Khuê phòng của nàng và Từ Viên cũng không khác nhau lắm, có thể thấy được Từ gia đối đãi với nàng cũng rất có lòng.
Giường gỗ lớn được sơn mới, chăn nệm phía trên đều được thay mới, trong phòng còn có tủ lớn, trang trí trong phòng giống như dành cho một đại cô nương. Trong lòng của Từ Oản luôn quan tâm đến chuyện của cha mẹ mình, sau khi quay về cũng không chú ý tới những chuyện này.
Hai cha con ngồi lại với nhau cùng ngắm bức tranh, hắn đi lấy chậu than tới để đốt lửa, nói rằng không thể giữ lại bức tranh này. Ngọn lửa càng lúc càng lớn, càng cháy càng mạnh. Bên cạnh chậu than là hai cha con Triệu Lan Chi đang ngồi đó, trong tay hắn đang cầm bức tranh, và một người thân của mình là nàng đang ở bên cạnh, ngón cái đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thiếu nữ trên bức họa, trên mặt nở nụ cười.
Từ Oản còn có chút mơ hồ: Cha ~
Đưa mắt nhìn, ánh mắt hắn dịu dàng: A Man, con nhớ được không? Hình dáng của mẹ con là như vậy đó, lúc nàng ấy sinh con ra, đã cố ý đặt nhũ danh cho con là A Man, ý nghĩa như tên, không ngừng lớn lên vậy.”
Ánh mắt Từ Oản lưu luyến nhìn bức tranh: Nhưng mà con không hiểu lắm, tại sao phải thiêu hủy nó? Chỉ là một bức tranh thôi mà.”
Hắn nhìn ngọn lửa đang bập bùng cháy, đáy mắt cũng nhiễm đỏ: “Thật ra thì cha cũng không thể bỏ được, nhưng những thứ này không nên giữ lại, mẹ con và ta cũng không có thành hôn, nếu bị truyền ra ngoài sẽ phá hỏng danh tiết của nàng ấy.”
Nàng vẫn nắm lấy một góc bức tranh: “Nhưng con muốn giữ lại, tự con sẽ bí mật giữ lại, không cho người khác nhìn thấy, có được không?”
Triệu Lan Chi dụ dỗ nàng: Nhìn một chút là được rồi, những thứ đồ này ở Từ gia sẽ khiến cho người ta chỉ trích, không thể giữ đâu.”
Nói xong, hắn dứt khoát kéo bức tranh qua, ném vào chậu than, mặc cho ngọn lửa bùng cháy lên.
Từ Oản kêu lên một tiếng: Cha!
Hắn nhìn ngọn lửa, bắt đầu nghĩ làm sao để dỗ nàng: Thật ra thì con ở lại nhà của cậu, không phải rất tốt sao? Còn chuyện của mẹ con cũng đều đã qua rồi, không cần lúc nào cũng nghĩ tới đâu, cậu con chăm sóc con thì cha cũng yên tâm. Đây chính là nhà của con, đừng nghĩ tới chuyện khác.”
Bức họa nhanh chóng cháy sạch sẽ, nàng ôm lấy hai đầu gối: Làm sao lại không nghĩ được? Tại sao nhà của cậu lại là nhà con? Nếu gọi là cậu, vậy mẹ con chính là muội muội của cậu sao?”
Ngày trước chưa bao giờ suy nghĩ cặn kẽ qua, sống lại một lần mới phát hiện, những thứ nàng biết khi còn nhỏ có trăm ngàn chỗ sơ hở.
Hình như Triệu Lan Chi không ngờ nàng sẽ có câu hỏi như thế, (quynhle2207//ddlqd) giật mình: Muội muội, chính là muội muội. . . . . .
Lời còn chưa dứt, Từ Oản đã quay đầu nhìn lại: Con đã xem qua tộc phổ của Từ gia rồi, tất cả những cô nương chưa xuất giá, cũng như đã thành hôn với độ tuổi phù hợp của tất cả các phòng tổng cộng lại cũng không có bao nhiêu người, nhưng không phải là người nào trong số đó cả.”
Đầu lưỡi của hắn líu lại: “Nghĩa…. Là nghĩa muội.
Đôi mắt đen như mực của Từ Oản cứ nhìn hắn như vậy: Có thể kể cho con nghe một chút về mẹ con hay không? Đây cũng là người sinh con ra mà, tại sao lại không thành thân? Người ta đều danh chánh ngôn thuận thành thân trước rồi mới sinh con, không phải sao?”
Hắn thẹn quá thành giận: Đứa nhỏ này thật là!
Đột nhiên Từ Oản nhích gần chút: Thật sự mẹ con khi sinh con ra vì khó sinh mà chết sao?”
Triệu Lan Chi đứng bật dậy, tìm đại hướng nào đó quay người đi: “A Man, cậu con cho người nhắn cha tới, vừa đúng lúc cha cũng muốn nói với con một tiếng nên mới tới, giờ cũng muộn rồi, trưa mai phải lên đường.”
Giống như là bị sét đánh giữa ngã ba đường, đánh trúng ngay đáy lòng của Từ Oản.
Nàng không để ý tới những câu hỏi về chuyện của mẹ nữa, nhanh chóng đứng dậy đuổi theo hắn: “Đừng đi, con không cho cha đi!”
Triệu Lan Chi đi một vòng trong khuê phòng nàng, nàng cũng đi theo sau hắn, luôn mở miệng nói: “Cha không thể đi, con muốn đi theo cha, con không muốn ở nhà của cậu, con muốn có nhà của mình, cha đi rồi còn trở về sao? Nếu không trở về thì làm thế nào?”
Đột nhiên hắn bật cười: Gì mà không trở về? Tại sao cha lại không trở về?”
Nàng vội vàng kéo ống tay áo của hắn, /le.quy.don//quynh.le..2207/ dường như rất sợ lúc này hắn sẽ bỏ đi: “Không phải cậu đã nói Đông cung gì đó còn thiếu người sao? Cha có thể ở lại kinh đô mà, không phải sao?”
Triệu Lan Chi buồn cười nhìn nàng: Ai dạy con nói những cái này? Là cậu con hả?
Dĩ nhiên không phải, Từ Oản cố gắng giải thích cho hắn: Con không muốn tách ra với cha, nếu nói cha ở lại kinh đô, mỗi ngày ở chung với nhau không phải tốt sao? Cho dù cha có lấy vợ sinh con cũng không sao hết, dầu sao thì con vẫn còn có cha….”
Nàng hấp tấp nói xong, bộ dáng kia của nàng làm hắn buồn cười.
Dắt tay nàng, đung đưa bước tới giường, chỉ coi nàng như một đứa nhỏ mà dụ dỗ: “Được rồi, không đi, cha không đi nữa, có muốn ngủ một giấc không?
Giường gỗ lớn được sơn mới, chăn nệm phía trên đều được thay mới, trong phòng còn có tủ lớn, trang trí trong phòng giống như dành cho một đại cô nương. Trong lòng của Từ Oản luôn quan tâm đến chuyện của cha mẹ mình, sau khi quay về cũng không chú ý tới những chuyện này.
Hai cha con ngồi lại với nhau cùng ngắm bức tranh, hắn đi lấy chậu than tới để đốt lửa, nói rằng không thể giữ lại bức tranh này. Ngọn lửa càng lúc càng lớn, càng cháy càng mạnh. Bên cạnh chậu than là hai cha con Triệu Lan Chi đang ngồi đó, trong tay hắn đang cầm bức tranh, và một người thân của mình là nàng đang ở bên cạnh, ngón cái đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thiếu nữ trên bức họa, trên mặt nở nụ cười.
Từ Oản còn có chút mơ hồ: Cha ~
Đưa mắt nhìn, ánh mắt hắn dịu dàng: A Man, con nhớ được không? Hình dáng của mẹ con là như vậy đó, lúc nàng ấy sinh con ra, đã cố ý đặt nhũ danh cho con là A Man, ý nghĩa như tên, không ngừng lớn lên vậy.”
Ánh mắt Từ Oản lưu luyến nhìn bức tranh: Nhưng mà con không hiểu lắm, tại sao phải thiêu hủy nó? Chỉ là một bức tranh thôi mà.”
Hắn nhìn ngọn lửa đang bập bùng cháy, đáy mắt cũng nhiễm đỏ: “Thật ra thì cha cũng không thể bỏ được, nhưng những thứ này không nên giữ lại, mẹ con và ta cũng không có thành hôn, nếu bị truyền ra ngoài sẽ phá hỏng danh tiết của nàng ấy.”
Nàng vẫn nắm lấy một góc bức tranh: “Nhưng con muốn giữ lại, tự con sẽ bí mật giữ lại, không cho người khác nhìn thấy, có được không?”
Triệu Lan Chi dụ dỗ nàng: Nhìn một chút là được rồi, những thứ đồ này ở Từ gia sẽ khiến cho người ta chỉ trích, không thể giữ đâu.”
Nói xong, hắn dứt khoát kéo bức tranh qua, ném vào chậu than, mặc cho ngọn lửa bùng cháy lên.
Từ Oản kêu lên một tiếng: Cha!
Hắn nhìn ngọn lửa, bắt đầu nghĩ làm sao để dỗ nàng: Thật ra thì con ở lại nhà của cậu, không phải rất tốt sao? Còn chuyện của mẹ con cũng đều đã qua rồi, không cần lúc nào cũng nghĩ tới đâu, cậu con chăm sóc con thì cha cũng yên tâm. Đây chính là nhà của con, đừng nghĩ tới chuyện khác.”
Bức họa nhanh chóng cháy sạch sẽ, nàng ôm lấy hai đầu gối: Làm sao lại không nghĩ được? Tại sao nhà của cậu lại là nhà con? Nếu gọi là cậu, vậy mẹ con chính là muội muội của cậu sao?”
Ngày trước chưa bao giờ suy nghĩ cặn kẽ qua, sống lại một lần mới phát hiện, những thứ nàng biết khi còn nhỏ có trăm ngàn chỗ sơ hở.
Hình như Triệu Lan Chi không ngờ nàng sẽ có câu hỏi như thế, (quynhle2207//ddlqd) giật mình: Muội muội, chính là muội muội. . . . . .
Lời còn chưa dứt, Từ Oản đã quay đầu nhìn lại: Con đã xem qua tộc phổ của Từ gia rồi, tất cả những cô nương chưa xuất giá, cũng như đã thành hôn với độ tuổi phù hợp của tất cả các phòng tổng cộng lại cũng không có bao nhiêu người, nhưng không phải là người nào trong số đó cả.”
Đầu lưỡi của hắn líu lại: “Nghĩa…. Là nghĩa muội.
Đôi mắt đen như mực của Từ Oản cứ nhìn hắn như vậy: Có thể kể cho con nghe một chút về mẹ con hay không? Đây cũng là người sinh con ra mà, tại sao lại không thành thân? Người ta đều danh chánh ngôn thuận thành thân trước rồi mới sinh con, không phải sao?”
Hắn thẹn quá thành giận: Đứa nhỏ này thật là!
Đột nhiên Từ Oản nhích gần chút: Thật sự mẹ con khi sinh con ra vì khó sinh mà chết sao?”
Triệu Lan Chi đứng bật dậy, tìm đại hướng nào đó quay người đi: “A Man, cậu con cho người nhắn cha tới, vừa đúng lúc cha cũng muốn nói với con một tiếng nên mới tới, giờ cũng muộn rồi, trưa mai phải lên đường.”
Giống như là bị sét đánh giữa ngã ba đường, đánh trúng ngay đáy lòng của Từ Oản.
Nàng không để ý tới những câu hỏi về chuyện của mẹ nữa, nhanh chóng đứng dậy đuổi theo hắn: “Đừng đi, con không cho cha đi!”
Triệu Lan Chi đi một vòng trong khuê phòng nàng, nàng cũng đi theo sau hắn, luôn mở miệng nói: “Cha không thể đi, con muốn đi theo cha, con không muốn ở nhà của cậu, con muốn có nhà của mình, cha đi rồi còn trở về sao? Nếu không trở về thì làm thế nào?”
Đột nhiên hắn bật cười: Gì mà không trở về? Tại sao cha lại không trở về?”
Nàng vội vàng kéo ống tay áo của hắn, /le.quy.don//quynh.le..2207/ dường như rất sợ lúc này hắn sẽ bỏ đi: “Không phải cậu đã nói Đông cung gì đó còn thiếu người sao? Cha có thể ở lại kinh đô mà, không phải sao?”
Triệu Lan Chi buồn cười nhìn nàng: Ai dạy con nói những cái này? Là cậu con hả?
Dĩ nhiên không phải, Từ Oản cố gắng giải thích cho hắn: Con không muốn tách ra với cha, nếu nói cha ở lại kinh đô, mỗi ngày ở chung với nhau không phải tốt sao? Cho dù cha có lấy vợ sinh con cũng không sao hết, dầu sao thì con vẫn còn có cha….”
Nàng hấp tấp nói xong, bộ dáng kia của nàng làm hắn buồn cười.
Dắt tay nàng, đung đưa bước tới giường, chỉ coi nàng như một đứa nhỏ mà dụ dỗ: “Được rồi, không đi, cha không đi nữa, có muốn ngủ một giấc không?
/77
|