Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 3 - Cậu

/77


Giống như là một giấc mơ, chỉ có một chút xíu cảm giác chân thực trong đó, cho đến khi đứng trước mặt Từ Phượng Bạch, nhìn tiểu cữu, trong lòng cũng buông xuống.

Đúng, Từ gia là nhà của nàng, hắn vừa nói về nhà, cơ hồ nàng đã theo bản năng hướng về phía hắn.

Đứng ở bên cạnh cậu mình, hình như còn có hơi dựa dẫm vào.

Từ Phượng Bạch ngước đầu về phía xe, ý bảo nàng lên xe: Lên xe chờ ta.

Từ trước tới giờ nàng không dám cãi lời của tiểu cữu, ngoan ngoãn bước tới, đạp ghế nhỏ leo lên xe ngựa, người nhỏ đi, dường như cánh tay và đôi chân cũng không đủ dài để tự leo lên, Từ Oản ngồi trong xe ngựa, đưa tay vén rèm cửa sổ, còn phải nhích về phía trước một chút mới có thể nhìn thấy bên ngoài.

Mặt trời rất ấm, dường như nàng đã ở trong ngôi nhà này rất nhiều ngày rồi, Triệu Lan Chi sai người báo cho Kiều Hạnh để nàng thu dọn đồ đạc, trong chốc lát cũng chưa thể đi được. Từ Phượng Bạch xoay người cũng muốn leo lên xe, bị hắn ngăn cản.

Sắc mặt tiểu cữu không tốt lắm, hình như không muốn để ý đến hắn.

Ngược lại Triệu Lan Chi mang một bộ dáng rất kiên nhẫn, rốt cuộc lại bị người ta ngăn cản, sụp mi thuận mắt: Đừng tức giận nữa, đều là lỗi của ta, ta không có trông coi A Man cẩn thận, thật sự không có lần sau đâu.”

Chân mày Từ Phượng Bạch khẽ nhếch, nghiêm mặt, nhàn nhạt nói: Ừ, thì không có lần sau, sau này không cho nàng về đây nữa.

Triệu Lan Chi nghe vậy cũng ủ rũ: Từ Phượng Bạch, ta là cha của nàng!

Lông mày hắn giương lên, gân xanh trên trán đều lộ ra ngoài, có thể nhìn ra hắn đã tức giận thật sự.

Vậy mà, hình như tiểu cữu không bị sự tức giận của hắn ảnh hưởng một chút nào, tiểu cữu tiến lên một bước, đứng ngang vai với hắn, cực kỳ lạnh lùng: “Vậy thì thế nào? Ngươi có thành thân hay không đều không thể ở bên cạnh nàng, đây cũng chính là nguyên nhân mà mẹ ngươi không thích A Man, nếu không thể bảo vệ được A Man thì không bằng sớm cắt đứt tình cảm cha con thắm thiết này đi, thành gia lập nghiệp, lấy vợ sinh con là được rồi.”

Đi đến bên cạnh xe, không biết hắn nhớ ra được cái gì đó, khẽ thở dài: Bất ngờ có một chỗ Vệ Úy Đông cung vẫn còn thiếu, ngươi cũng lớn tuổi rồi, đừng dẫn quân đi khắp nơi nữa, trở về kinh ở luôn đi, ta thấy Lý tiểu thư cũng có tình cảm thắm thiết đối với ngươi, là một cô nương rất tốt.”

Nói đến câu sau, giọng nói khàn lại, cũng nhỏ hơn một chút.

Hắn muốn leo lên xe, Triệu Lan Chi đã đến bên cửa sổ.

Kiều Hạnh cầm đồ đạc của Từ Oản ra, hắn tự mình đặt lên xe, đối với những gì Từ Phượng Bạch vừa mới nói, dường như hắn không nghe thấy gì hết, chỉ vén rèm cửa sổ lên, đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Oản đang nghe lén còn chưa kịp ngồi ngay ngắn.

Bốn mắt nhìn nhau, nam nhân giơ ngón thay gõ lên trán nàng một cái: “A Man về nhà nhớ nghỉ ngơi thật tốt hai ngày, sau đó khỏe mạnh vui vẻ trở lại! Cha phải rời khỏi, sau này cũng không biết về được bao lâu, con phải nghe lời cậu, khi nào cha về sẽ tới đón con ngay.”

Từ Oản mím môi: Sau này đi đâu?”

Triệu Lan Chi có ý nói rõ một chút nào, coi nàng là một đứa bé mà dụ dỗ: “Có nói con cũng không biết, con chờ cha, có thể là năm ba tháng, hoặc là khoảng nửa năm, cha sẽ trở về.”

Một cảm xúc không thể nói được dâng lên trong lòng, có hơi thất vọng.

Lông mày hắn nâng lên, hình như đây chính là có ý từ biệt vậy.

Kiều Hạnh quỳ trước xe, cũng muốn đi theo Từ Oản, nhưng Từ Phượng Bạch leo lên xe ngựa, cũng không nhìn lấy một lần.

Phu xe cho xe ngựa chạy, Triệu Lan Chi vẫn đứng ở cửa lớn nhìn theo bọn họ.

Từ Oản cũng ló đầu ra cửa sổ, vẫn nhìn hắn.

Hắn chắp tay đứng đó, nhìn theo lại mang một chút cảm giác luyến tiếc.

Buông rèm cửa sổ xuống, Từ Oản ngồi lại đàng hoàn, quay đầu lại nhìn tiểu cữu, gương mặt hắn đầy vẻ mệt mỏi, cũng đang nhìn nàng.

Bị hắn nhìn, Từ Oản cũng có chút chột dạ, nàng không biết mình bị cái gì, ngày trước cũng thế, ở trước mặt tiểu cữu, nàng không thể nào che giấu được chuyện gì, trong lòng nghĩ như thế nào, cũng không thể nào thoát khỏi ánh mắt của hắn.

Thật may mắn, liếc nàng một cái, hắn cũng dời ánh mắt đi: “Sau khi về nhà sẽ đổi cho con hai nha hoàn, quên cái người tên Kiều Hạnh đi.”

Từ Oản ngước mắt: Tại sao?

Từ Phượng Bạch nhàn nhạt: Lão Thái Thái không thích con, lại muốn an bài nha hoàn bên cạnh con, con nói coi tại sao mỗi ngày Kiều Hạnh đều trang điểm ăn mặc tỉ mỉ như vậy để làm gì? Chỉ muốn ở bên cạnh cha con thôi. Nhưng nếu trong lòng chỉ có suy nghĩ này thì cũng không có gì, lại dám ra tay với con, người này không thể nào giữ lại được nữa.”

Từ Oản suy nghĩ lại trước sau, có phản ứng ngay lập tức: “Ý của cậu là, ngày đó ở trên thuyền, chính nàng ta đẩy con xuống nước?”

Hắn ừ một tiếng: Con sợ nước lại nhát gan, ngay từ nhỏ đi đường cũng đã cẩn thận, chưa hề bị té ngã, không phải nàng ta đẩy, chẳng lẽ con tự mình nhảy xuống nước?”

Nói đúng nha, Từ Oản nháy mắt: À. . . . . .

Từ Phượng Bạch xoa trán: Lý Thanh một lòng muốn gả cho cha con, đối xử tốt với con còn không kịp, nếu đã hẹn ra ngoài để du ngoạn, nhất định muốn con nói tốt vài câu ở trước mặt cha con, cho nên không phải nàng ta đâu.”

Nói xong những chuyện này, hắn mới quay đầu lại nhìn qua nàng: Nói cho con nghe những chuyện này, cậu muốn con biết rằng không nên khinh địch, không được tin tưởng bất cứ ai, ngoại trừ ta và cha con.”

Từ Oản gật đầu, một lúc lâu lại thở dài: Tiểu cữu, những chuyện cậu nói, cha con có biết không?”

Hiện giờ bộ dáng của nàng chỉ là một đứa bé, đôi mắt rũ xuống nhìn rất ngây


/77

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status