Trên cổ tay phải có một nốt ruồi.
Nam tử vẫn ngồi không động, nhàn nhạt liếc qua nàng.
Từ Oản ngượng ngùng cười gượng, cẩn thận phủ tay áo hắn xuống, còn vỗ vỗ tay hắn, nhận lấy lò sưởi tay rồi mới xoay người lại ngồi thẳng, làm như chưa xảy ra chuyện gì.
Làm ta sợ muốn chết, mới thấy như có con sâu bò trên tay huynh!
Ở đâu?
Trên tay huynh. . . . . .
. . . . . .
Lò sưởi tay không còn ấm lắm, có lẽ hắn đã ra ngoài khá lâu.
Xe ngựa di chuyển, Từ Oản ôm chặt lò sưởi tay, rèm cửa sổ lay động, gió lạnh thổi vào mặt của nàng, nhịn không được liền há mồm hắt xì.
Cố Thanh Thành vội vàng giơ tay lên, cẩn thận ghì chặt rèm cửa sổ lại.
Từ Oản hít hít mũi, vừa định nói không sao thì lỗ mũi chợt ngứa nhịn không được lại hắt xì một tiếng, nàng sờ bên hông thấy trống không, lúc nãy đi gấp quá, Hoa Quế chưa kịp đưa khăn tay cho nàng.
Không biết thế nào cho phải, sờ trái sờ phải đều không có, sau lưng bỗng nhiên ấm áp, thì ra nam tử khoác áo mình lên người nàng.
Từ Oản liền co rụt cả người lại, vội nói đa tạ, chỉ là lúc nãy vừa hắt xì hai cái nên mắt đỏ, chóp mũi cũng đỏ, giọng điệu cũng giống như con cá nhỏ đáng thương.
Nàng túm áo choàng bọc lấy cả người, Cố Thanh Thành nhìn nàng ngẩn ngơ.
Từ Oản vội nói: Muội quên không mang khan tay. . . . . .
Lời còn chưa dứt, khăn đã đến trước mặt, nam tử một tay đỡ gáy nàng, một tay lau mặt nàng, rồi thả khăn xuống bên cạnh. Hắn tựa vào vách xe, nhắm hai mắt lại.
Từ Oản quay đầu lại nhìn hắn.
Trước mặt là một mỹ nam tử, thân hình hơi gầy, sắc mặt vẫn còn ba phần bệnh.
Nàng đã khẳng định nhưng cuối cùng kết quả lại không phải, cũng do nàng quá đa nghi, vì qua hai kiếp đã thay đổi rất nhiều, nàng đã nghi ngờ hoặc là hắn hoặc là Vệ Hành, nói không chừng kiếp này người đó không còn liên quan tới nàng, hay là. . . . . . Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Thanh Thành, hắn có màu da thiên bạch, mặt mày tinh xảo, môi mỏng khẽ nhếch. . . . . .
Lắc đầu, buông bỏ tạp niệm, cũng dựa vào vách xe.
Tâm trí buông lỏng, từ từ nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Thấy xung quanh yên tĩnh, nam tử mở mắt ra.
Từ Oản vẫn là con nít, không chịu nổi giày vò, xe ngựa hơi lắc lư, càng làm cho người ta mệt mỏi, hắn gõ nhẹ đầu nàng, nàng vẫn không tỉnh, thấy nàng gục gặc như gà con mổ thóc, Cố Thanh Thành hơi dịch người lại ngồi gần bên nàng.
Xe ngựa vấp phải ổ voi, đầu tiểu tử liền đổ sang bên kia.
Hắn phản ứng nhanh hơn, đưa tay đỡ đầu nàng lại tựa vào cánh tay hắn.
Tiểu tử mềm mại như một cục bông, gặp phải cánh tay hắn liền ngủ thiếp đi, khẽ dựa vào hắn, Từ Oản theo bản năng co thành một cục như con mèo con.
Cố Thanh Thành cúi xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như nắm tuyết.
Khiến người ta muốn chạm vào.
Hắn mở to mắt rồi nhắm lại nghỉ ngơi.
Xe ngựa đi không nhanh, phía chân trời đã sáng hơn một chút, trên đường bắt đầu có người đi, thỉnh thoảng còn có nghe tiếng nói chuyện từ dfienddn lieqiudoon mấy quán nhỏ mở sớm, đưa nàng đến trước cửa Triệu gia, xe mới dừng lại.
Từ Oản còn ngủ, Cố Thanh thành đẩy nàng một cái, nàng bừng tỉnh rồi ngồi thẳng.
Hắn nhìn chằm chằm trên cánh tay mình như có nước dãi, rồi hít một hơi thật dài.
Tỉnh chưa?
. . . . . .
Nháy mắt, mới ngủ được một chút nên vẫn chưa biết đâu là thực đâu là mộng.
Tiếng Triệu Lan Chi bên ngoài vang lên: A Man, xuống xe đi!
Nàng lúc này mới phản ứng, vội vàng đứng dậy.
Vì vóc dáng nàng còn quá nhỏ, trên người vẫn choàng áo khoác dài, nhất thời không để ý dẫm lên rồi bổ nhào về phía trước, thiếu chút nữa rớt khỏi xe, may mà Cố Thanh Thành nhanh tay kéo nàng lại.
Từ Oản hô nhỏ một tiếng, thật may là không có nhào ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm.
Cố Thanh Thành liền quấn nàng thật chặt, hắn gần ngay trước mắt nàng, hai tay đỡ dưới nách rồi bế nàng lên.
Bốn mắt
/77
|