sàn nhà sáng bóng khiến chiếc váy càng đẹp hơn, cũng làm nổi bật hơn nữa vẻ sống động và khí chất của người mặc.
Tạ Minh San nhìn thấy vậy, chỉ biết trợn tròn mắt, trong lòng không ngừng hâm mộ. Không thể không thừa nhận Tạ Thiên Ngưng mặc chiếc váy cưới này, giống như một nàng công chúa vừa xinh đẹp lại có khí chất cao quý.
Đây quả thực là váy cưới đẹp nhất cô ta từng thấy, ngay cả ảnh cưới mà Hồng Thi Na từng khoe khoang trên mạng cũng không đẹp được như vậy. Váy cưới của Hồng Thi Na được đính rất nhiều kim cương, khiến người ta xuýt xoa vì độ giàu có nhưng lại mất đi cái vẻ dịu dàng, nhu hòa của cô dâu. Đằng này váy cưới của Tạ Thiên Ngưng, tỏa ra khí chất cao quý rất mãnh liệt, thể hiện được sự giàu sang phú quý, nét sang trọng bên trong. Đây là loại khí chất tỏa ra từ sâu bên trong, sự cao quý, thanh tao đó khiến người người phải khuất phục.
Tạ Thiên Ngưng chẳng qua là một con vịt con xấu xí, vậy mà khoác lên mình chiếc váy cưới này, lại có thể biến thành một con Thiên nga xinh đẹp như vậy sao? Hay cô vốn dĩ chính là thiên nga cao quý? Mặc kệ là cái gì đi nữa thì vịt con xấu xí vẫn mãi xấu xí thôi, không thể biến thành thiên nga được.
Tạ Thiên Ngưng đi xuống cầu thang một cách chậm rãi, mỗi bậc đều bước rất cẩn thận, chỉ sợ bị ngã. Lúc xuống tới đại sảnh, cô mới nhẹ giọng hỏi thím Chu: “Thím Chu, trông có được không?”
Đẹp lắm, thật là đáng yêu, tôi chưa bao giờ thấy một cô dâu nào xinh đẹp như vậy hết. Thật không hổ danh là nhà thiết kế nổi tiếng của nước Pháp, quả nhiên không ai có thể so sánh được. Cái chính vẫn là vì chiếc váy cưới này được khoác ở trên người bà chủ, chỉ có bà chủ mới có thể mặc đẹp được như vậy thôi.” Thím Chu liên tục tán dương, lại cố ý nói lớn một chút, mục đích là để cho mẹ con Ninh Nghiên và Tạ Minh San nghe được.
Không nên e dè với loại người chỉ thích cướp chồng người khác, càng không cần phải sỉ diện cho bọn họ.
Thím Chu, dì đừng nói thế làm tôi xấu hổ.” Tạ Thiên Ngưng ngượng ngùng nhưng cũng cảm thấy trông mình rất ổn.
Mặc lên người chiếc váy cưới này, có một loại cảm giác lâng lâng, thật thoải mái, cũng thật sự có cảm giác mình giống như một nàng công chúa xinh đẹp, cao quý.
Có gì mà ngượng ngùng chứ, tôi chủ nói là sự thật, các cô nói xem có phải không?” Thím Chu cố ý hỏi người giúp việc đứng bên cạnh bà.
Đúng vậy—— Mọi người trăm miệng một lời, đồng thanh trả lời.
Khí thế quá lớn, làm Tạ Minh San có cảm giác mình thật hèn mọn, nửa điểm cũng không bằng Tạ Thiên Ngưng. Cảm giác này thật sự đả kích đến tôn nghiêm lòng tự tin của cô ta.
Cô ta vẫn nghĩ rằng mình ưu tú hơn nhiều so với Tạ Thiên Ngưng, bất kể là phương diện nào cũng đều như vậy cả. Nhưng lúc này nhìn Tạ Thiên Ngưng mặc váy cưới chậm rãi từ trên lầu cao bước xuống, cảm giác ưu tú vượt trội hơn người liền biến mất, ngược lại khiến cô thấy mình sao quá kém cỏi.
Cô ta không bằng được Tạ Thiên Ngưng sao?
Không, cô ta không phải không bằng Tạ Thiên Ngưng, nếu đổi lại cô ta là người mặc chiếc váy cưới này, nhất định cô ta sẽ càng có khí chất hơn hẳn Tạ Thiên Ngưng.
Tạ Minh San nỗ lực tin tưởng vào chính bản thân mình, tuyệt đối không dễ dàng buông tha như vậy. Cô ta bước lên trước, giễu cợt nói: “Chị họ, sống 28 năm trên đời, đây mới là lần đầu được mặc váy cưới nhỉ?”
Đúng vậy, sống 28 năm, lần đầu tiên tôi mặc váy cưới, lại cũng chỉ một lần duy nhất đã tìm thấy hạnh phúc của tôi rồi.” Tạ Thiên Ngưng cười vô cùng vui vẻ, bình thản đáp lại lời giễu cợt kia.
Ý ở ngoài lời, có vài người phải mặc đi mặc lại nhiều lần váy cưới mới có được hạnh phúc. Dĩ nhiên Tạ Minh San nghe được ẩn ý đó, cười lạnh một tiếng: “Làm sao mà chị chắc chắn lần này tìm thấy hạnh phúc vậy?”
Đúng, tôi rất chắc chắn, vô cùng chắc chắn.
Lí do gì để chị có thể xác định như vậy đây?”
Ninh Nghiên ngửi thấy mùi thuốc súng, vội kéo con gái lại, nói nhỏ bên tai cô ta, nhắc nhở: “Minh San, chớ làm loạn, Tạ Thiên Ngưng giờ không dễ chọc đâu. Con cứ như vậy thì chỉ có mình con thua thiệt thôi.”
Tạ Minh San không nghe, dùng sức đẩy bà ra, hiện tại chỉ muốn hạ thấp uy phong của Tạ Thiên Ngưng, cái gì cũng không muốn nghe: “Chị họ, em thật muốn nghe xem tại sao chị lại chắc chắn chỉ mặc váy cưới một lần này là sẽ được hạnh phúc.”
Hôm nay cô ta tới là muốn tìm Phong Khải Trạch, người lại chẳng thấy đâu, còn bị Tạ Thiên Ngưng hạ nhục như vậy, bảo cô sao có thể nuốt trôi cơn tức giận này đây?
Tạ Thiên Ngưng rất vui vẻ, cười tươi, khuôn mặt ánh lên nét hạnh phúc, tự đáy lòng thốt ra: “Bởi tôi tin anh ấy yêu tôi thật lòng, mà tôi cũng yêu anh ấy như vậy. Nói thật với mọi người, tôi và Phong Khải Trạch đã biết nhau từ lúc còn nhỏ, từ 16 năm trước rồi. Anh ấy sẽ không cưới ai ngoài tôi ra. Minh San, cô sớm từ bỏ ý định đi, Khải Trạch chắc chắn không yêu cô đâu.”
Lời này ai cũng nói được, em cũng nói được vậy. Nhưng một người đàn ông có thật lòng yêu chị hay không, cũng không tới phiên chị quyết định được đâu. Không phải chị và Ôn Thiếu Hoa cũng từng có mười năm gắn bó sao, kết quả thế nào, không phải chị là người rõ ràng nhất sao.”
Có điều này chắc cô cũng biết rõ, Ôn Thiếu Hoa không thể so sánh được với Phong Khải Trạch. Hai người họ đâu cùng một loại người. Ôn Thiếu Hoa chỉ coi trọng vẻ bên ngoài, không quan tâm tới cái ẩn chứa bên trong, cho nên anh ta mới có kết quả như ngày hôm nay. Còn Phong Khải Trạch thì khác, anh ấy đã nhận định ai thì chắc chắn sẽ là người đó. Lúc tôi bị Ôn Thiếu Hoa vứt bỏ, xấu xí đến mức nào, vậy mà Phong Khải Trạch cũng không hề ghét bỏ tôi, đủ để thấy anh ấy yêu tôi bằng thật lòng chứ không phải vẻ bề ngoài kia. Cô chỉ nhìn vẻ bề ngoài để phán xét mọi thứ, không hề biết rằng thứ ẩn chứa bên trong con người mới là đẹp nhất, là đáng quý nhất.”
Nhất định hôm nay cô phải đánh bại tính kiêu ngạo của Tạ Minh San.
/326
|