Bất ngờ được ở trong một căn phòng quá sang trọng, khiến cô có chút không quen, cả ngày ngoại trừ ăn cùng ngủ ra, phần lớn đều ngồi chơi một chỗ, sống như vậy thật có chút lãng phí.
Cứ tiếp tục kéo dài cô sẽ chết vì chán mất. Không chỉ vậy, sáng sớm hôm nay Phong Khải Trạch đã vội đi ra ngoài, nói là có chuyện rất quan trọng cần phải giải quyết, để cô một mình nhàm chán ở nhà.
Bà chủ, đã đến giờ dùng cơm, lúc nãy ông chủ có gọi về dặn dò, nhất định phải để bà ăn cơm đúng giờ. Thím Chu bước vào đại sảnh, cung kính nói chuyện với người đang ngồi xếp bằng trên ghế sa lon.
Tạ Thiên Ngưng ngồi rất bất nhã, hai chân trắng đặt hết lên trên ghế, ôm chặt cái gối trong ngực, ngẩng đầu xem TV, từng biểu hiện của cơ mặt đều lộ ra sự nhàm chán, sau khi nghe thím Chu nói, hồi lâu mới có lời đáp uể oải: Ờ...
Haizz, ăn cơm một mình sao, thật chán.
Bữa ăn hôm nay bà chủ thấy có vừa miệng không, nếu có chỗ nào không vừa ý cứ nói rõ, chúng tôi nhất định sẽ điều chỉnh lại. Thím Chu đứng chực ở một bên, thận trọng hầu hạ, chỉ sợ mắc phải sai sót gì.
Thím Chu không cần phải thế, đừng coi tôi như một kẻ đáng sợ, cứ làm đại là được. Đối với chuyện ăn uống tôi cũng không có kén chọn lắm, miễn sao no bụng là được.
Bà chủ, ông chủ đã dặn, tất cả đều phải hợp ý bà chủ, một chút không được sơ sót.
Hôm nay anh ta không có về, thím cứ yên tâm đi. Hơn nữa nhiều đồ ăn như vậy, mình tôi ăn cũng không hết, hay là thím cùng ăn với tôi đi, kêu mấy cô phụ bếp lên đây ăn chung luôn!
Tạ Thiên Ngưng thân thiện mời mọc, tựa như đang nói chuyện với người quen.
Nhưng với thím Chu mà nói, đó là chuyện vô cùng đáng sợ, vội vàng cự tuyệt: Cảm ơn bà chủ, nhưng chúng tôi đã ăn rồi, bà chủ cứ tự nhiên đi.
Thím đừng gạt tôi, tôi chắc chắn thím chưa có ăn cơm. Thím Chu cứ xem như giúp tôi ăn cơm đi, tôi ngồi ăn một mình chán lắm, hơn nữa, nhiều món ăn như vậy, sao tôi có thể ăn hết được, ngồi xuống ăn chung đi. Tạ Thiên Ngưng vẫn tiếp tục lôi kéo thím Chu ngồi xuống ăn.
Nhưng thím Chu vẫn không dám, kiên quyết không ngồi xuống, thậm chí có chút hốt hoảng: Bà chủ à, tôi nghĩ tôi nên xuống ăn cơm ở phòng bếp thì hay hơn.
Tại sao?
Không có gì, do thói quen thôi. Trước giờ tôi đều ăn cơm ở đó, nếu như ăn ở đây, nhất định tôi sẽ ăn không vô.
Vì giữ công việc này, dù ở bất cứ tình huống gì, bà cũng không thể phạm sai lầm, cho nên luôn luôn cẩn thận làm việc, để tránh phạm lỗi.
Được rồi, vậy tôi ăn một mình. Tạ Thiên Ngưng không níu kéoThím Chu nữa, cầm chén đũa lên, ngồi ăn một mình.
Cô hiểu được khó xử của thím Chu, ăn cơm trong lo sợ thấp thỏm như thế, thật sự rất khó ăn.
Lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
Tạ Thiên Ngưng đặt chén đũa xuống, cầm điện thoại di động lên, nhìn màn hình, thấy Đinh Tiểu Nhiên gọi tới, vì thế nhanh chóng bắt máy, nghe đầu dây bên kia nói xong, mặt cô liền trầm xuống, sau đó nhẹ giọng nói: Đợi mình nửa tiếng, mình lập tức tới ngay.
Nói xong, liền cúp điện thoại, không tiếp tục ăn nữa, vội vã chạy lên lầu thay quần áo.
Thím Chu thấythức ăn vẫn còn y nguyên trên bàn, sốt ruột nói: Bà chủ vẫn chưa ăn cơm mà! Ông chủ đã nói nhất định phải cho bà chủ ăn cơm đúng bữa.
Thím Chu, bà cùng mấy cô kia ăn hết đi, tôi đi ra ngoài ăn cơm với bạn. Lúc này Tạ Thiên Ngưng đang ở trên lầu nói vọng xuống, nói xong liền chạy vô trong phòng thay quần áo.
Thím Chu lo sợ nhíu mày, trong lòng thấp thỏm vô cùng. Chuyện ông chủ đã dặn, nếu như làm không tốt, bà chắc chắn sẽ bị phạt, nhưng bà chủ không chịu ăn cơm, bà còn có thể làm được gì?
Thôi vậy, dù sao ông chủ rất nghe lời bà chủ, chỉ cần bà chủ không tức giận là được.
Chưa đầy 10 phút, Tạ Thiên Ngưng đã thay xong quần áo, cầm túi xách, mang giày cao gót chạy nhanh xuống lầu dưới.
Thím Chu đang dọn dẹp thức ăn trên bàn, nghe tiếng chân vội vàng của cô, sợ hết hồn, vội để việc xuống, đi ra trước nhắc nhở: Bà chủ đi chậm lại, ngã bây giờ.
Không sao đâu, tôi không phải đồ thủy tinh, không dễ ngã như vậy. Thôi giờ tôi đang bận, lát nói sau, bye bye. Tạ Thiên Ngưng vẫn cứ thế, hối hả chạy đi mất dạng.
Haizz . Thím Chu chỉ đành thở dài, không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục thu dọn.
----
Đinh Tiểu Nhiên đứng một mình ở ven đường, khuôn mặt nhợt nhạt buồn bã, ngơ ngẩn nhìn dòng người qua lại, trông giống như đang chờ ai đó, tuy cô đã cố gắng che giấu nổi đau khổ trên khuôn mặt, nhưng vẫn không thể che đậy những thương tổn trong lòng mình.
[Tiểu Lục : tớ đọc xong ko hỉu ý bà tác giả là sao =”= biểu hiện đau khổ ra ngoài lại cố che giấu ra ngoài nhưng ko giấu bên trong. Hại não tớ à? > <]
Một lúc sau, một chiếc taxi dừng lại trước mặt cô, Tạ Thiên Ngưng vội vàng xuống xe, vừa thấy cô liền hỏi: Tiểu Nhiên, cậu có sao không?
Mình không sao, mình đã sớm dự ` liệu trước chuyện Điền Vĩ sẽ nói chia tay rồi, nên cũng không thấy đau lòng lắm. Đinh Tiểu Nhiên cố gắng kìm nén nỗi đau, dứt khoát không rơi lệ, biểu hiện mình rất kiên cường.
Vốn đã biết trước, sao còn đau lòng?
Tạ Thiên Ngưng bước đến, ôm cô thật chặt, sau đó buông cô ra, an ủi: Đàn ông như vậy không có càng tốt, tên đó không đáng để cậu giao phó hạnh phúc cả đời. Hơn nữa, chia tay với hắn cũng là một chuyện tốt, cậu có thể giống như mình, tiếp tục đi tìm hạnh phúc thật sự của bản thân.
Mình không có mạng tốt như cậu. Nhưng cậu nói cũng đúng mình cũng không nên đau lòng quá, đàn ông như vậy không có càng tốt. Haha. Đinh Tiểu Nhiên vui vẻ cười cười, không muốn khổ sở vì chuyện này nữa.
Cậu có thể suy nghĩ thông suốt như thế là tốt, để ăn mừng việc cậu thoát khỏi bể khổ, hôm nay mình khao, cậu muốn ăn gì cũng được.
Có thật không?
Thật.
Thiên Ngưng, giờ cậu không phải là người bình thường, nếu như đã nói khao mình, thì không thể nào chọn đại ở quán ăn ven đường, mà phải đãi ăn ở nhà hàng sang trọng đó, có được không? Thiên Ngưng đáng yêu, cậu mời mình ăn một bữa trong một nhà hàng sang trọng nha, cho mình vui một chút đi, dù sao tiền cậu cũng nhiều, chút tiền lẻ này không thấm thía gì đâu. Đinh Tiểu Nhiên làm nũng.
Cậu dùng công phu sư tử ngoạm đấy à. Tạ Thiên Ngưng xem thường nhìn chằm chằm cô, nhưng trong lòng thì không hề bận tâm đến.
Vậy cậu hãy để cho con sư tử Tiểu Nhiên này cắn một miếng nhé? Mình vừa mới thất tình, cậu xem như băng bó vết thương lòng cho mình đi.
Được được, cho cậu cắn một cái đó, ai bảo cậu là bạn thân nhất của mình. Hôm nay cậu muốn ăn ở đâu, ăn ở chỗ nào cứ nói đi, mình đều khao hết.
Ở phía trước có một nhà hàng kiểu Tây, vào uống một ly nước cũng tốn cả ngàn tệ, nếu như ăn một bữa, giá có thể là ——
Đinh Tiểu Nhiên đang tính toán chi phí, nhưng cô còn chưa tính xong thì đã bị Tạ Thiên Ngưng lôi đi rồi.
Bao nhiêu không quan trọng, chỉ cần có thể bồi bổ tốt cho cái bụng của Tiểu Nhiên, mình đều không tiếc, đi thôi.
Thiên Ngưng, cậu phải nhớ kĩ lời cậu nói đó, lát nữa thấy mình ăn nhiều, cậu cũng không phép oán trách bất kì lời nào. Đinh Tiểu Nhiên vô cùng vui vẻ, đã sớm đem chuyện thất tình vứt ra khỏi tâm trí, hiện tại trong đầu cô tràn ngập hình ảnh các món ăn ngon.
Nếu quả thật đau lòng, thì ngay sau khi biết Điền Vĩ chung chạ với người đàn bà khác, cô đã đau lòng rồi, nên hiện giờ cô cũng không còn đau lòng lắm.
Có lẽ rời khỏi tên đàn ông thối tha này xong, cô có thể gặp được một người tốt hơn.
Tạ Thiên Ngưng dẫn Đinh Tiểu Nhiên vào nhà hàng kiểu Tây ở đằng trước, vừa mới bước vào cửa, còn chưa kịp nhìn rõ khung cảnh bên trong ra sao đã thấy nhân viên tiếp tân tiến đến chào hỏi: Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách đến dùng cơm sao?
Đúng vậy.
Xin mời.
Đinh Tiểu Nhiên im lặng theo sát Tạ Thiên Ngưng, vừa đi vừa quan sát xung quanh nhà hàng, trong lòng khá căng thẳng.
Bất kể người trong phòng ăn này dùng động tác gì, đều trông rất cao quý, tao nhã, lại có khí chất, còn lộ ra vẻ giàu có.
Nếu không có nhiều tiền, tuyệt đối không thể nào ngồi ở chỗ này, chậm rãi ăn cơm, uống trà, nói chuyện phiếm.
Dưới sự hướng dẫn của tiếp tân, Tạ Thiên Ngưng đi tới bàn của hai người, trực tiếp ngồi xuống, thấy Đinh Tiểu Nhiên còn đứng ngây ngốc, vì vậy cười cười, nhẹ giọng nói: Tiểu Nhiên, ngồi xuống đi.
Ngày thường, Phong Khải Trạch hay mang cô tới chỗ như thế này ăn cơm, dần dần cũng tập thành thói quen, nên cô có thể thích ứng được mọi hoàn cảnh ở đây.
Ừ. Đinh Tiểu Nhiên cứng ngắc đáp một tiếng, sau đó ngây ngốc ngồi xuống, cảm thấy có chút hối hận khi đòi đến chỗ này.
Lúc đứng bên ngoài nhà hàng này liền rất muốn vào trong, nhưng sau khi đi vào rồi lại rất căng thẳng, đến mức cô cũng chẳng còn thèm ăn.
Chẳng bằng đến ăn cơm ở một tiệm ven đường, cô có thể ăn một cách thoải mái.
Quý khách muốn dùng gì? . Nhân viên phục vụ cung kính đưa ra hai quyển thực đơn, mỗi người một cuốn, nhưng phần lớn sự chú ý đều tập trung vào Tạ Thiên Ngưng.
Mặc dù anh chỉ là nhân viên phục vụ ở đây, nhưng đã tiếp xúc rất nhiều khách hàng, tự nhiên có thể dựa trên trang phục mà phân chia cấp bậc khách hàng.
Tiểu Nhiên, cậu muốn ăn gì cứ việc gọi. Tạ Thiên Ngưng không chọn, mà đưa cho Đinh Tiểu Nhiên chọn.
Đinh Tiểu Nhiên nhìn thực đơn, trợn tròn mắt, giá tiền bên cạnh còn đắt hơn mạng người, vượt xa khỏi tưởng tượng của cô, căn bản không dám chọn, vì vậy ngượng ngùng cười, lúng túng nói: Thiên Ngưng, cậu chọn đi.
Trước giờ cậu có khách sáo như vậy đâu, hôm nay sao lại như thế? Không cần nhìn giá tiền bên cạnh, chỉ cần nhìn tên thức ăn trước mặt, muốn ăn món gì thì chọn món đó.
Tạ Thiên Ngưng biết cô đang nghĩ gì, vì vậy nói trấn an cô.
Đây là cậu nói đó, mình sẽ chọn. Đinh Tiểu Nhiên nghe được những lời này liền yên tâm, sau đó cầm thực đơn lên, dùng tay chỉ tên thức ăn, không nói ra tên món ăn, trực tiếp sử dụng ngón tay chọn từng món ăn cho nhân viên thấy.
Cái này, cái này, còn có cái này, à cái này, cái này nữa. . . . . .
Nhân viên phục vụ cầm bút, vội vàng ghi kĩ trên giấy.
Tạ Thiên Ngưng cười nhạt một tiếng, không để ý Đinh Tiểu Nhiên đang gọi món ăn gì, ngồi im lặng một chỗ, cảm thấy có chút nhàm chán, vì vậy nhìn xung quanh một tí, kết quả thấy bàn bên cạnh có một người đàn ông, cầm một sợi dây chuyền trong tay, không ngừng giới thiệu cho một quý bà triệu phú trung niên, giống như đang thuyết phục bà ta mua nó.
Nhưng sao sợi dây chuyền trông thấy quen quá vậy?
Cứ tiếp tục kéo dài cô sẽ chết vì chán mất. Không chỉ vậy, sáng sớm hôm nay Phong Khải Trạch đã vội đi ra ngoài, nói là có chuyện rất quan trọng cần phải giải quyết, để cô một mình nhàm chán ở nhà.
Bà chủ, đã đến giờ dùng cơm, lúc nãy ông chủ có gọi về dặn dò, nhất định phải để bà ăn cơm đúng giờ. Thím Chu bước vào đại sảnh, cung kính nói chuyện với người đang ngồi xếp bằng trên ghế sa lon.
Tạ Thiên Ngưng ngồi rất bất nhã, hai chân trắng đặt hết lên trên ghế, ôm chặt cái gối trong ngực, ngẩng đầu xem TV, từng biểu hiện của cơ mặt đều lộ ra sự nhàm chán, sau khi nghe thím Chu nói, hồi lâu mới có lời đáp uể oải: Ờ...
Haizz, ăn cơm một mình sao, thật chán.
Bữa ăn hôm nay bà chủ thấy có vừa miệng không, nếu có chỗ nào không vừa ý cứ nói rõ, chúng tôi nhất định sẽ điều chỉnh lại. Thím Chu đứng chực ở một bên, thận trọng hầu hạ, chỉ sợ mắc phải sai sót gì.
Thím Chu không cần phải thế, đừng coi tôi như một kẻ đáng sợ, cứ làm đại là được. Đối với chuyện ăn uống tôi cũng không có kén chọn lắm, miễn sao no bụng là được.
Bà chủ, ông chủ đã dặn, tất cả đều phải hợp ý bà chủ, một chút không được sơ sót.
Hôm nay anh ta không có về, thím cứ yên tâm đi. Hơn nữa nhiều đồ ăn như vậy, mình tôi ăn cũng không hết, hay là thím cùng ăn với tôi đi, kêu mấy cô phụ bếp lên đây ăn chung luôn!
Tạ Thiên Ngưng thân thiện mời mọc, tựa như đang nói chuyện với người quen.
Nhưng với thím Chu mà nói, đó là chuyện vô cùng đáng sợ, vội vàng cự tuyệt: Cảm ơn bà chủ, nhưng chúng tôi đã ăn rồi, bà chủ cứ tự nhiên đi.
Thím đừng gạt tôi, tôi chắc chắn thím chưa có ăn cơm. Thím Chu cứ xem như giúp tôi ăn cơm đi, tôi ngồi ăn một mình chán lắm, hơn nữa, nhiều món ăn như vậy, sao tôi có thể ăn hết được, ngồi xuống ăn chung đi. Tạ Thiên Ngưng vẫn tiếp tục lôi kéo thím Chu ngồi xuống ăn.
Nhưng thím Chu vẫn không dám, kiên quyết không ngồi xuống, thậm chí có chút hốt hoảng: Bà chủ à, tôi nghĩ tôi nên xuống ăn cơm ở phòng bếp thì hay hơn.
Tại sao?
Không có gì, do thói quen thôi. Trước giờ tôi đều ăn cơm ở đó, nếu như ăn ở đây, nhất định tôi sẽ ăn không vô.
Vì giữ công việc này, dù ở bất cứ tình huống gì, bà cũng không thể phạm sai lầm, cho nên luôn luôn cẩn thận làm việc, để tránh phạm lỗi.
Được rồi, vậy tôi ăn một mình. Tạ Thiên Ngưng không níu kéoThím Chu nữa, cầm chén đũa lên, ngồi ăn một mình.
Cô hiểu được khó xử của thím Chu, ăn cơm trong lo sợ thấp thỏm như thế, thật sự rất khó ăn.
Lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
Tạ Thiên Ngưng đặt chén đũa xuống, cầm điện thoại di động lên, nhìn màn hình, thấy Đinh Tiểu Nhiên gọi tới, vì thế nhanh chóng bắt máy, nghe đầu dây bên kia nói xong, mặt cô liền trầm xuống, sau đó nhẹ giọng nói: Đợi mình nửa tiếng, mình lập tức tới ngay.
Nói xong, liền cúp điện thoại, không tiếp tục ăn nữa, vội vã chạy lên lầu thay quần áo.
Thím Chu thấythức ăn vẫn còn y nguyên trên bàn, sốt ruột nói: Bà chủ vẫn chưa ăn cơm mà! Ông chủ đã nói nhất định phải cho bà chủ ăn cơm đúng bữa.
Thím Chu, bà cùng mấy cô kia ăn hết đi, tôi đi ra ngoài ăn cơm với bạn. Lúc này Tạ Thiên Ngưng đang ở trên lầu nói vọng xuống, nói xong liền chạy vô trong phòng thay quần áo.
Thím Chu lo sợ nhíu mày, trong lòng thấp thỏm vô cùng. Chuyện ông chủ đã dặn, nếu như làm không tốt, bà chắc chắn sẽ bị phạt, nhưng bà chủ không chịu ăn cơm, bà còn có thể làm được gì?
Thôi vậy, dù sao ông chủ rất nghe lời bà chủ, chỉ cần bà chủ không tức giận là được.
Chưa đầy 10 phút, Tạ Thiên Ngưng đã thay xong quần áo, cầm túi xách, mang giày cao gót chạy nhanh xuống lầu dưới.
Thím Chu đang dọn dẹp thức ăn trên bàn, nghe tiếng chân vội vàng của cô, sợ hết hồn, vội để việc xuống, đi ra trước nhắc nhở: Bà chủ đi chậm lại, ngã bây giờ.
Không sao đâu, tôi không phải đồ thủy tinh, không dễ ngã như vậy. Thôi giờ tôi đang bận, lát nói sau, bye bye. Tạ Thiên Ngưng vẫn cứ thế, hối hả chạy đi mất dạng.
Haizz . Thím Chu chỉ đành thở dài, không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục thu dọn.
----
Đinh Tiểu Nhiên đứng một mình ở ven đường, khuôn mặt nhợt nhạt buồn bã, ngơ ngẩn nhìn dòng người qua lại, trông giống như đang chờ ai đó, tuy cô đã cố gắng che giấu nổi đau khổ trên khuôn mặt, nhưng vẫn không thể che đậy những thương tổn trong lòng mình.
[Tiểu Lục : tớ đọc xong ko hỉu ý bà tác giả là sao =”= biểu hiện đau khổ ra ngoài lại cố che giấu ra ngoài nhưng ko giấu bên trong. Hại não tớ à? > <]
Một lúc sau, một chiếc taxi dừng lại trước mặt cô, Tạ Thiên Ngưng vội vàng xuống xe, vừa thấy cô liền hỏi: Tiểu Nhiên, cậu có sao không?
Mình không sao, mình đã sớm dự ` liệu trước chuyện Điền Vĩ sẽ nói chia tay rồi, nên cũng không thấy đau lòng lắm. Đinh Tiểu Nhiên cố gắng kìm nén nỗi đau, dứt khoát không rơi lệ, biểu hiện mình rất kiên cường.
Vốn đã biết trước, sao còn đau lòng?
Tạ Thiên Ngưng bước đến, ôm cô thật chặt, sau đó buông cô ra, an ủi: Đàn ông như vậy không có càng tốt, tên đó không đáng để cậu giao phó hạnh phúc cả đời. Hơn nữa, chia tay với hắn cũng là một chuyện tốt, cậu có thể giống như mình, tiếp tục đi tìm hạnh phúc thật sự của bản thân.
Mình không có mạng tốt như cậu. Nhưng cậu nói cũng đúng mình cũng không nên đau lòng quá, đàn ông như vậy không có càng tốt. Haha. Đinh Tiểu Nhiên vui vẻ cười cười, không muốn khổ sở vì chuyện này nữa.
Cậu có thể suy nghĩ thông suốt như thế là tốt, để ăn mừng việc cậu thoát khỏi bể khổ, hôm nay mình khao, cậu muốn ăn gì cũng được.
Có thật không?
Thật.
Thiên Ngưng, giờ cậu không phải là người bình thường, nếu như đã nói khao mình, thì không thể nào chọn đại ở quán ăn ven đường, mà phải đãi ăn ở nhà hàng sang trọng đó, có được không? Thiên Ngưng đáng yêu, cậu mời mình ăn một bữa trong một nhà hàng sang trọng nha, cho mình vui một chút đi, dù sao tiền cậu cũng nhiều, chút tiền lẻ này không thấm thía gì đâu. Đinh Tiểu Nhiên làm nũng.
Cậu dùng công phu sư tử ngoạm đấy à. Tạ Thiên Ngưng xem thường nhìn chằm chằm cô, nhưng trong lòng thì không hề bận tâm đến.
Vậy cậu hãy để cho con sư tử Tiểu Nhiên này cắn một miếng nhé? Mình vừa mới thất tình, cậu xem như băng bó vết thương lòng cho mình đi.
Được được, cho cậu cắn một cái đó, ai bảo cậu là bạn thân nhất của mình. Hôm nay cậu muốn ăn ở đâu, ăn ở chỗ nào cứ nói đi, mình đều khao hết.
Ở phía trước có một nhà hàng kiểu Tây, vào uống một ly nước cũng tốn cả ngàn tệ, nếu như ăn một bữa, giá có thể là ——
Đinh Tiểu Nhiên đang tính toán chi phí, nhưng cô còn chưa tính xong thì đã bị Tạ Thiên Ngưng lôi đi rồi.
Bao nhiêu không quan trọng, chỉ cần có thể bồi bổ tốt cho cái bụng của Tiểu Nhiên, mình đều không tiếc, đi thôi.
Thiên Ngưng, cậu phải nhớ kĩ lời cậu nói đó, lát nữa thấy mình ăn nhiều, cậu cũng không phép oán trách bất kì lời nào. Đinh Tiểu Nhiên vô cùng vui vẻ, đã sớm đem chuyện thất tình vứt ra khỏi tâm trí, hiện tại trong đầu cô tràn ngập hình ảnh các món ăn ngon.
Nếu quả thật đau lòng, thì ngay sau khi biết Điền Vĩ chung chạ với người đàn bà khác, cô đã đau lòng rồi, nên hiện giờ cô cũng không còn đau lòng lắm.
Có lẽ rời khỏi tên đàn ông thối tha này xong, cô có thể gặp được một người tốt hơn.
Tạ Thiên Ngưng dẫn Đinh Tiểu Nhiên vào nhà hàng kiểu Tây ở đằng trước, vừa mới bước vào cửa, còn chưa kịp nhìn rõ khung cảnh bên trong ra sao đã thấy nhân viên tiếp tân tiến đến chào hỏi: Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách đến dùng cơm sao?
Đúng vậy.
Xin mời.
Đinh Tiểu Nhiên im lặng theo sát Tạ Thiên Ngưng, vừa đi vừa quan sát xung quanh nhà hàng, trong lòng khá căng thẳng.
Bất kể người trong phòng ăn này dùng động tác gì, đều trông rất cao quý, tao nhã, lại có khí chất, còn lộ ra vẻ giàu có.
Nếu không có nhiều tiền, tuyệt đối không thể nào ngồi ở chỗ này, chậm rãi ăn cơm, uống trà, nói chuyện phiếm.
Dưới sự hướng dẫn của tiếp tân, Tạ Thiên Ngưng đi tới bàn của hai người, trực tiếp ngồi xuống, thấy Đinh Tiểu Nhiên còn đứng ngây ngốc, vì vậy cười cười, nhẹ giọng nói: Tiểu Nhiên, ngồi xuống đi.
Ngày thường, Phong Khải Trạch hay mang cô tới chỗ như thế này ăn cơm, dần dần cũng tập thành thói quen, nên cô có thể thích ứng được mọi hoàn cảnh ở đây.
Ừ. Đinh Tiểu Nhiên cứng ngắc đáp một tiếng, sau đó ngây ngốc ngồi xuống, cảm thấy có chút hối hận khi đòi đến chỗ này.
Lúc đứng bên ngoài nhà hàng này liền rất muốn vào trong, nhưng sau khi đi vào rồi lại rất căng thẳng, đến mức cô cũng chẳng còn thèm ăn.
Chẳng bằng đến ăn cơm ở một tiệm ven đường, cô có thể ăn một cách thoải mái.
Quý khách muốn dùng gì? . Nhân viên phục vụ cung kính đưa ra hai quyển thực đơn, mỗi người một cuốn, nhưng phần lớn sự chú ý đều tập trung vào Tạ Thiên Ngưng.
Mặc dù anh chỉ là nhân viên phục vụ ở đây, nhưng đã tiếp xúc rất nhiều khách hàng, tự nhiên có thể dựa trên trang phục mà phân chia cấp bậc khách hàng.
Tiểu Nhiên, cậu muốn ăn gì cứ việc gọi. Tạ Thiên Ngưng không chọn, mà đưa cho Đinh Tiểu Nhiên chọn.
Đinh Tiểu Nhiên nhìn thực đơn, trợn tròn mắt, giá tiền bên cạnh còn đắt hơn mạng người, vượt xa khỏi tưởng tượng của cô, căn bản không dám chọn, vì vậy ngượng ngùng cười, lúng túng nói: Thiên Ngưng, cậu chọn đi.
Trước giờ cậu có khách sáo như vậy đâu, hôm nay sao lại như thế? Không cần nhìn giá tiền bên cạnh, chỉ cần nhìn tên thức ăn trước mặt, muốn ăn món gì thì chọn món đó.
Tạ Thiên Ngưng biết cô đang nghĩ gì, vì vậy nói trấn an cô.
Đây là cậu nói đó, mình sẽ chọn. Đinh Tiểu Nhiên nghe được những lời này liền yên tâm, sau đó cầm thực đơn lên, dùng tay chỉ tên thức ăn, không nói ra tên món ăn, trực tiếp sử dụng ngón tay chọn từng món ăn cho nhân viên thấy.
Cái này, cái này, còn có cái này, à cái này, cái này nữa. . . . . .
Nhân viên phục vụ cầm bút, vội vàng ghi kĩ trên giấy.
Tạ Thiên Ngưng cười nhạt một tiếng, không để ý Đinh Tiểu Nhiên đang gọi món ăn gì, ngồi im lặng một chỗ, cảm thấy có chút nhàm chán, vì vậy nhìn xung quanh một tí, kết quả thấy bàn bên cạnh có một người đàn ông, cầm một sợi dây chuyền trong tay, không ngừng giới thiệu cho một quý bà triệu phú trung niên, giống như đang thuyết phục bà ta mua nó.
Nhưng sao sợi dây chuyền trông thấy quen quá vậy?
/326
|