Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Rời khỏi Trung Hưng Điện, Lý Hiển ngoắc tay kêu Thục Nhàn lại.
Hắn bảo muốn đi Tú Các bên cạnh cung Thừa Đức một chút, bảo cô cô chuẩn bị trước.
Lý Hiển trước giờ thích náo loạn, giờ lại lấy Cố Thanh Thành ra làm cớ, Thục Nhàn cũng không còn cách nào, đành phải dẫn theo hai người đi trước thông truyền. Lý Hiển cho người phía sau lùi ra xa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên cạnh chỉ có Từ Oản, hắn thu hồi ý cười: "A Man, hôm nay may mà có ngươi."
Từ Oản cúi đầu: "Ta một lòng vì Điện hạ, không hơn."
Hắn ừ một tiếng, khoanh tay đứng lại: "Những chuyện A Man đối tốt với ta, ta sẽ nhớ kỹ."
Nhưng hắn chỉ đứng đắn được giây lát, mới chỉ đi được vài bước, đã quay đầu lại nở nụ cười: "Tiểu Thẩm à, chuyện của người và Biểu thúc của ta, ta cũng sẽ vì ngươi mà giữ bí mật, chúng ta sớm muộn gì cũng là người một nhà, về sau hãy quan tâm lẫn nhau nhiều hơn nữa nha."
Hai ngày ở cạnh nhau, hai người đã trở nên quen thuộc trở lại, Từ Oản trừng mắt với hắn, đưa tay vặn cổ tay hắn: "Đã nói không được gọi thế kia, ngươi thử gọi một lần nữa xem? Ta thật muốn đánh ngươi!"
Bên cạnh cũng không có người khác, miệng Lý Hiển thì hô đau nhưng lại cười không ngừng,d.đ-l!q@đ trước đó vẫn còn nhướng mày khiêu khích, cười cười rồi bắt đầu xin tha: "A Man tốt, ta không kêu nữa, không gọi nữa, đau đau đau..."
Từ Oản không thể tiếp tục vặn nữa, phủi tay buông hắn ra.
Đứng ra xa một chút, Lý Hiển quay đầu nhìn nàng: "Tiểu Thẩm, tiểu Thẩm!"
Lần này hắn thật sự cố ý đùa nàng, Từ Oản bước đi, hắn nhanh chóng kéo nàng lại, nhướng mày không chút đứng đắn, hai bên không có người, Từ Oản đưa tay chỉ hắn: "Còn gọi?"
Hắn cười, cực kỳ đắc ý: "Gọi thì sao chứ, tiểu Thẩm thẩm, tiểu Thẩm, tiểu Biểu Thẩm hô hô…!"
Từ Oản không muốn nghe chữ kia, che kín lỗ tai, chờ hắn cười xong, mới ngẩng đầu lên. Nàng biết nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ mỗi ngày hắn đều gọi, nàng thở dài rồi nở nụ cười: "Được rồi, tùy ngươi gọi đi, Điệt Nhi tốt, ngoan."
Rời khỏi Trung Hưng Điện, Lý Hiển ngoắc tay kêu Thục Nhàn lại.
Hắn bảo muốn đi Tú Các bên cạnh cung Thừa Đức một chút, bảo cô cô chuẩn bị trước.
Lý Hiển trước giờ thích náo loạn, giờ lại lấy Cố Thanh Thành ra làm cớ, Thục Nhàn cũng không còn cách nào, đành phải dẫn theo hai người đi trước thông truyền. Lý Hiển cho người phía sau lùi ra xa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên cạnh chỉ có Từ Oản, hắn thu hồi ý cười: "A Man, hôm nay may mà có ngươi."
Từ Oản cúi đầu: "Ta một lòng vì Điện hạ, không hơn."
Hắn ừ một tiếng, khoanh tay đứng lại: "Những chuyện A Man đối tốt với ta, ta sẽ nhớ kỹ."
Nhưng hắn chỉ đứng đắn được giây lát, mới chỉ đi được vài bước, đã quay đầu lại nở nụ cười: "Tiểu Thẩm à, chuyện của người và Biểu thúc của ta, ta cũng sẽ vì ngươi mà giữ bí mật, chúng ta sớm muộn gì cũng là người một nhà, về sau hãy quan tâm lẫn nhau nhiều hơn nữa nha."
Hai ngày ở cạnh nhau, hai người đã trở nên quen thuộc trở lại, Từ Oản trừng mắt với hắn, đưa tay vặn cổ tay hắn: "Đã nói không được gọi thế kia, ngươi thử gọi một lần nữa xem? Ta thật muốn đánh ngươi!"
Bên cạnh cũng không có người khác, miệng Lý Hiển thì hô đau nhưng lại cười không ngừng,d.đ-l!q@đ trước đó vẫn còn nhướng mày khiêu khích, cười cười rồi bắt đầu xin tha: "A Man tốt, ta không kêu nữa, không gọi nữa, đau đau đau..."
Từ Oản không thể tiếp tục vặn nữa, phủi tay buông hắn ra.
Đứng ra xa một chút, Lý Hiển quay đầu nhìn nàng: "Tiểu Thẩm, tiểu Thẩm!"
Lần này hắn thật sự cố ý đùa nàng, Từ Oản bước đi, hắn nhanh chóng kéo nàng lại, nhướng mày không chút đứng đắn, hai bên không có người, Từ Oản đưa tay chỉ hắn: "Còn gọi?"
Hắn cười, cực kỳ đắc ý: "Gọi thì sao chứ, tiểu Thẩm thẩm, tiểu Thẩm, tiểu Biểu Thẩm hô hô…!"
Từ Oản không muốn nghe chữ kia, che kín lỗ tai, chờ hắn cười xong, mới ngẩng đầu lên. Nàng biết nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ mỗi ngày hắn đều gọi, nàng thở dài rồi nở nụ cười: "Được rồi, tùy ngươi gọi đi, Điệt Nhi tốt, ngoan."