Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Thái tử được khôi phục vị trí, Đại hôn của Thái tử, sau Xuân Tế Đông cung liên tục có việc vui.
Qua năm nay, Từ Oản lên chín tuổi, mấy tháng nay nàng đều sống cùng Triệu Lan Chi, ngoại trừ tới Đông cung nàng sẽ chạy đến Từ gia, trà trộn với bọn nhỏ, muốn tìm được dấu vết còn sót lại, đại cữu cữu say rượu, tiểu Từ Vân quấn lấy hỏi đông hỏi tây, bây giờ ông nói thế này, sáng mai lại nói khác, trong miệng ông mẫu thân nàng một lát là mùa xuân, lát sau lại thành mùa đông, hỏi lại thì không còn nhớ nữa.
Từ Vân nói, nương muội là một nữ nhân thần bí, ngoại trừ phụ thân ta hình như không ai biết nữa.
Sao có thể chứ, nếu nói tám gậy tre cũng không đánh được vợ nhỏ, sẽ không đưa nàng về nhà chăm sóc, hình như Triệu Lan Chi và Từ gia đều ngầm hiểu với nhau, chưa từng nhắc đến mẫu thân nàng.
Dù là vợ nhỏ của thân thích, trước đây nàng cũng đã điều tra qua, không hề có người này.
Nàng giống như đứa nhỏ mang họ Từ xuất hiện từ hư không, nhớ lại thiếu nữ trên tranh, thật sự là nhiều nghi ngờ khó giải thích, phụ thân nàng nói không được phép giữ lại thứ gì liên quan đến bà ấy, lập tức đốt đi, cho đến bây giờ, mẫu thân nàng là người không thể được nhắc đến.
Thời gian qua, nàng hoàn toàn chuyên tâm vào phụ mẫu của mình, ân oán kiếp trước đều bị vứt sang một bên.
Kiếp này chỉ cần không lấy hắn là được, lớn thêm một chút, tìm người bình thường rồi gả đi.
May mà còn có xưng hô huynh muội, có thể khiến bản thân an tâm một chút.
Hậu viện của Cố Thanh Thành đã được tách ra khỏi phủ Tướng quân, đi ra cửa Bắc, thỉnh thoảng cũng gặp nhau, sẽ cùng nhau nói vài câu, khí sắc của hắn đã tốt hơn nhiều, bây giờ nàng mới biết hắn luôn ở Từ gia để dưỡng thương.
Nháy mắt đã đến tháng sáu, thời tiết rất ấm áp, trong phòng không còn đốt lò sưởi nữa.
Ở lại Từ gia cũng đã bảy tám ngày, ở thư phòng, lục lọi gia phả, Từ Oản liều mạng quay cuồng với sách, vừa nhìn trời thì đã đến nửa đêm, hai ngày nay đôi mắt đã xuất hiện quầng thâm. Buổi sáng, Hoa Quế phải gọi nàng nhiều lần, nàng mới thức dậy nổi.
Hơn nửa năm nay, nàng cũng cao lên chút ít, gương mặt cũng mất đi một chút nét trẻ con.
Rốt cuộc nàng không cần chải kiểu tóc bánh bao nữa, nàng sợ bím tóc rườm rà, liền chỉ vấn một búi tóc trên đỉnh đầu, giống như một tiểu tử, thả một nửa phía sau, bởi vì giống với Lý Hiển, ai cũng không dám nói nửa lời.
Mở cửa sổ, có chút lạnh.
Từ Oản che miệng ngáp, bị gió lạnh thổi vào nên lên được chút tinh thần.
Dậy trễ không kịp ăn sáng, Hoa Quế vội vàng cầm mấy đồng mua điểm tâm cho nàng để ăn trên xe.
Quả nhiên, vừa mặc áo xong, gã sai vặt đã đến giục, nói là phải đi rồi.
Ra cửa chính, xe ngựa đã đứng sẵn, Từ Oản không chú ý nhiều, trực tiếp lên xe, vào trong mới thấy Cố Thanh Thành đang ngồi bên cửa sổ, từ khi về đây đến giờ chưa gặp lại lần nào, nàng gọi một tiếng Đại Công tử, mới ngồi xuống.
Hoa Quế lên xe cuối cùng, ngồi bên cạnh.
Xe di chuyển, Hoa Quế nhớ Từ Oản còn chưa ăn gì, đưa điểm tâm qua bảo nàng ăn một chút.
Ánh mắt thiếu niên nhìn sang bên này, nàng nhìn thấy, thật sự ăn không vô, thu lại.
Đã nói là không để ý đến nữa, nhưng lại chẳng thể phớt lờ đi, mỗi lần gặp lại, cảm xúc không rõ tên cứ cuồn cuộn lên trong lồng ngực, là uất ức hay không cam lòng, càng nhìn gương mặt hắn, nàng càng tức giận.
Dứt khoát không nhìn nữa, dựa vào Hoa Quế, Từ Oản nhắm hai mắt lại: "Đến nơi thì nói với ta, ta ngủ một lát."
Có lẽ buổi tối ngủ không ngon nên mệt mỏi, không lâu sau, nàng thật sự ngủ thiếp đi.
Xe ngựa đi không nhanh, trên phố, không biết nhà ai đang mừng thọ, thổi sáo và đánh trống rất ầm ĩ, Từ Oản mơ mơ màng màng nghe thấy, nàng ôm chặt mình, áp mặt vào vách xe, Hoa Quế thở dài, đưa tay kéo nàng.
Chưa kịp kéo lại, xe ngựa bất ngờ bị lắc, người liền dựa sát vào người thiếu niên.
Trước khi Từ Phượng Bạch rời đi, Cố Thanh Thành vì ân cứu mạng, nhận thân
Thái tử được khôi phục vị trí, Đại hôn của Thái tử, sau Xuân Tế Đông cung liên tục có việc vui.
Qua năm nay, Từ Oản lên chín tuổi, mấy tháng nay nàng đều sống cùng Triệu Lan Chi, ngoại trừ tới Đông cung nàng sẽ chạy đến Từ gia, trà trộn với bọn nhỏ, muốn tìm được dấu vết còn sót lại, đại cữu cữu say rượu, tiểu Từ Vân quấn lấy hỏi đông hỏi tây, bây giờ ông nói thế này, sáng mai lại nói khác, trong miệng ông mẫu thân nàng một lát là mùa xuân, lát sau lại thành mùa đông, hỏi lại thì không còn nhớ nữa.
Từ Vân nói, nương muội là một nữ nhân thần bí, ngoại trừ phụ thân ta hình như không ai biết nữa.
Sao có thể chứ, nếu nói tám gậy tre cũng không đánh được vợ nhỏ, sẽ không đưa nàng về nhà chăm sóc, hình như Triệu Lan Chi và Từ gia đều ngầm hiểu với nhau, chưa từng nhắc đến mẫu thân nàng.
Dù là vợ nhỏ của thân thích, trước đây nàng cũng đã điều tra qua, không hề có người này.
Nàng giống như đứa nhỏ mang họ Từ xuất hiện từ hư không, nhớ lại thiếu nữ trên tranh, thật sự là nhiều nghi ngờ khó giải thích, phụ thân nàng nói không được phép giữ lại thứ gì liên quan đến bà ấy, lập tức đốt đi, cho đến bây giờ, mẫu thân nàng là người không thể được nhắc đến.
Thời gian qua, nàng hoàn toàn chuyên tâm vào phụ mẫu của mình, ân oán kiếp trước đều bị vứt sang một bên.
Kiếp này chỉ cần không lấy hắn là được, lớn thêm một chút, tìm người bình thường rồi gả đi.
May mà còn có xưng hô huynh muội, có thể khiến bản thân an tâm một chút.
Hậu viện của Cố Thanh Thành đã được tách ra khỏi phủ Tướng quân, đi ra cửa Bắc, thỉnh thoảng cũng gặp nhau, sẽ cùng nhau nói vài câu, khí sắc của hắn đã tốt hơn nhiều, bây giờ nàng mới biết hắn luôn ở Từ gia để dưỡng thương.
Nháy mắt đã đến tháng sáu, thời tiết rất ấm áp, trong phòng không còn đốt lò sưởi nữa.
Ở lại Từ gia cũng đã bảy tám ngày, ở thư phòng, lục lọi gia phả, Từ Oản liều mạng quay cuồng với sách, vừa nhìn trời thì đã đến nửa đêm, hai ngày nay đôi mắt đã xuất hiện quầng thâm. Buổi sáng, Hoa Quế phải gọi nàng nhiều lần, nàng mới thức dậy nổi.
Hơn nửa năm nay, nàng cũng cao lên chút ít, gương mặt cũng mất đi một chút nét trẻ con.
Rốt cuộc nàng không cần chải kiểu tóc bánh bao nữa, nàng sợ bím tóc rườm rà, liền chỉ vấn một búi tóc trên đỉnh đầu, giống như một tiểu tử, thả một nửa phía sau, bởi vì giống với Lý Hiển, ai cũng không dám nói nửa lời.
Mở cửa sổ, có chút lạnh.
Từ Oản che miệng ngáp, bị gió lạnh thổi vào nên lên được chút tinh thần.
Dậy trễ không kịp ăn sáng, Hoa Quế vội vàng cầm mấy đồng mua điểm tâm cho nàng để ăn trên xe.
Quả nhiên, vừa mặc áo xong, gã sai vặt đã đến giục, nói là phải đi rồi.
Ra cửa chính, xe ngựa đã đứng sẵn, Từ Oản không chú ý nhiều, trực tiếp lên xe, vào trong mới thấy Cố Thanh Thành đang ngồi bên cửa sổ, từ khi về đây đến giờ chưa gặp lại lần nào, nàng gọi một tiếng Đại Công tử, mới ngồi xuống.
Hoa Quế lên xe cuối cùng, ngồi bên cạnh.
Xe di chuyển, Hoa Quế nhớ Từ Oản còn chưa ăn gì, đưa điểm tâm qua bảo nàng ăn một chút.
Ánh mắt thiếu niên nhìn sang bên này, nàng nhìn thấy, thật sự ăn không vô, thu lại.
Đã nói là không để ý đến nữa, nhưng lại chẳng thể phớt lờ đi, mỗi lần gặp lại, cảm xúc không rõ tên cứ cuồn cuộn lên trong lồng ngực, là uất ức hay không cam lòng, càng nhìn gương mặt hắn, nàng càng tức giận.
Dứt khoát không nhìn nữa, dựa vào Hoa Quế, Từ Oản nhắm hai mắt lại: "Đến nơi thì nói với ta, ta ngủ một lát."
Có lẽ buổi tối ngủ không ngon nên mệt mỏi, không lâu sau, nàng thật sự ngủ thiếp đi.
Xe ngựa đi không nhanh, trên phố, không biết nhà ai đang mừng thọ, thổi sáo và đánh trống rất ầm ĩ, Từ Oản mơ mơ màng màng nghe thấy, nàng ôm chặt mình, áp mặt vào vách xe, Hoa Quế thở dài, đưa tay kéo nàng.
Chưa kịp kéo lại, xe ngựa bất ngờ bị lắc, người liền dựa sát vào người thiếu niên.
Trước khi Từ Phượng Bạch rời đi, Cố Thanh Thành vì ân cứu mạng, nhận thân
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/77
|